Không hiểu sao càng viết càng thấy fic này u ám , hơn nữa, cũng chả hiểu sao lại viết nó với tối miêu tả tâm trạng là chủ yếu, nhịp điệu chậm rãi thì đã là chuyện quá bình thường, fic nào của Aoy nhịp điệu cũng rất chậm, nhưng cái này có vẻ đặc biệt chậm. Phần ở bệnh viện vốn muốn chỉ kéo dài trong 2 chương là xớp, nhưng nó đã dài đến ngang đây không biết có gây nhàm không nhỉ (đứa nào dám chê nhàm anh). Cơ mà Aoy vốn là người vui tươi, trong sáng, ngây thơ, vui tính, hiền lành dễ thương, cute, lovely, baby, kawaii, bla bla, hồi bữa viết Nhật kí tự kỉ hài khủng khiếp mà không hiểu sao cái này ứ chém hài được, càng viết các nhân vật càng nhảy lung ta lung tung, ứ theo cốt truyện kiểm soát ban đầu của Aoy tí nào, lắm lúc phát bực muốnnhưng ngẫm lại, ừ thì cứ cho nó nhảy lung tung đi, nhân vật họ đang sống trong thế giới của họ mà, tớ chỉ là người phụ trách ghi lại cuộc sống của họ mà thôi, có tư cách gì can thiệp
--------------------------------****A or A****---------------------------------
Chiều em tỉnh lại.
Là tiếng ồn ào ngoài hành lang đã đánh thức em. Khẽ khàng mở mắt rồi lại ngay lập tức nheo nheo mi lại vì nắng chiều ùa vào quá chói, em vừa chùi mắt vừa nhìn quanh quẩn khắp trong phòng bệnh vắng lặng. Không có ai hết, mẹ em đã đi đâu đó rồi.
Chán ngán, em cuộn người lại, trùm chiếc chăn vẫn còn vương hơi ấm của mình lên trên đầu, tạo thành một cái ổ ấm áp rồi hết ra sức cọ cọ vào mớ lông mềm mại trong chăn lại quay qua quay lại cố tìm một tư thế nằm thoải mái cho mình. Quay quay vài phút, lại nằm ngửa ra, hai mắt mở to thao láo nhìn bóng tối mờ mờ trong chăn, cứ thế có chút chán chường mà thở dài.
Chuyện hôm nay... kì thật có chút hối hận.
Nếu không manh động chạy đi kiếm cái xác kia, thì có lẽ giờ em đã có thể thoát khỏi nơi này. Thoát khỏi bệnh viện. Thoát khỏi nơi vẫn mãi ám ảnh em trong từng giấc ngủ. Tất cả mọi thứ từ nơi đây, bầu không khí ngập tràn mùi thuốc tẩy trùng, âm thanh bíp bíp của máy móc khám chữa bệnh, tiếng lịch kịch của những chiếc xe chở thuốc, tiếng trẻ con khóc, tiếng rên xiết của những người bệnh, tất cả, đều khiến cho em nhớ đến những hình ảnh ấy. Hình ảnh về một đứa bé gái gầy gò ốm yếu với những cẳng tay khẳng khiu. Đôi gò má nó hóp sâu, làn da thì mang sắc vàng khè đặc trưng của người bị bệnh gan, lại còn bị vá chằng vá đụp như mảnh giẻ rách ngập ngụa trong những vết nứt nẻ sần sùi và những vệt lở loét đầy mụn mủ cùng máu. Đầu đứa bé quá to so với thân hình gầy còm của nó, trọc lóc, chỉ lơ thơ vài sợi tóc lủn mủn. Kinh tởm nhất chính là đôi mắt không có lông mày. Đôi mắt to tròn vằn vện những lằn máu đỏ hoét, màu máu đọng đầy trong đáy mắt sậm màu đến mức không cách nào xác định được màu mắt thật sự. Những móng tay bị tróc ra, đứt gãy, thâm tím. Cả cơ thể đứa trẻ toát lên vẻ bệnh tật và chết chóc.
Em là một cô gái vô lo vô nghĩ đến vô tâm, chuyện ngày hôm qua vừa xảy ra, người ngày hôm qua em vừa gặp, em có thể quên đi dễ dàng, nhưng hình ảnh ấy, vĩnh viễn chắc em sẽ không bao giờ có thể quên. Phải nhỉ, làm sao... làm sao em có thể quên đi những ngày ấy kia chứ? Mỗi khi nhớ lại em sẽ càng thêm căm hận. Căm hận bố em, căm hận mẹ em, căm hận chính em. Tôi tự hỏi có phải em đang muốn hỏi ông trời là tại sao? Rõ ràng bố mẹ em mới là những người đã phạm vào luật cấm của trời đất, tại sao mọi đau khổ, mọi bất công đều đổ lên đầu em? Và tôi cũng tự hỏi, người em căm hận phải chăng chính là tôi đây, kẻ đã cướp đi tất cả của em, không để lại chút gì. Phải chăng chính vì thế mà dù tôi có cố mấy để chuộc tội, có cố mấy để bù đắp cho những đau khổ em phải chịu, thì em cũng vẫn không bao giờ thứ tha cho tôi? Tôi phải làm sao, phải làm sao thì em mới như những ngày đó, tươi cười nhìn tôi, ôm lấy tôi bằng đôi tay bé nhỏ vụng về của em, và nói yêu tôi, sẽ yêu tôi suốt đời, chỉ duy nhất mình tôi? Phải làm sao...?
- Im.... Im đi!! Đủ rồi!! Đừng nói nữa!!! – Em hét lên, đưa hai tay bịt kín đầu, đôi mắt sắc nhìn trừng trưng vào khoảng không nơi tôi đứng, gương mặt đầy giận giữ mà quát lên – Tôi đã nghe quá đủ rồi!!
Tôi đứng ngần người ra, tròn mắt nhìn em. Em có thể nghe thấy tôi?
Em nhìn lại tôi, vẫn là ánh mắt cũ, ghê tởm, căm ghét, thậm chí có đôi chút là thương hại, pha lẫn.... buồn thương. Rồi thì đến nhìn tôi cũng chả thiết nữa, em ngồi bật dậy, đùng đùng chạy ra khỏi phòng.
Em không muốn ở cạnh tôi.
Bặt cười, thật ngu ngốc, sao tôi có thể quên mất việc mình giờ đây không còn là kẻ tham gia trò chơi nhân sinh này nữa mà chỉ là một người đứng quan sát, đứng nhìn em từ phương xa kia chứ. Tôi không có quyền gì can thiệp vào việc của em nữa hết. Nói nhiều làm gì, nghĩ nhiều làm gì để em ghét thêm? Xem đi, em lại cách xa tôi thêm một khoảng nữa rồi.
Thế nhưng rồi cũng vô phương. Em là Lâm Bảo Nhu, ngày nào em còn mang cái tên ấy trên mình thì ngày đó tôi còn cần phải dõi theo bước chân em. Chúng ta đã được trói buộc vĩnh viễn bởi sợi dây định mệnh. Mà định mệnh thì đối với em luôn rất bất công, chẳng phải em đã quá quen thuộc rồi sao?
Dừng lại một chút, em ngẩn ra. Tiếng ồn ào cãi nhau vẫn cứ vang vọng không có dấu hiệu bị dập tắt dù cho hành lang em đi đang càng lúc càng vắng lặng, và dù cho, nơi đây là bệnh viện.
Điều đó không khỏi làm em lạnh sống lưng.
Đúng là nhớ, nhưng không phải tất cả đều nhớ rõ ràng
Năm năm là khoảng thời gian đủ dài để quên đi những chi tiết vụn vặt của một việc quan trọng tưởng chừng không thể nào quên.
Năm năm trước em đêm nào cũng ngập ngụa trong vô vàn cơn ác mộng với chút chi tiết gì đấy mang tên bệnh viện. Diễn biến không hẳn lúc nào cũng kinh dị nhưng kết thúc của chúng bao giờ cũng là một hành lang trắng muốt bị vấy bẩn bởi những giọt máu bắn tứ tung cùng những bộ phận cơ thể của một đứa trẻ bị cắt vụn ra, rải đầy trên sàn. Trái tim còn thoi thóp đập, những mảnh xương vụn trắng hếu, một ngón tay đầy những vết hằn rướm máu như đã bị ai đó dùng dây thép xiết chặt, một miếng thịt đỏ hỏn có dính chút màu môi, một mảnh gân giòn, gần như trong suốt, tất cả, kinh tởm nằm đó, hôi thối bốc mùi trước mắt em. Những con dòi bọ ngo ngoe, ngo ngoe bò trườn, chúng rúc sâu vào cơ thể thối nát ấy, gặm nhấm, ăn tươi nuốt sống nó từ bên trong. Từ xa xa, âm vọng tiếng cãi vã vang xa... Vang xa...
Em đã quên. Sau năm năm em đã quên đi khủnh cảnh kinh hoàng ấy, để rồi giờ đây, nó lại tái hiện trước mắt em. Sống động đến nhẫn tâm
Con người thường có những giấc mơ tiên đoán. Một người thầy dạy Lí của em đã nói, "Mọi việc diễn ra trong cuộc đời chúng ta đều đã được não bộ lập trình sẵn, gặp những ai, làm những gì, sinh ra ra sao, chết thế nào, tất cả. Thế nên đôi khi, trong những giấc mơ, não bộ sẽ vô tình đánh rơi vài hình ảnh của tương lai, đấy gọi là giấc mơ tiên đoán."
Liệu đấy có phải là một giấc mơ tiên đoán mà ngày hôm nay sẽ trở thành sự thật?
Em nín thở, lùi ra xa cho đến khi lưng áo em chạm vào mặt tường trắng lóa.
Em vẫn luôn xem đó là lời tiên đoán về cái chết của mình, cái chết khủng khiếp mà năm năm trước em đã trốn tránh, nhưng đến giờ vẫn chưa thoát ra, chưa từng.
Mỗi giây phút còn sống sót, em đều bị những hình ảnh ấy ám ảnh đến điên loạn. Phải chăng đó là cái giá phải trả cho sự sống vay mượn trên cái chết của người khác? Nếu thế giờ đây có lẽ em sẽ còn bị ám ảnh gấp đôi lúc trước bởi giờ đây khát vọng sống của em đang được thoả mãn không chỉ bởi cái chết của một mà là hai con người.
Bảo Dung... Và tôi.
Em mở to đôi mắt quanh quất nhìn tôi, sợ hãi vùng chạy.
Sao em lại sợ? Em nghĩ tôi sẽ hại em, sẽ trả thù vì tôi thành thế này còn em thì đang sống sao?
Em tôi ơi, em khờ quá. Em khờ quá em ơi.
Tôi yêu em, tôi yêu em cơ mà. Bảo Dung yêu em, cô ấy yêu em cơ mà. Chúng tôi yêu em nên mới muốn em sống, mới muốn hi sinh cho em, sao chúng tôi lại thù hận em kia chứ?
No comments:
Post a Comment