Edit: Hạt Dưa Chíp Chíp
Theo kế hoạch đã định đến tiểu khu, Quý Lăng Phong toàn thân run lẩy bẩy, lòng thầm rủa tiết trời càng ngày càng trở lạnh. Bộ quần áo làm việc ban nãy còn đỡ lạnh một chút, giờ đi tới đây mới bi kịch nhận ra thật sai lầm, cả người y sắp được ướp đá rồi này.
Liên tục hà hơi xoa xoa đôi tay lạnh ngắt, y chậm rãi chạy đến cầu thang dưới lầu.
Căn nhà này khá lớn, cây cối xung quanh một màu xanh ngắt tươi mát, nhìn qua nhìn lại đều thấy nơi này có dáng dấp của một căn nhà cao cấp. Thế này mà một tháng chỉ cho thuê một ngàn thôi sao?
Quý Lăng Phong trăm lần nghĩ trăm lần rối vẫn hoàn toàn không thể lý giải được khúc mắc, nhưng sâu trong thâm tâm y lại dấy lên vài phần vui mừng. Thực may mắn a!
Ánh trăng sáng mờ ảo phủ nhẹ một tầng ngân quang mỏng trên mặt đất. Trong vườn hoa dưới lầu, đqt đã đứng chờ sẵn từ trước, hắn quay đầu, vừa khéo nhìn thấy Quý Lăng Phong từ hoa gian đi ra.
Y cũng nhìn hắn, khoé môi nhè nhẹ cong. "Ngại quá! Tôi đến trễ, anh chờ lâu rồi phải không?"
Boss đại nhân nhướng mày liếc mắt, trời đêm mịt mùng khiến người ta có cảm giác mông lung ảo diệu. Dưới ánh trăng dìu dịu, thân thể tiểu tử kia bỗng rực sáng kì lạ, chỉ là, sao nụ cười của y lại cứng ngắc như thế?
Mấy ngày nay hắn bận đến sứt đầu mẻ trán, thật khó khăn mới bòn rút được chút thời gian rảnh rỗi, liền nghĩ đến ngày hẹn cùng tiểu gia hỏa này mấy hôm trước, trong lòng không kìm nổi dấy lên chút mong chờ. Với hắn mà nói, đó cũng là một loại phương thức đơn giản để thư giãn, thả lỏng tâm tình.
Quý Lăng Phong đi theo nam nhân đến trước cửa, trong chớp nhoáng đã có thể mở nó ra dù hệ thống an ninh vẫn chưa ngừng hoạt động, vì thế, hắn bỗng hiểu được vì cái gì tiền thuê nhà lại rẻ đến không tưởng như vậy.
Căn nhà này thật lớn, không chỉ có sàn được làm bằng ván gỗ chất lượng cao, mà trên trần phòng khách còn treo một cái đèn chùm tinh tế, bốn phía là một vòng đèn nhỏ bao quanh, nhưng —— không có đồ nội thất, toàn căn nhà trống rỗng như có trộm vậy, hoàn toàn là một ngôi nhà mới.
Quý Lăng Phong đứng trân tại chỗ sửng sốt một lúc lâu, không biết nên làm gì cho phải. Y quá ngây thơ rồi, đầu óc y bị ngâm nước hay sao mà lại nghĩ bản thân sẽ được ở một nơi nội thất hiện đại thoải mái chỉ với một ngàn một tháng cơ chứ? Đồ dùng trong nhà căn bản y đều phải nài lưng ra mua a, mà y hiện tại hiển nhiên không có năng lực kinh tế để sắm đồ nha.
Đường Quân Triết giờ phút này cũng ngơ ngẩn , hắn vô lực đỡ trán, không xong! Sao hắn lại quên bảo Tiểu Thiên đặt mua đồ gia dụng chứ! Lúc trước hẳn phải nói cô ấy trực tiếp mua rồi tự tay bày biện luôn mới đúng a.
Ý thức được bản thân sắp xếp không chu toàn, Đường Quân Triết có chút ảo não. Hắn nhìn Quý Lăng Phong ủ rủ bên cạnh, cư nhiên sinh ra một ý niệm tội lỗi. Hắn kéo kéo khóe miệng, vẫn là nói một câu, "Trước vào xem đi đã."
"Cái kia... Không cần." Quý Lăng Phong cúi đầu, không giấu nổi tia thất vọng hiện rõ trên nét mặt. "Thật có lỗi, lúc trước không nói rõ ràng với anh, căn nhà tôi cần tìm phải trang bị đầy đủ đồ gia dụng, có thể trực tiếp dọn đi vào luôn cơ."
Y rốt cục cam chịu nghĩ nghĩ, có lẽ như vậy cũng tốt, dù sao cơm trưa y cũng ăn ở công ty, cơm tối thì tiếp tục chơi xấu ăn chùa ở Trương gia cũng được, về phần sau này như thế nào, y hoàn toàn không có khái niệm suy nghĩ nhiều hay nhìn xa trông rộng.
Đường Quân Triết đi trước bước vào căn nhà, "Chuyện đó để sau hãy nói, trước vào nhà đã, tôi thấy cậu cũng sắp chết cóng rồi"
Quý Lăng Phong đi theo vào cửa, nhưng cũng chẳng có tâm tình ngắm nghía xem xét, như cũ vẫn giữ một bộ dạng buồn bã ỉu xìu.
"Đừng để tâm chuyện đồ gia dụng làm gì."
Quý Lăng Phong lắc đầu, rầu rĩ nói: "Không là vấn đề này."
Đường Quân Triết rốt cục cũng phát hiện có điểm không thích hợp, "Làm sao vậy? Tôi thấy cậu lúc vừa đến cũng không có tinh thần."
"Không có gì, do tôi nghĩ nhiều mà thôi."
Nhìn cái đầu màu nâu bù xù kia, BOSS đại nhân đột nhiên có chút xúc động muốn vò loạn nó, nhưng khi đầu ngón tay sắp sửa chạm đến, chút ít lương tâm nhỏ nhoi khiến hắn phải thay đổi quỹ đạo, đặt lên vai y, vỗ nhẹ.
"Có tâm sự? Không bằng nói với tôi đi? Có lẽ tôi có thể giúp cậu nghĩ biện pháp giải quyết."
Quý Lăng Phong quay đầu nhìn hắn, lúc bắt gặp ánh mắt bình thản của nam nhân kia, y bỗng thấy tâm nội luống cuống bất an gợn sóng của mình nháy mắt trấn tĩnh lại.
Y nhìn chung quanh bốn phía, phát hiện căn phòng này đến cái ghế nhựa cũng không có, liền trực tiếp dựa vào tường ngồi xuống sàn nhà, đặt cái cằm nhọn lên đầu gối, rủ rỉ bằng thanh âm buồn buồn: "Tôi cũng không biết mình bị làm sao nữa, ban nãy tôi cùng một đồng sự bất hoà, cũng không có gì ghê gớm lắm đâu, nhưng khi nghĩ đến cuộc sống của mình sau này, sống một mình thì sinh hoạt như thế nào, có thể hay không gặp khó khăn, hoặc là bơ vơ không có chỗ để ở...không nghĩ thì thôi, lúc nghĩ đến liền phiền não vô cùng, tôi thật sự không biết về sau bản thân nên làm cái gì bây giờ. Hiện tại tôi có thể đi một bước tính một bước , nhưng trời không phải lúc nào cũng vừa ý người, và tôi cũng có ham muốn, nhu cầu nhiều hơn thế, phiền toái nối tiếp phiền toái tiện đà nảy sinh, chồng chéo lên nhau, nghĩ thôi cũng cảm thấy khó chịu."
Đường Quân Triết cũng dựa người vào tường, bắt đầu suy nghĩ, cậu nhóc bỏ nhà ra đi này hẳn đã ý thức những khó khăn gian khổ của cuộc sống tự lập, từ đó đối tương lai sau này sinh ra mịt mờ không định hướng? Hắn nhìn Quý Lăng Phong rũ đầu xuống, bỗng dưng có chút đau lòng.
Quý Lăng Phong cũng không biết vì sao bản thân lại nguyện ý chia sẻ khúc mắc với nam nhân chỉ giáp mặt vài lần này, có lẽ chôn giấu phiền não trong lòng thật sự làm y ngột ngạt khó chịu, thế nên y mới tìm đại một người xả hết. Tuy nhiên, y lại có chút không rõ, những khúc mắc ấy y luôn cất giấu, thậm chí chưa bao giờ nói cho Trương Nghị Dương nghe, vậy sao lại nguyện tâm sự với nam nhân trước mặt này?
"Cậu nói cậu có rất nhiều vấn đề nảy sinh, vậy đã thử nghĩqua căn nguyên của chúng chưa?"
Quý Lăng Phong nghĩ nghĩ, đem đầu cúi xuống thấp hơn,cơ hồ muốn vùi vào giữa hai tay mình, "Kỳ thật xét đến cùng, chỉ vì tôi không có tiền ..."
Cho nên Quý đại thiếu gia bỏ nhà ra đi kỳ thật là ý thức được cuộc sống gian nan mà cảm thấy uể oải? BOSS đại nhân cuối cùng cũng tìm được cơ hội, nương theo thiên thời địa lợi nhân hoà rất có nhân tính an ủi y, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu của tiểu tử kia.
Quý Lăng Phong đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn, cặp mắt to trong trẻo chất chứa chút bối rối chưa vơi đi, chớp rồi lại chớp.
Đường Quân Triết chỉ cảm thấy trái tim mình hung hăng co rút, nhất thời trương khẩu, thanh âm ôn nhu xưa nay chưa từng có, "Cậu còn chưa tốt nghiệp đại học đã có thể tự nuôi sống chính mình, như thế là tốt lắm rồi."
Quý Lăng Phong phức tạp tiếp tục sự nghiệp cúi đầu, "Nhưng hiện tại cũng không tốt hơn a."
"Đừng nhìn thành phố này phồn hoa ồn ào náo nhiệt mà nghĩ nó sung túc giàu có, nơi đây cũng có rất nhiều công nhân lao động chân tay sinh sống và làm việc, mức lương của họ còn ít hơn cậu rất nhiều, thế nhưng bọn họ cũng sống rất tốt đấy thôi. Khổ hay không đều do bản thân cậu quyết định, huống hồ cậu còn trẻ, cũng chưa tốt nghiệp đại học, đợi sau này cậu tốt nghiệp, có công việc ổn định, tiền lương cũng sẽ dần dần tăng lên, mọi thứ sẽ ổn thôi."
Hắn cúi người vỗ nhẹ đầu Quý Lăng Phong, tiểu tử kia ngoan ngoãn tựa đầu lên đầu gối, mặc hắn vuốt ve vò loạn. Đường Quân Triết cảm thấy chính mình vơ được một sủng vật vô cùng đáng yêu, lúc buồn não y sẽ cuộn người thành một đoàn tự kỉ, mặc hắn trêu chọc. Vô tình, hắn có chút ác ý nghĩ, nếu phía sau tiểu tử này có thêm cái đuôi, nhất định cũng đáng thương hề hề mà vô lực nhuyễn trên mặt đất.
Nếu sủng vật to xác này có thể dán vào người hắn cọ cọ thì tốt rồi...
Được xoa lên những sợi tóc mềm mại nhu thuận làm cho BOSS đại nhân không có cách nào buông tay. Đúng lúc này, đầu người kia ngọ nguậy ngẩng lên, ánh mắt chợt loé tia sáng không rõ nhìn về phía hắn.
"Hết thảy sẽ ổn hơn sao?"
Nhận được ánh mắt như thế, Đường Quân Triệt tựa hồ đã quen thuộc từ lâu. Sâu trong đôi mắt của đối phương ẩn hiện sự bất lực đối tương lai, không tin tưởng, mê mang, nghi hoặc, thậm chí còn sợ hãi, hèn mọn trưng cầu một cuộc sống bình lặng, hạnh phúc, yên vui, như thể đã nhiều lần bị vứt bỏ. Bọn họ rõ ràng từ tính cách đến xuất thân đều khác xa nhau, nhưng lúc này, hắn lại từ trong ánh mắt của cậu nhóc mới lớn này nhìn thấy được bóng dáng của chính mình.
Cảm giác như thế, thật kỳ diệu.
Đường Quân Triết cũng trực tiếp đi ngồi xuống mặt sàn gỗ. Trái ngược với Quý Lăng Phong đang ôm đầu gối cuộn tròn, Đường Quân Triết chỉ chống một đầu gối, đặt cùi tay lên trên, tự nhiên rủ xuống, nhìn qua cũng biết là một gia môn nhi diễn xuất.
Ánh mắt của hắn nhìn thẳng về phía trước, mâu quang gợn sóng những hồi ức xưa cũ, thật lâu.
"Trước kia, tôi cũng gặp nhiều khó khăn, đó là quãng thời gian khốn khổ nhất trong cuộc đời tôi." Hắn không biết phải làm như thế nào mới khiến Quý Lăng Phong tin tưởng lí do thoái thác "Mọi thứ sẽ ổn" kia, nhưng giờ phút này, hắn chỉ muốn cùng y tâm sự một chút.
Quý Lăng Phong lặng lẽ ngẩng đầu, nam nhân công thành danh toại như hắn, cũng có lúc nghèo túng khổ sở như thế sao? Y nghĩ nghĩ, vẫn không nên hỏi chức vị trong công ty của Đường Quân Triết thì hơn, nếu hắn thật sự Boss của y, mấy chuyện xấu hổ lúc trước chắc chắn không thể phủi bỏ trách nhiệm như chưa từng xảy ra được, cho nên, tầng bí mật này không nên chọc thủng thì hơn. Hai bên đều đã thẳng thắn thổ lộ tâm sự, không hơn không kém, trên cơ sở bình đẳng, bọn họ có thể hòa khí bình tĩnh trao đổi câu chuyện đáy lòng.
"Khi còn bé, cuộc sống của tôi cũng gặp rất nhiều khó khăn. Mẹ tôi qua đời từ sớm nên mọi khoản chi tiêu trong nhà đều phải dựa vào một mình ba tôi lao lực làm việc. Ông làm công nhân, một nghề mạt hạng đáy cùng của xã hội, vì thế ông luôn là cái đích để người khác chê cười và khinh thường. Nhưng ông chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt người đời, dù mệt mỏi vẫn cố gắng làm việc. Công việc của ông luôn kéo dài đến tận khuya, tan ca mới lê tấm thân rã rời trở về. Khi đó, vì còn phải dành dụm tiền cho tôi đóng học phí, ông không quản mưa gió cuốc bộ hai tiếng mỗi ngày đi làm, dù nhiều lúc tôi dậy rất sớm học bài, cũng không thể thấy được bóng dáng của ông. Ngày ngày ba bữa ông đều ăn bánh mỳ kẹp dưa muối, đôi khi có thêm chút cơm cũng để dành cho tôi. Ông càng cố gắng kiếm tiền, tôi càng liều mạng vùi đầu học. Cậu biết không, lúc tôi nhận được giấy báo trúng tuyển, ông ấy đã khóc như một đứa trẻ."
Quý Lăng Phong không chớp mắt nghe Đường QuânTriết bình tĩnh tự thuật hồi ức từng trải, đột nhiên cảm thấy y cũng có chút may mắn, mặc dù y không tận mắt chứng kiến tình thương vĩ đại của một người cha, không hiểu được cái gì gọi là phụ tử tình thâm, cũng không có một người cha nguyện vì y máu chảy đầu rơi, nhưng ít nhất, người đàn ông kia còn có thể bảo đảm đời sống vật chất cho y, hơn hai mươi năm qua, ăn uống chưa bao giờ là vấn đề khiến y sầu não.
Bất tri bất giác, y chậm rãi dịch người tới gần nam nhân này.
Đối với những cay đắng đã trải qua trong quá khứ, Đường Quân Triết không tránh né, cũng không hãm sâu vào đấy, giờ đây, hắn đã có đủ sức mạnh để có thể trực tiếp đối mặt với những thất trong quá khứ, bao hàm cả tương lai luôn biến hóa kia nữa. Hắn tiếp tục kể: "Tuy nhiên, cha tôi không vì thế mà được thư thái thêm phần nào, học phí cao ngất khiến ông càng phải cố gắng làm việc, tôi cũng bắt đầu đi khắp nơi làm thêm, mong sao có thể giảm bớt được gánh nặng cho ông ấy. Nhưng rồi, trước ngày khai giảng nửa tháng, công trường gặp rủi ro, ông ấy bị rơi xuống cột thép, chân bị dập nát, gãy xương."
"A! ?" Quý Lăng Phong kinh hô ra tiếng, rồi sau đó lại phát giác mình thất lễ liền len lén quan sát Đường Quân Triết, phát hiện hắn vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước.
"Đó là một cú đả kích rất lớn đối với tôi, tôi thiếu chút nữa đã quên báo danh sau khai giảng. Tiền thuốc men quá đắt trong khi giám đốc công trường một mực chắc chắn đó là lỗi của một công nhân khác, yêu cầu hắn phải chịu trách nhiệm chính, còn ông ta chỉ lo chi phí giải phẫu giai đoạn đầu, bồi thường một số tiền ít ỏi, mọi khoản khác đều đổ lên đầu công nhân kia. Sau đó, công nhân nọ bỏ trốn, không ai biết gã trốn đi nơi nào. Cha tôi không báo cảnh sát, ông nói mọi chuyện không phải lỗi của người nọ, chỉ là gã không thể giải thích minh oan được thôi. Ngươi đi thì đã đi rồi, lưu lại một đống chuyện rắc rối mà chúng tôi phải tự mình giải quyết, điều đáng nói là chủ lực lao động trong nhà đã không còn, thu nhập chẳng có, theo đó là gánh nặng thuốc men trị liệu, mọi thứ vồ vập đến khiến tôi khó có thể duy trì cuộc sống hiện tại, lúc ấy, tôi thậm chí đã bỏ học, cả ngày ở bên ngoài làm công, tối đến ở nhà chăm sóc cha tôi. Kết quả...cậu có biết thế nào không?"
Hắn rất có "lương tâm nghề nghiệp" đưa tay lên má trái làm một động tác minh hoạ, "Sau khi biết chuyện cha tôi đã cho tôi một tát, lực đạo lớn đến kinh người, liền như vậy đem tôi đánh tỉnh. Tiếp đó, tôi thành công xin A đại khoản trợ cấp đặc biệt cho sinh viên nghèo, nhưng so với số tiền thuốc men kia mà nói chẳng khác nào muối bỏ biển, chỉ đành phải gạt bỏ tự tôn chạy đôn chạy đáo vay tiền họ hàng, bạn bè."
"A đại? Anh tốt nghiệp A đại?" Nghe thấy tên trường học cũ, Quý Lăng Phong có chút kích động, lại có chút vui sướng vì chính mình cùng cùng nam nhân này là đồng học.
Đường Quân Triết cười xoa xoa tóc y, nói: "Tôi từng học ở A đại , nhưng không tốt nghiệp. Khi đó thật sự không có biện pháp, với những ý tưởng trong đầu, tôi bắt đầu tìm con đường khác cho mình, sử dụng kỹ năng vốn có của bản thân để thiết kế phần mềm ứng dụng. Lúc ấy tôi không có nhiều tham vọng, chỉ vì là bị cuộc sống chèn ép đến không thở nổi nên đơn thuần muốn làm cái gì đó đơn giản một chút thôi. Tôi đã bỏ ra rất nhiều thời gian, ngay từ đầu kỳ thật rất sợ, sợ vạn nhất mình là kẻ vô tích sự, lại dám hoang phế việc học, tương lai làm thế nào mới thoát khoải hoàn cảnh khốn cực này? Tôi đã từng hoài nghi chính mình, đã từng hoài nghi tương lai, không phải tôi không tự tin, mà là không dám tin tưởng, tầm mắt cũng nhìn không tới tương lai tươi sáng phía trước, chỉ cần một bước phạm sai lầm, nửa đời sau đều không khả năng quay đầu."
Quý Lăng Phong nghiêng mặt nhìn hắn, lại tựa đầu trên đầu gối, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, tôi có chút gặp may mắn, xem như thành công đi. Mười năm trôi qua, khổ cực lúc ấy tôi cơ hồ không còn nhớ rõ, giờ ngẫm lại cũng không có nhiều cảm xúc. Tôi thật sự rất biết ơn chính mình khi đó, gặp khó khăn gì cũng đều cắn răng kiên trì."
Xem như kết cục mỹ mãn, Quý Lăng Phong thở phào một hơi, nháy mắt bỗng có một loại cảm giác thoải mái.
Quý Lăng Phong nhìn nam nhân đôi mắt vẫn bình thàn như trước, thật cẩn thận hỏi, "Vậy cha anh bây giờ còn sống không?"
Đường Quân Triết nở nụ cười, "Ân, rất khỏe, tuy rằng tay chân giả hành động không được tiện, nhưng ông ở nhà uống đủ loại cây cỏ, ó khi so với tôi còn khỏe hơn nhiều."
Quý Lăng Phong lại hướng BOSS dịch tới, khoảng cách giữa hai người chỉ còn có tí chút, cơ hồ muốn dán chặt vào nhau .Đường Quân Triết vừa nãy tâm sự chuyện lúc trước, đến giờ mới phát hiện tiểu gia hộ kia đã gần mình thế, ma xui quỷ khiến, hắn cũng lặng lẽ dời tới một chút, cuối cùng vết thương đã lành lại, hết thảy đều thực viên mãn.
Hắn vỗ vỗ bả vai Quý Lăng Phong, cảm giác gầy gò lướt nhanh trên bàn tay, khiến người ta cảm thấy lo lắng cho tương lai y.
No comments:
Post a Comment