Tình yêu tôi trao có chạm được đến tim người...
Xe dừng lại trước cổng công ty S&S, Hứa Kiệt xuống xe liền thấy Vương Vọng đang đứng chờ ở ngoài, Vương Vọng nhìn thấy cậu liền mừng rỡ vẫy vẫy tay.
Cùng Vương Vọng vào trong trụ sở công ty, Hứa Kiệt báo họ tên cùng lí do mình đến đây cho quầy tiếp tân, sau đó được dẫn lên lầu.
Công ty S&S là một công ti giải trí khá nổi tiếng, Sở Hành là cây kiếm tiền của công ty này, Hứa Kiệt cùng Vương Vọng được người ta dẫn thẳng lên phòng làm việc riêng của Sở Hành, vừa vào đã thấy Sở Hành đang ngồi trên ghế sa-lon đọc kịch bản.
“Ngài Sở.” Thấy Sở Hành, Hứa Kiệt chào một tiếng.
Từ trên sô pha đứng dậy, Sở Hành tươi cười đi đến trước mặt hai người.“Kiệt thiếu gia đừng khách kí vậy chứ, tôi lớn hơn cậu ít nhiều, cứ gọi anh Sở là được rồi, cơ mà không biết Kiệt thiếu gia đây có thể nể mặt mà gọi tôi một tiếng anh không?”
“Anh Sở.” Cũng không việc gì phải từ chối, Hứa Kiệt gọi thẳng một tiếng.
Sở Hành gật gật đầu với Hứa Kiệt, rồi mới liếc mắt nhìn sang Vương Vọng đang dùng ánh mắt vô cùng kích động mà nhìn mình.
“Đây là Vương Vọng, bạn cùng lớp của em, cậu ấy nghe bảo em muốn gặp anh, cứ nằng nằng đòi đi theo, thật xin lỗi, đáng lẽ ra em phải báo trước cho anh một tiếng.” Hứa Kiệt hơi hối lỗi mà giải thích.
Cong cong khóe miệng nở nụ cười, Sở Hành ra hiệu bảo hai người ngồi xuống.“Không sao, tấm ảnh kèm chữ kí mà Kiệt thiếu gia cậu xin là để cho cậu bạn này chứ gì!”
Sở Hành tươi cười, làm Vương Vọng tí nữa mù luôn hai mắt, ngồi xuống sa-lon nhận lấy li nước trái cây người ta đưa cho, kích động muốn chết.“Sở Thiên vương, em là Star, em vẫn luôn rất thích anh, ảnh có chữ kí A Kiệt xin là do em đòi cậu ấy, anh có thể chụp với em một tấm ảnh không ạ?”
Star* là tên gọi fanclub của Sở Hành, lời Vương Vọng vừa nói, làm Sở Hành không khỏi bật cười thành tiếng.“Được thôi, không thành vấn đề, em cứ như Kiệt thiếu gia, gọi anh một tiếng anh Sở là được rồi!”
*Vốn trong QT là tinh tinh =___+ Mình thấy tên Tinh tinh hay nói thẳng ra là Sao nghe sao sao ấy :'( Thương thì tên Fanclub cũng thường là tiếng anh *le 1 con Cass* nên mình quyết định dùng Star
Vương Vọng lúc này cười tươi roi rói, cầm điện thoại kêu Hứa Kiệt chụp cho họ một tấm.
Chụp xong, Sở Hành mới cầm tấm ảnh đã kí sẵn đưa cho Vương Vọng, cũng không quên tấm chụp chung cùng Hứa Kiệt lúc trước.
Nhận được ảnh chụp, Hứa Kiệt cũng rất vui vẻ, kiếp trước cậu vốn rất thích Sở Hành, nếu không Hứa Quan Hạo cũng chẳng mời Sở Hành đến dự lễ sinh nhật của cậu làm gì, xưa kia trong năm năm liền bị giam cầm, Hứa Quan Hạo cũng thường tìm một ít phim Sở Hành đóng cho cậu xem, tiếc rằng theo như trí nhớ của cậu, Sở Hành sau này không hiểu sao không nổi lên được, phim cũng không quay được bộ nào hay, cuối cùng đến một vai chính cũng chẳng có, rốt cuộc thì đã có chuyện gì?
Quản lí của Sở Hành cũng đã quay lại, vừa vào đã báo Sở Hành cần phải đi quay bộ phim cổ trang kia, Hứa Kiệt với Vương Vọng ăn hên cũng được mời đến trường quay xem xem thử.
Ròng rã một buổi chiều, cả Hứa Kiệt và Vương Vọng đều ở lì chỗ Sở Hành quay phim, tận mắt chứng kiến quá trình đóng phim, hơn nữa còn được stylist chơi chơi đùa đùa mà hóa trang thành nhân vật cổ đại, chụp cả đống ảnh.
Buổi tối lúc quay trở về từ trường quay, suốt cả đường đi hai mắt Vương Vọng sáng như đèn pha, đến lúc về đến nhà, mới đột nhiên quay sang nhìn Hứa Kiệt mà trịnh trọng nói:“A Kiệt, tôi quyết định rồi, sau này tôi muốn gia nhập vào làn giản trí, tôi muốn hợp tác với Sở Thiên vương.”
Tuyên bố trịnh trọng kia của Vương Vọng không khỏi làm Hứa Kiệt ngạc nhiên, cậu nhìn Vương Vọng, liền thấy được nét kiên định trong đôi mắt kia, rõ ràng đó không phải là lời vì hứng thú nhất thời mà nói ra, mà chất chứa rất nhiều quyết tâm.
Vương Vọng nói xong, đột nhiên có cảm giác tất cả những điều vướng mắc trong lòng mình dần dần được hóa giải, rốt cuộc cũng tìm được mục đích sống của mình, cả người rạo rực, phấn chấn hẳn.
“A Kiệt, đây là ước mơ của tôi, sau này nhất định tôi sẽ thực hiện được.”
Kinh ngạc mà gật gật đầu, bởi vì năm năm hoàn toàn tách biệt với thế gian kia nên Hứa Kiệt cũng không biết kiếp trước Vương Vọng có như bây giờ, có ước mơ này hay có dốc lòng cố gắng vì ước mơ này hay không.
Đưa Vương Vọng về đến nhà rồi Hứa Kiệt cũng về luôn, đi vào phòng khách, cậu liền nhìn thấy Hứa Quan Hạo đang ngồi trên sa-lon chờ mình.
Bước chân thoáng nhẹ hẳn, Hứa Kiệt nghĩ đến lời mình nói với y ban sáng, môi hơi mím chặt.
Hứa Kiệt vừa đi đến trước sô pha, Hứa Quan Hạo liền mở mắt, trong đôi mắt y ánh lên những tia cảm xúc khó có thể diễn tả.
Thấy Hứa Quan Hạo đã tỉnh, cậu cũng chẳng việc gì phải thận trọng nữa, tùy tiện cởi áo khoác ném lên sô pha, sau đó ngồi bên cạnh Hứa Quan Hạo, nhưng vừa ngồi xuống, cậu đã không khỏi phải nhíu mày.
“Anh uống rượu sao?”
Vẫn như cũ tựa vào trên sô pha, sắc mặt Hứa Quan Hạo không rõ vì sao mà lại có vẻ nặng nề.“Ừ, Anh có uống cũng không say đâu, em biết rồi mà?” Nói xong liền cười nhẹ hai tiếng.
“Nhưng vết thương của anh đâu đã lành hẳn đâu, giờ chưa uống rượu được.” Nhíu chặt lông mày, Hứa Kiệt tỏ vẻ không chút đồng tình.
“Vậy à? Hèn gì ở đây đau quá.” Khẽ cười một tiếng, Hứa Quan Hạo lấy tay đè lên vết thương ở bụng.
Vươn tay qua cầm lấy tay Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt ngăn cản động tác đè lên vết thương của y, cởi bỏ quần áo Hứa Quan Hạo mà xem xét vết thương được băng bó.
“Anh đã biết mình chưa lành rồi mà còn đi uống rượu, làm gì thì làm, phải biết mà tự yêu lấy mình chứ.”
Nhàn nhạt mà nở nụ cười, Hứa Quan Hạo nắm ngược lấy tay cậu, nghiêng người kéo sát khoảng cách giữa hai người.“Em đây là đang quan tâm anh sao?”
Thoáng khựng lại, Hứa Kiệt trầm mặt nhìn về phía Hứa Quan Hạo.“Nên anh mới cố ý uống rượu cho em xem, để thử coi em có quan tâm anh không chứ gì.”
Thoáng nhếch khóe môi, Hứa Quan Hạo đến chối cũng chả buồn chối.
Buông bàn tay Hứa Quan Hạo đang nắm tay mình ra, Hứa Kiệt đứng thẳng dậy chụp lấy áo khoác trên sô pha, đi thẳng về phía phòng ngủ, chẳng buồn để ý đến Hứa Quan Hạo đang ngồi kia.
Đợi đến lúc cậu tắm rửa xong, Hứa Quan Hạo đã ở trong phòng ngủ chờ cậu.
“Em vẫn vậy, cứ giận lên là lại không muốn ngủ với anh, nhưng rõ ràng em vốn rất thích ôm anh ngủ, đúng là nỏi một đằng làm một nẻo mà.” Thẳng người nằm trên giường Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo hướng mắt nhìn lên không trung mà cười, nói.
Hơi mím môi, Hứa Kiệt nhìn chằm chằm Hứa Quan Hạo đang nằm trên giường hắn, y nói đúng, trước đây cậu cứ giận lên là lại ngủ riêng, đến khi hai người hòa lại mới chịu chạy đến ngủ với Hứa Quan Hạo, mà cả đời cho đến khi hai người chết...... à mà không, chết rồi mà cậu vẫn ngủ với y đấy thôi.
Từ lúc còn rất nhỏ, cậu đã thích được Hứa Quan Hạo ôm ấp, cái ôm của y rất ấm áp, mỗi lần được kìm kẹp trong vòng tay mạnh mẽ đó cậu đều có cảm giác hết sức an toàn, mà y cũng thích ôm cậu, rồi còn hôn môi, vuốt ve cậu, tất cả những động tác đó y đều thích, mà, chẳng những Hứa Quan Hạo thích, cậu cũng rất thích, nhưng cái thích này, sau khi biết được tâm tư của Hứa Quan Hạo, liền khiến cậu có cảm giác méo mó, cậu thích được gần gũi với Hứa Quan Hạo, nhưng đồng thời cũng ép buộc chính mình phải sời xa cái sự gần gũi ấy, cậu nghĩ bản thân mình nhất định phải ghét bỏ việc thân mật với y, nhưng thật ra cũng chẳng phải thế, cho nên sau khi trùng sinh, tất cả những cử chỉ thân mật của Hứa Quan Hạo, đều khiến cậu vừa thích vừa có cảm giác mâu thuẫn, mê luyến nhưng cũng ghét bỏ, đôi khi cậu còn nghĩ, vì sao Hứa Quan Hạo lại đi thích cậu chứ, hai người bọn họ sao không thể cứ như trước, như cha con, như anh em cũng được, như vậy cậu sẽ không cần phải ép mình bài xích sự thân mật của Hứa Quan Hạo.
Siết chặt lấy chiếc khăn mặt, Hứa Kiệt cuối cùng cũng đi đến bên giường, rũ mắt xuống nhìn người đang nằm trên giường kia.“Đi tắm đi! Trên người anh toàn mùi rượu không.”
Mấp máy khóe môi, Hứa Quan Hạo mở mắt nhìn Hứa Kiệt trước mắt.“Vết thương hơi đau, không động đậy được.”
Cứng rắn quay đầu qua chỗ khác, Hứa Kiệt cố đè nén lửa giận trong lòng, hơn nửa ngày mới lại quay đầu nhìn về phía y.“Để em kêu người giúp anh tắm.”
Hứa Kiệt nói xong muốn bỏ đi, nhưng chưa đi được một bước đã bị Hứa Quan Hạo kéo góc áo lại.
“Tiểu Kiệt......” Giọng điệu Hứa Quan Hạo ân ẩn có chút đáng thương mà khẩn cầu, vừa tỏ ra oan ức lại vừa cố gắng lấy lòng.
Hơi khựng lại, Hứa Kiệt nhìn ánh mắt ấm ức của y, nhất thời không kịp phản ứng, cậu đã quen nhìn thấy ánh mắt ngầm lấy lòng mà cầu xin của y, nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng thấy Hứa Quan Hạo làm nũng với hắn bao giờ, biểu tình của y như thế, làm cậu trong phút chốc không biết phải làm sao cho đúng.
Nhíu chặt mày, Hứa Kiệt nghiếng răng nghiến lợi, Hứa Quan Hạo cơ hồ dựa cả người vào lòng cậu, hơn nữa để cân bằng trọng lượng, cậu dường như cũng ôm lấy cả người y.
Vết thương thật sự đau đến thế? Rõ ràng lúc cậu đang tắm còn tự mình chạy đước đến đây, giờ chẳng qua chỉ là đi vài bước vào phòng tắm, thì lại đau đến độ nhấc không nổi chân?
Đỡ Hứa Quan Hạo vào phòng tắm, Hứa Kiệt xả đầy nước ấm vào bồn, rồi đem vật dụng cần thiết đặt ở nơi Hứa Quan Hạo chỉ cần vươn tay cũng có thể lấy được.
“Rồi, còn lại anh tự mà tắm đi!” Nói xong, Hứa Kiệt xoay người đi nhanh ra ngoài, rồi lại lần nữa bị Hứa Quan Hạo níu lại.
Lần này triệt để nổi nóng, không lẽ Hứa Quan Hạo còn muốn cậu tắm giúp y?
Nhìn ra lửa giận trong mắt cậu, Hứa Quan Hạo cười cười, nhanh chóng vươn người hôn lên má Hứa Kiệt một cái.“Được rồi, thưởng cho em.”
‘Ầm’ một tiếng, tiếng Hứa Kiệt vọt ra khỏi phòng tắm đóng mạnh cửa lại vang lên, đợi đến khi cậu đi rồi, Hứa Quan Hạo mới tựa vào thành bồn tắm mà bật cười, chỉ là dù có cười, thì nụ cười kia cũng không khỏi vương vấn chút chua xót.
Lấy tay gạt sạch tấm gương mờ đục hơi nước, Hứa Quan Hạo nhìn chính mình trong gương. Y biến giờ đây đầu óc mình tràn ngập những ý nghĩ nguy hiểm, hôm nay chỉ là vô tình nhìn thấy Hứa Kiệt đi cùng cậu bé kia, nhìn thấy hai người cười cười nói nói, cậu bé kia còn khoác tay lên vai Hứa Kiệt, trong giây phút trong đầu y chỉ có độc nhất một khát khao muốn được bóp chết cậu ta, sau đó đem Hứa Kiệt đoạt lại đây, Hứa Kiệt là của y, ngoại trừ y ra đừng có kẻ nào dám tơ tưởng đến cậu, y ghét cay ghét đắng việc cậu nhìn ai đó khác, cũng ghét việc có ai đó chạm vào Hứa Kiệt, y thậm chí có ý muốn muốn giam Hứa Kiệt lại, cứ nhốt mãi trong nhà, để trong mắt cậu chỉ còn mỗi y, để cậu mãi mãi chỉ thuộc về mỗi mình y.
Cúi đầu, Hứa Quan Hạo lấy tay che mặt mình, y có cảm giác chính mình thật quá biến thái, là một kẻ đáng bị người ghê tởm, y không dám tưởng tượng, nếu Hứa Kiệt biết những suy nghĩ này của y, thì cậu sẽ đối xử với y như thế nào.
Hứa Quan Hạo tắm suốt hai tiếng đồng hồ, làm Hứa Kiệt hết ngạc nhiên đến lo lắng, lại nghĩ đến chuyện Hứa Quan Hạo than đau, không lẽ là thật! Mãi không chịu ra, không lẽ lại ngất trỏng mất rồi.
Ngay lúc Hứa Kiệt định đi xem xem thử, Hứa Quan Hạo cuối cùng cũng mở cửa phòng tắm đi ra, chỉ là sắc mặt không mấy tốt, một tay còn ôm lấy bụng.
Vâng còn đang ngạc nhiên, Hứa Kiệt liền vội vàng đi qua đỡ lấy Hứa Quan Hạo, giúp y nằm lên giường, sau đó cởi áo tắm ra, mới thấy vết thương được băng bó đã bị dính nước, phút chốc sắc mặt không khỏi trầm xuống.
“Bộ anh không biết vết thương không thể dính nước à?” Giọng điệu có phần gay gắt, Hứa Kiệt đựng dậy lấy hộp thuốc trong tủ, sau đó tháo băng gạc bị dính nước của y ra, thấy vết thương vì thấm nước mà đỏ ứng lên, không khỏi nhăn mặt.
No comments:
Post a Comment