Monday, June 10, 2013

[Pepsi] Chap 2: Nỗi đau chua chót - Nước là nơi trút đi tất cả!

Sau cuộc gọi lúc nửa đêm tường trình mọi việc cho ông anh họ, Linh Đan nhận được một câu trả lời hết sức đả kích.

- Nếu là tao, tao cũng không chấp nhận mày!

Cô không hiểu, thực sự không hiểu nổi tại sao một người dễ thương, hiền lành, thánh thiện như cô lại bị người ta từ chối không thương tiếc, chẳng nhẽ, ở vậy lâu quá, xương cốt da dẻ lão hóa rồi nên bản thân sụt giá? Không phải hàng càng hiếm thị trường càng ưa chuộng sao?





Càng nghĩ, đầu óc Linh Đan càng thêm rối rắm, vì thế, hôm nay, cô nàng quyết định thả rong đám lợn 11A8, cho chúng tự thân vận động trực nhật trường, bản thân lủi đi tự kỉ một mình.

Gió lặng...đúng hơn là gió đang thổi nhưng vì ở đang ở trong nhà thi đấu kín bưng nên Linh Đan không cảm nhận được gì.

Hạ mắt nhìn làn nước bằng phẳng không gợn sóng phía dưới hồ bơi, chút ngợp trào dâng nơi cuống họng, đến mức không kìm được… “ợ” một cái.

Pepsi càng ngày càng ngon, nhất là từ khi Linh Đan nhận được lon Pepsi tuyệt đẹp mà người nào đó “thương hại” đưa cho. Nó cũng chính là lon Pepsi định mệnh dẫn lối cô bước khỏi chủ nghĩa F.A điên đảo mà Ngọc Linh lập ra để phá các cặp tình nhân, lập đàn cầu mưa. Và cũng chính là thứ kết nối nụ hôn gián tiếp giữa cô và người đó.

"Hừ, mi tưởng mi có giá lắm à? Chẳng qua bà đây mắt mù tai điếc không mua vé số nhưng vẫn xui xẻo trúng phải ngươi. Không có ngươi ta ế chắc! Bà đây không thèm cái loại không có ý chí tiến thủ như ngươi"

Nghĩ rồi lại nghĩ, Linh Đan lại nhìn làn nước phía dưới, khoé môi nở nụ cười bất cần đời đúng nghĩa. Dằn mạnh lon nước xuống sàn nhà, Linh Đan nói dứt khoát

- Những tình cảm loạn lạc trong lòng nghe cho rõ, hôm nay bà quyết định đứng đây, nhảy xuống, cho đám các ngươi rũ sạch ra khỏi người ngay lập tức - Nói đoạn, Linh Đan hạ thấp trọng tâm một chút, chuẩn bị nhún tạo lực bật thì đột ngột khựng lại.

Một hồi ngẩn người, Linh Đan lấy điện thoại trong cặp, liếc nhìn một dãy cuộc gọi nhỡ của đám bạn rồi gọi cho Ngọc Linh.

- Này! Mi ở chỗ nào?Lớp trưởng mà dám cúp không đi lao động à? Muốn bọn này tẩn một trận nên thân mới chừa phải không? Nghỉ thì phải nói một tiếng cả bọn cùng nghỉ chứ! - Bên kia vừa bắt máy đã dùng tông giọng bất mãn cực độ của mình hét vào điện thoại, thiếu chút nữa dọa Linh Đan tim yếu nhảy tủm xuống dưới trước ý muốn.

- Linh à! Mi có biết ta đang ở đâu không? - Linh Đang yếu ớt đáp trả, dáng điệu kiêu hãnh của một cán bộ lớp đứng đầu một đám học sinh tài giỏi hào hùng những ngày trước bỗng mất sạch kèm theo đó là một nụ cười ngớ ngẩn.

- Ai mà biết mi chui xó nào hả? Lăn ra... - Ngọc Linh toan ra lệnh thì chợt hạ giọng thủ thỉ - Không phải mi bị Tào Tháo đại ca rượt giờ vẫn chưa thoát đấy chứ? Nói thật nhé, thất tình kiểu như mi, đau buồn đều tuột theo đường sinh học thế là tốt đấy, chứ như mấy đứa trước đó sút cân, mất ngủ, nhan sắc xuống cấp là không được. Nghĩ thoáng đi mi, con gái phải độc thân để trai nó thèm nhỏ dãi chớ!

Quả đúng là phong cách của Ngọc Linh, rất hung hãn và cực kì thô tục. Linh Đan bên này cười nhẹ, cảm giác nặng nề chơi vơi như trút đi nhiều.

- Không phải ta đang ở Woashinton City, nơi ta đang đứng rất phong tình. Có nước, có cầu thang, có con vịt nhựa... - Linh Đan đảo mắt một vòng nhìn xung quanh rồi tích cực liệt kê từng vật hiện hữu trước mắt, chần chừ vài giây cô lại nói tiếp - ...và ta sắp nhảy...

- Hở? Nhảy? Là sao? - Giọng nói Ngọc Linh đứt quãng mang theo vài phần kinh ngạc.

- Không có gì...hôm nay ta không đến được, ta trân trọng nhượng quyền quản lí đám heo đó cho mi! Cứ thỏa sức mà hành hạ chúng đi nhé!

- Này! Nói rõ ràng đi, mi mà cúp máy thì đừng trách ta xử đẹp luôn cả mi nhé! - Ngọc Linh gằn giọng thể hiện không hề đùa nhưng thực chất trong lòng đang hả hê muốn chờ xem một màn kịch như trong trí trường tượng.

Linh Đan im lặng một chút ngẫm ngợi rồi tiếp lời.

- Thôi, báo cho bọn mi một tin vui, đó là bọn mi sắp được sở hữu một khoản tiền bảo hiểm nhân thọ, chiếc xe đạp yêu dấu không phanh ở nhà kho, đóng quần áo mẫu mã đẹp đẽ nhưng lỗi mốt và cún con Puppy của ta. Ta đang dự định đứng ở nơi cao nhảy xuống xem có phê không đây...nếu gặp chuyện không may, bọn mi có thể thừa kế đống gia sản kếch xù đó.

- Thiệt hở? - Có thể mường tượng ra khuôn mặt với nụ cười nham nhở của Ngọc Linh bên kia, Linh Đan chờ cô nói hết - Vậy chúc mi thượng lộ trên đường đến gặp Diêm Vương đại ca, thành công thì nhớ phone cho ta một tiếng.

Ngọc Linh nói xong, rồi vờ quan tâm hỏi han nhằm xác định cho rõ vị trí để thực hiện kế hoạch:

- Cho ta biết địa điểm tử nạn để còn đi nhặt xác!

- Hồ bơi trường mình... - Linh Đan còn chưa kịp giải thích tại sao mình lại chọn nơi này, bên kia đã để lại tiếng tút dài đều đặn.

Ngôi trường Linh Đan học vốn không phải là nhỏ, diện tích của nó chiếm khá nhiều đất của vùng này, bởi thế nên mọi thứ đều được trang bị đầy đủ, cả hồ bơi cũng nằm ở khu vực riêng, hằng năm còn hay mở các giải thi đấu về môn bơi lội.

Tuy nhiên, khu vực này chỉ cho học sinh có tiết học. Thế nên, quyết định cho những cảm xúc trong lòng “chết hết” bằng cách nhảy ván của Linh Đan hoàn toàn nằm trong phạm vi có tội, nhưng, một cô lớp trưởng có tài dẹp loạn ba mươi chín thành viên thì sợ chi cái việc lén lút này? Nhất là khi cô đã thực hiện nó hơn cả chục lần.

Được rồi, khởi động nóng đã, nhảy sau.



Lúc này trong ngôi trường rộng lớn, ở hai vị trí khác nhau. Bên Linh Đan là một mảnh tự kỉ điên rồ, bên Ngọc Linh lại đầy rẫy âm mưu.

Sau một hồi bàn bạc kĩ lưỡng với Hải Liên, Ngọc Linh cười một cái đầy gian tà, vô tình như cố ý nhìn Thiếu Ngôn đang lười biếng dựa vào trường nghe bọn con trai tám nhảm.

Như cảm thấy được ánh mắt nóng bỏng nào đó đang thiêu đốt mình, Thiếu Ngôn cũng nâng mắt nhìn về phía NgọcLinh, lập tức chiêm ngưỡng được khuôn mặt cáo già và điệu vẫy tay như gọi trai bao của cô nàng.

- Mi bỏ cái bộ dạng gọi trai đó đi! Thật chướng mắt! - Hải Liên bất bình thay cho Thiếu Ngôn nói, giọng điệu tỏ rõ sự kinh bỉ cực độ.

Ngọc Linh bất mãn bĩu môi một cái rồi bước đến gần đám con trai, hết sức hùng hổ lớn giọng phân phó công việc cho đám kì đà rồi quay sang cười rạng rỡ với Thiếu Ngôn, chợt nhận ra hắn ta đã bỏ đi được một đoạn, cô vội hét lớn:

- Này! Thiếu Ngôn, chờ đã!

Khựng lại vì tiếng gọi uy lực, Thiếu Ngôn quay gương mặt biếng nhác thể hiện cảm xúc của mình lại nhìn hai người đứng thù lù trước mặt. Một cái nhíu mày biểu hiện thay cho lời thắc mắc, hắn chờ đợi xem hai con người kia muốn gì.

- Cậu... - Chỉ tay về phía Ngôn, Ngọc Linh thét lên một tiếng đầy bất lực, tay còn lại ở sau lưng véo vào tay Hải Liên một cái, khiến cô bạn kêu ré lên úp mặt vào vai mình nhăn mặt thể hiện nỗi đau tê dại - Liên,đừng khóc, đừng làm ta yếu đuối theo mi!

Đôi mày Thiếu Ngôn cau lại, càng ngày càng sâu, có chút bất nhẫn.

- Linh Đan… nó…vì cậu…mà có ý định tự tử...cậu… mau...mau ngăn lại… đi! - Nén xúc động bằng cách vuốt ngực liên tục, Ngọc Linh xót xa nói, tiện thể hướng đôi mắt cầu khẩn nhìn Thiếu Ngôn.

Nghiêng đầu vuốt mái tóc đen trước trán, hắn liếc mắt hồ nghi nhìn bộ dạng ăn vạ trên vai Ngọc Linh của Hải Liên.

Cảm nhận được ánh mắt của Thiếu Ngôn, Ngọc Linh lầm bầm **** rủa cô bạn không chịu khóc òa lên hợp tác cùng mình, liền lén đưa tay thúc vào người Hải Liên một phát để nhắc nhở.

Giật mình hiểu ý, Hải Liên lập tức ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ bừng, dàn dụa... mồ hôi phụ họa theo:

- Phải, phải đó. Nó định tự tử trong hồ bơi ấy. Mà nó… nó không biết bơi, hồ lại sâu hơn hai mét chứ ít gì. Cậu mau đến khuyên nó đi!

Chần chừ giây lát để xem xem có nên tin vàonhững lời nói kia hay không, Thiếu Ngôn đề phòng ngẫm ngợi một chút, khóe môi cong nhẹ không rõ ý vị rồi chậm rãi quay bước đi, theo phương hướng có thể đoán là đến hồ bơi.

- Có thế chứ! Chỉ có cậu mới làm ý chí sắt đá của con nhỏ đó thay đổi thôi. Cha yo! - Gương mặt Ngọc Linh lập tức thay đổi một cách trơ tráo, không ngần ngại nhảy nhót cổ động.

Lập tức dừng bước, Thiếu Ngôn hơi quay đầu ra sau, chậm rãi nói:

- Tôi đi xem chết trương bụng hay úp bụng!

Chỉ một câu nói đã làm cho Ngọc Linh và Hải Liên khựng người toàn tập, ít giây sau đó khi Thiếu Ngôn đã đi mất dạng, cả hai liền ngẩng đầu lên trời, mang theo niềm vui sướng mà gào rú:

- Có kịch hay để xem rồi!



Sau khi khởi động nóng, đưa tay chỉnh lại sợi dây cột cổ của bộ đồ bơi hai mảnh đầy khiêu gợi, Linh Đan nhìn lại mặt nước cách ván nhảy chừng bốn mét, mãnh lực hít một hơi phủ đầy buồng phổi. Rồi cô nàng đưa tay lên cao, nhún mạnh một cái tạo lực.

Tấm ván có độ đàn hồi đẩy Linh Đan bay lên một đoạn, cô xoay người chúi thẳng xuống mặt nước.

“Tùm!”

Một cú nhảy tủ có một chút uốn lượn bắt chước kiểu chuyên nghiệp tuyệt đẹp, nhưng rất tiếc chẳng ai được vinh dự chiêm ngưỡng nó.

Quẩy chân trồi lên khỏi mặt nước, Linh Đan hít một hơi thật sâu bổ sung dưỡng khí, rồi đưa tay vuốt mặt. Chợt một cảm giác trống vắng, mát lạnh lạ thường ập đến phía trước ngực làm Linh Đan giật mình. Cô cúi xuống, tức khắc tá hỏa khi nhận ra sợi dây áo tắm đã bị tuột xuống từ lúc nào, lộ gần hết bộ ngực trần sau lớp nội y.

Chết tiệt! Giá thành bản thân đã bèo, giờ cái này cũng bị lộ, chả phải hàng tồn kho luôn sao?

Hấp tấp đưa tay kéo lên cột lại như cũ, Linh Đan choáng váng nghĩ tới cảnh lỡ có ai đó nhìn thấy thì có lẽ cô sẽ nhục nhã đến mức đập đầu vào gối tự diệt luôn cho xong.

Siết chặt sợi dây cho chắc chắn, Linh Đan lúc này mới để ý trên mặt nước…in bóng một ai đó.

"Có kẻ nào… Kẻ nào lại đến đây vào lúc này… Hắn đã…" Linh Đan bắt đầu bấn loạn, đầu óc rối rắm xen lẫn tức giận và sợ hãi.

Vội ngẩng đầu, trợn to đôi mắt trừng kẻ biến thái kia, cơ thể Linh Đan đột ngột đơ cứng, đóng băng toàn tập. Đầu óc rối bời khiến cô nàng không biết nên làm gì, cuối cùng cô quyết định ngụp luôn xuống nước để che đi gương mặt đã đỏ bừng của mình.

No comments:

Post a Comment