Chap 12
Edit: Hạt Dẻ Cười
Thành phố A vốn được gọi là thành phố không đêm, tám giờ tối, hàng xá trong thành vẫn đèn đuốc sáng trưng như trước, du khách không dứt.
Quý Lăng Phong lần đầu tới nơi này, lúc trước đồ đạc trong nhà đều chọn lựa theo sở thích của ông già kia, cũng còn có chuyên gia thiết kế đàng hoàng, đâu tới phiên y tự mình chọn lựa, lần này là lần đầu đi mua sắm, Quý đại thiếu gia không khỏi mặt đầy hứng thú mà ngẩng cao đầu.
"Anh thấy bộ sô pha thế nào? Đến ngồi một chút thử xem, rất thoải mái, nhưng màu sắc có phải là hơi sáng quá không?"
"Kiểu bày trí phòng khách này này (đây Dẻ chan ứ hiểu gì nên chém đại @.@), bố trí kiểu này tôi cũng thích, gọn gàng thanh thoát lại không mang lại cảm giác quá lạnh lẽo, rất hợp với sở thích của tôi, nhưng phòng khách có phải là nên trang tọng một chút?"
"Phòng ngủ thì sao? Nên bố trí tao nhã độc đáo, hay là ấm áp lãng mạn một chút?"
BOSS đại nhân yên lặng đi theo phía sau Quý Lăng Phong, hết lăng xăng bên này lại loăng quăng bên kia, trên gương mặt nụ cười tươi tắm, tâm tình không khỏi cũng vui tươi không ít.
Hắn kỳ thật cũng là lần đầu tiên tới nơi này, lúc trước cũng chỉ mới có nghe qua thôi. Lúc còn chưa có đồng nào cắc nào, hắn căn bản chẳng biết gì về máy nơi này, lúc sau vì mải mê xây dựng sự nghiệp cho mình, quá bận rộn, càng không mấy quan tâm đến phương diện naỳ, đến khi đã có tiền, phòng ở muốn bố trí kiểu gì thì cũng chỉ cần hắn nói một tiếng là xong, cho nên chuyện chọn lựa đồ đạc bày biện trong nhà này, hắn cũng là lần đầu trải qua.
Sờ sờ từng món đồ gia dụng khác nhau, BOSS đại nhân có chút cảm khái, những tháng năm hắn mải mê chạy đôn chạy đáo trên thương trường, phải chăng đã bỏ lỡ rất nhiều điều?
Cũng may —— hắn đưa mắt nhìn thân ảnh đang phấn chấn chạy loăng quăng trước mắt, có cảm giác mọi chuyện thật ra cũng không phải là đã quá muộn.
Hắn cũng đến cùng y thảo luận, "Tôi thấy cái giường KING SIZE này cũng không tồi, cậu nằm thử xem?"
Quý Lăng Phong nghe xong, liền trực tiếp đem cả người ngã phịch xuống cái giường 2. 2mx2m. Y vừa lòng mà cọ cọ, ưm, mềm mại ghê cơ ~~\(≧▽≦)/~
BOSS đại nhân nhìn thần thái thỏa mãn của tiểu tử kia, đột nhiên trong não nhảy ra hình ảnh y lăn lộn trên giường, cùng với... Khụ khụ... \(//▽//)\
Hắn yên lặng mà hít sâu một hơi, thật sự là càng nghĩ càng cảm thấy quốc sắc thiên hương!
"Lấy cái này luôn đi."
"Hả?" Quý Lăng Phong nhìn giá tiền có chút run người, hỏi: "Không xem mấy cái khác thử coi sao?"
Tuy rằng y cũng đã phát hiện, Đường Quân Triết ra tay tương đối rộng rãi, trả một đống tiền cũng ứ ư hử rên la gì, nhưng y vẫn rất có lương tâm mà muốn tiết kiệm chút tiền cho ông chủ cho thuê nhà này.
"Cậu không thích?"
"Cũng không phải, chỉ là mình tôi ngủ thì rộng quá thôi."
BOSS đại nhân ý vị sâu sa mà nở nụ cười, "Giường rộng có điểm tốt, tránh đến lúc đó duỗi chân duỗi tay thôi cũng khó."
"Hả?"
Đường Quân Triết hắng giọng một cái, yên lặng trả tiền.
Quý Lăng Phong không hề phát hiện, ánh mắt đổ dồn về phía hai người họ càng ngày càng nhiều, nhất là các nữ sinh trẻ tuổi, lúc đi ngang qua y liền che miệng cười trộm, còn nhịn không được liếc lại vài lần.
Vốn dĩ hai nam nhân ưu tú đến thế đi cùng nhau đâu phải ngày nào cũng có thể thấy, huống chi còn cùng nhau tới chọn đồ đạc bày biện trong nhà, chọn giường @ω@! Người qua đường đều râm ran liếc lại, cười quỷ dị lạ thường.
So với Quý Lăng Phong CPU có điểm hoạt động không được nhạy, BOSS đại nhân kỳ thật đã sớm phát hiện ánh mắt khác thường của người ngoài kia, nhưng hắn không thèm để ý, cứ thế bất động thanh sắc mà dùng thân thể che tiểu tử kia lại. Đối với cái kiểu đưa mắt nhìn chằm chằm bọn họ này, BOSS chỉ nhẹ nhàng liếc mắt một cái, ngay lập tức tiếng trầm trồ hâm mộ của mọi người liền tan thành mây khói.
Anh anh anh nam nhân này ánh mắt thật đáng sợ TAT! Cứ như thể sợ người ta giật vợ hắn không bằng = =!
Thời gian tựa hồ trôi đặc biệt nhanh, cho đến khi tiếng chuông radio điểm giờ vang lên khắp nơi, Đường Quân Triết mới có chút khó tin, cúi đầu nhìn đi nhìn lại đồng hồ trên tay, rốt cuộc mới tin tưởng được giơ đã là một giờ.
Quý Lăng Phong có chút thất vọng, quay đầu đem đôi mắt trông mong nhìn hắn, BOSS đại nhân chỉ cảm thấy sức chống cự của mình đối với ánh mắt này càng lúc cầng sa sút, còn không đợi y mở miệng, đã liền tỏ vẻ "Sáng chủ nhật tôi rảnh, chúng ta đi tiếp đi."
Nói xong lời này, đến bản thân Đường Quân Triết cũng cảm thấy kinh ngạc, sắp tới hắn vốn là rất bận, mấy khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm hoi lắm mới có được cơ hồi đều vì thằng nhóc trước mắt này mà mất đi phân nửa.
Bởi vì có rất nhiều chuyện hắn cần phải làm, nên y đã sớm tạo thành thói quen đem công việc lớn nhỏ phân chia ra, thói quen ghi chú các chuyện quan trọng, nói đơn giản thì việc chọn mấy thứ đồ gia dụng này, hắn tự mình làm thật ra chẳng có nghĩa lý gì, có thể nói là căn bản không được đặt trong phạm vi suy xét công việc hằng ngày, nhưng hắn phát giác, tựa hồ chỉ cần là chuyện liên quan tới tiểu tử kia, hắn đều sẽ đặt lên ưu tiên hàng đầu.
Bất tri bất giác đã mất hơn hai giờ, trong nháy mắt tiếng radio vang lên, Đường Quân Triết lại hơi hơi bất mãn, bất mãn sao thời gian trôi nhanh quá, bất mãn vì đã sắp đến lúc chia tay. Hắn thậm chí cảm thấy, chính mình đi đi lại bao lâu cũng không thấy mệt, cứ như việc thảo luận đi đi lại lại một chủ đề ấy thôi cũng không thấy chán.
Dưới ánh đèn sáng trưng, hắn cùng Quý Lăng Phong hai người đi khắp mọi góc phồ mua sắm, tỉ mỉ chọn lựa đồ gia dụng trong phòng, thảo luận xem nên mua món nào đặt ở đâu. Đường Quân Triết đột nhiên có chút hiểu, phải không nhỉ, không lẽ đay là cảm giác “sống qua ngày” mà các trưởng bối vẫn hay nhắc đến? Vì một chuyện nhỏ nhặt mày thấy hạnh phúc, vì những giây phút bình thường mà thấy sung sướng
————————————————————
Hai người cuối cùng ước định chủ nhật gặp nhau lần thứ hai, sau liên tiếp bốn giờ làm việc, Quý Lăng Phong thần thái vẫn sáng láng, nét mặt toả sáng.
Ngay cả mấy bà chị bình thường không mấy để tâm đến mấy chuyện tùm lum tà la cũng phải hỏi hắn, "Tiểu tử nhóc gần đây trung xổ số ?"
Quý Lăng Phong giật mình, sờ sờ cái mũi, cười có chút ngại ngùng, "Không, chỉ là gần đây tâm tình em rất tốt thôi."
Nhưng vì cái gì mà tâm tình tốt? Quý Lăng Phong nhìn ngã tư đường tấp nập xe cộ sau lớp cửa kính, chậm rãi nhếch khóe miệng lên.
Rất nhanh, ngày chủ nhật làm người ta chờ mong đã đến.
Đường Quân Triết gần đây rất bận rộn, đảo mắt đã đến cuối tháng mười một, cách dịp cuối năm chỉ còn lại có hơn một tháng, chuyện hắn phải xử lý cũng dần dần nhiều hơn, nhưng dù rất bận rộn, hắn vẫn không quên hưởng thụ cuộc gặp mặt hiếm có này.
Quý Lăng Phong từ xa đã nhìn thấy Đường Quân Triết, nam nhân ưu tú như vậy, tới chỗ nào cũng đều thực bắt mắt.
Đợi hắn đến gần, Quý Lăng Phong phát hiện trong tay hắn còn cầm túi hồ sơ, tò mò hỏi: "Gì thế, Sao ra ngoài dạo mà còn mang theo?"
"Bản kế hoạch." Đường Quân Triết đơn giản rõ ràng đáp, thực vắn tắt vô cùng.
Hắn kỳ thật cũng không muốn đem mấy thứ giấy tờ này đến, đây là kế hoạch phát triển một số phần mềm snag năm của Tín Đạt, trên đường đến hắn vừa đi vừa đọc, lúc xuống xe lại vì đọc quá nhập thần, liền quên không bỏ lại trong xe, chờ xe đi xa đã mới kịp phản ứng, cúi đầu nhìn đồng hồ, lại không muốn bắt tiểu tử kia phải chờ, liền cầm lại đây luôn.
Giờ phút này thấy Quý Lăng Phong hỏi, BOSS đại nhân có chút chột dạ mà đem túi hồ sơ đổi sang tay kia. Cũng không phải là sợ tiểu tử kia nhìn tháy văn kiện cơ mật này, mà hồ sơ này trước giờ chỉ có hắn và phòng nghiên cứu phát triển là biết, cuối văn kiện còn có chữ kí của chính mình, tuy rằng tiểu tử kia đến nay vẫn không biết "Đường Quân Triết" ba chữ kia ý nghĩa sâu xa đến mức nào, nhưng phòng ngừa thì tốt nhất cũng không nên để cho y thấy.
Cũng may Quý Lăng Phong cũng chỉ là buột miệng hỏi mà thôi, cứ thế mà cao hứng phấn chấn kéo BOSS đại nhân hướng tới cửa phố bán đồ điện mà đi.
Không sai, lần này bọn họ không đi phố bán đồ gia dụng nữa, mà là đi phố bán đồ điện.
Thứ hai tuần trước đã đem giường, tủ, bàn, sô pha đồ gia dụng linh tinh lần trước mua đến rồi, đại đa số đều là do cửa hàng đưa tới cửa, hiện tại cũng chỉ còn thiếu tủ lạnh, TV, mấy thứ đồ điện linh tinh là chưa có mua, cho nên rốt cuộc đi đến phố bán đồ điện.
Điều khiến cho Quý Lăng Phong cao hứng chính là, Đường Quân Triết không chỉ đồ điện cơ bản dùng trong nhà, mà đến máy tính cũng đều cho y mua, có trời biết y tan tầm xong ở không chán đến mức nào, nếu có được một cái máy tinh lướt web chơi game, thì tốt quá rồi.
Lúc đi qua khu bán đồ nấu nướng, BOSS đại nhân đột nhiên quay đầu hỏi, "Cậu sẽ nấu cơm sao?"
Không ngoài sở liệu, Quý Lăng Phong vô tội mà lắc đầu, ý bảo hắn đồ làm bếp có thể không cần mua, mua cái lò vi sóng là được.
Mà BOSS đại nhân sờ sờ cằm, cư nhiên ma xui quỷ khiến mà nói câu, "Không sao, tôi nấu."
Quý Lăng Phong không quá để ý ý tứ trong lời hắn, ngược lại còn hướng hắn giơ ngón tay cái lên.
"Đàn ông mà biết nấu ăn là đàn ông tốt!"
BOSS đại nhân nhất thời tâm tình cực tốt, hắn đẩy kính mắt, cảm thấy khá thỏa mãn với câu khe ngợi này.
Chủ nhật này mua sắm xong, từ tủ lạnh, TV, cho tới nồi niêu song chảo, đều đã đầy đủ mọi thứ.
Chuẩn bị xong hết, chỉ càn chuyển vào ở nữa là xong. Vì thế, BOSS đại nhân cùng Quý Lăng Phong trong lúc đó mới có đoạn đối thoại sau ——
"Cái gì? Không cần hợp đồng!!?"
"Ừ, không cần hợp đồng."
"Vì sao?"
"Lầm hợp đồng phiền toái lắm."
"Chuyện đó... Có mẫu mà, đánh ra rồi điền vài chỗ là xong = = "
BOSS đại nhân liếc mắt một cái, "Quan hệ của chúng ta còn phải làm hợp đồng thue nhà sao?"
"... Quan hệ chúng ta sao cơ QAQ?"
BOSS đại nhân liếc y thêm một cái, "Là quan hệ cậu vào ở không cần làm hợp đồng thuê nhà."
"..."
Đường Quân Triết cũng bất đắc dĩ lắm, ký hợp đồng thì chủ cho thuê nhà phải cung cấp bản sao giấy tờ chứng minh nhân dân cùng bản sao giấy tờ nhà đất lung ta lung tung, Không đề cập tới chuyện hắn không muốn cho y thấy giấy chứng minh nhân dân thê thảm của hắn, thì giấy tờ nhà đất gì gì đó, hắn có có đâu mà đưa!
Đây là phòng mới mua, một loạt thủ tục đều còn đang lo liệu, căn bản đã là của hắn hoàn toàn đâu, làm sao có bản sao giấy tờ được? Phải đợi xong xuôi đã mới bảo Quý Lăng Phong chuyển vào chứ, vì thế BOSS đại nhân không định tuân thủ mấy nguyên tắc thuê phòng gì gì đó.
Hắn thậm chí không bắt Quý Lăng Phong nộp tiền đặt cọc, làm tiểu tử kia cảm động đến nắm tay hắn bắt không ngừng.
Ai quản hắn có làm dúng trình tự thuê phòng hay không! Cứ thế này thì đâu có gì không tốt chớ!
Vì thế Quý Lăng Phong trở về thu dọn đồ đạc, chỉ chờ đem một loạt đồ điện kia bố trí đúng chỗ xong là liền chính thức vào ở.
Buổi chiều, BOSS đại nhân nhìn theo tiểu tử kia lên bus, rồi lại gọi cho tài xế của mình, hắn ngồi trên xe, tính đọc tiếp bản kế hoạch kia, nhưng ngay sau đó, tay hắn bỗng nhiên cứng đơ lại ——
Không xong! BOSS đại nhân đỡ trán, thầm mắng mình đúng là càng lớn tuổi càng lẩn thẩn.
Buổi sáng lúc xem đồ điện, Quý Lăng Phong thấy hắn cầm phiền quá, liền hỏi có muốn đặt tạm trong cặp y không, hắn lúc ấy gật đầu đồng ý, còn nhắc nhở mình đi về đừng quên lấy lại, kết quả, kết quả thật sự là quên mất không lấy!
No comments:
Post a Comment