Thursday, October 24, 2013

[Boss] Chap 4

Chapter4

Edit: Hạt dẻ cười


Quý Lăng Phong không nhớ rõ chính mình lần trước đến X 'Club là khi nào, lần thứ hai vào quán, quản lí đang đứng trước sân khấu vội cười tủm tỉm mà chạy đến chào đón.

"Trương thiếu gia, Quý thiếu gia, thật đúng là khách hiếm thấy, mấy thiếu gia đúng thật lâu lắm không có gặp."

"Đừng nói nữa, hiện tại lão tử đang vội, lại cao hứng hiếm thấy, đi gọi Nancy cùng Leslie tới đi."

"Chuyện này... Leslie mới vừa bị người ta gọi đi rồi, Nancy hôm nay không đến làm, hay ngài gọi vài cô em hồng bài khác đi?"

Trương Nghị Dương không kiên nhẫn mà phất phất tay, "Tùy ngươi."

Bên trong bàn ghế rộng rãi xa hoa, gã không chút để ý đến hình tượng, nhảy phịch xuống ghế, trái kéo phải níu, trong ánh sáng thập sắc dìu dịu mà dâm mỹ đến lạ, ngón tay không quy củ mà dọc theo khe hở giữa hai bầu ngực căng tròn trượt xuống.

So với Trương Nghị Dương trêu hoa ghẹo nguyệt, Quý Lăng Phong giờ phút này lại rất an tĩnh, cự tuyệt mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, y một mình đơn độc ngồi trong góc sô pha uống rượu.

Quả thật Quý đại thiếu gia y cũng chẳng chỉnh chu cấm dục gì cho cam, nhưng là ——

Y có chút ghét bỏ mà liếc nhìn căn phòng lao nhao lóc nhóc một đống đàn bà xinh tươi, NND hiếm lắm mới có một lần đi quán, thế mà còn hai em kia còn dám bu lấy mỗi thằng kia!?

Nghĩ vậy, nhưng y cũng không gọi thêm người, cứ thế một mình nâng chén rượu sầu. Chẳng biết tại sao, từ lúc đi ra khỏi đại sảnh yến tiệc tâm trạng y xuống dốc kì lạ, bỗng dưng phiền muộn, chỉ muốn uống vài chén cho vơi bớt sầu.

Quý Lăng Phong xăn tay áo lên, giơ lên bình rượu hướng Trương Nghị Dương đang ngồi gốc kia sô pha mà ra sức quyến rũ tiểu mỹ nhân, mà nhướng mày "Trăm phần trăm?"

Trương Nghị Dương khổ ra mặt, "Tiểu tử nhà ngươi hôm nay mắc gì vậy? Uống nhiều, uống ít gì cũng đã uống cả rồi, giờ còn muốn nốc cả chai!? Ta đây không hứng bồi ngươi!"

Quý Lăng Phong bĩu môi khinh bỉ, không ngờ mới uống được nửa bình liền bị sặc, một bên hết ho khan một bên xua xua tay đuổi mấy cô nàng kia.

Y say rượu biểu hiện cũng không quá rõ, có say nữa củng chỉ ửng đỏ hai má như bây giờ. Quý Lăng Phong ném bình rượu, quay đầu vỗ vỗ đại thiếu gia họ trương bên kia mà lè nhè: "Tôi mà say thì cho tôi một đêm, chờ ngày mai trời sáng đã rồi đưa tôi trở về."

Trương Nghị Dương giở giọng coi thường, "Hài tử mẫu thân nhà nó ngươi uống ít thôi, tửu lượng kém còn bày với chả đặt! Lão tử cũng không phải bảo mẫu ngươi, ta còn đáp ứng Vicki dẫ các nàng đến quán cơm bên cạnh đánh chén một bữa đây này!"

Quý Lăng Phong mí mắt cũng không nâng, cứ thế mà lười biếng kéo kéo cổ áo sơmi lễ phục, "Ta giờ cũng chẳng khác gì cục đá cản đường mấy người, thôi không cần để ý. Ngươi nhớ đừng có chơi muộn quá, không khéo lại bị người ta đè ra thịt đó cưng ơi!"

"Đi chết đi!" Trương Nghị Dương buông Quý Lăng Phong ra, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn cô nàng bên cạnh, một tay nắm lấy áo khoác khoác lên trên vai, "lão tử đây đúng là xui bảy kiếp mới biết ngươi! Thôi, đi sớm về sớm."

——————————————

Một góc phố khác, lễ trưởng thành của Quý tiểu thiếu gia, tiệc sinh nhật rốt cuộc cũng đến lúc hạ màn.

"Đường tổng dự tiệc xong rồi có tính toán gì không?" Chủ tịch Trương Khôn cùng vị tổng giám đốc lúc nãy vừa bàn bạc chuyện kí kết hợp đồng mới xong đi ra khỏi bữa tiệc, cười nói: "Tôi thấy ý mấy ông kia cũng không tồi, thôi thì ta đi tăng hai tiếp luôn đi?"

Đứng đối diện Trương Khôn là một vị nam tự mặc bộ lễ phục màu xám, nhìn qua cũng chỉ khoảng hơn hai mươi, ba mươi tuổi, mà đã có khí chất trầm ổn quá tuổi.

Gương mặt nam nhân góc cạnh phân minh, tựa như một bức tượng tuyệt tác do bàn tay người nghệ sĩ thiên tài tỉ mỉ chạm khắc từng đường, từng nét mà thành, muốn có bao nhiêu mĩ liền có bấy nhiêu. Loại anh tuấn này khác hẳn với sự lỗi lạc phóng khoáng của người trẻ tuổi, Thế nhưng lại tiềm ẩn một loại nội lực kinh người, tựa như nam nhân vào lứa tuổi ba mươi, bốn mươi, phong độ nhất, cả cơ thể toát ra một mị lực độc đáo, giơ tay nhấc chân đều có phong thái, mà cũng không khiến người ta thấy quá già.

Mâu quang thâm thúy thoáng động, treo sống mũi thẳng tắp là một cặp kính vàng lấp lánh, thân hình cao gầy cường tráng, toát ra một loại khí tức cao quý không nói nên lời.

Nam tử gật đầu, "Đã thế, đành làm phiền chủ tịch Trương vậy."

Trương Khôn nghe vậy cười to, mà nam tử áo xám cũng vì giữ cho trọn lễ nghĩa mà cười khẽ đáp lại, chẳng qua độ cong trên khóe môi phút chốc đã biến mất, khiến người ta có cảm giác nụ cười nhạt kia chẳng qua chỉ là do chính mình tự tượng ra.

Nam tử khom người ngồi vào xe riêng của chủ tịch Trương, khởi động động cơ, nghênh ngang mà đi.

——————————————

Khách sạn Như ý là khách sạn năm sao tương đối nổi tiếng ở thành phố A, cơ sở vật chất có thể nói là toàn hàng xịn, bày biện các phòng cũng vô cùng xa hoa, nên cũng nhận được không ít ưu ái của các nhân sĩ tầng lớp thượng lưu.

Chủ tịch Trương cùng nam tử xuống xe, câu được câu mất mà trò chuyện, vừa vào tới cửa, lại nghe phía sau truyền đến tiếng thắng gấp, một chiếc xe mui trần màu xanh ngọc phóng qua làm bụi bay mù mịt khắp nơi, ngay tại chỗ bọn họ vừa mới xuống xe mà ngừng lại.

Trương Khôn liếc chiếc xe kia vài lần, Ủa? Sao thấy quen quan ta?

Từ trên xe bước xuống đầu tiên là một nam tử, cặp kính râm đen thui đeo trên sóng mũi hoàn toàn không tương xứng với bộ đồ lễ nghi, hoàn toàn phù hợp với hình tượng của gã, kiểu hình tượng mà chỉ cần người ta liếc mắt qua cái là liền phán ngay gã là một thanh niên ăn chơi lêu lổng.

Gã tháo kính râm xuống, phất tay cự tuyệt phục vụ của nhân viên khách sạn, tự mình đi đến chỗ ngồi phía sau, khom lưng duyên dáng mở cửa xe cho hai cô nương kiều diễm.

Hai cô gái trang điểm xinh đẹp õng ẹo xuống xe, mà nam tử một trái một phải ôm eo hai cô ả, xoay người đang muốn vào khách sạn, ngay sau đó, liền sững người ngay tại chỗ.

Chủ tịch Trương Khôn mở to hai mắt nhìn thằng nghịch tử nhà mình đứng đối diện, nghiến răng nghiến lợi mà trừng gã.

"Trương, Nghị, Dương! !"

Một trận gió lạnh thổi qua, đại thiếu cả người đều chìm trong cơn gió hỗn độn. Phản ứng thứ hai của gã là thật nhanh chóng quay đầu che mặt lại! Phản ứng đầu tiên chỉ có hai chữ —— chạy gấp! (chỗ này QT ứ hiểu gì nên Aoy chém đại >.<)

Chủ tịch Trương giờ phút này như đang đứng trong miệng nũi lửa chuẩn bị phun trào, khó trách ông lại cảm thấy chiếc xe kia nhìn quen mắt, đúng là khó trách! Ferrari 911 Turbo Cabriolet, Chẳng phải chiếc xe năm trước ông mới giúp gã mua hay sao? Bộ quần áo này không phải là bộ lễ phục hôm nay mặc vào để đi dự tiệc sinh nhật sao? Gã cho rằng đeo thêm một cái kính râm là đi đâu cũng ma không biết quỷ không hay? Tưởng bản thân cải trang chuyên nghiệp quá hay sao?!

Trên thực tế, Trương thiếu gia vốn đâu định cải trang, gã căn bản là không nghĩ tới chuyện gã đến đây rồi mà còn gặp trúng cha gã!

Mà Trương Khôn mở nhiều năm qua mở công ti lớn, thong dong tung hoành khắp thương trường, tất cả giờ phút này hóa thành hư ảo, ông thậm chí quên mất lúc nãy cùng mình xuống xe còn có một vị thương nhân giàu có thuộc hạng thượng thừa khác, mà chỉ vào mũi thằng con bại gia của mình, lớn giọng mắng.

"Mày cái đồ nghịch tử! Bộ dạng này là thế nào hả?! Tao cho mày tiền là để mày ăn chơi trác tán bao gái gú sao!? Lại còn cố ý chạy tới mấy chỗ thế này! Sao mày lớn xác thế rồi mà óc chẳng to ra được tí nào vậy hả con! Nơi này mỗi ngày ra ra vào vào biết bao nhiêu người quyền cao chức trọng hả? Mày vác cái bộ dạng này đến đây thì lão già này biết đặt mặt mũi đi đâu!? Trương gia chúng ta là gia nghiệp ba đời gây dựng đó con ơi, Mày nói tao nghe thử coi! Mày thế này thì tương lai làm sao tao dám giao cho mày đây! ? Mày..."

Trương Khôn mắng xong, đành lắc đầu thở dài ngao ngán, chết mất thôi! Tiểu tử đúng là không mắng không được mà.

Ông thư thái mà hít thở bầu không khí trong lành, lại thấy tay thư kí một bên không ngừng hướng ông nháy mắt, vừa định hỏi sao vậy, cả người liền bỗng dưng cứng đờ. Một lát sau, chủ tịch Trương xoay người cười hề hề, "Ha hả, Đường tổng, chuyện này... Bên ngoài gió lớn, không bằng chúng ta đi vào trong tán gẫu đi?"

Sao mình lại quên mất vụ còn đem người theo chứ! Chủ tịch Trương trong bụng lại đem thằng nghịch tử kia mắng chửi mười vạn tám ngàn lần, tính toán thôi thì nhanh chóng kiếm cô vợ cho gã yên bề gia thất, thúc gã mau có cháu cho ông bế, sau đó liền đem tiểu nhóc con này triệt để đá ra khỏi gia môn, giữ ở bên người chỉ thêm tổn thọ!

Tính tình thằng con này ông cũng đã quá rành, chỉ cần không bắt ông tự mình ra mặt giải quyết, thì thôi cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua, ông hiện mới cùng người ta bàn bạc kí hợp đồng xong, dĩ nhiên không thể để cho đối phương cho rằng mình không biết dạy con dạy cái, vì thế nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với viên thư kí, bảo anh chàng mang người đi trước đi.

Viên thư kí gật gật đầu, gọi bảo vệ tới, định lôi Trương thiếu gia vào trong xe Chủ tịch Trương.

Trương thiếu gia cũng hiểu được tình hình, đẩy hai người đẹp bên cnahj ra, vội vàng giải thích, "Ấy cha, Cha hãy nghe con nói! Con chỉ đi hóng gió chút thôi mà, hơn nữa cũng chỉ mới có một lần thôi mà! Thật đó! Ai, mà giờ con chưa về nhà được đâu, Lăng Phong còn ở trong X 'Club, hắn say đến không biết trời không biết đất gì luôn rồi, mình con vác không nổi! mấy nơi kiểu này, lỡ gặp chuyện thì sao!?"

"Lăng Phong? Quý Lăng Phong? Tao chỉ biết thằng đó cũng phải hạng tốt lành gì cho cam! Mày nói mày với Quý tiểu thiếu gia xích mích tao còn chưa tính toán với mày, nghe nói thằng Quý Lăng Phong đã chẳng ra gì còn vô cùng kém cỏi, toàn làm mấy chuyện bậy bạ không, mày về sau ít dây dưa với thằng đó giùm tao!"

Nghe có người dây dưa với con trai mình, bản năng bao che khuyết điểm cho con cái trong chủ tịch Trương lại nổi lên, liền đổ hết tội cho Quý Lăng Phong, biến thằng con trai nhà mình thành một thanh niên hiền lành ngây thơ.

Thế nhưng chẳng ai nhận ra rằng, ngay lúc nghe được ba chữ "Quý Lăng Phong", lỗ tai nam tử tây trang thoáng động.

"Ấy cha à, Lăng Phong thằng đó nó cũng không tệ lắm đâu, chuyện nó làm bậy làm bạ gì đó cha không biết thì dừng nghe người ta phán bừa chứ."

"Câm miệng!" Chủ tịch Trương ném cho gã một cái liếc mắt xem thường, vẽ đường cho mày chạy rồi mày còn không biết mà chạy! "Mặt mũi lão giày này đều vì mày mà mất sạch rồi con ạ, mày về ngay cho tao!"

Dứt lời lại quay sang nam tử áo xám mà nói: "Đường tổng, chúng ta đi vào trong nói chuyện, vào trong nói chuyện."

"Chủ tịch Trương có việc chuyện riêng, quáy rầy rồi, các hạng mục hợp đồng bàn bạc cũng đã ổn thỏa, các chuyện khác, khi nào gặp lại hai bên cùng thống nhất vậy."

Trương Khôn như vừa đỡ đi một mối lo, ông kỳ thật cũng muốn về nhà giáo dục lại thằng con kia, nhưng thể diện vẫn là trên hết, cho nên đành vì giữ lễ tiết mà ở lại.

"Không sao đâu, chuyện riêng nhà chủ tịch Trương vẫn quan trọng hơn."

"Nói vậy..." Hàn huyên nửa ngày, Trương Khôn cũng biết mình nên đem thằng con không bao giờ biết làm cho kẻ làm cha là ông đây đỡ lo về nhà cho xong trước đã, thế nên cũng không khách sáo, chỉ hỏi thêm: "Vậy tôi phái người đưa cậu về nhé?"

Nam nhân phất phất tay, "Không cần, tôi gọi người đến đón là được rồi, không cần phiền ngài đâu."

Lại đùn đẩy một phen, Trương Khôn rốt cuộc mới tống được thằng con trời đánh của mình lên xe, cùng nam tử nói lời từ biệt.

Trương Nghị Dương vẫn còn giãy dụa, một chút cũng không an phận. "Cha à, con nói Lăng Phong còn ở trong X 'Club mà, cha không nghe thấy sao! Chỗ kia chẳng sạch sẽ gì, Sao có thể để hắn một mình ở lại đó chứ!?"

"Mày câm miệng cho tao! Chuyện chỗ kia không sạch sẽ mày cũng biết hay sao!?" Trương Khôn giận đến méo cả mặt mũi , "Tao về phải dạy dỗ lại mày cho đàng hoàng! Thằng tiểu tử Quý gia kia dĩ nhiên ta sẽ gọi điện thoại kêu lão Quý đến nhận người!"

Dứt lời lại từ trong cửa sổ xe mà ló đầu ra, "Vậy Đường tổng tôi đi trước, cậu cũng đi đường cẩn thận."

Xe khởi động, nghênh ngang mà đi, lưu lại trên mặt đường một đường cong hoàn mỹ vẽ theo quỹ đạo bánh xe.

Nam tử đứng ở chỗ đó một lúc lâu, vươn tay bắt một chiếc xe taxi.

"Ngài đi đâu?"

"Đường XX, X 'Club." Nam nhân mặt không đổi sắc nói ra lời này làm tài xế nhịn không nổi liếc hắn một cái.

——————————————

Lúc hắn tìm được Quý Lăng Phong thì y đang vật vờ ở chiếc ghế sa lông xa hoa trong X 'Club.

Giống hệt như lần đầu gặp mặt, gương măt đại nam hài phiếm hồng đến mê người, cả cơ thể mềm oặt nằm rúc trong chiếc ghế sô pha, cuộn mình, tựa hồ đang ngủ.

Viên quản lí ở một bên khom lưng lau mồ hôi, "Vị này có phải là người bạn mà ngài muốn tìm không ạ?"

Nam tử này lúc mới vào còn làm lão tưởng hắn là cảnh sát đến điều tra để chấm mút chút đỉnh! Chứ sao lại có người mặc đồ nghiêm trang thế mà đến X 'Club không chứ? Hơn nữa khí chất còn vô cùng mạnh mẽ!

Bất quá chẳng phải hai vị thiếu gia bàn này cũng mang lễ phục nghiêm trang đến đó sao, đâu có điểm nào là giống đến tán gái đâu chứ, nhìn đi nhìn lại đúng là chẳng khác gì chú rể chuẩn bị vào nhà thờ trao nhẫn cho cô dâu! Chẳng lẽ đây lại là xu thế mới —— ăn mặc một bộ chính nhân quân tử toát ra bộ dạng cấm dục đi chơi quán bar sao?

Khí tức nghiêm trang cứng rắn từ trên người nam nhân phát ra, cùng trong cảnh tượng hoang dâm thối nát chọi nhau chan chát, chẳng hợp nhau chút nào.

Ánh mắt của hắn liếc nhìn quản lí sàn nhảy khiến lão nhịn không được cả người phát run, cũng may cho lão vị này chính là bằng hữu quý đại thiếu gia, đến đón người về.

Nam nhân chỉ một ngón tay ra, "Chính là y."

"Chuyện này, hóa đơn của Quý thiếu gia..."

Nam tử từ trong túi áo sơmi lấy ra bút máy Montblanc, "Để tôi kí trả."

Quản lí cười đến tít cả mắt, chỉ càn có người trả tiền là xong hết

Nam nhân đi đến trước mặt Quý Lăng Phong, cúi người kéo thân mình Quý Lăng Phong lại gần.

Y lúc ngủ cũng rất mẫn cảm, vừa cảm thấy có người tới gần đụng vào, là lại giơ nhanh múa vuốt loạn xạ y như trước, lực đạo so với ngày đó yếu hơn nhiều, hệt như một bé mèo con hết quơ lại cào.

Nam tử lấy điện thoại di động ra, phát tin nhắn cho gã thư kí: không cần tới đón, hôm nay tôi tự về

Trong đầu vang lên vô số câu đánh giá —— con ngoài giá thú? Tư cách vô cùng kém cỏi?



Đặt điện thoại di động xuống cất lại trong túi áo, nam nhân nhíu mày, bắt đầu suy xét xem mình nên xử lý tiểu tử lần thứ hai say rượu này kiểu gì đây.

No comments:

Post a Comment