Thursday, November 7, 2013

[Boss] Chap 15

Chap 15

Edit: Hạt Dưa Chíp Chíp




BOSS đại nhân gần đây vô cùng buồn bực, tiểu tử kia tựa hồ cứ luôn cố ý lại làm như vô tình trốn tránh hắn. Có lẽ đã phần nào đoán được hắn sẽ không đột ngột xuất hiện khi có mặt nhân viên khác, nên mỗi ngày đúng giờ tan tầm y lại cùng đồng sự thu dọn đồ dùng ra về.

Đường Quân Triết chợt ý thức được, lần này, tiểu tử kia thật sự để ý. Y vốn không phải là Cô bé lọ lem trong câu chuyện cổ tích, cũng không phải chim sẻ rồi một ngày sẽ vui sướng biến thành phượng hoàng. Y căn bản từ nhỏ đã là một thiếu gia ngậm thìa vàng đũa bạc, ngay cả lúc y bần cùng nghèo túng, cũng là một vương tử bị dấn trong bùn lấy của số phận, đối với sự giúp đỡ hắn tuyệt sẽ không mấy biết ơn, nhưng một khi vị vương tử ấy bị lừa gạt, nhất định sẽ vô cùng tức giận, và đó không phải là thứ tức giận lắt nhắt đến cũng nhanh đi cũng chóng.

Nghĩ đến đây, BOSS đại nhân ưu sầu thở dài.

Thư ký tiểu thư bên cạnh đang tại báo cáo công việc được an bài trong vài ngày kế tiếp, cuối cùng còn xin ý kiến của BOSS nhà mình một câu, mòn mỏi chờ đợi một hồi vẫn thủy chung không nghe thấy đối phương trả lời.

"Tổng giám đốc?"

Đường Quân Triết bỗng nhiên ngẩng đầu, nói: "Hay là cô giúp tôi gọi cậu ta lên đây?"

"Cái gì cơ = =?" Thư ký tiểu thư ngây người, BOSS nhà mình gần đây rõ ràng tâm tình không tốt a!

Đường Quân Triết lắc lắc đầu, lẩm bẩm: "Vẫn là tôi tự đi."

Một ý đã quyết, BOSS đại nhân không thèm nhìn thư ký tiểu thư đang ngây người như phỗng, gần như có dấu hiệu hóa đá trước mặt lấy một cái, một người hai chân đi ra khỏi phòng làm việc.

Diệp Tiểu Thiên tay cầm một chồng văn kiện, mặt giăng đầy hắc tuyến, BOSS à, hình tượng thành thục, ổn trọng, nghiêm túc của ngài thường ngày bay đi đâu rồi thế!? Trở về nghe báo cáo giúm tôi cái được không a!

"Tổng giám đốc!"

Đi tới đi lui ngoài hành lang hơn chục lần, Đường Quân Triệt do dự một lúc mới vừa quyết định xuống dưới một chuyến, ai ngờ thư ký liền kiên trì đuổi theo phía sau.

"Chuyện gì?"

"Người ở quầy lễ tân điện thoại đến nói, Tấn tiên sinh đã tới đây."

Đường Quân Triết ngẩn ra, xoay người trở về phòng, vừa đi vừa nói: "Gọi hắn vào đi."

Tấn Nam Tiêu, bạn tốt thời đại học của hắn, bọn họ là đồng học cùng lớp, tuy rằng chí hướng hai người bất đồng, nhưng mười năm này luôn hoạn nạn có nhau, cùng nhau nỗ lực, mâu thuẫn có, hỗ trợ cũng có, tình bạn dài lâu trải qua nhiều lần sóng gió gột rửa, vẫn luôn duy trì liên tục cho đến tận bây giờ. Quan hệ của hai người so với Quý Lăng Phong cùng Trương Nghị Dương không hề thua kém, tuy rằng mỗi người đều sự nghiệp riêng của mình, cũng không thường xuyên gặp mặt nhau, nhưng vẫn luôn giữ liên lạc với nhau, là giao tình chân chính giữa những người bạn đích thực.

Cắt đứt dòng suy nghĩ của Đường Quân Triệt, một người đàn ông phong lưu tinh tế, cử chỉ tiêu sái phóng khoáng đẩy cửa vào. Đường Quân Triết nhìn anh ta, không khỏi cảm khái duyên phận thật kỳ diệu, với tính cách riêng biệt mỗi người một vẻ của họ, rốt cuộc vì cái gì hai người lại có thể trở thành bằng hữu?

Trái ngược với Đường Quân Triết ổn trọng thành thục, tính cách của Tấn Nam Tiêu lại bừa bãi tùy hứng. Gia cảnh anh ta không kém, mặc dù không phải là hào môn thế gia gì, nhưng cũng xa cao hơn mấy gia đình thường thường bậc trung. Mà bàn về phương diện tính cách, anh ta cùng Đường Quân Triết có thể nói là mặt trời khắc mặt trăng, nhưng có lẽ vì vậy hai người lại có chuyện để nói với nhau.

Mười năm, thái độ của người này đối với người kia đều đã quá mức tự nhiên thành thục, thậm chí gặp mặt cũng không thèm chào hỏi lẫn nhau, Đường Quân Triết trực tiếp vào đề: "Sao hôm nay lại có thời gian đến đây thế?"

Tấn Nam Tiêu thở dài, không chút khách khí ngồi dựa vào sô pha, đưa tay cầm lấy cốc cà phê thư ký pha cho mình, buồn bã nói: "Cha ta tuyên bố muốn đem ta đuổi ra khỏi nhà, mấy ngày nay mệt mỏi muốn chết, cho nên đến chỗ ngươi ngồi ké một chút."

Đường Quân Triết hơi nhíu ấn đường, "Sao lại thế?" Mặc dù hắn cũng là người rất biết quan tâm đến bằng hữu của mình, nhưng nghe được bốn từ nhạy cảm 'đuổi ra khỏi nhà' này, điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là tiểu tử kia.

"Chuyện ta là GAY bị bại lộ, nên liền nhân cơ hội này cùng người nhà người giãi bày tâm sự, sau đó, liền bị cha ta trực tiếp đuổi ra ngoài." Tấn Nam Tiêu bất đắc run run rẩy rẩy bả vai, "Muốn để bọn họ tiếp nhận chuyện này còn cần thời gian a."

Anh ta nhẹ nhàng bâng quơ phun ra vài câu, như thể chuyện này cùng anh ta không có quan hệ, đau khổ hay gì gì linh tinh đều là mây bay.

BOSS đại nhân trầm mặc một lát, không biết lại nghĩ tới cái gì.

Tấn Nam Tiêu nở nụ cười hả hê vui sướng khi thấy người gặp họa, "Ngươi cùng cha ngươi ở xa nhau, mệt cho ông ấy thích ở ngoại thành thanh tĩnh trồng hoa dưỡng thảo, ngươi hiếu thuận như vậy, đến lúc đó dù thế nào cũng phải đem người về nhà thăm hỏi lão nhân gia, ngươi có từng nghĩ tới ông ấy có đồng ý hay không chưa?"

Đường Quân Triết tháo kính mắt xuống, đưa tay nhu nhu huyệt thái Dương, lòng dâng lên chút phiền muộn ẩn ẩn, "Ta đã suy nghĩ qua, mấy năm nay ông ấy cũng khai mở lối suy nghĩ không ít, tất nhiên vẫn chưa thể tiếp nhận chuyện con trai mình thực sự là đồng tính luyến ái, ông ấy rất muốn bồng cháu."

Tấn Nam Tiêu nhìn hắn như thế, phất phất tay nói: "Tính cái gì mà tính, ngươi thế này không phải còn sớm sao. Nam nhân hơn ba mươi kết hôn là chuyện bình thường như cơm bữa, hơn nữa, bây giờ là lúc ngươi đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, chờ ba, năm năm rồi tính chuyện yêu đương vớ vẩn đi, hiện tại rối rắm cái khỉ gì chứ."

"Không còn sớm." Đường Quân Triết liếc mắt nhìn hắn, "Tìm được là phải bắt đầu hành động, không phải sao?"

"Cái gì?" Cả người Tấn Nam Tiêu hóa đá, anh ta cứng ngắc mà quay đầu trừng mắt nhìn BOSS đại nhân, run run hỏi: "Ngươi có ý tứ gì?"

Đường Quân Triết không biết nghĩ tới điều gì, chỉ mỉm cười: "Chờ về sau xác định quan hệ ta sẽ giới thiệu cho các ngươi gặp mặt."

Rột cục đã tiêu hoá hoàn toàn những gì đối phương đang nói, Tấn Nam Tiêu mãnh liệt xoay người một cái từ trên ghế sa lông đứng lên, ngón tay run run rẩy rẩy chỉ về phía Đường Quân Triết, "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi..."

Nhất thời, anh ta không biết bản thân nên nói gì cho tốt, lại cảm thấy rất có khả năng chính mình vừa nghe nhầm, nhưng khi ngẩng đầu, bắt gặp khuôn mặt băng sơn vạn năm kia cư nhiên cong khóe môi tươi cười, tròng mắt gần như bật lòi ra ngoài.

"Ngươi...sẽ không phải là...?"

BOSS đại nhân gật đầu.

Tiếng đập cửa rất có tiết tấu vang lên, cùng lúc đó, cánh cửa phòng vẫn khép kín được mở ra, Tấn Nam Tiêu chưa từ bỏ ý định hỏi, "Thật sự!?"

Lại quay đầu, liền thấy thư ký tiểu thư đang bưng cốc cà phê ngơ ngác đứng ở ngoài cửa, sắc mặt vô cùng quỷ dị. Cô vừa nghe được cái gì vậy, không phải tai cô hôm nay lỗi giác hơi bị nhiều đấy chứ? Tấn tiên sinh xưa nay phong nhã sao lại lớn tiếng hỏi tổng giám đốc nhà mình "Thật sự?", mà trong nháy mắt cô đẩy cửa vào, tổng giám đốc nhà mình cư nhiên còn gật đầu! Vậy có nghĩa là gì? Có nghĩa là thật sự có chứ gì nữa!

Tay cô trong bầu không khí trầm mặc cứng ngắc buông xuống cốc cà phê, quay đầu, sau đó, dưới chân như gắn hai quả mã lực nhanh như chớp lao thẳng ra khỏi văn phòng!

Tấn Nam Tiêu cầm vội uống một hơi, để mớ chất lỏng lạnh đắng chảy xuống cuống họng, như muốn dựa vào nó trấn định tâm tình đang xáo động của mình, nhưng mới vừa an tĩnh chưa được vài giây, anh ta lại chỉ vào người Đường Quân Triết lần thứ hai hét lên: "Thật sự thật sự chứ!?"

Lần này, Đường Quân Triết trực tiếp lườm anh ta một cái, "Như cậu đã nghe đã thấy đấy."

Ngay sau đó, lại nghe thấy Tấn Nam Tiêu mờ mịt hỏi: "Không phải là tiểu MB kia chứ, ngươi không phải chỉ tìm em MB đó giải toả thôi sao? Bất quá không phải ngươi sớm cải tà quy chính ăn chay rồi mà?"

Vừa dứt lời đã thấy Đường Quân Triết nhụt chí đỡ trán, tay phải lần thứ hai nhu nhu lên huyệt thái dương, nhắm mắt biên nhu biênđạo: "Ngươi suy nghĩ nhiều quá, không phải là quan hệ này. Ngươi tốt nhất về sau nên chôn hẳn những lời này trong bụng luôn đi, cũng đừng có lỡ miệng nói bậy bạ."

"Làm sao vậy?"

Đường Quân Triết giận dữ nói: "Ai mà không có nhu cầu sinh lý, lúc đó ta chỉ muốn tìm một người giải toả mà thôi...chỉ đơn thuần là một đối tượng tình dục, vì muốn không muốn lạm giao, ta liền chỉ định một người dây dưa qua lại, lúc ấy không nghĩ nhiều lắm, giờ ngẫm lại, nhiều ít có chút hối hận."

"Hối hận cái gì? Hối hận vì không thưởng thức được vạn hoa triệu hồng trong gay bar, mà chỉ quấn lấy một cành thôi à?" Lần này đến phiên Tấn Nam Tiêu trợn trắng mắt nhìn hắn, "Chuyện này không bình thường nha, ngươi đã hai mươi tám rồi, không có khả năng chỉ thưởng một hoa!"

Đường Quân Triết một lần nữa đem kính đeo lên mắt, hai tay giao nhau đặt trước ngực, nói: "Nhưng ta sợ tiểu gia hỏa kia để ý."

"Nha, khó có khi thấy được ngươi có tâm tư." Tấn NamTiêu vui sướng khi người gặp họa mà buông tay, "Muốn không để ý cũng không có biện pháp a, ta nghĩ ngươi tốt nhất nên nhanh chóng thẳng thắn với người ta đi."

Dứt lời chỉ thấy Đường Quân Triết nhíu mi càng sâu, anh ta vô lực nhấc tay vỗ trán một cái, "Coi như hết, ta là đang nói giỡn đấy, ngươi đừng chườm ra cái mặt nghiêm túc như thế được không, chẳng vui chút nào đâu nha. Nhưng ngươi thử nghĩ xem, nếu ngươi phải lòng một người, mà người kia là một tên đàn ông hai mươi tám tuổi đã tìm qua một đối tượng tình dục phát tiết nhu cầu thay cho việc tự thủ dâm, loại sự tình này muốn chấp nhận cũng khó, chẳng bằng ngươi cùng y nói qua, coi như là nói chuyện bạn trai thương tình đi. Một tên già đầu gần ba mươi tuổi cái như người nói hai đời tình luyến thì có sao?"

Dứt lời Tấn Nam Tiêu sờ sờ cằm, chế nhạo: "Trước kia ta sao lại không phát hiện, ngươi là người có tiềm chất thê nô nhỉ!"

BOSS đại nhân không để ý đến lời trêu chọc của anh ta, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, "Nói là đối tượng tình dục e không xong."

Khoé miệng Tấn Nam Tiêu co rút, nội tâm kịch liệt tru lên như bị vạn mã dẫm phải, cái tên này, sau này tuyệt đối là thê nô, ta dám đảm bảo, ta dám khẳng định!

"Ngươi tốt nhất nên quên phần tâm này đi, không phải ngươi cùng y đã sớm hai người hai ngả rồi sao? Đối với y mà nói kia, đấy bất quá chỉ là công việc, chỉ cần người ta thanh toán tiền đầy đủ sẽ không dây dưa, ngươi nói ngươi lo lắng cái gì?" Dừng một chút, lại bổ sung: "Ta gần đây cũng đang muốn tìm một đối tượng tình dục này, nghe nói anh em dạo này lạm giao dữ quá, rất nhiều tên dính AIDS, ta nghĩ, chúng ta đến cái tuổi này rồi vẫn là 'khiêm nhường' 'an phận' chút đi, không nhất thiết phải vội vàng tìm nửa kia, tìm vài đối tượng tình dục chắc không sao nhỉ? Ngươi có tên nào kha khá không giới thiệu cho ta đi?"

Tấn Nam Tiêu ném ánh mắt ngập tràn trông đợi trùm lấy người Đường Quân Triết, đã thấy hắn ngồi trên bàn làm việc bóng loáng phía đối diện ngẩn người. Bà nó, bộ dạng ngu ngốc đắm chìm trong tình yêu, trực tiếp dẫm đạp chỉ số thông minh này là sao? Có người trong lòng giỏi lắm sao! Ông nội ngươi đây chỉ bảo cho ngươi nhiều như vậy, ngươi rốt cục có căng tai nghe không đấy!? Giao tình mười năm của lão tử với ngươi xem như chấm dứt!
————————————————————————
Tấn Nam Tiêu đi rồi, BOSS đại nhân bắt đầu tự hỏi một lần nữa phải làm thế nào mới đem tiểu tử kia dỗ tha về.

Hắn ngẩng đầu, nương qua cánh cửa khép hờ thấy thư ký nhà mình đi đi lại lại không ngừng, có vẻ rất sốt ruột. BOSS đại nhân thanh thanh cổ họng quyết định lên tiếng, "Vào đi."

Diệp Tiểu Thiên tận lực áp chế xúc động, run run rẩy rẩy mở cửa bước vào, đứng thẳng người tỏ vẻ mình rất ư thành thật, chất phác khai báo: "Tổng giám đốc, vừa nãy tôi cái gì cũng không có nghe thấy!"

Dứt lời, cô cảm giác hai mắt BOSS đại nhân như được mở cầu giao, giây lát phóng ra luồng điện sắc bén ra quét người mình, rồi nhìn chằm chằm không rời, "Cô nghe được cái gì?"

Thư ký tiểu thư gần như muốn bật khóc, "Tôi cái gì cũng không nghe thấy a, tổng giám đốc, ngài phải nhìn cho rõ lòng trung thành của tôi TAT!"

Đường Quân Triết rà quét cô nàng thêm một lần nữa mới thu hồi tầm mắt, sau một lúc lâu, mới ra vẻ như bâng quơ tùy ý hỏi: "Nếu một người sinh khí, nên dỗ như thế nào mới tốt?"

"A (⊙o⊙)?" Thư ký tiểu thư trực tiếp hóa thạch, BOSS cư nhiên muốn dỗ người! ? Liên tưởng đến câu vừa nãy Boss vô cùng khẳng định "Thật sự!" kia, tâm trí Diệp Tiểu Thiên lập tức lạc đến một nơi xa xăm nào đó, oa oa oa oa, cô đến tột cùng đã phát hiện ra điều gì thế này TAT!

Bất quá, thư ký tiểu thư tương đương chuyên nghiệp, cô nàng rất nhanh trấn định lại rồi bắt đầu suy xét vấn đề của Boss nhà mình, hỏi: "Sinh khí có lớn không?"

"Hơi lớn, nhưng có lẽ không nhiều."

Thư ký Tiểu Thiên lần thứ hai hắc tuyến rơi rớt đầy mặt, khi cô nàng muốn mở miệng, lại nghe BOSS đại nhân bổ sung: "Đại khái sinh khí có chút giống mình làm mẩy đi."

Thì ra là vậy! Thư ký tiểu thư thở phào nhẹ nhõm: "Hay là ngài tặng hoa đi, rồi mua một món quà quý giá tới cửa đòi người là được." Nếu như vậy thì làm kiểu này chắc là được = =!

"Hoa? Sao giống mấy vụ giận dỗi của đám con gái thế?"

"..." Chẳng lẽ, BOSS đại nhân, người ngài muốn dỗ không phải nữ nhân à = =? Diệp tiểu thiên khoát tay áo, vội hỏi: "Không có!"

"Vậy giúp tôi mua một bó."

"o(╯□╰)o "

BOSS đại nhân quả nhiên có!!
————————————————————————
Gần đây, số lần Quý Lăng Phong ngẩn người hơi bị nhiều, từ cái ngày người nọ giúp y giải vây, y liền cảm thấy rõ ràng thái độ của các đồng sự xung quanh đối với y thay đổi 180 độ, càng ngày càng trở nên nhiệttình, mấy chuyện tạp nham cũng không phiền y hỗ trợ nữa. Thậm chí, thường xuyên có người đi pha trà hay cà phê đều tạt qua chỗ y có muốn một phần hay không, không muốn ăn cơm công ty cũng ra ngoài mua cho y một phần.

Đối với loại biến hóa này, Quý Lăng Phong không biết nên khóc hay nên cười, công việc của y vốn đã không nhiều rồi, cứ theo cái đà này, y thật sự sắp chán muốn chết rồi.

Nghĩ rồi lại nghĩ, người nọ đối với y không phải không tốt, thời điểm bản thân y gặp khó khăn, hắn thời đã vươn tay hỗ trợ, vô luận xuất phát từ cái gì nguyên nhân, hắn đều đáng được y thật tâm cảm kích.

Y khó có thể đối với việc hắn cố ý giấu diếm thân phận xem như không thấy được, nhưng đôi khi lại cảm thấy bản thân hình như có chút quái đản, thi thoảng cứ hai lần ba lượt lấy di động tìm tên của hắn trong danh bạ, hy vọng có thể làm mọi chuyện rõ ràng với hắn, song cuối cùng vẫn phiền muộn, ảo não ném ý định điên khung đó sang một bên.

Nếu y trong mắt hắn bất quá cũng chỉ là thứ mới mẻ nên muốn tiếp cận, mà chính y lại truy vấn hắn đến cùng, như thế có vẻ hơi kiểu cách làm quá hay không?

Những suy nghĩ phức tạp ấy cứ bủa vây lấy tâm trí y suốt mấy ngày nay, cho đến khi màn hình điện thoại sáng lên, tên của Đường Quân Triệt chễm chệ xuất hiện, Quý Lăng Phong theo bản năng cho là bản thân vô ý gửi nhầm tin nhắn trước cho hắn, môi đắn đo cắn chặt, rất nhanh mở hộp thư đến ——

"Tan tầm rảnh không? Tôi đang ở cửa hàng XXX cạnh công ty chờ cậu, cho tôi một cơ hội giải thích được không?

Rõ ràng không phải là dòng tin giật gân hay ngọt ngào gì, nhưng Quý Lăng Phong lại cảm thấy tim mình đập mạnh, rộn ràng và gấp gáp.

Y nắm chặt di động thật lâu, bấm một dòng tin rồi xóa, lại bấm lại xóa, bấn loạn một hồi cuối cùng cũng trả lời lại: Được.

————————————————————————

Tan tầm, BOSS đại nhân hăng hái cầm bó hoa thẳng tiến đến chỗ hẹn.

Vừa mới bước vào trong cửa hàng, Đường Quân Triệt đã nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình. Con người thường đối với tên của mình vô cùng nhạy cảm, vì thế hắn theo bản năng quay đầu lại...

Dù đã trải qua nhiều gian nan vất vã, người bình tĩnh như BOSS giờ phút này cũng thoát khỏi phận hóa đá chết đứng, đã lâu lắm rồi, hắn chưa từng có loại cảm giác muốn ngửa mắt lên trời phun lời thô tục, nhưng mà...nhưng mà...!

Hắn liếc mắt nhìn người đang bị bảo an đang ngăn cản, cư nhiên lại là cậu ta! Cư nhiên ở đây lại chạm mặt phải người này!

Giờ phút này điều duy nhất hắn cảm thán chỉ có thể là, 'Tấn Nam Tiêu này đúng là miệng quạ đen, đoán mò cũng thật TM chuẩn!

Quý Lăng Phong khó nén tươi cười khe khẽ hát đi đến chỗ hẹn, ngay lúc đó liền nhìn thấy một cảnh tượng thế này —— Đường Quân Triết đứng đối diện với một nam nhân rất xinh đẹp, đúng vậy, đó là cái loại xinh đẹp mà khiến cho mọi động vật giống cái nhìn thấy đều phẫn nộ, tuy rằng giờ phút này khoảng cách giữa bọn họ không đủ để y có thể thấy rõ diện mạo tinh xảo của người này, nhưng Quý Lăng Phong hoàn toàn có thể khẳng định, đó là một người vô cùng xinh đẹp.

Mà Đường Quân Triết đứng ở phía đối diện cậu ta, trong tay cầm một bó hoa tươi thật lớn.

Hai người nhìn qua đều xuất sắc như thế, xa nhìn gần nhìn, cũng thấy được họ là một đôi trời sinh.

No comments:

Post a Comment