Sunday, November 30, 2014

[Free] Chap 5

Rồi một ngày, đứng giữa dòng đời trôi chảy, ta chợt nhận ra mình chẳng còn là gì của nhau...







Hứa Quan Hạo đau đến kêu lên không khỏi làm Hứa Kiệt lộ ra biểu cảm muốn cười, chỉ là cậu đang cúi người, cánh tay đang ở trên lưng Hứa Quan Hạo cố định lại dáng người y, cố gắng không đụng đến vết thương của Hứa Quan Hạo.




Khổ cực nâng được Hứa Quan Hạo ngồi dậy, Hứa Kiệt cũng ngồi xuống bên giường.




“Đau lắm, anh không muốn làm gì hết.” Hứa Quan Hạo tựa đầu lên vai Hứa Kiệt, nhẹ thở ra một hơi mà nói.




Nghe được lời Hứa Quan Hạo nói, Hứa Kiệt nghĩ nếu đau đến vậy, thế kiếp trước sao Hứa Quan Hạo còn có thể chạy đến lôi cậu về vậy chứ.




Nhẹ nâng lưng Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt nói: “Bác sĩ bắt anh phải đi lại mà, để em đỡ anh.”




Dựa vào lòng Hứa Kiệt một lúc lâu, Hứa Quan Hạo mới theo động tác của Hứa Kiệt mà cử động cơ thể, từ trên giường đứng lên.




Hứa Quan Hạo vừa đứng lên, Hứa Kiệt liền nghe thấy tiếng hít vào đau đớn Hứa Quan Hạo cố áp chế, cả cơ thể đều dựa vào vòng tay cậu, vì thế vội vàng dùng lực đỡ lấy Hứa Quan Hạo.




Hứa Kiệt lúc này còn thấp hơn Hứa Quan Hạo một cái đầu, bị cả người Hứa Quan Hạo dựa vào, Hứa Kiệt thiếu chút nữa không đỡ nổi, hít sâu mấy hơi mới đỡ nổi Hứa Quan Hạo, sau đó điều chỉnh tư thế, đỡ Hứa Quan Hạo chậm rãi bước đi.




Đi được mười phút, vòng quanh phòng bệnh được nửa vòng, Hứa Kiệt cảm thấy Hứa Quan Hạo cả người tựa vào lòng mình run lên bần bật, hơn nữa cả người lại ướt đẫm mồ hôi lạnh, thậm chí cuối cùng, còn đau đên bật ra tiếng.




Đỡ Hứa Quan Hạo trở lại bên giường, Hứa Kiệt cẩn thận giúp Hứa Quan Hạo nằm xuống trên giường, thấy Hứa Quan Hạo đau đến cả mặt trắng bệch, mới vươn tay sờ sờ lên trán Hứa Quan Hạo.




Mang một chậu nước ấm từ trong phòng tắm ra, Hứa Kiệt lại giúp Hứa Quan Hạo lau mồ hôi, trong lúc đó Hứa Quan Hạo vẫn như cũ khẽ khép hờ khóe mi, đau đớn ban nãy khiến y giờ đến thở cũng đau muốn chết.




Giúp Hứa Quan Hạo lau xong, Hứa Kiệt cũng vào phòng tắm tắm luôn, trong phòng bệnh cũng có mấy bộ đồ Quản gia Kim, Hứa Kiệt thay đồ xong ra khỏi phòng, đã thấy kẻ vốn đang khép hờ khóe mi giờ lại mở to mắt, nhìn chằm chằm về phía phòng tắm.




Trước kia Hứa Kiệt không biết, nhưng giờ Hứa Kiệt đã rõ ánh mắt này của Hứa Quan Hạo có ý nghĩa gì.




Bất động thanh sắc đi qua, Hứa Kiệt ngồi vào bên giường, lại thấy vành tai Hứa Quan Hạo vậy mà lại có chút ửng đỏ.




“Tiểu Kiệt...... Miệng vết thương của anh đau lắm, thơm anh cái.”




Hô hấp nhất thời cứng lại, Hứa Kiệt nhìn ánh mắt mong chờ của Hứa Quan Hạo, nhất thời có chút tức giận cùng bất đắc dĩ, đã đau thành cái dạng này, vậy mà vẫn còn có thể ôm ấp cái loại tâm tư này.




“Thế lát không đau thì đi thêm nửa vòng nữa ha.” Hứa Kiệt nói xong, đã thấy Hứa Quan Hạo sắc mặt cứng đờ, không khỏi âm thầm cười hừ một tiếng.




Chỉ là Hứa Kiệt không ngờ, Hứa Quan Hạo trầm mặc một lúc, liền cắn chặt răng nói: “Được.” Nhất thời âm thầm trợn trắng mắt.




Lấy cái khăn đắp trên trán Hứa Quan Hạo ra, Hứa Kiệt tức giận cúi người, hôn lên trán Hứa Quan Hạo một cái.




“Được chưa?”




“Rồi.”




Bó tay toàn tập, Hứa Kiệt đã không lời nào để nói, chỉ là đến lúc nhìn thấy Hứa Quan Hạo cắn răng chuẩn bị đứng dậy, đành âm thầm thở dài một tiếng, đỡ Hứa Quan Hạo một lần nữa nằm xuống.




“Thôi quên đi, mai rồi tính tiếp!”




Trong mắt Hứa Quan Hạo ngay lập tức liền lộ ra một tia vui vẻ, bộ dáng hạnh phúc khiến Hứa Kiệt có cảm giác như thể y cũng chẳng còn đau nữa rồi.




Buổi tối hôm nay, miệng vết thương Hứa Quan Hạo cũng không còn quá đau nữa, nên Hứa Kiệt không ngồi canh bên cạnh nữa, mà sang sô pha nằm ngủ.




“Tiểu Kiệt, đừng ngủ ở sô pha, giường này cũng to lắm, tới ngủ với anh đi.”




Hứa Kiệt nằm trên sô pha mắt cũng không buồn mở ra.“Em ngủ trên sô pha, Anh cứ nghỉ đi!”




Hứa Quan Hạo bên kia vẫn chưa từ bỏ ý định, lắc lắc đầu nhìn Hứa Kiệt trên sô pha.“Tiểu Kiệt......”




Hứa Kiệt trực tiếp xoay người, quay lưng lại với Hứa Quan Hạo, thế nên phía sau rốt cuộc cũng đã tĩnh lặng lại.




Trên sô pha nằm một đêm, Hứa Kiệt một điểm cũng không ngủ hảo, sáng sớm tỉnh lại cổ đều nhanh cương , ngồi dậy lấy tay xoa xoa cổ, nhìn về phía bên giường liền thấy Hứa Quan Hạo còn chưa tỉnh.




Nhẹ chân đến bên giường, Hứa Kiệt nhìn gương mặt Hứa Quan Hạo, nhìn một lúc, di động trong túi quần rung lên, lấy ra thì thấy, là số lạ.




Đi ra ban công, Hứa Kiệt đóng cửa ban công lại, đứng ở bên ngoài nghe điện thoại.




Nhấc máy lên, bên kia lâu thật lâu vẫn chẳng có âm thanh nào, chỉ có tiêng hơi thở thoang thoảng vang lên, Hứa Kiệt khựng lại một chút, liền nhận ra là ai gọi đến.




“Nghiêm Nhiễm?”




“A Kiệt......”




Theo bản năng quay đầu nhìn về phía phòng bệnh, Hứa Kiệt bước hai bước về phía trước, tựa vào ban công mà nhẹ giọng nói: “Ngày đó thực xin lỗi, tớ không biết cậu sẽ đến, tớ...... Anh tớ ngày hôm đó tâm trạng không tốt mấy, cậu đừng để ý.”




Do năm mười ba tuổi, Hứa Quan Hạo đoạn tuyệt quan hệ cha con nuôi của hai người, sau đó cũng không cho Hứa Kiệt gọi y là "cha", Hứa Quan Hạo vốn cũng chỉ lớn hơn Hứa Kiệt mười tuổi, tiếng "cha" kia cũng chỉ vừa mới làm quen, nên sau khi không còn quan hệ nhận nuôi, Hứa Kiệt ngoài mặt gọi Hứa Quan Hạo là anh, mà Hứa Quan Hạo đối với cách xương hô này cũng chỉ nhíu mày, không cự tuyệt.




“Đúng rồi, ngày đó cậu không đi học, không sao chứ!”




“...... Không sao, A Kiệt, giờ cậu đang ở đâu? Tớ muốn gặp cậu.”




“Giờ? Có lẽ tớ......”




Cửa ban công thoáng mở ra, Hứa Kiệt hoảng sợ quay đầu lại, đã thấy Hứa Quan Hạo vậy mà lại ôm bụng đi đến.




“Em đang điện thoại cho ai.”




Thầm thở dài một tiếng, Hứa Kiệt nói vào di động.“Giờ tớ không có thời gian, Mấy ngày nữa rồi hẵng nói!”




Hứa Kiệt vừa dập điện thoại, Hứa Quan Hạo bên kia đã nhanh chóng đến tận đây, một phen đoạt lấy di động Hứa Kiệt, còn Hứa Kiệt chỉ đứng đó, hai mắt lạnh tanh, nhìn Hứa Quan Hạo dò xem lịch sử cuộc gọi.




“Ai gọi, Nghiêm Nhiễm ?” Dãy số lạ , Hứa Quan Hạo một tay niết di động, một tay gắt gao ôm bụng, cắn răng hỏi.




Trầm mắt, Hứa Kiệt tựa vào ban công.“Anh hỏi em làm gì, anh muốn tra cũng đâu có khó!”




Hứa Kiệt vừa thản nhiên nói câu này xong, Hứa Quan Hạo đã cứng đờ mặt. “Em......” Tiến lên một bước, bất quá Hứa Quan Hạo vừa mới nói ra được một từ, đã ôm bụng ngồi xổm xuống, mở môi nuốt nuốt mấy ngụm không khí.




Rũ mắt nhìn kẻ đang bán quỳ trước mắt mình, Hứa Kiệt thoáng mím môi, rồi cúi người nâng kẻ đang ngồi sụp trên đất lên.




Thuận theo lực nâng của Hứa Kiệt mà đứng dậy, Hứa Quan Hạo dựa nửa người vào Hứa Kiệt, cánh tay cũng theo đó mà vòng lên ôm lấy Hứa Kiệt.




“Anh không phải muốn điều tra em đâu, Tiểu Kiệt, anh chỉ lo lắng cho em thôi.”




Nắm lấy tay Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt thấp giọng ậm ừ một tiếng, liền đỡ Hứa Quan Hạo đi vào phòng.




Đỡ Hứa Quan Hạo nằm xuống xong, Hứa Kiệt thấy sắc mặt Hứa Quan Hạo trắng bệch, chỉ một chút thế thôi mà trên trán đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, hơi lo không biết có phải miệng vết thương bị nứt ra hay không.




Xốc cái chăn đắp trên người Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt cởi cúc áo trên bộ đồ bệnh nhân của Hứa Quan Hạo, để lộ ra vết băng bó trên bụng, không thấy vết máu chảy ra mới yên tâm phần nào.




Lại lần nữa giúp Hứa Quan Hạo cài cúc áo, lúc Hứa Kiệt cài đến cúc cuối cùng, thì cổ tay bị Hứa Quan Hạo cầm lại. Dừng động tác trên tay lại, Hứa Kiệt đảo mắt nhìn Hứa Quan Hạo.




“Tiểu Kiệt...... Đừng giận anh, chúng ta lại hòa thuận như ngày xưa được không?”




Gỡ cổ tay bị Hứa Quan Hạo nắm lấy ra, Hứa Kiệt kéo chăn đắp cho Hứa Quan Hạo.




“Ngày xưa? Trở lại như ngày xưa, lúc em gọi anh là "cha" nhé! Kia mà tiếc ghê, giờ chúng ta đã không còn chút quan hệ nào nữa rồi.”




Trợn to mắt, Hứa Quan Hạo có vẻ bị giật mình, vươn tay muốn nắm lấy tay Hứa Kiệt, nhưng cánh tay lại không cách nào khống chế được mà run rẩy liên hồi.




“Không phải...... Em là... Không đời nào có chuyện chúng ta không có quan hệ gì cả, Tiểu Kiệt, chúng ta trở lại như trước đi, trở lại lúc chưa có Nghiêm Nhiễm, lúc đó em rõ ràng yêu anh đến thế kia mà.”




Không khỏi nhíu mày, Hứa Kiệt đè bả vai Hứa Quan Hạo lại.“Anh đừng động đậy nữa, cẩn thận miệng vết thương.”




“Cả đời này cũng không bao giờ có việc hai chúng không ta lại không có chút quan hệ nào, Tiểu Kiệt.” Hứa Quan Hạo nhìn Hứa Kiệt, trong mắt tràn đầy đau xót cùng kinh hoảng.




Quay đầu tránh đi ánh mắt Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Căn bản đã không thể quay trở lại những ngày đó được nữa, dù giờ không có Nghiêm Nhiễm, thì bọn họ cũng đã cách nhau một kiếp, trong năm năm kiếp trước kia, năm năm bị giam cầm ấy, chuyện đó làm sao cậu có thể quên đi.




Hít sâu một hơi, Hứa Kiệt một lần nữa quay đầu, nhìn ánh mắt lo đâu chờ đợi của Hứa Quan Hạo, mới lấy tay vỗ vỗ lên chăn của Hứa Quan Hạo.“Thôi đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi, em đi tìm bác sĩ hỏi xem bao giờ anh có thể ăn được.”




Trong phút chốc ánh mắt trở nên ảm đảm, Hứa Quan Hạo âm u nhìn Hứa Kiệt, làm Hứa Kiệt phút chốc có cảm giác như nước mắt đang chực chờ lăn dài trên khóe mi ấy.




Giúp Hứa Quan Hạo nằm ngay ngắn xong, Hứa Kiệt đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh, đứng ở bên ngoài một lát mới đi tìm bác sĩ, nói rõ tình hình Hứa Quan Hạo với bác sĩ, tiện thể hỏi một số việc cần chú ý.




Suốt một tuần Hứa Kiệt vẫn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc Hứa Quan Hạo, một tuần sau mới rời đi, bắt đầu đi học, tan học xong mới đi thăm Hứa Quan Hạo.




Hứa Kiệt vừa đến trường, đã bị Vương Vọng dùng ánh mắt phẫn hận mà trừng cho cháy mặt, mới nhớ đến chuyện mình đã hứa sẽ xin ảnh có chữ kí của Sở Hành, nên tươi cười trấn an Vương Vọng một lúc, tối đến liền gọi cho Sở Hành.




Hứa Kiệt dựa vào sô pha mà gọi điện thoại, Hứa Quan Hạo bên kia đang tựa vào đầu giường xem TV, thấy thế không khỏi phân tâm.




“Được, vậy thứ bảy này em đến S&S nhé, đúng lúc nghe đồn anh Sở đang quay một bộ phim cổ trang, em cũng muốn xem thử ra sao lắm!”




Cầm điện thoại cười nhẹ một tiếng, Hứa Kiệt thoáng liếc Hứa Quan Hạo đang có hơi trầm mặc, vì thế xoay người, nói cười vài câu rồi cúp máy.




Sau khi cúp máy, Hứa Kiệt đứng dậy rót một ly nước đặt trên bàn, còn chưa kịp uống, đã nghe Hứa Quan Hạo vội vàng mở giọng hỏi.




“Tiểu Kiệt, thứ bảy em định đi công ty S&S?”




Giật giật khóe miệng, Hứa Kiệt cầm ly nước đi đến trước giường Hứa Quan Hạo ngồi xuống.“Không phải anh đã nghe thấy hết rồi sao.”




Hơi mở miệng, Hứa Quan Hạo lại bày ra bộ dạng muốn nói lại thôi.




“Sao vậy, Em không được đi?”




Thoáng sửng sốt, Hứa Quan Hạo sắc mặt có chút rầu rĩ.“Đâu có, chỉ là trước kia em muốn đi đâu đều nói với anh hết, giờ thì......”




Khẽ đặt ly nước lên bàn, Hứa Kiệt trực tiếp đứng dậy, thê snh]ng cổ tay lại bị Hứa Quan Hạo một lần nữa chụp lấy.




“Tiểu Kiệt, đừng đối xử với anh như thế.” Hứa Quan Hạo ngữ điệu cầu khẩn quá mức rõ ràng, làm Hứa Kiệt không thể nào nhấc nổi chân, chỉ có thể đờ người ra mà đứng trước giường.

No comments:

Post a Comment