Wednesday, November 6, 2013

[Boss] Chap 14

Chap 14

Edit: Hạt Dẻ Cười




Theo hướng âm thanh đột ngột vang lên, mọi người đồng loạt rủ nhau quay đầu nhìn về phía cửa lớn.

Một nam tử anh tuấn hiên ngang đứng trước cửa, gương mặt góc cạnh phân minh, ngũ quan như được chạm khác tinh xảo, hoàn mỹ đến thế, hợp với nhu tụ trên gương mặt hắn, quả thật là khiến người ta có chút kinh hãi. Trên người hắn là bộ âu phục thẳng thớm, cả người nhìn qua có vẻ thành thục trọng ổn, khí chất phi phàm.

Trưởng phòng Dương phục hồi lại tinh thần đầu tiên, đôi mắt mở to trợn trừng, "Tổng.... Tổng giám đốc?"

Văn phòng nhất thời ồ lên.

Đường Quân Triết không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chậm rãi tiến đến, đưa tay hướng tới trưởng phòng Dương: "Đồ của tôi."

Trưởng phòng Dương chỉ cảm thấy trong đầu mình là một đống hồ lõng ba lõng bõng mơ mơ hồ hồ, theo bản năng liền kinh ngạc mà cầm văn kiện bằng cả hai tay đưa cho hắn, Đường Quân Triết lật tới lật lui vài tờ, nhìn có vẻ tùy ý mà nói: "Đúng là phần giấy tờ này đây, ngày hôm qua không để ý cái liền để quên chỗ y, có vấn đề gì sao?"

Cả đám người trong văn phòng giờ này ngây ra như ngỗng, cái gì cơ? ? Bọn họ không có nghe lầm chớ, văn kiện trọng yếu như vậy cư nhiên, cư nhiên là tổng giám đốc đưa cho y? Tay thực tập sinh này thế mà biết tổng giám đốc!?

Vẫn là trưởng phòng Dương lấy lại tinh thàn trước nhất, liền vất đi bộ mặt nghiêm trang quạu đoe lúc nãy, còn đưa tay vỗ vỗ bả vai Quý Lăng Phong, mở giọng hết sức ôn hòa mà nói: "Là tổng giám đốc đưa cho cậu sao từ đầu không nói, suýt nữa nghi oan cậu rồi, cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió."

Dứt lời đã thấy tổng giám đốc nhà mình nhìn theo cánh tay ông khoát lên vai Quý Lăng Phong, mày nhăn càng lúc càng sâu, những vẫn không hề có ý định lên tiếng.

Mà Quý Lăng Phong lại cứ giương mắt mà nhìn thẳng vào Đường Quân Triết, vẻ mặt kia nào có chút vui sướng sau khi được giải oan, cũng chẳng có đắc ý sau khi vượt qua bão tố, chỉ là cứ thế mà trắng trợn nhìn hắn.

Trưởng phòng Dương yếu ớt lau lau mồ hôi, bất quá vẫn là rất tự giác mà thả tay xuống, cươi hề hề tiếp tục giảng hòa.

BOSS đại nhân giải thích thêm nữa làm gì, từ lúc hắn xuất hiện, cái gì cũng không cần giải thích. Hắn hướng về phía Quý Lăng Phong – kẻ từ khi mình xuất hiện đã không nhúc nhích lấy một li, không nói được lấy một lời mà vẫy vẫy tay, "Theo tôi lại đây."

Quý Lăng Phong không hề động, cứ thế mà nhìn theo hắn, ánh mắt phức tạp như thế lại khiến Boss đại nhân có chút chột dạ, bất quá trước mặt đông đảo nhân viên, vẻ uy nghiêm của một tổng giám đốc vẫn phỉ luôn được duy trì, hắn nhẹ nhàng ho khan một cái, mở miệng định nói gì đó, nhưng trước đôi mắt tiểu tử kia vẫn là nhịn không được mà mềm lòng .

Đường Quân Triết không tiếng động mà thở dài, tiến lên nhẹ nắm lấy tay Quý Lăng Phong, tiếp theo trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cứ thế dẫn y ra ngoài.

Đợi cho BOSS đại nhân đi khuất, văn phòng mới bắt đầu nổ tung lên nhưng tiếng la ó.

Kẻ có biết Đường Quân Triết, không thể tin nổi mà thốt lên câu hỏi: "Kia thật là tổng giám đốc hả?"

Còn mấy kẻ đến làm chưa lâu, thì tò mò hỏi: "Đó là tổng giám đốc?"

Bọn họ bắt đầu nhiệt liệt thảo luận về mối quan hệ giữa tổng giám đốc nhà mình cùng tên thực tập sinh Quý Lăng Phong, rõ ràng là đã đến giờ tan tầm, thế mà vì tính tò mò hóng thị, đặc biệt là mấy cô nữa nhân viên, hoàn toàn không hề thu dọn đồ đạc, cứ thế bám víu lấy chủ đề mới lạ này, tụm ba tụm bảy mà hú hí tám chuyện.

Cuối cùng vẫn là trưởng phòng Dương ra lệnh xì tốp, bắt mọi người ai về nhà nấy, mấy người mới dần dần rới khỏi văn phòng, mà Lý Hiểu Chí từ đầu đến cuối bình tĩnh ra mặt, ánh mắt lại có chút âm trầm.

————————————————————————

Bên này BOSS đại nhân tha tiểu tử kia đi rồi, ra khỏi văn phòng cũng chưa được mấy bước, vừa đến cửa thang máy, Quý Lăng Phong ngây ngốc hất bàn tay to hắn ra, đôi mắt hoa đào không hề che dấu ý giạn nhìn hắn trừng trừng, dưới ánh chiều tà chảy xuống, lại lấp lánh ánh nước.

Đường Quân Triết có chút khó khăn, hắn biết mình giờ phút tốt nhất nên biện giải gì đó, nhưng sau khi cứng ngắc đẩy đẩy mắt kính hắn lại phát hiện, ngay cả chính mình năm xưa là vì rèn luyện tài ăn nói hùng hồn nên mới thành công, giờ phút này cũng không cách nào nói được điều gì có thể trấn an được tiểu tử đang nổi giận kia.

Sau khi trầm mặc thật lâu, BOSS đại nhân có chút ủ rũ mà nhấm nháp tư vị bại trận, hắn bắt đầu tin tưởng có một số việc vận mệnh đã định trước rồi, thí dụ như tiểu tử kia, thật đúng là một tên tiểu khắc tinh mà.

Hắn tiến lên, định ôn nhu xoa đầu y, không ngờ lại bị tiểu tử kia hất mạnh tay ra, đôi mứt to tròn kia còn hung dữ trừng trừng nhìn hắn, bộ dáng giương nanh mú vuốt thật không khác gì một bé mèo đang xù lông.

Tay Đường Quân Triết cứng đơ lại giữa không trung, lại vô lực buông xuống.

Quý Lăng Phong trực tiếp quay đầu đi đến trước thang máy, "Ba" một tiếng giơ ngón tay ra, đứng trước cửa thang máy rầu rĩ, gạt phăng sự che chắn của Boss đại nhân sang một bên.

"Đinh ——" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Quý Lăng Phong nhanh chóng bước vào.

BOSS đại nhân cũng lò dò theo sau.

Trong thang máy không khí cứng ngắc dị thường, Quý Lăng Phong chỉ mải mê nhìn chằm chằm vào những con số không ngừng nhảy nhót, cứ như hoàn toàn không để mắt đến sự tồn tại của người bên cạnh, quả thật chỉ có người nào tinh ý nhìn đôi môi cắn chặt của y mới có thể nhận ra giờ phút này y bất mãn ghê lắm.

BOSS đại nhân cũng nhấp nhấp đôi môi hơi khô, buổi chiều hôm nay vội vội vàng vàng chạy qua chạy lại, hình như đến một giọt nước cũng chưa có kịp uống. Hắn tận lực đè nén giọng mình làm sao để nghe cho ôn hòa mà lại đủ thành ý, hỏi: "Đói bụng à? Hay ta đi ăn bữa cơm đã nhé?"

Quý Lăng Phong mạnh mẽ quay đầu lại trừng hắn, rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, mà câu đầu tiên cũng liền hỏi: "Sao lại gạt tôi?"

Chủ yếu là dấu dấu giếm giếm thôi, gạt thì đâu có mấy, chủ yếu cũng là vì muốn giấu. BOSS đại nhân ở trong lòng yên lặng biện giải một câu, nhưng cuối cùng cũng không dám nói ra.

Hắn nghĩ nghĩ, định sử dụng chiến thuật lôi chuyện hôm đầu tiên gặp mặt ra mà quanh co, "Không phải ngày hôm đó cậu say bí tỉ sao? Tôi nhìn thấy liền cho người mang về khách sạn, nhưng ngày hôm sau còn chưa kịp nói gì về thân phận của mình, thì đã bị cậu xem thành một —— ách, người trong giới công nghiệp sex."

Dừng một chút, BOSS đại nhân liếc mắt xem xét Quý Lăng Phong một cái, ánh mắt chân thành kia hoàn toàn đẩy Quý Lăng Phong vào trong mây mưa bão bùng, đây tuyệt đối không phải là nam nhân mặt than tinh anh trước kia TAT!

Nhưng bỗng nhiên y ý thức được gì đó, liền cắn răng hỏi: "Cho nên anh định trả thù tôi?"

Đường Quân Triết sửng sốt, vô lực mà ngẩng đầu nhìn bức tranh treo tường, hắn đột nhiên muốn bổ đầu tiểu tử kia ra xem trong đó là cái gì, sao có thể bại não đến mức nghĩ ra thứ lí do này kia chứ?

Quý Lăng Phong lại thấy mình càng nghĩ càng đúng rồi, lại nghĩ đến mấy ngày nay lúc ở cùng nam nhân, chính mình thế nhưng lại để lộ ra bộ dạng yếu đuối trước mặt hắn, nhất thời hốc mắt đều nhuốm đỏ."Cho nên mấy ngày này đều là ngươi trêu chọc ta phải không?"

Quý Lăng Phong cũng không nhận ra được bản thân mình vì cảm thấy lòng tự trọng bị chà đạp mà hiểu nhầm người ta ghê gớm, chỉ là cảm giác tự ti từ xưa đến giờ phút chốc trào ra hết trơn hết trọi, y giờ phút này hệt như một con sư tử nóng nảy, lại khổ sở đến khó hiểu. Biết rất rõ nam nhân trước mắt này là vị tổng giám đốc quyền cao chức trọng búng tay cái là mình biến ngay như con kiến, liền muốn như lúc trước giấu nhẹm mọi chuyện của mình với hắn.

Nam nhân này giàu có, thông minh, trọng ổn thành thục, nhưng mà nam nhân ưt tú đến thế nhìn bộ dạng mình nghèo túng khổ sở thì sẽ có cảm giác gì chứ? Nghĩ đến đây, Quý Lăng Phong cảm thấy đau như có ai đó đã cầm dao găm vào tim y một nhát. Nhưng y rốt cuộc cũng sẽ chẳng như mấy cô nàng khóc lóc om sòm bù lu bù loa, không sợ bị người khác lớn tiếng trách mắng, mà vẫn cứ cố chấp quay đầu sang hướng khác.

Quý Lăng Phong hơi ngẩng cao đầu, trừng mắt nhìn lên trần, ép cho làn hơi nước phủ quanh hốc mắt nhanh chóng tan đi.

"Đinh ——", đến lầu một.

Còn không đợi cửa thang máy hoàn toàn mở ra, Quý Lăng Phong đã liền nhanh như chớp xông ra ngoài, bước chân không chút do dự, mà quay đầu cũng chẳng thèm quay một cái.

Đường Quân Triết chả hiểu gì mà nhìn tiểu tử thần kinh thô kia suy nghĩ càng lúc càng đâm vào ngõ cụt, y chẳng lẽ dễ dàng quên đi những giây phút vui vẻ hai người ở bên nhau mà lôi Boss đại nhân ra phán mấy câu như đúng rồi thế sao, tiểu tử kia kì thật bản thân y rất mông lung, lúc nào cũng thấy bản thân mình chới với, không chút yên lòng, mà hắn không lẽ đã chọc đúng vào nỗi lòng này của y?



Nhu nhu huyệt thái dương, Đường Quân Triết có chút đau đầu mà nghĩ, chuyện này nên giải quyết sao đây trời?

No comments:

Post a Comment