Friday, November 8, 2013

[Boss] Chap 16

Chap 16

Edit: Hạt Dẻ Cười



Người đời có câu “Họa vô đơn chí”, Đường Quân Triết lần này đã triệt để thể nghiệm được hết cái ẩn ý sâu xa hàm chứa trong câu nói này. Hắn đang nghĩ làm cách nào để đuổi Tô Tử Thần đi, vừa quay đầu lại, đã tiểu tử mình ngày đêm mong nhớ kia đứng ngơ ngác trước mặt mình hơn mười thước, nhìn chằm chằm vào bó hoa trong tay mình.

BOSS đại nhân trong đầu nổ đùng một tiếng, máu não nhất thời trào lên, dù mọi chuyện hoàn toàn không phải là như thế, hắn vẫn có cảm giác bị bắt gian tại trận.

Đang nghĩ tới nên giải thích như thế nào với y, đã thấy tiểu tử kia quay đầu chạy bay chạy biến. Đường Quân Triết cũng có chút nóng nảy, liền chạy vội theo. Nhưng tình tiết kế tiếp nói thật là chẳng khác gì mấy tình tiết cảu huyết trong phim truyền hình, một chiếc xe taxi chưa có khách liền vừa vặn chạy qua, Quý Lăng Phong vươn tay ngăn lại, nhảy thẳng vào xe.

Đường Quân Triết đuổi mãi mới kịp y, còn cách mỗi cái cửa sổ xe, hắn đáng lẽ đã có thể đem tiểu tử kia ôm vào trong ngực, thế nhưng khoảnh khác hắn nắm lấy tay nắm cửa xe, thì thấy cái cửa cứ lì đai chẳng chịu nhúc nhích. Hắn ngước nhìn lên liền thấy tiểu tử kia đang cố sống cố chết níu cửa xe lại, một bộ dạng "anh mà dám lên đây tôi đá anh xuống liền", trên khóe mi hai hàng liễu run rẩy không ngừng, chỉ thế thôi cũng đủ khiến hắn thất thần, sau đó, động cơ nổ máy.

Đường Quân Triết tay cầm cửa xe còn cầm trên tay, bị bất thình lình bị kéo đi vài bước, hai chân lảo đảo, suýt nữa té ngã. Nhìn bóng dáng cái xe taxi kia nghênh ngang cụp đuôi mà đi, tim hắn đập thình thịch, xem ra tiểu tử kia thật sự hiểu lầm rồi.

Trên xe, Quý Lăng Phong ngồi yên một lát, lấy điện thoại di động ra tìm đến danh bạ, đem số người nọ xóa sạch sẽ.

Mình đúng là heo mới lại đi tin hắn! Quý Lăng Phong cắn chặt môi, y gọi mình đến làm gì chứ? Nhìn hắn cầm bó hoa cùng một nam nhân thanh tú khác ân ái? Đúng là đồ hỗn đản!

Quý tiểu thụ liền cứ như vậy tha cái xác tả tơi của mình về đến nhà, cứ như vậy ngã phịch xuống sa lông. Đầu ngón tay y chạm lên lớp da thuộc chất lượng cao của bộ sa lông, bộ sô pha này là lúc trước Đường Quân Triết giúp y chọn, à không, phải là cả hai người cùng chọn.

Bụng không biết điều mà réo lên inh ỏi, Quý Lăng Phong ảo não xoa xoa mặt, y làm gì mà có thời gian đa sầu đa cảm với mấy vụ vớ vẩn đó, nhét cho no cái bụng mới là chuyện quan trọng trên hết. Vì thế miễn cưỡng mà đứng dậy, định đi nấu chút nước pha gói mì ăn liền.

Không ngờ y vừa bắc bếp nấu nước, chuông cửa liền vang lên. Chẳng lẽ là chuyển phát nhanh? Quý Lăng Phong đi qua mở cửa, y nhớ rõ ngày hôm qua mới vừa đặt hàng chớ mấy, sao mà đưa đến nhanh vậy?

Mở cửa ra, cả khuôn mặt Quý Lăng Phong đều cứng ngắc tại chỗ, hai hàng mi khẽ buông xuống, mặt không đổi sắc mà định đóng sầm cửa lại.

Đường Quân Triết tay mắt lanh lẹ, vội vàng ngăn cánh cửa sắp đóng lại kia.

Quý Lăng Phong thấy hắn lấy tay kéo cửa lại thì cứng đờ người ra, bỗng nhiên nhớ, đây là nhà hắn mà, mình có lí do gì mà dám không cho chủ thuê nhà vào kia chứ? Bọn họ đến hợp đồng thuê nhà cũng không hề làm, nam nhân này bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi mình ra khỏi cửa.

Nghĩ thế, Quý Lăng Phong không thèm đóng cửa đuổi người đi gì nữa, chỉ xoay người đi ngồi phịch vào ghế sa lông, mở TV ra không hề để ý đến hắn.

Đường Quân Triết thở dài, đi tới chỗ bên cạnh Quý Lăng Phong mà ngồi xuống, ngữ khí ôn nhu giống như nước, hỏi: "Dỗi rồi?"

Quý Lăng Phong hốc mắt liền đỏ bừng, y chịu không nổi cái giọng điệu ôn hòa mà nam nhân cương nghị này nói với mình, y sợ chính mình giữ không được mà mềm lòng, cứ thế yếu đuối trao thân cho giặc.

Đường Quân Triết tiến lên, vươn ra tay còn chưa đụng mái đàu nâu nâu kia, Quý Lăng Phong đã liền xù lông.

"Tránh ra!" Y hung dữ đẩy cánh tay kia ra, rồi sau đó mới ý thức được nam nhân trước mắt này là chủ cho thuê nhà + ông chủ của mình, không khỏi khó chịu đứng lên, chỉ cúi thấp đầu không nói lời nào.

Đường Quân Triết than nhẹ một tiếng, giải thích: "Tôi cùng cậu kia không phải quan hệ như cậu nghĩ đâu."

"Tôi nghĩ gì cơ? Anh với cạu ta là quan hệ gì không liên quan đến tôi!" Quý Lăng Phong giờ phút này cực kỳ giống một con mèo nhỏ xù hết lông trên người lên mà quơ cào, nói gì cũng đều nổi khùng.

Đường Quân Triết chỉ biết tiếp tục giải thích: "Tôi, tôi không thích con gái, mà nam nhân ai chẳng có nhu cầu sinh lý, cho nên lúc trước tìm một ——" dừng một chút, vẫn là nói nói ra, "Bạn tình cố định."

Quý Lăng Phong mãnh liệt quay đầu lại trừng hắn, BOSS đại nhân cũng đâu làm gì sai đâu, chẳng lẽ hắn thật sự không thể hiểu sao?

Hắn cúi đầu, thái độ khiêm nhường hiếm có, nói: "Là lỗi của tôi, khi đó xúc động quá. Lúc ấy cùng Tử Thần ký hợp đồng một năm, nửa năm trước hết hạn, sau đó thì bặt vô âm tín đến giờ mới gặp lại lần đầu tiên, thật sự đã lâu không liên lạc. Hơn nữa vốn cũng không phải quan hệ thân mật gì, người tình gì đó cũng chỉ là lúc còn thời hạn hợp đồng, dù có qua lại đi nữa, cũng chỉ là bạn bè."

"Thế mà gọi tên người ta thân thiết quá ha!" Lời vừa ra khỏi miệng, Quý Lăng Phong lại cảm thấy mình lớn lối quá, đỏ mặt lại trừng mắt nhìn y một cái, đỡ lời: "Giải thích với tôi làm chi! Huống hồ nếu hai người thật sự không có qua lại gì với nhau, sao còn tặng hoa cho cậu ta!"

BOSS đại nhân ngẩn ra, chợt nói: "Ngốc ạ, hoa đó vốn mua tặng cậu."

Quý Lăng Phong triệt để ngây người, "Tặng ai? Tôi á?"

Đường Quân Triết vừa nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc kia của y đã thích lắm lắm, không khỏi mỉm cười, lại thuận tay xoa xoa mái đầu nâu nâu của y.

Quý Lăng Phong lần này không có né, chính là lại ngơ ngác hỏi câu, "Đưa tôi làm chi?"

Xem như bồi thường. Đường Quân Triết vốn định trả lời như vậy, nhưng lời nói vừa trào ra miệng, ma xui quỷ khiến lại biến thành cái cau hắn bay lâu vãn muốn mà không biến nói làm sao ——

"Chúng ta ở bên nhau đi."

Quý Lăng Phong bỗng dưng mở to hai mắt, "Anh anh anh..."

Việc đã đến nước này, Đường Quân Triết cũng hết đường lui, cứ thế đánh tới, hắn chậm rãi tới gần y, cúi đầu bên tai tiểu tử kia nhẹ giọng nói: "Giấu diếm là lỗi của tôi, chuyện ngày hôm nay cũng coi như tôi sai, đều là tôi tính toán sai, cơ mà nếu cạu đồng ý tha thứ cho lỗi làm này của tôi, nếu cậu cũng đồng ý tiếp nhận tôi, như vậy Lăng Phong, chúng ta ở bên nhau đi."

Mọi chuyện tiến triển quá mức đột ngột, Quý Lăng Phong có chút mờ mịt luống cuống, nam nhân này nói, muốn ở bên mình? Tim đập rất nhanh, y thậm chí cảm thấy, Đường Quân Triết sao mà tiến tới gần y thế, cứ thế này kiểu gì cũng nghe thấy tiếng tim y đập loạn trong lòng ngực cho coi.

Y ngẩng đầu đem hai con mắt đo đỏ nhìn hắn, đồng thời thật cẩn thận hỏi: "Thật?"

Quả nhiên là một tiểu tử không bao giờ thấy an lòng, Đường Quân Triết không nói gì, chỉ là đem y ôm sâu trong lòng ngực, nhẹ nhàng hôn lên tai y, dùng cửa chỉ ôn nhu này đáp lại.

Quý Lăng Phong cả người vẫn cứ cứng đơ ra, hỏi: "Vì sao?"

"Thích em."

Thích em, chỉ một câu này thôi, cũng đủ đánh ngã mọi người nói có cành gì đó.

"Nếu em để ý đến quá khứ của anh và cậu ta, anh cũng không biết làm thế nào để đền bù lại, nhưng anh sẽ đảm bảo cho tương lai của em, nếu em nguyện ý, từ nay về sau bên cạnh anh cũng chỉ có duy nhất một người."

Vốn dĩ là những lời tâm tình ngọt ngào, Đường Quân Triết lại cố tình dùng ngữ điệu nghiêm túc và trịnh trọng.

Quý Lăng Phong nở nụ cười, ở trong lòng ngực của hắn cọ cọ, hỏi: "Hai người đã chia tay rồi?"

"Ừ." BOSS đại nhân bị y ngồi ngực mà cọ cọ tâm tình tốt hẳn lên, ngay cả tâm trạng đang căng thẳng chờ y trả lời cũng bình tĩnh lại.

"Tôi có ý này hay lắm." Quý Lăng Phong nhỏ giọng than thở, ý tứ trả thù lộ rõ mà nói: "Tôi trước đây cũng hay đi GAY bar, trên dưới thế nào cứ thế mà tiến đi..."

BOSS đại nhân đang định bày ra vài động tác âu yếm, nghe đến đó, chân mày cau lại, đứng thẳng dậy nhìn y.

Quý Lăng Phong bị ánh mắt của hắn nhìn thì có chút chột dạ, hai mắt đảo loạn, "Sao, sao lại thế chứ? Không lẽ anh cũng là... Ưm!"

Đường Quân Triết đứng bậy dậy, cứ thế mà đem tiểu tử đang ngồi trên ghế kia bồng lên!

"Hỗn đản anh muốn gì chứ!"

"Em thế là đồng ý rồi đúng không?"

"..." Quý tiểu thụ xù lông lần thứ hai, "Hỗn đản anh đừng có trước sau bất nhất vậy chứ! Lão tử không đồng ý đó, buông tôi ra!"

Đường Quân Triết ôm tiểu tử tứ chi giãy dụa kia vào phòng ngủ, Quý Lăng Phong thấy thế luống qua luống cuống ——

"Anh anh anh... Chuyện này là do anh sai trước! Sao mà lại đem tôi ra xả giận chứ!"

BOSS đại nhân đem tiểu tử kia ném lên cái giường KingSize kia, nhướng mày, hỏi: "Em cho anh muốn làm chi?"

"Anh anh anh không lẽ... Trời còn sáng trưng đó !"

Đường Quân Triết nhìn lên trần nhà, "Anh còn phải đi họp."

"Vậy anh ôm tôi ra đây làm chi = =?"

BOSS đại nhân cười chút quỷ dị, hắn bổ nhào tới, ngăn tiểu tử quẫy đạp tán loạn kia lại, cúi người cắn cắn lỗ tai mềm mại của y, vừa lòng mà nhìn con người dưới than nhanh chống ửng hồng một mảnh, được đằng chân lân đằng đầu gặm gặm mũi y, nhìn y không ngừng lui vào trong giường, bộ dáng muốn trốn cũng không có chỗ mà trốn đáng yêu vô cùng, cười nói: "Thì là muốn trả thù em một chút."

Quý Lăng Phong hung hăng trừng mắt liếc y một cái, vung móng vuốt đầy hỗn đản kia ra định đi.

BOSS đại nhân kéo tay y lại, "Dỗi thật rồi?"

"Không nghe thấy tiếng nước sôi rồi à! Tôi muốn đi rót nước!" Dứt lời y vung tay, quay đầu đắc ý dào dạt mà đi.

Nhìn cứ như một con chim khổng tước nhỏ, Đường Quân Triết nhìn bóng dáng bảo bối nhà mình, có chút may mắn mà nghĩ, quả nhiên là trong cái họa có cái phúc, hắn cùng y, rốt cuộc cũng đi đến bước này, rốt cuộc cũng có thê rở bên nhau.



P/S: Chương này là vì Quý cục cưng dỗi nên mới xưng tôi, chứ từ chương sau là anh em ngọt sớt rồi na

1 comment:

  1. Truyện hay, bạn edit cũng hay. Cố lên bạn nhé, ủng hộ 2 bạn
    P/S: e Phong ngạo kiều quá cơ a~~~

    ReplyDelete