Trong giấc mơ anh mang đã bao giờ có dáng hình em?
Ngay lúc Hứa Kiệt còn đang buồn bực, thì tiếng chuông điện thoại di động vang lên, vừa thấy là số Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt liền tiếp.
“Kiệt thiếu gia.”
“Bác Kim?”
“Kiệt thiếu gia, thiếu gia vào bệnh viện nhanh đi.”
Cúp điện thoại, Hứa Kiệt nhíu mày đến văn phòng giáo viên, xin nghỉ rồi ra cổng trường, lái xe đã đứng chở sẵn, cậu vừa ngồi vào liền lái đến bệnh viện.
Dọc theo đường đi Hứa Kiệt đều cố nhớ lại, cuộc điện thoại này khiến cậu nhớ đến ngày hôm nay của kiếp trước, khi đó cậu vì Nghiêm Nhiễm mà rời khỏi Hứa gia trước biết bao người, sau Nghiêm Nhiễm cùng cậu ở lại trong một khách sạn, cũng không đi học, bởi vì cậu biết Hứa Quan Hạo sẽ đến trường tìm cậu mang về.
Ngày này kiếp trước, chính là hôm sau bữa tiệc, di động cậu kêu cả ngày, tất cả đều là Hứa Quan Hạo gọi đến, lúc ấy cậu vẫn thấy rất nực cười, chẳng lẽ Hứa Quan Hạo cho rằng gọi điện thoại cho cậu, nói một hai câu ngọt ngào cậu liền sẽ ngoan ngoãn cum cúp trở về sao? Không những thầm cười nhạo Hứa Quan Hạo, cuối cùng cậu còn tắt di động, cứ thế đến tận ngày thứ ba mới bị Hứa Quan Hạo chạy đến lôi về.
Cậu nhớ rõ ngày đó sắc mặt Hứa Quan Hạo cũng rất tái nhợt, trong ánh mắt thấp thoáng hơi thở tuyệt vọng xen lẫn bi thương, chẳng lẽ khi đó cũng giống như bây giờ, Hứa Quan Hạo phải nằm viện, nên mới gọi điện thoại cho cậu.
Hứa Quan Hạo vốn rất ỷ lại cậu, hồi cậu còn nhỏ, mỗi lần Hứa Quan Hạo sinh bệnh, ngay lập tức sẽ cho người đem cậu từ trường về, lúc Hứa Quan Hạo ốm thường rất muốn gặp cậu, hoàn toàn không giống các bậc trưởng bối khác, chuyện bệnh tật này nọ không muốn cho trẻ con biết, cố sức ở trước mặt con cái để lộ mặt kiên cường nhất của mình.
Hứa Quan Hạo cứ vừa ốm một cái, dù cậu đang làm gì, chuyện đó quan trọng đến mức nào, cũng nhất định phải gọi điện thoại cho cậu, mong cậu có thể quay về ở bên y, lúc trước cậu cũng chỉ cần nghe Hứa Quan Hạo sinh bệnh, là rất thương Hứa Quan Hạo, cứ quấn quýt lấy Hứa Quan Hạo cả ngày, sau dần dần lớn lên, liền có cảm giác thực bất đắc dĩ, nhưng thói quen kề cận bên Hứa Quan Hạo đã thành lề thành lối, có muốn sửa cũng không sửa được.
Hồi tưởng một hồi, xe đã đến nơi, Hứa Kiệt vào bệnh viện, chẳng mấy chốc đã tìm được quản gia Kim.
“Kiệt thiếu gia, cậu rốt cuộc đã đến rồi.”
Nhìn quanh quất khắp phòng bệnh, Hứa Kiệt kiếm mãi cũng chẳng thấy bóng dáng Hứa Quan Hạo đâu.“Anh tôi đâu rồi?”
Gương mặt đầy vết nhăn của quản gia Kim thoáng nhíu lại.“Vừa nãy thiếu gia đã được đưa vào phòng mổ rồi, là do bị viêm ruột thừa cấp tính, thiếu gia cứ khăng khăng chờ cậu đến mới chịu phẫu thuật, cuối cùng đau quá chịu không nổi nên bị bác sĩ đen đi rồi.”
“Viêm ruột thừa?” Khó trách hồi sáng cứ thấy Hứa Quan Hạo ôm bụng, phỏng chừng khi đó đã bắt đầu đau rồi.
Hứa Kiệt ngồi ngoài cửa phong mổ, quản gia Kim cứ lo lắng đi lại lại dọc hành lang, ông chăm nom Hứa Quan Hạo hai mươi lăm năm, có thể nói ông đã dõi theo từng ngày một Hứa Quan Hạo trưởng thành, cha Hứa Quan Hạo lúc hấp hối đã giao Hứa Quan Hạo cho quản gia Kim, nên cảm tình của ông đối với Hứa Quan Hạo rất sâu sắc.
Cánh cửa phòng phẫu thuật chợt mở ra, một y tá cầm cặp giấy bước ra.
“Xin hỏi ai là người nhà bệnh nhân?”
Tim đánh thịch một tiếng, Hứa Kiệt đứng lên, bước nhanh đến trước mặt y tá, viêm ruột thừa không phải chỉ là một ca tiểu phẫu thôi sao?
“Tôi là người nhà bệnh nhân đây.”
Sắc mặt quản gia Kim càng tái nhợt, cũng vội vàng chạy đến gặp cô y tá.
“Chuyện là vậy, chúng tôi phát hiện người bệnh đối với thuốc gây tê có tính kháng dược, gây tê không có tác dụng, mà lúc này thật sự cần phải phẫu thuật gấp, nên người bệnh rất có thể sẽ phải chịu ít nhiều đau đớn, kia mà chúng tôi sẽ sửa dụng một vài loại thuốc bất quá chúng ta sẽ sử dụng một vài loại thuốc giảm đau gì đó để phẫu thuật cho xong, như thế sẽ khiến ca phẫu thuật thâm phần nguy hiểm, nên mong người nhà có thể kí lên phiếu cam kết này.”
Gây tê không có tác dụng, chẳng lẽ y phải tự chịu lấy? Nhất thời Hứa Kiệt chau mày, mà quản gia Kim bên cạnh càng thêm nôn nóng.
“Không thể gây tê, thế này thiếu gia sẽ đau chết mất, không được, không được!”
“Tình hình hiện tại của bệnh nhân hết sức khẩn cấp, cần phải mổ ngay, trong quá trình mổ chúng tôi cũng sẽ sử dụng một số loại thuốc, chỉ là hiệu quả gây tê không được tốt lắm, người bệnh sẽ phải chịu một ít đau đớn.”
Cầm lấy bút, Hứa Kiệt nhận lấy giấy cam kết từ tay y tá, vừa định kí tên mình lên thì khựng lại, kiếp trước Hứa Quan Hạo hai ngày sau đã có thể đến lôi cậu về, đảm bảo lần giải phẫu này cuối cùng thì Hứa Quan Hạo cũng chống đỡ được.
Hứa Kiệt vừa kí tên, y tá liền cầm lấy giấy cam kết, đèn phòng mổ lại sáng lên.
Quản gia Kim càng thêm lo lắng, cứ mải lầm bầm than thở.“Thiếu gia sao lại phải chịu tội nghiệt này, không tiêm thuốc tê, vậy sao được!”
Im lặng nhìn quản gia Kim, Hứa Kiệt mím môi ngồi trên ghế, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay.
Ba giờ sau, ca mổ rốt cuộc đã chấm dứt, Hứa Quan Hạo từ bên trong được đẩy ra, hai mắt nhắm chặt, mồ hôi lạnh đọng đầy trên mặt, nhìn thôi cũng biết y đau đến độ nào.
Hứa Quan Hạo được đưa đến phòng bệnh, Hứa Kiệt cũng đi vào, y tá sau khi nhắc nhở Hứa Kiệt một số việc cần chú ý cũng rời đi luôn.
Quản gia Kim thấy ca phẫu thuật đã thành công, Hứa Quan Hạo đã an toàn đem ra, cũng đã yên tâm không ít, ngồi bên giường bệnh nhìn Hứa Quan Hạo một lúc, mới thở ra một hơi mà nhớ tới Hứa Kiệt đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm.
“Kiệt thiếu gia, tôi đi lấy cơm cho cậu, thiếu gia tỉnh lại chắc nhìn thấy cậu, cũng không muốn cậu đi đâu đâu.”
Quản gia Kim cũng biết Hứa Quan Hạo mỗi lần sinh bệnh thì người y muốn gặp nhất chính là Hứa Kiệt, nên thấy Hứa Kiệt gật đầu đồng ý xong, cũng rời khỏi phòng bệnh.
Kim quản gia đi rồi, Hứa Kiệt nhìn Hứa Quan Hạo đang hôn mê trên giường bệnh, y chau mày, bộ dạng cực lực nhẫn nại, hiển nhiên là vì vết mổ đau quá mới khiến y lộ ra loại biểu tình này.
Vươn tay kéo chăn lên cho Hứa Quan Hạo thì chạm phải tay y, bàn tay Hứa Quan Hạo đến bây giờ vẫn còn xiết chặt, thậm chí trên mu bàn tay có thể chạm đến từng lằn gân xanh nổi lên cồm cộm.
Đứng dậy rời khỏi giường bệnh, Hứa Kiệt vào phòng tắm đổ đầy một thau nước ấm, còn lấy thêm một cái khăn mặt mới quay lại.
Sau khi nhúng ướt khăn mặt, Hứa Kiệt đắp lên trán Hứa Quan Hạo, nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên mặt Hứa Quan Hạo, lau mặt xong, Hứa Kiệt lại lau cổ cùng ngực Hứa Quan Hạo.
“Tiểu Kiệt......”
Đang lau cổ y, Hứa Kiệt xem liếc qua đã thấy Hứa Quan Hạo mở mắt. Thấy tay Hứa Quan Hạo từ trong chăn vươn ra, Hứa Kiệt ngồi xuống một bên giường, nắm lấy tay Hứa Quan Hạo.
Đôi môi tái nhợt khó nhọc nặn ra một nụ cười, Hứa Quan Hạo dù hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt không buông, nhưng gương mặt lại ửng sáng hạnh phúc
Sau khi Hứa Quan Hạo tỉnh lại, Hứa Kiệt ấn chuông đầu giường gọi y tá đến, chẳng mấy chốc y tá đã mang thuốc vào.
Vì lúc trước cả ba lần tiền hành gây tê cho Hứa Quan Hạo đều không có có tác dụng, bác sĩ sợ dùng nhiều thuốc gây tê quá sẽ dẫn đến biến chứng, hơn nữa còn có thể gây ra tác dụng phụ, lúc ấy gấp quá, không kịp tiến hành kiểm tra sức khỏe, tìm hiểu xem loại thuốc gây mê nào có tác dụng với Hứa Quan Hạo, hơn nữa mổ ruột thừa cũng chỉ là một ca tiểu phẫu đơn giản, không mấy phức tạp, nên cũng chỉ có thể để cho bệnh nhân căn răng chịu đau mà mổ, sau khi mổ, các y bác sĩ thảo luận với nhau, quyết định sau khi Hứa Quan Hạo tỉnh lại sẽ dùng thuốc giảm đau cùng với thuốc an thần, xem xem có bị kháng dược hay không.
Lúc uống thuốc, chỉ một động tác nuốt thôi, cũng khiến Hứa Quan Hạo đau đến độ toát mồ hôi lạnh, đợi đến lúc y tá đi rồi, Hứa Kiệt mới lấy khăn mặt qua tiếp tục giúp Hứa Quan Hạo lau mồ hôi lẹnh trên trán.
“Tiểu Kiệt...... thơm anh cái.” Hứa Quan Hạo mở mắt ra nhìn về phía Hứa Kiệt, vì đau nên thanh âm thốt ra rất khẽ, nhưng dù thế Hứa Kiệt vẫn có thể nghe được.
Lấy tay tùy tiện sờ sờ trên trán Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt nhìn thấy một tia khát vọng trong mắt Hứa Quan Hạo.
“Đau lắm sao?”
Thoáng nhắm chặt mắt, Hứa Quan Hạo ậm ừ một tiếng.
Nhẹ nhàng gạt mấy ngọn tóc lòa xòa trên trán Hứa Quan Hạo xuống, Hứa Kiệt cúi lưng, hôn lên trán Hứa Quan Hạo một cái.
“Giờ đã khá hơn chút nào chưa?” Hôn xong, Hứa Kiệt đứng thẳng người hỏi lại, đã thấy Hứa Quan Hạo nhếch khóe miệng, khẽ gật đầu.
Không nói thêm câu nào, Hứa Kiệt cởi ba nút áo trên người Hứa Quan Hạo, sau đó nhúng khăn, lại tiếp tục giúp Hứa Quan Hạo lau người.
Từ ngực xuống Hứa Kiệt không dám động đến, sợ động đến miệng vết thương của Hứa Quan Hạo, lau đến ngực xong liền lấy khăn lại, làm xong mới ngồi xuống bên giường Hứa Quan Hạo.
Thuốc giảm đau chẳng mấy chốc đã mất tác dụng, phỏng chừng cũng chỉ mười phút, qua mười phút Hứa Kiệt đã thấy Hứa Quan Hạo khẽ hít vào một hơi, mày lại nhíu chặt.
Một tay vẫn nắm chặt lấy tay Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt đột nhiên mở miệng nói:“Em nghe nói người có thể chất kháng thuốc uống rượu giỏi lắm.”
Hứa Kiệt nói xong, quay qua đã thấy Hứa Quan Hạo mà cau mày nhếch miệng.“Cũng đúng, anh quả là ngàn chén không say, trước kia uống rượu cũng chưa từng say.”
Lúc Hứa Quan Hạo nói chuyện, hầu như đều chưa nói hết một câu đã phải hít một hơi, Hứa Kiệt nghĩ có lẽ nói chuyện cũng gây tác động lên vết thương, vì thế cũng chẳng nói gì thêm.
Qua nửa giờ nữa, quản gia Kim cầm cà mèn trở lại phòng bệnh, để Hứa Kiệt ăn cơm trưa cho chóng, rồi lại tự mình đau xót mà ngồi bên giường bệnh thổn thức một lúc.
Đêm đến Hứa Kiệt không về nhà, vẫn ở trong phòng bệnh cùng Hứa Quan Hạo, vì đau, nên Hứa Quan Hạo cơ hồ cả đêm không chợp mắt, vẫn nhíu chặt mày, đến tận lúc trời sáng choang, rốt cuộc mới có thể thiếm đi trong đau đớn.
Sau khi Hứa Quan Hạo ngủ mất, Hứa Kiệt vẫn không buồn ngủ, bởi vì cậu không khỏi nhớ tới kiếp trước, Hứa Quan Hạo sau hôm phẫu thuật đã địch thân đến đem mình về, nếu đau đến thế, vậy lúc đó Hứa Quan Hạo làm sao có thể kiên trì đến vậy, nghĩ đến việc này, Hứa Kiệt lại nhớ đến bộ dáng Hứa Quan Hạo sau khi cậu chết, nằm trên giường không ăn không uống cho đến chết, như vậy đảm bảo khó chịu vô cùng, vậy mà Hứa Quan Hạo lại có thể kiên trì đến tận lúc chết.
Ngày hôm sau, Hứa Quan Hạo cũng không còn đau quá nữa, đã có thể yên bình mà nằm nghỉ phút chốc. Kia mà buổi chiều, bác sĩ lại đến kiểm tra, phát hiện Hứa Quan Hạo hình như có dấu hiệu dính ruột, liền bảo Hứa Quan Hạo nên đứng lên đi lại, vận động một chút
Hứa Quan Hạo vừa nghe bác sĩ nói phải đi lại, sắc mặt không khỏi trầm xuống, vốn đã đau đến đứng ngồi không yên, bây giờ còn bắt người ta đi lại vận động, Hứa Quan Hạo âm trầm nhìn bác sĩ, khiến vị bác sĩ đứng đó thiếu chút nữa sợ chạy té cói.
“Tôi sẽ giúp anh ấy vận động, bác sĩ cứ đi đi!”
Lời Hứa Kiệt nói ra chẳng khác nào tuyên án ân xá cho vị bác sĩ, ông vội nói một hai câu liền quay người đi mất.
Sau khi thầy thuốc rời đi, Hứa Kiệt liền đến trước giường bệnh Hứa Quan Hạo, thấy vẻ mặt kháng cự của y, vẻ mặt không đổi mà cúi người xuống, vòng hai tay sau lưng Hứa Quan Hạo, nâng y đứng dậy.
Tư thế lúc này của Hứa Kiệt chẳng khác gì đang ôm, khiến cho Hứa Quan Hạo vốn muốn cự tuyệt lại quên phản kháng, lúc được giữ trong vòng tay Hứa Kiệt, y cũng vội vàng vươn tay ôm vào lưng Hứa Kiệt, đến khi vì di chuyển thân thể mà đau mới lại hít hơi mà rên rỉ thành tiếng.
No comments:
Post a Comment