Khi mưa rơi liệu người có còn bên em...?
Bữa ăn sáng, hai người lặng lẽ ăn, một câu cũng chả buồn nói, một Hứa Quan Hạo vui vẻ rạng ngời cũng đã sớm biến mất chẳng còn gì, đọng lại chỉ có g]ơng mặt đờ đẫn cùng chua xót.
Ăn xong, Hứa Kiệt đứng lên lấy cặp, không quên nói một lời với người đối diện.“Em đi học đây.”
Thoáng buông thứ gì đó trong tay ra, Hứa Quan Hạo cũng đứng lên.“Đê anh đưa em đi.”
Nhíu nhíu mày, lời chối từ suýt bật ra khỏi miệng Hứa Kiệt rốt cuộc vẫn bị nuốt xuống, gật vài cái rồi đi ra ngoài.
Trên đường, Hứa Kiệt có thể cảm nhận được tâm trạng nôn nóng, muốn nói gì đó lại thôi của Hứa Quan Hạo, cậu cũng không cách nào hiểu được, rõ ràng một Hứa Quan Hạo đứng trên đỉnh cao danh vọng, có thể nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay mình, tại sao lại phải đẩy bàn thân đến bước đường này, sự cố chấp của Hứa Quan Hạo bắt nguồn từ đâu, và vì lí do gì mà lại kiên trì đến thế.
Xe đậu tại trước cổng trường, Hứa Kiệt với người lấy cặp rồi mở cửa xe, sau khi xuống xe đi hai bước, quay đầu lại thấy ánh mắt Hứa Quan Hạo nhìn mình, phút chốc rảo chân quay về.
“Anh định đến công ty?”
Thấy Hứa Kiệt xoay người đi đến, Hứa Quan Hạo ngay lập tức ấn mở cửa sổ xe, sau khi nghe được câu hỏi Hứa Kiệt mới hơi sửng sốt mà gật đầu.“Ừ, mấy ngày nay có nhiều việc cần mà chưa xử lí được.”
Hạ thấp ánh mắt, Hứa Kiệt nói:“Đừng đi làm, anh mới ra viện, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày đi!”
Hứa Kiệt nói xong, trên mặt Hứa Quan Hạo ngay lập tức được lấp đầy bởi thần sắc phấn khởi, khác hẳn lúc trước.“Được, Vậy hai ngày nữa anh mới đi làm...... Vậy tan học anh đến đón em nha!”
“Ừ.” Thẳng lưng, Hứa Kiệt một lần nữa xoay người rời đi, lần này không quay đầu lại nữa.
Hứa Kiệt giờ đang học năm ba, cũng sắp phải thi chuyển cấp, kiếp trước vào giai đoạn này cậu rất hồi hộp, ngày đêm cố gắng học tập, nhưng giờ, ngồi ở trong lớp cũng chẳng còn có loại tâm lí hồi hộp khẩn trương này nữa, chỉ đơn giản nghiêm túc đến lớp, tan học thì nghỉ ngơi một lát hoặc là tám chuyện với Vương Vọng mồi hồi, làm xong bài tập cũng không buồn động đến sách vở nữa.
Lúc giữa trưa, Hứa Kiệt đang ngồi trong lớp thì có người đưa cơm đến, đều là món cậu thích ăn nhất, có vài món phải lái xe mấy tiếng mới có thể mua về được.
Lúc Hứa Kiệt ăn xong đem nắp hộp cơm đậy lại, thì có người đi đến bên cạnh, Hứa Kiệt ngẩng đầu liền nhìn thấy Nghiêm Nhiễm mang bộ mặt ai oán nhìn cậu.
“A Kiệt, dạo gần đây sao cậu không để ý gì đến tớ, cậu thật sự định chia tay với tớ sao?”
Kiếp trước, trước sinh nhật Hứa Kiệt một tuần, cậu vì bị Hứa Quan Hạo uy hiếp và cản trở nên chia tay với Nghiêm Nhiễm, khi đó trong lòng cậu ngập ngụa cả biển lửa căm tức, giận giữ, và không can tâm với Hứa Quan Hạo, nên đến hôm sinh nhật thấy Nghiêm Nhiễm mới kích động đến thế.
Trong thâm tâm thoáng khựng lại, Hứa Kiệt mở miệng nói:“Chúng mình bây giờ còn nhỏ, vẫn nên cố gắng học tập thì tốt hơn.”
Phút chốc sắc mặt trở nên khó coi, ánh mắt Nghiêm Nhiễm không khỏi tràn đầy giận giữ và đâu xót.“Vì Hứa Quan Hạo nên cậu mới chia tay với tớ sao, A Kiệt, cậu biết Hứa Quan Hạo là người như thế nào sao? Anh ta......”
Trong lòng cả kinh, Hứa Kiệt đánh giá thần sắc Nghiêm Nhiễm, không lẽ lúc này Nghiêm Nhiễm đã biết tâm tư Hứa Quan Hạo đối với cậu sao?
Dường như không cách nào nói được lời kế tiếp, Nghiêm Nhiễm vươn tay nắm lấy bàn tay Hứa Kiệt.“A Kiệt, cậu nghe tớ, tránh xa Hứa Quan Hạo một chút, anh ta không phải loại người như cậu nghĩ đâu, anh ta là ......”
Đột nhiên có bạn nào đó đi vào lớp, câu nói tiếp theo của Nghiêm Nhiễm phút chốc nói không ra, chỉ có thể dùng ánh mắt tràn đầy lo lắng khó mà tả được để nhìn Hứa Kiệt.
Ăn cơm xong bạn học lục đục về phòng, Nghiêm Nhiễm buông tay Hứa Kiệt ra mà trở lại chỗ ngồi của mình.
Hứa Kiệt nghĩ đến bữa tiệc sinh nhật ngày đó, cậu thấy Nghiêm Nhiễm hình như có nói gì đó với Hứa Quan Hạo, nên anh mới giận đến mức dùng rượu vang hất vào người cô, thậm chí còn động tay động chân với Nghiêm Nhiễm. Không lẽ chuyện Nghiêm Nhiễm nói chính là chuyện này sao.
Vương Vọng từ căn tin về, vừa thấy Hứa Kiệt lại đang ở chỗ kia mà ngẩn người, không khỏi lắc lư đầu đi qua, từ sau bữa tiệc sinh nhật mà đi học lại, cậu có cảm giác Hứa Kiệt trở nên hơi kỳ quái, cứ thích ngồi một mình mà ngẩn người, không còn hoạt bát như trước, cũng không còn vào lớp lén lút ngắm Nghiêm Nhiễm, học hành cũng không còn nghiêm túc như trước kia.
“A Kiệt, ông nói đem ảnh có chữ kí cho tôi kia mà, sao chờ mãi chả thấy đâu vậy!”
Phục hồi tinh thần, Hứa Kiệt cưới cưới với Vương Vọng.“Ngày mai đi lấy cho ông đây, anh Sở Hành đã đồng ý với tôi rồi .”
“Đi lấy!” Vương Vọng mắt lóa sáng.“Được nha, thế nghĩa là ông có thể gặp Sở Hành nha...... A Kiệt, tôi cũng đi, ông phải dẫn tôi đi cùng, tôi muốn chụp ảnh chung với Sở Hành.”
Vương Vọng kích động không khỏi khiến Hứa Kiệt đỡ trán.“Nhưng tôi chưa nói với ảnh là sẽ dắt theo bạn, hay để tối nay tôi gọi hỏi xem.”
Lắc lắc cánh tay Hứa Kiệt, Vương Vọng cười nói:“Không cần phải nói, ông cứ mang theo tôi là được rồi, có Hứa đại thiếu gia đây mang theo, Sở Hành không chừng còn thân thiết với tôi thêm chút ấy chứ!”
Khẽ cười một tiếng, Hứa Kiệt rút tay mình ra.“Nói bậy bạ gì đó! Tôi sợ tự nhiên lại mang theo người, Sở Hành giận không kí tên lên ảnh cho, ông cũng đâu phải không biết tính tình của mấy ngôi sao.”
“Anh em tốt mang theo người ta đi với, xin ông mà.”
Thấy Vương Vọng như vậy, Hứa Kiệt không thể không gật đầu.“Được rồi! Vậy khoảng 8 giờ ông đến cửa công ty S&S chờ tôi, vận khí tốt nói không chừng còn có thể thấy Sở Hành quay phim !”
Hứa Kiệt vừa nói câu này xong, Vương Vọng càng thêm kích động, thiếu chút nữa nước miếng cũng giễu xuống.
Buổi chiều tan học, Hứa Kiệt lưng đeo cặp vừa ra khỏi cổng, đã thấy anh ta chờ, cửa kính xe bị ấn xuống, lộ ra gương mặt Hứa Quan Hạo.
Dừng chân một lúc, Hứa Kiệt liền hướng về chiếc xe mà đi đến, Hứa Quan Hạo cũng xuống xe, lúc đi đến trước mặt Hứa Kiệt, đột nhiên tiến lên nhẹ nhàng ôm Hứa Kiệt, khiến Hứa Kiệt sửng sốt, Hứa Kiệt còn chưa kịp đẩy ra, thì anh đã buông tay, nghiêng người nhường đường cho Hứa Kiệt lên xe.
Kinh ngạc nhìn ánh mắt Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt lên xe, Hứa Quan Hạo cũng lên theo, tài xế nhanh chóng khởi động xe, tuy nhiên vào lúc xe quẹo vào ngõ, Hứa Kiệt qua tấm gương mà nhìn thấy Nghiêm Nhiễm đứng trước cổng trường.
Thấy Nghiêm Nhiễm, Hứa Kiệt phút chốc hơi nghiêng để xem cho rõ, chỉ là vai lại bị kéo qua, đã thấy mình hơn nửa người dựa vào Hứa Quan Hạo.
“Hôm nay thầy giáo của em gọi đến đấy?”
Rốt cuộc cũng rõ Hứa Quan Hạo vì sao lúc nãy lại ôm mình, Hứa Kiệt liếc mắt nhìn Hứa Quan Hạo rồi mới hỏi nói:“Thầy sao lại gọi cho anh?”
“Nói là sắp thi chuyển cấp rồi, muốn biết ý định của em.”
Giật giật bả vai tránh khỏi vòng tay Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt dựa vào lưng ghế.
“Tiểu Kiệt, cấp ba em muốn vào trường nào?”
“Trung học phổ thông Nam Trung.”
“Không được !” Hứa Kiệt vừa nói xong, Hứa Quan Hạo liền lập tức cự tuyệt.
Nhíu mày, Hứa Kiệt thầm khẽ cười một tiếng, cậu biết ngay Hứa Quan Hạo sẽ không đồng ý cho cậu học trường Trung học phổ thông Nam Trung, trường kia dù điều kiện giảng dạy rất tốt, thế nhưng lại cách nhà rất xa, hơn nữa nội quy trường học còn rất nghiêm, nếu như học ở đó nhất định phải trọ lại ở trường, để cậu ở ngoài, Hứa Quan Hạo rõ ràng sẽ không đồng ý.
“Tiểu Kiệt, trường kia cũng không tốt như người ta nói đâu, anh biết hiệu trưởng trường đó mà, thựa ra trường Trung học phổ thông Nam Trung đó......” Thần sắc rối rắm, Hứa Quan Hạo nhìn Hứa Kiệt mà giải thích, bộ dáng khẩn trương lại khó xử kia, không khỏi khiến Hứa Kiệt phải cúi đầu.
“Không đi Nam Trung, vậy đi Bắc Trung.”
Bộ dạng đnag còn rối rắm không khỏi trở nên sửng sốt, Hứa Quan Hạo nhìn về phía Hứa Kiệt.“Em...... Em lúc nãy là cố ý!”
Hơi hơi cong khóe miệng, Hứa Kiệt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Em......” Thở dài một tiếng, Hứa Quan Hạo nhìn Hứa Kiệt thoáng cười mà hơi ngẩn người, cũng không khỏi cười theo, dựa vào một bên, vươn tay ra nắm lấy tay Hứa Kiệt.
Giật giật ngón tay, Hứa Kiệt đành tùy ý Hứa Quan Hạo làm bậy.
Sáng thứ bảy ngủ dậy, Hứa Kiệt ăn sáng xong liền thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, kia mà vừa ra đến cửa, đã thấy Hứa Quan Hạo cũng đi theo phía sau cậu.
“Khụ, hôm nay vừa lúc anh có hẹn với ông tổng giám đốc bên công ty S&S, chúng ta cùng đi đi!”
Nhướn mày, Hứa Kiệt dừng chân.“Anh biết hôm nay em đến công ty S&S nên mới hẹn họ chứ gì.”
“Như thế thì ta có thể đi cùng nhau mà.”
Không khỏi có chút bất đắc dĩ cùng vô lực, đi kèm không ít khó chịu, Hứa Kiệt lại mở miệng, âm giọng không mấy vui vẻ.“Nếu anh không muốn em đi ra ngoài, thế thì cho người giam em lại đi, việc gì cần phải mệt nhọc sắp xếp đi cùng em cho bằng được.”
Phút chốc đờ mặt ra, Hứa Quan Hạo ánh mắt có phần ảm đạm.“Em đã không muốn đi cùng anh, vậy chiều anh đi.”
Trực tiếp xoay người rời đi, trên đường hai hàng lông mày Hứa Kiệt cứ nhắn suốt, cũng kìm nén bản thân không được quay đầu lại, thẳng đến khi lên xe đi mất, cuối cùng mới thở ra một hơi mà khép hờ mắt ngồi tựa vào ghế tựa.
Cậu ghét nhất cảm giác như vậy, Hứa Quan Hạo trước mặt cậu luôn trưng ra một bộ dạng cẩn thận lại dễ mềm lòng, anh ta vốn chẳng phải người như vậy, cậu cũng đã từng thấy qua bộ dạng Hứa Quan Hạo lúc đang làm việc ở ngoài, khi đó anh mạnh mẽ quyết liệt, lại tràn ngập quý khí cùng ngạo khí, bên ngoài không ai có thể mà cũng chẳng dám xem nhẹ Hứa Quan Hạo, anh là gia chủ Hứa gia, là bá chủ trên thương trường.
Nhưng trước mặt cậu, Hứa Quan Hạo khoan nhượng hết lần này đến lần khác, không khỏi khiến cậu có cảm giác chẳng biết phải làm sao, đặc biệt lúc cậu biết vì cái gì Hứa Quan Hạo lại như thế, trong lòng càng thêm khó chịu. Trước kia, cậu cho rằng đấy là vì Hứa Quan Hạo thương yêu cậu, cũng như cha thương con vậy, nhưng giờ, cậu đã biết tâm tư Hứa Quan Hạo, biết nguyên nhân Hứa Quan Hạo đối xử với mình như thế, cậu không khỏi suy đoán Hứa Quan Hạo yêu thương cậu như vậy, cũng chỉ vì để sau này cậu biết mà gánh lấy trách nhiệm phải yêu thương anh!
Hiện tại đối mặt với Hứa Quan Hạo, tâm tình của cậu vô cùng phức tạp, kiếp trước vào lúc còn chưa biết tình cảm của Hứa Quan Hạo, cho dù có cãi nhau ầm ỹ với anh, cậu cũng vô cùng tôn kính Hứa Quan Hạo, vẫn xem Hứa Quan Hạo là trưởng bối, thậm chí sau khi bị giam cầm, vẫn thầm kính yêu Hứa Quan Hạo như xưa.
Nhưng sau khi biết tình cảm của anh ta, cậu không khỏi giận dữ cùng thất vọng tột cùng, cậu không thể tin nổi người đàn ông kia lại là vị trưởng bối cậu kính yêu, người đã nuôi dưỡng cậu suốt mười năm.
Giờ đây, sau khi thấy được cảnh tượng Hứa Quan Hạo chết cùng cậu kia, cậu đối mặt với Hứa Quan Hạo, trong thâm tâm dù vẫn còn thất vọng, nhưng cũng không còn giận dữ nữa, chỉ còn có bất đắc dĩ, thậm chí đối với thái độ cẩn thận của Hứa Quan Hạo, mà ôm nỗi niềm chua xót khó chịu.
Truyện chủ nhà viết à? Hay phết đó ^^ kiểu mình thích cơ mà nếu đc thì đừng viết ngược qá nha TT^TT hường chút~~~
ReplyDeleteTruyện mình edit đó bạn :3 máy mình hư nên không làm tiếp được, sau 30/4 mới sửa được :3
Delete