Tuesday, November 5, 2013

[Boss] Chap 13

Chap 13

Edit: Hạt Dưa Chíp Chíp


Lại nói, Quý Lăng Phong trở về nhà liền mở túi xách đeo vai, phát hiện bản kế hoạch kia của Đường Quân Triết nằm ở trong túi mình. Y đem bản kế hoạch để lên cái bàn, đang muốn gọi điện thoại báo cho người mất của một tiếng, BOSS đại nhân bên kia đã nhanh tay gọi trước.

Quý Lăng Phong ấn phím trả lời trên điện thoại rồi để nó cố định giữa hàm mặt cùng bả vai, một bên chỉnh lý đồ đạc của mình một bên nghe điện thoại, cũng mấy để ý ngữ khí của người đầu kia Đường Quân Triết có phần bất ổn ——

"Bản kế hoạch kia..."

"A, tôi thấy nó rồi, xin lỗi quên trả lại cho anh, hiện tại anh có muốn lấy luôn không?"

"Chút nữa tôi bận rồi, sau còn có công việc, khả năng tôi sẽ không thời gian đi lấy."

"Tôi đưa qua cho anh cũng được."

Đường Quân Triết dựa vào thành ghế, hé miệng suy tư, cuối cùng lắc đầu, "Không cần, hôm nay đã là chiều chủ nhật, ngày mai còn phải đi làm, chờ cậu tan tầm, tôi sẽ qua chỗ cậu lấy."

BOSS đại nhân nhanh chóng đánh tính toán 'thiệt hại' lớn nhỏ, một lát nữa hắn còn phải họp hội nghị, sau đó ăn uống liên hoan, cơ hồ không có thời gian gặp mặt y, chẳng lẽ để y trực tiếp cầm bản kế hoạch đến phòng hội nghị? Đường Quân Triết kiên quyết lắc đầu, hắn không muốn để nhóc con của hắn kia lộ mặt trước mọi người, hơn nữa, như thế cũng sẽ khiến cho tiểu tử kia ngờ vực vô căn cứ. Hay để trợ lý, thư kí của mình đi lấy, vạn nhất hai người chạm mặt, nổi hứng tán gẫu hai ba câu, nói một hồi lại lôi qua chuyện của hắn thì làm thế nào? Nếu hắn yêu cầu người kia không cần lắm miệng, thân phận tiểu gia hỏa kia cũng có khả năng bị người ngờ vực vô căn cứ. Đường Quân Triết rất nhanh định ra 'chủ quyền lãnh thổ' và phân tích lợi và hại, cuối cùng vẫn cảm thấy cách gặp mặt nhau là tốt nhất, vừa có thể lấy văn kiện, vừa được gặp lại tiểu tử kia rồi hợp tình hợp lý thuận theo tự nhiên cùng y ăn luôn bữa tối, nhất cử lưỡng tiện!

Sau khi xem xét tất cả các yếu tố cần thiết, BOSS đại nhân mới giật mình phát giác bản thân mình tựa hồ có loại tâm tư Kim ốc tàng kiều (nhà vàng cất giấu người đẹp), chỉ muốn đem tiểu tử kia giấu quách đi, không những không muốn để lộ thân phận của mình, mà thậm chí còn không muốn ánh mắt hứng thú của kẻ khác nhìn về phía y. Ngón út hắn hơi giật giật, đột nhiên rất muốn xuyên sóng điện thoại tới đầu bên kia, nhu nhu cái đầu màu hạt dẻ như lông xù của tiểu tử kia.

Đường Quân Triết hít sâu một hơi, tự thuyết phục bản thân ngày mai hắn sẽ có cơ hội rồi định nói lời tạm biệt cùng Quý Lăng Phong, lại đột nhiên nghĩ đến, từ bây giờ đến tan tầm ngày mai còn những 24 giờ, lỡ tiểu tử kia đem văn kiện mở ra thì sao?

Kỳ thật, với mấy thứ mang tính chất riêng tư như thế, hắn lại rất tin tưởng Quý Lăng Phong sẽ không cố ý mở danh mục đầu tư này ra xem. Chỉ là, nghĩ đến khả năng này hắn liền có chút bất an, lỡ như tiểu tử kia nổi lòng hiếu kỳ thì sao, không ai chắc chắn y có đem văn kiện mở ra hay không? Vạn nhất y biết được thân phận thật sự của mình, thì liệu y sẽ lấy thái độ như thế nào khi đối mặt với mình đây?

Đường Quân Triết đưa mắt nhìn khoảng không ngoài cửa sổ, sâu sắc cảm thấy bản văn kiện kia không phải là bản quy hoạch sản phẩm mới, mà là một khối không bom hẹn giờ. Loại cảm giác bất an cùng sợ hãi dấy lên từ đáy lòng này, đã thật lâu rồi hắn mới cảm thụ qua.

Nếu hắn nhắc nhở thêm một câu rằng đó là văn kiện cơ mật linh tinh, tiểu tử kia sẽ đem bản kế hoạch đó ném thật xa, cam đoan tuyệt đối không mở ra, hay là làm cho lòng hiếu kỳ của hắn thêm dữ dội đây?

Đường Quân Triết thở dài, vẫn là thuận theo tự nhiên đi. Hắn bổ sung thêm: "Tan tầm ngày mai chúng ta gặp nhau đi, đến lúc đó trực tiếp xuống dưới lầu chờ tôi, thuận đường cùng đi ăn một bữa? Tôi mời khách."

"Hắc hắc, kỳ thật không nhất thiết phải chờ đến lúc tan tầm, giữa trưa cũng có thể a, sau khi trả tiền thuê nhà tôi vẫn còn dư một ít, còn có thể nuôi nổi cái thân, ta mời ngươi ăn cơm công ty, thế nào?"

BOSS đại nhân nhìn trời, hắn thực sự rất muốn xoa đầu tiểu tử kia hỏi y một câu, 'cậu nghĩ mọi nhân viên của Tín Đạt đều giống cậu không biết tổng giám đốc nhà mình là ai sao!? Cậu là một trong số ít người biết thân phận của tôi đấy, thậm chí đến cả trợ lý cùng thư ký của tôi cũng chẳng thèm để ý luôn! Nếu không phải vì giấu giếm thân phận, khi không tôi bảo cậu đứng ngoài công ty sau giờ tan ca phơi gió lạnh chờ tôi làm cái gì. Tôi là thế hệ boss đầu tiên đến cả công nhân nhà mình cũng phải trốn tránh đấy, có biết không!

Vì thế qua loa tắc trách nói: "Trưa mai tôi có việc."

Quý Lăng Phong đổi bả vai cố định di động, bĩu môithan thở: "Anh làm bộ phận nào thế, ngày nào tôi cũng thấy anh bận..."

Thân thể Đường Quân Triết phản xạ có điều kiện mà căng thẳng, rồi rất nhanh phát hiện tiểu tử kia chỉ là thuận miệng hỏi một chút, không định truy cứu đến cùng.

"Quên nó đi, vậy ngày mai tan tầm gặp."

"Được rồi, ngày mai gặp."

Đường Quân Triết cúp điện thoại, trong lòng có chút thổn thức. Nghĩ đến chính mình một đường lăn lộn chật vật mới có được thành tựu huy hoàng rực rỡ ngày hôm nay, đáng nhẽ thân phận đại Boss uy nghiêm lẫm lẫm này kiêu ngạo, đáng tự hào biết bao nhiêu, tạo sao đến lượt tiểu tử kia, liền đành phải dấu giếm, không để y nhận ra? Đường Quân Triệt nhu nhu huyệt thái dương, kỳ thật, hắn trước vốn không có ý định giấu giếm, nhưng ai bảo tiểu tử kia ngu ngơ nhận lầm hắn thành MB, hắn liền thuận đường đùa y một chút. Tuy nhiên, bí mật ấy giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, khiến hắn không biết nên mở miệng như thế nào cho rõ ràng.
Nếu tiểu tử kia biết thân phận thật sự của hắn rồi sinh khí luôn thì làm sao đây? BOSS đại nhân chóng má nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng dưng xuất thần tưởng tượng đến bộ dạng tạc mao như mèo con của y, nhất thời bật cười thành tiếng.

Mắt gã tài xế tội nghiệp vốn luôn đăm đăm không nhìn thẳng về phía trước rốt cục nhịn không được giật lông mày một cái, đúng lúc đó, một chiếc xe đỏ chót loá mắt mạnh mẽ vượt lên trước với một đường cong tuyệt đẹp, chắn ngang trước mắt ôtô gã đang lái, dọa sợ tới mức vội vàng chuyển hướng, một thân mồ hôi lạnh đã ròng rã không biết từ bao giờ, bất quá so tên lái xe không muốn sống phía trước, hiển nhiên tiếng cười của Boss vẫn chiếm ưu thế khủng bố hơn cả...

Tài xế run run lau mồ hôi, bắt đầu tiếp tục chuyên tâm lái xe.
————————————————————————
Thứ hai vốn là ngày làm việc thống khổ và không mong muốn nhất, nhưng có lẽ vui sướng khi sắp được vào ở nhà mới nên cả người Quý Lăng Phong đều tràn ngập một loại không khí háo hức, sung sướng, lúc chỉnh lý văn kiện cũng hé miệng ngân nga một giai điệu, thi thoảng cong môi cười nhẹ.

Loại trạng thái xuân xanh sống động này vẫn luôn được duy trì liên tục thẳng đến khi Lý Hiểu Chí xuất hiện ném thêm việc cho y.
Quý Lăng Phong nhìn đồng hồ, bận bịu cả ngày rồi, y cũng nên tan tầm đi. Mặc dù y vẫn còn rất khó chịu Lý Hiểu Chí cứ tìm mình gây chuyện, nhưng vừa nghĩ đến việc sắp có người xả tiền mời cơm, y cũng không cùng gã so đo nhiều làm gì, cầm văn kiện gã cần đóng dấu xuống.

"Này, văn kiện của tôi sao rồi?"

"Mới vừa xong, tôi để ngay tại trên bàn, trong túi hồ sơ kia." Nói xong, Quý Lăng Phong đi thẳng vào toilet, để gã tự thân vận động đi lấy.

Lý Hiểu Chí nhìn chằm chằm bóng lưng của y, trừng mắt liếc nhìn một cái, rồi oán hận đi lấy tập văn kiện.

Trên bàn cư nhiên có hai cái túi hồ sơ.

Lý Hiểu Chí có chút không xác định của mình là tập nào, liền lấy trước một cái mở ra nhìn, chính là hành động vô ý này, lại nhấc lên đời hắn vô vàn sóng gió.

Đầu tiên là tiêu đề kế hoạch phát triển sản phẩm mới hết sức hấp dẫn bày ra trước mắt gã, làm gã kìm lòng không đậu tiếp tục quét mắt nhìn xuống. Và sau khi đọc no nê, gã nhìn thấy "Thông tin bí mật" : Đây là kế hoạch phát triển sản phẩm thương mại bí mật, thuộc quyền sở hữu cá nhân của XX. Nội dung được đề cập cùng tư liệu chỉ được giới hạn trong khi đã ký kết hợp tác hoặc có ý định mua hàng sử dụng với tổng giám đốc công ty.

Đánh dấu ngày X tháng X năm XX, tay Lý Hiểu Chí run lên.

Nội dung Lý Hiểu Chí xem càng ngày càng nhiều, thì sắc mặt gã cũng càng ngày càng khó coi, nhìn đến đoạn chữ cuối cùng, gã rốt cục xác định, cái này căn bản chỉ là kế hoạch vừa mới phác thảo thành công, còn chưa đưa ra thị trường phần mềm!

Sắc mặt gã lập tức trắng bệch, tỉnh táo quét mắt nhìn bốn phía, thấy Quý Lăng Phong chưa trở lại liền, cầm văn kiện bỏ đi.

Quý Lăng Phong đi toilet xong trở về liền nhìn thấy một cảnh tượng ngoài ý muốn, vài người đang đứng bên bàn làm việc của y, người phụ trách cũng có mặt, thấy y bước vào, một đám người vây quanh nhìn y không chuyển mắt, khiến y sinh ra một tia bất an

Y có chút khó hiểu nhìn về phía trường phòng của mình,"Trường phòng Dương?"

Trường phòng Dương giờ phút này trong tay đang cầm một túi hồ sơ, nhìn Quý Lăng Phong chằm chằm, ánh mắt sáng như đuốc, giơ thứ trong tay lên, hỏi y: "Đây là cái gì?"

Quý Lăng Phong càng thêm khó hiểu, nhìn Lý Hiểu Chí đứng phía sau Trường phòng Dương, hỏi ngược lại: "Đây không phải là văn kiện anh muốn tôi đóng dấu sao?"

"Cậu đừng có ngậm máu phun người !" Lý Hiểu Chí mặt nháy mắt đỏ lên, sợ y đem bồn nước bẩn này tạt dây vào mình, "Đây là một tập văn kiện khác ở trên bàn ngươi! Là kế hoạch phát triển mới của công ty chúng ta còn chưa đưa ra thị trường!"

Quý Lăng Phong sửng sốt hai giây, chợt nhớ tới là tập văn kiện nào đó, liền có chút không thể tin được, lại kinh ngạc hỏi, "Đây là...kế hoạch phát triển sản phẩm mới?"

"Ngươi đừng giả bộ! Tập văn kiện này sao lại ở chỗ ngươi?"

"Đây là, đây là của một người để ở chỗ tôi."

Trường phòng Dương lên tiếng , "Tôi đã muốn kêu bảo an lên đây, cậu tốt nhất nên thành thật nói cho rõ đi."

"Nhưng tôi...thật sự là của người khác để quên ở chỗ tôi, tôi cũng sắp trả nó lại cho hắn."

"Ồ, không phải cậu vừa nói là người khác đưa cho cậu sao? Như thế nào lại người ta để quên ở đây thế? Văn kiện trọng yếu như vậy thuộc loại cơ mật trong công ty đấy, nói người ta đưa cho một tên thực tập như cậu, ai tin! ?"

Quý Lăng Phong vốn là kinh hoảng nên nhất thời buột miệng nói sai, giờ phút này, lại bị Lý Hiểu Chí xuyên tạc thành điểm đáng ngờ, y đành quay đầu nhìn về phía trường phòng Dương, giải thích: "Người nọ cũng là người của công ty chúng ta, hiện tại hẳn đang ở dưới tầng! Nếu đã không tin lời tôi nói, Trường phòng Dương, anh có thể cùng tôi xuống dưới kiểm tra một phen."

"Nếu là người của công ty chúng ta, như thế nào còn chờ cậu dưới lầu lấy văn kiện? Vào không được sao? Tôi nghĩ hắn cũng chỉ là đồng bọn tới tiếp ứng thôi!" Lý Hiểu Chí lại chen vào nói , "Cậu đừng có trơ mặt nói xạo nữa, nhìn bộ dạng cậu đối với cả người lẫn vật đều vô hại, nhưng thực chất tám phần chính là gián điệp của công ty khác!"

Quý Lăng Phong nhất thời nghẹn lời, cắn răng nhìn gã, "Anh có bản lĩnh thì theo tôi xuống dưới là biết!"

"Nếu đã có thể trộm được loại văn kiện này, phỏng chừng cậu cũng có chút nhi bản lĩnh, nếu ra này xuống dưới, ai dám cam đoan cậu không thừa cơ bỏ chạy?"

"Tôi điện thoại gọi hắn lên đây!"

"Gọi đi."

Quý Lăng Phong bấm điện thoại của Đường Quân Triết, nhưng bỗng nhiên lại bận. Nhìn vẻ mặt kiên quyết không tin của Lý Hiểu Chí, tâm y đột nhiên trầm xuống đáy cốc.

Trước mắt bao người, y gian nan mà mở miệng, "Đường dây bận, ta gọi lại..."

"Ồ!" Một tiếng cười nhạo chắn ngang lời biện giải của y.

Những người khác trong phòng làm việc vừa sôi nổi buông công việc trong tay, đứng dậy đi tới đây xem chuyện lại không một ai lên tiếng. Bọn họ chỉ dùng ánh mắt nhìn chăm chú Quý Lăng Phong, mâu quang có kinh ngạc, có thất vọng có, còn có đơn thuần là xem náo nhiệt.

Quý Lăng Phong đứng ở trung tâm, gắt gao nắm chặt di động, bỗng nhiên cảm thấy vô lực.

Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp ổn trọng chen vào, đánh vỡ này phiến cục diện bế tắc ——

"Văn kiện là tôi đưa cho cậu ấy."

No comments:

Post a Comment