Sunday, November 16, 2014

[Free] Chap 2

Thứ trói buộc hai chúng ta là duyên hay nợ?








“Kiệt Thiếu Gia, cười một cái coi!”



Đèn flash chợt lóe, Hứa Kiệt bỗng choàng tỉnh lại, quanh cậu tụ tập cả một đám người, tất cả mọi người đều tươi cười nâng li rượu, người chụp ảnh lúc nãy tiến tới, cầm máy ảnh đưa đến trước mặt Hứa Kiệt.



“Kiệt thiếu gia, ảnh tôi vừa chụp nè, bao giờ in ảnh ra, cậu nhớ nhờ Sở Hành Sở đại minh tinh kí tên cho đấy.”



“Ai chứ Kiệt thiếu đây thì tôi cầu còn không được nữa là.”



Bên tai vang lên một âm giọng trầm thấp khiêu gợi, lời nói kèm theo nét cười, không khỏi khiến Hứa Kiệt theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Sở Hành nâng chén rượu khóe môi hằn in nét cười, ân ẩn trên gò má là hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.



“Anh Sở Hành......” Ngơ ngác nhìn người trước mắt, Hứa Kiệt giật cả mình, đến lúc có một bàn tay quơ qua quơ lại trước mặt mình mới hết lặng người.



“Kiệt thiếu gia, cậu làm sao vậy?” Sở Hành cúi đầu nhìn, trong mắt lộ ra một tia lo lắng.



Ngây ngốc lắc lắc đầu, Hứa Kiệt quay đầu nhìn đám người xung quanh cười một cái, rồi lắc lắc đầu cho bản thân tỉnh táo lại chút.



“Em hơi đau đầu, em đi nghỉ chút đây.”



“Cậu đi đi! Chắc tại li rượu lúc nãy đấy mà, lát nữa Hứa tiên sinh có tìm thì tôi sẽ chuyển lời giúp cậu.” Sở Hành gật gật đầu, vươn tay vỗ vỗ bả vai Hứa Kiệt.



Né người dang một bên, Hứa Kiệt theo bản năng tránh khỏi động tác của Sở Hành, cũng không phải cậu không thích bị người ta đụng chạm, nhưng năm năm bị Hứa Quan Hạo giam cầm không tránh khỏi để lại trong cậu vài di chứng, Hứa !Quan Hạo sở dĩ sa thải hết toàn bộ người làm trong nhà, cũng chỉ vì y không muốn ai khác chạm vào cậu, thỉnh thoảng ông quản giai đến đưa cơm vô tình đụng phải tay cậu, Hứa Quan Hạo cũng sẽ trầm mặt lại, nổi khung lên một trận mới thỏa.



Sở Hành hơi sửng sốt, chỉ còn biết nở nụ cười mà hạ tay xuống. Hứa Kiệt gật đầu với Sở Hành vài cái liền rời khỏi đại sảnh, đến một phòng khách gần đó.



Đến phòng khách, Hứa Kiệt ngay lập tức chạy đến trước gương, đến lúc nhìn thấy gương mặt non nớt trong gương, vẫn không khỏi có chút sửng sốt.



Lúc lấy di động ra xem ngày giờ, Hứa Kiệt mới gọi là khiếp hãi cực độ, bởi vì lúc này, rõ ràng là năm năm trước, ngày cậu tròn mười lăm tuổi, cũng chính buổi tối hôm nay, cuộc đời cậu đã rẽ sang một hướng khác, sau đêm nay, cậu rời khỏi Hứa gia, sau đó mới bị Hứa Quan Hạo giam cầm suốt năm năm.



Đầu óc có chút choáng váng, nhịp tim Hứa Kiệt cũng dần tăng tốc, chỉ lát sau cả người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, cậu chỉ nhớ rõ khi ấy linh hồn cậu đang dần dần biến mất, cũng nhớ rõ quang cảnh Hứa Quan Hạo chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng tại sao chỉ trong chớp mắt, cậu đã ở đây, lại còn đang chụp ảnh với Sở Hành kia chứ.



Sở Hành là ngôi sao nổi tiếng nhất nhì giởi giải trí hiện nay, chẳng những diện mạo tuấn mỹ, kỹ thuật diễn xuất cũng tốt, ngày ấy cậu vẫn luôn sùng bái anh ta, Hứa Quan Hạo không những biết mà còn vì chuyện này giận suốt một thời gian dài, vừa nghe cậu nhắc đến Sở Hành liền trầm mặt, nhưng lần này, vì muốn xoa dịu mối quan hệ giữa hai người, Hứa Quan Hạo còn cố ý mời Sở Hành đến, chỉ mong làm cậu vui.



Từ trong phòng tắm đi ra, Hứa Kiệt ngồi một bên giường, lặng người nhìn về phía góc phòng, cậu không rõ mọi chuyện giờ là sao, cũng không biết tại sao mình lại sống lại, nhưng đã sống lại rồi, sao lại còn là vào lúc này, giờ cũng chỉ cách ngày Hứa Quan Hạo bắt đầu giam cầm cậu có ba hôm.



Nếu như vừa tự sát cậu đã sống lại, kiểu gì cậu cũng sẽ tính toán trước, tuyệt đối không để bản thân bị Hứa Quan Hạo giam giữ, rồi sau đó mới từ từ trả thù y, nhưng giờ đây, từ lúc linh hồn cậu nhìn thấy những điều Hứa Quan Hạo đã làm sau khi mình chết đi, giờ sống lại rồi tâm tư cậu cũng chỉ là một màn sương mù mịt, bởi vì đột nhiên cậu nhận ra, đến bản thân cậu cũng chẳng rõ mình có hận Hứa Quan Hạo hay không, Hứa Quan Hạo giam giữ cậu mấy năm quá thật rất đáng giận, nhưng đến lúc cậu chết rồi y lại làm ra cái bộ dáng kia, cậu không khỏi có chút thương xót Hứa Quan Hạo.



Đang lúc Hứa Kiệt ngẩn người nghĩ suy lung tung, đột nhiên có người đến gõ cửa.“Kiệt thiếu gia, tiểu thư Nghiêm Nhiễm đến.”



Thoáng đứng lên, Hứa Kiệt lại nhớ đến tình hình lúc ấy, kỳ thật khi đó Hứa Quan Hạo vốn chẳng ngu mà mời Nghiêm Nhiễm, còn cậu thì dù cũng rất muốn Nghiêm Nhiễm đến dự tiệc sinh nhật của cậu, nhưng trong thâm tâm cậu cũng biết Nghiêm Nhiễm đến đây chỉ khiến cho Hứa Quan Hạo càng thêm tức giận thôi, nên cũng cố nhịn xuống, không nói cho Nghiêm Nhiễm biết.



Nhưng khi đó đột nhiên Nghiêm Nhiễm đến dự tiệc, cậu cũng chẳng nghĩ gì nhiều, sướng đến mụ người, sau khi được quản gia báo cho liền thay đồ, vừa vào đại sảnh đã thấy cảnh Hứa Quan Hạo đánh Nghiêm Nhiễm, không nghĩ cũng biết cậu giận đến mức nào, ngay lập tức chạy đến che chở cho Nghiêm Nhiễm, còn thiếu chút nữa ra tay đánh Hứa Quan Hạo.



“Cháu biết rồi, lát cháu xuống ngay.” Đáp lời quản gia ngoài cửa, Hứa Kiệt đi vào phòng tắm sửa sang lại quần áo, hít sâu một hơi liền xoay người bước ra.



Trong năm năm bị giam cầm, cậu chẳng rõ tình hình Nghiêm Nhiễm ra sao, kia mà chẳng cần nghĩ nhiều cũng biết Hứa Quan Hạo sẽ không dễ gì bỏ qua cho Nghiêm Nhiễm, cậu đã từng suy đoán không biết bao nhiêu lần Hứa Quan Hạo sẽ làm như thế nào, đôi khi cũng ngỏ lời hỏi Hứa Quan Hạo Nghiêm Nhiễm giờ ra sao, nhưng Hứa Quan Hạo không chịu nói gì, chỉ là vào năm thứ tư, y đưa cho cậu một tấm ảnh, tấm ảnh kết hôn của Nghiêm Nhiễm, tấm ảnh cậu xem còn chưa được năm phút đã bị Hứa Quan Hạo tịch thu .



Đối với Nghiêm Nhiễm, lúc này cậu cũng chẳng rõ mình có cảm xúc gì với cô, lúc trước cậu thích Nghiêm Nhiễm, yêu đương với Nghiêm Nhiễm giống như nhưng thiếu niên khác, để rồi sau đó lại bị Hứa Quan Hạo phát hiện mà ngăn cản, khi ấy, cậu có cảm giác mình thật sự rất yêu Nghiêm Nhiễm, thậm chí có thể vì Nghiêm Nhiễm mà rời khỏi Hứa gia, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần làm căng với Hứa Quan Hạo, nhưng trong suốt năm năm bị giam cầm, không rõ là vì khoảng cách thời gian hay sao, mà có đôi khi cậu nhớ đến Nghiêm Nhiễm, bỗng thấy mình khi xưa sao mà ngây ngô quá, thật cũng chẳng rõ, cậu là vì yêu Nghiêm Nhiễm nên mới chống đối Hứa Quan Hạo, hay là vì muốn chống đối Hứa Quan Hạo mà yêu Nghiêm Nhiễm.



Từ khách phòng đi ra, Hứa Kiệt đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến chân cầu thang, liếc thoáng qua, đã thấy Hứa Quan Hạo và Nghiêm Nhiễm đứng cạnh nhau trong đại sảnh.



Nghiêm Nhiễm mặc một bộ đồ màu hồng tím, vừa đáng yêu lại ngây thơ, cách trang điểm khi ấy cậu thích nhất, còn Hứa Quan Hạo, trên người là bộ tây trang cắt may khéo léo, tóc được tạo kiểu, chỉ từ một bên cũng có thể thấy được ánh nhìn sắc bén qua khóe mắt của Hứa Quan Hạo.



Lúc đến đầu cầu thang, Hứa Kiệt liền phát hiện sắc mặt Hứa Quan Hạo hơi trầm xuống, lực tay nắm chén rượu cũng rất mạnh, hơi căng thẳng, Hứa Kiệt cũng biết khi cậu xuống chuyện gì sẽ xảy ra, nên vội vàng chạy xuống.



Vừa bước xuống cầu thang, Hứa Kiệt nhanh chóng chạy về phía bên kia, nhưng rồi lại thấy Nghiêm Nhiễm nghiêng đầu ghé sát mặt Hứa Quan Hạo, kiễng chân nói một câu nào đó, còn chưa kịp nghĩ gì, đã thấy Hứa Quan Hạo đẩy Nghiêm Nhiễm ra, không chút khách khí hất văng li rượu vang trên tay, sau đó giơ tay cho cô một bạt tai.



Tình cảnh như thế đã từng một lần xảy ra, nhưng Hứa Kiệt lần thứ hai nhìn thấy, vẫn không nén nổi lửa giận trong lòng, lần trước cậu từ trong phòng đi ra, đứng trước cầu thang nhìn thấy cảnh Hứa Quan Hạo tát Nghiêm Nhiễm hai tát, lần này cậu ra sớm hơn, nên lúc Hứa Quan Hạo chuẩn bị tát Nghiêm Nhiễm cái thứ hai, đã chạy tới nắm lấy cổ tay Hứa Quan Hạo.



Hứa Quan Hạo khí lực rất lớn, Hứa Kiệt thiếu chút nữa không chụp kịp, tốn bao nhiêu sức mới ngăn Hứa Quan Hạo lại được, đảo mắt về phía Nghiêm Nhiễm, đã thấy một bên má phải của cô sưng lên, rượu đỏ chảy đầy trên mặt, trên cổ, bộ dáng thoạt trông thực thê thảm.



“Anh làm gì vậy hả!” Lửa giận trong lòng thoáng phừng lên, Hứa Kiệt quay đầu nhìn chằm chằm Hứa Quan Hạo mà quát, nhưng vừa quát xong, Hứa Kiệt đã ngơ ngẩn lặng người nhìn Hứa Quan Hạo trước mặt.



Hứa Quan Hạo sắc mặt tái nhợt, trong mắt là lửa giận ngập tràn cùng vô vàn xúc cảm khác không cách nào tả được, đôi môi mím chặt, con người ấy, trông thì hung dữ mà cũng thật...... bi thương.



Buông cổ tay Hứa Quan Hạo ra, Hứa Kiệt vô thức đưa mắt nhìn Hứa Quan Hạo từ đầu đến chân. Lúc này Hứa Quan Hạo vẫn còn khỏe mạnh, không yếu ớt như ngày đó, bờ môi cũng óng lên nét hồng nhàn nhạt chứ không phải bạch phếch, nứt nẻ, còn đôi mắt kia, tuy rằng đau thương lại phẫn nộ, nhưng cũng chưa đến mức đau đớn đến độ tuyệt vọng, chỉ trong giờ phút này thôi, Hứa Kiệt mới rốt cuộc ý thức được, cậu thật sự đã sống lại rồi.



“A Kiệt.”



Nghiêm Nhiễm ở phía sau nghẹn ngào khẽ gọi, khiến Hứa Kiệt nhanh chóng lấy lại tinh thần, sau khi bình ổn lại tâm trạng liền lấy áo khoác choàng lên người Nghiêm Nhiễm, sau đó dìu cô ra ngoài.



Lúc đến cửa đại sảnh, Hứa Kiệt nhịn không được thoáng quay đầu nhìn lại, nên lại một lần nữa thấy được ánh mắt khiến cậu lạnh gáy của Hứa Quan Hạo, lúc trước cậu chẳng rõ ánh mắt kia có nghĩa là gì, nhưng sau năm năm bị giam cầm, cậu dần hiểu rõ, đó là ánh mắt đầy chấp niệm được ăn cả ngã về không của y, ánh mắt điên cuồng sa đọa.



Dừng bước, Hứa Kiệt quay đầu, cụp mắt xuống nhìn Nghiêm Nhiễm đang được mình dìu bước.“Để tớ cho người đưa cậu về.”



“A Kiệt......” Sửng sốt gọi một tiếng, Nghiêm Nhiễm nắm chặt cổ tay Hứa Kiệt.



Quay đầu nhìn xung quanh, Hứa Kiệt gọi một người hầu tới.“Nhờ bác gọi tài xế đưa Nghiêm tiểu thư về giùm cháu.”



Buông bả vai Nghiêm Nhiễm ra, Hứa Kiệt tỏ ý vào cô đi thao ngời hầu, nhìn bộ dáng cô gái hai mắt rưng rưng, cậu đành trầm mặc quay người đi vào đại sảnh.



Giờ đây đại sảnh vốn ồn ào chộn rộn đã chẳng còn chút thanh âm nào, tất cả mọi người không ai dám hó hé gì thêm, chỉ dám thầm thì, chỉ chỉ trỏ trỏ, liếc nhìn về phía Hứa Quan Hạo.



Từ bên ngoài phòng khách đi vào, Hứa Kiệt nhìn Hứa Quan Hạo ánh mắt đầy sửng sốt cùng ước ao, lại tỏ ra bình tĩnh nhìn cậu tiến tới.



Không hiểu sao lại thấy có chút khó chịu, Hứa Kiệt hạ mắt bước từng bước đến trước mặt Hứa Quan Hạo.



“Tay anh chảy máu rồi.” Trầm mặc hồi lâu, Hứa Kiệt thả lỏng bàn tay nắm chặt, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay phải của Hứa Quan Hạo.



“Tiểu Kiệt......” Hứa Quan Hạo thanh âm có chút run rẩy, thận trọng đi kèm cũng chẳng ít.



Hít sâu một hơi, Hứa Kiệt ngẩng đầu nhìn Hứa Quan Hạo trước mặt, đến lúc nhìn thấy ánh mắt đè nặng thâm tình cùng khát vọng mãnh liệt, sâu trong thâm tâm không thể nói là không có chút cảm động nào, nhưng rốt cuộc mịt mờ vẫn là mờ mịt.





Cuối cùng, khách khứa đều được quản gia tiễn về, phòng khách bừa bộn cũng được dọn dẹp lại, mà Hứa Kiệt giờ lại đang ngồi trong phòng mình, cầm hòm thuốc giúp Hứa Quan Hạo tẩy rửa miệng vết thương.

No comments:

Post a Comment