- Này! Tôi cho phép cậu yêu tôi!
Ngẩng đầu cao, hếch cái mũi xinh đẹp ngạo nghễ, Viên Linh Đan, một cô nàng lớp trưởng tài hoa của lớp 11C8 đứng trước mặt một cậu chàng đang ngồi dựa vào ghế, chân gác lên bàn đọc truyện tranh, kiêu hãnh nói, trong lòng ngập tràn một niềm tin quyết thắng.
Cậu chàng kia im lặng một hồi lâu rồi khẽ nâng rèm mi, để lộ đôi đồng tử đen sẫm ngước nhìn cô, vẻ lầm lì toát lên một sư khinh thường, rồi chẳng thèm đáp trả mà hừ lạnh một tiếng, đám hơi mỏng phả ra từ hai lỗ mũi, chân trụ thẳng xuống đất một cách dứt khoát, cậu ta đứng dậy và bỏ đi trong sự ngơ ngác của toàn thể “quần chúng” 11A8.
Vù… vù…
Một trận gió thê lương phũ phàng thổi qua, tấm lưng đã ròng rã mồ hôi của Linh Đan lạnh ngắt. Phút chốc, lòng tự tôn cao ngất của cô bị tiếng hừ còn sót lại trong tâm trí làm nứt dần, nứt dần rồi vỡ vụn.
Lần đầu tiên Linh Đan kiêu ngạo hạ mình tỏ tình với một người, và lần đầu tiên “thiên tài” như cô bị đá phăng một cách phũ phàng. Thật là một chuyện cười nhức não.
Lớp học lúc này ai nấy cũng đều chú tâm vào cô gái kia, vài tiếng xì xầm thương xót bắt đầu nổi lên.
Đứng đực ra đó, ánh mắt không hề chạm vào bất cứ hình ảnh nào, bên trong chỉ dày đặc sự u ám và trống rỗng. Bỗng...Linh Đan cười lớn một cái, vác khuôn mặt trơ cứng bước ra khỏi lớp.
Dân tình trong lớp rỉ tai nhau rằng, lúc đó mặt cô lớp trưởng đần không thể tả, toàn thân bất động đứng chừng hơn cả chục phút mới cười một cái khiến bọn chúng lạnh cả lông vịt rồi trở người đi, vài câu đoán già đoán non là đi tự tử.
Có đứa xuýt xoa thương cho cô số khổ, muốn an ủi nhưng lại sợ khoảng khắc đứng trước lớp bị dìm hàng nên vuột xuống tinh thần mà quyết định “án binh bất động”, để cô tự sinh tự diệt, tự làm tự chịu.
Sau này có nghe đám bạn kể lại lúc đó. Nhưng tất nhiên, vì Linh Đan là một cô lớp trưởng thân thiện, thế nên cô sẽ không truy cứu lối suy nghĩ “tiểu nhân” ấy, chỉ âm thầm nhớ tên, khắc ghi “dung mạo”, lưu lại những lời chúng nói, để sau này kiểm tra, cho dù có “van xin” cỡ nào cũng không phóng “máy bay cứu hộ”.
…
Chiều đến, khi mặt trời bắt đầu tìm chỗ ngủ sau ngày dài dùng hết sức để làm hỏng da con người, Linh Đan đứng trên lan can đầy gió, nhìn trời, nhìn đất, nhìn mây, nhìn thẳng, cảm xúc dâng trào về sự nhục nhã sáng hôm ấy.
Từ ngoài cửa, hai cô bạn thân chẳng biết ở đâu đột nhập vào, sửng sốt nhìn Linh Đan chơi vơi trước thành ban công liền đưa tay lôi tuột vào trong, bắt đầu mở cuộc tra khảo kín.
- Linh đơn! Mi không sao chứ?
Đầu tiên, Hải Liên đưa tay ướm vào trán Linh Đan so nhiệt độ rồi tiện tay cốc mạnh một cái lên đầu cô, giả vờ thương tâm hỏi han.
“Ta sẽ ghi nhớ cái cốc này!”
- Linh Đan! - Nghiêm túc chỉnh lại cách phát âm tên mình cho cô bạn rồi với tay lấy một chiếc gối, chắn giữa bụng, người tựa hẳn vào thành giường.
Thay vì trả lời câu hỏi kia, Linh Đan chỉ thở dài một cái.
- Ta không nghĩ mi lại đi thích cái tên lười chảy thây như Thiếu Ngôn, không phải hình mẫu lí tưởng của mi là: đẹp trai vời vợi, có chỉ số ba vòng: chín mươi, sáu mươi và tám mươi sao?... - Vừa căng mắt nặn mấy cái mụn trên mặt, cô bạn yêu quí Ngọc Linh, kẻ dẫn đầu đám “quân phiệt” lớp 11A8, cao giọng nói.
- Cái đó là chỉ số ba vòng của phụ nữ mà! - Rất nhanh nắm bắt sơ hở bạn mình, Hải Liên bắt bẻ.
Hai ngón tay đang cố ép cái mụn, Ngọc Liên nghe cô bạn nói thế liền lườm mắt một phát rồi khẽ bĩu môi biện hộ:
- Ờ thì nói quen miệng rồi! - mon men tiến lại giường của Linh Đan, Ngọc Liên tiếp tục bài thuyết giáo của mình - Bắt đầu lại! Không phải hình mẫu lí tưởng của mi là đẹp trai vời vợi, có chỉ số ba vòng mấy… đó, xuất thân con ông cháu cha, IQ ba chữ số tính từ một trăm trở lên và lòng dạ thì phải đầy rẫy tham vọng sao?
Linh Đan liếc mắt ngang dọc vài cái để ngẫm nghĩ lại, nhưng sau đó là cái nhún vai bất lực, sầu não thở dài. Làm sao mà biết được kia chứ! Tình đến chớp nhoáng mà...
Hải Liên nãy giờ ngồi trầm mặc cũng khá lâu, nhìn biểu hiện thảm hại của Linh Đan như thế, khiến cô không kìm được lòng mà thắc mắc:
- Nói thật, Thiếu Ngôn không phải không đủ điều kiện, chỉ là hắn quá lười, đến lớp không nằm thì ngủ, không ngủ lại đọc truyện, nếu không vì lười, có lẽ hắn đã tót lên làm lớp phó chứ không phải “chức” tổ viên như bao người. Chẳng hiểu sao mi lại phải lòng hắn được nhỉ?
Linh Đan yên phận tiếp tục thở dài liền bị Ngọc Linh xông đến tát cho một tát nổ đom đóm. Miệng hằm hè ra lệnh:
- Thở cái gì mà thở, tường thuật mọi việc, địa điểm bị sét đánh, thời gian điện truyền lên não và quá trình bị điện giật như thế nào, khai ra mau!
Bi thương ôm gò má rát nóng, Linh Đan mở to đôi mắt ngập nước ai oán nhìn kẻ vừa hành hung mình, âm mưu lôi kéo chút áy náy từ cô. Nhưng dường như cái bản chất Hit-le hoá đã khiến cho Ngọc Linh đâu xem Linh Đan ra cái móng gì.
Hai cô bạn đồng hành quát:
- Khai mau!
Linh Đan đau khổ lén thở dài cái cuối rồi chậm rì rì khai báo tường tận sự việc. Ngước mắt lên trần nhà bắt đầu liên tưởng, đôi môi hồng mấp máy kể lại:
- Đó là một ngày nắng nóng như trút lửa, vạn vật cõi trần tựa hồ đã bị thui cháy hết lớp lông lá tuyệt đẹp...
- Đừng để ta khinh bỉ trình độ ngữ văn của mi, Linh Đan! - Lưu manh túm lấy cổ áo cô bạn, Ngọc Linh trợn mắt nghiến răng, nghiến lợi đe dọa.
Làm vẻ khinh thường gạt đôi tay kia ra khỏi người mình, Linh Đan sửa lại cổ áo đang trễ xuống, gắt:
- Đó là yếu tố quan trọng!
Ngọc Linh liền quắc mắt hừ lạnh một tiếng rồi quay sang Hải Liên, làm vẻ đại ca ra lệnh.
- Ghi chép đầy đủ! Trời đổ lửa hui mông gà!
- Ok đại ca! - Gật đầu chắc nịch, như một đứa đàn em lanh lẹ Hải Liên phi tót lên chiếc bàn học đặt cạnh giường, nhanh tay mở laptop của Linh Đan ra, cúi đầu gõ lạch cạch vào bàn phím. Được một lúc, cô bỗng ngẩng đầu, nghệt mặt thắc mắc - ...hui lông hay hui mông?
- Cái nào văn minh thì đưa vào! - Đưa tay sờ cằm ngẫm nghĩ một hồi, Ngọc Linh gọn lẹ cho ý kiến rồi quay sang Linh Đan đang mếu mặt vì nhịn cười, hắng giọng - Tiếp!
Linh Đan tiếp tục nhớ lại, vẻ mặt ánh lên một tia thèm muốn níu kéo thời gian, giọng lên xuống rõ ràng:
- Lúc đó lớp ta được phân công đi xúc đất lấp bồn hoa trường. Ta, với thân phận là lớp trưởng, phải khản cả giọng chỉ huy một đám heo siêng ăn nhác làm như bọn mi làm chỗ này, vác chỗ kia! Mà bọn mi cũng biết, trời nắng chang chang, cổ ta không có nước cứu chữa kịp thời sẽ bị khàn và không còn thánh thót nữa đúng không?
- Tóm lại là mi khát? - Ngọc Linh nhíu mày chán nản
- Ờm! Nhà trường quá ki bo chỉ để năm cái bình ở ngoài, mùa hè, lượng nước tiêu thụ một giờ trung bình là ba cốc, năm cái bình cho ba nghìn học sinh loi nhoi thì thấm được cái gì? - Linh Đan bắt đầu bức xúc, vẻ mặt xị xuống nói tiếp - Thế nên, ta không có nước để uống thành ra cổ bị khản.
- Ta không nghĩ học sinh trường mình tiêu thụ công suất như thế! Chậc, hèn gì ngày nào ra thăm Willam Cường cũng thấy một hàng dài đang chờ “đánh giấu phạm vi lãnh thổ” - Ngải Ni khẽ lẩm bẩm nhớ lại, vẻ mặt như đang suy nghĩ chuyện chung thân đại sự của chính mình.
- Đừng có lảm nhảm lúc ta đang kể! - Linh Đan trợn mắt cảnh cáo rồi tiếp tục hồi tưởng về quá khứ êm đẹp - Đúng lúc ta khát đến mức bị quáng gà thì nhìn thấy Thiếu Ngôn. Hắn đứng trong nắng chiều, đầu đội một cái mũ phớt chiếm trọn cả gương mặt đẹp trai hại nước. Một tay hắn để trong túi quần, một tay cầm điện thoại lướt lướt. Bộ dạng lạnh lùng xa cách ấy đẹp đến mức chói loà...
Linh Đan kể mà gương mặt đầy ý gian tà, vẻ mặt thèm thuồng khiến người khác nhìn vào cũng phải run sợ.
- Gớm! Lau nước dãi rồi kể tiếp! - Ném vào người Linh Đan miếng khăn giấy, Ngọc Linh khinh bỉ nói.
Linh Đan liền cầm lên, không ngại gì lau dòng chất lỏng đang oành tạc bên khóe miệng, cảm giác calo trôi đi hết thật khiến người ta khát nước!
- Đại ca, câu của đại ca cần chép không? - Hải Liên bỗng chen vào, ngẩng đầu nhìn Ngọc Linh hỏi.
Khẽ nhíu mày không hài lòng, Ngọc Linh gắt vì sự quá đỗi ngây thơ ấy, cô lên tiếng chỉ rõ tường tận:
- Ghi làm gì, tóm cái kết vào đi, nói là, lớp trưởng xinh đẹp của chúng ta vì ai đó nổi cơn, đứng trong nắng xem điện thoại nên đem lòng yêu thương. Hai người sống hạnh phúc đến trọn đời, sinh một đống con, năm mươi xuống lòng đất, năm mươi phi lên vũ trụ!
Phi thẳng cái gối vào mặt Ngọc Linh vì tội đạo văn, Linh Đan nhăn nhó gào lên đính chính:
- Này! Chưa hết! Ta không phải kiểu trúng sét ái tình thế đâu!
- Chưa hết? Vậy tiếp đi - Ánh mắt Ngọc Linh bừng sáng, cô ngồi thụp xuống giường, nghiêm túc căng tai lên nghe, bộ dạng trông chẳng khác nào đứa trẻ đang chờ được kể những câu truyện cổ tích. Trên chiếc bàn bên cạnh, Hải Liên cũng đang chuẩn bị tinh thần gõ chữ.
Tuy hơi buồn cười trước thái độ khùng khùng của hai cô bạn, nhưng tâm tình Linh Đan lại nhanh chóng mông lung với những kí ức đẹp.
- Lúc ấy, Thiếu Ngôn chói lòa như một tượng thần Milo vậy, sang trọng, phong độ, quý phái, tuyệt mĩ, tất tần tật những từ đồng nghĩa có thể so sánh...
- Ê! Không phải Milo là tượng vệ nữ sao? - Hải Liên trố mắt hỏi lại phần kiến thức không chắc chắn, Ngọc Linh cũng bừng tỉnh phụ họa.
Linh Đan vì thẹn quá hoá giận đáp qua loa:
- Tượng nào chả phải tượng. Nghe tiếp nè! Đương lúc ta đang bị vẻ đẹp thoát tục của Thiếu Ngôn câu dẫn thì hắn chợt rời mắt nhìn ta, khoé môi nở nụ cười tuấn lãng...
- Ta nhớ Thiếu Ngôn chỉ có độc nhất một nụ cười đểu!
Rất có lương tâm bỏ qua lời nhắc nhở của ai đó, Linh Đan say sưa mường tượng lại cảnh chiều nắng nóng, đầy chất thuốc phiện ấy, huyên thuyên tiếp:
- Rồi...hắn đưa cho ta một lon pepsi!
- Tiếp đi!
- Hết rồi! - Linh Đan tỉnh bơ nói, trong lòng ngập tràn một hưng phấn. Lon Pepsi đó, chắc chắn Thiếu Ngôn từng uống qua, vì nó đã được mở sẵn từ trước, tức có nghĩ, cô được hôn gián tiếp, tâm trạng vui không thể tả.
Cơ mà, về sau, khi chuyện này đến tai bọn con trai trong lớp, kẻ nào đó đã vô tình chứng kiến và tiết lộ thông tin động trời: lon nước ngọt ấy là hắn ta vô tình thấy nên lấy đại cho Linh Đan, không ngờ cô lại ngửa đầu nốc nguyên hơi hết sạch. Cảm giác thật là khủng khiếp, lỡ như chủ nhân thật sự của nó là một tên đầu to, mắt cận, răng vẩu đầy xấu xí thì chắc cô sẽ điên cuồng mà xúc miệng mất.
Nhưng đó là chuyện sau này, giờ quay lại vấn đề chính!
- Hết rồi? - Ngọc Linh nghệt mặt nhìn Linh Đan, thật lâu mới rặn thêm vài tiếng - Đừng nói với ta, mi vì lon pepsi đó mà có cảm tình với hắn, lòng xuân động đậy. Ham muốn chiếm giữ lên cao, mi quyết định đứng trước bàn dân thiên hạ, chư vị bô lão công bố lời tỏ tình sét đánh kia và cuối cùng ăn một quả bơ nhé?
- Cũng không hẳn đâu, mi không thấy lần từ chối này của Thiếu Ngôn không bình thường sao? - cô bạn Hải Liên luôn nghe lời Bác, chăm ngoan học hỏi lên tiếng, đánh tan đi chút bi thương trong lòng Linh Đan, cô nói tiếp - Mấy vụ trước không phải hắn đều thẳng thừng bảo không có hứng à? Lần này chỉ hừ lạnh mà thôi.
- Mi không biết im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ sao? - Lấy gối ném một phát vào người Hải Liên, Ngọc Linh phũ phàng dập tắt tia hi vọng cuối cùng còn sót lại của Linh Đan đáng thương.
Nhưng nghĩ kĩ thì Ngọc Linh nói cũng đúng, Ngạo Phong từ trước đến nay không bao giờ thích dính vào những chuyện yêu đường phiền phức, đâu có trường hợp hắn lại chấp nhận Linh Đan, nhất là khi cô lại tỏ tình một cách bỡn cợt như thế.
Tiếp tục thở dài thêm lần nữa, Linh Đan lôi máy điện thoại ra, ủ rũ nói:
- Ta gọi cho anh của ta đây!
Con người Linh Đan kì lạ ở chỗ: mỗi khi buồn hay giận dỗi gì đó, người đầu tiên cô tìm đến chẳng phải là hai cô bạn lẻo mép kia, cũng không phải là anh ruột hay chị em gần xa nội, ngoại, mà là… anh họ, người duy nhất chịu chiều theo mọi ý muốn của cô. Thế nên cứ như vậy, thành ra đã là thói quen mất rồi!
- Cái đồ bám váy anh! - Ngọc Linh cốc đầu Linh Đan một cái, khinh bỉ trừng mắt. Tâm trạng có chút ghen tức vì không bằng một người con trai.
- Bám quần chứ! - Hải Liên nhanh nhảu sửa lỗi
- Quần với váy có khác gì nhau, đều che nửa thân dưới!
Lời Ngọc Linh vừa nói ra liền được Linh Đan và Hải Liên đáp trả bằng hành động xa lánh. Ai chứ cô bạn “não phẳng” này, không nên đến gần kẻo bị nhiễm tệ nạn à nha!
No comments:
Post a Comment