Thursday, March 14, 2013

[Diary] Chương 1: 600k is mine

Haizzz.... Chương 1 =)) Sao fic ta toàn chương 1,2 rồi ko thấy chi hết vậy ta =))

Trong này có sự xuất hiện Nàng Cừu với cả mụ P. Chik chàng à... cứ từ từ, chàng sẽ có 1 sự xuất hiện tuyệt mĩ =))




Đó là 1 buổi chiều mùa hè nóng nực, nóng đến mờ mắt, nóng đến ù tai, nóng đến xây xẩm mặt mày, nóng đến mức nguy cơ ung thư gia tăng lên mấy mươi phần trăm, nóng đến độ bao nhiêu mỡ trong người nàng Hứa Dĩnh Ân yêu quý đến yêu quỷ, yêu quỷ đến yêu quái mà tác giả ta thai nghén đã cả triệu năm nay mới cho ra đời được chảy ra thành dầu ăn chính Hiệu sạch 100 phần trăm, không chứa nhiều cholesteron cả. Trong 1 buổi chiều nóng nực như thế, lại phải yên giấc bình trong 1 căn phòng gác 2 độc nhất 1 cái cửa sổ tuyệt nhiên không bao giờ mở ra trở thành 1 cái lò vi ba tự nhiên sẵn sàng khiến khổ chủ biến thành heo quay trơn bong mỡ bất cứ lúc nào như thế, các bạn, những tình yêu của ta, các bạn sẽ làm gì?

A, Aida~~~! Bật điều hòa xuống còn 17 độ rồi ôm chăn ngủ ( Con lạy mẹ! Con mà có điều hòa thì con ngu gì để cái phòng con thành cái lò vi ba để tự nướng mình kia chứ?!)

B, Chậc, thế đi du lịch đi, đi tắm suối nè, biển nè, sông nè! Quê cưng, và cũng nơi cả ta lẫn cưng đang ở là chốn sông nước miền trung 1 bên bờ biển xanh mát, 1 bên dãy núi ngút ngàn, thiếu gì sông suối cho nhóc. Hơn nữa quê nhóc được gọi là Lệ Thủy là vì sao? Chẳng phải là vì từ cái tên nơi đây đã gây cho người ta cái ấn tượng toàn nước với nước hay sao? ( Mệ!! Giờ thế giới của mệ đang là mùa thu, đang là tháng 10 nên mệ khoe con đấy hả? Giờ chỗ con đang là tháng 8!! Tháng 8 nước sông Kiến Giang nóng đến mức nứt cả đá, cá cũng phải nhảy lên bờ! Biển thì cách nhà con 18 km, còn suối thì 28 km! Đạp tới nơi thì con cũng lên tăng xông ngủm mất tiêu rồi còn sức đâu mà tắm với chả táp! Hơn nữa suối chỗ này thì chỉ có độc nhất suối Bang nóng nhất Việt Nam với độ sôi 105 độ C =”=. Mệ muốn con làm gà luộc thì cứ xúi bậy nữa đi!)

C, Trời! Thế thì rúc vào phòng, mua chục que kem về mà mút trước cái quạt á!! Không thì ịn cái mặt mày vào trong cái tủ lạnh, đảm bảo mát phê người! ( =”= Cụ ơi, quạt trời này thì khác gì đi tắm hơi?! Kem thì vừa mua về cái đã chảy thành nước hết trơn rồi, mua thế thà húp cháo trắng còn ngon hơn!)

D, Mệt mày quá đi! Sao mày bái ta từ mẹ rồi mệ, rồi lại cụ thể hả?! Ta còn baby ngây thơ lắm nhá! Đếch chơi với mày nữa! Cút! Đừng nằm đó quẩn chân tao!

Và thế là, sau 1 quãng thời gian dài dằng dặc đánh nhau loạn xạ, cãi nhau tùm lum, mồ hôi mồ kê ướt sũng, nhiệt độ tăng lên đến mức Max:

Long thể bỗng mệt nhoài

Lòng chỉ muốn ăn xoài

Thây kệ không đoái hoài

Mệt, mệt, ngủ cho roài!

Vâng, nàng Dĩnh Ân của chúng ta đã ra 1 quyết định vô cùng đúng đắn vào lúc này lên giường đi ngủ! Và dù trưa trật trưa trời, nắng nóng như thác lửa chảy xuống đất, không khí khô hanh như sắp có đám cháy đến nơi (đấy, loanh quanh luẩn quẩn 1 lúc ta lại quay về điểm khởi đầu, tuôn 1 tràng về trới nắng tời nóng nữa rồi =)))))))) nàng Dĩnh Ân của chúng ta đã quyết định…. Lôi chăn ra đắp! @.@ =)) >.< T^T =)))))

Chả là mùa hè này nàng ta ăn hơi bị dữ, tăng cân hơi bị ghê ghê, nên tính giảm cân bằng cách khổ công tu luyện gia tăng nội lực thế này đây =)))))

Giữa lúc công lực đang tăng vọt, huyết máu lẫn tương cà đang lan khắp cơ thể tạo thành 1 dòng hoàn lưu nóng đốt cháy mọi loại tế bào dù là tế bào sống hay tế bào chết khoảng 10 ngày rồi chưa được tẩy rửa và Dĩnh Ân đã sắp tu thành chính quả để thế gian này có thể, vâng, rất có thể, cực kì có thể, cực kì cực kì là có thể, trên thế gian này có thêm 1 con heo quay đẳng cấp prồ chưa từng thấy trong lịch sử loài người, thì 1 cú điện thoại gọi đến quấy rầy bậc phụ mẫu đấng sinh thành của nàng làm ông bà ré lên 1 tiếng “Sẻ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Về nghe điện thoại!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” quyên qua cả 4 lớp headphone nàng đã chuẩn bị sẵn làm nàng tẩu hỏa nhập ma, thần kinh căng như dây chão nhất thời đưats cái pHyu, chất xám sôi ùng ục rồi tan dân dần theo axit trong dạ dày. Nhất thời bấn loạn, nàng lồm cồm bò dậy, tính gập người đưa cái mông nhọn hoắt như đầu bút bi lên diện kiến dung nhan trần nhà thì hình như lão thiên ghen ghét với sắc đẹp, độ đầy đặn, căng tròn đầy quyến rũ với những đường cong gợi cảm của bàn tọa nhà nàng mà vô tình đá 1 cú vô hình khiến nàng mất đà. Cả người nàng như mũi tên đâm sầm xuống đất, cái đầu xứng danh ngu mà oách xung phong đi trước mở đường máu làm nàng xây xẩm cả mặt mày, trong đầu Hiện lên cái tít của tờ báo The News ngày mai: “Hứa Dĩnh Ân - tại thế thập lục niên – đã ra đi trong tư thế trồng cây chuối được sách kỉ lục GHy nét công nhận là cái chết đẹp nhất thế giới trong ngày” mà than khóc sao đời mình ngắn ngủi

- Con nhỏ kia!!!!!!!!!!! Làm cái gì mà câu giờ anh em ghê thế hả????? Bộ nhà ngươi đang cày cái đống Yaoi biến thái đó hả??? – Eo éo và Éo eo, éc eo và eo éc, đó là tất cả những từ ngữ mà Dĩnh Ân có thể nghĩ ra để miêu tả chất giọng chanh chua nghe đến nỗi tai mòn cả ra mà không Hyểu sao miệng nó không mòn của con bạn thân thiết nhứt trần gian của nàng, Hàn Ni – Tiền điện thoại giờ tăng cao lắm ngươi biết không hả?! Ta đây vốn đã nghèo khiết xác không xu dính túi, phải bòn rút từng đồng để sống qua ngày trong ngôi nhà rách mướp với biết bao nhiêu chi phí phải trả: tiền nước, tiền nhà, tiền cơm, tiền điện,… Tất cả số tiền chi tiêu cho 1 gia đình 4 người đều chỉ trong chờ vào 1 đứa con gái bần hạn tội nghiệp là ta cả!! – Tiếng lạch cạch vang lên và trang chém bão của nàng Hàn Ni lại tiếp tục - Nhà ngươi đã không kiếm cho ta được 1 chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng đến đưa ta về lâu đài, giúp ta thoát khỏi cánh nghèo đói bằng 1 đám cưới trong nhà hang 8 sao với cái bánh kem 80 tầng thì thôi, đằng này còn lên kế hoạch này kế hoạch nọ bòn rút tiền của nhà ta là sao hả?! Hả?!! Hả?!! Hả?!!

- Con lạy mệ!! Mệ hãm phanh giùm con! Mệ mà hả hả hả với chả hể hể hể nữa là con lăn đùng ra ngất luôn nhá! – Đau khổ xoa xoa mấy cục u chi chit lổm chổm như mấy trái cà chua cắt đôi úp lên cái đầu tội nghiệp, Dĩnh Ân khóc không ra nước mắt rên lên trong đau khổ - Không phải hồi sáng được tin nghỉ học thêm 1 tuần, nhà ngươi đã chính thức nói 2 từ “Vĩnh biệt” với ta rồi hay sao? Hông lẽ mới xa nhau có mấy tiếng đồng hồ, tình yêu của ngươi đối với ta đã trỗi dậy đấy chứ?! Mà khoan…. Hoàng tử cưỡi ngựa trắng? Sao tự dưng hôm nay nhà ngươi quê quá xá vậy? Làm ta nghi ngờ đó nha? – Gãi gãi cái cằm thon nhỏ ra vẻ nghi ngờ, Dĩnh Ân suy nghĩ chút rồi nhăn mặt trầm giọng – Thằng Sơn phải không? Đưa máy cho con Hàn Ni ngay!

- Thì ta, Hàn Ni, chị gái yêu quý của ngươi nè! Ngươi nói gì thế? Ăn quá hóa rồ à? Sao đến giọng chị ngươi còn không nhận ra? – Cái giọng eo éo bên kia vẫn vang lên đầy bực dọc làm Dĩnh Ân nhíu mày nghi ngờ.

Khổ quá cơ, sau 16 năm làm bạn với con nhỏ Hàn Ni này, nàng Dĩnh Ân nhà ta đã Hyểu ra 1 điều rằng ở nhà con bạn, ngoài từ chất giọng ồm ồm của bố nó, ông Hàn Hạ Vĩ ra, thì giọng bà nó, giọng mẹ nó, và giọng nó đều y hệt nhau quả thật khó lòng phân biệt dù là 1 kẻ dày dặn trên tình trường như nàng Dĩnh Ân đây. Nản không muốn dong dài tốn hơi, nàng hít 1 hơi thật sâu, thở ra thật dài, đặc biệt nhất là phải thở bằng đan điền, rồi cất giọng ca trời phú 10 năm có 1 của mình lên:

- 1 con mèo dơ ra 2 má béo

Nó kêu rằng: meo meo meo, mèo mèo mèo

Gặp hồ nước nó hết gào rồi khóc

Lúc lên bờ đây cái xác hồn đâu?

Ngay lập tức đầu dây bên kia im hơi lặng tiếng, chỉ độc có âm thanh lí nhí lầm bầm chửi rủa của của ai đó về độ thần kinh của con bé mà người đó đang gọi cho (tức không ai ngoài nàng). Biết ngay mà!

- Sơn, trả máy cho tao mau!! – Rồi đầu giây bên kia lại vang lên tiếng chửi rủa ồn ã của ai đó và kề sát bên nó, vâng, mật khẩu đpá lại chính xác đã vang lên – Xin lỗi, ta đang nói thì bà già kêu tí việc, mật khẩu nè:

Một con chò (chó =))) xòa ra 4 cái cẳng

Nó kêu rằng: Ăng ăng ăng, ẳng ẳng ẳng

Gặp hồ nước nó bì bà bì bõm

Lúc lên bờ vẫy cái mông cho khô

Chị ngươi đây, okie?

- Okie! Có chuyện gì mà bà chị đểu giả kia lại gọi cho cô em ngoan Hiền này vào chiều nắng thế này? – An tâm kẻ nhập mật khẩu đúng là bà chị, Dĩnh Ân đáp ngao ngán trong 1 cái ngáp dài bàn tay ko quên đập cái bép con muỗi đang vo ve cạnh chân mình, máu dây ra tùm lum cả chân

- Quán bà He, bàn phía cầu, 4h30, 1 thập cẩm, 2 cốc tai, A-A Okie?

- Why? Bộ ngươi có Bf mới định công bố? Hay lại cưa cầm anh nào không thành định mượn vai ta khóc cho thỏa lòng? – Quên mất phận mình khố khó, sao chống nổi bọn cường hào ác bá, nàng Dĩnh Ân ngứa ngáy cái răng nhe miệng hỏi để rồi nhận ngay 1 tràng thở dài thườn thượt rất chi là não nề của nàng Hạ Ni

- Hưu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên chém gió tát vỡ mồm! – Đúng như châm ngôn “Không nói nhiều, chỉ chém dữ”, Hàn Ni làm cô em gái tội nghiệp của mình ngấp ngay lập tức bằng cái án húp cháo cả năm lơ lửng trên đầu rồi vừa nhai oisHy rồn rột vừa đáp – Đầu óc ngươi ngu si tức chi phát triển thật hay gian xảo điêu ngoa học đòi làm Hồ li tinh giả ngu đó mầy? Xưa nay hễ ngươi ra đường cười toe toét ta lại nghe thiên hạ đồn “Thấy con bé kia không? Ngây thơ phải biết!” mà chỉ muốn xán 1 câu “Nó giả nai đó mấy ông” vào mặt mấy con, mấy gã! Ớn! Ta cá 100% ngươi giả nai! Sao cũng được, muốn ngu lúc nào thì ngu, giờ thông cái đầu lên cái! Sao đến việc này ta cũng phải nhắc ngươi nhỉ? Bộ ngươi nghĩ ta là cái đồng hồ báo thức hay là thư kí chuyên lên lịch hẹn cho ngươi? Họp lớp! 1 đi, toàn mạng; 2 không đi, tuyệt giao; 3 đi muộn, khao ta!

Tuôn xong 1 tràng những gì mình thích, Hàn Ni cúp máy cái cạch.

- Cha chả…. Nhỏ này dạo ni uống sữa “Trăm phần trăm, trăm phần trăm, sữa tươi nguyên chất trăm phần trăm” hay sao mà thừa canxi lên đê dữ vậy ta? – Ngáp 1 cái sái cả quai hàm, Dĩnh Ân cũng lập cập cúp máy trước khi mama nàng lại ca đi “bài ca tôi không quên”: “Đời mày suốt ngày chỉ có chít với chat! Điện với thoại thôi à?! Sao không xắn tay xắn áo giúp ta 1 tay đi! May coi con Ni ấy! Nó lúc nào cũng lúi cúi phụ giúp mẹ nó…” tùm lum tà la – Chà… Nóng quá đi a~~~~! – Uốn éo chân tay, đá ngược đá xuôi cho đỡ đua lưng mỏi cổ để rồi đứng đó mà khóc vì nguy cơ gãy xương đang tăng cao, nàng ngước lên cái đồng hồ đang chỉ 4h chiều mà lúi húi chạy lên phòng ngục lục lọi cái tủ áo quần

Đúng 15’ sau, 1 con nhỏ khoác áo khoác trường xanh chói lòa in đậm dòng chữ “trường trung học phổ thông Lệ Thủy” lên bộ đồng phục sơ mi quần tây nghiêm chỉnh, mặt hếch lên trời trong chiếc mũ đen thui đồng bộ với cái xe cũng đen nối bấm phanh cái két trước cửa nhà họ Hàn rồi mở cuống họng, cất cái giọng vàng oanh mà con bạn chuyên văn đã than ái miêu tả bằng những ngôn từ: vừa cao, vừa trong, vừa truyền cảm, lại được bà con Hàn Ni phong tặng danh Hiệu tài năng có triển vọng, nên theo nghiệp cải lương tuồng chèo kẻo phí đời ngân nga 2 chữ:

- Hàn Niiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!

- Gâu gâu gâu

- Cạp cạp cạp

- Phạch phạch phạch

- Meo meo meo

Ngay khi tiếng kêu vừa dứt, ngay lập tức 1 bản dao hưởng gia súc cũng vang lên trong tiếng gào thét inh ỏi của 1 buổi chiều yên ả phố chợ

- Chờ tí cháu ơi!!!!!!

- Dĩnh Ân à!! Chờ tí!!!!!!!!

- Chờ tí bạn ra liền cháu ơi!!!!!!

- Con Ni nó bảo mi chờ tí!!

Và cũng gần như ngay tức khắc, mấy chục tiếng chờ tí từ bà, em trai, bố và cả mẹ con Hàn Ni đáp lại 1 cách rất chi là nồng nhiệt làm nó phát ngượng. Quả thực không uổng công 3 năm trời hét bể cuống họng kêu nó đi học của nàng. =”=

Sau nửa giờ chờ mòn cả chân, Hàn Ni mới ngượng nghịu bước ra với nó trong bộ đồ hết xanh rồi đỏ choáng cả mắt! Nhưng quả thực rất hợp với 1 đứa sinh ra vốn dễ thương như nó, còn nàng đây kẻ sinh ra đã tự Hyểu bản thân chẳng hơn ai được gì, nhất là cái dung nhan bấy lâu vốn vẫn trung thành với phong cách monochrome.

Sau 1 hồi hết rối rít xin lỗi lại ỳ xèo than thở sao nàng đến sớm thế, 2 đứa mới bê nhau ra được khỏi cổng, chạy xe vòng quanh qua quán bà He. Quán bà He là 1 quán chè nhỏ đặt cạnh chân cầu Phong Giang, chè quán cũng tạm, không ngon, không dở, nhưng đối với mấy đứa 9x trong cái huyện bé bằng lỗ mũi, đi ra đường gặp 10 người thì hết 7 người gọi nàng là “Sẻ” thì cũng quá ổn rồi. Hơn nữa, nó lại gần sông, mát mẻ, nhiều cây (mặc dù cũng gần đó 30m có cái thùng rác to tổ bố hôi không chịu được =))). Vừa bước chân vào quán, Hàn Ni đã chớp mắt lia lịa háy háy về phía trong quán làm 1 đứa ngu ngơ khù khờ mà thầy chủ nhiệm nó thích xài câu “Ngờ ngơ ngao ngáo!” phải im re. Sau 1 hồi chớp mắt mỏi qua, Hàn Ni mới chán nản phán:

- Đúng là nói chuyện với người không có trình độ có khác, phải nói thẳng toẹt ra không thì lại bảo mình thâm! Ý ta là ngươi vào kêu chè đi! Đừng có đứng 1 cục đó làm cảnh nữa nường! – Rồi thủng thẳng dắt xe về phía bàn “lí tưởng” mà nó và nàng đã tia trước từ lâu.

Các bạn có biết tại sao 2 đứa nó lại tia cái bàn đó và gọi nó là ‘lí tưởng” hok? Không biết chứ gì, ;)), gà quá =))! Không biết gì thì vểnh tai lên mà nghe nè! Chiều chiều, nhất là vào những chiều mùa hè nóng nực như hôm nay, con trai trong huyện Lệ Thủy hay có màn nhảy cầu xuống sông tắm trên người chỉ độc cái quần xà lỏn!

Aizaa….! Đến đây chắc ai cũng Hyểu lí do rùi ha :”> Dù giai chẳng đẹp như mấy anh trong manga, nhưng cũng khá có cơ bắp, phố huyện mà, đòi hỏi chi nữa :”>. Hơn nữa cái chính là mấy anh rất hay có mấy màn ôm ấp, âu yếm nhau, cùng dìu nhau vào bờ, thiệt là luyến ái! >w<. Có hôm trời nắng cũng như hôm nay, có 1 anh chuột rút chết duối, mặt rõ lf uke, được 1 anh khác rõ là seme cứu lên hô hấp nhân tạo ngay trước mặt làm Dĩnh Ân nàng dây suýt nữa ngất tại chỗ vì mất mãu quá nhiều =))

- Sao ngươi? Hôm nay thế nào? – Đặt 2 li chè thập cẩm lên bàn, nàng nheo nheo mắt nghĩa lên cầu

- Ngươi đui hay mới lên độ mà không thấy? Nản! Giai đẹp đi đâu hết chỉ còn mấy đứa con nít nheo nhóc thế chứ lị! – Nhăn mặt đua đớn, Hàn Ni đập bàn rầm rập ra vẻ tức tối lắm làm 2 li chè trên bàn rung lên bần bật suýt đổ

- Haizz…. Trời nóng mà… trời nóng làm lòng người cứ bang khuâng, tâm tình dễ đổi khác, buồn ngủ mà không sao ngủ được, thèm ăn mà không sao ăn được, và…. Làm 1 đứa điên như ngươi càng điên hơn – Chụp vội li chè trên bàn, nàng Dĩnh Ân mới lắc lắc đầu tội nghiệp phán phòng trừ trường hợp nhỏ bạn điên lên đập bàn tiếp

Thế nhưng cuộc đời là bể khổ, không ai tính trước được lúc nào ông trời sẽ phát rồ bắn đùng chiu 1 cái người chết như rơm rạ, nên những tính toán chi li của 1 con nhỏ fangirl 16 tuổi như nàng bị con bạn phát Hiện là chuyện quá tầm thường. Còn lí do vì sao vế trước lại là lí do của vế sau ở câu trên thì là 1 chuyện mà đến tác giả cũng không sao Hyểu được, ngứa tay chêm vào cho vui thôi. Và thế là thay vì đập bàn, Hàn Ni lại đưa chân đá 1 phát đau phát khóc vào đầu gối nàng rồi phán 1 câu làm nàng suýt nữa đánh rơi li chè

- Ngậm đi! Hôm nay ta kêu ngươi đến đây là để bàn về vụ họp lớp 91 chúng ta, với tin cực sốc: 2 hotboy đẹp zai ngời ngời: Trần Bạch Chấn Hy và Vũ Việt Văn đã Come back!!!

Vâng, quả thực là phải chứng thực rằng 1 chè trên tay Dĩnh Ân thực ra suýt nữa đã phải rơi xuống đất, nhưng gì thì gì, sự thực vẫn là sự thực, suýt vẫn cứ có nghĩa là suýt, li chè vẫn nguyên xi nằm đó chỉ có cái kính cận bên trái 3,5 độ, bên phải 4 độ của nàng là rơi đánh cong xuống đất cũng như tác giả ta đã đọc chữ thực kia đến léo cả lưỡi =”=.

Không để ý đến cặp kính đang nằm long lanh dưới đất đầy thương tiếc vì số phận đớn đau rơi phải vào tay 1 cô chủ chẳng hề biết quý trọng mình mà toàn vất ngược vất xuôi để rồi có khi đang nằm trên mắt mà cũng lúi húi đi tìm, Dĩnh Ân đưa bàn tay áp nhẹ lên bờ môi há hốc đầy kinh ngạc, đôi mắt đen long lanh của nàng rơm rơm những giọt nước trong veo e ấp sau hàng ngươi dài cong vút rập rờn như cánh bướm nhìn bà chị đang lãm đạm quan sát phản ứng của nàng. Gò má và sống mũi nàng đỏ ửng cùng cơ thể yếu ớt run lên lẩy bẩy làm nàng trong có vẻ vô cùng mong manh tựa như chiếc lá cuối mùa đông đnag cố gắng chống chọi với từng cơn gió heo hút thổi qua, sẵn sàng cướp đi sinh mạng nó bất cứ lúc nào

- Về…. Về rồi ư…? 2 tên đó đã về rồi ư…? Su nee chan… em… em…

- Ê…! Ngươi răng đó? Đừng mần ta sợ nghen! Không lẽ cái bệnh loát dạ dày chết tiệt của ngươi lại tái phát nữa rồi nhóc hả? – Lo lắng cúi xuống nhặt cái kính réc đứt tùm lum như những bằng chứng của một thời xông pha trận địa giành ghế ngồi mấy tiết đầu chào cờ hay khi 1 tay túm tóc thằng này tay kia tay kia chụp óc thằng kia đầy oanh liệt trong những trận chiến mà kẻ thắng luôn là người có tên bắt đầu bằng mấy chữ H.D.Â, Hàn Ni lo lắng vỗ về cô em yêu quý. Đôi bàn tay nhỏ nhắn lướt nhẹ qua gò má mềm của nàng lau đi những giọt nước mắt chảy dài – Răng? Đau hờ? Đau thì ngồi đó để ta phone dượng ngươi chở ngươi qua bệnh viện khám Hy?

Dĩnh Ân lắc đầu từ chối cái roẹt một cách nhẫn tâm vô cùng tận lòng hảo tâm ngàn năm có 1 của con chị tít có tiếng, ki bo có truyền thống với em út đến khao kem cũng mua 1 cái mút chung làm nàng choáng váng bao lần không dám dẫn nó đi ăn cùng sợ 2 con tít đi cùng nhau thì mất mặt

- Đừng lo, nhà ta trước cửa bệnh viện, nhà ngươi cứ bảo dượng ngươi qua đó gửi xem thoái mái, có chi ta lấy 1 lần mấy trăm ngàn thui mà

Vẫn lắc đầu nguầy nguậy dập tắt ngay cái ý định kinh doanh đen tối vừa nảy ra trong đầu bà chị điêu ngoa, Dĩnh Ân nắm lấy bàn tay mềm mại của Hàn Ni rồi nói mấy câu nghẹn ngào trong tiếng thổn thức làm đến lượt Hàn Ni ngất tại chỗ

- Su nee chan! Ô tô ka chô? Hồi cấp 1, ta nợ thằng Vê mũ 3 5 tờ 200 đồng để mua oisHy! Hú hú hú!! Hắn đòi ta bao năm mà ta cứ quên hoài, à không, mi biết đó, ta quỵt hoài, cứ tưởng hắn đi rồi thì ta sẽ được thể đỡ ra, ai dè…. Hú hú hú!!

- Sak!! Đồ điên!! Lại cái trò tuồng chèo trớt qướt lừa người lừa tình mà chẳng lừa tiền được đồng nào đó!! Ta đã bảo với ngươi bao nhiêu lần là thôi cái trò đó đi rồi hả cái đồ ao tù nước đọng kia!! – Chán nản đẩy cái li chè sạch banh sang 1 bên, Hàn Ni mở miệng gọi với vào trong quán – O ơi!! Cho cháu 2 li cốc tai!!

- 1 li không có thạch nha o!! – Gạt phắt cái vẻ ngoài ướt át mong manh dễ mỡ kia đi, Dĩnh Ân ngoác miệng lên cất cao cái chất giọng vàng oanh của nàng làm 4 phương 8 hướng mấy chục cái đầu quay phóc lại, đầu đen có, hoa râm có, hai bím có, trọc lóc có nốt, ai cũng trợn mắt nghĩa xem con nhỏ nào giọng kinh thế rồi thờ dài thườn thượt tự hỏi sao mình ngu quá, cái giọng đó thì chỉ có con Sẻ nó mới có chớ mấy rồi ngoảnh mặt lại với li chè, dĩa bánh sắn hay mấy thứ tùm lum tà la trên bàn mình – Ngươi có não không mà đến sở thích ăn uống của cô em gái 5 năm nay mà ngươi cũng không nhớ vậy hả con Su hào phun thuốc trừ sâu ăn vào không ngộ độc thực phẩm cũng teo cơ đen ta không dám hó hé kia?! Ta là Aoytaku! Aoytaku Fukumata!!

- Ờ, Fu lu tu, 1 con nhỏ bị phù lùn tún được chứ hả nhóc?! – Hàn Ni vừa làu bàu trong miệng vừa đưa tay bịt miệng Dĩnh Ân trước khi cả 2 đứa bị oánh 1 trận nên thân rồi tọng ra ngoài quán nhục như con cá nục, về nhà lại còn bị mama papa cho ăn bánh đòn no nê cả tháng ko ngồi nổi vào bàn ăn vì tội gây ô nhiễm tiếng ồn nơi công cộng rồi mà còn Never Give Up đến độ để lộ mặt ra cho người ta kêu nhà - =”= Chết ngươi chưa, cho ngươi chừa! Thằng Vê mũ 3 tít cực kì đó, ai mượn chi của hắn, hắn khắc cốt gHy tâm ngàn đời không quên đúng câu “Tiểu nhân đi đòi 10 năm chưa hết nợ”!

- Biết sao được, hồi đó tiền ăn sáng của ta chỉ là 1k/ngày, lôi đâu ra xiền mà mua hàng ăn T^T. Ngươi không thể tưởng tượng được nỗi khổ của 1 con bé đang tuổi ăn tuổi lớn mà đã phải nhịn đói nhịn khát hay nỗi ô nhục khi phải đứng nhìn mấy đứa bạn cùng lớp hàng quà trên tay mà mình chỉ bik đứng đó rệu nước miếng của ta mô, Hàn Ni ơi!! Trong 1 lần thú tính kêu gọi, ta đã lỡ nhắm mắt đưa chân, tự đưa cổ vào tròng của cái gã địa chủ thời Hiện đại, tư sản mà ra vẻ ngu ngơ đốn mạt đó!! Hú hú hú!! Ta đâu có ngờ mấy năm sau nhà nước ta đùng cái giở chứng ngứa ngáy rảnh tay không có gì làm đè đổi tiền!! Giờ thì có đốt đuốc đi khắp Lệ Thủy cũng đào đâu ra 5 tờ 200 đồng mà trả cho hắn hả trời?!! Mà nếu đổi ra tiền Hiện tại thì…. Hú hú hú hú!! Ra ngân hang một tờ mấy chục ngàn, nhân lên cũng trăm mấy!! Hú hú hú hú!! Ta đào đâu ra trả hắn đây trời?!! – Lau lau mấy giọt nước mắt còn vương lại trên khóe mi, Dĩnh Ân cười toe đáp lại. Vẻ mặt vui tươi hớn hở trái ngược với chất giọng rầu rĩ như tàu lá chuối của nàng làm Hàn Ni phải phục sao mình có thể chơi nổi với con hồ li nhiều mặt này, bụng không ngừng thong đồng với dạ khuyên nhủ lòng mau mau thúc ép não nói lời li biệt với nhỏ không thì chỉ có nước bị nhỏ dắt mũi đến khuya! Nói thiệt, chẳng khoe khoang gì chứ từ nhỏ tài năng diên tuồng của nàng đã đạt đẳng cấp siêu cấp, lừa trên gạt dưới, không biết bao kẻ bị lừa vừa uất hận căm hờn nàng vừa âm thầm ngưỡng mộ tài diễn xuất siêu đẳng ngàn năm có 1 của nàng

- Mà nhà ngươi, gã Hỉ Lai Lạc giờ thay đổi ghê lắm con ơi! Hôn bữa ta đang è cổ đạp xe đi mua đồ cho mẫu thân thì thấy hắn bước ra từ chiếc xe hơi bong loáng như tây, tóc tai, quần áo mô đen cứ như người ngoài hành tinh mới rớt về Trái Đất không bằng! Nghe bảo, hắn còn mang bạn gái về đây nữa á!

- Nhà ngươi không cần nói thì chuyện đó ta cũng đã quá rành! Trên đời này ngoại trừ Chan Chan – 1 dấu hỏi lớn vượt quá phạm vi nghiên cứu của ta, và ngươi – trứng mà đòi khôn hơn vịt mới nghía mặt qua ta không cần ngẫm nghĩ cũng Hyểu ngươi đnag nghĩ gì trong đầu thì Hứa Dĩnh Ân ta đâu Hyểu ai bằng Hyểu hắn nữa! 1 kẻ từ lúc bé tèo teo, mũi còn thò lò đã tổng cộng 457 lần hôn 46 cái má của 23 nữ nhi lớp lá nếu không kể má của mười mấy cô giáo trong trường, 1 kẻ từ lớp 5 đã không e thẹn trình diễn first kiss ngay trong ngày khai giảng, lên lớp 8 đã dây vào scandal với cô giáo thực tập như hắn thì… nói chưa xé tem ta còn hông tin ý chớ đem bạn gái về cái chốn khỉ ho cò háy này!! Rồi thì…

- … - Ngậm ngùi làm cái mặt y như thế này =”= Hoặc thế này K, Hàn Ni ngán ngẩm nhìn con em đang bô bô 1 tràng về chàng trai họ Trần Bạch tên Chấn Hy hay gọi là Hỉ Lai Lạc kia mà muốn tát nó 1 cái ghê rợn. May sao, bà He đã mang li chè tới kịp để nó có cái mà tọng vào miệng cô em kia để đỡ đau đầu. Thế nhưng may thay hay là xui thay để rồi đấy là 1 cơ hội nữa để cô em gái cưng mà khó khăn lằm nó mới có được thêm 1 lần nữa làm mất mặt nó thì đúng là chỉ có chúa mới biết

- …Rồi ngươi nhớ hồi lớp 1 hông? Lần đó ta hăng hái đưa tay xung phong làm lớp trưởng vì là đứa cô cưng nhất, lại là con cô giáo trong trường! Trong mắt cả lớp ta oai như cóc, nên ta ngại hông dám “đi nhỏ” hay “đi to” ở trường. Hôm đó hết giờ ta đang đau bụng tính chờ má đến đón rồi giải quyết xong một thể, ai dè hắn chạy đến chỗ ta chơi xích đu, kể cho ta 1 tràng cả chục câu chuyện cười làm ta cười đau cả ruột rồi quên mất mà ị đùn mất tiêu!! Ưm…. Ưm…. Ưm…

Suýt nữa ngã đánh uỵch xuống đất mà không hề có đai an toàn, Hàn Ni ho sù sụ rồi 1 lần nữa nhanh tay bịt miệng con bạn trước khi mỉm cười hề hề về phía bà He đang trợn mắt ngó 2 đứa nó như ngó 2 con điên.

- Ngươi điên à!! Đâu là đâu! Là lúc nào mà ngươi cứ bô bô mấy chuyện đó ra hả?! Ngươi có ngây có dại, có vô duyên vô nợ đến mức nào ta cũng sẵn sàng cảm thông! Nhưng cái gì cũng phải có ranh giới của nó! Mi nhét cái đò vào đầu giùm cái cái con phù lùn tún kia!!

- Xin lỗi…. ta quên mất tiêu K - Đưa 2 tay kinh ngạc bịt chặt cái miệng lỡ lời, Dĩnh Ân đau xót liếc hết qua bên này rồi qua bên kia rồi thì thào đáp với 1 vẻ mặt hối hận vô cùng

- Nhà ngươi lúc nào cũng thế, cứ nghe 4 chữ Trần Bạch Chấn Hy cái là như phản ứng hóa học phản xạ nhanh hơn H2SO4 thấy nước, phun ào ào như suối! Nói thiệt sợ ngươi mất lòng chơ ta chộ hắn cũng đâu đến nỗi nào, đẹp trai, nhà giàu, học giỏi, lại có cái phẩm chất mà ngươi phán trai đẹp ai cũng cần: Đểu!

- =”= Phải, đẹp trai, nhà giàu, học giỏi, lại đểu nữa nhưng 1 gã như hắn thì chỉ xứng cho vào hố rác! – Giật li cốc tai không thạch trên bàn, Dĩnh Ân ngán ngẩm đáp, tưởng đâu không được đồng tính thì ít nhất bà chị cũng cười xòa cho qua thế nhưng đáp lại cho câu nói đó của nàng lại là 1 ánh mắt hình viên đạn và 1 câu nói nàng không bao giờ nghĩ lại thốt ra từ miệng kẻ 5 năm nay nàng vẫn gọi bằng cái tên thân thiết: Su nee chan

- Ai nói chi hắn cũng được, ngươi nói chi ai cũng xong, nhưng ta cấm câu đó thốt ra từ miệng ngươi à nha! Trên thế gian này, ngươi là kẻ duy nhất không được thốt ra mấy câu nói vô tình đến thế về Chấn Hy!

Mắt tròn mắt dẹt cứ như thể Tazan lần đầu nhìn thấy tivi hay Chí Phèo lúc húp chén chào hành của Thị Nở, Dĩnh Ân hỏi:

- Ủa…? Why? Sao bất công ế?

- E hèm…. Vì…. – Giật mình nhận ra nó đnag nói hớ, Hàn Ni đưa tay bụm chặt miệng rồi lí nhí trong miệng – Chết, sao tự nhiên….

- Ừ thì…. Ack!!! Chết rồi!! Tại thiên!! Thiện tai!! Chết rồi!! ... – Đang ấp úng không biết nên nói sao, đột nhiên Hàn Ni há hốc cái miệng mà nó luôn xem là chúm chím đỏ hồng như đóa hoa anh đào đầy kinh ngạc cứ như thể vừa nhìn thấy cái gì đó còn sốc hơn cả chuyện mà nó đang cố nói với con bạn Dĩnh Ân nãy giờ. – Aoy ơi!! Ta đang tính nói toẹt ra với ngươi kẻo sợ với cái thứ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, suốt ngày chúi mũi vô mấy quyển tiểu thuyết đông tây nam bắc từ chính trị đến tình cảm, từ nam nữ đến nam nam, nữ nữ, thế mà vẫn cứ ngu ngu ngơ ngơ, ăng ten tình ái cứ trơ ra như gốc bàng thì chắc cả trăm năm nữa nhà ngươi vẫn chả thong được tẹo nào! Nhưng… =”= Giờ ta có chuyện quan trọng hơn – Vừa nói, nhỏ vừa đẩy li cốc tai không biết ăn hết từ lúc nào sang 1 bên, đôi mắt chớp chớp e lệ nhìn cô em gái trong khi những ngón tay thon mềm cứ di di miết nhẹ xuống gáy bàn

- Cấy… cấy…. chi… chi đó….?! – Dĩnh Ân thoáng rùng mình lắp bắp cố lắm mới thốt ra nổi mấy từ kia, đôi mắt nàng hấp háy lia lịa như chú thỏ con ngửi thấy mùi sói già, gà ngửi thấy mùi nước sôi, vịt nghe thấy tiếng băm sả. Qua bao năm gian khổ, biết bao lần vào sinh ra tử để giữ gìn 1 tình bạn trong sáng với con nhỏ trời đánh đang ngồi trước mặt, nàng đã nhận ra 1 điều rằng khi nào đôi môi nhỏ cong lên e thẹn, khi nào đôi mắt kia ánh lên những vì sao lấp lánh như thế kia thì đảm bảo chẳng có gì là tốt đẹp cả!

- Ơ….. A…. Thật ra… - Hàn Ni ngập ngừng 1 chút rồi cúi gằm mặt, bàn tay đưa về phía xa xa – Kia kìa ngươi!

- Thôi đi, cái trò “Look!!” đó là do ta dạy ngươi à nha! Ta chưa ngu đến mức mắc chính cái bẫy do mình giăng ra mu! Đừng có chộ con nhà đảng viên người Hiền nhất xóm mà bắt nạt à nghen!

- Không!! Con Aoy kia!! Sao lần nào ta nói láo thì ngươi tin mà ta nói thiệt ngươi hông tin là sao ý nhỉ?! Nghe nè!! Thằng Vê mũ 3 đang đứng sau lưng ngươi kia kìa!!

Nghe đến 3 chữ Vê mũ 3, Dĩnh Ân đưa đôi mắt rưng rưng nhìn bà chị điêu ngoa như muốn nói “Đừng lừa em mà tội chị nờ!” rồi len lén quay người lại trước khi gục toàn tập. Đúng như lời Hàn Ni nói, cách chỗ nàng khoảng 3 cái bàn là 1 gã còn trai nhìn qua thì có cái mặt khá là ưa nhìn với làn da trắng mịn nõn nà và đôi mắt to lòng lanh rõ là uke, thế nhưng sao mà qua mắt được một kẻ đã cao tay trên con đường tìm giai đẹp như nàng! Mặt hắn nhỏ thì đúng là nhỏ thật, mắt hắn to thì đúng là to thật, thế nhưng cả cái cơ thể nhỏ loắt choắt cùng chân tay lẻo khẻo của hắn chỉ có thể khiến nàng nghĩ đến lũ chuột láo xược khốn nạn lúc nào cũng lấm la lấm lét liếc ngược liếc xuôi như thể đang mưu đồ gì đó. Còn mỗi lần nhìn thấy con gái là hắn lại tròn mắt nhìn hau háu như mèo thấy mỡ, khóe môi mỏng dính những tưởng lúc nào cũng sắp cong lên tạo thành 1 nụ cười đểu, nhưng không phải là loại cười đểu có thể khiến nàng lăn ra ngây ngất mà là loại cười đểu của mấy ông già biến thái khi sờ được mông của 1 đứng con gái bằng tuổi con tuổi cháu mình. Một kẻ biến thái toàn tập, nhìn qua đã thấy muốn ói như thế thì còn có thể là ai khác ngoài hắn: Vũ Việt Văn?!

Lóng nga lòng ngóng đưa tay che mặt, Dĩnh Ân thì thào qua khóe môi hé nhẹ đầy đau khổ

- Sao thằng chó đó lại ở đây…?!!!

- Nhà ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?! Đúng là nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo tới liền! – Cũng dài mặt chẳng kém gì con em, Hàn Ni chép miệng ngao ngán, vẻ chán ghét nàng để lộ ra trên gương mặt rõ ràng là bằng chứng chứng thực nhất cho sự đáng ghét không ai ưa nổi của kẻ mà 2 nàng đang nhắc tới

Thôi thì cũng chẳng giấu làm gì, Vê mũ 3 tên thật là Vũ Việt Văn, cháu đích tôn duy nhất của Vũ Gia chuyên chăn vịt có truyền thống hành nghề đã gần 10 đời qua. Tương truyền vào ngày 21-3 năm ấy, nhà Vê mũ 3 có lẽ vì số lông vịt bán được đắt giá hơn bình thường, mà cũng có lẽ là vì lâu lắm rồi hai bên nội ngoại mới tề tựu đông đủ họ hang cô bác gần xa, hoặc cũng có thể là chẳng vì lí do lí trấu gì cả, chẳng qua hứng lên thì làm cho vui thôi, bỗng dưng nổi hứng giết thịt hơn chục con vịt tọng vào nồi róc thịt làm tiết canh còn xương nấu cháo. Nhưng mà khổ cái mẹ Vê mũ 3 vốn là 1 người rất thích ăn tiết canh nay lại bụng mang dạ chửa, sao ăn được thứ thức ăn bổ dưỡng mà cũng nguy hại kia mà mừng với vui! Với bà vụ mở hội này chỉ khiến bà thèm tiết canh hơn thường ngày chứ chẳng được ích lợi gì!

Thế là mẹ hắn đang ấm ức vừa 1 đưa tay lau hàng nước miếng chảy ướt cả cằm, 1 tay nhổ lông vịt ném tới tấp vừa ngửa cổ lên trời mà than:

- Trời ơi~~~!! Sao đời con khổ thế này~~~!!

Tức thì không Hyểu tức cảnh sinh tình hay ngú mớ được ôm vợ đẹp, bố hắn đang nằm trong phòng nhìn những chiếc lông vịt bay đầy trời bỗng hét toáng lên:

- Trời trưa văng vảng tiếng băm hành,

Trơ cái mông vịt với trời xanh.

Chén huyết hương đưa mê lại mẩn,

Nước vị hầm xương vẫn chưa nhừ.

Oành tạc mặt đất, máu từng đám,

Đâm toạt chân mây, lòng mấy chồng.

Ngán nỗi heo đi vịt lại lại,

Bát tiết san sẻ tí con con!

(Tự tình – Chế by Suzu Fukazime

Aoytaku ta hoàn toàn không có trách nhiệm gì về bài thơ này, nàng nào thích kiện cáo gì thì xin lien lạc SHyorisuna :)))

Tức thì không Hyểu vì giọng hát quá thánh thót của con trai mà xúc động nhất thời, hay vì miếng thịt trong miệng qúa đai nhá không được, nuốt cũng không xong, bà của hắn lúc này đang ngồi trong bếp luộc vịt bỗng nghẹn cổ tắc thở mà chỉ biết kêu ú ớ. Cậu hắn lúc này đang lên cơn viêm xoang nặng thấy thế định chạy vào cứu bà thì hít phải mấy sợi lông vịt bay lất phất trong không khí, nhất thời kiềm chế không nổi hắc xì liên miên làm những chiếc lông vịt vốn ngày thường vô hại là thế giờ biến ngay thành những mũi pHy tiêu lợi hại bay xé gió lao ra cắm phập vào cái mông trụi lủi của mấy con vịt đã nhổ lông xong. Mẹ hắn đang bực chuyện mất bữa ăn nay lại thấy cái mông vịt mình nai lưng ra nhổ lại chi chit lòng tức quá chạy vội tới định bay đến nhổ phắt mấy cọng lông đáng ghét kia thì đạp phải vũng xà phòng rửa chén lúc nãy chưa rửa hết đo ván cái uỵch và thế là vài phút sau 3 tiếng: Ò í e vang lên đầy rộn rã đưa mẹ hắn cùng hắn vừa mới chui ra vào bệnh viện. Và thế là cái tên Vũ Vịt Văn (sau này đổi lại thành Việt cho nó dễ nghe) nhằm thuật lại 1 cách ngắn gọn sự tích ra đời của hắn đã ra đời như thế. Quả là lông vịt bay đầy trời, thơ văn bố em lênh láng!

Nhưng mà kì thực thì cái truyền thuyết li kì về sự ra đời của cậu chàng chưa phải là là lí do chính đáng cho việc tại sao 2 nàng họ Hứa và họ Hàn kia lại dài mặt ra như Lona lúc nghĩa thấy cái mặt ngó thì ngây thơ mà hóa ra chai sạn của cái gã họ Vũ kia. Nguyên nhân xâu xa đích thực của việc này là độ biến thái mà chính phủ đã cấp bằng thiên hạ đệ nhất trong giới học sinh từ hồi còn cấp 1 của hắn. Hồi ấy tại lớp 9.1 ngây thơ trong sáng mà biết bao thầy cô đã thốt nên lời cảm thán trời đất vì đã được vinh hạnh phụ trách một lớp rất chi là có truyền thống Hyếu học được gán cho cái biệt danh “Tặc trò”:

Kiến Giang nhất trận thủy công

Tặc trò đại phá, huyết hồng mãn giang

Vê mũ 3 đã được biết đến về độ chai lì, bám dai như đỉa đói và hám gái của mình. Không nói đâu xa, nhỏ Hàn Ni đến giờ vẫn còn kinh khủng vì một thời “vinh dự” lọt vào mắt xanh của gã có tên bắt đầu bằng 3 chữ Vê kia và được gã để ý đến. Hồi cấp 1 khi mà đa số những tên biến thái khác vẫn còn trong sáng thơ ngây thì hắn đã nổi máu hám gái, bám theo nàng ta không kể ngày đêm, đem nào quà nào cáp đến túc trực trước cổng chỉ mong được diện kiến gót hồng. Hắn làm đủ thứ việc từ đem cục xương bò mà mẹ hắn đi chợ mua về tính hầm canh cho hắn húp để tăng canxi để cao cho bằng chị bằng em hối lộ con Milu nhà nhỏ, đến liều mạng chạy vào nghĩa địa ăn trộm hoa cúng hay giựt kẹo của con em đem tặng nhỏ. Lại còn không biết hắn học từ pHym Hàn, pHym Trung, pHym Lào, pHym Miến Điện gì mà đêm đêm vác cái đàn gHyta to gần bằng người của anh trai đến trước nhà nàng hát tình ca =”= làm mấy đêm liền Hàn Ni gặp ác mộng không sao ngủ nổi. Còn nhớ loáng thoáng trong đó có bài:

Mèo mà không ăn cá là con mèo điêu

Gà mà không ăn ló là con gà ngu

Đi lang thang trong sân cắn con mèo có con chó

Đi im im trong đêm cắn con gà có con chuột

Thế mà dù hắn ra sức cưa cẩm, nàng ta vẫn lạnh lùng nhìn hắn không bằng nửa con mắt cứ tươi cười hớn hở bên mấy chàng đẹp trai trong lớp làm hắn tức ói máu. Chắc đọc đến đây cũng có nhiều kẻ thông cảm chút chút cho Vê mũ 3 *chấm nước mắt* nhưng sự thật là *chấm nước mắt* hắn bị thế cũng quá đáng đời!! *Chấm nước mắt*Thử hỏi trên thế gian này có đứa con gái nào ưa nổi 1 kẻ đã từng tốc váy mình, ăn trộm pansu của mình về làm khăn lau mặt, biến thái tàn bạo đến độ đó kia chứ?!!

Thái độ lạnh băng đó của nàng làm hắn thẹn quá hóa giận, vì yêu nên mới hận từ đó quyết chí không bao giờ nhìn mặt nàng nữa làm nàng cảm tạ trời phật ghê gớm.

Còn với nàng Dĩnh Ân, ngoài món nợ 5 tờ 200 đ thâm thù từ lâu, nàng còn kinh tởm hắn vì nhiều lí do khác. Nhớ hồi cấp 2, cơ thể non trẻ của nàng đã sớm phát triển đầy đủ hơn bọn con gái cùng lớp, có trên có dưới đầy đủ không thừ không thiểu, nhanh chóng tạo thành hình chữ S làm hình tượng tomboy lừa tình lừa tiền bao cô nàng trẻ dại nàng khổ công xây dựng coi như đi tong ngược lại còn bị gã biến thái kia nhắm đến. Mỗi lần nàng đánh rơi cái bút phải cúi đầu xuống nhặt làm lưng áo trễ lên để lộ một vùng da trẻo mềm mại hay mỗi lần thể dục nàng phải hoạt động mạnh làm vòng một quyến rũ cứ khẽ “lắc lư” theo mỗi cử động là gã lại hau háu tròn mắt nhìn, nước miếng nước dãi ứa ra tèm lem tởm lợm không chịu thấu. Lại có lần hắn mua coca vào lớp uống, nốc được nửa chai đè ném số còn lại vào người nàng làm nàng ướt từ trên xuống dưới, chiếc áo sơ mi mỏng dính trong suốt thấy hết bên trong, thật là quá bỉ ổi, vô liêm xỉ!!

- Giờ làm sao??? – Dĩnh Ân kinh hoàng hết nhìn bà chị lại đến lấm lét nhìn thằng bạn cùng lớp hồi xưa đang vuốt tóc một con nhỏ xa lạ nào đó mà long cố ngăn bản than không ói ra tại chỗ

- Nhà ngươi còn đứng đó mà hỏi nữa sao?! Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách! Chẩu thôi chứ làm gì – Nguýt nàng 1 cái rõ dài, Hàn Ni lúi húi rút ra tờ 10k quẳng cho nàng nói nhanh – A-A đấy nhá, ta trả phần ta rồi, phần ngươi ngươi tự xử, đi trả đi

- Ế?! Sao lại là ta?! – Dĩnh Ân nhăn mặt nhăn mũi nhưng rồi cũng đành kéo ghế đứng dậy, rón rén bước vào quán trả tiền cho bà He rồi nhanh chóng chuồn lẹ trước khi bị chủ nợ là ai kia túm cổ hỏi tội.

Vừa toàn thây bay được ra khỏi quán, nàng chạy cái vù đến chỗ con Hàn Ni đang đứng trước cái xe cộc kệch với 1 gương mặt nhăn nhó cứ như thể dưỡi mũi nó có 1 đống sHyt không bằng. Ngó mà nản quá

- Thiệt tình cái con man này, đi chơi với bạn bè mà mặt nhăn mày nhó như khỉ ăn ớt thế đấy! Có gì không hài lòng thì nhà ngươi huỵt toẹt luôn cái đi, bạn đẹp với nhau mà làm thế là mất lòng lắm nha! – Đạp chân chống xe lên, nàng nhăn nhó càu ràu

- Ai mần bạn đẹp với con điên như ngươi… - Hàn Ni vừa nói vừa xoa xoa cái bụng trượng to như bà bầu của mình rồi lầm bầm – Chẳng qua… Bụng ta… đang thèm được hẹn hò với anh Wiliam Cường! =”=

- :-O , Mi…. =”= Lại thế nữa! Suốt 5 năm nay mỗi lần đi ăn gì với ngươi là ngươi toàn trở chứng thế không, đi khám lại cái dạ dày đi – Dĩnh Ân thở dài rồi è cổ lên bắt đầu đạp xe – Thế giờ sao? Ta chở ngươi về thăm anh Wiliam Cường ở nhà hay đến WasHynton City ở nhà tau đã rồi phóng qua Thái Tí?!

- Vế sau! – Hàn Ni nói nhanh, tay không quên vỗ bồm bộp lên vai nàng như vỗ mông ngựa.

Càng về chiều, ánh nắng càng rực rỡ một màu vàng rực như mật ong chín già làm ngây ngất lòng người dát vàng cả dòng sông Kiến Giang trong vắt loáng thoáng những cánh hoa phượng đỏ rực rơi từ một cành cây nào đó xuống trôi bập bềnh theo từng cơn sóng. Lẩn lút trong gió chiều nóng bức, mùi hương ngai ngái của rơm rạ chồng thành từng đám khô xơ xác bắt đầu bốc lên, quyện vào mùi khói cay cay nơi sống mũi bốc từ một căn nhà lá nào đó từ đằng xa. Con đường vẫn còn trong quá trình thi công ghập ghềnh những ổ gà ổ voi dốc lên dốc xuống làm chiếc xe rã rệu của Dĩnh Ân như càng lúc càng rã rệu thêm, có cảm tưởng cứ như thể từng chiếc đinh vít, từng chiếc tăm đang đòi bay ra khỏi nó. Mỗi lần có 1 chiếc xe máy đi ngang qua, những làn bụi lại bị cuốn tung lên phả mờ mịt vào không khí làm cay xè khóe mắt người đi đường…

Ack... Ack...

Sao đoạn này đọc đi đọc lại giống hết chap vậy ta...?? :-? Xí xọn mọi người, chap này dài lắm ạ, dài cực luôn ạ vì còn nguyên nhân 600k xuất Hiện nữa mà :))

Lại nhắc đến hai chị em su hào và ao cá của chúng ta, sau mấy phút ngồi ê mông trên yên xe đạp qua đạp lại vài vòng từ quán chè bà He đến nhà Dĩnh Ân, rồi từ nhà nàng ta đến Thái Tý, 2 nàng đã mệt mỏi ra mặt. Đi chơi, phải đi chơi nhưng rất mệt, mệt không phải vì trời nóng hay vì nắng chói, hay lại gặp 1 thằng cha biến thái có vấn đề về não bộ nào đó khác, mà là vì 1 lí do vô cùng chính đáng chẳng khác gì hơn ngoài.... Tài lái xe thiện xạ của nàng Dĩnh Ân đây.

Tài lái xe đua với xe máy, đâm đâò vào ô tô, liều mạng với xe tải, cướp mạng trẻ nít, ăn mắng người già đã khiến bao lần nàng tí nữa chết những vẫn không bao giờ chừa. Nhớ ngày nhỏ, sau 1 vụ tai nạn tập xe với ba nàng, nàng chưa kịp để cho trọn 1 cái cẳng lên thành xe thì ổng đã.... đẩy cho nàng rớt xuống ruộng làm bạn đỉa! Từ đó nàng đâm ra sợ xe đạp, đến lớp 8 rồi vẫn ngày ngày cuốc bộ chăm chỉ đến trường mặc cho thầy cô giáo huấn, bạn bè cười chê và tiếng la ai oán của con chị su hào mỗi lần è cổ chở nàng về quán o Phượng đi mua truyện. Cuối cùng sau khi hàng đống người tốn không biết bao nhiêu nước bọt ca thán nàng, Li, cô cháu họ gọi nàng là dì lớn hơn nàng 3 tuổi chỉ mới rưng rưng mắt nói câu:

- Li muốn đạp xe đi chơi cùng Sẻ

(Chú ý, Li là người trong nhà nên gọi nàng là Sẻ sẽ không khiến nàng giận dữ)

Nàng đã xiêu lòng ngoan ngoãn nghe lời cô cháu gái mà đặt mông lên yên xe bắt đầu chập chững tập đạp.Cuối cùng sau đúng.... 2 tiếng đồng hồ, nàng đã đạp bon bon đua với gã được mạnh danh là tay đua thiện xạ trong lớp Li! (Thế nên mới nói nàng là loại người chẳng qua là người không muốn thì thôi, chứ đã muốn thì làm gì cũng được ah~~!

Thế nhưng cuộc Li (hay toàn bộ những kẻ được gọi là có quen biết với nàng) cũng chỉ vui vẻ hớn hở được 3 ngày, đúng 3 ngày!!

Đúng vậy, 3 ngày sau, trong khi đang đạp xe đi chơi cùng Li, Dĩnh Ân đã nhằm thẳng hướng chiếc xe tải đang chạy mà đâm đầu lao thẳng vào! (Nam mô a di đà phật!! Cóc cóc cóc ~~! Xin hãy để cho linh hồn tội lỗi kia an nghỉ!!). Thế mà sau những tiếng hét hoảng hốt, những giọt nước mắt của Li vì tưởng nhỏ sắp phải cầm bó hoa cắm hương lên cái gọi là "Hứa Dĩnh Ân chi mộ", nàng lại ngồi bật dậy, cười tỉnh queo nhìn cái cặp đi theo nàng bao năm tan xác thành dẻ vụn dưới đất mà nói

- Woa~~~! Sướng quá ta~~!! (="=!!)

Từ đó, tổng cộng nàng đã làm mẻ 3 cái, làm bể 2 cái biển quảng cáo của người ta đặt trên đường, làm mẻ mất 1 góc của 3 cái biển số xe máy, làm rẹc 5 cái ô tô,... may thay chạy kịp nên chưa phải đền tiền lần nào (May?!!). Đổi lại, áo quần rách rưới cũng chẳng thiếu, chửi không lần nào ra đường không nghe, cặp sách cứ thế mà phải mua lại đều đều, trên người không có chỗ nào là không sứt sẹo! Tệ hơn, cách đây 5 tháng, nàng đã phải vào viện tĩnh dưỡng sau khi đâm sầm vào 1 cô bạn đi trái chiều, óc đập xuống đất chết ngắc tại chỗ, (Xí lộn, không phải chết ngắc, mà ngất!). Tính đến nay đã được 3 năm, nàng còn sống đúng là kì tích!!

Thế nên hôm nay nếu không phải là ngựa sắt của chính mình bị hư thì Hàn Ni cũng chẳng ngu gì mà giao số phận của mình cho 1 con điên là nàng!

Dọc đường nó cứ mãi mở miệng hết ca cẩm lại gào thét, không thì uy Hyếp, đe doạ:

- Đừng liệng!! Đừng lăng!! Ta đã bảo ngươi là đừng có liệng rồi mà!! Con nhỏ kia!! Gà thì đừng có mà ra oai! Tay lái non kém mà cứ đòi lạng lách đánh võng là sao hả?!! Ế ế ế ế!!!! Ô tô kìa!! Xe tải!! Xe tải đó!! Bên phải... không bên trái!! Ngươi không có mắt à?!! Ế!! Khoan!!! Ta lạy ngươi!! Hứa Dĩnh Ân!! Quả dứa đời đời được chúa ban phúc!! Ngươi đang mang trên mình 2 tính mạng đó!! Mạng ngươi thì không sao nhưng mạng ta thì khác!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Cứ thế 1 người hét, 1 người vừa đạp vừa nghe mắng, không mệt sao được ="=!!

Thế nên lúc bóp phanh cái két tí nữa đâm phải gánh hàng bún của cái o trước mặt mà kết thúc chặng đường tử thần cả hai ai cũng thở hồng hộc cứ như thể đã đi hết 1 đời người!! /:) X_X

Vẫn còn sững sờ không tin nổi vào mắt mình khi thấy cả cơ thể vẫn còn chắc nguyên, Hàn Ni ôm chặt cơ thể đang run rẩy mà nhìn Dĩnh Ân, ánh mắt nêu rõ "Đồ độc ác, ta mà chết thì ta sẽ lôi ngươi theo :->~~

- Có chi mà ngươi mần quá lên thế! Ta chỉ thả tay lái có chút chút mà ngươi mần như sắp chết không bằng! %||:-{ - Tấp cái xe qua 1 bên, Dĩnh Ân vừa lúng búng đáp chân bước theo chị vào trong quán, ánh mắt rõ là không lấy làm phục

- :-w :-< Ngươi nói thế mà được hả?! Tí nữa ngươi tiễn ta về chầu ông bà vải rồi đó!! Nói thiệt ta chỉ... chỉ... chỉ... muốn... muốn... - Có vẻ sắp bí từ để nói đến nơi, Hàn Ni đưa hai bàn tay ra trước mặt con em đáng chết, uốn éo từng ngón tay như những xúc tu mực ống thấy mà ghê!! ="= Rồi không chút ngần ngứ bay đến..... Cầm cái cổ thon mềm của nàng mà bóp mà lay - Bóp... Bóp chết.... Bóp chết ngươi như thế này!!!!

- Khục khục khục!! Thả.... ta.... ra...!! Thả.... ta.... ra...!! Không ta thành thiên thần bây giờ!! O:-) O:-)

- Thiên thần???? Ngươi mà thành thiên thần thì ta chỉ có nước làm quan thế âm bồ tát a!! Haizzz... Nói thiệt ta muốn từ ngươi quá đi! Sao mấy năm trước mình lại ngu ngốc nhận con này làm em ta ="= %||:-{ - Buông con em khốn nạn ra, Hàn Ni thở dài thường thượt, lắc đầu nguầy nguậy rồi đưa ánh mắt "Tội nghiệp con bé, trẻ thế mà điên!" nhìn Dĩnh Ân rồi bước vào quán - Ta lên tầng 2 kiếm bé đồng hồ, ngươi tìm đi nhá

8-| 8-| Dĩnh Ân sau vài phút ngẩn ngơ con chị cũng bằng ánh mắt "Nó ăn gì mà hôm nay điện vậy ta" cũng mau chóng chạy ngay vào trong quán với cái biển Hiệu in to đúng 2 chữ "Đức Quân".

Thái Tý vốn là 1 cửa lưu niệm có thể nói là lớn nhất và phong phú mặt hàng nhất trong huyện Lệ Thuỳ bé bằng lỗ mũi, đồng thời cũng là địa chỉ quen thuộc của các cô gái thường yêu thích những món đồ xinh xắn dễ thương cũng như của các chàng trai đã có nửa kia của mình muốn tặng nàng 1 món quà nhân dịp đặc biệt nào đó hoặc chẳng nhân dịp nào cả :X. Cửa hàng cũng như bao ngành nghề khác ở nơi đây, cũng thuộc dangi cha truyền con nối, chủ nhân đời trước của cửa hàng là ông Tý bà Thái (hoặc ông Thái bà Tý, chính tác giả cũng chẳng rõ lắm), sau này được sửa sang lại, nâng cấp thêm 1 tầng lầu nữa rồi truyền cho con trai và con dâu nên đôi tên thành “Đức Quân”, thế nhưng cái tên Thái Tý vẫn quá quen thuộc với các khách hàng quen nên nó vẫn được sử dụng nhiều hơn.

Nàng và Hàn Ni ngày cuối tuần nào cũng đến đây lùng sục, mục tiêu chủ yếu là giấy xếp sao, xếp hạc, hay chuông gió (Tính đến nay trong phòng nàng đã có 26 cái chuông gió đủ chủng loại! ="=!!), và mới đây nhất là những món đồ nhỏ xinh đeo USB hay điện thoại mà cả nàng lẫn Hàn Ni đều rất thích. Với Hàn Ni thì chủ yếu là những thứ đầy màu sắc sặc sỡ là được, còn nàng thì chủ yếu là những chiếc mang hình dáng đơn giản mà tinh tế, nhỏ nhắn, nếu có trang trí, chủ yếu cũng là những viên ngọc nhỏ màu trắng bạc và đen là chủ yếu (Nàng thích Monochrome mà :X). Thế nhưng nói chung thì Hàn Ni vẫn tin tưởng vào mắt thẩm mĩ của nàng mà nhờ nàng lựa chọn.

- Chà... Nhiều hàng mới quá ha... - Ngồi sụp xuống trước cái tủ kính đựng nhứng món đồ móc USB kia, Dĩnh Ân lầm bầm.

Trong ánh sáng đèn lấp lánh, những vật với hình dáng đa dạng treo lủng lẳng sáng loá lên, trông đẹp vô cùng. Nàng nheo nheo đôi mắt, liếc qua 1 lượt thì nhìn thấy cái rất đẹp với hình dáng cách điệu cỏ 4 lá và những hình trái tim lấp lánh. Dù ngọc trang trí là màu xanh, hơi khác với tiêu chuẩn của nàng nhưng rất đẹp.

"Ai da~~~! Ngó bộ phải đổi tiêu chuẩn thôi!!" Nàng mỉm cười, kéo cánh cửa kính qua 1 bên tự nhủ phải thủ trước khi Hàn Ni biết không thì nó chụp là cái chắc ^#(^.

Nhưng mà hơi ôi ~~~! Lại là đồ đôi!! Mấy nhà sản xuất sao cứ làm ra mấy đồ đôi này trêu tức mấy người theo chủ nghĩa FA nàng đây vậy ta T^T. Hơn chục móc đeo khác ở nhà nàng cũng là đồ đôi rồi ah~~! :-SS Hức hức... Mà người như nàng thì trăm năm nữa cũng tìm đâu ra được kẻ chịu đeo đồ đôi với nàng T^T

Nàng đang có chút ngậm ngùi tính ngỏng đầu lên đi thanh toán rồi vào chọn tiếp cho Hàn Ni thì 1 giọng nói thanh quen mà tưởng chừng sẽ không bao giờ phải nghe nữa vang lên làm nàng thót tim phải ấn đầu xuống

- Thằng này, ngươi nói xem cô ấy thích gì?! #-o Ta quả thực không sao chọn nổi....

Ôi~~~! Thôi đúng rồi!! Cái giọng này!! Chính là cái giọng này!! Chúa ơi... năm ngoái không phải mối ác duyên giữa hắn và nàng đã xem như chấm dứt rồi sao?! Sao lại....

- Chấn Hy, ta hỏi thật rốt cuộc ngươi đã hỏi ta câu đó bao nhiêu lần rồi hả? 4 năm nay ngươi đã mua biết bao nhiêu quà ngươi có biết không hả? Nói thật ta thật rất không ngờ 1 kẻ vốn mang tiếng sát gái như ngươi lại dây dưa 4 năm qua vẫn dây dưa không thể quyết định nổi từ bỏ hay không 1 con nhỏ cù lần không khác chi học sinh cấp 1 là nó! Ta nói thật, tỏ tình đi! Nói thẳng ra với con bé đó! Bị nó từ chối rồi đi kiếm con khác đi!!

:-S Thôi đúng rồi... đây là giọng của thằng Khải Hưng, bạn trai con nhỏ Sa đây sao?! Hắn vốn là bạn thân của thằng Chấn Hy... Vậy là hắn đã về đây thật rồi sao?!

Nàng vừa oán trời vừa mọp sâu xuống, cố không để 2 kẻ đã đi vào dãy hàng hoá bên kia không thấy mình. Lần đầu tiên nàng thấy cửa hàng này đúng là quá chí lí khi cho 1 đống dãy hàng hoá chất thành hàng cao quá đầu ngươi như thế >.<.

- Kệ ta, đó là việc của ta mắc mớ gì đến ngươi! Chuyện tình cảm của ta không pHiền ngươi xía vào!

- Xììì!! Thế ta mặc kệ ngươi, thích làm gì thì làm!

Tiếp theo đó nàng nghe thấy tiếng bước chân cố ý dậm thình thích ra vẻ lên sàn của thằng bạn cùng lớp bao năm, nay lên cấp 3 phản bội, xí lộn bị thầy cô túm đầu ném qua hàng xóm 10A9 tu luyện thành "trai đị". Phù... rồi, 1 thằng đã đi... nhưng thằng kia, kẻ nàng hoàn toàn không muốn gặp lại vẫn đứng ỳ ra đó!! @-)

- Đi mau lên, đi mau lên,....!!! - Nàng lầm bầm trong cuống họng hai tay chắp lại cầu trời khánh phật cho kẻ kia nhanh chóng biến khuất khỏi mắt nàng cũng như khỏi cuộc đời nàng, nhưng qua lỗ hở của mấy món hàng và tấm kính trong suốt, nàng biết hắn vẫn đang đứng ỳ ra đấy!

Trời ơi!! Ác duyên đúng là ác duyên mà!! Hắn lại đang tiếng đến cuối dãy, sắp đi tới chỗ nàng!! @.@ ^T^ >.<!!

Thôi đúng rồi! Hắn không đi thì nàng đi!! Phải, nàng là người, có chân có tay, đi đâu là việc của nàng, hắn sao cấm được chứ!!

Nàng vừa từ nhủ vừa ngỏng đầu lên thì má ơi... T^T ác duyên thứ 2 của nàng xuất Hiện! Hú hú hú hú!! Vũ Việt Văn!! Vê mũ 3!!!!!!!!!!!!!!

Chúa ơi!! Hôm nay là ngày gì, nàng có đắc tội với ai, hay quên cúng bài gì mà đi đâu cũng xui đen thế này!!

Đen hơn nữa, hắn vừa bước vào cửa hàng đã xăm xăm bước về phía quầy nàng đang núp!! Moé ơi!!

Trong phút chốc, đầu óc nàng Hứa Dĩnh Ân (Nói trại ra chút chút là Dứa Vĩnh Ân, quả chúa được ban ân phúc vĩnh hằng ạ =))) hình ảnh gã V mũ 3 ôm cây đàn ngồi trước nhà nàng như trước nhà Hàn Ni thời xưa nghê nga mấy câu đại loại:

"Ước gì mi trả tau 10 ngàn

Ước gì mi đừng có quỵt hoài

Để giờ đây cô đơn vắng tanh

Đời tau đã hết tiền rồi…”

Tùm lum tà la nữa thì nàng chỉ có lên tăng xông mà chết giấc không kịp ngáp ah~~~!!!

“Hức hức hức… Tính sao đây?!” – Dĩnh Ân méo mặt cuống cuồng quay lên quay xuống rồi nhận ra mình đã như cá nằm trên thớt mà không chỉ thớt có 1 mà những 2 con dao! Đúng là chẳng khác gì kẻ bị đày xuống 19 tầng địa ngục, 1 bên là núi băng, 1 bên là biển lửa chặn đứng không đường thoát, hay con thỏ nằm run rẩy giữa 2 hàm răng thêm khát của 1 con chó sói và 1 con hổ

Hức hức hức T^T

1 bên là Chấn Hy, 1 bên là Vũ Việt Văn, đằng nào cũng chết, nàng nhất quyết phải chết 1 cái chết oanh liệt, gHy danh sử sách khiến bao người phải ngưỡng mổ, phải giảm bớt hậu họa đến mức tối thiểu tránh lúc chết còn bị người đời chửi “Đáng kiếp, ngu mà lì!!” =”=!! Ngẫm lại giờ mà bò qua bên chỗ Chấn Hy xuống nước cắn răng cắn cỏ mà năn nỉ hắn thì cùng lắm nàng cũng chỉ chịu nghe hắn xiên xỏ, đay nghiến, trêu ghẹo đến mức phát điên lên hộc máu mà chết thì ít nhất cũng được chét toàn thây rồi hắn cũng sẽ gửi bí mật giúp nàng, đỡ phải đau đầu với thằng Vê mũ 3 (gã Chấn Hy này chỉ được cái mồm là giỏi, chả dám làm gì nàng đâu ;))). Nhưng nếu nàng đứng đây để rơi vào cái miệng há rộng chờ sẵn của Vê mũ 3 thì nàng không những bị hắn băm vằm (bằng lời nói), hành hạ tinh thần (bằng mấy trò biến thái tởm lợm) mà chết tan xác không kịp ngo ngoe, lại còn bị viêm màng túi cấp độ nặng! Hơn nữa có khi hắn còn kêu cả thằng Chấn Hy qua hợp sức đấu với nàng nữa ấy chứ!! Không được! Cùng 1 lúc bị 2 thằng đó chặt chém thì nàng chỉ có nước thành nước hầm xương cho bọn nó hả hê húp!! Hơn nữa… Money money~~~!!!!!!!!!!!!!

Nắm chặt món đồ khổ công chọn lựa trong tay, dù hết sức không muốn, Dĩnh Ân cũng đành ngậm ngùi vừa cùi đầu vừa cố gắng phóng nhanh hết mức qua bên kia của kệ hàng

Soạt….

Leng… keng….

Leng… keng….

Nhẹ nhàng, 1 cơn gió khẽ ùa vào xuyên qua cánh cửa sổ nhỏ, thổi tung tấm rèm trắng bay phất phơ và làm những chiếc chuông gió treo đầy trên trần khẽ rung lên, va vào nhau. Từng mảnh vỡ âm thanh cứ văng ra mãi cùng với những giọt ánh sáng lấp lánh đầy màu sắc được nhuộm bởi màu của các họa tiết làm nên chiếc chuông gió, tất cả khiến không gian đang chật họp, nóng bức khó chịu bỗng chốc trở nên huyễn hoặc, đẹp mơ lung linh trong cái nắng nóng oi bức khiến người ta thêm hoa mắt chóng mặt.

Và….

Hắn đứng đó…

Đầu ngẩng cao nhìn 1 thứ gì đó ở trên giá hàng đối diện…

Mái tóc đen óng được tạo kiểu hơi dài ôm lấy khuôn mặt trắng trẻo với những đường nén mềm mại như tan ra trong màu nắng….

Đôi môi mềm đột nhiên nhếch lên thoáng chút ánh cười làm khuôn mặt bừng sáng như thể vừa nghĩ đến điều gì đó thú vị lắm…

Và rồi…

Hắn đưa bàn tay cũng trắng trẻo và gầy nhưng săn chắc lên vuốt nhẹ mớ tóc mái tòa xòa để lộ….

Một đôi mắt tím đẹp đến hư ảo….

Là hắn đó ư?!!

Trần Bạch Chấn Hy?!

- Là cậu đấy ư? Trần Bạch Chấn Hy?! – 1 giọng nói rất quen thuộc mà quả Dứa của chúng ta rất không muốn nghe lại vang lên bên tai làm nàng giật thót, ngơ ngác ngẩng cái đầu rối tung không khác gì tổ quạ lên mà hậm hực.

Trần Bạch Chấn Hy!!!!! Vũ Việt Văn!!

Hai gã này đúng là có thù từ kiếp trước với nàng mà! Cớ sao dù biết nàng có ở đấy hay không, tụi nó vẫn có thể khiến nàng uất hận vậy chứ?! Tại sao?! Tại sao cái kệ sách mà với nàng là cao quá đầu người kia với tụi nó lại chỉ đến ngang ngực là cùng???!! Có là con trai cũng có cần phải coa vậy không? Năm ngoái nàng còn mới đến dái tai Chấn Hy, năm nay chẳng lẽ đến vai cũng không sánh nổi???

- Cậu là…? Xin lỗi, hình như tôi không có quen cậu – Hơi cúi đầu xuống có chút luyến tiếc (vì dẫu sao rõ ràng hắn cao hơn đối phương có chục cm), Chấn Hy đưa đôi mắt tím nhìn kẻ đối diện với 1 vẻ dửng dưng như nhìn người xa lạ.

Có vẻ đại thiếu gia nhà Trần Bạch ta đây chỉ sau 1 thời gian ngắn lên thành phồ đã sẵn sàng quên sạch sành sanh bạn bè suốt chừng ấy năm trời cùng khóc cùng cười với hắn. Có lẽ đến nàng, hắn cũng đã quên! =w=!! Nghĩ đến mà điên người, Dĩnh Ân bựt mạnh 1 túm lông con gấu bông trong tay làm nó sói mất 1 mảng

- Hứ! Không quen tôi? Cậu….! Dù gì từ hồi lớp 2 đến lớp 9 tôi vẫn học cùng trường với cậu, cách đây 2 tháng cũng đã giáp mặt nhau trong cuộc thi bóng rổ giữa 2 trường chúng ta. Bạn bè lâu năm đến thế chẳng lẽ cậu chỉ cần nói 2 chữ “không biết” là có thể phủi sạch trơn sao? Lần trước tôi vẫn còn có thể Hyểu được là cậu đang vào P&P học đòi làm kẻ cao sang nên không muốn thừa nhận là có quan hệ với những học sinh nghèo vượt khó như tôi. Tôi không ép cũng chẳng muốn mang tiếng “Thấy kẻ sang bắt quàng làm họ”. Nhưng ở đây đều là người quen cả, cậu việc gì phải đóng kịch thế chứ? – Rõ ràng cũng y như nàng, bất mãn cùng cực trước sự vô tình của Chấn Hy, Vê mũ 3 xám mặt lại cố tỏ vẻ khinh khỉnh bất cần. Thế nhưng hai vành tai đỏ ửng đã tố cáo việc chủ nhân của chúng giờ đây đang vô cùng giận dữ. Cơ mà sự tương đồng này lại chỉ khiến nàng nổi gai ốc

- Từ hồi lớp 2 đến lớp 9…? – Chấn Hy chớp nhẹ khóe mi cong mềm rất dài và đẹp hơn cả con gái của mình nhìn kẻ đối diện có chút khó Hyểu cứ như thể những từ ngữ kẻ đó vừa thốt ra đối với hắn cũng xa lạ như chính chủ nhân của chúng. – Xin lỗi hình như cậu nhìn nhầm người rồi chăng? Tôi không nhớ trong số bạn bè mình thân quen lại có cậu…? Lạ nhỉ….

- Cậu….! Quá đáng lắm rồi! Đến cả tôi, Vũ Việt Văn, người cậu vẫn phải tranh đấu để gianh được vị trí hotboy trong trường suốt 7 năm qua mà cậu cũng quên được là sao hả?! Hay chỉ là vì chưa lần nào thắng được tôi nên mới giả vờ làm ngơ như thế?! – Giờ đây sắc đỏ đã bắt đầu lan dần lên mặt Vê mũ 3, sống mũi hắn cũng như lúc trước bắt đầu phập phồng lên to gấp đôi bình thường, trông thật không khác gì một quả cà chua bị chiên trên chảo! =w=!! Đúng là biến thái, từ đầu đến chân, từ não đến da, chẳng có chỗ nào là bình thường cả!

Vị trí hotboy của trường?! Chưa lần nào thắng được? Gã Vê mũ 3 này đúng là trí tưởng tượng quá cao siêu! Năm nào thi Nam Vương hắn cũng đăng kí để rồi bị trượt ngay từ vòng gửi xe, cứ thấy con gái là mắt hấp háy như hổ đói chuẩn bị vồ mối, báo hại bị đồn mang mần mống bệnh dại, con gái thấy mặt là chạy ba làng, thế mà đòi làm Hotboy!

Chấn Hy!! Quên ai chứ quên hắn là đúng lắm ah!! Nhà người cứ thế mà thẳng tiến, nả hắn tiếp đi cho hắn điên luôn đi!

Tức?! Tức thì tức chết luôn đi!

Thả con gấu bông trên tay xuống, Hứa Dĩnh Ân vừa cười mãn nguyện vừa cứ thế lò dò tiến sát hơn đến chỗ Chấn Hy để có được 1 vị trí lí tưởng nhìn gương mặt đỏ hơn đít khỉ của gã Vê mũ 3. Sướng ớn, 2 thằng nàng ghét cứ thế này mà choảng mà tưng nhau cho chết luôn đi, để trên đời này đỡ đi 2 thằng mất dạy cho nàng đỡ đau đầu!!

- Vũ Việt Văn….? – Chấn Hy hỏi lại, đôi lông mày hơi rậm không quên nhíu lại thành 1 đường cong cân xứng, làm hắn cứ như thể đang phải nhớ về chuyện gì đó xa vời lắm lắm. 1 lúc lâu ơi là lâu sau, hắn mới à 1 tiếng, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành 1 nụ cười có mà cũng như không khi mà 2 tròng mắt tím vẫn không hề có chút tia sang nào chứng tỏ hắn đang cười. Nụ cười mà Dĩnh Ân vốn từ lâu đã luôn phải chịu đựng trong nhục nhã ê chề. Sắp rồi đây… - Ah! Chị thỏ ngọc Hentai!!! Em chào chị thỏ ngọc Hentai ạ!!

BIẾT NGAY MÀ!!!

Dĩnh Ân đang vừa bò vừa lết thêm được mấy bước, thì 5 chữ “Chị thỏ ngọc Hentai” đã độp ngay vào tai làm nàng suýt chút nữa lăn ra đất mà ngất.

Nhớ 3 năm trước, khi trường Trung học cơ sở Kiến Giang của nàng có người của Bộ giáo dục về tham dự tiệc Trung Thu, nàng và Hàn Ni đã vinh hạnh được chọn viết kịch bản hài trình diễn trước toàn trước nhờ có tài viết lách xóc óc của cả 2. Vừa nghe tin, gã Vê mũ 3 đã chạy ngay đến chỗ 2 nàng, 1 mực năn nỉ cho mình được đóng vai chính mà hoàn tòan quên mất trong trường này 2 nàng chính là kẻ có thù với mình nhiều nhất. Nào là vụ hắn nhá máy đến nói lung tung với bố Hàn Ni làm nó bị cấm túc 2 năm trời, nào là vụ hắn đổ nước cam lên người Dĩnh Ân làm chiếc váy tuyệt đẹp của nàng đã đi vào sọt rác, nào là vụ hắn thu giày nàng để nàng bị thầy dạy thể dục mắng té tát, nào là vụ hắn đem cả rổ sâu đổ ập lên đầu Hàn Ni,… Thù mới hận cũ chồng chất, thế nhưng 2 nàng cũng rộng lòng, quân tử không chấp kẻ tiểu nhân mà cho hắn làm nhân vật chính. Chỉ là, nhân vật chính lại không phải là bạch mã hoàng tử như hắn tưởng mà là vai “Chị thỏ ngọc Hentai” – 1 con thỏ đực thành tinh trên cung trăng thích ăn trộm áo váy của Thủy thủ mặt trăng, bị trời đánh 5 lần mà không chết chỉ bị trụi lông 1 chỗ sau mông và 2 chỗ sau đầu, nổi tiếng với mà nhảy lắc mông điệu nghệ và câu nói “Hentai~~~~! Hentai~~~!! Ta là thỏ ngọc Hentai~~!!”

(Hentai tiếng Nhật là biến thái ý ạ =)))

Việc này đã khiến hắn nổi tiếng không những trong lớp, trong trường đúng như mong ước, mà còn khiến hắn vang danh khắp từ Nam ra Bắc!! Đi đến đâu cái tên “Chị thỏ ngọc Hentai” cũng bám dính theo hắn không khác gì keo dán sắt!! =)) Thiệt tình, Chấn Hy ơi là Chấn Hy!! Ngươi đúng là Hỉ Lai Lạc a~~~! Giỏi quá, giỏi quá!! Nhớ gì không nhớ lại đi nhớ cái chuyện quỷ quái đó!! Vê mũ 3, xem lần này ngươi xài chiêu nào phản công!!

- Phì… Tưởng ai, hóa ra là cậu… Cơ mà…. Tôi không nhớ là mình có tranh đấu với cậu bao giờ… Nếu là mấy vụ Nam Vương hồi cấp 2 thì xin lỗi, tôi không hề tham gia. Đấy là các bạn gái tự mình bầu cho tôi đấy chứ? Hơn nữa tôi cũng đã từ chối để danh vị đó cho Khải Hưng, người có số pHyều cao nhất trong số các ứng cử viên rồi kia mà? – Chấn Hy nhìn Vê mũ 3 khinh bỉ, đôi mắt tím cợt nhả nhìn lên mái tóc rối bù xù và xỉn màu đi vì nắng và gió, cổ áo vẫn chưa bẻ của kẻ đối diện – Nhưng… Đúng là… cậu không hề thay đổi gì hết ha…. Cứ thế thì bạn gái cũng đừng mong, huống hồ gì danh vị hotboy!

- …!! – Vê mũ 3 giật mình, gương mặt càng lúc càng đỏ ửng, sắc đỏ lan dần từ 2 gò má, 2 vành tai đến tận cổ. Giờ trông hắn chẳng khác gì 1 củ cà rốt bị hầm nhừ

Yeah!

Dĩnh Ân mừng thầm trong lòng, tay không quên chụp lấy con heo đất cạnh đấy vờ xăm xoi để Chấn Hy khỏi nghi ngờ. Giờ nàng đang ngồi ngay sát cặp giò vừa dài vừa cân đối, thon thả những cũng rất rắn chắc thấy mà thèm ẩn sau chiếc quần bò đắt tiền của hắn. Ôi chao…. Nàng khẽ liếm môi, nước từ trong miệng cứ chực ào ra như suối… Ôi chao… chỉ cần nghĩ đến cảnh lớp vải kia được 1 bàn tay rắn chắc không kém lột sạch ra… Cơ thể kia bị 1 cơ thể không kém phần nam tính đè lên… Đôi môi hơi mỏng kia bị một đôi môi khác ép sát, ngấu nghiến… Ôi~~~~!! Thật là khiến con tim fan girl của nàng bị kích thích ghê gớm ah!!

- Sao nào? Xong chưa? Tôi đi được chưa? – Nụ cười trên môi Chấn Hy ngay lập tức lặn mất, chỉ để đó vẻ mặt có chút chán chường – Tôi đang bận – Hắn quay đầu lại, tính tiến về phía Dĩnh Ân làm nàng nhắm mắt nhằm mũi cúi đầu xuống… Hắn sắp đi rồi, nàng không thể bị lộ ngay lúc này được!

- Khoan! Tao vẫn chưa nói xong!! – Vẫn đỏ au, Vũ Việt Văn vội vã chạy về phía Chấn Hy để 2 người vẫn giữ vị trí song song với nhau qua chiếc tủ kính đựng hàng – Mày đừng có mà vênh váo!! Mày nghĩ mày giỏi lắm sao?! Đồ con hoang!! Biết tại sao bố mẹ mày lại bỏ rơi mày không?! Chính là vì cái bản mặt lúc nào cũng cho mình là đúng ấy đấy!! Nói cho mày biết, chẳng qua tao không muốn thôi! Chứ cái danh vị thủ khoa P&P kia tao thừa sức cướp khỏi tay mày!! Không có bạn gái?! Hừ! Con gái trên đời này bu tao không thiếu! Đâu như mày! Hạng như mày thì chỉ có 1 con điên, 1 đứa không có não, mu khóc như con bé Hứa Dĩnh Ân mới xứng! Hừ!! Người đời có câu mẹ nào con nấy, sao mày không bu lấy nó, tao đảm bảo lẳng lơ như nó, khoảng 1,2 ngày là mày có thể đưa được nó lên giường rồi!

Xoảng!!

Con heo sứ trong tay Dĩnh Ân rơi xuống đất, vỡ tan nát thành từng mảnh, những mảnh vỡ va vào nhau tạo nên 1 tràng âm thanh nghe rào rạo. Dĩnh Ân cắn chặt môi, 2 bàn tay nắm chặt lại đỏ ửng lên

- Tiểu… Tiểu….?! – Chấn Hy cúi xuống nhìn cô gái nhỏ nhắn khi đứng lên cũng cao đến ngực hắn là cùng thế nên khi ngồi lại càng nhỏ nhắn hơn. Trong 2 con ngươi đen óng của nàng hoàn toàn không hề có hình bóng hắn, mà chỉ có hình ảnh kẻ kia phản chiếu lên đầy giận dữ như một mặt hồ đang cuộn sóng. Điều đó khiến gương mặt đang giãn ra đầy kinh ngạc của hắn đanh lại, trông giận dữ không kém

Nghe chất giọng trầm ấm của Chấn Hy vang lên với chữ “Tiểu” kia, Dĩnh Ân đã Hyểu ngay hắn đã nhận ra mình. Nàng nghiến chặt răng kèn kẹt nhìn kẻ vẫn ngơ ngác không Hyểu gì bên kia dãy hàng hóa rồi không chút chần chừ nắm lấy 1 bên chân Chấn Hy kéo mạnh làm anh chàng choáng váng vô thức ngã chồm lên người nàng. May thay vẫn chưa đến mức độ đè nàng nằm lăn ra đất không thì chỉ có nước vô viện vì đống mảnh sứ nằm rải rác dưới sàn

- A… Đau…!! – Chấn Hy khẽ rên lên vì 1 bên mặt bầm tím do va phải cạnh tủ, bàn tay trái cố chống lên để đứng thẳng thường dậy. Thế nhưng 1 bàn tay nhỏ nhắn bỗng níu lấy áo hắn, ngăn hắn lại

- Chấn Hy?! Sao thế? Tao nói đúng quá mày không cãi được nữa à? – Bên kia dãy hàng, Vê mũ 3 nheo mắt nói đầy vẻ đắc thắng

- Tiểu Ân…? – Không thèm để ý tới hắn, Chẫn Hy khẽ thì thầm. Giọng điệu nghe sao mà dịu dàng như muốn làm nàng an tâm. Bàn tay hắn khẽ vòng ra ôm lấy đầu nàng trong khi bàn tay kia nắm lấy bàn tay đang kéo áo hắn của nàng – Sao thế? Cậu không sao chứ…?

- Đừng… - Dĩnh Ân lí nhí. Nếu gã Hỉ Lai Lạc kia bị chập mặt thì nàng cũng bị u đầu chứ đâu sung sướng gì cho cam, cơ mà vẫn nàng không thể quên đi lí do tại sao nàng lại phải chịu cự khổ đến thế - Đừng để gã Vê mũ 3 kia…hắn biết ta đang ở đây

Câu nói vừa thoát ra khỏi khóe môi nàng, ngay lập tức bàn tay dịu dàng đang ôm lấy đầu nàng kia khựng lại, rồi lạnh lùng kéo nàng ra, để cho đôi mắt tím kia in sâu bộ dạng thê thảm vô cùng tận của nàng.

- Được gì? – Chấn Hy nói, sự dịu dàng pha lẫn hoảng hốt quan tâm ban đầu ẩn chứa trong giọng nói đã biến đâu mất tăm, thay vào đó chỉ có sự lãnh đạm dửng dưng hệt như khi nói với Vê mũ 3. Chất giọng vốn chỉ được dùng trong các trường hợp:

1, Hắn và nàng không quen biết nhau => Loại, dù gì 2 đứa đã có 12 năm chí chóe bên nhau. Điều này là không thể!

2, Hắn không nhận ra nàng => Loại gấp, lúc nãy hắn đã gọi nàng bằng cái tên hắn tự tiện gán cho nàng, “Tiểu Ân”, không thể có chuyện hắn không nhận ra cho được!

3, Hắn đang bực! => 100% luôn!

Cơ mà… Hắn bực gì kia chứ? =w=, nàng có làm gì sai đâu, chỉ muốn cầu xin hắn chút chút thôi mà…

- Gì cũng được… - Dĩnh Ân nói nhanh khi giọng nói “trêu chó ghẹo khỉ” của Vê mũ 3 lại vang lên – Cơ mà cấm tốn tiền! TT^TT

Nghe đến đây, Chấn Hy lại nhếch miệng cười, nụ cười đểu giả nàng ghét nhất trên đời. Đôi mắt tím của hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới như muốn xem xét đánh giá đem bán nàng qua Trung Quốc liệu có lời hơn đem bán qua Lào hay không X-). Ớn cái sắc tím đó không ý nhị bỏ sót 1 chỗ nào mà tiến tới dán chặt vào cổ áo hơi trễ xuống và phần lai áo xộc xệch làm lộ ra vùng bụng mềm mại của nàng. Kinh quá! Gã này sau 1 năm không gặp lại còn kinh hơn Vê mũ 3 nữa!! X_X

- Nhớ đấy – Chấn Hy nói nhanh. Rồi như sợ nàng đổi ý, hắn vươn người cởi phăng chiếc áo khoác ngoài trùm lấy người nàng. Không để nàng kịp nói gì thêm, cứ thế mà bế thốc nàng lên – Nặng ớn! Về ăn kiêng đi cô nương! – Hắn chỉ lầm bầm thế rồi kéo cổ áo lên che gần nửa khuôn mặt nàng, lại còn cẩn thận đưa tay ép sát đàu nàng vào ngực hắn, bắt nàng phải áp mặt vào làn da rám nắng đầy mùi mồ hôi lộ ra sau cổ áo không cài. Xong xuôi, hắn quay đầu về kẻ nãy giờ đang trợn tròn mắt nhìn mình kia – Nói xong chưa? Bạn gái tôi đang mệt tôi phải đưa cô ấy về

-….!! – Vê mũ 3 trợn mắt nhìn cô gái không biết chui từ đâu ra đùng cái nằm gọn lỏn trong vòng tay Chấn Hy, có vẻ như vẫn chưa nhận ra nàng.

Dĩnh Ân nhắm mắt nhắm mũi đưa tay vòng lấy cổ Chấn Hy lí nhí:

- Đi nhanh đi! Ta xin ngươi!

- “Em xin anh” chứ! Nào tình yêu, nói lại đi rồi anh thương, ngượng gì chứ!! – Chấn Hy nói oang oang, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch như thê rđnag muốn true tức nàng.

Gì mà “tình yêu” với cả “Em xin anh”?! Lại còn “anh thương”?!!! @.@ X_X OwO. Dĩnh Ân mắt chữ O miệng chữ A, à không, miệng chữ W kinh ngạc nhìn thằng bạn xỏ lá. Trần Bạch Chấn Hy!! Nhà ngươi giỏi lắm! Mệ thề ra khỏi đây mà không xử được ngươi thì mệ không phải Hứa Dĩnh Ân!!

- Em xin anh đấy~~~! Đi mà ~~~! Em mệt quá rồi ~~~!! – Nuốt giận trong bụng, Dĩnh Ân cố đem hết tài nghệ diễn xuất của mình ra mà giả giọng ngọt không kém gì mía lùi đến mức cả nàng cũng phát ớn. Thôi dù gì hắn cũng nắm đằng chuôi, phải nín nhịn

- Ngoan… Ngoan… Anh biết rồi… - Chấn Hy bật cười, không quên cúi đầu xuống hôn nhẹ lên má nàng – Em không cần phải nóng lòng vậy đâu, nếu muốn thì anh vẫn có thể hôn em ở đây mà!

Hỉ Lai Lạc!! Ngươi…!! Ngươi…!!!

Dĩnh Ân suýt nữa đứng tim mà chết bất đắc kì tử khi làn môi mềm hơi ẩm của hắn chạm lên da nàng. Chúa ơi!! Dê xồm!! Đồ dê già!! Gò má trong trắng của nàng!!

- Cậu thấy đấy! Tôi phải đi rồi! – Chấn Hy ép chặt nàng hơn vào lồng ngực rồi quay về phía kẻ nãy giờ đang trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn cặp đôi nồng thắm kia. – À mà nè! Xin thành thật báo cáo với cậu, thủ khoa P&P vốn không phải tôi, mà là cô gái mà cậu đã cho là lẳng lơ đấy. Phải, cậu nói đúng, tôi không nên lúc nào cũng vênh mặt lên cho mình là giỏi. Nếu như cô ấy không Hiền lành mà nhường thì còn lâu tôi mới được như hôm nay. Thế nên… – Chấn Hy khẽ liếc đôi mắt tím về phía Vê mũ 3, ánh mắt thoảng hoặc có chút gì đó đe dọa – Làm ơn đừng xúc phạm ân nhân của tôi nếu như không biết gì cả

- :-S :-S :-S :-S Sao ngươi biết chuyện đó siêu ế… Ta nhớ là ngoại trừ con Hàn Ni ra ta đâu có kể với ai – Đợi cho Chấn Hy bế mình đi khuất khỏi tầm mắt kẻ thù không đội trời chung kia, Dĩnh Ân mới kéo chiếc áo trùm trên mặt xuống nhìn Chấn Hy thắc mắc hỏi – Cơ mà dù con Hàn Ni có nhiều chuyện thì nó cũng đâu ưa gì ngươi…

Thả cô gái đang yên vị trong long mình xuống yên 1 chiếc xe máy mới cóng đặt cạnh đó, Chấn Hy đưa đôi bàn tay vuốt nhẹ những lọn tóc hơi ướt mùi mồ hôi lất phất che khuất đôi mắt tím trong một hơi thở dài chán nản. Sauk Hy mái tóc đã rối bờm xờm không kém gì cô nàng đang ngồi sững sờ chờ câu trả lời của hắn, Chấn Hy rút từ trong túi ra 1 chùm chìa khóa gồm hàng chục chiếc chìa khóa, lục tìm gì đó rồi tra đại 1 chìa vào ổ khóa của xe, vặn vặn vài vòng

- Ê!! Ngươi làm chi đó?? Đừng có nói đây là xe nhà ngươi à nha?? Ngươi mới có 16 thôi đó! Đi xe máy là vi phạm luật an toàn giao thông nhá! – Đưa tay giật phắt chùm chìa khóa từ tay Chấn Hy rồi cố lôi nó ra, Dĩnh Ân đưa đôi mắt to tròn cảnh giác nhìn hắn. Đôi mắt đen trợn trừng sau cặp kính lo lanh, và mái tóc ngắn ngủn xù lên như tổ quạ làm cô nàng trông y hệt 1 con mèo đnag xù lông – Muốn đi đâu thì đi! Cơ mà… Trả lời ta đi! Sao ngươi biết việc ta có thi vào P&P?!

- ….!! – Ngẩn người nhìn vẻ mặt cảnh giác tột độ của cô bạn cùng lớp cũ của mình, Chấn Hy khẽ nghiêng nghiêng đầu làm mái tóc đen hơi dài của hắn tung bay trong làn gió như đnag muốn ve vãn làn gió. Rồi bỗng chốc hắn phì cười, nụ cười thật sự chứ không giả tạo như nãy giờ, cơ mà chất đểu vẫn ngập tràn làm cô nhóc Dĩnh Ân bỗng có cảm giác bị xúc phạm ghê gớm. Tệ hơn, hắn còn vò vò mạnh mái đầu cô bạn làm nó càng lúc càng giống cái tổ quạ. Vò chán cậu chàng lại bước từng bước từ từ giảm khoảng cách giữa 2 người, bàn tay vuốt dọc sống mũi cô gái

- Nè!! Làm cái quái gì đó?!! - Dĩnh Ân bực tức quay đầu né, hai tay cố đẩy hắn ra

-… - Vẫn lì đai, hắn gặt phắt tay nàng đi, rồi vô cùng dễ dàng đưa tay nâng cằm nàng lên, cố ép nàng phải nhìn sâu vào mắt hắn

Lúc đầu, Dĩnh Ân vẫn cố tiếp tục màn chống trả của mình, những 1 lúc sau, 1 phần vì quá Hyểu cái kiểu lì đai của kẻ trước mặt, 1 phần nàng lại thấy hành động nãy giờ của mình cứ y như đứa con gái nhu mì không dám nhìn vào mắt người mình thích quá, nên tức tối trợn mắt nhìn lại luôn. Nhìn thì nhìn! Nàng sợ gì chứ!! Thế là, với một đôi môi trề ra trông hơi giống con cá trê, Hứa Dĩnh Ân sau vài cái chớp mắt bắt đầu nhìn thật sâu vào đôi mắt tím của kẻ đối diện. Đôi mắt ấy trước kia luôn mang một màu đen tuyền trầm lặng, luôn cố lảng tránh cái nhìn cái nhìn ghét bỏ của nàng nay sao mà khác quá, xa lạ quá. Màu tím ánh lên sâu trong đáy mắt ấy rực rỡ, huyền diệu và đẹp lung linh như 2 viên đá quý. Nhưng nó khác hẳn với màu tím mềm mại mơ màng lại thẫn thờ chút gì đó buồn mang mác một cách vô cùng tinh tế lâu nay vốn là màu nàng thích nhất, từ sắc tại thái mạnh mẽ lại mãnh liệt, đến cả vô vàn những cảm xúc ẩn sâu trong đó mà nàng không sao phân tích được. Chỉ duy nhất vẻ đẹp đượm buồn và huyền diệu là không có vẻ gì là khác biệt.

Chỉ là kính sát tròng thôi ư….? Thật không thể tin nổi…_Dĩnh Ân mơ màng nghĩ khi ánh mắt thiếu đốt kia cũng không ngừng xưm xoi từng chút một trên gương mặt ửng hồng của nàng _... Trông đôi mắt hắn còn sống động và chân thực hơn cả lúc bình thường…

- Aaaaaa…!! – Chấn Hy buông cằm nàng ra, rồi đột nhiên há miệng “a” lên 1 tiếng

- Ửm….? – Dĩnh Ân đệch mặt ra, nét ngu lộ rõ trong khi đôi mắt đen chớp chớp liên tục – Biểu hiện cảnh báo của cơ thể với não bộ về 1 chuyện hung gì đó sắp xảy ra, mức độ 1

- Nói “A” đi ^^ - Vừa làm mặt lạnh đó, ngay phút chốc Chấn Hy đã nở nụ cười ngọt ngào của sát thủ tình trường từ trong bụng mẹ được khiến đến Dĩnh Ân cũng phải đỏ ửng 2 gò má

- Để mần chi?! – Dù đã được cơ thể cảnh báo trươc, nhưng đối diện với tuyệt chiêu mĩ nam kế “nụ cười tấn sát giết chết gà con, đột tử gà mẹ” của hắn, nàng vẫn nhẹ dạ lên tiếng. Cảnh báo cấp độ 2, mũi nhồn nhột

- Kẹo! – Nụ cười trên môi Chấn Hy càng thêm rạng rơ nhờ có những tia nắng mặt trời chiếu rọi tạo hiệu ứng ánh sang khiến gương mặt “soái soái” kia như tỏa ánh hào quang. Tại cô nhóc bắt đầu giật giật – Cảnh báo cấp độ 3. Thế rồi hắn rút ra từ trong túi 1 chiếc kẹo bạc hà với vỏ xanh đậm và trắng óng ánh – Nói “a” đi nào ~~~~~!!!

Nuốt ực ngụm nước miếng, Dĩnh Ân ngây ngô bỏ qua mọi cảnh báo của cơ thể rồi há to miệng để nhận lấy viên kẹo từ tay Chấn Hy

- Ngon chứ? – Chấn Hy hỏi, nụ cười rạng ngời vẫn chưa tắt hẳn

- Ừ. Quá tuyệt! – Dĩnh Ân nhắm mắt lại, nàng sung sướng tận hưởng cảm giác mát lạnh ngọt ngào với một mùi bạc hà đặc trưng đang xông lên mũi

- Tốt! Rất tốt! – Nụ cười trên môi Chấn Hy bỗng chốc không phải do nàng say nắng hay sao mà méo mó lạ kì, khiến nàng như chú thỏ con đâm đầu vào miệng cọp – Cậu đã nói… - Hắn mân mê vỏ kẹo màu xanh óng trên tay, làm nó phát ra những âm thanh nghe rào rạo – Cậu đã nói chỉ cần tôi cứu cậu thì gì cũng được mà, phải không?

- Ưm… Ừm… - Dĩnh Ân ngập ngừng đáp, vị ngọt trên môi bỗng chốc đắng nghét. Hứt hứt hứt…. Dù biết giây phút này kiểu gì cũng đến nhưng mà… nàng thật chẳng muốn đối diện với nó chút nào TT^TT

- Dĩnh Ân… - Chấn Hy cuối sát đầu xuống để cho những lời thì thầm của hắn có thể rót thẳng vào vành tai cô gái đang nhắm chặt mặt mũi, thân thể khẽ run rẩy theo từng hơi thở của hắn – Cậu là chuyên anh mà… ha? Vậy chắc hiểu những ghi trên này chứ? Đọc đi… Cái giá đấy!!

Hứt hứt hứt…. Đồ quỷ!! Đi ăn kẹo hứt đi!!

Rùng mình, Dĩnh Ân đau khổ than khóc rồi từ từ mở mắt ra. Ngay lập tức 2 chữ tiếng Anh đỏ chói đập ngay vào giác mạc nàng làm nàng choáng váng suýt nữa ngã lăn ra đường bị xe đằn mà về tâm sự với tổ tiên

“Kiss me”

Kissssss…..???

Who???!!

Where???!!

When??!!!

How?!!!

Chân tay rụng rời như bị hoại tử gần hết, Dĩnh Ân trối sống trối chết chùi chùi mắt, miệng lại nuốt nước miếng ừng ực như người chết khát trên sa mạc mà ngó 2 chữ in như khắc kia

- Nào cưng, trả phí cho anh đi – Chấn Hy lại cười. Nụ cười của hắn quả thực chưa bao giờ đểu như lúc này!!

Thế nhưng Dĩnh Ân chẳng còn tâm trí đâu mà say đắm vì ánh mắt kia. Nàng cắn môi, khoe ra hàm răng trắng đều như hạt bắp và sẽ ánh lên lấp lánh như trong quảng cáo cogate nếu không có mấy cọng rau xanh vô duyên điểm xuyến trên đó. Thế rồi, sau vài giây đắn đo suy nghĩ, nàng nẩng đầu lên nhìn hắn, tay xoa xoa hai thái dương, tiện thể gạt phắt mớ tóc mái lườm xườm nàng muốn cạo trọc từ lâu để lộ đôi mắt từ lúc nào đã thay đổi thần thái, chỉ có 1 sự căm ghét lạnh lung ngự trị

- Thôi nhỉ. Vở kịch chúng ta đến đây là hạ màn được rồi. – Dĩnh Ân ôn tồn hỏi, khóe môi không khỏi nhếch lên tạo 1 nụ cười nhạt không nhạt, mặn không mặn, chỉ biến nó khiến gương mặt nàng trở nên quỷ quyệt kì lạ, hòa hợp vô cùng với đôi mắt. Ngay cả ngữ điệu cũng đã thay đổi hoàn toàn, không còn trong vắt, ngọt ngào có chút con nít như trước nữa – Có vui đến mấy thì kịch vẫn chỉ là kịch, không phải là đời thực, kiểu gì cũng phải kết thúc thôi. Ngươi nên biết, à không… quên mất, cả ta và ngươi đều biết rõ rồi mà. Rất rõ nữa là đằng khác. Cả 2 chúng ta, từ ngày hôm đó, vốn dĩ đã không còn là bạn bè, lại càng không phải là kẻ có thể cùng nhau làm những việc như thế này.

- Từ ngày hôm đó? Cả 2 chúng ta? – Chẳng máy bất ngờ với biểu hiện này của cô bạn cùng lớp cũ, Chấn Hy lại cười, nụ cười giờ đây nhạt thếch cứ như thể hắn đã quá quen thuộc với biểu hiện này của nàng – Phải, cô nói đúng. Cả 2 chúng ta có quen mà còn tệ hơn cả những người xa lạ. Chúng ta ghét nhau, ghét đến cay đắng….

- Cái kiểu ghét không phải là oan gia ngõ hẹp ngọt ngào gì như trong tiểu thuyết hay manga gì cho cam – Nàng lãnh đạm tiếp lời, 2 tay đan lại với nhau đặt lên đùi. Ánh mắt căm ghét vẫn không chút sợ sệt gắn chặt lên mặt người đối diện – Mà là…

- Ghét đến độ chỉ cần thấy mặt nhau là muốn nôn, ghét đến độ… - Chấn Hy lãm đạm đưa đôi mắt tím với những tia sang lóe lên trong khóe mắt. Là những tia nhìn căm ghét mà bao năm qua Dĩnh Ân vẫn luôn phải chịu đựng. Nhưng tuyệt nhiên, nàng không hề cảm thấy đau lòng hay mất mát gì cho cam mà phải buồn bã về chuyện đó. Thậm chí, nàng còn có chút hả hê thỏa mãn

- Chỉ muốn đối phương chết quách đi cho đẹp đời! – Nàng kết thúc câu nói của mình rồi trượt người xuống đất, bàn tay vuốt nhẹ lên lai áo Chấn Hy – Cảm ơn ngươi đã che dấu ta khỏi cái gã Vê mũ 3 đó. Cũng cảm ơn ngươi đã cho ta cơ hội đóng 1 vở kịch rất Rô men tíc. Nhất là sau 3 năm chưa hề nhìn mặt nhau như thế. Với ai chứ với ngươi thì ta rất công bằng, không muốn nợ nần gì ngươi – Nàng kiễng chân lên, cố lắm mới được đến ngang vai hắn, rồi kéo mạnh cổ áo hắn xuống đến khi vừa tầm để đặt lên má hắn 1 cái hôn lạnh cóng.

Một nụ hôn không chút cảm xúc

- Ngoan! Nhưng hơi rẻ - Hắn đứng yên để nàng làm xong nhiệm vụ của mình rồi rút khăn lau sạch bàn tay, gò má, lớp áo, cả yên xe,… tất cả những nơi nàng từng chạm vào ngay trước mặt nàng rồi nhảy phóc lên xe, trước khi rú xe đi vào 1 con ngõ nhỏ

Nàng đứng đó.

Đôi mắt dõi theo bóng dáng chàng trai đang khuất dần. Nhưng tuyệt nhiên đó không phải là ánh mắt luyến tiếc hay đau buồn, đó là ánh mắt của 1 kẻ sát nhân đnag nhìn con mồi của mình. Rồi khóe môi nàng lại cong lên thành 1 nụ cười. Nụ cười mà có lẽ, vĩnh viễn, hàng trăm hàng ngàn người trong cái huyện này từng đi qua nàng chẳng thê rnaof ngờ được nàng lại có thể có. Nó méo mó, dị dạng và đáng sợ đến kì lạ

- Dĩnh… Ân…? – Giọng nói quen thuộc vang lên đầy bất ngờ làm nàng hơi giật mình nhưng rồi vẫn giữ nguyên nụ cười méo mó kia mà hướng phía cô bàn Hàn Ni – Ngươi…. Và Chấn Hy… à không! Hỉ…

- Không cần gọi hắn bằng cái tên đó. Ngươi muốn gọi hắn là “Chấn Hy” mà, không phải sao? – Dĩnh Ân nghiến chặt răng, từng chữ một như rít lên trong khoang miệng – Sao? Thấy rồi hả? – Rồi nàng tiến về phía Hàn Ni, những ngón tay lạnh cóng chạm lên gò má cô bạn, làm nó run lên. Dù là giữa trời hè nóng đến ba mươi, bốn mươi mấy độ nó vẫn thấy như đang ở giữ núi băng – Đau không? Tức không? Ta vừa hôn người ngươi thích đấy?! Sao? Ngươi tính làm gì ta?!

- Dĩnh Ân… - Hàn Ni nói trong cơn run rẩy. Nó đảo mắt sang chỗ khác, tuyệt nhiên không muốn thấy mặt Dĩnh Ân lúc này tí nào – Ngươi thôi đi…!! Ta không muốn cãi nhau với ngươi! 3 năm rồi đấy! Ngươi không thể buông tha cho hắn, chính ngươi và ta sao?!

- Ta cũng đâu muốn… - Dĩnh Ân thu tay lại, ánh mắt đã có chút dịu đi. – Cơ mà… Ta ghét hắn… Ta ghét hắn lắm… Ghét vô cùng… Dù là bao năm đi nữa, ta cũng ghét hắn! Dù là gì đi nữa ta cũng ghét hắn! Dù ngươi có thích hắn di nữa ta cũng….

- Vậy nếu… hắn thích ngươi?? – Hàn Ni cầm lấy tay nàng, bàn tay nó ấm áp đến lạ, dù có trơn trượt dính chút mồ hôi – Nếu hắn thích ngươi thì sao? Nếu suốt 4 năm qua hắn vẫn luôn thích ngươi, thì ngươi sẽ làm gì đây hả Dĩnh Ân?? Hứa Dĩnh Ân?!! Ngươi tính làm sao??? Ngươi có còn ghét hắn được nữa không??

---------------------------------****Diary****---------------------------------

- Bé ơi .... rè... rè... ngủ đi .... rè... rè... đêm đã khuya rồi .... rè... rè... để những giấc mơ đẹp .... rè... rè... sẽ luôn bên em .... rè... rè... - Bản nhạc quen thuộc của chương trình "Chúc bé ngủ ngon" phát đều đặn vào mỗi 9h tối trên VTV3 vang lên chập choạng lúc rõ lúc nhòe, lúc bình thường lúc điên điên, dở dở ương ương lè nhè như người say rượu vang lên trong căn phòng bật tung cửa, hòa với tiếng thổi vù vù và âm thanh nghe nghẹn của động cơ quạt máy chạy. Âm thanh đã thế, hình ảnh lại cũng chẳng khá khẩm gì hơn là bao. Trên màn hĩnh cũ kĩ mòn vẹn đã tróc cả lớp sơn, gương mặt hoạt họa của người mẹ đang ru con ngủ rõ ràng vốn rất dễ thương nay trộn lẫn với những mảng màu pha tạp xung quanh, khiến người ta có cảm giác một bên mắt của bà đang trượt dần xuống, chảy dài khỏi hốc mắt để từ đó hàng trăm giọt máu đỏ tuôn ra, trong khi con mắt kia lại loe ngoe hàng trăm những mảng màu nhạt nhòa trông như những con giòi bơi trong biển máu, Trông thật chẳng kém gì phim kinh dị

Lẽ ra, lúc bình thường trước 1 hình ảnh kinh dị thế kia, nàng Hứa Dĩnh Ân của chúng ta đã nhảy bật lên loi choi như khỉ, miếng hét tan làng nứt xóm, nước mắt nước mũi ràn rụa cầm cái chủi xán lia lịa vào tivi để rồi sau đó lại ôm mặt khóc vì đấy là cái tivi duy nhất trong nhà. Thế nhưng, đúng với câu thơ:

Trăm năm trong cõi người ta,

Nghe ru không ngủ có là con điên!

Nàng ta, dù nhạc ru có hơi kinh dị + chói tai + rè rè 1 chút, vẫn ngon ơ say giấc nồng sau mấy tiếng chán chường ngáp ruồi.

Người ta thường nói "Cái dáng ngủ chính là thứ thể hiện rõ nhất cuộc sống, số phận của người ta", vậy xin ai đó hãy nói cho ta biết với bộ dạng ngủ lúc này của nàng, số phận bèo bọt rẻ mà xứng trăm lượng vàng (nổi) sẽ trôi về đâu đây? Nàng nằm đó, co quắp, teo tóp như một dây rau muống cuộn lên cuộn xuống trông thiệt là đau tim. Đầu thì vẫn an lành kê lên gối đàng hoàng đấy, chỉ có điều cả ngươi thì chỉ có phần đầu và phần lưng trên là có thể cảm nhận được cái giường mềm cứng thế nào, còn lại nửa dưới và bàn tọa đã chiễm chệ đặt 1 đống trên chiếc bàn kê cạnh đó, hai chân chang hảng ra thành 1 chữ đại to tướng gác thẳng lên cửa sổ như thể muốn thách thức ông trời. Thi thoảng, nàng lại nhóp nhép mở miệng thì thầm gì đó, thế là nước miếng cứ được thể tuôn ra ào ào như suối kệ cho khóe môi cứ thế mà nhếch lên cười mãn nguyện. Xung quanh nàng, hàng trăm quyển sách, từ manga đến artbook, từ tiểu thuyết Âu - MĨ đến ngôn tình, từ đam mĩ đến thơ Punski, từ truyện cười dân gian đến kinh tế chính trị học,... tất cả chồng chất, nằm đè bẹp lên nhau, lấn chiếm cả chiếc giường không một chỗ trống. À không, nói ra thì còn đấy, còn cái chỗ rất ư chi là rộng rãi mà nàng đang say giấc nồng ấy, nhưng mà cũng như không thôi. Cạnh đó, 1 chiếc quạt cũ mèm đang vừa chạy vừa nhảy điệu ca mơ run với những tiếng lẹt khẹt lẹt khẹt thật chẳng khác gì pháo xì hay đạn hết hơi, cứ thế mà phả vào mặt Dĩnh Ân hơi thỏ nồng nực của đất trời cứ như lò sưởi chứ chăng phải quạt nữa.

- Bé Sẻ!! Ơi bé! Dậy mau! Qua ngủ với dì không thì tắt tivi đi đã rồi hãy ngủ! - Đứng cheo leo trên cái gò cạnh cửa sổ, 1 người phụ nữ rõ ràng không trẻ trung gì nhưng lại có nụ cười tươi rói như ánh nắng giữa đêm khuya đập tay vào cánh cửa, cố kêu nàng dậy trong vô vọng

- Ư.... Ư.... Ư.... - Rên khe khẽ trong cống họng, Dĩnh Ân há miệng thiệt to ngáp 1 cái thiệt là dài rồi đưa hai bàn tay nhỏ xíu lên chùi chùi nơi khóe mi có vẻ mệt mỏi lắm. - Dì.... Dì Hoan??? Dì về rồi à? - Nhận ra con người đnag đứng đó, Dĩnh Ân lồm cồm bò dậy, tắt phụt ti vi rồi bay ra cửa sau mở cửa cho dì nàng.

Dì Hoan là chị gái thứ 3 của mẹ nàng. Dì vốn là 1 cô giáo dạy Anh văn và Nga văn cấp II có tiếng trong huyện, điều đó khiến khi nàng lên lớp 6, trong đầu óc mọi người đều đã định nghĩa rằng nàng sẽ nối nghiệp dì nàng. Và đúng thế thật, từ 1 cô nàng cấp 1 không biết 1 từ tiếng anh ngoài 2 chữ "Hai", "Hé lu", nàng đã nghiễm nhiên trở thành 1 trong những thành viên cốt cán của đội tuyển học sinh giỏi môn Anh Văn cấp 2 do chính dì nàng bồi dưỡng. So ra với mẹ nàng, nàng còn thân và chịu ảnh hưởng của dì nhiều hơn hết. Tính dì vui vẻ, hòa đồng, và hơi có chút nhí nhảnh so với tuổi tác, rất hợp với tên dì – Hứa Minh Hoan tức niềm vui nho nhỏ, trong khi mẹ nàng là người khá nóng nảy, gương mặt góc cạnh, hợp với cái tên Bích San - hòn đá nặng nề - vô cùng.

- Oáp!! Dì về rồi à? Sao sớm ế? - Ngáp 1 cái dài ơi là dài, nàng đưa tay vò rối mái tóc tiện thể chùi hàng nước miếng chảy dài bên má trước khi ngáp thêm 1 cái nữa. Hai hàng lông mày nhăn lại hơi khó chịu - Em đã nói mấy lần rồi! Đừng gọi em là Sẻ! Vì dì, vì cậu, vì mẹ mà giờ ra đường ai cũng kêu em là Sẻ hết á!!

- Có sao đâu! Dễ thương mà! Phải hông bé Sẻ của dì!! - Đưa tay bóp mạnh sống mũi cô cháu gái đang vừa cáu có vừa buồn ngủ vô cùng tận, dì Hoan chun chun đôi môi lại tựa như muốn hôn nàng như hồi bé. - Ai bảo em là cô cháu gái út ít trong nhà làm chi!!

Dĩnh Ân cũng hơi chun mũi lại nhăn mặt làm bộ khó chịu, nhưng lại không hề có bất kì phản ứng phản kháng nào, và cả nụ cười ngọt ngào nũng nịu đang ngự trị trên môi cũng đủ chứng tỏ nàng không hề ghét hành động đó của dì.

Hứt hứt hứt!!

Phải mà, nàng không thể trách dì nàng, trách cậu nàng, trách mẹ nàng được!!

Là tại nàng sinh nhầm nhà, nhầm thời, nhầm địa điểm!

Ai bảo nàng sinh vào đúng 16 năm trước, khi mà các cô dì chú bác nàng đều đã con đàn cháu đống, ai cũng lớn tồng ngồng cả rồi không thể dáp ứng nhu cầu "muốn hun và muốn được sàm sỡ con nít" ?? Ai bảo mẹ nàng lại chính là em gái út được cưng chiều nhất trong nhà họ Hứa để nàng thành cô cháu gái út và thừa kế luôn cái sự gọi là "được cưng chiều nhất trong nhà họ Hứa" ấy? Ai bảo nàng đầu óc đã chẳng mấy thông mình mà còn to miệng

“Sốc còn thích chơi sốc

Vô sinh còn học đòi ngoại tình!!”

đòi sinh ra trong 1 gia đình cha truyền thống nghề giáo cha truyền con nối?!!

(Su: Ngươi Never Give Up gớm! Vô sinh mới đi ngoại tình chứ bộ!

Aoy: Kệ ta! Ai bảo ngươi xía miệng vào đâu!)

Thật đáng hận! Đáng hận mà!!

Nhớ hồi nàng vừa sinh ra, dì cả nàng giành bế cháu đầu tiên, vừa ngó cái mặt nhăn nheo chẳng khác gì khỉ đột của nàng đã phán:

- Chỉ mới nhỏ loắt choa loắt choắt mà đã luôn chân luôn tay, lắm mồm lắm miệng thế này đúng là Tước điểu đầu thai mà!

Thế là, từ đó, cả nhà nàng gán luôn cái tên Sẻ cho nàng.

Chuyện đó? Okie! Dễ thương mà, nhỉ? Đâu có gì phải phàn nàn! Người nàng gọi thế chứng tỏ họ yêu thương nàng :X XXXDDDD!! Không phải sao?!

Đúng, chuyện đó chẳng có vấn đề gì cả! Nếu như bà con nàng quá yêu thương nàng, đi đâu xa cũng bô bô “Bé Sẻ thế này…”, “Bé Sẻ thế kia….”, mỗi lần nàng đến chơi là giành bế nàng đem qua nhà hàng xóm “Bé Sẻ của tui nè!!”, “Bé Sẻ dễ thương nè…!”, để rồi người trong làng xóm ai ai cũng kêu nàng là Sẻ! Nếu như mẹ nàng, các dì nàng, các cậu nàng, không phải là giáo viên dạy giỏi có tiếng đủ mọi khối cấp, học sinh ngưỡng mộ hàng ngàn người, đến học thêm cũng không ít, để rồi các anh chị ấy cứ đến là véo má nàng, bế nàng, hun nàng, đòi đính ước với nàng rồi về nhà khoe “Bé Sẻ là vợ tương lai của con…”, “Bé Sẻ hôm nay nặng them 3 kí rồi…”… Để rồi người này truyền người kia, để rồi mỗi lần ra đường, người nàng quen cũng như chưa quen, biết tên thật nàng hay không cũng kêu

- Sẻ ơi!!

- Sẻ à!!

Thậm chí là lũ con nít vắt mũi không sạch!! Đúng là đáng hận!!

- Hừ! Mần chi mà làm cái mặt 1 đống vậy hả?! Ai năm 7 tuổi toàn leo cửa sổ nhà dì quấy rầy dì dạy để dì phải giới thiệu em với hàng trăm đứa học trò đến mỏi miệng hả?! – Dì nàng kéo cái ghế cạnh bàn ăn ngồi xuống rồi cũng ngáp. Trông dì càng lúc càng gầy, chắc lại chẳng ăn uống gì mấy nữa đây! Thật là… Dì Hoan nàng có 2 người con trai, 1 anh theo nghiệp mẹ làm giảng viên đại học, sắp có con, còn anh kia là dân IT năm nay cũng gần 30, cả 2 anh đều ở thành phố không thể chăm sóc mẹ, còn chồng dì lại làm bảo vệ cho công ty bố nàng, cũng chẳng mấy khi về nhà, nên việc ăn uống của dì thất thường lắm – Sao?! Giờ qua ngủ với dì nha?

Nàng đnag tính mở miệng hỏi dì khi tối lại ăn mì tôm thì câu hỏi kia độp ngay vào mặt nàng. Giả vờ đau khổ thở dài, nàng nói dối mà không thèm chớp mắt:

- Không đâu! Mai em có bài kiểm tra bên lớp. Dì lấy ổ cắm với cục mạng để em còn học bài

Nhắc đến cục mạng với cả ổ cắm, dì nàng nhếch 1 bên mày lên như muốn hỏi nàng có thật không đó, rồi cũng thở dài:

- Ờ, chờ tí! – Rồi từ cửa hông nhà nàng chạy qua cửa hông nhà dì, lấy ổ cắm dành cho máy tính và cục gặm mạng cho nàng lên giọng cảnh cáo – Không được thức quá khuya đấy!

- Dạ! Khi nào làm xong bài tập em sẽ tắt liền! – Nàng hôn đánh chụt lên má dì rồi chạy nhanh ra chỗ dàn máy tính nhanh chóng cặm các dây nhợ cần thiết vào rồi khởi động máy tính.

Hé hé hé!! Kiểm tra?! Bài tập?! Tuần này cả trường được nghỉ học thêm vì trường có cuộc họp gì đó về việc tổ chức kỉ niệm 50 năm thành lập trường :-> :-> :->, chỉ mình lớp nàng sáng nào, trưa nào cũng phải đi sớm trực dịch vụ :-| =w= lôi đâu ra bài kiểm tra \m/ \m/. Chỉ là… tối nay nàng sẽ thức nguyên đêm để cày Oresama Teacher, bộ manga nàng đã tốn không biết bao nhiêu công sức mới pick được >.<.

À, quên mất không giới thiệu, nàng, Hứa Dĩnh Ân aka Aoytaku Fukumata, cùng Hàn Ni aka Suzu Fukazime chính là những người sang lập ra 1 nhóm dịch kha khá danh tiếng. Hiện tại mụ Su đã bỏ nhóm mà đi nên chỉ còn mình nàng là lét đờ cao quý :”> đạp lên đầu mem mà cười :)) =)).

Yh vừa onl ra, mụ Phương aka Akira, 1 mem trong nhóm đồng thời là em chồng nàng đã vọt lên

(¯`·.º-:¦:-† Nagashima Akira †-:¦:-º.·´¯): Mụ!

Aoytaku Fukumata: Từ từ!

Aoytaku Fukumata: Yh tui chậm lắm!

Aoytaku Fukumata: Gì mà tui vừa onl cái đã độp ngay vào vậy? Nhớ tui đến thế à?!

Aoytaku Fukumata: Yêu rồi, yêu rồi =]]]]. Yêu tui rồi chứ gì!

(¯`·.º-:¦:-† Nagashima Akira †-:¦:-º.·´¯): =]]]] Đá cái giờ!

(¯`·.º-:¦:-† Nagashima Akira †-:¦:-º.·´¯): Sao? Tui hát hay ko?

(¯`·.º-:¦:-† Nagashima Akira †-:¦:-º.·´¯): *Chỉ chỉ STT*

Stt?! Nàng ngẩn người chút rồi lia xuống cái nick gà quèn của mụ ý mà tí nữa rớt ghế

“Ngày xưa Aoy bán sữa đậu nành

~ Ngày xưa Aoy đạp chiếc xe màu xanh”

Aoytaku Fukumata: *mài dao*

Aoytaku Fukumata: ta bán sữa đậu nành bao giờ hả?!

Aoytaku Fukumata: Sao mụ dám bêu xấu tên ta kiểu đó?!

Aoytaku Fukumata: Rửa cổ đợi chém đi cưng!!

Aoytaku Fukumata: Thà rằng:

“Ngày xưa Aoy mặc cái váy xanh

Dáng người thon nhỏ, mảnh khảnh, xinh tươi

Dù nàng có chút hơi lười

Nàng vẫn luôn nấu cơm sườn rất ngon!”

Aoytaku Fukumata: Thế có phải hay không!

(¯`·.º-:¦:-† Nagashima Akira †-:¦:-º.·´¯): Ai mua cái xô cho tui ói coi!

(¯`·.º-:¦:-† Nagashima Akira †-:¦:-º.·´¯): Rất tiếc đó là bài hát của người ta, không chế được =]]]]

Aoytaku Fukumata: À… Shouri No Akuma chap 11….

(¯`·.º-:¦:-† Nagashima Akira †-:¦:-º.·´¯): Á!!

(¯`·.º-:¦:-† Nagashima Akira †-:¦:-º.·´¯): Thui anh tui dậy, tui off!!

Nói xong mụ ý biến ngay khi nàng còn chưa kịp đòi hàng tuần này. Mụ này khôn gớm!! Thôi coi như tuần này mụ ý may!

Nàng chắt lưỡi cái rõ chán rồi gõ lên cái stt dòng chữ

“600k is mine!! Còn gì sung sướng hơn :XX”

Rồi cứ thế an tâm mà ngồi cày manga, cho đến khi 1 trong những người vợ của nàng, Black Sheep of the world aka Cừu béo lắm mồm nhảy phóc lên bà Buzz nàng lia lịa

black sheep ^^: Chàng!!

black sheep ^^: 600 k ?! Chia đi!! Chia mau!! =)) Lét đờ có tiền là phải khao mem chớ!!

Aoytaku Fukumata: Sướng quá ha!

Aoytaku Fukumata: Chồng sắp đi ngoại tình với thằng khác mà nàng sướng quá ha!! :-“

black sheep ^^: :-| Chàng đi với ai?! Chàng nỡ lòng nào có ta rồi còn có thắng khác??

black sheep ^^: Không chịu đâu nha!!

Aoytaku Fukumata: Bình tĩnh nào!

Aoytaku Fukumata: Muốn nghe kể thiệt hà?

black sheep ^^: Ờ

Aoytaku Fukumata: dài dòng lắm ế

black sheep ^^: Kệ, kể xem nào!

Aoytaku Fukumata: Ờ thì….

Nàng gãi gãi cằm rồi quyết định bỏ mặc Oresama và bắt đầu đnahs lia lịa như điên chuyện hồi chiều

Aoytaku Fukumata: … Và thế là con Su hỏi ta

Aoytaku Fukumata: Nếu hắn thích ngươi thì sao? Nếu suốt 4 năm qua hắn vẫn luôn thích ngươi, thì ngươi sẽ làm gì đây hả Dĩnh Ân?? Hứa Dĩnh Ân?!! Ngươi tính làm sao??? Ngươi có còn ghét hắn được nữa không??

Aoytaku Fukumata: Ta lặng người

Aoytaku Fukumata: Sững sờ ngó nó 1 chút rồi cười nhạt hỏi

Aoytaku Fukumata: Hôm nay mày uống thuốc chưa ế?

Aoytaku Fukumata: Nhỏ nhìn ta, mặt rất nghiêm túc

Đến đây Dĩnh Ân hơi sựng người lại. Nét mắt ban chiều của Hàn Ni bỗng chốc thoáng qua giác mạc nàng. Gương mặt ấy của nó, biểu hiện ấy, ánh mắt nó nhìn nàng lúc ấy, rõ rang chẳng có vẻ gì là đùa

black sheep ^^: Vậy nó nói thiệt không?

Aoytaku Fukumata: ko bik

Aoytaku Fukumata: ="=

Aoytaku Fukumata: Nó bảo

Aoytaku Fukumata: Hắn ko nói

Aoytaku Fukumata: Nhưng hắn hint ghê lắm

Aoytaku Fukumata: ="=

black sheep ^^: Chà….

black sheep ^^: Aoy ơi là Aoy! Chàng đọc biết bao nhiêu Shouio rồi mà người ta thích chàng lâu nay chàng hok biết là sao?!

Aoytaku Fukumata: Thế là ta cá cược với Su

Aoytaku Fukumata: Cá nếu nó đúng ta sẽ đưa nó 600k

Aoytaku Fukumata: Nó sai ta có 600k

Aoytaku Fukumata: Chà… Sắp có tiền xài….

black sheep ^^: cá sao?

black sheep ^^: Bộ đi tỏ tình xem hắn đồng ý không hả?

Aoytaku Fukumata: Không!

Aoytaku Fukumata:3 ngày nữa là họp mặt lớp

Aoytaku Fukumata:ta sẽ hỏi thẳng hắn

Aoytaku Fukumata:vố này ta thắng chắc

black sheep ^^:nếu nó có thích chàng cũng đâu nói nổi

Aoytaku Fukumata:thì đó

Aoytaku Fukumata:có bạn gái hiện tại của hắn đi nữa mà

Aoytaku Fukumata:Thế mà Su cứ nhất quyết cá

black sheep ^^:mà coi chừng bị lừa nha

black sheep ^^:có khi Su với hắn thông đồng đó

Aoytaku Fukumata:Ừ ha

Aoytaku Fukumata:="=

Aoytaku Fukumata:nhưng nó lừa tớ kiểu đó có khi sạt nghiệp

Aoytaku Fukumata:tại nó bảo hắn sẽ ừ và tớ cũng sẽ ừ

Aoytaku Fukumata:="=

black sheep ^^:nhỡ kì này nàng leader bff mất tiền được tình thì sao ta

Aoytaku Fukumata: never!!....

Cứ thế, nàng với mụ Hắc Cừu cứ chat cả đêm cãi nhau om tỏi rồi cũng biến snag chuyện khác.

Haizzz… Chẳng sao đâu ha! Dẫu sao 600k đó chắc chắn là của nàng mà…. Ha!!

No comments:

Post a Comment