Wednesday, June 17, 2015

[Free] Chap 17


Là ta cố chấp, đến tiếng yêu cũng không muốn nói

 

 
Câu hỏi đột ngột của Hứa Kiệt không những làm Nhậm Lịch ngạc nhiên, mà còn làm Nghiêm Nhiễm rất bất màn nhíu mày, giận dỗi nắm lấy áo Hứa Kiệt.

“Chỉ là chút chuyện làm ăn thôi, cha kêu người ngăn Hứa Quan Hạo lại, không làm gì hắn đâu.”

Lại lần nữa trầm mặc, Hứa Kiệt mở cửa xe ngồi xuống, Nghiêm Nhiễm cũng cùng ngồi ở một bên, Nhậm Lịch cũng nhanh chóng chạy lên khởi động xe.

Dọc theo đường đi Hứa Kiệt vẫn luôn lặng im, còn Nghiêm Nhiễm lại rất vui vẻ, cô thấy như Hứa Kiệt rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi tay Hứa Quan Hạo .

Nhậm Lịch vừa lái xe, vừa thỉnh thoảng lại liếc mắt lên kính chiếu hậu nhìn Hứa Kiệt, đôi lúc muốn mở miệng nói gì đó nhưng rốt cuộc lại thôi, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ lái xe.

Nhậm Lịch chạy xe đến vùng ngoại thành, dừng lại trước một khu biệt thự, đưa hai người Hứa Kiệt và Nghiêm Nhiễm vào nhà.

“Tiểu Vũ, mấy ngày này con cứ ở tạm ở đây, chờ cha sắp xếp mấy chuyện, rồi sau đó mang con đi.”

Thu hồi ánh mắt đánh giá căn phòng, Hứa Kiệt nhíu mày.“Đi?”

“Đúng, cha sẽ cho người sắp xếp thủ tục xuất ngoại cho con, Hứa Quan Hạo chắc rất nhanh sẽ biết con bỏ đi, nhưng con cứ yên tâm, hắn không có quan hệ huyết thống gì với con, mấy năm trước cũng đã đoạn tuyệt quan hệ cha con nuôi, dù trên danh nghĩa hắn vẫn là người giám hộ của con, nhưng chỉ cần chúng ta làm xét nghiệm ADN thì về mặt pháp luật cha sẽ chính là cha ruột của con, chúng ta có quan hệ huyết thống, hắn sẽ không thể cướp con khỏi tay ta đâu, đến lúc đó cha sẽ dẫn con xuất ngoại, ông bà con đều sống ở Mỹ...... À đúng rồi, còn có Nghiêm Nhiễm, cha biết con thích nó, sau khi con đi Hứa Quan Hạo nhất định sẽ không bỏ qua cho gia đình nó, ta cũng sẽ xắp xếp cho cả nhà nó đi cùng luôn.”

Nhậm Lịch vô cùng hạnh phúc nói cho Hứa Kiệt biết những sắp xếp của mình, mà Nghiêm Nhiễm đứng một bên nghe thấy mặt cũng đỏ ửng mà nở nụ cười, chuyện này Nhậm Lịch đã sớm nói cho cô biết, cô cũng đã nói cho cha mẹ chuẩn bị sẵn tâm lý, mong ông bà rời khỏi đây, cùng cô ra nước ngoài.

Nhậm Lịch nói xong, thì thấy Hứa Kiệt vẫn như cũ chẳng có gì thay đổi, hình như cậu đối với sự sắp xếp của ông cũng chẳng mấy hài lòng, thậm chí từ lúc gặp mặt đến giờ cậu vẫn luôn tỏ ra rất bình tĩnh.

“Tiểu Vũ, con không muốn đi sao?”

Nhìn hai người có vẻ ngạc nhiên đứng trước mặt mình, Hứa Kiệt thở dài.“Sao chú biết cháu là con của chú, lỡ xét nghiệm ADN không phải thì sao? Còn nữa, cháu muốn biết vì sao năm xưa cháu lại bị đem đến bệnh viện.”

Chuyện Hứa Kiệt hỏi làm Nhậm Lịch thầm thở phào nhẹ nhõm, ông cứ tưởng Hứa Kiệt không chịu đi chứ! Lúc Hứa Kiệt biết tâm tư của Hứa Quan Hạo, chắc nó chỉ muốn trốn khỏi hắn thôi! Đây chính là kết quả hắn đã điều tra rất lâu mới biết được, suy xét hầu lâu ông mới định làm Nghiêm Nhiễm nói cho Hứa Kiệt biết, tất cả cũng chỉ vì muốn Hứa Kiệt rời khỏi Hứa Quan Hạo, ông sợ mười năm bên nhau sẽ khiến Hứa Kiệt luyến tiếc không muốn rời khỏi Hứa Quan Hạo.

“Con nhất định là con của cha, cha dám cam đoan, thật ra cha đã cho người tìm con ba năm rồi. Lúc trước sau khi mẹ con gặp chuyện không may, vốn đem con nhờ thằng em nuôi, cũng chính là cậu con để cậu con chăm sóc, ai ngờ cậu con lại đem con tới côi nhi viện, ba năm trước ta mới tìm được cậu con, hỏi hắn mới biết con ở côi nhi viện kia, sau đó đến hỏi, nhưng lúc đó trẻ được nhật nuôi không ít, viện trưởng đưa cho cha danh sách những đứa trẻ được đưa đến năm đó, cha cho người điều tra rồi tìm con suốt 3 năm, cuối cùng mới xác định được con chính là đứa con ta đang tìm kiếm...... À, phải rồi, cậu con bảo lúc trước có đưa cho con một tấm ảnh của cha, nếu muốn con cứ thử đem ra đối chiếu xem.”

Nghe đến đó, Hứa Kiệt vốn hơi nghi ngờ cũng dần giảm bớt, đồng thời trong lòng lại có chút mờ mịt, cậu thật sự rất muốn gặp cha, kiếp trước cho đến chết cũng không gặp được, nhưng kiếp này gặp rồi cậu cũng chẳng lấy gì làm vui vẻ, không gặp thì cứ mãi nhớ đến, gặp được rồi thì lại như vậy, về chuyện cha mẹ cậu, không biết vì sao, cậu chẳng muốn biết chút nào.

Nhưng đối với kế hoạch rời khỏi đây, rời khỏi Hứa Quan Hạo của đối phương, dù biết mình vẫn còn có chút bận tâm, nhưng cậu thật sự rất muốn, rất muốn biết nếu Hứa Quan Hạo nghe được tin cậu muốn đi, Hứa Quan Hạo sẽ làm như thế nào, đời này, y đừng hòng giam cậu lại nữa.

Hôm đó Hứa Kiệt ở lại đây, Nhậm Lịch và Nghiêm Nhiễm cũng đang đợi, theo lời Nhậm Lịch, thì ông cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa cho bố mẹ Nghiêm Nhiễm, sẽ không để họ bị Hứa Quan Hạo giận cá chém thớt.

Buổi tối, Hứa Kiệt đan hai tay vào nhau đặt sau ót, mắt mở to ngơ ngắc nằm trên giường nhìn trần nhà, trong đầu cậu giờ chỉ nghĩ đến bộ dạng, tâm tình Hứa Quan Hạo lúc này sẽ ra sao, giờ Hứa Quan Hạo chắc đã biết chuyện hắn bỏ đi, có lẽ cũng đã biết chuyện cậu gặp cha ruột mình, di động của cậu hồi trưa đã bị Nhậm Lịch đem đi.

Tiếng đập cửa vang lên, Hứa Kiệt nửa ngày cũng không chịu phản ứng, cứ thế cho đến khi cửa bị mở ra cậu mới giật mình bừng tỉnh, nhìn lại hóa ra là Nghiêm Nhiễm, liền ngồi dậy khỏi giường.

Lúc Nghiêm Nhiễm vào trên môi vẫn đeo nụ cười ngọt ngào, đi đến ngồi xuống cạnh cậu.

Thấy sắc mặc Nghiêm Nhiễm, Hứa Kiệt hạ mắt, mở miệng nói: “Xin lỗi, vì tớ mà cậu bị Hứa Quan Hạo làm phiền, cha mẹ cậu còn vì thế mà phải rời bỏ quê hương, mấy ngày nữa gặp họ tớ sẽ cố giải thích. Đi rồi tớ sẽ cố hết sức giúp đỡ mọi người, cho đến khi...... mọi người sống ổn.”

Nụ cười trên mặt thoáng đờ ra, Nghiêm Nhiễm không thể tin được nhìn Hứa Kiệt.“A Kiệt, ý cậu là sao.” Cô chưa bao giờ nghĩ chuyện hai người chia tay là thật, cô luôn cho rằng vì Hứa Quan Hạo ép nên cậu mới làm thế.

Lắc lắc đầu, Hứa Kiệt nhìn về phía góc tường rồi thở dài.“Xin lỗi.”

Đôi mắt thoáng đỏ ửng, Nghiêm Nhiễm vươn tay kéo Hứa Kiệt lại, nhưng lại bị cậu né tránh.“A Kiệt, vì sao, tớ không hiểu.”

Vì sao ư, chẳng lẽ cậu phải nói với Nghiêm Nhiễm là vì cậu thật ra đã sống lại, với cô chỉ là mấy ngày, nhưng với cậu đã là 5 năm, cảm tình cùng ước muốn sau 5 năm chẳng còn như chưa, quãng thời gian 5 năm ấy, nói trắng ra, giờ Nghiêm Nhiễm đối với cậu như chút kí ức thời niên thiếu, hồi ấy mình có thích một cô gái, những năm tháng ngây ngô, tò mò mà thương mến cô ấy, nhưng cậu lúc này đã không còn ôm ấp thứ tình cảm tươi trẻ ấy, thấy Nghiêm Nhiễm cũng không có cảm giác yêu thích, chủ yếu là sự áy náy vì chuyện Hứa Quan Hạo và cái cảm giác cảnh còn người mất.

Hứa Kiệt lặng im làm Nghiêm Nhiễm chỉ biết chậm rãi cúi đầu mà khóc, như thế càng làm cậu thêm chán nản và áy náy.

Không còn cách nào khác an ủi Nghiêm Nhiễm, Hứa Kiệt lại sợ nói ra điều gì làm cô bị tổn thương thêm hoặc hiểu nhầm, nên chỉ có thể lấy khăn tay đưa cho cô rồi cứ thế im lặng ngồi cạnh.

Khóc một hồi, Nghiêm Nhiễm cũng dần im lặng, sau đó ngẩng đầu lên dùng đôi mắt sưng đỏ đáng thương nhìn Hứa Kiệt.“A Kiệt, hai ta không thể sao? Trong lớp có rất nhiều người theo đuổi tớ nhưng tớ thấy bọn họ ngây ngốc quá, chỉ có cậu là làm tớ có cảm giác rất trưởng thành, tớ thấy cậu khác hẳn bọn họ nên mới đồng ý quen cậu, vì cậu mà bị thầy phê bình, thế mà giờ cậu lại muốn chia tay với tớ.” Vừa nói, Nghiêm Nhiễm lại vừa khóc, lầy này còn chả thèm dùng giấy, trực tiếp dùng mu bàn tay mà lau mắt, khóc lóc không khác gì con nít, chẳng hề giống cô nàng thục nữ chín chắn lúc thường.

Thấy Nghiêm Nhiễm như thế, Hứa Kiệt vốn đang lặng im cũng tự dưng lại mỉm cười, gương mặt tràn ngập dịu dàng. Kiếp trước lúc Hứa Quan Hạo báo tin Nghiêm Nhiễm kết hôn, tuổi cô cũng chưa quá lớn, rất nhỏ, có khi còn chưa đến tuổi đăng kí kết hôn, thế mà cô lại lên xe hoa, hơn nữa hai người trên ảnh cười rất hạnh phúc. Nên sau khi sống lại nghĩ đến chuyện này, cậu đều sẽ có cảm giác, Nghiêm Nhiễm sau khi lớn lên sẽ bỏ cậu mà đi, rồi cũng gặp được tình yêu đích thực của mình, nguyệt ý lấy người ta, có lẽ khi đó cô cũng sẽ như cậu bây giờ, xem chuyện tình ngây ngô lúc nhỏ của hai người là một kí ức đẹp để nhớ đến.

Xé từng mảnh giấy đưa cho Nghiêm Nhiễm, Hứa Kiệt nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu cũng khác hẳn với những bạn nữ trong lớp khác, vừa dịu dàng lại xinh đẹp.”

Hứa Kiệt nhớ đến cảm giác kiếp trước của mình đối với Nghiêm Nhiễm mà nói, thì thấy Nghiêm Nhiễm nghe vậy cũng không khóc nữa, ngẩng đầu lên nhìn mình:“Nhưng cậu không thấy tụi mình còn nhỏ quá sao? Hai chúng ta đều không hiểu rốt cuộc tình yêu là gì, chỉ thấy chắc nó rất tốt đẹp nên cứ thế mà thử yêu đương, trước khi quen nhau thực ra chúng ta đã từng nói với nhau câu nào đâu, thật ra ban đầu cậu đới vớ tớ cũng chỉ muốn làm bạn bè bình thường thôi ha? Nhưng thấy mấy đứa bạn đứa nào cũng bày đặt yêu đương nên mình mới quen thử, giờ tớ chia tay với cậu, không phải là không muốn gặp e nói chuyện với cậu, tớ tớ chỉ muốn làm bạn với cậu thôi.”

Học cấp hai, ai cũng thích yêu đương thử, mấy đôi chim cu nhiều lắm, nhưng hầu như đa số là vì thấy người ta yêu nên mình cũng theo mà thôi, lúc chia tay liền như nước với lửa, chẳng khác gì tuyệt giao, nên giờ Nghiêm Nhiễm đau khổ như thế, chẳng qua là vì cứ nghĩ ‘Chia tay = tuyệt giao’ mà thôi.

Hứa Kiệt giải thích xong, Nghiêm Nhiễm lặng im một lúc lâu, nhưng cũng không khóc nữa mà chỉ cúi đầu ngẫm nghĩ, suy xét một hồi liền ngẩng đầu nhìn Hứa Kiệt hỏi:“Vậy sau này cậu vẫn sẽ nói chuyện với tớ ha!”

“Ừ.”

“Chúng ta là bạn bè.”

“Ừ, bạn bè, cũng chẳng khác gì trước đây, đôi khi cùng nhau ăn cơm, không hiểu thì giảng bài cho cậu, sinh nhật thì tặng quà.” Trước đây quen nhau, hai người thật ra cũng không khác gì bạn bè bình thường, có làm gì thân mật cũng chỉ là nắm tay một cái, ôm một cái, nhưng cũng chỉ lướt qua, hôn môi thì càng không, cậu đến trán cô còn chưa hôn qua, so ra cậu với Hứa Quan Hạo còn thân mật hơn ấy!

Sao tự nhiên lại nghĩ đến Hứa Quan Hạo chứ, lòng Hứa Kiệt lại trầm xuống, trên mặt có chút khó chịu.

Nghiêm Nhiễm không chú ý sao Hứa Kiệt lại khó chịu, chẳng qua nghe lời cậu nói thì thấy rất vui, đang đau khổ vô cùng phút chốc bay đâu mất, lại còn vì được Hứa Kiệt khen mà vui vẻ không thôi.




 Cho mình tâm sự chút. Thật ra mình thấy rất nhiều bạn ghét Hứa Kiệt (và có lẽ) sau chap này sẽ ghét Nghiêm Nhiễm, nhưng mình không ghét hai người họ. Cả hai khi này vẫn còn là học sinh cấp hai, tính ra cũng là em của mình. Hai em ấy nông nổi, hai em ấy còn khờ khạo, chưa rõ tình yêu là gì. Như tác giả nói, mối tình này là sự nông nổi của tuổi trẻ, là kí ức tươi đẹp về thanh xuân đã qua để khi ta nhìn lại ta sẽ mỉm cười tự hảo sao lúc đó mình lại làm thế nhỉ?  

Thái độ của Nghiêm Nhiễm và Hứa Kiệt cũng rất dễ hiểu. Nghiêm Nhiễm là con gái bình thường, không phải hủ, hơn nữa còn chịu sự giáo dục của phương đông với nhiều giáo huấn coi trọng đạo đức. Chuyện một người đàn ông nuôi 1 cậu bé rồi yêu cậu ta, lại còn hôn cậu ta và có những cử chỉ thân mật khác, nói trắng ra, với người thường cũng đã là chuyện khó chấp nhận, thậm chí Hứa Kiệt chưa đủ 18, là phạm pháp đấy. Huống hồ kẻ bị lợi dụng là bạn trai cô, sao cô có thể không tức giận? Còn Hứa Kiệt cũng thế thôi, người mình luôn coi là cha lại đi yêu mình, gọi tên mình lúc DIY là chuyện vô cùng khó chấp nhận, huống hồ về mặt tâm lý em ấy vẫn là trai thẳng (có thể em đã yêu Hứa Quan Hạo từ trước, nhưng em chưa nhận ra). Em ấy tránh cho xa, kinh tởm là đúng rồi. Thậm chí thái độ của ẻm như thế là quá nhẹ nhàng rồi đấy.

Mình thích truyện này một phần là vì em thụ siêu chiếm dục, nhưng phần làm mình thích nhất lại là yếu tố tâm lí của bạn công. rất lô-gic, rất chân thực, khác hẳn với một số đam mình từng đọc. Mình thuộc phe sủng công thụ tùy thời, thậm chí còn hơi nghiêng về phía công nên mình thấy thế ^O^

No comments:

Post a Comment