Thursday, April 23, 2015

[Free] Chương 9


Lặng người đứng nhìn bầu trời rộng lớn, chân còn dẫm trên mặt đất mà đầu óc lại choáng váng như sắp rơi xuống bầu trời.








Đưa mắt nhìn về phía Hứa Quan Hạo, chỉ thấy y nhíu chặt hai hàng lông mày, rõ ràng là đau ghê lắm, thế là lời muốn nói nghẹn cứng trong cổ họng rốt cuộc cũng phải nuốt xuống.

Hứa Kiệt hai tay thoăn thoắt, mau mắn băng lại vết thương, rồi mới đỡ y nằm xuống, lại thấy Hứa Quan Hạo vẫn mặt nhăn mày nhíu, mới đi lấy một chiếc khăn khô lau tóc cho y.

Tối nay, Hứa Kiệt ngủ trong phòng mình, Hứa Quan Hạo ra nỗng nỗi đó cậu cũng chẳng nỡ đuổi y ra, cuối cùng cũng chỉ có thể ngủ cùng nhau.

Hứa Kiệt vừa nằm xuống, Hứa Quan Hạo bên cạnh dù đau đến nhăn cả mặt mà vẫn xoay người, ôm chặt cậu vào ngực.

Hơi bất mãn mà mím môi, Hứa Kiệt mở miệng nói:“Anh cẩn thận, đau nữa.”

Nhếch nhếch môi, y vẫn ôm chặt lấy cậu.“Em hôn anh cái, anh hết đau liền.”

Chẳng biết phải làm gì hơn, Hứa Kiệt thở dài, cảm nhận được hơi thở Hứa Quan Hạo kề bên tai có chút nặng nề, mới mím môi, tự mình nghiêng người đè Hứa Quan Hạo nằm thẳng xuống, rồi mới vươn tay ra, ôm chặt lấy y.

Động tác này của Hứa Kiệt, rõ ràng làm cho Hứa Quan Hạo vừa ngạc nhiên lại có chút mừng rỡ, sau đó vươn tay nắm lấy bàn tay Hứa Kiệt đang ôm mình, rúc cả người vào lòng cậu.

Không biết phải làm sao, Hứa Kiệt nghiêng đầu hôn phớt lên trán y một cái, rồi liền nhắm mắt.“Mau ngủ đi!”

Hứa Kiệt dù nhắm mắt rồi, vẫn không cách nào yên được, cậu có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc của Hứa Quan Hạo khi được cậu ôm vào lòng, mà niềm hạnh phúc này, lại là nguyên nhân căn bản khiến cậu khó chịu.

Không phải cậu không muốn thấy Hứa Quan Hạo hạnh phúc, mà là cậu biết như thế là sai trái, cậu vốn đã biết rõ tâm tư của y, sao lại còn muốn làm ra những hành động thân mật đó với y chứ.

Sáng thứ hai tỉnh dậy, Hứa Kiệt mới biết mình vẫn còn ôm chặt lấy y, còn Hứa Quan Hạo vẫn đang khép hờ khóe mi, bờ môi cong lên thành nụ cười đầy thỏa mãn.

Cậu thấp hơn Hứa Quan Hạo, nên lúc ôm cũng chỉ có thể ôm lấy nửa người y, giờ đây nghiêng người nhìn y, cũng không thấy hết được khuôn mặt, có thấy cũng chỉ là một bên sườn mặt.

“Sao giờ vẫn còn nhìn anh.” Trong lúc Hứa Kiệt đang sững sờ nhìn Hứa Quan Hạo, người vốn đang nhắm chặt hai mắt đột nhiên lại hạ giọng hỏi, giọng điệu vui vẻ chẳng thèm che dấu.

Hứa Quan Hạo hỏi xong, Hứa Kiệt lặng yên một lúc, đến tận khi y mở mắt ra nhìn mình mới cất giọng hỏi:“Em chỉ đang nghĩ, vì sao trước đây anh lại nhận nuôi em?”

Dưới đáy mắt không che dấu nổi tia nhìn sửng sốt, Hứa Quan Hạo thật không nghĩ tới Hứa Kiệt lại đang suy tư vấn đề này, nên sau một lúc nhíu mày ngẫm nghĩ mới nói: “Lúc trước...... cha mẹ anh cả năm đều ở nước ngoài, chẳng lúc nào ở bên anh, nên mỗi lần thấy người ta có anh có em lại rất ghen tị, nên cứ mong một ngày nào đó cũng có một đứa em lúc nào cũng quấn quýt lấy anh, nhất định là rất vui, anh có thể tự mình đút nó ăn, tự mua quần áo cho nó, còn có thể ôm em mình mà ngủ.”

Hứa Quan Hạo nói tới đây, Hứa Kiệt vốn đang nghiêm túc nghe liền tỏ vẻ bất mãn.“Anh định nuôi thú cưng à?”

Thấy Hứa Kiệt hơi mất hứng, Hứa Quan Hạo cười nhẹ, rồi xoay người mặt đối mặt với cậu, vòng tay ra sau lưng Hứa Kiệt mà ôm chặt lấy cậu.

“Có lẽ lúc đó anh thật sự nhầm lẫn giữa cái gọi là em út và thú cưng.”

Khoảng cách hai người thật sự rất gần, Hứa Quan Hạo vừa nói vừa thở, hơi thở nhàn nhạt bao trùm lấy Hứa Kiệt, khiến cậu phút chốc có chút không được tự nhiên, nên hơi ngả đầu ra sau, cả người cũng có xu thế lùi ra.

Hứa Kiệt muốn tách ra, nhưng cậu vừa động, bàn tay Hứa Quan Hạo vốn đang đặt sau lưng cậu lại dùng lựng, vây lấy cậu, làm cậu không thể động đậy.

Thầm thở dài, Hứa Kiệt nhìn gương mặt vẫn tươi tười như cũ của y mà nghĩ, có lẽ hành động mang tính cưỡng ép cùng khống chế này của y đối với mình, kỳ thật đến bản thân Hứa Quan Hạo có lẽ cũng chẳng nhận ra.

Hứa Kiệt bên này đang âm thầm cam chịu, Hứa Quan Hạo bên kia vẫn tiếp tục nói:“Nên anh mới đến côi nhi viện, muộn nhận nuôi một đứa em, trai gái gì cũng được, rồi nhận nuôi em, anh vốn chỉ muốn có một đứa em, nhưng em vừa mở miệng đã gọi anh một tiếng "Cha"”

Lúc trước Hứa Quan Hạo vốn không muốn nhận Hứa Kiệt làm con, nhưng cậu cứ bám lấy y, suốt hai năm sau vẫn còn dùng giọng điệu non nớt mà gọi y là "cha", Hứa Quan Hạo sửa không được, nên đã không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng mà nhận cậu làm con. Dĩ nhiên, rất lâu sau đó cũng chính hành động này đã khiến y vô cùng hối hận.

Lời Hứa Quan Hạo dần dần kéo được sự chú ý của Hứa Kiệt.“Sao anh lại chọn em.”

Cong cong bờ môi, Hứa Quan Hạo nhìn gương mặt trước mắt một cách thật tỉ mỉ, đây là gương mặt do hắn dõi theo mỗi ngày một đổi khác, theo thời gian mà khắc họa nên.

“Bởi vì lúc đó giữa rất nhiều đứa trẻ, chỉ có em là sạch sẽ, xinh xắn nhất, có vẻ được chăm sóc rất tốt.”

Vốn đang vì ánh mắt đánh giá của Hứa Quan Hạo mà đâm ra xấu hổ, đột nhiên lại nghe thấy lời này của y, phút chốc gương mặt Hứa Kiệt có chút trầm xuống.“Được chăm sóc tốt?”

Có vẻ không nhận ra sắc mặt đổi khác của cậu, Hứa Quan Hạo vẫn đắm chìm trong kí ức mà nói:“Ừ, lúc anh đến đó là đang giờ ăn trưa, cả đám đứa con nít, chỉ có mỗi mình em là ăn hết cả chén cơm to, còn lại đều bỏ mứa, lúc ấy anh thầm nghĩ, đứa trẻ này ăn giỏi thế, thân thể chắc cũng rất tốt, mang về nuôi nhất định sẽ sống.”

Hơi mím môi, Hứa Kiệt vươn tay đẩy Hứa Quan Hạo đang ôm lấy mình ra, sau đó đứng dậy.

Đột nhiên bị đẩy ra, Hứa Quan Hạo không khỏi cảm thấy trống rỗng, nhưng cũng không tỏ ra mất hứng, mà vẫn tiếp tục nằm ở trên giường nhìn Hứa Kiệt, đến khi thấy cậu lạnh lùng mang quần áo vào, mới không nhịn được nữa mà ôm chặt bật cười.

Động tác mặc quần áo của Hứa Kiệt chợt cứng lại, mặt càng lúc càng đơ, rồi lại càng vội vội vàng mà mặc áo quần vào.

Cười no, Hứa Quan Hạo xuống giường, chạy thẳng đến nằm sấp trên lưng Hứa Kiệt, từa phía sau ôm chặt lấy cậu.

Có cố đưa tay vùng vẫy, Hứa Kiệt cũng tránh không khỏi vòng tay trói buộc từ phía sau, đang muốn dùng khuỷu tay đẩy ra thì lại nhớ đến vết thương trên bụng Hứa Quan Hạo, nên mới khựng người lại, chỉ có thể đứng yên để Hứa Quan Hạo ôm lấy từ phía sau.

“Ài...... Đúng là bướng quá đi, hồi nhỏ đã thế, lớn lên cũng chẳng đỡ hơn tí nào.” Giọng điệu thì ra vẻ than thở, kia mà vẫn không giấu nổi điệu cười, nói xong mới nghiêng đầu hôn lên má Hứa Kiệt một cái.

“Thả em ra.” Khó chịu, Hứa Kiệt đẩy cánh tay ngăn y lại.

Không hề quan tâm đến giọng điệu đầy gai góc của Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo vẫn khư khư ôm lấy cậu:“Lúc ấy anh nhận nuôi em, là vì ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích em, vừa thấy em đã nghĩ, một đứa trẻ vừa ngoan ngoãn lại dễ thương như thế, sau này mình nhất định phải đối xử với nó thật tốt.”

Bàn tay cố tách Hứa Quan Hạo ra dần dần thả lỏng xuống, Hứa Kiệt tùy ý y ôm mình từ phía sau, đưa mắt nhìn về vaachs tường phía trước, phút chốc trông lòng có chút run rẩy.

“Còn em thì sao? Thấy anh ra sao, có thích anh không.” Ghé môi vào một bên tai Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo có chút tò mò hỏi.

Nhắm chặt mắt, Hứa Kiệt nhớ lại lần đầu tiên mình gặp y. Khi đó Hứa Quan Hạo mặc một bộ đồ thể dục, khác hẳn với những gia đình khác tìm đến côi nhi viện, tựa như cchir là một học sinh đến làm tình nguyện viên.

Thật ra lúc ấy cậu không muốn đi cùng Hứa Quan Hạo, vì cậu muốn chờ cha mình, cậu cũng chẳng rõ mình đã ở côi nhi viện chờ bao lâu, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ một câu, phải ngoan ngoãn đợi ở đây, một ngày nào đó cha sẽ đến đón cậu về, nên dù ở côi nhi viện hầu hết đứa trẻ nào cũng mong được nhận nuôi, không thì cũng vì lúc trước bị bỏ rơi mà khóc lóc, còn cậu lại luôn im lặng ngồi trên xích đu, nhìn về phía cổng chờ được đón về.

Sau khi được hiệu trưởng thông báo mình sẽ được nhận nuôi, cậu không khỏi hoảng sợ, nếu cậu đi lỡ cha đến thì biết làm sao đây, dù cậu cũng không rõ rốt cuộc cha có đến hay không.

Lúc Hứa Quan Hạo đứng trước mặt cậu, lúc đó cậu liền biết ngay y không phải là cha mình, cậu không muốn đi cùng Hứa Quan Hạo, nhưng, giây trước còn đang kiên quyết không chịu vậy mà cậu lại đổi ý chỉ vì một cái ôm cùng một lời hứa dịu dàng, cậu chấp nhận cùng y rời đi.

Lúc này, Hứa Quan Hạo tựa người trên lưng cậu, ôm lấy cậu hết như ngày xưa, cái ôm khiến cậu có cảm giác ấm áp và an tâm.

Ánh mắt đang nhìn sững về phía bức tường có chút dịu đi, Hứa Kiệt mở miệng nhẹ nhàng nói:“Dạ, thích.”

Hứa Kiệt vừa nói xong, liền cảm thấy phía cánh tay đang ôm mình đờ ra, hô hấp bên tai càng thêm vội vã.

“Em cũng thích anh?” Thanh âm Hứa Quan Hạo xen lẫn giữa kinh ngạc cùng hạnh phúc.

Thoáng đờ người ra, Hứa Kiệt dịch người về phía trước, nắm lấy tay Hứa Quan Hạo đẩy y ra, lần này y cũng không ép buộc cậu nữa, tùy ý để Hứa Kiệt đẩy mình ra, duy chỉ có ánh mắt vẫn bình tĩnh như thế, tỏ rõ y đang chờ câu trả lời của cậu.

Có chút ảo não, Hứa Kiệt không buồn nhìn về phía Hứa Quan Hạo, đứng dậy đi vài bước rồi mới cất tiếng:“Người thích anh là em của khi đó.”

Hứa Quan Hạo một chút cũng không chú ý những lời Hứa Kiệt đặc biệt nhấn mạnh, nên đến lúc cậu rửa mặt xong đi ra khỏi phòng tắm, đã thấy y cười tươi roi rói mà nhìn mình.

Quay đầu không muốn nhìn gương mặt kia của Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt đi thẳng đến phòng ăn.

Dù là chủ nhật, nhưng vì sắp thi, nên mỗi lần nghỉ thầy cô đều ra cả đống bài tập, cả ngày hôm qua đã cùng Vương Vọng gặp Sở Hành, nên hôm nay cậu đành ngồi nhà gặm bài.

Ăn xong bữa sáng, Hứa Kiệt đi thẳng đến phòng học, lấy ra từ trong cặp một đống bài thi thử mà ngồi cặm cụi làm, làm được một nửa thì nghe có tiếng mở cửa, không cần ngẩng đầu lên cũng biết là ai.

Hứa Quan Hạo vào phòng rồi cũng không quấy rầy gì Hứa Kiệt, mà chỉ lấy sách đến ngồi bên cạnh cậu, chỉ là dù quyển sachs trăng ra trước mặt, thì số lần y nhìn sách cũng chẳng bằng nổi số lần y quay sang nhìn cậu.

Hứa Quan Hạo cũng không biết mình bị sao, Hứa Kiệt cứ như thể ma túy, mỗi một nơi trên cở thể cậu đều khiến y lưu luyến, y khát khao muốn được nhìn thấy cậu, chỉ cần lặng lẽ dõi theo thôi cũng đã đủ thỏa mãn rồi. Mà điều y không thể chịu đựng được nhất, chính là Hứa Kiệt đến nơi hắn không cách nào nhìn thấy được.






No comments:

Post a Comment