Chap 3:
Edit: Hạt dư chíp chíp
Quý Lăng Phong thực không sao hiểu nổi, Quý Lăng Vân tựa hồ đối với bệnh tình của y dị thường chiếu cố, mỗi ngày đúng hạn đến đưa thuốc, bị phu nhân cà ràm hai câu cũng chỉ nhếch miệng cười cười, phân phó dì Bình tiếp tục.
Vốn cũng không phải loại bệnh nặng gì, uống thuốc vài ngày thì khỏe.
Thời gian vội vàng như nước chảy, Quý Lăng Phong đến trường vài lần, còn lại phần lớn đều ở trong nhà làm chuyện vô nghĩa.
Khi y còn bé, thành tích hết sức ưu tú, vì để người nhà khen ngợi, y thường cố gắng rất nhiều. Lên tiểu học, động lực dần dần mất đi, năng lực học tập cũng tụt dốc không phanh, lúc thi vào trường cao đẳng, Quý Nhân Tài trở trời quan tâm, thành công nhét y vào A đại.
Y năm nay hai mươi, cũng sắp lên năm tư rồi.
Nửa học kỳ cuối năm ba của y cơ hồ không có khóa học, chính là vì năm tư không tiến hành kiểm tra, thế nên mỗi ngày chả khác gì Tết đến xuân về, bạn cùng phòng y liền quyết định khăn gói về nhà, y cũng học theo dọn đi. Y nghĩ hiện tại mọi chuyện tốt lắm, học phần đầy đủ, nhất định có thể tốt nghiệp khỏi đại học A, hơn nữa, y cũng không có ý định học lên, chỉ chờ sau khi tốt nghiệp có thể tìm một công việc an an ổn ổn, rồi...triệt để dọn khỏi Quý gia.
Nháy mắt hơn một tháng qua đi, hôm nay đã là ngày mười bốn tháng mười.
Đêm trăng tròn, dạ tiệc trong sảnh đèn đuốc xanh vàng rực rỡ, những bức tranh tinh xảo tuyệt mĩ được trưng bày ngăn ngắn xung quanh, ở giữa là chiếc đèn treo thủy tinh xa hoa chiết xạ ánh sáng mờ ảo. Nhân lễ trưởng thành của Quý tiểu thiếu gia, tập đoàn Quý thị mở tiệc chiêu đãi đối tác thương nghiệp từ các nơi, Quý lão nhân đem cậu ta giới thiệu với người này người nọ, ý tứ là gì, tâm khách nhân đều rõ ràng.
Trong đại đường người người huyên náo, một loạt diễn văn mở màn rườm rà cuối cùng cũng hoàn tất, qnt bắt đầu dẫn Quý Lăng Vân đi mời rượu.
Trái ngược, Quý Lăng Phong rất thanh nhàn thảnh thơi, y rất ít tham dự loại dạ tiệc xã giao kiểu này, ban đầu còn có phần mới lạ tò mò, nhưng một lúc sau lại cảm thấy đần độn vô vị. Y không tiếp đãi khách khứa, nâng chén rượu trên khay người hầu tiệc rồi đến chiếc ghế sa lông trong góc nghỉ ngơi.
"Hi! Lăng Phong!"
Vừa nhấp một ngụm rượu, chợt nghe thấy có người gọi tên mình, Quý Lăng Phong quay đầu nhìn nhếch nhếch khoé miệng.
"Ngươi dạo này biến ở đâu thế? Cả ngày chả thấy bóng dáng ngươi đâu cả"
Trương Nghi Dương, đứa con độc nhất của chủ tịch tập đoàn Thuận Nguyên Trương Khôn, Trương Khôn cùng cha Quý Lăng Phong qnt là đối tác thương nghiệp nhiều năm, quan hệ riêng tư cũng rất tốt, mà duyên phận kéo dài đến đời sau, Trương Nghị Dương cùng Quý Lăng Phong là đồng hõc đại học, cùng nhau ở chung kí túc xá, bất quá từ học kỳ sau năm ba cả liền về nhà. Dù vậy, quan hệ hai người vẫn rất tốt, Trương Nghị Dương là một tên hoa hoa công tử, trên phương diện tình trường chỉ có hơn chứ không kém Quý Lăng Phong, là khách quen của mấy nơi hoa và dương liễu.
Trương Nghị Dương đi đến bên cạnh Quý Lăng Phong ngồi xuống, nghiêng người ngả dựa về phía sau, khoát tay.
"Khụ, đừng nói nữa! Cha ta gần đây bắt ta đi đến công ty thực tập, còn phái người giám sát ta, ngươi không biết mấy ngày nay ta khó chịu thế nào đâu!"
Quý Lăng Phong cười mắng: "Thiếu gia ngươi đến đây để oán giận sao? Đi công ty thực tập? Thật không đấy, ngươi không phải chỉ xoè tay đã che được trời à? Hơn nữa, trừ bỏ Trương đổng, kẻ nào giám thị được ngươi?"
"Quản không nổi ta có thể tới "mách nhỏ" cha ta a! Lão cha cũng bắt đầu quản chế tiền tiêu vặt của ta, thoát lần nào khoá thẻ lần đó, cứ theo cái đà đó, tiền boa lão tử cho mấy tên phục vụ cũng không cấp nổi!"
Nói xong nhu nhu huyệt thái dương "Không nói chuyện này nữa, ngươi, như thế nào không đi mời mấy tiểu thư khiêu vũ, trốn ở đây uống rượu làm cái gì?"
Ấn đường Quý Lăng Phong nhíu nhíu "Rất phiền."
Trương Nghị Dương gật gật đầu. "Kỳ thật
Tuy nhiên, đích xác là như thế, từ nhỏ đến lớn, bên cạnh hắn hình như cũng không có bạn bè nữ giới, có thể nói đều là nam hài tử, dù rằng từ xưa tới nay y không có hảo cảm gì với nam hài tử, cơ mà đối với nữ sinh 'chủ động xin đi giết giặc' dường như chưa từng có hứng thú, y chưa nhàm chán đến mức khảo nghiệm tâm lý mình, cứ thuận theo tự nhiên là được.
Quý Lăng Phong nâng chén tiếp tục nhấp rượu "Mặc nó đi, thuẫn theo tự nhiên mới tốt." Dứt lời liếc mắt nhì Trương Nghị Dương. "Ngươi còn nói không nỡ để mỹ nhân cô độc khuê phòng, còn không nhanh đi mời đi?"
"Được!" Trương Nghị Dương đứng dậy, sửa sang lại lễ phục, đối với Quý Lăng Phong nói: "Chính ngươi bảo ta đi, đừng có nói ta trọng sắc khinh bạn đấy, cho ngươi thối một mình ở đây luôn."
Quý Lăng Phong bị gả chọc cho muốn cười. "Ngươi nhanh nhanh cút!"
Trương Nghị Dương nghe theo cút lẹ, nhưng mới đi vài bước lại lui trở về, "Sau khi dạ tiệc kết thúc ngươi thoát được không? Khó có dịp ta được giải phóng, chẳng bằng cùng đi X' Club thả lỏng?"
X' Club, nơi cung cấp những dịch vụ đặc biệt, tục xưng là quán Bar, nghe nói có hậu thuẫn cực lớn, hoạt động luôn mập mờ, cho nên A thị nhiều năm như vậy vẫn luôn đối với nó mắt nhắm mắt mở.
Quý Lăng Phong nhìn vẻ mặt cười vô cùng đáng khinh của gã, không chút để ý trả lời: "Ta lúc nào cũng có thể." Dù sao cũng chả có ai thèm quản, ngụ ý của y chính là đáp ứng. Vì thế, Trương Nghị Dương khoan khoái đi câu mỹ nữ, Quý Lăng Phong uống một ly XO, gọi phục vụ đem thêm một ly nữa. Y nhìn quanh bống phía, đèn treo thuỷ tinh thật lớn, kim sắc hoa mỹ loé ra quang mang chó mắt. Đây chính là tiệc sinh nhật của đệ đệ hắn, mà hết thải tiền tài vinh quang cũng đều dành cho cậu.
Kỳ thật, trong ấn tượng của y, sinh nhật là một chuyện vô cùng hạnh phúc, ấm áp. Y từng nghe lão sư cùng đồng học nhắc tới, sinh nhật là dịp cả nhà sum vây quanh một chiếc bàn, sẽ tặng quà, sẽ mua bánh ngọt, cùng xướng khúc 'Happy birtday!', đem lời chúc phúc tốt đẹp nhất thế gian dành cho ngươi. Thế nên, y cũng từng một mình chờ người thân đến cùng cắt bánh ngọt, và cũng chỉ có lúc trẻ thơ khờ dại y mới làm cái việc ngu ngốc đó. Quá tam ba bận, hai lần đợi người không thấy, y sẽ không đợi nữa.
Từ đó về sau, dần dần, Quý Lăng Phong đã hiểu rõ nhiều chuyện, ít nhất, mỗi khi y sinh nhật sẽ được nhận tiền, tiền rất hữu dụng. Quý Lăng Phong dù nhỏ nhưng vẫn hiểu được đạo lý này.
Một hơi tinh tế nhấm nháp rượu, Quý Lăng Phong đột nhiên cảm thấy có điều gì đó là lạ, loại cảm giác này thật gióng như bị người khác âm thầm theo dõi, tia mắt như mũi nhọn cắm chi chít lên người.
Y nhìn quanh một vòng, lô đãng thoáng quét mắt qua một người.
Người nọ đứng ở thang cuốn khẩu lầu hai, cùng y tại đại sảnh phân thành hai khu vực. Tân khách đa số dự tiệc trò chuyện uống rượu ở lầu một, lầu hai vắng vắng vẻ vẻ, chỉ có mình hắn một người một chỗ.
Có lẽ cũng gióng y, hẳn là hắn cũng không thích thú gì mấy với việc cùng người xã giao, qlt nghĩ, đại khái đều muốn tránh nơi ồn ào này thôi.
Thị lực Quý Lăng Phong không tính là quá tốt, vừa vặn đủ nhìn chả cần đeo mắt kính. Khoảng cách giữa hai người quá xa, cách những một toà đại sảnh, nên y rất khó nhìn thấy mặt mũi người nọ, nhưng y tổng cảm thấy tầm mắt người kia quy tụ lên người mình, đứng từ trên lầu hai nhìn xuống không cái góc chết khó hấp dẫn mắt người này, thật quái.
Quý Lăng Phong cũng nhìn lên vài cái, dẫu mị hí mắt vẫng thấy không rõ dung mạo người nọ, thậm chí không thể xác định được hắn có thực là nhìn bên này hay nơi nào khác, loáng thoáng mơ hồ mới biết được hắn một thân âu phục xám, thắt nơ.
Ngắm một hồi thấy hết sức vô vị, y ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, buông cước chân dài xoay người rời đi.
"Đường tổng"
Một người thân tây trang đen bước nhanh lên lầu, đi đến trước mặt nam nhân âu phục màu xám. "Quý đổng mời ngài đến bàn chủ tịch."
Nam nhân gật đầu, bước xuống vài bậc thang, đột nhiên vươn tay chỉ vào gốc đại sảnh, hỏi: "Cậu biết người nọ là ai không?"
Người nọ nhìn theo hướng hắn đưa tay, chỉ thấy thân ảnh Quý Lăng Phong chậm rãi biến mất sau màn che.
"A, y nha, đó là Quý gia... Ách, đại thiếu gia."
"Đại thiếu gia?" Nam nhân ngẩn ra, tuy rằng cùng Quý gia không thân, nhưng cũng hợp tác qua, hắn là được mời tham dự lễ trưởng thành của Quý gia thiếu gia, đối với Quý gia cũng có chút hiểu biết, tại sao chưa nghe thấy Quý gia có hai đứa con trai?
Người bên cạnh thần tình xấu hổ, "Lại nói tiếp, đây là vì Quý đổng thời trẻ làm chuyện hồ đồ, Quý đại thiếu gia kia...là con giá thú."
"Ân" Nam nhân thản nhiên lên tiếng, khuôn mặt lãnh tĩnh mà trầm ổn, nhìn không ra chút nào gợn sóng. Hắn vươn ngón trỏ đậy gọng kiếng màu vàng trên mũi, dạ tiệc ồn ào náo nhiệt trong sảnh, mọi người cùng nhau trò chuyện, không ai chú ý tới khoảnh khắc thấu kính phản quang, ánh sáng trong mắt nam nhân loé lên rồi biến mất.
No comments:
Post a Comment