Monday, October 28, 2013

[Boss] Chap 5

Chap 5

Edit: Hạt dưa chíp chíp



Ánh mặt trời len qua ô cửa chiếu rọi vào gian phòng, ấm áp mà chói mắt, đánh thức người nào đó đang chìm trong mộng mị.

Quý đại thiếu bất mãn nheo mắt, ngoan cố đem đầu chôn sâu vào chiếc gối mềm, nhỏ giọng than thở: "Kéo màn lại đi."

Người bên cạnh sớm đã rời giường thu xếp xong, đang ngồi trên ghế xem báo nhướng mày. Bức màn này hắn vừa đặc biệt vén lên, tiểu trư này cư nhiên còn không chịu rời giường.

Hắn không cử động, chỉ nghiêng đầu đánh giá Quý Lăng Phong đang trần như nhộng đưỡc bọc kĩ trong chăn.

Đợi một lúc lâu vẫng không nghe thấy đỗng tĩnh gì, Quý Lăng Phong theo bản năng vươn cánh tay trắng nõn bóng loáng ra ngoài, dùng móng tay quơ loạn. "Đi kéo màn lại."

Nam nhân đưa mắt nhìn cánh tay tuyệt đẹp kia, da thịt nhẵn nhụi đúng chất của thiếu gia nhà giàu bóng lên dưới ánh nắng nhàn nhạt, hé lộ cơ bắp nhỏ nam tính và hữu lực.

Vươn ngón trỏ đẩy gọng kính vàng trên mũi, nam nhân nhìn chằm chằm người trên giường.

Quý đại thiếu mơ hồ mấy cũng không mất đi tính nhạy cảm, đột nhiên cảm thấy tay mình như có băng hàn bao lấy, rét run, chân trượt cũng nhanh chóng thu về.

Sau một lúc lâu, rốt cuộc có tiếng bước chân vang lên, ngay sao đó "Ba" một tiếng, ánh sáng lập tức bị che đi, gian phòng rơi vào hôn ám.

Quý đại thiếu gia vừa lòng ngọ ngậy một cái, định tiếp tục phong bế mọi giác quan đi gặp Chu Công. Chính là...y cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.

Một giây, hai giây, năm giây...

Người vừa nãy là ai vậy? Quý đại thiếu rốt cục ý thức được vấn đề này, dứt khoát thanh tỉnh, tính hỏi han thăm dò: "Nghị Dương?"

Là Trương Nghị Dương đúng không, tối hôm qua gã còn nhờ y thu lưu một đêm a. Phải thì lên tiếng đi chứ, y nhân tiện mắng một câu. "Tiểu tử ngươi không mau rời giường cút về đi!"

Không có tiếng đáp lại, Quý Lăng Phong thấy thế, cẩn thận lộ nửa mặt ra khỏi chăn, chậm rãi mở mắt.

Kháo! Phòng tối quá!

Quý Lăng Phong bi phẫn, rèm che quả nhiên thật hữu hiệu nha! Trong phòng không bật đèn, xung quanh giăng đầy mảnh hôn ám, liếc mắt một cái cũng chả nhìn thấy bóng người nào, bất quá, mơ hồ có thể rõ ràng hoàn cảnh bên trong.

Khoan, khoan đã! Y bỗng dưng mở to mắt, nơi này là khách sạn? Tối hôm qua y cùng người mướn phòng?

Quý đại thiếu nơi nào đó không thể ức chế được dấy lên căng thẳng, nhưng, y lập tức trầm tĩnh lại. Quán bar y đến là quán bar bình thường, có rất nhiều nữ nhân, vậy ít nhất, y cũng không bị ai đó thượng nhỉ?

Cùng làm chuyện ấy với sinh vật giống cái cao thượng kia thực không xong a, quá hỗn đản! Nếu ngày nào đó không cẩn thận lòi ra một đứa con trai thì biết làm thế nào bây giờ!

Quý Lăng Phong buồn rầu trùm chăn ai than một mình, đầu óc bong bong một mớ hỗn độn…hoàn toàn không ý thức được bên cửa số, một nam nhân tràn đầy hứng thú đang chờ đợi phản ứng kế tiếp của y – hắn…đã chờ đến mức nửa người đều cứng ngắc cả rồi!

Đường đại boss không nhịn nổi nữa bước đến gần nhóc con dám cả gan lơ đẹp sự hiện hữu của hắn hai lần trước, hắng giọng một cái, ho khan một tiếng, sau đó vừa lòng nhìn đống chăn lổm cổm kia run lên.

Nam nhân! Quý Lăng Phong một lần nữa hỗn loạn, tại sao lại là nam nhân? Hơn nữa, thanh âm này rõ rang không phải của Trương Nghị Dương a! Cái tên luôn dung ngữ điệu cà lơ phất phơ kia dù chết y cũng nhận ra.

Chẳng lẽ, y bị bắt cóc? Và tên cướp ngu ngơ kia đột ngột động kinh nên chạy đến khách sạn thuê một căn phòng lớn xa hoa thế này? Thế thì đám người này vừa giàu vừa có dũng khí nha!

Nghĩ một hồi không ra, y bọc chăn bao lấy thân thể mình, đầu rụt vào trong. Nam nhân đứng cạnh rèm che bị hành vi rùa bò của y chọc cho có chút muốn bất cười.

“Cái kia… Có thể kéo rèm ra được không? Trong này hơi tối…”

Thanh âm rầu rĩ truyền đến, lần này, nam nhân vô cùng lưu loát đem màn kéo ra.

Mặt trời đã lên cao, ánh nắng sang ngờ không kiêng nể hắt vào mắt Quý Lăng Phong, theo bản năng, y nhắm mắt lại, chờ thích ứng một chút mới từ từ mở mắt lần nữa, liền thấy được một nam nhân đang đứng thẳng bên cạnh cửa sổ.

Ánh nắng vàng dịu nhẹ chiếu lên người hắn, nam nhân vốn đã bất phàm càng trở nên chói mắt.

Mặt hắn cương nghị, khảm lên đó là một đôi mắt đẹp hẹp dài, bạc môi cong nhẹ, ngũ quan không phải hoàn mỹ nhưng kết hợp cùng một chỗ ngoài ý muốn lại hài hòa chết người.

Nam nhân dung mạo thượng thừa như thế, trăm dặm may ra mới tìm được một người, nhất là trong hoàn cảnh ám muội này làm Quý Lăng Phong nháy mắt liền đoán được nghề nghiệp của hắn.

Chợt, y thở dài một hơi, ít nhất y không bị người ta bắt cóc, bản thân bây giờ vẫn an toàn.

Vì thế, Quý Lăng Phong cẩn thận quan sát nam nhân trước mặt. Hắn bây giờ chỉ mặc một kiện áo sơ mi, toàn bộ nút áo đều thắt lại một cách cứng nhắc.

Thật không hiểu phong tình a, Quý Lăng Phong bĩu môi, khoan đã, hắn có khi nào đã già rồi đi? Nhìn ngang nhìn dọc đều có vẻ đã gần ba mươi rồi a, cái tuổi này còn đi làm cái loại công việc này, không cảm thấy cắn rứt lương tâm với khách hàng sao ==?

Quý Lăng Phong có chút lo lắng, y đem chăn vén lên ngồi dậy, khôi phục bộ dạng thiếu gia nhà giàu, hướng nam nhân hỏi: “Tại sao tôi lại ở chỗ này?”

“Hôm qua cậu uống rượu say, tôi liền đem cậu…đến đây.”

Quý Lăng Phong vẻ mặt hắc tuyến, nhướn cao mày: “Anh đây là ép mua ép bán đi?” Không được sự đồng ý của cố chủ vẫn mướn phòng, xong việc thì phủi mông rời đi, đây không phải ép mua ép bán thì là gì? Ấn tượng tốt của Quý Lăng Phong đối với nam nhân này nhất thời giảm xuống một bậc.

“Gì?” Nam nhân hiển nhiên không phản ứng kịp với lời y nói. Quý Lăng Phong không để ý vứt cho hắn cái nhìn xem thường, bước xuống giường hoạt động thân thể, phát hiện không có chỗ nào là không thoải mái, lại liếc nhìn nam nhân: “Tối hôm qua anh không động chạm vào người tôi à?”

Trên gương mặt băng sơn của nam nhân mặc âu phục cuối cùng cũng xuất hiện một tia rạn nứt, hắn không hiểu trong đầu người kia đang nghĩ cái gì nữa?

“Quên đi!” Quý Lăng Phong nhẹ nhàng đứng dậy đi vào buồng vệ sinh bắt đầu rửa mặt, rồi sau đó thản nhiên đứng trước mặt nam nhân bắt đầu thay áo quần…

Thẳng đến khi thu thập xong thứ, nhìn lại khuôn mặt nam nhân mặc tây trang vẫn có vẻ không rõ, Quý Lăng Phong vô cùng khảng khái lấy một tập tiền trong túi áo vứt lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, nhìn độ dày cũng biết trên dưới 2000RMB.

Cơ hồ trăm tờ tiền mệnh giá lớn trên người y đều vét ra hết, chỉ chừa lại một ít bắt taxi, bất quá nhìn căn phòng lớn với cách bài trí xa hoa kiểu này, ngủ một đêm cũng mất trên nghìn, nói cách khác, nam nhân kia cũng chả kiếm được bao nhiêu tiền.

Nhưng, Quý đại thiếu gia y không cần để tâm quá nhiều, ai bảo hắn ép mua ép bán làm gì!

Hơn nữa, bình tĩnh suy xét, hắn hẳn thích mấy thiếu niên dịu ngoan khiêm tốn hơn nhiều, bọn họ làm công việc này cũng không dễ dàng gì, y có thể thương hoa tiếc ngọc ra giá cao lên một chút. Còn nam nhân trước mặt này, nghĩ muốn y thương tiếc…không có khả năng! Đương nhiên, Quý đại thiếu gia nhất quyết không thừa nhận y như vậy là vì ghen tị thân thể ai đó so với mình cường tráng hơn.

“Đây là cái gì?”

Ngay lúc Quý Lăng Phong định mang áo khoác chuẩn bị chạy lấy người, thanh âm của nam nhân mặc âu phục mới vang lên.

“Hở?” Quý đại thiếu gia nhìn xấp tiền trên bàn nhíu mày. “Ít à?”

“Tôi hỏi đây là cái gì?”

Ngữ khí lạnh lung của đối phương khiến Quý Lăng Phong nhất thời sợ run cả người, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ không khí trong phòng thấp đi không ít. Trực giác cho biết tầm mắt của nam nhân kia không kiêng nể rà soát, càn quấy trên người mình, trong lòng Quý Lăng Phong yếu ớt hoảng loạn “Tiền thuê phòng… Ách, phí phục vụ.”

Nam nhân rốt cuộc hiểu ra vài phần, đôi mắt phượng hẹp dài dưới mắt kính vàng kim khiêu nhẹ. “Cậu nghĩ tôi và cậu đã làm gì?”

Ghét nhất mấy kẻ giả ngu giả làm người chính trực! Quý Lăng Phong không khách khí “vạch trần” nghề nghiệp của người nào đó: “Anh không phải là MB sao?”

Lần này đến phiên Đường đại Boss của chúng ta trợn mắt há hóc mồm. Hắn tất nhiên biết MB là khái niệm gì, cho nên người có đại não có khả năng làm việc liên tục 48 giờ không cần nghỉ ngơi như hắn hiêm hoi xuất hiện mấy giây chết máy ngắn ngủi.

Mười tám tuổi hắn bắt đầu tự lực gây dựng sự nghiệp, hai mươi tuổi có chút thành tựu, hắn liền bỏ học chuyên tâm kinh doanh, phút chốc mười năm trôi qua, hắn trở thành kẻ đứng trên đỉnh cao Kim Tự Tháp trong giới thương nhân, nay lại bị ai đó quy nhầm là một tên MB!?

Thời điểm hắn khó khăn nhất cũng chỉ gồng sức phát tờ rơi giữa trời tuyết lạnh giá, đôi chân bị đông cứng tê dại vẩn kiên trì hoàn thành công việc, chưa hề phát sinh ý niệm làm một tên MB-cái loại ngưu lang này... Ách, công việc kiểu đó cũng nghĩ được, trong não vật nhỏ rốt cục chứa cái gì thế?

Đường đại Boss bắt đầu suy nghĩ cặn kẽ, chẳng lẽ khí tràng của hắn còn chưa đủ cường đại? Mà ngay lúc hắn trầm tư tự hỏi nguyên nhân khiến tiểu gia hoả của hắn lỗi giác trầm trọng như vậy, thì Quý đại thiếu gia xấu hổ bỏ tiền chạy lấy người.

Với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, y phi nhanh như chớp lao ra cửa phòng, lưu lại nam nhân đang đứng bất động tại chỗ. Đường đại Boss nhìn cửa phòng mở toang, hồi lâu mới hoàn hồn.

Tiểu gia hoả kia...dám chạy?

Một nam nhân trải đời làm mưa làm gió trong thương giới như hắn phút chốc cảm thấy thật thất bại. Nhưng rất nhanh, cảm giác thất bại được thay thế bằng một tia tỉnh ngỗ ánh lên trong mắt, mang theo suy ngẫm sâu xa. Hắn đẩy gọng kính, hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thời tiết hôm nay thật đẹp

No comments:

Post a Comment