Thursday, December 4, 2014

[Free] Chap 6 ~ Đã đổi cách xưng hô

Đến tận cùng của trời đất, người có còn bên tôi?







Thấy Hứa Kiệt đờ người, Hứa Quan Hạo phút chốc mắt sáng lên, tay dùng chút sức kéo Hứa Kiệt ngồi lại xuống ghế.

Một tay Hứa quan hạo nắm lấy tay Hứa Kiệt, một tay còn lại thoáng chút do dự đặt lên Hứa Kiệt trên đầu.

“Trước đây em đâu có đối xử với anh như thế này đâu, em lúc nào cũng rất dịu dàng với anh, chẳng bao giờ lãnh đạm như hiện tại, tất cả cũng chỉ vì Nghiêm Nhiễm kia, em còn hận anh sao?”

Cảm nhận từng động tác khẽ vuốt trên đầu, Hứa Kiệt có chút hốt hoảng, trước đây cậu thích nhất là được Hứa Quan Hạo vuốt ve như thế, mỗi lần như vậy, luôn làm cho cậu có cảm giác mình được quý trọng, được yêu thương, nhưng từ sau khi bị giam cầm, cậu đã cự tuyệt những đụng chạm của Hứa Quan Hạo, đặc biệt là từ lúc biết được tâm tư của y đối với mình.

Hứa Quan Hạo dịu dàng ôm đầu cậu cậu vào lòng ngực, âm giọng y ngập tràn sự êm dịu cùng cầu xin.“Tiểu Kiệt, đừng hận anh, em em như thế còn làm anh đau khổ hơn là chết nữa.”

Tùy ý Hứa Quan Hạo ôm mình vào ngực, Hứa Kiệt hướng mắt nhìn về phía góc tường.“Nếu, ngày đó em cùng Nghiêm Nhiễm bỏ đi, anh sẽ làm sao?”

Buông đầu Hứa Kiệt ra, Hứa Quan Hạo hai tay ôm lấy má Hứa Kiệt.“Nhưng em đã không đi, chứng tỏ trong tim em anh vẫn quan trọng hơn, đúng không? Em có biết lúc em quay lại anh đã hạnh phúc đến nhường nào không?! Chúng ta đã sống bên nhau suốt mười năm, trên đời này chỉ có chúng ta là hiểu rõ nhau nhất, Tiểu Kiệt, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ phản bội em, em cũn nhất quyết không được phản bội anh.”

Trong lòng chấn động, Hứa Kiệt nhìn ánh mắt nghiêm túc của Hứa Quan Hạo, hồi lâu sau mới dùng âm giọng khô khốc mà hỏi :“Vậy nếu ngày hôm đó em bỏ đi, thì có nghĩa là phản bội anh sao?”

Hứa Quan Hạo dùng ánh mắt sắc sảo nhìn Hứa Kiệt, vì lời của Hứa Kiệt, mà trong mắt thoáng lóe lên một tia âm trầm. “Đúng vậy, nếu em bỏ đi, thì có nghĩa em chọn con bé kia mà bỏ anh, em đã phản bội anh, anh ngay lập tức sẽ tự tay bắt em về, anh thà cùng chết với em, cũng không muốn thấy em phản bội mình.”

Trong phút chốc, trước mắt hiện ra hình ảnh khoảnh khắc Hứa Quan Hạo ôm lấy thi thể cậu mà nhắm mắt lại, nhất thời trong lòng ngũ vị hỗn tạp.

Lúc Hứa Kiệt đang rối như bòng bông, Hứa Quan Hạo lại đang hạnh phúc tràn trề.“Tiểu Kiệt đã chọn anh, cũng nghĩa là trong tim em anh vẫn là người quan trọng nhất, chẳng qua giờ em còn giận anh mà thôi, nếu em trách anh tìm người theo dõi em, anh sẽ giải thích, còn cam đoan về sau sẽ không làm thế nữa, được chứ?”

Hứa Quan Hạo không biết, kiếp trước cậu đã rời khỏi Hứa gia, khi đó người cậu chọn là Nghiêm Nhiễm, đấy mới là ý muốn ban đầu của cậu, nhưng kiếp này thì không, nhưng cũng chẳng qua là vì cậu đã biết trước hậu quả nếu mình bỏ đi nên mới không đi.

“Tiểu Kiệt, tha thứ cho anh được không?”

Giương mắt nhìn con người tràn đầy mong chờ cùng thành khẩn trước mắt, Hứa Kiệt nhớ đến kiếp trước, Hứa Quan Hạo giận đến mức giam cầm cậu, hóa ra cũng là vì y nghĩ cậu phản bội y, hơn nữa lúc bị ốm gọi cho cậu cậu còn không chịu bắt máy, nên Hứa Quan Hạo cuối cùng mới giam cậu lại.

“...... Được.” Hứa Kiệt cảm thấy thật xót xa, kia mà là xót cho mình hay Hứa Quan Hạo ở kiếp trước thì cậu cũng chẳng rõ.

Câu đồng ý của Hứa Kiệt làm Hứa Quan Hạo cực kì vui vẻ, cứ như thể cậu chỉ cần nói câu này xong, thì hai người bọn họ sẽ ngay lập tức quay trở lại quãng thời gian thân thiết xưa kia.

Ở trong viện thêm ba ngày nữa, Hứa Quan Hạo liền yêu cầu xuất viện, sau khi bác sĩ kiểm tra, phát hiện miệng vết thương cơ bản đã liền lại rất tốt, mới đồng ý để Hứa Quan Hạo xuất viện, chỉ yêu cầu y đến đúng giờ để cắt chỉ.

Lúc Hứa Quan Hạo xuất viện, Hứa Kiệt còn đang học chưa về kịp, nhưng đến lúc về rồi mới phát hiện, Hứa Quan Hạo không những xuất viện, mà còn đem đồ đạc của mình chuyển đến phòng cậu, cũng có nghĩa để hai người ở chung.

Trước năm Hứa Kiệt mười lăm tuổi, cũng chỉ ngủ riêng có nửa năm, hai người tách phòng ra cũng chỉ vì vụ Nghiêm Nhiễm, Hứa Kiệt trong lúc giận dữ đã chuyển đến phòng bên cạnh.

Đứng trong căn phòng mình từng ở, Hứa Kiệt nhìn hai cái gối trên giường, không khỏi có cảm giác mất tự nhiên đến kì lạ, nếu còn chưa biết tâm tư Hứa Quan Hạo đối với mình, có lẽ giờ ngủ với Hứa Quan Hạo cũng chẳng có gì, nhưng giờ cậu đã biết rõ tình cảm của Hứa Quan Hạo đối với mình rồi, mà còn bắt cậu ngủ cùng với Hứa Quan Hạo, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy mất tự nhiên lại khó chịu.

Hứa Quan Hạo đi vào phòng đã thấy Hứa Kiệt đứng đờ ra trước giường, mới chầm chậm đi qua, đến sau lưng cậu, mới nhẹ nhàng từ phía sau vòng tay ra ôm lấu cậu.

“Chúng ta cứ như trước đây đi, mấy tháng này không có em, đến một giấc ngủ an ổn anh cũng không ngủ được.”

Hơi nghiêng người, Hứa Kiệt muốn tránh khỏi cái ôm của Hứa Quan Hạo, nhưng cậu vừa động đậy, Hứa Quan Hạo đã ôm còn chặt hơn, nên rốt cuộc vẫn chỉ có thể đứng đờ ra đó.

“Nhưng em đã lớn rồi.”

Cong cong khóe miệng mà cười, Hứa Quan Hạo vuốt nhẹ lên đầu Hứa Kiệt.“Chờ đến một ngày nào đó em lớn hơn anh đã, rồi mới tính là đã lớn rồi.”

Hơi nghẹn lại, Hứa Kiệt hơi buồn bực mà mím môi. Thế chẳng phải quá mức vô lý sao? cậu sao có thể lớn hơn Hứa Quan Hạo được chứ.

Lại ở cùng với Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt cũng chẳng sợ y sẽ làm gì cậu, chỉ là sau khi biết rõ tâm ý Hứa Quan Hạo, trong lòng có chút cảm giác kì kì mà thôi.

Kiếp trước, cậu phát hiện ra tình cảm của Hứa Quan Hạo đối với mình là vào một lần phát hiện Hứa Quan Hạo đang DIY, khi đó Hứa Quan Hạo cầm quần áo cậu trong tay, miệng gọi tên cậu, loại đả kích trong phút chốc có thể KO người khác kia không cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng được, lúc đấy cậu tự tay đẩy cửa bước vào, đến giờ cũng chỉ nhớ cái cảm giác kinh ngạc hòa cùng phẫn nộ khi ấy của mình, còn với Hứa Quan Hạo kẻ bị cậu mắng chưởi không hết lời vẫn chỉ đứng đó im lặng lắng nghe, cũng từ đó, y không bao giờ làm bất cứ hành vi không thích hợp nào trước mặt cậu nữa.

Tắm rửa xong đi ra, Hứa Kiệt đã thấy Hứa Quan Hạo nằm ở trên giường, thêm vào đó y còn nhân cơ hội đưa mắt đánh giá cậu.

Quay lưng lại với Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt cố hết sức bỏ qua ánh mắt kia sau, lấy máy sấy sấy tóc.

Trên tay đột nhiên có cảm giác bị chạm vào, Hứa Kiệt có chút ngẩn ra, theo bản năng hất đi bàn tay đang chạm vào mình.

Hứa Quan Hạo không nghĩ Hứa Kiệt lại phản ứng mạnh đến thế, hơi ngần ngừ mà lui về phía sau vài bước, đưa mắt nhìn Hứa Kiệt, nhất thời thấy được ánh nhìn mất tự nhiên của cậu, liền cũng có chút giật mình, có cảm giác như thể cậu đã biết được tâm tư của mình.

“Anh chỉ muốn giúp em sấy tóc thôi.” Ngượng ngùng buông tay xuống, Hứa Quan Hạo lên tiếng giải thích.

Xoay người, Hứa Kiệt buông máy sấy ra, lấy khăn khô tùy tiện lau hai lượt.“Không cần đâu, tóc em khô rồi.”

Vòng qua Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt đi thẳng đến giường mà nằm xuống, còn Hứa Quan Hạo có hơi kinh ngạc nhưng cũng đi qua theo.

Hứa Quan Hạo nằm bên cạnh cũng không dám có động tác gì, chỉ quy củ nằm một bên, chỉ là ánh mắt nhìn Hứa Kiệt lại tràn đầy do dự cùng chờ mong.

Khép hờ mắt, Hứa Kiệt thấy ánh mắt Hứa Quan Hạo thỉnh thoảng lại nhìn qua mà thở dài, sau đó quay đầu hôn nhẹ lên trán Hứa Quan Hạo một cái.

Lúc nửa đêm, Hứa Kiệt thấy ngốt nên mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, mới khẽ động đậy đã thấy bản thân bị Hứa Quan Hạo ôm vào trong ngực.

Hứa Kiệt mười lăm tuổi thấp hơn Hứa Quan Hạo đâu chỉ một cái đầu, thân thể cũng gầy yếu, bị Hứa Quan Hạo ôm lấy, chẳng khác gì chui vào lòng Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt chỉ cần động một cái thôi là đã có thể chạm vào mặt Hứa Quan Hạo.

Cẩn thận giật giật người, Hứa Kiệt thử đẩy Hứa Quan Hạo ra, lại không nghĩ tới việc cậu càng đẩy, cánh tay Hứa Quan Hạo xiết càng mạnh, thiếu chút nữa khiến Hứa Kiệt đau đến sốc hông.

Phút chốc buồn ngủ dữ quá, Hứa Kiệt mở to mắt ngây ngốc nhìn lên trần nhà, đột nhiên có cảm giác hoa văn trên trần rất quen thuộc, thế là mới nhớ, hóa ra phòng này là lúc cậu chết đi đã được y ẵm vào.

Lúc ấy cậu lơ lửng giữa không trung nhìn theo Hứa Quan Hạo, cũng có khi ngồi bên giường nhìn Hứa Quan Hạo ôm thi thể mình, khi đó hình như Hứa Quan Hạo ôm thi thể cậu cũng là như thế này, đem xác cậu ôm chặt vào lòng ngực, cứ như thể sợ có giường tranh giành.

Nghĩ đến chuyện này, Hứa Kiệt liền quay đầu nhìn về phía Hứa Quan Hạo trước mắt, làn da Hứa Quan Hạo rất trắng, nhưng giờ cũng không đến nỗi trắng bệch như khi đó, đôi môi cũng trơn hồng bóng bẩy chứ không bị khô nứt, Hứa Quan Hạo khi đó, như thể chỉ là một cái xác còn thở, trong mắt không còn có chút sức sống, tất cả chỉ có tuyệt vọng cùng đau xót, cũng chỉ vì cái chết của cậu.

“Anh thà cùng em chết đi.” Ngày đó lúc tại bệnh viện, Hứa Quan Hạo đã nói với cậu như thế, nếu là kiếp trước cậu nhất định sẽ không tin lời y nói, cậu sẽ cho rằng y chẳng qua là đang uy hiếp mình, nhưng giờ, cậu tin rằng Hứa Quan Hạo đã nói, thì nhất định sẽ can tâm tình nguyện chết cùng cậu, cậu chưa bao giờ biết chấp niệm của Hứa Quan Hạo với mình lại sâu đậm đến thế.

Năm cậu năm tuổi được Hứa Quan Hạo nhận nuôi, đối với cậu dù hai người không phải là cha con, nhưng cũng chẳng khác gì các cặp cha con bình thường khác, Hứa Quan Hạo đối với cậu tốt lắm, yêu thương chăm sóc cậu, ngoại trừ chuyện năm mười ba tuổi y cắt đứt quan hệ hai người làm cậu đau khổ ra, hầu như cũng chưa hề làm chuyện gì khiến cậu không vui, sau này cũng chỉ có chuyện còn nhỏ mà yêu đương với Nghiêm Nhiễm nên mới rầy rà mà thôi, giờ ngẫm lại, có khi năm cậu người ba tuổi y đã có tình cảm khác với mình, nên mới càng không thể chịu đựng được việc mình yêu đương với Nghiêm Nhiễm.

Chỉ là xem đi xét lại, Hứa Kiệt vẫn không rõ vì sao Hứa Quan Hạo lại yêu cậu, yêu đứa trẻ mà y đã nuôi nấng suốt mười năm, chuyện này không những khiến Hứa Kiệt kinh ngạc, mà còn cảm thấy có chút thất vọng.

“Tiểu Kiệt......”

Bên tai truyền đến thanh âm khàn khàn của người vừa thức dậy, Hứa Kiệt nhìn ra ngoài cửa sổ, hóa ra trời đã sáng trưng rồi, cậu vậy mà bất giác lại suy nghĩ suốt cả đêm.

“Tiểu Kiệt, hai ta cứ mãi mãi như thế này nhé, đừng rời xa anh.” Vừa mở mắt đã nhìn thấy Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo rõ ràng tâm tình rất tốt.

Tùy ý Hứa Quan Hạo dán chặt vào người mình, Hứa Kiệt mở miệng nhẹ giọng nói:“Sau này anh phải cưới vợ, em cũng thế, chúng ta không thể cả đời này cứ như vậy!”

Sắc mặt có chút khó coi, Hứa Quan Hạo ôm chặt Hứa Kiệt thêm một chút.“Em vẫn chưa quên được con bé Nghiêm Nhiễm kia sao, em thế mà còn muốn cưới nó sao?!”

Thấy ánh mắt y tràn đầy tàn nhẫn, Hứa Kiệt hơi mím môi.“Không có Nghiêm Nhiễm cũng sẽ có những cô gái khác, sau này rồi thì em cũng sẽ phải kết hôn thôi.”

“Không được ! ! !” Hứa Kiệt vừa nói xong, Hứa Quan Hạo đã giận giữ hét lên.

“Vì sao lại không được?!” Nhìn thẳng vào mắt Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt thản nhiên hỏi.



No comments:

Post a Comment