Monday, October 28, 2013

[Boss] Chap 6

Chap 6

Edit: Hạt Dẻ Cười


Quý Lăng Phong vừa bước vào đại sảnh nhà họ Quý, trong phút chốc đã cảm nhận được bầu không khí trong phòng vô cùng không thích hợp, ông gia, phu nhân rồi cả thằng em kia, hai người trước thì không nói làm gì, nhưng mà ngay cả cậu chàng Quý Lăng Vân lúc nào cũng bày ra một bộ dạng ôn hòa thế nhưng giờ phút này cũng lộ ra cái mặt một đen thui.

Trực giác Quý Lăng Phong mách bảo y chẳng có chuyện tốt, nhưng y cũng chỉ nhíu nhíu mày, hướng trên lầu mà bước.

"Mày đứng lại đó cho tao!" Quý ông gia gầm lên giận dữ, lũ người làm run lên bần bật.

Quý Lăng Phong mới vừa bước mấy mấy bước lên cầu thang liền khựng lại, quay người nhìn ông.

"Mày tối hôm qua đã làm gì!?" Ngữ khí sắc bén, mang theo ý chất vấn rõ ràng.

"Cùng Trương Nghị Dương đi ra ngoài chơi."

"Đi chơi?" Quý ông gia mở to hai lỗ mũi thở phì phò, nhất thời cất cao giọng, "Bọn mày mà bè lũ cùng nhau gì còn đi đâu ngoài mấy chỗ không lấy gì làm sạch sẽ nữa chứ! Đi chơi?! Không biết ngượng miệng à?"

Quý Lăng Phong khẽ nhíu mày, quả nhiên là vì chuyện y đến X'Club? Y đến mấy chỗ đó cũng đâu phải mới lần một lần hai, trước giờ Quý Nhân Tài đều mắt nhắm mắt mở làm lơ, không lẽ chỉ vì lần này mày lại nổi sung lên?

"Ông Trương gọi điện tới kêu nhà tao! Nói ông ta tối hôm qua cùng tổng giám đốc Đường đi dạo thì gặp tiểu tử Trương Nghị Dương kia trái phải ôm hai đứa con gái, còn nói mày ở quán bar, đang định đi đón mày! Mày nói thử coi mày quanh năm suốt tháng chỉ biết đi ra ngoài đường làm mấy chuyện không đàng hoàng không nói, bây giờ còn làm cho thiên hạ người ta biết thì tao biết lấy mặt đâu mà nhìn ông Trương đây?? Do tiểu tử mày đây mà thanh danh tao mất trắng!"

Thì ra là thế, Quý Lăng Phong trầm mặc, đây là loại chuyện mọi người trong lòng đều biết rõ ràng nhưng cũng chẳng ai muốn nói ra làm gì, thế nên một khi bị đưa ra ánh sáng liền khó tránh khỏi thẹn hóa giận. Y cũng chẳng có gì để mà phản với chả bác, vốn biết mấy chuyện này chẳng đứng đắn gì, chính là Quý Nhân Tài đối với mấy chuyện này vẫn bảo trì thái độ giả mù sa mưa, mặc kệ không quan tâm, thế là y cứ được nước lấn tới, làm hết chuyện kinh thiên này đến chuyện động địa khác, chỉ lần này vận khí không tốt, bị người quen phát hiện.

Quý Lăng Phong bày ra một bộ dáng lắng nghe giáo huấn, thái độ đối với Quý Nhân Tài lại có vài phần xa cách, y chờ giây lát, mãi không thấy ông già kia nói thêm câu nào, mới ngẩng đầu lên thì thấy Quý Nhân Tài đang vững vàng ngồi thở trên ghế sa lông. Y thở dài, "Là tại tôi tính nhầm, vài bữa không đi nữa là được chứ gì."

"Mày “tính” nhầm!? “Vài bữa”! ?" Con người lúc đang tức giận thì nghe gì cũng thấy không lọt tai, Quý Lăng Phong quả thực có vài phần bất đắc dĩ .

"Ông gia, hạ hỏa chút đi." Phu nhân nãy giờ vẫn luôn giữ im lặng đột nhiên mở miệng, "Lăng Phong còn trẻ, người trẻ tuổi nông nổi là chuyện bình thường, ngại nhất là để tổng giám đốc Đường thấy được, ảnh hưởng không được tốt."

Nhắc tới việc này, Quý Nhân Tài cơn tức vừa có chút nguôi nguôi lại sôi lên sùng sục, "Còn nhắc đến hắn! Ta cùng tổng giám đốc Đường tối hôm qua còn bàn chuyện làm ăn, kết quả đêm đó lại lòi ra chuyện này! Đường Quân Triết là kẻ xuất thân bình thường, tự mình gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đâu có quen với mấy chuyện ăn chơi trác tán của lũ phá gia chi tử này, lần này bị hắn thấy, không biết sẽ nghĩ gì nữa?"

“Thì cũng chỉ là tuổi trẻ còn sung mãn, có một số việc không phải mình muốn là có thể khống chế được, nhất thời phạm lỗi cũng chẳng phải chuyện gì to tát”

Quý Lăng Phong nhíu mày, nói như thế khác nào xem mình với mấy kẻ hoang dâm vô độ, rảnh rỗi sinh nông nỗi chẳng có gì khác biệt? Y tối hôm qua rõ ràng chẳng làm gì hết trơn, tí nữa còn bị người ta xâm phạm!

Y đối với vị phu nhân này vẫn không có chút cảm tình gì, không chút kiêng nể mở miệng phản bác, "Phu nhân nghĩ nhiều rồi, tôi đúng thật là có nhu cầu sinh lý, nhưng cũng không đến mức dục hỏa đốt người, không thể tử mình điều khiển hành động."

Ngữ khí lúc hắn nói mấy lời này vốn cũng chẳng tốt đẹp gì , Quý Nhân Tài nhăn tít đôi lông mi, "Mày nói gì đó! Thế sao em trai mày không ngày nào cũng tới mấy chỗ quán bar gì gì đó đi? Trước giờ ta hẳng qua chỉ là mắt nhắm mắt mở bỏ qua thôi, mày thực sự cho là tao cái gì cũng không biết sao? Mày với mẹ mày đúng là không khác gì nhau!"

Quý Lăng Phong tự nhận là mình là một người có tính nhẫn nại không tồi, hắn sống ở nơi này lâu thế, dựa vào tiếp tế của Quý Nhân Tài mà sống, cho nên cũng đã chuẩn bị sẵn cho bản thân tính nhẫn nại, món nghề vào tai phải ra tai trái với mấy lời của ông già họ Quý kia cũng đã đạt đẳng cấp thượng thừa, không phản bác nhưng cũng không thèm để ý, nhưng lần này thì khác.

Chỉ có chuyện như vậy, là y không tài nào nhịn nổi mà phản nghịch

Rốt cuộc y cũng nổi điên lên, nhưng trên mặt vẫn thực điềm nhiên, từng bước từng bước, y tiến tới trước mặt Quý Nhân Tài, nhếch cặp mi mềm mại lên đầy khiêu khích, bên môi còn mang theo nụ cười trêu chọc, "Quán bar thì sao? Chẳng lẽ khi xưa ông không đến?"

"Mày nói gì?" Quý Nhân Tài mặt càng lúc càng đen.

"Tôi đây ý gì ông còn không rõ? Chẳng phải khi chưa nếu ông mang bao —— "

"Chát ——" Một tiếng tát chói tai vang lên đánh gãy lời nói tiếp theo của y, toàn bộ đại sảnh lặng im như tờ, Quý Lăng Phong nghiêng nghiêng nửa khuôn mặt, trên mặt sưng đỏ một mảng, còn lưu lại dấu tay hằn rõ.

Quý Nhân Tài chỉ vào y, cả cánh tay run lên bần bật, "Cút! Mày cút cho tao! Cút đi cho khuất mắt tao! Đừng có mà vác xác về cái nhà này nữa!"

Quý Lăng Phong quay đầu nhìn ông. Người đàn ông này đã rất nhiều lần bảo hắn cút, nhưng chưa một lần bảo hắn đừng về lại cái nhà này nữa, quả nhiên lần này rốt cuộc cũng nói sao...

Hắn liếc sang vị phu nhân đáng lẽ ra phải sung sướng nay lại đang nhíu mày, thằng em đang mở miệng muốn nói gì đó lại thôi, quay người rảo bước thoát ra khỏi cái chốn ấy.

Quý Nhân Tài nhìn bước chân hắn thong dong, cơn tức càng bốc lên, giọng nói phút chốc mất đi sự trầm ổn mọi khi, càng lúc càng thêm khàn khàn, trầm thấp: "Nghịch tử! Nghịch tử! Tao nuôi mày nhiều năm như vậy, rốt cuộc lại nuôi một thằng tàn nhẫn, kẻ hung ác, kẻ vong ân bội nghĩa! Mày có bản lĩnh thì đừng có đụng vào đồng nào của tao, cút khỏi cái nhà này mà tự mình lêu lổng!"

Quý Lăng Phong cảm thấy mình cứ thế mà đi thì thật quá hiền lành rồi, khi đi đến cửa liền hơi nghiêng người, "Nếu thấy lo, cứ đóng băng tiền trong tài khoản của ta lại, xem xem ta có sống được không."

Dứt lời đóng cửa cái “rầm”.

——————————————————

Quý Lăng Phong tựa người vào một cây đèn đường, một hay hai giờ chiều gì đấy, đưng lúc ánh nắng mặt trời tươi đẹp nhất, phủ lên cả con phố một loại bạch quang, trên đường cái người đến người đi, rộn ràng nhốn nháo.

Quý Lăng Phong thở dài, y vừa mới thay bộ lễ phục kia ra, đến khu buôn bán này mua mấy cái áo len mỏng cùng quần bò, rốt cuộc vẫn là phải xài thẻ người kia cấp cho.

Quý Lăng Phong cảm thấy mình đúng là quá đê tiện, nói thì quyết liệt thế, rốt cuộc cũng chỉ là nói miệng, y rốt cuộc trong mắt người ta vẫn chỉ là một thằng bại gia tử của Quý gia, toàn là muốn dựa vào mấy đồng bạc lẻ ông già kia cho mà sống qua ngày, y thậm chí có chút hối hận khi nói khích ông già vụ đóng băng tài khoản y.

Ai bảo từ nhỏ đến lớn đều là bị người khác xem thường chứ? Rõ ràng ăn ở đều do ông già kia chu cấp, thế mà còn dám có ý kiến với mấy lời khinh miệt của ổng. Cái câu “Mày với mẹ mày đúng là không khác gì nhau!" cứ mãi luẩn quẩn trong đầu y, Quý Lăng Phong thở dài, có lẽ y thật đúng khổ sở quá.

Ngửa đầu nhìn trời, ánh mặt trời có chút chói mắt. Y ngẫm nghĩ, dẫu sao cũng đã tính kiếm việc xong sẽ ra khỏi Quý gia, chẳng qua so với dự định trước kia có hơi sớm. Y chưa từng nghĩ tới chuyện cùng ông già kia cãi nhau, nhưng mà cũng chẳng nghĩ tới chuyện quay trở về để người ta khinh bỉ.

Thành phố A bước vào mùa thu cũng đã được hai tháng rồi, hơi lạnh càng lúc càng lan tỏa, y đi dạo trên đường, lập tức liền nhận ra bộ đồ trên người không đủ ấm, lại vào một cửa hàng khác mua một chiếc áo khoác, lúc cần tiền, lại đụng phải tình cảnh xấu hổ, Quý Nhân Tài thế mà lại khóa thẻ của hắn thật!

Quý Lăng Phong nhìn nhân viên cửa hàng một bên mặt biến sắc, cười có chút ngượng ngùng, nhưng cũng vô cùng chua sót và bất đắc dĩ.

Y buông chiếc áo khoác kia ra, ngược lại đến cửa hàng tiện lợi mua bao thuốc, một mình đứng dưới đèn đường hút thuốc. Y cũng chẳng hứng thú gì hút với hít, chỉ là đôi khi lúc phiền lòng cũng hút vài điếu, thế thôi. Hai ngón tay dài nhỏ trắng như ngọc cầm lấy điếu thuốc, động tác mang theo vài phần tao nhã của quý tộc, hoàn toàn chẳng phải làm ra vẻ cho oai, khiến cho mấy nữ sinh đi ngng qua còn liên tục quay đầu lại.

Chính mình hiện tại toàn thân chỉ có không tới một trăm đồng tiền mặt, còn lại cũng đã đưa cho gã MB hôm qua.

Quý Lăng Phong khinh khỉnh hít một hơi, dụi dụi điếu thuốc, đi vào một nhà hàng STARBUCKS góc đường, kiếm nơi sưởi ấm bản thân.

Túi tiền thế là lại vơi đi một nửa, y nhếch miệng chế giễu bản thân mình quả nhiên phá sát mất rồi, sống sung sướng đã lâu, chỉ cần trên người còn có chút tiền là ăn nói chẳng biết kiêng kị gì hết, ngẫm lại năm nào mình nghĩ quá đơn giản, đối với chuyện tương lai còn tự tin lắm, chẳng biết tiết kiệm là gì, cứ thế mà phung phí.

Y bắt đầu tự hỏi, mình mới năm bốn, còn chưa có tốt nghiệp, muốn đi làm chính thức phải có bằng cấp hẳn hoi, thế này thì làm sao tạm thời nuôi sống chính mình?

Hay là đi thực tập? Đại học A là đại học tốt nhất thành phố A, không có trường nào sánh bằng, Quý Lăng Phong nghĩ ngay cả đi thực tập, lương chắc cũng đủ ăn no đi?

Dứt khoát quyết định, Quý Lăng Phong cảm thấy an tâm một chút, rồi lại bắt đầu lo không biết phải đi đâu thực tập. Hai tay đang cầm chén cà phê ấm áp, y trong thoáng chốc vừa nhấc đầu, hình ảnh tòa nhà mười tầng ngoài kia đã xuyên qua cửa kính, đập vào mắt —— đó là tổng bộ công ty Tín Đạt.

Nghe bạn cùng lớp có nói qua nói qua, Tín Đạt sáu tháng cuối năm sẽ bắt đầu chiêu dụ thực tập sinh.

Tín đạt là công ty cổ phần khoa học kỹ thuật hữu hạn, mấy năm gần đây nhanh chóng trở thành con quái vật khổng lồ của ngành IT trong nước. Người sáng lập ra công ty này được xem là một nhân vật truyền kỳ của thành phố A, lúc còn trẻ đang đại học A, bỏ học giữa chừng, một tay xây dựng nên Tín Đạt.

Là công ti IT nổi tiếng trong nước, phú lợi đãi ngộ của Tín Đạt đều rất tốt, tiền lương cũng cao, hơn nữa cũng đúng với chuyên môn của Quý Lăng Phong.

Vì thế quyết định dứt khoát, chọn công ty đó luôn, đến xem xem thử.

Y quay về trường thu xấp hồ sơ lý lịch, nhưng không ngủ lại được. Y lúc trước đã dọn ra khỏi trường, tuy rằng giường ngủ vẫn còn, nhưng đệm chăn linh tinh gì đó tất cả đều bị y đóng gói đi rồi, cho nên cũng không thể ngủ lại.

Tiết trời tháng mười ở thành phố A tuyệt đối chẳng thương lấy con người ta một chút, màn đêm vừa buông xuống, Quý Lăng Phong ôm gối ngồi xổm ven đường, một thân áo len mỏng manh, căn bản chẳng thoải mái gì, y đột nhiên có cảm giác vài phần mờ mịt, đặc biệt đối với tương lai của mình.

Đầu ngón tay hơi hơi phiếm hồng, nửa người đông lạnh như băng, mà trên người chỉ có chút tiền lẻ, ngay cả nhà trọ cũng không thuê nổi,y thở dài, xoa xoa hai tay, lấy điện thoại di động ra, rốt cuộc vẫn là đành làm phiền tên Trương Nghị Dương kia vậy.

"Nè, thu lưu tôi một đêm được không?"

——————————————————

Mấy ngày sau, một ngày trời trong nắng ấm.

Ở tổng bộ Tín Đạt, trên hành lang tòa nhà cao tầng, một nhân viên khệnh khạnh ôm mấy thùng văn kiện nhanh nhẹn đi cạnh một nam nhân mặc âu phu xám đeo kính vàng, vừa đi vừa báo cho đại Boss nhà mình công tác mấy ngày nay

Dù sao lâu lâu mới đến công ty một chuyến, xử lí cho xong chuyện chính sự, Đường Quân Triết hạ cố đi thị sát các ban các ngành một phen

Vào lúc đi qua bộ phận nhân sự, hắn đi ngang qua một cái bàn làm việc, đột nhiên dừng bước, lui lại, chằm chằm nhìn về phía đống hồ sơ lí lịch sơ lược xếp đống trên bàn.

"Gì đây?"

Trưởng phòng bộ phận quản lí nhân sự vội tiến lên giải thích "Tổng giám đốc, đây là hồ sơ lí lịch sơ lược của thực tập sinh, thông qua cũng đã được một phần, còn lại đang xét duyệt

Đường đại boss chỉ một ngón tay "Bên này là đã thông qua?"

"Bên này là còn phải phỏng vấn xét duyệt cái đã, bên kia mới là đã thông qua" Trưởng phòng quản lí không ngừng lau mồ hôi, cái ông tổng giám đốc này bình thường đều là có chuyện gì to tát lắm mới chịu vác xác tới công ti, lâu lâu sướng lên mới đi lòng vòng thị sát một chút, sao tự nhiên hôm nay lại bận tâm đến mấy chuyện bé tẻo teo này? Không lẽ mình làm việc có gì sai sót?

Không riêng gì ông trưởng phòng, xung quanh ông ta, trợ lí cùng viên thư kí mặt đã toàn mấy dấu chấm hỏi, vào lúc hai người họ đưa mặt nhìn nhau, chuyện có thể khiến cho bọn họ càng phải tròn mắt hơn đã xảy ra...

Đường đại boss chầm chậm cầm lấy xấp hồ sơ lí lịch sơ lược đầu tiên bên chồng cần xét duyệt đặt qua bên chồng đã thông qua, sau đó chẳng thèm nhìn mấy nhân viên đã hóa của mình, cứ thế vênh mặt, nghêng ngang đi thẳng

Thế nên, một đám người lặng người đứng yên trong cuồng phong bão tố.

Má ơi, làm ơn cho chúng con biết chuyện này là sao đi má? Ngày mai tận thế à? Hay là có sóng thần vòi rồng động đất? Sao bông dưng đại boss công chính nghiêm minh, công tư rõ ràng, cương trực công chính, làm việc chí công vô tư, trong truyền thuyết thế nhưng lại mượn việc công làm việc riêng?

Oầy, mà cả công ti này đều là của đại boss, thành ra với hắn cũng đâu phân rõ công tư... Ha? Loạn một lúc, rốt cuộc cũng có người lấy lại bình tĩnh mà lại xem xem kẻ khiến cho đại boss phải lên tiếng giúp y đi cửa sau là ai

Đập vào mắt mọi người là tấm ảnh chụp một cậu thanh niên mi thanh mục tú, tên gọi —— Quý Lăng Phong.

——————————————

"Tiểu Thiên, chuẩn bị một chút, bắt đầu từ ngày mai ta đến tổng bộ làm việc."

"A ( ⊙ o ⊙)?" Thư kí Diệp Tiểu Thiên nhất thời không phản ứng kịp, đại boss từ lâu đã làm việc ở nhà, hơn nữa với vị trí của hắn, việc ngày ngày đến báo danh chẳng cần thiết gì, tuy rằng công việc rất nhiều, cứ luôn phải đi hết nơi này đến nơi khác bàn chuyện làm ăn, nhưng phần lớn cũng không đến công ty xử lý, cho nên khi nghe đại boss nhà mình nói vậy, phản ứng đầu tiên của thư kí tiểu thư chính là ngoáy tai xem thử mình có bị lãng hay không.

Cô không xác định hỏi một câu, "Ý của ngài là —— về sau mỗi ngày đều đến?"

"Ừ."

Ôi chao! ? Diệp Tiểu Thiên tiểu thư kinh ngạc quay đầu lại, đã thấy đại boss nhắm mắt nghỉ ngơi trên băng ghế sau của xe, bên miệng còn mang theo nụ cười mỉm.

Đại boss đang cười! Lại còn cười đầy thâm ý!

Nhất định là có vấn đề, thư kí ưu thương ngẩng một góc 45° nhìn lên không trung, bản thân đã nhận thức được rõ ràng tương lai sắp tới mình sắp phải gánh cả đống việc bộn bề lộn xộn lung tung phèo rồi đây...

Chapter8



No comments:

Post a Comment