Thursday, November 20, 2014

[Free] Chap 3


Đôi khi lời yêu thoảng thốt bật ra nơi đầu môi không kịp níu giữ lại là lời chân tình nhất








Lòng bàn tay phải của Hứa Quan Hạo bị thủy tinh sắc cứa đến chảy máu, vốn khi đó hất rượu vang vào mặt Nghiêm Nhiễm xong, y xiết chặt lòng bàn tay, bóp nát cả ly rượu, nên mới bị thương.

Cẩn thận cúi đầu tẩy rửa vết thương, Hứa Kiệt cố gắng lơ đi ánh mắt nóng bỏng đang dán chặt trên người mìnhphải biết trong năm năm kia, ngoại trừ lúc đầu còn ngu ngơ không biết gì, thì mấy năm sau hắn cũng đã quá quen thuộc với ánh mắt ấy của Hứa Quan Hạo.

Tẩy rửa miệng vết thương sạch sẽ xong, Hứa Kiệt thoa một lớp thuốc bột, sau đó dùng băng gạc quấn chặt vài vòng.

Xong xuôi, Hứa Kiệt gói gém thuốc thang, sau đó đem hòm thuốc cất vào tủ.

“Tiểu Kiệt, chúng ta như thế này là đã làm hòa rồi, phải không?”

Hứa Quan Hạo từ phía sau bước đến, bám theo Hứa Kiệt từng bước một mà nhỏ giọng nói.

Cất hòm thuốc trong ngăn tủ xong, Hứa Kiệt chầm chậm đóng cánh cửa tủ lại, nhờ có lớp thủy tinh trong hộc tủ phản quang lại mà hắn thấy được gương mặt cẩn trọng của Hứa Quan Hạo.

Rẽ sang một bên, Hứa Kiệt đi vòng qua Hứa Quan Hạo, nghe tiếng Hứa Quan Hạo cũng nước theo, mới nhấm nhẳng nói một câu.“Ngày mai em muốn ăn vịt Bạt Bảo của Phú Quý.”

“Được, ngay mai anh cho người mua.” Âm giọng không giấu được nét mừng vui, Hứa Quan Hạo gật đầu lia lịa.

Đến bên giường nằm ngay xuống, Hứa Kiệt trùm lên đầu, chăn che kín mặt mũi.“Em muốn đi ngủ .”

Hứa Kiệt nói xong, cũng cảm giác được tiếng chân Hứa Quan Hạo nhẹ hơn nhiều, nhưng y cũng không đi ra ngoài ngay, mà đến bên giường hắn.

“Tiểu Kiệt......” Thanh âm Hứa Quan Hạo đầy do dự, khẽ kêu một tiếng, liền vươn tay đem chăn trên mặt Hứa kiệt từ từ kéo xuống.

Mở to mắt nhìn Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt thấy được sự mong chờ và cẩn trọng trong mắt đối phương, nên nhắm chặt mắt, vươn tay kéo cổ Hứa Quan Hạo xuống, ngẩng đầu hôn lên trán Hứa Quan Hạo một cái.

Đây là nụ hôn chúc ngủ ngon, lúc quan hệ hai người còn chưa đổ vỡ, thì dù có cãi nhau, mỗi buổi tối đều cũng đều dùng nụ hôn này để chúc đối phương ngủ ngon, mà trong năm năm hắn bị giam cầm ấy, từ khi cậu biết tâm tư Hứa Quan Hạo đối với mình, cũng chẳng muốn hốn trán y nữa.

Lúc Hứa Kiệt hôn Hứa Quan Hạo xong chuẩn bị buông ra, thì đột nhiên bị Hứa Quan Hạo mạnh mẽ ôm lấy, ôm chặt vào ngực.

“Tiểu Kiệt, rõ ràng chỉ có hai tháng, sao anh lại có cảm giác đã rất nhiều năm rồi em chưa chúc anh ngủ ngon vậy chứ.”

Âm thanh Hứa Quan Hạo vang lên bên tay Hứa Kiệt ẩn ẩn có chút run rẩy cùng nghẹn ngào, còn lời Hứa Quan Hạo nói lại khiến Hứa Kiệt đứng người, tim đập thình thịch, thiếu chút nữa là nhảy ra ngoài.

“Sao lại thế được, chỉ có hai tháng thôi mà.”

Buông Hứa Kiệt ra, Hứa Quan Hạo nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Hứa Kiệt, sau thở dài.“Gì mà chỉ có hai tháng chứ, hai tháng là dài lắm rồi.” Nói xong, Hứa Quan Hạo không khỏi cười khổ.“Em quật cường quá mà, không giận thì thôi chứ đến lúc giận rồi là lơ anh đến hai tháng, em có biết, hai tháng nay anh đều......”

Hai tháng, hai tháng chiến tranh lạnh cũng chẳng làm Hứa Kiệt có cảm giác khó chịu gì cho cam, thậm chí còn rất hả hê, cũng vì thế mà cậu đã thấy được bộ dạng khốn khổ của Hứa Quan Hạo khi mình không thèm nói với y câu nào, thậm chí ăn cơm cũng cằng lúc càng ít.

Rốt cuộc, đến lúc Hứa Kiệt buông y ra, chui vào trong chăn rồi, Hứa Quan Hạo vẫn đợi cho đến khi cậu nhắm mắt lại mới đắp lại chăn cho cậu, rồi tắt đèn, đi ra khỏi phòng.

Hứa Quan Hạo vừa đi mất, Hứa Kiệt liền mở mắt, mở to hai mắt nhìn màn đêm tĩnh lặng, trái tim càng thêm trống rỗng, cậu có cảm giác có rất nhiều việc mình phải suy xét lại, nhưng giờ phút này nằm trên giường, cậu lại chẳng nghĩ được gì, cậu thấy đây chắc cũng là di chứng của mấy năm bị cầm tù đi, đây cũng chính là cái giường mà suốt năm năm cậu vẫn nằm lên, đặc biệt là vào năm cuối cùng bị giam giữ, cậu rốt cuộc chấp nhận số mệnh, không còn nghĩ đến chuyện bỏ trốn nữa, cũng chẳng nghĩ đến việc cự tuyệt Hứa Quan Hạo, cậu cứ thế ăn nằm chờ chết, cũng chẳng muốn sống thêm mấy năm nữa, Hứa Quan Hạo có đến cậu cũng chẳng mấy chán ghét, thậm chí còn cùng Hứa Quan Hạo ăn vài bữa cơm, buổi tối nằm ở trên giường cũng sẽ không miên man suy nghĩ, sẽ không mất ngủ, chất lượng giấc ngủ cũng được nâng cao trông thấy.

Mà hiện tại, nằm trên chiếc giường quen thuộc, loại cảm giác đã thành nếp này cũng theo đó phát tán, làm đầu cậu chẳng muốn nghĩ thêm gì nữa, trống rỗng, chẳng mấy chốc liền ngủ quên mất.

Một đêm, chẳng chút mộng mị, sáng sớm ngủ dậy, mất đến năm phút cậu mới dần ý thức được bây giờ là năm năm trước, không phải năm năm sau.

Xuống giường đánh răng rửa mặt, Hứa Kiệt lại quan sát gương non nớt của mình thêm lần nữa, mới ra khỏi phòng, xuống đến phòng ăn, liếc mắt cái đã thấy món vịt Bát Bảo đặt trên bàn, còn Hứa Quan Hạo mặc bộ đồ tây trang tươi cười rạng rỡ, thấy cậu ánh mắt y càng thêm vui sướng.

“Sao? Ngon chứ?”

Một ngụm ăn sạch tô vịt Bát Bảo, Hứa Kiệt nuốt cho xong mới gật đầu nói.“Dạ ngon.”

Khẽ cười đầy thỏa mãn, Hứa Quan Hạo cũng bắt đầu ăn, ăn cũng nhiều hơn mấy ngày trước nhiều.

Ăn xong, Hứa Kiệt định đến trường, Hứa Quan Hạo liền theo thói cũ tự mình đưa Hứa Kiệt đi, cùng Hứa Kiệt lên xe.

Hứa Quan Hạo ngồi vào rồi, Hứa Kiệt đeo cặp trên lưng vào luôn, nhưng vừa ổn định chỗ ngồi xong, đã thấy Hứa Quan Hạo hai tay ôm lấy bụng, mặt nhăn mày nhíu.

“Anh sao vậy? Đau dạ dày à?”

Hứa Kiệt quan tâm khiến Hứa Quan Hạo càng cao hứng, xoa xoa vài cái rồi hạ tay xuống.“Không sao, chắc do sáng nay ăn hơi nhiều.”

Gật gật đầu, Hứa Kiệt cũng không để ý, nhét cặp vào băng ghế sau xong, đã thấy bàn tay Hứa Quan Hạo nắm lấy, nhưng ngoài hơi giật giật ngón tay cậu cũng chẳng làm gì khác.

“Hơi mệt phải không, muốn thì cứ dựa vào anh mà ngủ, đến trường anh sẽ gọi em dậy.”

Lời nói thì dùng giọng điệu hỏi han, nhưng Hứa Quan Hạo đã vòng tay ôm Hứa Kiệt vào lòng, Hứa Kiệt lặng lẽ mở mắt, thấy Hứa Quan Hạo liếc mắt nhìn mình liền thuận theo động tác của Hứa Quan Hạo mà dựa vào.

Cảm thấy tốc độ xe chậm lại rất nhiều, Hứa Kiệt cũng chẳng để ý mấy, cậu đã sớm quen với việc Hứa Quan Hạo khống chế và chiếm giữ mình, nếu lúc này cậu thật sự mới có mười lăm tuổi, có lẽ cậu sẽ phẫn nộ mà phản kháng lại chút ít, nhưng hiện tại, cậu cũng chẳng tất yếu phải làm thế, Hứa Quan Hạo cũng chẳng phải kẻ độc tài, cho dù muốn chiếm giữ cậu, cũng luôn quan tâm đến tâm tình của cậu, y không bao giờ làm điều gì khiến cậu chán ghét, đương nhiên, trừ chuyện của Nghiêm Nhiễm.

Xe vừa dừng lại, Hứa Kiệt liền mở mắt, lúc nãy suýt chút nữa đã ngủ thật, vừa chùi chùi mắt vừa vươn tay lấy cặp sách, Hứa Kiệt chào Hứa Quan Hạo một câu, liền mở cửa xe đi xuống.

“Tiểu Kiệt, tan học tan học anh tới đón em.” Hứa Quan Hạo nhô đầu ra khỏi cửa sổ nói.

Gật đầu, Hứa Kiệt khoác túi xách lên vai, quay đầu nhìn về phía cửa sổ nơi Hứa Quan Hạo đang ngồi.“...... Sắc mặt anh không được tốt lắm, anh nhớ về uống thuốc dạ dày đi!”

Hứa Kiệt nói xong, liền xoay người hướng về phía trường mà đi. cậu biết, muốn làm Hứa Quan Hạo vui vẻ rất đơn giản, chỉ cần một lời nói của cậu, không cần biết lời ấy có bắt nguồn từ chân tâm hay không, chỉ cần cậu nói, Hứa Quan Hạo liền sẽ rất vui vẻ, thậm chí còn vui vẻ suốt một ngày trời.

Bước vào phòng học vừa quen thuộc vừa xa lạ, Hứa Kiệt có chút hoảng hốt, kiếp trước sau khi cậu bị giam cầm, cũng không đến trường nữa, ngày qua ngày cậu chỉ biết chờ trong nhà, Hứa Quan Hạo mua rất nhiều sách cho cậu, nhưng nhìn đến đống sách kia, trong lòng chỉ còn lại thống khổ tột cùng.

“A Kiệt, nghe nói sinh nhật ông hôm qua có mời cả Sở Hành đến nữa hả, hai người có chụp ảnh không? Có xin được chữ kí không, mau đưa đây tôi coi với.”

“Vương Vọng?”

“Sao hả? Sao lại nhìn tôi kiểu đó, đừng nói là không không chụp nha!”

Lấy lại tinh thần, Hứa Kiệt nhìn cậu thanh niên mạnh khỏe trước mắt, cong cong khóe miệng tươi cười. Vương Vọng, cậu ta cũng có thể xem là người bạn khá thân thiết của cậu, bởi vì Hứa Quan Hạo, từ nhỏ cậu cũng chẳng giao du bạn bè gì nhiều, cũng chẳng có mấy người nguyện ý làm bạn cậu, mà khôn ngờ Vương Vọng, chẳng hiểu sao hai người từ tiểu học đến trung học sơ sở đều học cùng lớp, có duyên có phận thế nên cũng thành bạn lúc nào chẳng biết.

“Ảnh thì tôi cũng có chụp, cơ mà quên lấy mất rồi, tôi còn có ảnh chụp riêng của Sở Hành đây nè, ông muốn thì để đó sau này tôi nhờ ảnh kí cho ông.”

Hứa Kiệt nói xong, Vương Vọng bên cạnh liềm ôm chầm lấy cổ cậu, kích động lộ ra cả mặt.“Ông được lắm...... Ông nói rồi đấy, tôi muốn có ảnh Sở Hành kèm chữ kí.”

“Tôi nói là sẽ làm mà.”

Hai thằng con trai chí chóe một lúc, Vương Vọng mới im lặng đến bên cạnh Hứa Kiệt, sau khi ngó ngó chỗ ngồi cách đó hai dãy bàn, mới ghé bên tai Hứa Kiệt hỏi nhỏ.“Nghiêm Nhiễm sao hôm nay lại không đi học, tôi nghe bảo hôm qua bả cũng tới dự sinh nhật ông mà.”

Lời Vương Vọng nói không khỏi làm Hứa Kiệt hơi giật mình, đến lúc này mới nhớ đến chuyện ngày hôm qua, cũng quay qua ngó chỗ Nghiêm Nhiễm ngồi, mới thấy cô quả thật không có đến.

“Nghe tôi nói nè, ông cũng vô tâm vô tình quá đi, mời Nghiêm Nhiễm mà ếu thèm mời tôi, tôi mà đi là được gặp được Sở Hành rồi.”

Danh sách khách mời dự tiệc là do Hứa Quan Hạo sắp xếp, lúc ấy quan hệ cậu với Hứa Quan Hạo còn căng, với tiệc sinh nhật lần này cũng không quá để tâm, nên đến một đứa bạn của mình cũng chẳng buồn mời, ai ngờ Hứa Quan Hạo lại mời Sở Hành đến, làm cậu kinh ngạc, sau đó cũng không dại gì mà không cho Hứa Quan Hạo ít mặt mũi.

“Lần sau tôi nhất định sẽ mời ông, tôi cũng đâu biết Sở Hành đến chớ.”

Hừ nhẹ một tiếng, Vương Vọng cau mũi.“Rứa ông nhỡ kĩ nghe, ảnh có chữ kí của Sở Hành.”

Cười cười, Hứa Kiệt gật đầu nói:“Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.”

Chuông vào lớp tiếng vang lên, Vương Vọng về chỗ, còn Hứa Kiệt lại lần nữa nhìn về chỗ ngồi của Nghiêm Nhiễm, cậu không mời Nghiêm Nhiễm, theo những gì cậu biết về Hứa Quan Hạo, Hứa Quan Hạo có chết cũng sẽ không mời Nghiêm Nhiễm, tiệc cũng chỉ có khoảng chừng ba mươi thiệp mời, khoong có thiệp mời căn bản không cách nào vào được, như vậy Nghiêm Nhiễm rốt cuộc làm sao có thể đến được, hay rốt cuộc ai đưa thiếp mời cho cô?

Buổi học buổi sáng chẳng mấy chốc đã xong, giờ cơm trưa Hứa Kiệt liền ngồi tại chỗ chống cằm, đợi lát nữa sẽ có người đưa cơm đến cho cậu, trước giờ cứ đến giờ ăn cơm, không cần nhắc thì Hứa Quan Hạo cũng đã chuẩn bị tỉ mỉ đến từng chi tiết, từ hồi cậu học tiểu học đã thế rồi.

Trong phòng lục đục đến đến đi đi vài người bạn học, Hứa Kiệt nhíu mày nhìn nhìn đồng hồ, giờ ăn trưa đã sắp qua rồi, hôm nay sao lại không có ai mang cơm đến cho cậu, Hứa Quan Hạo thì dĩ nhiên sẽ không quên rồi.


No comments:

Post a Comment