Wednesday, June 17, 2015

[Free] Chap 18


"Đừng hối hận", khoảnh khắc xoay người bỏ đi, em tự nhủ với lòng mình điều ấy....




Thấy Nghiêm Nhiễm đã bình ổn lại cảm xúc, Hứa Kiệt cũng thẩm thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện với cô thêm một lúc nữa Nghiêm Nhiễm, hoàn toàn không hề có cảm giác xa lánh của hai người vừa chia tay, nên lúc cô rời khỏi phòng trên môi vẫn mang nụ cười dịu dàng như lúc đi vào, trước khi đi còn kêu Hứa Kiệt tối nhớ đắn kín chăn kẻo lạnh.

Nghiêm Nhiễm dặn dò Hứa Kiệt đắp chăn cho kín, nhưng thật ra cả đêm Hứa Kiệt không ngủ được, không biết vì sao, cậu cứ nhắm mắt lại là có cảm giác hoảng sợ, không thể nào bình tĩnh được, hơn nữa đầu óc cứ mãi nghĩ ngợi đến những chuyện về Hứa Quan Hạo, từ kiếp trước đến một tháng sống lại này.

Cậu nhớ đến lần đầu tiên gặp Hứa Quan Hạo ở côi nhi viện, nhớ đến cuộc sống cùng y lúc về nhà, khi đó Hứa Quan Hạo đối với cậu thật sự rất rốt, vừa dịu dàng, lại săn sóc, quan tâm, y mang đến cảm giác an tâm và ấm áp cậu chưa bao giờ được nếm trải, từ lúc sinh ra đến giờ, từ khi biết nhớ đến nay, Hứa Quan Hạo là người đối xử tốt với cậu nhất. Trong lòng Hứa Kiệt, y là người duy nhất toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cậu.

Nhưng từ lúc nào mà Hứa Quan Hạo lại bắt đầu có ham muốn khống chế và chiếm giữ cậu kia chứ, thật ra từ lúc hai người cắt đứt quan hệ cậu đã mơ hồ ý thức được, nhưng phải đến khi xảy ra chuyện với Nghiêm Nhiễm cậu mới chịu nhìn thẳng vào sự thật. Hứa Quan Hạo cho cậu mười năm sống hạnh phúc, rồi lại khiến cậu sống khốn khổ suốt 5 năm.

Trở mình, Hứa Kiệt chậm rãi cuộn người lại, vươn tay nắm chặt lớp áo trước ngực. Hứa Quan Hạo, một kẻ khiến cậu vừa yêu vừa hận......

Hứa Kiệt ở trong căn nhà do Nhậm Lịch sắp xếp gần một tuần, trong tuần này cậu hoàn toàn không ra khỏi đây, thậm chí ra phòng khách ngồi cũng chẳng mấy khi, một ngày chỉ ở trong phòng chờ, hoặc ngủ, nếu không ngủ thì cũng chỉ mở to mắt nhìn trần nhà, mà đối với Nhậm Lịch, cậu không muốn đi tìm hiểu tâm tư, trao đổi tìm cảm với ông. Nhưng cũng may, Nhậm Lịch không cố ý đến tiếp cận cậu, để cậu được tư do muốn làm gì thì làm.

Đến ngày thứ năm, không riêng gì Nghiêm Nhiễm, ngay cả Hứa Kiệt cũng phát hiện điện thoại Nhậm Lịch reo liên tục, hơn nữa mỗi lần nghe máy xong sắc mặt ông chẳng dễ coi chút nào, chuyện này lúc Nghiêm Nhiễm đến phòng Hứa Kiệt cũng thầm thì ít nhiều, nói là nghe được một lần Nhậm Lịch gọi điện thoại cho người ta, toàn nói chuyện công ty, giọng điệu chả có gì vui vẻ, hình như công ty xảy ra chuyện rồi.

Tối thứ bảy, Nhậm Lịch cuối cùng cũng kêu Hứa Kiệt lên, thở dài bất đắc dĩ nói với Hứa Kiệt: “Hứa Quan Hạo điên rồi...... Công ty cha dùng 10 năm xây dựng bị hắn đạp đổ trong vòng một tuần, hắn đạp đổ cha cha cũng không quan tâm, công ty sập thì sập! Ta về Mỹ là được, nhưng không biết hắn dùng biện pháp gì, hộ chiếu của cha dùng không được, thậm chí tài sản, tài chính ở trong nước đều bị niêm phong, hỏi thì kêu sẽ cố gắng điều tra, cha đã gọi về nhà, nhưng muốn có người tiếp ứng cũng phải chờ đến ba ngày nữa, cha sợ chưa tới một ngày, hắn đã tìm được đến đây.”

Không biết vì sao, Hứa Kiệt nghe thế cũng không có cảm giác giận dữ gì cho cam, cậu chỉ rất bình tĩnh gật đầu tỏ ý đã biết.

“Tiểu Vũ.” Nhìn bộ dạng Hứa Kiệt, trong lòng Nhậm Lịch tràn đầy cảm giác khó chịu.“Ngày mai con với cha đi gặp một người, người này có thân phận rất cao, hình như có giao tình với cha mẹ Hứa Quan Hạo, cũng có thể coi là trưởng bối của Hứa Quan Hạo, cha đã xing ổng rồi, ngày mai ông ấy sẽ sắp xếp để chúng ta gặp Hứa Quan Hạo, con là ron ruột của cha, cha mang con đi là chuyện hiển nhiên, dù có vi phạm pháp luật quốc tế cha cũng phải mang con đi.”

“Ngày mai gặp Hứa Quan Hạo?” Nhíu mày, Hứa Kiệt đối với việc gặp Hứa Quan Hạo có hơi bài xích, nếu cậu thật sự phải đi, vậy trước đó cậu hoàn toàn không muốn gặp y chút nào.

Thấy Hứa Kiệt khó chịu Nhậm Lịch cũng mừng thầm, mình trả giá nhiều vậy rồi, không nên sốt ruột làm gì.“Ừ, ngày mai có vị trưởng bối kia, Hứa Quan Hạo sẽ không làm mấy chuyện khác người đâu, không chừng còn vì ổng mà chịu thu tay, dù ta có lý, nhưng cha cũng không muốn gây chuyện lớn quá.”

Nhậm Lịch nói đến đây, Hứa Kiệt cũng chỉ gật đầu đồng ý.

Vì thế sáng sớm hôm sau, vừa ăn xong bữa sáng Nhậm Lịch đã mang Hứa Kiệt đi ra ngoài, đồng thời cũng chuẩn bị rất nhiều lễ vật tinh xảo.

Hai người lại lần nữa suốt cả đường đi chỉ im lặng nhìn nhau không nói gì, cứ thế cho đến khi xe đến nơi, Nhậm Lịch nhìn Hứa Kiệt không hề đổi sắc xuống xe, mới do dự dưới tiến lên dặn dò: “Đợi một lát sẽ có người đến hỏi, sau đó con không cần phải nói gì hết, chuyện còn lại cứ để cha lo.”

Lời Nhậm Lịch ý chính là không muốn Hứa Kiệt nói gì với Hứa Quan Hạo hết, tốt nhất là đừng để ý gì đến Hứa Quan Hạo.

Nghe Nhậm Lịch nói, Hứa Kiệt không chút thay đổi, vẫn giữ nguyeen bộ dạng kia, không đáp có được hay không làm Nhậm Lịch càng thêm phức tạp.

Nhậm Lịch mang Hứa Kiệt đến một người họ Lưu, người ngoài gọi một tiếng Lưu lão gia tử, dù giờ ông chỉ ở nhà tĩnh dưỡng, con cái cũng không ở trong nước làm ăn nữa, nhưng Lưu lão gia tử ở trên thương trường thậm chí trên quan trường đều đã chinh chiến nửa đời người, giờ dù ra vẻ vô tư nhà nhã, nhưng lời nói của ông luôn rất có trọng lượng, giờ mấy người trên thương trường với quan trường có chút quan hệ, bậc cha chú đều có quan hệ không xa lạ mấy với Lưu lão gia tử, mấy đứa nhỏ cũng có thể nói là đều được Lưu lão gia tử chăm sóc mà lớn lên, nên các vãn bối vẫn rất kính trọng ông.

Lưu gia có hai bãi đỗ xe, may mà Hứa Quan Hạo và Nhậm Lịch đỗ ở hai nơi khác nhau, nên cũng không gặp phải, nhưng lúc vào phòng thì gần như là cùng vào với nhau.

Lúc bước vào Hứa Quan Hạo liền thấy Hứa Kiệt, gương mặt vốn âm trầm liền có chút kinh hỉ và nôn nóng, rảo bước vượt qua Nhậm Lịch cầm lấy tay Hứa Kiệt.

“Tiểu Kiệt.” Lời muốn nói có nói sao cũng không hết được, Hứa Quan Hạo vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Hứa Kiệt, bàn tay đã sớm vô thức nắm lấy tay cậu, lời nói nghẹn cứng trong cổ, lí trí biến đây mất, chỉ muốn ngay lập tức, ngay lập tức mang Hứa Kiệt về nhà, y không thể chịu được những ngày không có cậu kề bên.

Lúc Hứa Quan Hạo đến Hứa Kiệt liền hạ mắt, cậu cố gắng tránh khỏi y, nhưng vẫn như cũ bị y cầm lấy tay, cậu có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay ấy dùng sức đến mức nào. Sau nghi nghe Hứa Quan Hạo nhẹ nhàng gọi một tiếng, Hứa Kiệt liền vô thức nhìn về phía Hứa Quan Hạo, nhưng vừa nhìn, trái tim liền quặn thắt, cậu không biết chính mình cảm nhận được gì từ ánh mắt Hứa Quan Hạo, chỉ biết đôi mắt ấy làm cậu hoang mang và chua xót.

Nhậm Lịch bị tốc độ của Hứa Quan Hạo làm kinh ngạc, không ngờ Hứa Quan Hạo lại không hề để ý đến hình tượng của mình à chạy tới đây, đợi đến lúc phản ứng lại đã giận dữ vô cùng, đặc biệt là khi thấy Hứa Quan Hạo dùng ánh mắt ấy nhìn Hứa Kiệt, lại nhớ đến tâm tư của y đối với Hứa Kiệt, Nhậm Lịch càng khó chịu, vươn tay ngăn cách Hứa Quan Hạo, bản thân cũng nắm lấy cánh tay kia của Hứa Kiệt mà kéo đi.

“Hứa Quan Hạo, ý cậu là gì đây!” Nhưng Nhậm Lịch không ngờ, ông mới đặt tay lên tay Hứa Kiệt, thì đã bị y trừng một cái, rồi hất tay ông ra, thậm chí còn không để ý hình tượng đẩy ông một cái, ánh mắt kiểu đó, người không biết còn tưởng ông đi cướp con của người ta.

Hứa Quan Hạo trừng Nhậm Lịch, thậm chí còn định giết ông, nhưng y không ngờ, trong lúc y nhìn Nhậm Lịc, Hứa Kiệt bên cạnh lại gạt tay y ra khỏi người mình.

Còn chưa quay đầu lại, cả người Hứa Quan Hạo đã hơi lung lay, như thể động tác nhẹ nhàng kia của cậu có thể đnahs ngất y.

Gương mặt vốn không chút cảm xúc hơi thay đổi, Hứa Kiệt nhìn cái ót của Hứa Quan Hạo, vừa kiên định vừa thong thả kéo tay Hứa Quan Hạo xuống, cậu không hề mạnh tay, nhưng dường như lại dùng lực rất lớn, mà Hứa Quan Hạo từ đầu đến cuối vẫn không hề quay đầu, cả người dd]ngs sững như tượng ở đấy.

Thoát khỏi vòng tay Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt trầm mặc trở lại bên người Nhậm Lịch, mà Nhậm Lịch thấy thế cũng rất vừa lòng, cười với Hứa Kiệt rồi dẫn cậu vào trong, hai người đi đã lâu, Hứa Quan Hạo vậy mà vẫn đứng đó, không chút nhúc nhích.

Hứa Kiệt và Nhậm Lịch thấy Lưu lão gia tử, nói được vai câu thì Hứa Quan Hạo mới đi từ sau ra.

“Thằng nhóc Hứa này, sao đến muộn thế, cả Nhậm Lịch nữa, hai người sao vậy hả, sao lại bắt lão già nãy đợi mãi thế.”

Hứa Quan Hạo vừa vào liền đứng đó, thấy Lưu lão gia tử cũng không chào hỏi gì, dù Lưu lão gia tử có cười cưới nói nói thì tỉnh cảnh vẫn trầm xuống, bầu không khí vô cùng ngột ngạt, nhưng không ngờ ông nói xong, Nhậm Lịch cũng người đáp lại hai câu cho phải lễ, còn Hứa Quan Hạo thì vẫn thế, cúi đầu không nói gì, phút chốc làm Lưu lão gia tử già nua chịu không nổi, thầm mất hứng.

Sau đó Nhậm Lịch kéo Hứa Kiệt ngồi trên sô pha, Hứa Quan Hạo vẫn ngồi đối diện hai người, Lưu lão gia tử ngồi ở ghế trên, mọi người lại bắt đầu chuyện trò, thật ra cũng chỉ có mình Nhậm Lịch với Lưu lão gia tử trò chuyện cùng nhau, Hứa Kiệt ngoại trừ chào hỏi ông cũng không nói gì thêm, mà Hứa Quan Hạo căn bản từ lúc bước vào đã chẳng nói gì, lúc này ngồi trên sô-pha cũng chỉ biết trầm mặc, thấy Lưu lão gia tử và Nhậm Lịch tâm tình lôi kéo quan hệ cũng chẳng nói gì.

“Quan Hạo à! Nghe nói chuyện làm ăn của Nhậm Lịch gần nhất có liên quan đến con, đều là người làm ăn cả, hôm nay con giúp ta thả một con ngựa, có khi sau này ông cũng sẽ giúp lại con, bạn bè cả, đừng quá tuyệt tình.” Lưu lão gia tử uống một ngụm trà, ánh mắt khép hờ nhìn Hứa Quan Hạo, sau đó cười một tiếng liền cất cao giọng nói.

Thoáng nâng tầm mắt vốn đang hướng xuống, Hứa Quan Hạo nhìn về phía Nhậm Lịch, lộ ra một nụ cười tựa tiếu phi tiếu, trong mắt càng thêm khinh miệt và âm ngoan.

Hứa Quan Hạo dù không đáp, nhưng chỉ ánh mắt kia thôi cũng đã nói lên tất cả, phút chốc cắc mặt Nhậm Lịch hơi cứng lại, mà Lưu lão gia tử cũng chút xanh mét.

Tình cảnh đang rất lúng túng, nhưng may mắn có Nhậm Lịch, huyên thuyên vài câu hòa hoãn, sắc mặt Lưu lão gia tử mới nhẹ lại, nhưng không cần nói cũng biết, ánh mắt vừa rồi của Hứa Quan Hạo thật sự làm Nhậm Lịch thầm run rẩy và khó chịu.





No comments:

Post a Comment