Trong vòng tay người yêu thương sao ngột ngạt quá...
Hứa Kiệt phát hiện, từ hôm hai người đang nói chuyện thì bị cắt ngang, Nghiêm Nhiễm vẫn chưa hề nói một câu nào với hắn, rõ ràng học cùng một lớp, cơ hội giao tiếp cũng chẳng ít, nhưng cứ mỗi lần gặp, Nghiêm Nhiễm lại tỏ vẻ lạnh lùng, chẳng còn chút ai oán cùng lo lắng nào như hôm nọ.
Lời tuyên bố sẽ vào giới giải trí kia của Vương Vọng, Hứa Kiệt lúc đầu cũng không quán bận tâm, nhưng sau khi nghe tin Vương Vọng đăng kí đi học vũ đạo, mới tin là thật, vốn đến tuổi này rồi, cậu ta đi học vũ đạo này nọ thì cũng đã muộn, muốn học cũng sẽ rất vất vả, hơn nữa giờ đang chuẩn bị thi cử, giờ đi học nhảy, thực không đúng lúc cho lắm. Vì chuyện này, Vương Vọng còn cùng cha mẹ cãi nhau một trận, thậm chí có hôm đi học, một bên má còn sưng vù lên.
Đối với mấy lời ra tiếng vào cùng ánh mắt khinh thường của lũ bạn cùng lớp, Vương Vọng chẳng mấy để ý, vừa cầm túi chườm đá Hứa Kiệt mua giúp chườm lên mặt, vừa cố nhớ đến động tác thầy mới dạy.
“Đi học đừng có để hồn vía bay đi đâu vậy chứ, ông cứ thế rồi thầy báo với ông già, thì có mà no đòn nghe con.” Huých huých Vương Vọng, Hứa Kiệt hạ giọng nhắc nhở, nhưng ai ngờ mới huých nhẹ tí, Vương Vọng đã ôm tay xuýt xoa.
“Nhẹ giùm với cụ, mấy hôm nay người tôi chỗ nào cũng đauu, không cần thì đừng có đụng vô người tôi giùm cái.”
Nhìn bộ dạng cậu bạn thân, cậu cũng chẳng biết phải nói gì, đành thờ dài.“Cậu cứ định thế này mãi sao? Biết là cậu thích Sở Hành, nhưng cũng đâu nhất thiết phải làm đến nước này!”
“A Kiệt, ông không hiểu đâu...... Tôi thật sự rất thích Sở Hành.” Nhìn ánh mắt Hứa Kiệt, Vương Vọng cúi đầu, lí nha lí nhí nói.
Nhíu nhíu mày, Hứa Kiệt nhìn Vương Vọng đang cúi đầu, định mở miệng hỏi lại, thì thầy giáo đã vào lớp, nên cũng chỉ có thể im lặng, không nói gì.
Rốt cuộc cũng hết giờ, lúc tan học Hứa Kiệt đang định nói dăm ba câu với Vương Vọng, ai ngờ chuông mới reo, cậu chả đã cầm cặp chảy thẳng, chắc là đến lớp học nhảy chứ gì nữa.
Ngao ngán thở dài, Hứa Kiệt đành phải gác lại ý muốn muốn nói cho rõ ràng với cậu ta, mà chậm rãi thu dọn sách vở.
Dọn cặp xong, Hứa Kiệt ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua chỗ Nghiêm Nhiễn mới thấy cô nàng cứ ngồi lì ở đó, giờ trong phòng cũng chỉ có hai người với hai học sinh ngồi phía sau.
“A Kiệt......”
Dừng bước, Hứa Kiệt quay đầu nhìn về phía Nghiêm Nhiễm.
“Sách của cậu, lần trước mượn quên mất không trả, giờ mới nhớ.”
Nhíu mày, Hứa Kiệt đưa tay nhận lấy quyển sách kia.
Trả sách xong, Nghiêm Nhiễm cũng lấy cặp băng ngang qua cậu mà ra khỏi lớp.
Nhìn quyển sách trong tay, Hứa Kiệt nhét vào cặp, thật ra cậu cũng chẳng biết rốt cuộc mình có cho Nghiêm Nhiễm mượn quyển sách nào không, giờ đây đối với cậu chuyện đâu phải là việc của nửa hay là cả tháng trước, mà là năm năm trước, nên có rất nhiều chi tiết cậu không nhớ được rõ ràng.
Sau khi được Hứa Quan Hạo đón về nhà, Hứa Kiệt ăn cơm tắm rửa xong liền vào phòng học, mấy ngày nay trường cho thi thử, điểm của cậu cũng chẳng cao mấy, dù đã sống lại, nhưng trên thực tế về chuyện học hành cậu chẳng có chút lợi thế nào cả, thậm chí vì đã mất đi nhiệt huyết với nghiệp học mà có chút xem nhẹ.
Hứa Kiệt làm bài tập trong phòng học đến tận mười giờ mới về phòng ngủ, mà Hứa Quan Hạo trong phòng còn đang tựa vào thành giường lên máy tính, thấy cậu vào liền tắt máy.
Tùy tiện rút quyển sách Nghiêm Nhiêm trả hồi chiều, Hứa Kiệt cũng đến ngồi dựa vào thành giường.
“Sách gì thế?”
Hứa Kiệt vừa nằm xuống, Hứa Quan Hạo bên cạnh đã xích lại, hơn nữa còn vô cùng thân mật mà dựa đầu vào vai cậu.
Giật giật bả vai, Hứa Kiệt chẳng mấy quan tâm đến động tác này của y, cầm quyển sách lên xem qua, thật ra cậu cũng chẳng biết là sách gì.
Lúc Hứa Kiệt đọc sách, Hứa Quan Hạo cũng tranh thủ đọc ké, chẳng qua lúc đọc ánh mắt dần trở nên âm u khó lường.
Đang giở từng trang, Hứa Kiệt cũng không chú ý tới sắc mặt Hứa Quan Hạo, lướt qua một cái, mới nhận ra đây là một quyển tiểu thuyết bình thường, nội dụng cũng thuộc loại chẳng có gì đặc sắc, không mấy hợp gu cậu.
Đang nhàm chán lật sách, thì sách lại bị giật lấy, Hứa Kiệt hai tay trống không, nhăn mặt nhìn Hứa Quan Hạo.
Ném quyển sách trong tay Hứa Kiệt sang một bên, Hứa Quan Hạo cầm tay Hứa Kiệt.“Tiểu Kiệt, còn một tháng nữa là đến kì thi chuyển cấp rồi, thi xong anh em mình đi du lịch đi!”
“Du lịch?”
“Ừa, không phải lúc trước em có nói là muốn đi du lịch sao? Thi chuyển cấp xong mình đi đi.”
Đi du lịch? Hứa Kiệt ngẫm nghĩ, thật sự không nhớ nổi, trước đây mình có đòi đi du lịch sao? Chắc là hồi xưa ấy mà!
“Sao? Hai anh em mình đi đi, đi đâu tùy em chọn.”
Hứa Kiệt vốn đang suy nghĩ thì thấy biểu cảm của Hứa Quan Hạo, có chút khựng lại rồi trầm mặt.“Thôi đợi em thi chuyển cấp xong rồi tính đi!”
Đẩy Hứa Quan Hạo ra một bên, Hứa Kiệt chui vào trong chăn, đắp kính người, rồi nhắm mắt tỏ vẻ buồn ngủ.
Mở miệng định nói gì, Hứa Quan Hạo cuối cùng cũng chỉ chui vào trong chăn, tắt đèn xong liền theo thói quen vòng tay qua ôm lấy Hứa Kiệt.
Cuối tuần này là ngày Hứa Quan Hạo cắt chỉ, sau khi ăn sáng, Hứa Kiệt liền cùng Hứa Quan Hạo đi bệnh viện.
“Anh đi cắt chỉ đi, em chờ ở bên ngoài.” Đến ngoài cửa phòng bệnh, Hứa Kiệt đứng lại, nói một câu với y rồi ngồi xuống dãy ghế ngoài hành lang.
Hứa Quan Hạo cũng không quan tâm cậu có vào hay không, gật gật đầu liền đi vào.
Thấy y đi rồi, Hứa Kiệt chớp mắt, đứng dậy chặn một y tá lại hỏi.“Thật ngại quá, chị ơi cho em mượn điện thoại chút được không ạ?”
Hứa Kiệt cười một cái không chút ác ý, cô y tá hơi ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu, rút điện thoại ra đưa cho cậu.
Nhận được di động, Hứa Kiệt cảm ơn cô y tá, sau đó đến cạnh cửa sổ trước hành lang, dối diện với phòng bệnh của Hứa Quan Hạo mà gọi điện.
Chắc là do số lạ, Hứa Kiệt gọi hai lần người kia mới nhận.
“Nghiêm Nhiễm, là tớ đây.”
“A Kiệt !”
Hạ thấp tầm mắt, Hứa Kiệt gật đầu với cô y tá đứng chờ cách đó không xa, rồi quay đầu, thấp giọng hỏi:“Quyển sách hôm trước cậu đưa cho tớ ấy mà, trên bookmark ghi gì thế?”
Ngày đó sau khi Nghiêm Nhiễm đưa sách cho cậu, Hứa Kiệt lấy tay nắn nắn, mới biết bên trong có một bookmark, nhưng lúc về phòng mở sách ra đọc lại không thấy, bookmark kia cũng không thấy đâu nữa, hơn nữa Hứa Quan Hạo còn hỏi ý cậu chuyện đi du lịch sau khi thi xong, trong mắt lóe lên chút nóng vội, dường như muốn đưa cậu đi nhanh.
Bên kia sau mấy phút im lặng, sau mới hỏi:“Cậu không thấy? Bị lão Hứa Quan Hạo kia phát hiện chứ gì!”
Ngữ khí khẳng định của Nghiêm Nhiễm làm Hứa Kiệt nhíu mày.“Cậu có chuyện gì gạt tớ đúng không.”
“A Kiệt, Hứa Quan Hạo vẫn luôn cho người theo dõi cậu, tớ không dám nói chuyện với cậu, trong lớp mình cũng có người lão cài vào, cậu biết chuyện lão uy hiếp tớ với ba mẹ tớ rồi đấy.”
Hơi kinh ngạc, Hứa Kiệt lâu thật lâu mới phản ứng lại, lại cất tiếng, lời nói nói ra có chút trúc trắc.“Có gì cậu cứ nói đi, giờ không có ai giám sát tớ đâu.”
“Đúng vậy, sau tiệc sinh nhật của cậu tớ không đến trường cũng là vì lão Hứa Quan Hạo sai người dọa tớ không được tiếp cận cậu nữa, ở trường chỉ cần tớ mở miệng nói chuyện với cậu, thì nửa đêm sẽ có người viết lại câu nói đó của tớ lên giấy ném vào nhà tớ, A Kiệt...... Hứa Quan Hạo là tên biến thái, cậu phải tránh xa gã ra, lão thật kinh khủng, có lần, tớ thấy, thấy lão...... hôn trộm cậu.” Nửa lời sau, âm thanh Nghiêm Nhiễm không khỏi có chút run rẩy.
Cô còn nhớ trưa hôm đó, lúc hai người vẫn còn qua lại, Hứa Kiệt nói Hứa Quan Hạo khi đó vốn còn chưa biết chuyện của bọn họ, nhưng trưa ngày đó, lúc cô ăn cơm xong về lớp, đã thấy Hứa Kiệt ngủ gục lên bàn, còn Hứa Quan Hạo xách ghế ngồi một bên, cúi đầu hôn lên môi Hứa Kiệt, thấy cô bước vào, Hứa Quan Hạo không hề đứng dậy, mà một bên hôn Hứa Kiệt, một bên dùng ánh mắt vô cùng đáng sợ trừng cô, trong giây phút đó cô thậm chí còn có cảm giác Hứa Quan Hạo muốn giết cô.
Hứa Kiệt cúp máy, ánh mắt điềm nhiên không để lộ một tia cảm xúc để người khác thấy được, trả điện thoại cho cô y tá, rồi cảm ơn đôi câu.
“Tiểu Kiệt.”
Hứa Kiệt mới cảm ơn cô y tá xong, Hứa Quan Hạo đã ra khỏi phòng bệnh. Hứa Kiệt không quay đầu, chỉ nhìn ánh mắt cô y tá hướng về phía y đang đi qua mà lộ ra nét kinh ngạc, rồi cúi đầu rời đi.
“Tiểu Kiệt, chúng ta đi ăn cơm đi! Ăn xong rồi về.” Hứa Quan Hạo vẫn dùng chất giọng dịu dàng như trước mà hỏi ý cậu.
Hít sâu một hơi, Hứa Kiệt mới nén lại lửa giận trong lòng, quay đầu nhìn về phía Hứa Quan Hạo, thì thấy Hứa Quan Hạo mỉm cười, có vẻ vui tươi lắm.
Trầm mắt, Hứa Kiệt không hề nhìn về phía Hứa Quan Hạo, gật gật đầu liền ra chỗ đựng xe. Sau khi Hứa Kiệt rời đi, Hứa Quan Hạo đứng im một lúc rồi cũng lặng lẽ đi theo.
Hôm ấy lúc về nhà ăn cơm, hai người vẫn như cũ, chẳng qua hôm thứ hai đi học lại, Hứa Kiệt bắt đầu quan sát những người xung quanh mình.
Qua nửa tiết đầu buổi sáng, Hứa Kiệt lấy tay vỗ vỗ Vương Vọng ngủ gục bên bàn, trong lúc người ta còn đang dụi dụi mắt, im hơi lặng tiếng ném tờ giấy qua, sau đó ngồi thẳng người nhìn lên bảng.
Sau tiết một, Hứa Kiệt đứng dậy đi WC, trong phòng WC bên cạnh, Hứa Kiệt ôm tay nhìn phía dưới cửa, thì thấy có năm sáu người vào theo, gần đến giờ lên lớp, cũng có mấy người đi ra, cuối cùng cũng chỉ còn lại hai người đứng cạnh bồn rửa tay.
Nhìn giờ trên đồng hồ, Hứa Kiệt thấy đã đến giờ học rồi, mà hai người bên ngoài vẫn chưa chịu đi, lúc này cửa nhà vệ sinh lại bị đẩy ra, Hứa Kiệt vẫn chờ trong buồng đầu tiên, người vừa vào cũng mở cửa vào buồng này, vốn dĩ cậu cũng chẳng chốt trong.
Vương Vọng vừa vào đã thấy ánh mắt đầy nghi ngờ của Hứa Kiệt, cậu ra hiệu cho bạn mình đừng nói gì cả, Vương Vọng gật gật đầu, đứng trong buồng một hồi, liền vang lên tiếng xả nước.
Hứa Kiệt nghe thấy tiếng Vương Vọng rửa tay, nhòm qua kẽ hở, liền thấy hai người kia dẫm dẫm chân, rồi liền đi ra ngoài, chờ hai người đi rồi, Hứa Kiệt mới đi ra.
No comments:
Post a Comment