Chap 7
Edit: Hạt dưa chíp chíp
Quý Lăng Phong cảm thấy RP của bản thân đột nhiên bạo phát, tuy thông qua cuộc thi viết y phần nào đoán được, biểu hiện lúc phỏng vấn cũng xem như không tồi, nhưng khi chính thức nhận được thông tin mình trúng tuyển công ty Tín Đạt vẫn nhịn không được cười toe toét. Trước thử việc hai tháng, tiền lương 3000, mặc dù không phải là nhân viên chính thức nhưng y cũng có một số công việc nhất định.
Tuy số tiền bình thường ấy Quý đại thiếu gia không đặt vào mắt, nhưng tốt xấu gì cũng đủ để thoả mãn nhu cầu ăn uống cơ bản của y, về phần nơi ở...y không muốn quanh năm suốt tháng ở nhờ nhà tnd, chẳng phải y bày đặt ngại ngùng, mà y nhận ra cha gã Trương đổng tựa hồ đối với y có chút thành kiến. Nếu ông ta biết tnd thu lưu y, bất mãn lẫn nhau là điều khó tránh khỏi. tnd dạo này cũng bị chèn ép nhiều rồi, y không muốn vẽ thêm phiền cho gã.
Nói là một chuyện, làm được hay không thì là chuyện khác, y không biết đào tiền đâu ra để thuê nhà nha. Nhiều ngay nay, Quý đại thiếu gia bước đầu nếm trải được cái gì gọi là gấp gáp, quay cuồng, lo lắng. Y hiển nhiên có thể hỏi mượn tnd chỗ ở, cũng ngập ngừng trực tiếp hỏi vay tiền. Khi tờ nhân dân tệ cuối cùng trong ví được tiêu xài triệt để, y bất đắc dĩ bắt đầu thích ứng với gió lạnh Trung Hoa trở về. Đi chừng một đoạn lại bi phẫn phát hiện mình đến một đồng mua nước cũng không có, y chỉ có thể theo bản năng liếm liếm môi, tự thuyết phục bản thân đến nhà liền có thể uống.
Nếu không phải có tnd trượng nghĩa giúp đỡ, sinh hoạt có thể nói là bước đi duy gian, tuy rằng bây giờ cũng chẳng khá hơn chút nào, nhưng ít nhất tnd còn tới phương địa thuê người giúp việc, bảo đảm việc ăn uống cho y,...
Hiện thực có thể tiêu phí thời gian nhanh nhất, đối với tiền lương thực tập có thể lên tới 3000 đồng, Quý Lăng Phong đã rất thoả mãn, ít nhất chừng ấy đủ để y có khả năng nuôi sống chính mình.
Sáng sớm hôm nay, Quý Lăng Phong thay âu phục màu đen mượn ở chỗ tnd, ngắm nghía dáng người cao ráo trong gương mà không khỏi cảm khái. Y lúc này hoàn toàn khác xa tư thái thiếu gia nhà giàu ngày thường, càng nhìn càng thấy giống mấy tên nhân viên tháo vát khôn khéo.
Y kéo nhẹ rèm cửa, cảnh vật bên ngoài tinh không vạn lý, tươi mới đầy sức sống.
o.O.o
Thông qua vài câu giới thiệu đơn giản, y được đưa đến tầng mười một làm việc. "Ba tháng này cậu sẽ thực tập ở đây."
"Cảm ơn, tôi đã biết!" Quý Lăng Phong gật đầu, thói quen khinh mạn hay xoi mói của Quý thiếu gia dĩ vãng sớm đã thu hồi, nhất cử nhất động nho nhã lễ độ. Ngày đầu đi làm, y muốn tranh thủ, lưu lại cho người khác một ấn tượng tốt.
"Cậu là Quý Lăng Phong?"
Nghe thấy có người gọi tên mình, Quý Lăng Phong quay đầu, phát hiện một người đàn ông trung niên mặt mũi phúc hậu đang dùng ánh mắt hoà hảo đánh giá mình, trong ánh mắt như loé lên điểm điểm tinh quang, nhìn qua khôn khéo, thậm chí có một chút...cáo già.
"Đây là giám đốc Lục của bộ phận nhân sự." Nữ nhân dẫn đường cho y giới thiệu.
"Giám đốc Lục, sớm!" Y gật đầu chào hỏi, lại lờ mờ nhận ra ánh mắt của vị giám đốc bộ phận nhân sữ này luôn rà rà trên người mình, lúc lâu sau, Quý Lăng Phong rốt cục do dự hỏi: "Ngài biết tôi sao?"
"Cái này, ách...về sau không cần ăn mặc như nhân viên chính thức thế, nhân viên thực tập đối với trang phục không yêu cầu, mặc thế nào cũng được."
Quý Lăng Phong tiếp tục gật đầu, nhìn giám đốc Lục vẫn mang một bộ dạng muốn nói lại thôi, không khỏi nghi hoặc: "Ngài còn muốn phân phó gì nữa không?"
Người đàn ông trung nhiên sắc mặt trở nên quái dị, ngượng ngùng cười: "Ha hả, tiểu tử cậu bộ dạng không tồi, làm rất tốt a." Dứt lời vỗ vỗ vai y rồi bỏ đi, lưu lại Quý Lăng Phong đứng trơ một mình tại chỗ, khó hiểu nhìn giam đốc Lục cười cười.
"Vị trí của cậu ở chỗ kia, tôi có việc phải đi trước."
"Vâng, xin lỗi đã làm phiền." Quý Lăng Phong nhẹ giọng cười.
Gần quá trưa, Quý Lăng Phong ngồi trước bàn máy tính, chán chường ngáp dài vài cái. Y biết, thực tập sinh, hơn nữa còn là loại chưa tốt nghiệp đại học như y, nói khó nghe một chút, thường phải chạy việc vặt. Loại tình huống này thường xuyên xảy ra ở một công ty lớn như Tín Đạt, người ta ít nhiều còn có một ít công việc giao cho ngươi, mà cũng có thể vì là công ty lớn, nhân viên kỹ thuật cao khẵng định nhiều như nước, họ tuyệt sẽ không phân phó một thực tập viên đi làm mấy việc có hàm lượng kỹ thuật hay công tác chuyên nghiệp, cho nên nói tóm lại Quý Lăng Phong vô cùng thanh nhàn.
Tướng mạo Quý Lăng Phong thường ngày rất tốt nên rất được nhiều nữ nhân trong công ty tiếp cận, nhưng nhân viên chính thức thường rất bận rộn, vì thế cùng lắm cũng chỉ tán gẫu hai ba câu. Quý Lăng Phong dù vô cảm với nữ nhân cũng không khỏi vui mừng khi có người cùng mình tán gẫu giải buồn, dần dà liền đi theo nói chuyện với nhau.
Thời điểm nhàm chán nói chậm thì rất chậm, nói khoái cũng rất khoái, bất tri bất giác đã đến giữa trưa, Quý Lăng Phong đống máy tính dự định đến nhà ăn ở công ty dùng cơm trưa, đúng lúc này, thanh âm của một nam nhân truyền đến.
"Nha, cậu là thực tập sinh mới?" Y quay đầu lại, chỉ thấy một người mang áo sơ mi màu vàng nhạt đi tới, mặt dùi, mắt nhỏ, bộ dạng không cao lắm, hình thể vừa phải, nhìn qua đúng mẫu một của một kẻ khôn khéo, một tay ôm văn kiện, một tay cắm vào túi áo.
"Ân! Anh là?"
Nam nhân không đáp, vươn tay đưa cho y tập văn kiện. "Cầm văn kiện này sao chép, đóng thành sáu phần."
Quý Lăng Phong hơi hơi nhíu mày, dẫu hắn đến để giao việc, nhưng ngữ khí của kẻ tài trí hơn người kia khiến y có chút không thoải mái. Bất quá, đây là tình huống thường tình của thực tập sinh như bọn họ, y không muốn ngày đầu tiên đã có đụng chạm không hay cùng nhân viên chính thức nên liền đồng ý. "Vâng!"
"Trước buổi chiều đem tới bàn của tôi." Nói xong liền chỉ chỉ "Nó ở kia."
Quý Lăng Phong hé miệng, chuyện này phải nói thẳng nha "Tôi muốn đi ăn trưa trước, giờ đã hơn mười hai giờ trưa rồi."
Nam nhân liếc mắt nhìn hắn "Cậu không thể sao chép trước rồi ăn sao? Tôi xem cậu cũng rất nhàn đấy chứ?"
Quý Lăng Phong rốt cục nghe ra ngữ điệu của hắn không tốt, không khỏi có chút khó hiểu, y chưa từng gặp hắn, như thế nào lại bị nhắm?
Quý thiếu gia nhàn nhã cả buổi như y trái lại không biết, việc mấy mỹ nữ trong công ty có ý tiếp cận y đã bị không ít nhân viên nam xem không vừa mắt, huống chi so với nhân viên chính thức bận tối mắt tối mũi, y ngồi trước máy tính phá lệ nhàn nhã tự tại, khó tránh khỏi việc bị người khác xem thường.
"Cũng do thế đấy, dù sao tôi cũng rất nhàn, ăn xong sẽ giúp anh sao chép, miễn cho buổi chiều nhàm chán." Nói xong đem văn kiện để trên bàn mình, đứng dậy muốn đi.
Nam nhân rốt cục trầm mặt xuống. "Đây là văn kiện cho cuộc họp."
Quý Lăng Phong mỉm cười, văn kiện trọng yếu chân chính sẽ không có khả năng giao cho một nhân viên phổ thông, cũng không thể chỉ phân được sáu phần. Chỉnh chỉnh áo quần, y làm như vô tình nói: "Nếu đây thật là văn kiện khẩn cấp mà không được phân đóng kịp, gây tổn thất cho công ty, tôi không hoàn thành nhiệm vụ thì cũng do tôi chịu trách nhiệm, anh có thể báo cáo cho cấp trên đuổi việc tôi."
Nam nhân bị y hắt nước lại sắc mặt càng trầm, nghẹn họng trân trối, vô pháp phản bác được. Tập văn kiện này quả thật không phải thứ trọng yếu gì, là tư liệu ngày mai họp tổ mà thôi, nhưng thực tập sinh thái độ kiêu ngạo này khiến hắn gai mắt. Chỉ là một tên tiểu bạch kiểm mà thôi, dựa vào bộ dạng tướng mạo tốt hơn một chút liền dám thảnh thơi nói chuyện với đồng sự nữ đến trưa, y cho y là ai hả?
Nhìn y nghênh ngang buông văn kiện mà đi, nam nhân hận đến nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng trừng theo bóng lưng ai đó.
Quý Lăng Phong tuy rằng không thích thái độ của nam nhân kia, nhưng nếu đã đi làm ở Tín Đạt, cũng không thể gặp một chút chuyện liền mặc kệ, cho nên ăn cơm xong phải cầm văn kiện đi sao chép mới được.
Tập tư liệu kia thật dày, y lại không am hiểu đóng tập, cho nên mày mò làm quen hẳn là cần hết nửa giờ, hoàn thành sáu phần có khi gần hai tiếng cũng nên. Quý Lăng Phong nghĩ nghĩ, vẫn đem văn kiện đi theo.
Hoàn hảo người kia không ở đây, giúp y may mắn tránh được việc bị khinh bỉ xát mạ vì trình độ gà mờ. Quý Lăng Phong thập phần khẳng định, người nọ đối với y chắn chắn bất mãn khó chịu lắm, cũng là do y bất tài. Y đem văn kiện chỉnh tề cất kỹ, định xoay người rời đi thì thấy được một cái công tác phía trên, chủ nhân của chỗ ngồi kia-Lý Hiểu Chí.
Quý Lăng Phong thở dài, hai tháng tới, người ngày có lẽ sẽ thường xuyên lởn vởn trong tầm mắt mình.
o.O.o
Thời gian tan tầm làm người ta tê mông mong chờ cuối cùng cũng tới.
Giờ làm quy định tháng mười không kéo dài như mùa hè, năm giờ tan tầm, tịch dương dần phai nhạt.
Quý Lăng Phong đưa tầm mắt qua cánh cửa s ổ bằng thuỷ tinh thật lớn nhìn quang cảnh bên ngoài, mặt trời đã lặn về tây từ bao giờ, ánh sáng huy hoàng tỏa ra bốn phía, làm cho khu thương mại sầm uất này được mạ một lớp sắc mới, màu đỏ rực rỡ hào nhoáng.
Khuôn mặt y hiện tại phiếm hồng, hơi thở ấm áp hắt ra từ chiếc mũi nhọn, chiếc bóng mảnh khảnh kéo dài trên mặt đất, rất dài.
Lúc này, trong căn phòng to lớn, trừ bỏ một vài đồng sự bận rộn tăng ca còn ngồi trên ghế, những người khác cũng đã tan tầm, còn y thì giúp hai nữ đồng sự tăng ca mua cơm hộp nên so với người bên ngoài hơi muộn một chút.
Xoay người thu dọn đồ đạc, y chuẩn bị trở về nhà.
Được về nhà khiến cho tâm tình y dễ chịu lạ thường, tuy nghiêm khắc mà nói đấy cũng chả phải là ngôi nhà chân chính của y, chỉ
Nhưng hiện giờ, đó là nơi duy nhất y có thể thả lỏng tâm tình.
Phất tay nói lời tạm biệt với mấy đồng sự, tiếp xúc trò chuyện một ngày ngắn ngủi, bọn họ coi như đã nhận thức dù rằng không thân quen là bao.
Ở công ty ngây người một ngày, hắn cười nhẹ, miệng khẽ ngâm nga một giai điệu vu vơ.
Quý Lăng Phong một tay đeo túi của mình trên vai, tay kia cắm vào trong túi áo khoác, mắt khép hờ, như cũ ngân nga giai điệu trên môi, bộ dáng thả lỏng tinh thần của y thực sự không thích hợp với một thân tay trang giỏi giang thành thục, nhưng bản thân y lúc này không thèm để ý, loại trừ cái người ý đồ tìm y gây chuyện ra, ngày đầu tiên đi làm này thực khiến y vừa lòng.
"Ngô-!"
Quý Lăng Phong đột nhiên mở mắt, thấy như vậy không gây khoái cảm, y lại nhắm hai mắt, chỉ he hé để nhìn rõ mặt đường dưới chân. Vì thế ngay tại chỗ ngoặt, vì không nhìn phía trước nên y vô tình đụng phải một người.
Mặc dù người bị đụng phải là nam nhân kia, nhưng hắn vẫn đứng sừng sững bất động, trong khi đó, chân Quý Lăng Phong lại không xong, thân mình nghiêng ngả một cái rồi trực tiếp ngã trên mặt đất.
Quý Lăng Phong đau đớn nhu nhu đùi, cò chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã đưa tới trước mặt hắn. Nương theo cánh tay kia ngẩng đầu nhìn, y thấy rõ gương mặt của chủ nhân nó và trực tiếp hoá đã tại chỗ.
"Tại sao lại là anh?"
No comments:
Post a Comment