Chap 8
Mặt trời buổi chiều ẩn mình sau những tòa nhà cao tầng san sát nhau, đem những đám mây phía chân trời xa xa nhuộm lên một sắc hồng rực rỡ, ngay cả gương mặt hoàn mỹ của Quý Lăng Phong cũng không tránh khỏi mà nhuốm nồng sắc ráng chiều
Cơ mà không xét yếu tố ngoại cảnh thì tình hình khó xử hiện tại cũng đủ là y đỏ bừng mặt ngượng ngùng. Đương nhiên, xét theo tình cảnh, thì cũng chỉ có mình Quý Lăng Phong là đơn phương cảm thấy xấu hổ mà thôi.
Đứng trước mặt y là một nam nhân, tây trang thẳng thớm, gương mặt góc cạnh rõ ràng, cả người nhìn qua thật thành thục trầm ổn, những cũng không quá già dặn, mắt kính viền vàng nằm trên sóng mũi cao thật cao, làm nam nhân càng toát ra một loại khí chất tao nhã.
Quý Lăng Phong nhận ra nam nhân này, diện mạo cùng khí chất của hắn quả thật khiến người ta khó lòng quên được, dù cho đây là lần đầu tiên y cẩn thận quan sát hắn. Lần trước ở trong hoàn cảnh bối rối, y chỉ mới nhìn qua thân hình thanh thoát hoàn mĩ cùng diện mạo sắc sảo của hắn, chứ chưa chú ý đến khí chất trưởng thành, trầm ổn ẩn sau diện mạo kia, hệt như cả cơ thể kia đang mang trong mình một nguồn năng lượng khủng khiếp.
Đương nhiên, điều này cũng chỉ là suy nghĩ trong thoáng chốc xẹt qua khi Quý Lăng Phong nhìn thật kĩ nam nhân trước mắt mà thôi. Chợt y cúi đầu rảo bước, nhặt cặp táp mình lên, không để ý đến bàn tay nam nhân vươn ra, mà trái lại tự đứng lên phủi phủi cả người mình.
Quý Lăng Phong bĩu môi, ánh mắt vô cùng mất tự nhiên mà đảo sang nơi khác, vẻ mặt tựa hồ có chút bất mãn, "Anh tại sao lại ở chỗ này?"
Nam nhân bất động thanh sắc thu tay tay lại, ngược lại cũng bắt đầu đánh giá thằng nhóc trước mắt. Kỳ thật từ sáng nay lúc đi ngang qua tầng 11, cũng có từ xa mà liếc y một lần, khi đó Quý Lăng Phong đang cùng một nữ đồng sự tám chuyện, nụ cười tươi tắn tự nhiên hiện lên trên khóe môi, giơ tay nhấc chân, hay thậm cúi người cũng mang vài phần khí chất.
Cớ sao lúc nào gặp mình cũng mặt nhăn mày nhó? Nam nhân tương đối buồn bực, không biết đột nhiên nghĩ tới điều gì, mâu quang sau thấu kính lại tối sầm lại, bất quá cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi, hắn trả lời: "Tôi làm việc ở đây."
"À." Quý Lăng Phong kỳ thật căn bản không có nghe hắn đang nói cái gì, ánh mắt liên tiếp đảo loãn khắp nơi, đang nghĩ ngợi, mình phải kiếm chỗ nào mà trốn.
Thật sự là —— xui thấy mồ! Như thế nào mà ngay ngày đầu tiên đi làm ở công ty lại đụng phải người này! ?
Quý Lăng Phong có chút chột dạ mà liếc nhìnvăn phòng rộng lớn bên cạnh, sắp tới còn phải hợp tác với các đồng nghiệp cùng ban, chuyện y một thời ăn chơi trác tác này nếu bị hắn để lộ ra thì ôi thôi rồi đời em cô lựu!
Nghĩ đến đây y lại hỏi nam nhân thêm một lần nữa, "Anh tới nơi này làm gì thế?"
Nam nhân nghẹn họng, chẳng lẽ hắn trời sinh có thể chất dễ bị người khác bỏ quên? Chỉ một câu "Sao anh lại ở đây" thôi, rõ ràng đã mở miệng đáp trả, tiểu gia hỏa này thế nhưng một chữ cũng không lọt vào tai, tiếp đó còn hỏi "Anh tới đây làm gì?."
Nam nhân không khỏi đối với sự tồn tại của mình mà sinh ra cảm giác hoài nghi, không lẽ là tại mình có vấn đề? Ngẫm lại hắn bao năm dốc lòng đổ sức gây dựng Tín Đạt, hiện giờ một câu nói một ánh mắt của hắn thôi cũng đều có hàng đống người phải vò đầu bứt óc mằn mò giải nghĩa, tựa hồ cũng chỉ có ở người trước mặt này là đến liếc cũng chẳng thèm nhìn một cái.
Hắn lần này không lập tức mở miệng trả lời, mà đợi cho Quý Lăng Phong vì thấy nam nhân trầm mặc lâu khiếp hồn nên quay đầu lại nhìn hắn đã, mới lại sâu kín đáp trả: "Tôi làm việc ở đây."
"Ừm... Ửm ( ⊙ o ⊙)! ?"
Hai mắt hoa đào của Quý Lăng Phong lập tức mở to như hai trái hạnh nhân, làm, làm, làm, làm việc?
Nếu nam nhân biết thuật đọc tâm, hắn nhất định có thể nhìn thấu chuyện giờ phút này nội tâm Quý Lăng Phong là như đang có bão rền rĩ thét gào, má ơi, có cần phải trùng hợp thế không! Y mấy giây trước còn định tìm cách tránh né người này, coi như cái gì cũng không phát sinh, hiện tại thì thế nào đây? Nam nhân từng bị y đè (... ) lại làm việc ở đây, cứ thế này thì dù ngẩng đầu không thấy, cúi đầu cũng sẽ đụng mặt, thế này thì làm sao né!
Đương nhiên, bạn học tiểu Quý có rít gào cũng chỉ rít gào trong lòng, chứ trên mặt còn cố đeo lấy cái vẻ bình tĩnh, mà kéo kéo khóe miệng cứng ngắc, hỏi: "Như vậy... Chúng ta là đồng nghiệp?"
Mấy đồng nghiệp của y không phải toàn thuộc dạng thiên tài hiếm có khó tìm cả sao! Còn người này là ngưu lang kia mà!? Quý Lăng Phong dại ra mà ngãm lại chức nghiệp của nam nhân, không đúng! Hắn làm sao có thể làm việc tại đây?
Y nhìn nam nhân bằng ánh mắt vô cùng quái dị, "Anh... Đổi nghề ? Tới tận cửa phục vụ sao?"
Quý Lăng Phong thật không cách nào bình tĩnh , má ơi đây là công ty đó! Đem MB gọi vào tận trong công ty lý phục vụ tới cửa sao? Ai mà gan to dữ? Không muốn sống hả trời! Sáng nay còn nghe người ta nói đại BOSS to nhất của công ti gần đây mỗi ngày đều đi làm, hiện tại không phải là là thời điểm mà tác phong và kỷ luật cần được thực hiện nghiêm minh sao? Lỡ bị bắt được tại trận là chỉ có nước chết không có mồ chôn đó!
Nam nhân giờ phút này vẫn là cứng đơ người, môi mềm giật giật, vẻ mặt hắc tuyến, suy nghĩ cả nửa ngày y vẫn là biến mình trở thành trai bao ư?
Hắn hắng giọng một cái, nâng cao thanh âm, "Nghe này —— công việc ở đây là công việc chính thức của tôi."
"... Hả?" Quý Lăng Phong hướng đôi mắt ngây thơ vô số tội nhìn hắn. Sau đó liền lui vài bước về phía sau, ngón tay run rẩy vào hắn hỏi: "Anh anh anh thật sự đổi nghề ?"
Còn là nhân viên chính thức! Ừ thì tuy rằng lấy tuổi của hắn mà làm tiếp cái nghề đòi hỏi phải vận động chân tay cười độ cao này thì đúng là không mấy dễ dàng rồi, Nhưng không lẽ ngưu lang thời nay đề đa tài đa nghệ như thế sao?? “quy ẩn giang hồ” còn có thể đến công ti nổi tiếng này làm nhân viên chính thức, trong khi đó y chỉ là tay thực tập sinh!
Nam nhân phát hiện, suy nghĩ của vật nhỏ trước mắt này cùng mình hoàn toàn không cùng một tuyến! Nhìn bộ dáng Quý Lăng Phong kinh ngạc, hắn nhịn cười, đẩy gọng kính nói: "Không phải tôi đổi nghề, tôi vẫn luôn làm việc tại đây."
"( ⊙ o ⊙) a! ? Anh anh anh anh anh anh..." Quý Lăng Phong lại đắm mình trong gió hỗn độn.
Mặt trời đỏ rực dần lặn về phương tây, ngoài kia cả đất trời nhuộm đỏ ánh nắng chói sáng, hai gò má Quý Lăng Phong cũng phơn phớt hồng, nam nhân nhìn y "Anh" nửa ngày vẫn là cứng họng nửa ngày không nói thêm được chữ nào - bộ dạng thật sự đáng yêu vô cùng, thật sự có cảm giác —— cảnh đẹp ý vui.
Hắn cũng không ngăn y lại, chỉ đơn giản theo chắp vào chữ “Anh” kia mà tiếp lời, trực tiếp hỏi: "Tôi có lúc nào nói mình thuộc giới công nghiệp tình dục sao?"
A? Ngẫm lại mới thấy hắn quả thực chưa khi nào thừa nhận điều này, Quý Lăng Phong cố gắng nhớ lại tình cảnh ngày đó, "Lúc tôi đưa, đưa tiền boa cho anh, cũng có tháy anh giải thích gì đâu."
Thanh âm của y càng ngày càng nhỏ, nhưng rốt cuộc cũng dủ dể lọt vào tai nam nhân, hắn chọn mi, "Lần trước tôi đây đã kịp mở miệng nói gì đâu mà cậu đã co cẳng té mất rồi."
Chết tiệt! thế còn hai ngàn tệ lệ phí hôm ấy thì sao!
Dĩ nhiên Quý địa thiếu gia nghèo túng chỉ biết lặng thàm mà nuốt nước mắt vào tim, lúc ấy mắt cũng không chớp đã liền quăng ra 2000 đồng, hiện tại sinh hoạt phí một tháng của hắn cũng chỉ ba ngàn. Sự thay đổi chóng mặt ấy nhất thời làm Quý Lăng Phong có chút không thích nghi được, nghĩ tới phận mình, y nhìn về phía nam nhân bằng ánh mắt có chút ngượng ngùng cùng xấu hổ.
Y đã muốn quên phứt ngày ấy đi cho xong, nhưng vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng than thở hỏi: "Vậy lúc đó anh mướn phòng cùng tôi làm chi..."
"Lần trước cậu ở X'Club uống rượu như điên như khùng, muốn ra ngoài, nhưng không có tiền nên bị bảo vệ ngăn lại." Nam nhân nói dối không chớp mắt, "Tôi vừa đi ngang qua, thì cậu tránh họ lại ngã vào người tôi."
"Cái gì?" Quý Lăng Phong lại mở to mắt, hắn nhớ rõ bọn Trương Quyết Dương đều nói hắn uống rượu cũng tài lắm, đâu thể nào say đến mức đó được?
"Là vậy đấy, còn cố sống cố chết bám lấy tôi không chịu thả." Nam nhân mặt không biến sắc nói.
"Thật?" Quý Lăng Phong sờ sờ cằm, tỏ vẻ vẫn thực hoài nghi, "Thế chuyện tiền nong tính sao, sao lại đưa tôi đến khách sạn?"
"Cậu than thở chửi mắng thằng bạn dám bỏ mặc cạu, gã gọi là gì ta... Trương Nghị Dương đúng không?" Nam tử nhíu mày cẩn thận hồi tưởng ngày đó cùng Trương đổng xuống xe gặp phải tiểu tử kia, Trương đổng là gọi hắn Trương Nghị Dương thì phải?
"... = chậc =" Nghe được tên Trương Nghị Dương, Quý Lăng Phong cười mỉa, áy náy tận đáy lòng mà yên lặng đưa mắt nhìn hắn, thật ra đối với lời nói của nam nhân kia y vẫn chưa tin hẳn mười phần, nam nhân thế là vẫn không ngừng cố gắng giải thích: "Tôi thấy cậu lúc ấy say quắc cần câu, lại cứ níu lấy tôi không buông, rốt cuộc thôi đành đem cậu về khác mình đang ở."
Quý Lăng Phong nghiêng đầu, "Anh vẫn luôn làm việc ở đây, sao còn phải ở khách sạn?"
Biểu tình nam nhân phút chốc xuất hiện nứt rạn, thầm nghĩ mình cũng bất cẩn quá rồi, tiểu gia hỏa này hóa ra cũng không đến nỗi quá ngốc.
Hắn không nhanh không chậm đẩy gọng kính viền vàng của mình, nói: "Lúc ấy có người của tập đoàn đối tác đến bàn chuyện hợp đồng, tôi phụ trách đi tiếp đãi, cùng họ nghỉ lại trong khách sạn."
"Ra vậy."
Quý Lăng Phong cuối cùng cũng có chút yên lòng, chợt hướng hắn mà cười cười có chút ngượng ngùng. Y cũng ý thức được mình cũng hơi cảnh giác quá mức, người ta hảo tâm cho mình ở một đêm không nói, chính mình còn nghi ngờ động cơ hắn mà hỏi lung tung này nọ, thật sự là không tốt đẹp gì, mà đối với nghi vấn của y, nam nhân cũng rất nhẫn nại giải đáp hết thắc mắc nữa chứ, Quý Lăng Phong này thật cảm động quá, hóa ra vào lúc hoạn nạn, dù ở đâu hay thời đại nào cũng không thiếu thanh niên mang trong mình lí tưởng tươi đẹp mà hành hiệp trượng nghĩa, ra tay giúp đỡ ha! Ừ thì, cũng không tính là thanh niên ╮(╯▽╰)╭(BOSS đại nhân: sao biết ông đây không còn trẻ nữa... )
Nghĩ thế, Quý Lăng Phong quay đầu hướng nam nhân cười tươi roi rói, "Đêm đó thật sự là cám ơn anh."
Nương theo vệt tà dương cuối ngày, nụ cười y hiện rõ nơi đáy mắt nam nhân.
Bọn họ đang đứng cạnh cửa kính thủy tinh trong suốt ở trên một tầng rất cao, nghiêng người một chút là liền có thể thấy được cả chốn thành thị phồn hoa, mà giờ khắc này nam nhân cảm thấy, mình trước giờ chưa từng phấn chấn đến thế, hắn không biết là do ngoại cảnh thay đổi, hay là do xúc cảm trong phút chốc đã ngập tràn trong mình.
Hắn nhìn chằm chằm bộ dáng thư thái của tiểu tử, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói, "Cảm ơn đâu chỉ nói miệng là xong"
Lời vừa ra khỏi miệng, chính hắn cũng sửng sốt, Quý Lăng Phong lại càng ngây ngốc mà đưa mắt nhìn hắn.
Lông mi y vừa dày vừa dài, mềm mại như liễu rũ, chớp chớp liên hồi để lộ đôi con ngươi đen óng hướng thẳng hắn, hắn không hề mở miệng giải thích là mình lỡ miệng giỡn chơi gì đó, thậm chí xem đấy là nói lỡ, mà thuận theo tự nhiên nói tiếp: "Tôi còn chưa ăn cơm chiều, cùng đi ăn?"
Hắn cũng chẳng có ý gì ngoài việc ăn bữa cơm giao lưu cho vui, cũng lâu rồi chưa cùng ai ăn bữa cơm, tối nay khó lắm mới được trống lịch, vốn là đang mừng mình có chút thời gian nghỉ ngơi, thế mà giờ đây, hắn cư nhiên lại nảy ra ý muốn muốn cùng tiểu gia hỏa này ăn bữa cơm.
Ý thức được chính mình hơi khác thường, nam nhân quay đầu đưa mắt nhìn ngoài kia nơi ánh tà dương đã lặn mất phân nửa, chỉ còn chút le lói yếu ớt nơi cuối chân trời, ngh nghĩ, đại khái là bởi vì cảnh mặt trời lặn hôm nay thật đẹp đi.
Mặt cười mà lòng đau đớn, Quý đại thiếu gia chẳng còn chút mặt mũi nào, lại đưa mắt liếc sang nơi khác, cúi đầu nói: "Chuyện này, đợi cuối tháng có lương rồi tính đi..." Ngụ ý hôm nay coi như thế là xong.
Có lẽ Quý đại thiếu gia khi xưa vung tiền như rác rất ít khi gặp tình trạng không có tiền mời khách kiểu này, nên giờ phút này đến hai gò má cũng hơi hơi phiếm hồng, nhìn kỹ, ngay cả bên tai cũng đều hồng rực một mảng, lại còn một đường hồng tới rồi cổ.
Ánh mắt nam nhân theo cổ y một đường đi xuống, thẳng đến nơi cổ áo sơ mi một nút không cài, xương quai xanh hoàn mỹ như ẩn như hiện, cũng bị tà dương phủ một tầng hồng nhạt. Ánh mắt sau thấu kính lại càng trở nên thâm trầm, tựa hồ như đang vận hành nơron mà phán đoán một chuyện kinh thiên động địa.
Nhìn Quý Lăng Phong sắc mặt không bình thường, hắn tựa hồ nháy mắt liền hiểu ra được, ngẫm lại, Quý đại thiếu gia sao lại đến công ti mình phỏng vấn tìm việc? Chắc là cãi nhau với ông bà già rồi, nhưng đến mức ép con mình phải bỏ nhà ra đi, Quý lão gia cũng hơi quá đáng rồi.
Nam nhân sờ sờ cằm, thật sự có chút thương cảm cho vị thiếu gia túng thiếu này, làm thiếu gia ăn sung mặc sướng đã lâu , mỗi ngày ăn cơm với rau dưa chắc chịu không nổi rồi.
Hắn xoay người, "Đi thôi."
"Hả?" Quý Lăng Phong ngẩn ra, nhưng vẫn là đi theo, "Đi đâu?"
"Đi ăn."
Quý Lăng Phong nghẹn một lúc lâu, rốt cuộc đỏ mặt nhỏ giọng nói câu, "Trên người tôi không có tiền."
Trên thực tế, hắn cũng không phải là hoàn toàn không có tiền, ngay tại tối hôm qua, hắn rối rắm mãi vẫn mở miệng mượn Trương Nghị Dương ít tiền. Bữa cơm lúc trưa cũng là nhờ vào số tiền ấy, tuy rằng đã có công việc, nhưng cuối tháng mới có thể lĩnh lương, trước đó thì phải thắt lưng buộc bụng được chừng nào hay chừng nấy.
Hiện giờ tuy rằng bị ông già quản lí gắt gao cơ mà chút tiền đó đối với gã cũng chẳng thành vấn đề, còn vỗ vai y nói không cần trả, nhưng Quý Lăng Phong cũng không phải là không biết xấu hổ mà mượn nhiều, cũng không thể để lộ tin mình một thân nửa cắc cũng không có mà đòi bày đặt bỏ nhà ra đi. Chút tiền này là để chi trả tiền ăn uống, sống cực lâu ngày y cũng đã hiểu rõ cái đạo lý sĩ diện hão thì chỉ khổ thân, vì thế không định cùng nam nhân trước mặt tính toán sòng phẳng.
Nam nhân dừng chân một chút, ý thức được mình nói còn chư rõ ý, hắn quay đầu lại nói: "Tôi mời."
"Ủa? Vì sao?" Quý Lăng Phong mặt đần thối ra, nhưng vẫn là nhẹ bước đi theo phía sau nam nhân.
Nam nhân cười khẽ, không trả lời.
Hai người đang lúc vào thang máy, nhìn những con số đang giảm dần, Quý Lăng Phong đột nhiên ý thức được một vấn đề.
"Đúng rồi, còn không biết anh tên là gì?"
Nam nhân nhấp hé miệng, "Đường Quân Triết."
"À, tôi là Quý Lăng Phong."
Ánh mắt của y lại lướt lên thân hình nam nhân, lại phát hiện nam nhân cũng đang nhìn mình, thoáng chốc bốn mắt chạm nhau, y tựa hồ cảm giác được nam nhân bên dưới vẻ mặt cương nghị kia là một sự ôn hòa điềm đạm.
Tôi biết cậu tên gì, đại BOSS đẩy kính mắt, bên môi gợi lên một nụ cười nhạt, sớm đã biết.
No comments:
Post a Comment