Thursday, March 14, 2013

[Diary] Chương 2: Giờ là 1 triệu 200k

Giữa màu đông mà vik về mùa hè ;__; thật đua đớn ;__;

Chuyện đi trực nhật bị khổ sai là.... Hoàn toàn có thật ;___; Nhớ lại thiệt đua lòng

Ngày thứ 2 của kì nghỉ có thể nói là 1 ngày xứng đáng để Hứa Dĩnh Ân nhà ta có thể vừa huýt sáo vừa đi, dù có đập mặt vào tường gãy mũi hay đạp phải “mìn” thì cũng có thể nhăn răng mà cười hề hề 1 cách ngây ngốc được. 

Tối đó 3h sáng, nàng ta mới vác được cái xác lên giường, phệt phệt 2 bàn chân vào nhau mấy cái rồi mới an lành ngáy, thế mà 6h30’ đã phải mò dậy nên cả ngày cứ ngoác miệng ra mà ngáp lên ngáp xuống ròi bay vào miệng lúc nào cũng chẳng biết nữa ấy chứ. Đang lúc đứng ngáp ròi chiên cơm với trứng và đậu lạc như mọi ngày, thì dì Hoan phóng qua báo nàng 1 tin động trời: Trưa nay sẽ ăn tiết canh, chiều lại sẽ ăn thịt chuột :-O ~^o^~ :X. 

Ôi chao là quá trời hạnh phúc!!

Thế là sau 1 buổi sáng gò lưng edit shugo chara, buổi trưa nàng quất sạch 1 đĩa rưỡi tiết canh. Ăn no ngủ kĩ, cha ông ta đã dạy thế, nàng ngu gì không theo. Ngủ ăn ngủ, cứ thể mà qua hết kì nghỉ hè….

Hết chương 2

End luôn cái sery điên khùng này =”=

(Dĩnh Ân: *Bốp!!* *Binh!!* Kết thúc gì trớt quớt vậy hả?!!! Đừng biến Dĩnh Ân ta thành heo!!

Aoy: :-@ :-@ :-@ Hừ…. Rồi… Sry!! Ta vik lộn, được chưa…?!!)

Xin đính chính lại với các bạn đọc giả, đúng là nàng ta đã quất 1,5 tô tiết canh, và đúng luôn là sau đó ngáy luôn, nhưng mà 1h chiều nàng đã phải dậy rồi, Dậy 1 cách vô cùng đau đớn TT^TT =(( %||:-{

Chả là chiều đó, đúng 1h chiều, Hàn Ni với cái đuôi gà dài ngang hông bấm phanh cái két trước cổng nhà nàng rồi nghểnh cổ hét:

- Dĩnh Ân!!!!!!!!! Đi trực thôi!!!!!!!!!!!

Phải nói dù giọng nó hơi thiếu độ chua, độ thánh thót và trong vắt so với Dĩnh Ân, nhưng giọng nhỏ cũng đầy nội lực, chí ít là cũng đủ để làm nàng phải choáng váng mà cố hết sức lóp nga lóp ngóp bò khỏi giường. Và…. Vừa đặt được chân xuống đất….

Rầm….!!

Đất mẹ nồng nhiệt ôm hôn nàng 1 cái thiệt là vang dội làm nàng tí nữa bể cằm. Đau đớn ê chề không sao chịu nổi, Dĩnh Ân nằm ngay đơ đó đến rên 1 tiếng cũng không rên nổi rồi… bắt đầu lim dim chìm vào giấc ngủ ngàn thu… (TT^TT)/~ 

- Dĩnh Ân!!

1 lần nữa, Hàn Ni lại phát huy tác dụng của buồng phổi của nhỏ mà cứu sống nhỏ em trăm đường đáng thương của nhỏ, bắt 2 mí mắt đang âu yếm nhau nồng nhiệt của nàng phải xa cách trong lưu luyến, tiện thể nhắc nàng nhớ luôn vụ trực nhật chiều nay. Vậy là nàng ta đành choáng váng cố rướn người đứng dậy dù cho chân mềm như bún, xương sụn lại như bị ai chặt ra làm mấy khúc rồi cho vào nồi hầm, người đau như mới bị ai đấm. Hức… Không lẽ là oan hồn con vịt hồi trưa về đòi mạng nàng sao?

Rầm….!!

1 lần nữa, nàng xụi lơ gục xuống doàn tụ với sàn nhà thêm lần nữa thâm cả mặt mũi. Cơ mà lần này nàng đã rút kinh nghiệm hơn trước, không nhắm mắt nữa mà cứ trợn tròn trắng dã như cá chết cạn rồi nhẫn nhục đưa tay vịnh lên cái bàn gỗ cứng gần đó mà lò mò đứng dậy. Chờ cho chân bớt run, đầu bớt mòng, xương bớt nhức, nàng mới loạng choạng rời tay khỏi cái bàn để rồi…. 

Rầm….!!!

Khốn nạn!!

Khốn nạn!!

Đúng là khốn nạn mà!!

Lại 1 lần nữa, nhưng đau đớn hơn, cả nàng lẫn cái bàn ngã đánh uỵch xống sàn đá cứng tay chân xụi lơ không nhúc nhích nổi. Tiếng Rầm dĩ nhiên cũng vang lên to hơn gấp bội

Thật là: 

Hận đời bạc nghĩa

Hận chúa bạc tình

Hận gia đình mình

Hạn thằng hang xóm

Nếu ta mà ngỏm

Đời ta đi tong

Trời biển mênh mông

Ta cho chết hết!!!

Cứ thế mất hết 30’ sau nàng mới lết nổi ra khỏi giường với 1 cái mặt chỗ cắt không còn giọt máu, chỗ lại thâm tím, chỗ trầy chỗ trụa, lồi lõm bày hầy và 1 cái mũi ràn rụa máu trông thiệt là tội

- :-O =”= Nhà ngươi….?! – Hàn Ni há hốc mồm ngó cái mặt đầy vẻ hồng nhan bạc phận rất với câu:

Trúc xinh trúc mọc đầu đình

Em xinh, em tím, em bầm, cũng xinh!!

Của nàng rồi nhếch môi cười giả lả ra vẻ “Nè, ta đểu lắm phải không?” – Chà?! Kiều trang điểm mới đấy à? Hôm nay là ngày Halloween hay có lễ hội hóa trang gì à?! Sao trông nhà ngươi mới đánh nhau với hổ hay báo về đó?! Hay lại nằm mớ thấy mấy cảnh XXX, XOX,XXY của mấy anh Uke và seme mà rớt xuống giường rồi?!

Đau đớn ngó cái mặt muốn đấm 1 cái mà tội nó của nhỏ bạn, Dĩnh Ân hậm hực lấy mảnh giấy chậm chậm vào lỗ mũi ăn trầu của mình, vừa hít hà vừa nghểnh cổ lên trời chớp chớp mắt

- Ờ thì ta đúng là rớt xuống giường, nhưng hông phải tại mấy cảnh H đó, mà tại ta bị ngã!! Thật tình… Ma xui quỷ khiến gì mà….

- =)) Ngã?! Con ơi!! Con đắc tội với ma nào mà bị nó thù hằn, đánh đập tàn bạo vô nhân đọa vậy con!! =)) Ngó lại cái mặt ngươi đi, hôm nay đảm bảo có thằng cười đến đứt long bong mà chết vì cái mặt ngươi đó!! Thiệt tai! Tại thiên! Ăn ở vô phước là rứa đó!! Tại kiếp này, kiếp trước, kiếp trước nữa và trước trước nữa của thí chủ làm quá nhiều điều xấu xa nên nó mới đne như mõm chó vậy đó!! =))

Đúng như Hàn Ni tiên đoán, hôm đó bao nhiêu thằng liếc qua cái mặt nàng là bấy nhiêu thằng nằm lăn ra ngất vì cười, riêng Hàn Ni thì bị sái quai hàm, miệng cứ mở toang toác ra ko sao khép lại được vì cười quá nhiều!! Tệ hại!! Gì mà tệ hại vậy trời!!

Thế nhưng cơn ác mộng đến đó cũng mới chỉ bắt đầu.

Thành thật mà nói từ hồi đầu hè lớp 11A8 vốn đã không mấy vụ đùng cái bị lôi dậy đi trực này. Vì là lớn chọn, tương lai cả lớp trong năm học sẽ được phép nghỉ trực để ôn thi học sinh giỏi làm thầy cô không có cơ hội “đì” nên đành “đì” vào lúc giữa mùa hè của hi vọng và nước mắt. Hơn nữa đi trực hè thường được nhiều điểm cộng thêm nên thầy chủ nhiệm lớp nàng cứ nghe đi trực là sướng lắm, hô hào bắt cả lớp đi làm cả 45 đứa có cảm tưởng như thể mình bị đi bán nô lệ, bốc lột công sức lao động không bằng!

Hồi trực mùa thi, nghe Chan Chan thân thương bên A9 kể chỉ tụi nàng sẽ chỉ cần cần cầm chủi vừa đi vừa quét ba cái rác, đứng ưỡn ngực xạc lũ đàn em hay chỉ chỗ này, chọc chỗ kia cho tụi nó trực xong 1 buổi sáng là về... Thế mà A8 nàng đây phải trực những 5 ngày, cả sáng cả chiều!!! Có hôm đi trực, có muộn chút mà bị xạc 1 trận nên thân, rồi hồi bữa nữa thì nhắc cầm chổi, thế mà khi nàng vác cán chổi hiên ngang bước vào thì lại nạt sao ko cầm liền với cào để cắt cỏ và đốt lá ="=. Bữa lại dặn đem cuốc, ai dè cầm cuốc đi múa, còn lại tay không kiếm dẻ đi chùi bàn ghế. Mấy bà cô lại còn đi quẹt từng bàn xem có bụi không, còn xịt nước hoa nồng nặc, hở tí là "Mấy em có phải là A8 không thế? Chùi gì mà chùi thế này hả?" Xin lỗi, A8 là chọn để học nhá không phải được chọn để cầm chủi đi múa rồi nai lưng ra mà làm ô sin cho mấy bà!!

Thiệt là vô cùng khốn khổ!!

Haizz…..

Với 1 lịch sử đẫm máu, nước mũi, mồ hôi và nước mắt được hòa nấu trộn chung trong 1 cái nồi sôi lục bục lục bục, trộn chút ghèn, móng tay (Ọe ọe) như thế và lời hứa “Từ giờ các em không cần phải đi trực nữa” từ thầy hiệu trưởng vô cùng uke nên hôm nay, ngày trực nhật của toàn trường cho buổi lễ 50 năm thành lập trường ấy, lớp nàng oai cực. Đi đứng thì cực thong dong, 1h tập trung mà 2h mới lác đác khoảng chục đứa vác mặt đến. Mà tụi nó đi cũng đâu trực triệc gì đâu cho cam, chỉ đứng đó, ượn qua, ẹo về tạo dnags như người mẫu tám tùm lum lên làm người đời ghen ăn tức ở, nhìn cả bọn ta như cặn bã của xã hội!!

Quả thật “Ông trời quen thói má hồng đnahs ghen”, tụi nàng đnag vui vẻ tám, tranh giành nhau gói vitamin C của em thằng Trung thì 1 bà cô mặt mày đỏ au, vênh mặt hét:

- Tụi bây không trực thì đi chỗ khác chơi!! Vương chân vướng tay!!

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Thấy nguy, thầy giáo chủ nhiệm liền lùa cả lớp nàng như lùa vịt, lạch bà lạch bạch ra trước cổng trường ngắm cảnh. Phải nói mặt tiền trường nàng đẹp ớn :X. Ngôi trường được xây hướng ra đúng chỗ nước trong nhất, ít khúc cua nhất của con sống Kiến Giang. Hai bên bờ cây cối xanh um tùm, đặc biệt dày đặc màu xnah mơn mởn của cây hoa sữa, hay những tán phượng vĩ đỏ rực lấp ló trong những trái bang vàng óng. Thi thoảng, một đôi cánh chim bay vụt qua, làm những cánh hoa rơi lả lướt đậu xuống bờ nước trông ôi sao mà hữu tình!! :X

Thế mà ngắm chưa no mắt, đứng chưa nóng chỗ, lớp ta cũng vừa đủ mem để bắt đầu chém gió xem gói vitamin C đó rốt cuộc là hàng tàu khựa hay hàng Việt Nam chất lượng cao thì thầy hiệu phó đã đùng đùng xuất hiện, hai tay chống nạnh, mặt lại đằng đằng sát khí đuổi tụi nàng như đuổi tà hất cả bọn xuống bến sông. Thế nhưng điều đó cũng chỉ khiến Fashion show của mấy mem 11A8 thêm phần sôi nổi khi địa điểm vốn đã đẹp nay còn chuyển đến 1 nơi hữu tình, gió mát lồng lộng hơn gấp bội làm tâm trạng của các mem nam cũng như mem nữ thêm phần thăng hoa. 

Gió bắt đầu đổi hướng….

Khói bắt đầu bay mịt mù….

Cơn ghen tị của cả trường đã lên đến đỉnh điểm khi đích thân thầy hiệu trưởng lù lù tiến đến xạc cho cả bọn 1 trận về tội trốn việc mà quên mất mùa hè khốn khổ của cả lớp để rồi… X-( @-)  ~x( cả bọn vác mặt mo đi dọn thùng rác! Lại còn là cái thùng rác cạnh Washinton City!!

Ôi cái đời là nhục nhã là ê chề!!

11A8 lâu nay nổi danh toàn con cháu nhà có tai có tiếng trong huyện (trong huyện thôi nha) nay phải lọ mọ chui vào thùng rác làm bạn với gián, chuột, kiến, …. X_X đủ thứ tùm lum hầm bà lằng trên trời dưới biển nữa!!

Cả tụi ngó nhau bằng những đôi mắt kinh hãi rồi ớn lạnh nuốt nước miếng ngậm ngùi chỉ biết khóc than trong bụng vì số đời đen đủi mà lũ con gái chui vào sọt rác lôi mấy cái bao dơ hầy ra chờ tụi con trai mang xẻng về bắt đầu hốt rác…

Cuộc đời làm lao công bắt đầu TT^TT

Khi mà áo nàng đã đủ dơ, nhơ nháp đầy mùi rác hôi rình cộng mùi ammoniac cộng mùi con gì đó chết ít nhất cũng 4 ngày, ròi troi bu quằn quéo thì…. Cơn ác mộng được đẩy lên đến cao trào của nó!! TT^TT

Trần Bạch Chấn Hy aka Hỉ Lai Lạc, Vũ Việt Văn aka V mũ 3, Trương Tấn Thăng aka T mũ 3, Nhật Hoàng aka Ăn mày,… tất cả lũ học sinh cũ của lớp 9.1 đã bỏ quê hương mà lên thành phố đều ùn ùn kéo vào cổng trường, vẫy vẫy tay chào mấy người bạn cũ, liếc mắt đưa tình với mấy người bạn mới,… hay dán chặt mắt vào tấm lưng lọ lem đang dọn rác nàng đây mà cười khỉnh khỉnh như gã Vê mũ 3 kia!

- Ngọc Trang!! Sao tụi điên kia lại vác mặt đến đây?! Tụi nó học trường khác mà?? – Thở hồn hà hổn hển, Dĩnh Ân mếu máo hỏi trong khi con BOSS lớp trưởng xuyên suốt 6 năm của nàng đặt lên tay nàng 1 bao rác rõ to

- Bọn ta cứ tưởng hôm nay đến chơi thôi nên kêu nó đến bàn vụ họp lớp… ai dè….!! – Đưa bàn tay lau vội những giọt mồ hôi đọng dài trên trán, Ngọc Trang nhăn mặt còn hơn cả đít khỉ ngao ngát nói. Giờ có vẻ chính nó cũng đã vô cùng hối hận với kế hoạch tưởng chu toàn mà thành rồ dại của mình

- Hức!! Bà hại đời tôi rồi!! Ngọc Trang ơi là Ngọc Trang!! – Mếu máo không thành tiếng 1 phần vì mệt quá, Dĩnh Ân vừa lảo đảo bước với bao rác nặng trịch trên bàn tay ướt đẫm mồ hôi, mồ kê chảy xuống tong tỏng như mưa đi được mấy bước, thì 1 bàn tay ga lăng đưa ra đỡ lấy nàng, tránh cho nàng thay vì ngã xuống đất thì lại ngã vào lòng hắn. 

ÔI!! Phải chăng chàng hoàng tử đẹp zai hào hoa của nàng đã xuất hiện rồi ư….?!! :X 

Dĩnh Ân chớp chớp khóe mi e lệ nhìn sang chàng hoàng tử bấy lâu nay nàng tìm kiếm đang nở nụ cười tỏa ánh hào quang để rồi thiếu chút nữa đã ngã dập mông. Ack!! Tưởng ai! Hóa ra thằng Nam!! Thằng nhóc cũng cùng lớp với nàng từ hồi lớp 7!!

- Đưa đây tôi vác giùm bà – Hắn nở nụ cười tươi ơi là tươi, ánh sáng lấp lánh như muốn cắt xuyên qua tâm hồn nàng để nàng hiểu được cảm giác của mấy con Kyoko oán hận trước nụ cười của tình yêu lớn của lớn của lớn của đời nàng - Tsuruga Ren!! 

Cơ mà tiếc thay…. Thằng ngốc đó cũng đnag mang trên người 1 bộ đồ te tua hôi hám chẳng khác gì nàng nên cũng nụ cười cũng giảm tác dụng rõ rệt

- Ông có ý gì ế?! Lại định giở trò hả? – Nhíu mày nhìn gã với 1 ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, Dĩnh Ân lần này đã cẩn trọng hơn, biết tham khảo ý kiến của cái quai hàm đang giật giật mà hỏi

- Tôi chỉ muốn giúp bà thôi mà! – Hắn lại cười, nụ cười tươi roi rói làm nàng nhớ đến mẩu quảng cáo vô duyên cùng cực của cogate hay gì gì đó

“Liệu nụ cười của Huy có giúp anh dự tiệc??” 

Câu trả lời, với nàng vốn đã quá rõ, kẻ như hắn thì chỉ có nước loại từ vòng gửi xe!!

Giúp nàng?! Thôi đi!! Đúng là hồi trước nàng với hắn có từng ngồi cùng bàn với nhau, có từng chơi khá than, lại từng cùng sở thích đọc sách nên nói chuyện hợp rơ, lại cũng chính nàng đã giới thiệu cho hắn và Chấn Hy thân nhau, nhưng chẳng phải khi Chấn Hy trở mặt với nàng, hắn cũng hùa theo từ đó chưa bao giờ nhìn mặt nàng sao?! Sao 1 kẻ như hắn tự dưng lại tốt với nàng? Thật là đáng ngờ à....

- Nam!! Lâu quá không gặp! – Giọng nói quen thuộc vang lên, thanh âm vẫn trầm nhưng ấm áp khác hẳn với nàng hôm qua làm đầu óc nàng chỉ ngập tràn cái câu nói kì dị của Hàn Ni: “Trần Bạch Chấn Hy, hắn thích ngươi!!”

- Chấn Hy!! Cười gì cười!! Hôm qua ông với Khang đi chơi mà không rủ tôi là sao hả?! – Nam cười giả lả, tay đưa lên ngắm bụng Chấn Hy mà đấm, khốn thay lại bị hắn chặn lại, hất thẳng ra trước. – Xì ì ì!! Đồ có mới nới cũ!! Đem bồ theo nên quên thằng bạn đẹp này rồi chứ gì!! – Không mấy kinh ngạc vì cú đấm vô tác dụng của mình, Nam hất hất đầu về 1 hướng nào đó ở xa xa, nụ cười trên môi đầy vẻ quỷ quyệt, rồi khoác tay lên vai Dĩnh Ân vỗ vỗ mấy cái làm nàng muốn sụn lưng

- Ê!! Tay ông dơ tính lau vào áo tôi đấy à?!! Bẩn nha!! Tránh đi cho đời nó đẹp!! – Rụt người lại, Dĩnh Ân nhăn mặt khó chịu đập cậu bạn vài cái, không quên trừng mắt lia 1 đường tuyệt đẹp về phía hắn, rồi ngay lập tức đảo mắt qua chỗ khác. 

Hắn?? Thích nàng?? Nực cười! Nếu nói Chí Phèo mà đi yêu thầm nàng Kiều còn đỡ nực cười hơn!! 

Thế rồi ánh mắt nàng lơ đãng quay về phía cái hướng mà gã Nam đã chỉ lúc nãy để đập vào 1 cô gái xinh xắn, mặc trên mình chiếc váy sặc sỡ ngắn cũn ngắn cỡn đến nhức cả mắt. À....!! Ra đó là mĩ nữ trong lời đồn! Chấn Hy ra thành phố mới 1 năm mà đã kiếm được con nhỏ ngon thành thế kia đúng là không tồi! Nếu không tính là độn thêm thì số đo ba vòng rất chuẩn! Ít nhất cũng phải 89 – 66 – 87 nha! (Sao bik hay vậy nè .... =”=). 

Dĩnh Ân đứng ngắm nghía nhỏ kia một hồi, đôi môi không khỏi vô tình thoáng nụ cười khinh khỉnh. Biểu hiện này của nàng dĩ nhiên không qua nổi mắt 2 kẻ kia, đặc biệt chàng trai tên Nam. Tinh ý nháy mắt 1 cái, cậu đưa tay thúc mạnh vào mạn sườn kẻ một bên rồi huýt 1 tràng dài đầy ý nhị

- Ngươi bảo muốn giúp ta chứ gì? Nè! Cầm lấy! – Ấn bao rác to tổ bố đang bắt đầu kêu gọi lũ ruồi nhặng bu đến, Dĩnh Ân ngáp 1 cái thiệt dài rồi tình chạy vội về phía lũ bạn đang hì hụi kéo 1 bao rác khác còn to hơn, mặt mũi đứa nào đứa nấy đỏ kè kè, mệt không thở ra hơi. Chợt, 1 cơn đau thoáng sau đầu kéo trì nàng đứng lại – Á!! Đau!! – Nàng hét toáng lên rồi quay đầu lại ngó xem ai dám to gan nắm bím tóc bạn nàng vất vả lắm mới đan được, mặt nhăn mũi nhó chộp lấy tay kẻ đối diện hết bấu rồi cào – Hỉ Lai Lạc!! Ngươi điên à?! Thả tóc ta ra!! Thả ra!! – Nhưng càng cố vùng vẫy, bím tóc càng bị kéo tuột ra sau, đau không chịu thấu! Nàng cắn răng giật phắt một cái, tức thì miếng thun cột tóc liền lỏng ra, nằm chỏng quèo dưới đất để lại cho nàng 1 bên tóc xõa dài rối tung trong nắng. Đau xót cho chỗ tóc rụng lả tả dưới đất, Dĩnh Ân đưa đôi mắt ươn ướt bắt đầu có những máu đỏ căm phẫn nhìn kẻ đang ngẩn người nắm 1 túm tóc khác trong tay. Giận run mà quát – Thằng điên!! Ngươi muốn ta trọc hả?! Có biết ta tốn bao công sức mới nuôi được tóc dài đến từng này không?!!
 
- Tóc thật....? – Thần người, hắn sững sờ hết nhìn túm tóc lại nhìn cô nhỏ đang giận dữ đối diện mà bất giác thốt lên 1 câu hỏi tu từ không đầu không đuôi – Cô để tóc dài??

- Phải! Ta để đó! Thì sao nào?! Không phải hôm qua ngươi thấy rồi sao? – Gầm lên giận dữ, Dĩnh Ân chợt nhớ ra: Hôm qua nàng đội mũ phớt, tóc lại dồn lại 1 cục trong mũ, hắn thấy được mới tài! Ngượng quá chữa thẹn – Cái đồ!! Tóc ta xõa ra rồi thì ta biết sao mà đan lại đây?! Tụi con gái thì đang bận làm việc, tay chân lại bẩn thỉu rồi, sao cột lại giùm ta được! Mà không cột lại thì sao ta vén được chỗ kia?! Giờ sao? Đứng làm cảnh à? Để hạnh kiểm ta bị hạ xuống vài bậc?!!!

Nam liếc nàng 1 cái rồi nhìn Chấn Hy cười cười

- Tay ông sạch mà, đóng vai anh hùng cứu mĩ nhân chút thì mất gì nào? Giúp nhỏ đi chứ! À mà không... Chíu trách nhiệm đi chứ!!

Cậu bạn nói chưa hết lời hắn đã tiến về phía nàng, cái mặt cứ đơ đơ ra thấy mà ghét, rồi 1 lần nữa túm chặt lấy mái tóc mềm của nàng làm nàng giật cả mình, hốt hoảng ré lên:

- Ê!! Làm cái chi đó?!!

- Đứng yên! Tôi cột lại giùm cô! – Nói đoạn hắn lôi không biết từ đâu ra cái lược với mấy cái kẹp tóc bắt đầu chải chải trên tóc nàng.

1 cảm giác khó chịu vô cùng cứ dấy lên sau mỗi động tác hắn chạm vào nàng, làm da gà nàng nổi lên hết thảy. Khó chịu, bức bối, căm ghét, nhưng nàng chẳng biết gì hơn ngoài đứng yên đó chịu trận để hắn cuộn lại từng lọn, từng lọn tóc một kẹp lại lên cao. 

Thật không thể tin được là lại có ngày hôm nay!! Hắn! Trần Bạch Chấn Hy! Kẻ đã trét kẹo cao su lên tóc làm nàng phải cắt phăng đi sau mấy tháng để dài!! Và cũng là kẻ đã trơ mắt đứng nhìn nàng bị lũ con gái cắt tóc, tí nữa cạo trọc mà không mảy may động đậy dù chỉ 1 cái nhếch môi!! Thật không thể nào tin nổi! 

- Thế được chưa? – Nhanh như chớp mắt, hắn thả tóc nàng ra, đưa bàn tay sờ sờ cằm mà ngắm nghía lại tác phẩm của mình, khóe môi lại không quên khẽ nhếch lên tạo thành 1 nụ cười mơ mơ hồ hồ – Cảm ơn tôi đi, nhờ có tôi mà giờ cô đã chút cái vẻ con gái rồi đấy

Không muốn cãi, không thèm cãi, và cũng chẳng có gì để phải cãi nhau với loại người như hắn, Dĩnh Ân chỉ đơn giản trừng kẻ trước mặt 1 cái, rồi không nói không rằng đưa tay lên tính sờ xem hắn có lại đính cái gì lên đầu nàng nữa không, thì bị hắn túm lấy

- Không phải cô nói tay cô bẩn không chạm vào tóc được sao? Đừng lo, tôi giờ không còn thích chơi mấy trò đó nữa rồi

1 bên chân mày nàng nhướn cao lên có vẻ như đang thắc mắc xem mục đích của hắn là gì, rồi đưa mắt nhìn sang cánh tay bị hắn níu chặt lấy, gương mặt biểu hiện không có gì khác thường, nhưng ngay lập tức làm Chấn Hy phải buông nàng ra.

Rõ ràng….

Đôi mắt nàng không hề hoan nghênh hắn…

Và cũng rõ ràng….

2 thùng rác đã vơi đi hết 1/3…

=]]]]]]]]]]]

Về chiều, chân trời càng lúc càng như 1 bể nước lõng bõng phèn chua, sánh quạnh và đục ngầu một thứ mùi sắt khó chịu đang được 1 đôi bàn tay phù phép nào đó khuấy đảo lên vô tội vạ, quấy đảo lớp phèn vốn yên vị nằm dưới lòng nước nay nổi trồi lên cuộn trào theo nhịp khuấy, để rồi lúc bình yên lại đọng lại thành 1 lớp váng chỗ dày chỗ mỏng. Những đám mây to tướng nặng trình trịch không biết từ phương nào kéo đến càng làm mặt nước thêm phần hỗn tạp, mà nắng thì vẫn chứ đâm xuyên qua lớp mây dày đặc đó mà đốt cháy thịt da con người

Dưới mặt đất, lác đác trong sân trường, âm thanh cuối chiều không biết từ đâu ùn ùn kéo đến xôn xao như một mớ hỗn hạp khó hiểu ngập tràn tiếng những chiếc xe đạp va vào nhau lanh canh, tiếng những chiếc lá giòn tan như nát ra thành ngàn mảnh dưới đế giày, tiếng ồn ào xôn xao cười nói bát nháo hay tiếng chuông inh ỏi sau những chiếc xe đạp vang lên chộn rộn… Những học sinh bắt đầu ùa ra cánh cổng phụ, trên đôi môi họ, nụ cười mệt mỏi nhưng có gì đó thư thái và thỏa mãn hiện hữu quá rõ ràng. Họ đưa đôi mắt khinh khỉnh nhìn nhưng con người bẩn thỉu đnag cắn răng cắn lại làm bạn với rác cạnh đấy như muốn nói “Đấy, oai cho lắm vào! Trắng mắt chưa con!! Lần sau thì đừng có mà vênh mặt lên nữa nhá, gãy hàm lúc nào không biết đấy ”

Vẻ mặt đó dĩ nhiên chẳng thể hướng về ai khác hơn lũ 11A8 đnag đau đớn hết khao khát xen lẫn ghen tị nhìn đám ra về kia, rồi lại đau đáu nhìn ông thầy hiệu trưởng vs ánh mắt cầu xin, van lơn đầy khố khổ. Thế nhưng, có vẻ như dây thần kinh thấu hiểu đã đứt phăng từ lâu nên ổng vẫn cứ nhăn răng ra mà cười hô hố, hê hế vs mấy ông tai to mặt lớn chỉ chỉ chọc không thèm liếc lấy 1 cái mấy gương mặt mếu máo của tụi nó. Uất hận muốn khóc ré lên “tủi phận bạc trôi theo dòng nước đổ”, Dĩnh Ân thả cái bao trên tay xuống rồi vừa lấy chân giậm giậm đạp đạp như muốn trút bao uất hận và sợ hãi lên con giun đất gớm ghiếc mà tội nghiệp nằm leo queo cạnh đống troi đang bò leo ngheo cạnh trên xác 1 con chim chết đã thối rữa ra, miệng lại không ngừng lầm bầm mấy từ “Fuck!!”, “Shit!!”, “bushit”, “what the hell”, “damn it”,… hầm bà lằng bà lố. Bên cạnh nàng, mấy mem 11A8 nhìn thế cũng sợ nứt sàn rồi lại phải đóng góp tiền cơ sở vật chất trết lại, nhưng tụi nó cũng đã mệt thở không ra hơi, đâu đủ sức để ngăn nàng nữa, nên chỉ lầm lũi mà vén, mà dọn tiếp. Không khí u ám thật tình chả khác gì chiến trường sau trận đánh, xác người chết chất thành núi, đau thương giăng kín khắp nơi, mảnh đất quê hương đỏ màu của máu, sậm lại mùi của hận thù. 

Uất hận cái nữa chính là lũ vong ơn bội nghĩa mem cũ 9.1 kia, tụi nó thấy bạn bè phải làm việc vất vả thế mà cũng đứng đó, ngoảy mông vờ như “không nghe, không nhìn, không thấy” chả thèm ra giúp 1 tay gì cả, lại còn đem quà bánh tụi nó mua từ thành phố về, nào là chocolate đen, chocolate trắng, mứt dâu tây, củ cải sấy, ô mai mơ,… ăn cứ như thể muốn trêu tức lũ các nàng không!! Thật là ức quá mà!! Thế này thì nàng có tăng huyết áp, nhồi máu cơ tim, nghẽn mạch máu não cũng xứng!!

Thiệt đúng là: 

“Còn thời cưỡi ngựa, bắn cung

Hết thời ra chợ lặt thun bắn ròi!!”

- 9 bao nữa thôi!! Bà con ơi!! 9 bao nữa!!! – Cái giọng khè khè của cha bí thư họ Đoàn tên Hải vừa vỡ giọng xưa kia từng bảnh bao lấp lóa trong bảng hot boy nhà trường nay không khác gì Chí Phéo làm bọn Fan khiếp sợ vang lên đầy oanh liệt làm lớp nàng như vỡ òa trong sung sướng, sức lực không biết nấp đâu nay bay về hào hung thiệt tình không có lời nào tả xiết, đành mượn đoạn thơ cuối bài thơ Đất Nước của Nguyễn Đình Thi mà lột tả:

“Súng nổ rung trời giận dữ

Người lên như nước vỡ bờ

Nước Việt Nam từ máu lửa

Rũ bùn đứng dậy sáng lòa.”

Quả thật xứng với danh con cháu Việt Nam, con cháu Lạc Hồng, xứng với giống nòi đã khiến cả thế giới phải rung chuyển trước những chiến thắng oai hùng đã đánh bại 2 trong những cường quốc mạnh nhất thế giới :XXXXX, cả lớp 11A8, nào xúc, nào đổ nào vác, nào chạy, nào đốt, luôn chân luôn tay, mặt không lúc nào rời khỏi đất. Khói bay mịt mù cứ như thể bụt sắp hiện lên, mùi nhựa cháy khét lẹt cứ lởn vởn hòa cùng mùi rác khiến mấy cô tiểu thư do mấy mem nam 9.1 hồi xưa đem về mắc ói làm cả bọn hoảng hồn tưởng có chuyện vui (Chuyện gì tự đoán XD). Nhưng thứ mùi kinh tởm đó chẳng thấm là bao so với những thứ bẩn thỉu mà cả bọn đang phải chịu đừng, chúng chỉ khiến bọn nàng hăng hơn, phấn khích hơn mà xúc lia lịa….

- 1 bao nữa… rồi cố lên… Hò dô ta nào…!! Hò dô ta….Xong!!!!!!!!!!!! – Tiếng boss Ngọc Trang hét lên đầy phấn khích chìm nghỉm dần trong tiếng hò reo của cả bọn đang chạy tới ôm nhau khóc như mưa trong khi bao rác cuối cùng cũng cháy rực lên. Cả bọn ôm hôn nhau tới tấp, nước mắt rơi rớt như muốn ngập cả sân không kể nam nữ, không kể dơ sạch, cứ thế mà chiến. Đến cả nàng Dĩnh Ân đây cũng như chết nghẹn trong vòng tay gã Nam với gã bì thư bị thọt (bố boss bí thư ý ạ!) sau khi hun đến méo mồm mấy nhỏ bạn từ đằng xa. Thậm chí có mấy thằng hứng chí cởi áo ra nhảy múa như điên như khùng công kênh cõng bọn con gái mà ném lên ném xuống chóng cả mặt. Khung cảnh đang hết sức cảm động cứ như thể không gì cảm động hơn thì…

Lách… 

Tách…

1 hạt nước nhỏ mà mát rượi rơi xuống, đậu nhẹ trên gò má Dĩnh Ân làm lớp lông tơ của nàng như dựng đứng cả lên. 1 tay ôm chặt cổ gã Nam để khỏi rơi, nàng đưa tay vuốt nhẹ lên má, ngây ngốc nhìn lớp đất đang khô ráo nay ướt nhèo đi vì nước.

Nước…?!

Tõm…

1 hạt nước to hơn, nặng hơn, rơi mạnh xuống vũng nước gần đó, làm cả bọn đứng im như phỗng mà ngơ ngơ ngao ngáo nhìn sững sờ…

Lộp độp…

Tiếp theo đó, hàng chục giọt nước không biết từ đâu rớt xuống như đàn cảm tử quân nguyện hi sinh mình vì sự nghiệt lớn lao cứ thế mà nả súng…

Rào… Rào… Rào….

Mưa!!!!!!!!!!!!!!! Trời mưa!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Má ôi má!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Mưa!!!!!!!!!!!!!

1 giọng hét vang lên the thé, của nàng ư? Không! Của boss lớp trưởng?!! Không nốt! Của Boss bí thư?!! Đời nào! Thằng đó sĩ diện lắm! Tiếng thét đó dĩ nhiên không của ai khác mà là của …cả lớp nàng!! Cả bón nhớn nha nhớn nhào dẫm đạp lên nhau mà chạy, miệng thét vang hàng trăm ngôn ngữ dị tộc, cứ thế làm tuor du lịch 1 vòng quanh trường kiếm chỗ trú rồi lại quay trở lại cái phòng đọc sách nằm cạnh thùng rác mà lớp nga ngóp ngóp run như cây sấy. Không gian thiệt đậm chất “Chạy giặc”, cơ mà phải là “Chạy giặc chế” mới xứng!

“Rác hết liền nghe tiếng mưa chảy,

Một bàn cờ thế phút sa tay.

Bỏ rác lũ trẻ lơ xơ chạy,

Mất mồi bầy giòi bò loe ngoe.

Kiến Giang lửa đốt tan khói bụi,

Lệ Thủy xi thép* vẫn đang xây.

Hỏi lòng hiệu trưởng rày đâu mất,

Nỡ để học trò mắc nạn này?”

(* Xi măng cốt thép a~~~!)

- Ăn mày!! Thiệt chẳng khác gì ăn mày mà!! – Dĩnh Ân mếu máo ngó bộ đồng phục áo trắng quần tây lấm lem bùn đất, nay còn sướt sũng nước rất có nguy cơ bị cóc (1 loại nấm mọc trên quần áo làm vải có màu đen đen ở quê ta gọi thế) nói trong tiếng khóc ngắc ngư mà ùa ra cùng lũ bạn rửa tay chân

- Hức… Ăn mày đang còn đỡ… tui sợ tụi mình còn tệ hơn cả ăn mày!! – Thu Anh, nhỏ bạn ngồi cùng bàn của nàng chen chân vào vòi nước 1 bên mà hì hà hì hụi kì cọ chỗ đất bám đầy trên tay. Gương mặt nó đỏ au đi vì nắng và mệt, tóc tai thì xơ xác trông thiệt là thảm thương – Tui thề!! Lần sau mà mấy ông thầy thiếc gì đó còn hô hào đi trực thì tui sẽ ở nhà, dù bị hạ mấy chục bậc hạnh kiểm đi chăng nữa!!

- Ngươi cứ nghỉ đi, thử xem cuối năm ngươi có còn nghĩ thế không!! – Dĩnh Ân kì kì cọ cọ lớp đất dính đầy trên móng tay rồi nhăn mặt nhăn mũi mà thì thầm – Chết tiệt! Cắt cho khỏe cho rồi!! 

- Cắt?! Bà dám?! Nghe nè Hứa Dĩnh Ân - quả dứa đc chúa phúc vĩnh hằng hay Ao tù nước đọng Fu lu tu gì gì đó!!! - Lời nói vô tình, vô ý mà ko vô duyên chưa kịp thoát ra cho trọn môi nàng, thì con bạn đã ngay lập tức đưa tay đè đầu nàng ra mà ấn, vừa ấn vừa hoa chân múa tay hò hét vang làm lũ con gái cạnh đó phải ngẩng đầu ngơ ngác hỏi nhau xem có chuyện gì - Bà nghĩ tóc trên đầu bà là của bà nên bà mới ko xem lũ con gái lớp 10... À ko, 11A8 này ra cái đinh gì chứ gì?!! Nhớ giùm cho, tóc trên đầu bà có đc là nhờ máu, mồ hôi, nc mắt, công sức của tụi tui, thế nên nó thuộc bản quyền của tụi tui nghe chưa??!!!

- Nghe rồi!!! Đau wa!!! Thả tay ra!! Kẹp tăm xỏ vào da ta đau quá!! - Dĩnh Ân đau đớn ré lên, 2 tay ôm chặt đầu cố bật dậy. Cơ mà nhục cái Thu Anh cao những 1m67, trong khi nàng có 1m55 chưa tới, nàng đấu với nó ns thật không khác chi dã tràng xe cát hay đá cuội mà đòi đọ sức với kim cương!!! Thế nên nàng vẫn đành là kẻ bị đè chứ chẳng thể nào trồi lên nổi chức vị kẻ đè (Fangirls với cả Fanboys cấm nghĩ lung tung).

- Cái gì?! Cắt tóc?!

- Mụ Dĩnh Ân đòi cắt tóc?

- Ai?! Ai dám tiêm nhiễm cái tư tưởng bậy bạ đó vào não nó?!

...

Ngay lập tức cả lũ con gái ùa ra tới tấp hốt hoảng hỏi túa lua cứ như bầy vịt bầu đến h ăn (mấy mụ đọc đến đây cấm chửi tui), đứa túm cổ nàng mà lắc, đứa lại đấm nàng mấy cú muốn sụn cả lưng, có đứa hứng chí còn đưa móng tay cào nàng rẹc da. Chúa ơi, Hứa Dĩnh Ân con đây ngày thường đối xử với mấy mụ ấy đâu phải tệ, sao mấy mụ ý h lại hạ thủ vô tình với con vậy nè TT^TT. 





---------------------------------****Diary****---------------------------------

Mưa vẫn rơi ào ào...

Mưa vẫn tuôn xối xả...

Những giọt mưa đan vào nhau như đang được một bàn tay kì tài nào đó dệt nên một tấm thảm trắng xóa bao trùm lên tất cả, từ con người, cây cỏ, nhà cửa hay đến mảng trời xám xịt như sắp sập xuống mặt đất.

Những giọt mưa cuốn vào, chồng chéo mà đè lên nhau làm không gian trở nên thật mờ mịt, có chút tăm tối, thế nhưng cũng chính chúng cũng đồng thời thổi tung đi cái bầu không khí khô nóng cũng như bụi bặm bẩn thỉu bấy lâu bám trụ lên mọi vật

Cũng ngay trong góc sân đó của ngôi trường Lệ Thủy, cũng đang mệt mỏi ê ẩm vô cùng sau nguyên 1 buổi chiều dọn rác trong ê chề, nhưng là bên trong phòng đọc sách bên dưới thư viện yên tĩnh với chiếc ti vi liên tục phát ra những âm thanh vui nhộn, 1 cô gái xinh xắn mơ màng đang đứng dựa lưng vào bức tường phía sau.

Cô có một mái tóc đen nhánh dài mượt đến ngang eo đảm bảo chưa từng hấp duỗi với một đống nơ kẹp sặc sỡ rất hợp với gương mặt trái xoan tròn trịa. Đôi môi hơi khô hơi hé mở, phả ra nhưng hơi thở đều đều lan tỏa trong không khí trong khi gương mặt xinh xắn dán chặt như bị thôi miên trên màn hình điện thoại.

- Là cô, đúng không? -Vừa bước vào phòng vừa đưa vuốt nhẹ những giọt nước lấp lánh còn vương đầy trên mái tóc đen có chút rối và khô đi vì gió nóng, chàng trai thâm trầm đưa đôi mắt không sao dò được ý tứ mà nhìn cô gái. Cô gái rõ ràng có chút phản ứng dù không mấy rõ rệt, nhưng vẫn không chút động tĩnh mà tiếp tục bình thản đưa tay bấm lia lịa trên bàn phím. Có khác chăng, đôi lông mày cô nhỏ khẽ nhíu lại, hàm răng trắng đều cắn nhẹ môi dưới mà lộ ra chút suy tư, cơ mà đấy chỉ là 1 biểu hiện nhỏ nhặt của cơ thể về việc nhỏ đang cố gắng lắm để cân nhắc chọn từng từ, từng ngữ điệu một để có thể thể hiện được 1 cách rõ ràng nhất ý tưởng của mình thông qua mẩu tin ngắn gọn.
 
Lơ ư?
 
Chấn Hy thở hắt ra 1 cái có vẻ chẳng mấy kinh ngạc, mà trái lại đã quá quen thuộc với biểu hiện này của cô bạn cùng lớp cũ, rồi hắn tiến đến bên cô, cũng dựa bờ vai rộng của mình vào gờ tường sơn vàng kia, tay không quên rút ra từ trong túi lon cà phê mà hớp từng ngụm nhỏ. Động tác quả thật không có gì đặc biệt nhưng kì thực lại mê người vô cùng.
 
Hàn Ni... Cô muốn diễn trò gì thì cứ thoải mái mà diễn, không ai cấm cản hay ép buộc cô gì cả. Nhưng cô biết rõ cô có muốn lơ, có muốn ra vẻ thờ ơ, lãnh dạm với tôi cũng thật rất khó. Nếu không, sao cô cố gắng suốt mấy năm thế mà vẫn không sao làm được?
 
Vị cà phê đắng ngắt lan tỏa khắp khoang miệng, mạnh mẽ xâm chiếm vị giác rồi trùm lên hắn một mùi hương trầm ấm mà mãnh liệt không kém.
 
Cô gái nhỏ vẫn giữ thái độ lẳng lặng của mình mà tiếp tục nghiên cứu bàn phím. Mái đầu cúi sâu đến mức những sợi tóc mái dài rũ xuống như tấm màn che không kín không hở, khuất đi màn hình điện thoại ra khỏi tầm mắt hắn. Có chút tò mò, Chấn Hy nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt mở to cố hết sức căng ra nhìn xem rốt cuộc cái gì lại thu hút Hàn Ni đến thế.
 
Ngay lập tức, những con chữ như múa may quay cuồng lướt nhanh mà đập vào giác mạc hắn. Nhanh đến mức hắn còn chưa kịp định thần xem xem đó là gì thì những ngón tay thon dài của ai kia đã bịt chặt lấy màn hình còn sáng đèn. Gương mặt tròn trịa với đôi mắt đen to tròn ẩn sau cặp kính nghiêm khắc nhìn hắn có chút bực tức lẫn giận dữ, hoàn toàn không có vẻ gì  là hoan nghênh hắn. Hệt như ai kia
 
Ý gì đây?
 
Hằn trố mắt nhìn vẻ mặt ko mấy xa lạ nhưng vĩnh viễn không bao giờ có thể khiến hắn thân quen của Hàn Ni, cơ thể trong phút chốc không kịp suy nghĩ gì mà lùi lại đúng 2 bước
 
- Ta ghét nhất là mấy kẻ vô duyên vô nợ, người ta đang bận mà cứ lom lom nhìn lén, khó chịu vô đối! Đặc biệt lại còn là ngươi! - Lại cách xưng hô ta-ngươi từ lâu đã là hàng độc của bộ ba Trang-Ni-Ân. Ba con nhỏ đó từ ngày thân nhau lúc nào cũng xài cái cách ăn nói rõ là rất mất lòng kẻ khác kia. Với Hạ Trang hắn có lẽ vẫn còn có chút dễ hiểu, nhưng với Hàn Ni và Dĩnh Ân, 2 kẻ luôn dùng đôi mắt kia nhìn hắn thì thực vô cùng xa cách.
 
Hắn nhún vai, một bên lông mày hơi nhếch lên có ý "thì thôi vậy", nhưng bản thân thì vẫn đứng sững ra đó rõ ràng chẳng hề muốn tránh ra chỗ khác.
 
Thở dài đầy chán nản, Hàn Ni đưa tay vỗ vỗ vầng trán nhăn tít lại đầy vẻ khó chịu rồi không thoải mái mà hỏi
 
- Rốt cuộc là sao? Ngươi muốn nói gì thì nói đại đi, sao cứ úp úp mở mở vậy hả? Tự nhiên khi không lại chạy đến độp ngay cái câu "Là cô, đúng không?" vào mặt người ta rồi im thin thít! Hay là muốn chọc ta tức điên lên? Nói rõ ta không dư hơi mà đứng đây tám nhảm!
 
Hỏi thì hỏi cho có thế thôi chứ Hàn Ni đủ hiểu nhỏ với hắn chẳng còn gì để nói với nhau ngoại trừ cô em gái đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia.
 
Nản! Sao nhỏ lại ngốc nghếch tới mức dính vào 2 kẻ ấy kia chứ? Dĩnh Ân thì không nói, định mệnh đã định nhỏ với nó là "Một duyên hai nợ âu đành phận", nhưng Chấn Hy... Kẻ "hồng nhan họa thủy" như hắn nhỏ rõ ràng là dư sức tránh xa, sao vẫn ngu ngốc mà dây vào vậy chứ?
 
Hắn khẽ nhếch một bên lông mày lên ý "cô còn phải hỏi nữa sao?" rồi quăng lon cà phê rỗng vào giỏ rác cạnh đó, 2 tay xoa nhẹ cằm, đôi mắt hơi nhíu lại nhìn làn mưa xối xả ngoài kia mà phun ngắn gọn 3 chữ làm Hàn Ni không khỏi nhíu mày không hiểu mô tê gì
 
- ... Của Dĩnh Ân

- Của Dĩnh Ân?! Cái gì của Dĩnh Ân?? Ý ngươi là sao? – Càng lúc càng mu mơ khó hiểu, Hàn Ni mặt nhăn mày nhó nhìn Chấn Hy, đôi mắt thật thà đến ngây ngốc, làm chàng ta có chút chưng hửng

- Ờ thì… Cái này… Cái này nè… - Chấn Hy nói mà vờ như vô thức đưa tay xoa xoa phần đuôi tóc cắt tỉa rất khéo của mình, gương mặt có chút khó xử cứ như thể có điều gì đó đang nhắc nhở hắn rằng hắn vốn dĩ không đủ quyền nhắc đến chuyện này – Là cô đã bắt Tiểu Ân để tóc dài đúng không? Cô nhóc ấy vốn dĩ đâu phải loại con gái điệu chảy nước như ai kia….

Câu sau hắn nói giọng hơi hơi nhỏ lại làm cảm giác tội lỗi kia như đang lúc càng lấn át. Phải cảm giác đó chẳng gì ngoài một đống tội lỗi đang mắc nghẹn trong cuống họng hắn

Tội lỗi? Há gì Trần Bạch Chấn Hy hắn đây lại có cái cảm giác ma xui quỷ khiến đó? Hắn đâu làm hại gì ai? Hắn chỉ là… Phải, chỉ là hắn đã có chút tác động đến bản tính hoang dại kia của cô nhỏ đó. Nhưng hắn cũng đâu làm gì nhiều. Chỉ là hồi lớp Lá hắn thấy cô nhỏ mặt ngu ngơ khờ khạo mới chuyển vào lớp thấy tội tội mà chơi với nhỏ. Đâu ngờ đâu từ sau lần đó nhỏ lại biến thành con gấu Kuala bám chặt lấy hắn như gà con bám mẹ. Mà có nhỏ đi cùng hắn đâu thể tự do vui đùa với lũ bạn của mình, nên hắn đâm ra bực nhỏ, chỉ phán nhẹ 1 câu “Bồ hông phải con trai, hông được chơi với tui”. Một đứa con nít ngây ngô đâu biết gì hắn đây đâu ngờ cô nhỏ vốn xinh tươi với hai bím tóc dài thượt như cái đuôi mèo là thế, duyên dáng trong chiếc váy hồng đầy nơ và rem là thế, ngày hôm sau đã biến thành 1 gã đầu trọc lóc như trái banh, đánh nhau, chửi nhau không thua gì hắn?? 

Ờ thì… hắn đã nói là thích mái tóc đó của nhỏ. Ngắn ngủi trông rất năng động, mỗi lần xoa đầu nhỏ lại có cảm giác ram rám nơi bàn tay nghe là lạ, lại khiến nàng trông có chút gì đó giống hắn. Nhưng hắn đâu bảo nhỏ cạo đâu? Hắn cũng đâu ép nhỏ phải tiếp tục cái kiểu trọc lóc đó? Chẳng phải hắn đã chỉ nhỏ mấy kiểu tóc nam phù hợp mà đỡ băm trợn hơn rồi đấy sao?

Rồi đâu phải nhỏ không có cơ hội để tóc dài đâu? Hồi lớp 5 mẹ nhỏ đã bắt nhỏ để đó sao? Ờ... Phải đó, hắn đã trét kẹo cao su lên tóc nhỏ hồi lớp 5 đấy! Lúc đó thì đúng là đã nhớn rùi, không thể đổ bậy đổ bạ cho cái lí do “còn con nít” kia nữa. Nhưng mà chẳng phải chính nhỏ đã bảo không thích để tóc dài mà mẹ cứ ép sao?? Chẳng phải chính nhỏ đã giận lên giận xuống, vùng vằng hết mấy hôm ép hắn phải giúp nhỏ có lí do chính đáng mà cắt tóc sao??

Hắn đâu có lỗi gì đâu chứ! Chính nhỏ tự rước họa vào thân, không liên quan đến hắn!

- À!! Tóc… Tóc á hả… Hơ Hơ Hơ Hơ. Gì chứ chuyện đó thì hông liên quan đến ta! Chẳng lẽ ngươi nghĩ con bé ao tù nước đọng đã lớn tướng từng đó rồi mà còn không chút ý thức gì về giới tính của mình sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ nhỏ thật sự sẽ mang cả đời cái tính cách, cái ngoại hình suốt 15 năm qua nhỏ đã mang? – Nhếch nhẹ khóe môi cong lên như vầng trăng khuyết đầu tháng tạo thành một nụ cười có chút khinh bỉ, Hàn Ni nhét dế vào trong túi quần, hai bàn tai xoa xoa vào nhau mà thản nhiên ngắm vẻ mặt muôn vàn cảm xúc khó đoán của kẻ trước mặt, không nể nang gì mà phang tiếp mấy câu – Nhỏ ý dẫu sao cũng là con gái, mặt mũi xinh tương không kém gì ai, ba vòng thì ta thề với ngươi đồ thật 100% chứ không phải đồ giả như ai kia – Hàn Ni nói mà không quên chỉ tay đầy ý nhị về phía cô gái đang õng ẹo tám chuyện đầy hăng say với hàng mi chớp chớp e lệ hướng về lũ con trai mặt ngố cùng lớp của nhỏ - Nó chỉ cần biết chăm chút bản thân một chút, biết tận dụng những ưu điểm của chính mình một chút thì ta cá với ngươi nó sẽ hơn đứt con bé ngó phát nôn kia

Ngó phát nôn? 

Chấn Hy cau mày, đôi mắt tím cũng theo đó mà liếc về phía cô nhỏ Kiều Trinh kia. Đúng là đồ của nhỏ đó là giả, đúng luôn nhỏ đó có hơi õng ẹo, cơ mà đâu đến mức đấy, có hơi quá đáng không đó? Nhưng hắn cũng phải công nhận nhỏ Hàn Ni này ngó thế mà siêu, đến Dĩnh Ân - đồ đệ của hắn cùng lắm cũng chỉ đoán được số đo đến hàng phần trăm là cùng vậy mà nhỏ lại liếc cái biết ngay đồ giả, đúng là đã luyện dâm dê giáo đến level đỉnh cao rồi. (Hóa ra con gái ta là do ngươi làm hư).

- Không cần khâm phục vậy đâu. Ta chỉ là lúc đi đổ rác có "vô tình" quẹt qua vài cái nên mới biết thôi chứ đẳng cấp của ta chỉ xứng làm đồ đệ cho nhỏ Tiểu Ân của ngươi, tức phải kêu ngươi là sư tổ đó. - Cúi mặt xăm xoi chiếc móng tay nho nhỏ có hằn vài vết xước, Hàn Ni nói bâng quơ mà châm đúng ngay những gì hắn đang nghĩ làm hắn có chút nhìu mày. – Nói thật nhé, mềm xìu à! Toàn bông với xốp, chả sướng tay tí nào

Trời ạ!! Đúng là lạnh cả xương sống mà

Nhỏ này thấy thế mà ghê á, còn “vô tình” mà đụng chạm xem thật giả nữa chứ! 

Có thật nhỏ là tiểu thiếu nữ xinh tươi xưa kia đã từng làm bao nhiêu chàng trai kể cả hắn ngất ngây vì vẻ trong sáng của mình đó không? Ôi… Thật đúng 
là cuộc đời, bất kì ai dù trong sáng đến mấy cũng phải nhúng chàm a….

Chấn Hy buồn bã thở dài sườn sượt, cơ mà trong cái buồn bã đó vẫn có chút gì đó rất đểu giả trêu ngươi không biết là vô tình hay cố ý mà lấn át gần hết nét buồn. Hắn hiểu rõ bình thường mà như thế thì cô nhỏ Hàn Ni kia cũng sẽ như Dĩnh Ân mà nổi khùng lên chửi hắn nát mặt cho mà xem. Vậy mà không hiểu sao, nhỏ vẫn đứng đó, thư thả mỉm cười, một nụ cười đầy thỏa mãn không chút sợ sệt của kẻ hiểu rõ mình là kẻ mạnh, kẻ chiến thắng trong trận đánh này. Nụ cười đó, thoảng hoặc khiến hắn có chút rùng mình. Ý nhỏ này là sao?

- Ta đã nói rồi mà… - Vẫn nụ cười đầy mị hoặc, Hàn Ni tiến về phía hắn, những ngón tay thon nhỏ vuốt nhẹ lên lớp áo sơ mi trắng mềm, bẻ thẳng cổ áo bị cong, rồi khẽ thì thầm bằng chất giọng quyến rũ không kém – Ta phải sờ đã mới biết được thật giả thế nào

Chấn Hy cứng đờ người, thần kinh hắn phút chốc bị kích thích lạ mà nuốt khan trong cổ khi một hình ảnh đầy kích thích của mấy bộ yuri thoáng hiện trên đáy giác mạc. Không lẽ ý cô ta là… cô ta đã “ăn bánh bao” của Dĩnh Ân???

- Ý cô là….

- Mềm mại lắm đấy. Vừa tròn trịa lại mượt mà mềm mại, âm ấm mà lại rất mát lạnh, đàn hồi rất tốt với sức sống căng tràn mà lại rất vừa tay… - Hàn Ni càng lúc càng tiến sát về phía hắn, từ đôi môi mềm mại ngọt ngào đỏ au như trái dâu chín cành kia, từng con chữ cất lên luôn kèm theo 1 làn hơi nóng ấm phả vào da thịt như khiêu khích, như mời gọi. Trong phút chốc Chấn Hy như nhận ra được chút khát khao ánh lên trong đáy mắt cô gái mà khép hờ khóe mi, hơi thở trong như tan chảy trong hơi ấm ngọt ngào của nhỏ…

- Tránh ra!!!!! Đau lắm rồi đó!! Mấy bà im cái ta nhờ coi!! - Một tiếng hét cất lên đầy truyền cảm như thường lệ của Dĩnh Ân từ một góc khuất nào đó vang lên giận dữ cực độ cứ như thể khổ chủ bị đè nén mãi đến giờ mới "Tức nước vỡ bờ" làm cả Chấn Hy lẫn Hàn Ni đều giật mình mà hoảng hốt như cặp gian phu dâm phụ bị bắt tại trận mà buông nhau ra

- Dĩnh Ân? - Chấn Hy đảo 2 mắt 1 vòng quanh khắp phòng như muốn xem xem cô gái nhỏ kia có ở đâu đó quanh đây hay không. Nhưng tuyệt nhiên, chỉ có tiếng mưa rơi rơi rào rào ngoài kia cùng với tiếng quạt kêu ro ro trong phòng là đáp lại hắn

- Nhỏ không ở trong này đâu, nhưng chắc cũng ở quanh đây thôi. Chắc lũ con gái lại làm gì hơi quá tay ấy mà. Ngươi biết đấy, từ năm đó, nó được lũ con gái chiếu cố dữ lắm - Thản nhiên như thể chuyện như cơm bữa đó mà, có gì mà bất ngờ đâu chứ Hàn Ni thư thái đáp, bàn tay không quên đưa lên vấn vấn những sợi tóc mềm

Thở dốc 1 tiếng có chút thư thái, Chấn Hy đẩy thân hình mềm mại kề sát đầy rực lửa kia ra mà đưa tay vuốt phẳng mớ tóc mái ép sát lên đầu để nhìn cho thật rõ cô nhỏ Hàn Ni đang đứng trước mặt hắn như muốn tìm hiểu xem rốt cuộc cô nhỏ này muốn gì. Rồi như bất lực mà thở dài 1 cái, hắn quay lưng đi thẳng không một lời vĩnh biệt

 - Má ơi, ý gì vậy trời!! - Hàn Ni trố mắt thất kinh mà nhìn chàng trai đang quay đi mà chắt lưỡi, nhún vai đúng chất bó tay chấm cơm chấm vi en.

Thằng ngốc! Gì mà sát thủ tình trường, cua gái vip hơn Thị Nở nấu cháo hành! Nắm rõ trái tim con gái trong lòng bàn tay kia chứ! Có mà ngốc hơn Bờm thì có! Có ai như hắn sau mấy năm ko nói với nhau tiếng nào lại chạy quắn đít đến tìm người yêu cũ chỉ để hỏi tội cô ta sao lại bắt một đứa con gái khác để tóc dài không trời! Dù đúng là chẳng còn chút tình cảm thì cũng phải nghĩ đến chuyện xưa mà đắn đo cân nhắc chứ! Hắn nghĩ tại sao xưa kia nhỏ lại hay gây chuyện với Dĩnh Ân đến thế? Chẳng phải là vì ghen hay sao? Đến cả vụ hồi lớp 5...

Hàn Ni mệt mỏi đưa hai tay chà xát lên sống mũi rồi thở dài thườn thượt. Hơi thở như có chút tắc nghẽn mà đứt đoạn không mấy liền mạch

Dĩnh Ân ơi là Dĩnh Ân! Rốt cuộc chuyện ta đang làm là tốt hay xấu cho ngươi vậy hả? Rốt cuộc là Hạ Trang đúng khi nói hắn thích ngươi hay ta đây mới đúng khi nói hắn chỉ vì chút ham muốn chiếm hữu mà mong có được ngươi trong tay?

Rầm!! Kẹt!! Bốp!!

Một dãy âm thanh nghe lạnh lùng mà khô khốc vang lên như muốn đè nát bài ca ngâm nga của mưa mà báo hiệu cánh cửa phòng đọc sách đang phải oằn lưng chịu đựng chấn động vô cùng tàn bạo. Chúng đánh bật vạn vạn, tỉ tỉ những phân tử khí đập vào màng nhĩ Hàn Ni, làm nhỏ giật mình mà vô thức đưa mắt nhìn ra cửa, nơi một cô nhỏ đang bị cả lũ con gái bừng bừng nộ khí mà kéo đầu lôi vào phòng cứ như là lôi tội phạm lên đoạn đầu trường không bằng

- Hơ hơ... Dĩnh Ân ơi là Dĩnh Ân! Ngươi đắc tội với ai không đắc mà cứ đè đại tỉ Ngọc Trang đây mà đắc là sao?! Ngươi xem, ngươi làm đại tỉ phải nhọc công xách cổ đến đây kêu nhà chị ngươi rồi kìa! - Liếc cái rẹc đủ để nhận rõ mặt mấy kẻ vừa xuất hiện làm phá vỡ bầu không khí thanh tĩnh nơi đây, Hàn Ni ngay phút chốc cụp ngay mặt xuống, uể oải mà rút điện thoại ra khỏi túi tiếp tục sự nghiệp bấm bấm, bọp bọp của mình.

Như bị đổ thêm dầu vào lửa, Ngọc Trang, kẻ cầm đầu cả đám trề môi ra khinh khỉnh nhìn cái vật trên tay bạn mà như muốn phỉ nhổ, rồi xách nàng quẳng vào giữa phòng như xách rác quăng vô bãi rác ko bằng

- Mụ về mà dạy dỗ con em mụ đi!! Chị em mụ đúng là giống hệt nhau, đều là đồ vong ơn bội nghĩa, ăn cháo đá bát hết cả! Giữat thanh thiên bạch nhật, ngay trước mặt toàn bộ gơn mem A8 mà mụ đó dám tuyên bố là sẽ cắt tóc! Mụ có nghe rõ không? Cắt tóc đó!!

- Cắt tóc? - Ngay khi 2 chữ nhẹ tựa lông hồng mà nặng ngàn cân kia đập vào mặt thì Hàn Ni đã thấy mệt mỏi như thể sức lực ko biết bị ai hút hết, già đi đến gần mấy chục tuổi. Lipovitan! Hôm nay là ngày gì mà sao ai cũng bay đến tìm nhỏ mà dày vò về chuyện tóc tai của Dĩnh Ân vậy trời! Đúng thiệt nhỏ là chị Dĩnh Ân thiệt nhưng chỉ là chị kết nghĩa, đâu phải vú em của nó mà phải lãnh cái nhiệm vụ dạy dỗ nó kia chứ? Chẳng lẽ khi xưa "con hư tại mẹ", thì nay "em hư tại chị"?

- Con mụ kia! Mụ điếc thiệt hay giả vờ điếc thế hả? Ta đã nói hàng trăm lần rồi đó! Ta không có định cắt tóc! – Cố ép bản thân không được khóc, Dĩnh Ân đưa chân đạp mạnh lên bàn chân trái của bà boss lớp trưởng - Ta đây tính cắt móng tay chứ hông có định đụng vô mấy sợi tóc quý giá cả mấy bà đâu!

- Cắt móng tay?! =”= - Ngọc Trang sững sờ mà ngó nàng, cái mặt vốn nổi tiếng thông minh hơn ngàn người của nó không hiểu vì quá đau hay vì quá sốc trước câu nói kia mà càng lúc càng đần hết biết

Không bỏ lỡ cơ hội, Dĩnh Ân nhanh như chập lạch vùng ra khỏi lòng bàn tay sắt đá của Thu Anh, rồi đau đớn xoa xoa chỗ da đầu bị nắm tóc, khóe mắt ko khỏi rơm rớm nước mắt.

- Bà ấy! Cả mấy bà kia nữa! Nghe người ta nói cho xong đã chứ! Không biết chi hết mà cứ xồn xồn! Có ngày vô duyên chém gió tát vỡ mồm đấy! Ta biết, mấy sợi tóc trên đầu ta hok phải của ta mà là công sức của mấy mụ! Nhưng làm ơn đừng quá đáng quá được không? Ta chịu làm búp bê với cả ma nơ canh cho mấy mụ là quá đủ rồi! Mấy mụ có biết tui khó chịu với mớ tóc này đến mức nào khôn hả? Hả?? Hả?? – Mặt một đống, Dĩnh Ân kéo lê chiếc ghế cạnh đó ra, không quên cố tình tạo ra những âm thanh kèn kẹt thiệt là to rồi ngồi vếch mảy, quay lưng về phía đám bạn.

Giận rồi...

Giận thiệt rồi...

Sao mà hông giận được chứ! 

Nàng biết nàng chẳng là cái thả gì cả, mặt mũi thì tầm tầm, đầu óc lại đần đần, chẳng hơn ai được cái gì nếu không nói là thua bét nhè. Đến cả việc đậu vào cấp 3, vào được lớp này cũng là do kì tính hằng chục kiếp trước tu nhân tích đức lão thiên mới thương xót mà ban cho, nay được bạn bè trong lớp yêu quý có thể nói là phúc phận ngàn đời. Cơ mà... >.< 

- Thôi mà...! Sờ ri mà Đừng giận nữa!! Cái giận... cái giận... Mau bay di!! Cái giận... cái giận... Mau bay di!! – Quế Chi, cô bạn cùng bàn với nàng và Hàn Ni nhanh nhảu chạy tới, huých huých vào vai nàng mà toét miệng cười.

 Hứ!! Xin lỗi gì mà miệng mồm toe toét vậy trời!! Chẳng có chút thành ý nào!! 

Nàng mím chặt môi, ngoảnh mặt snag không thèm ngó nó, hai lòng bàn chân cứ chà chà vào nhau nghe xoàn xoạt

- Mà cũng tại mụ nữa cơ! Ai bảo cứ úp úp mở mở làm người ta hiểu lấm :-S Mụ cũng biết là tụi tôi cực khổ thế nào với mớ tóc của mụ rồi đấy - Chi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nàng đầy quý trọng

Ờ thì hiểu, nàng hiểu chứ bộ không sao? Hồi đầu năm lũ bạn nàng hầu hết đều đã có bạn trai, nên mỗi lần đi chơi với nàng là 1 lần tụi nó sợ bf hiểu nhầm đi với trai rồi ghen thì rách việc nên cứ dấu ngược dấu xuôi, cực khổ ko lời nào tả hết. Dấu riết, tụi nó muốn điên lên chẳng biết phải làm sao, 1 bên là con bạn mặt hơi ngu ngu nhưng có thể lợi dụng được vì nàng vừa là chuyên Anh vừa là thần tài liệu, 1 bên là tương lai ko bị ế, thật chẳng biết chọn bên nào!!

Thế là 1 ngày nọ, cả bọn nó lập ra kế hoạch "kế hoạch cải tạo Thị Nở thoát xác thành không đc Thuý Kiều thì cũng hơn Chung Vô Diệm 1 chút đồng thời giảm tỉ lệ ế chồng của dân số thế giới" sau 1 cuộc họp kín kéo dài hơn 2 tiết học được nghỉ, ngồi chơi. Bước đầu tiên chính là cấm tiệt nàng bén mảng đến gần tiệm cắt tóc, cũng như bắt nàng tránh xa những thứ như kéo, dao cắt, dao cạo đề phòng nàng nghĩ quẫn làm liều... Thế là suốt mấy tháng trời mỗi lần nàng bị bắt gặp đến gần cái nơi "cấm địa" đó là một lần nàng phải bỏ tiền túi ra khao tụi nó 1 bữa no nê ~\(TT^TT)/~.

Riết nàng lo sợ cho cái túi tiền của mình lại muốn xem thử xem tụi nó cố được bao lâu mà cũng đành hợp tác. Vậy mà ngoài sức tưởng tượng của nàng cũng như của chính những người bạn đầy nhiệt huyết, và cả lũ con trai vô duyên cứ thích dội gáo nước lạnh vào kẻ khác, nàng đã chịu được nửa năm, có được 1 mái tóc dài ngang vai đủ để có thể thắt 2 bím ngoe nguẩy, hay cột dốc lên thành 1 cái đuôi chó lúc lắc.

Nói thiệt, dù mang tiếng là nghĩ cho nàng, nhưng nói ngược nói xuôi vẫn là vì chính tụi nó mà thôi!!

- Mấy mụ, chục mụ như một, cứ sấn tới, hết cào rồi bấu tui te tua, đau muốn chết - Có chút nguôi nguôi, Dĩnh Ân phụng phịu quay lại, không quên đưa bàn tay trầy trụa đầy vết xước ra kể tội - Mụ coi, làn da trắng nõn trắng nà của ta giờ ra nông nỗi này là vì ai? Vì ai hả? Tui thấy, thay vì cải tạo tui thành mĩ nhân, mấy mụ đang tàn phá sức đẹp của tui thì có!

- Dào ồi! Có chút xước mà đòi! - Cũng nhanh chân chạy tới nắm lấy tay nàng, Thu Anh đẩy đẩy gọng kính cận lên săm xoi, vẻ mặt phải nói nghiêm túc cứ như tiến sĩ với cả giáo sư đang nghiên cứu luận án để tranh giải nobel ko bằng! Lại còn thi thoảng đưa móng tay ra ướm, cái nào khớp là được thể cười một nụ cười khả ố rồi một mực khẳng định là do mình gây ra. Đương lúc đang vui vẻ thế nhỏ bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh chăm chú nhì nàng từ đầu đến chân bỗng dưng trợn tròn, nét kinh ngạc hiện rõ. Nhỏ đưa ngón tay chỉ lên tóc nàng mà lắp bắp hỏi:

- M...Mụ... Mụ... Chuyện... Chuyện này là sao hả?!

- Ửa! Sao là sao thế nào? Chẳng lẽ giờ đến cạo lông chân, lông tay với cả nhổ lông mũi mụ cũng cấm ta luôn? - Dĩnh Ân nheo nheo mắt, tâm trạng bất ổn mà nhìn nhỏ bạn. Ửa! Hôm nay chả phải toàn bộ xui xẻo nhà nàng đều do mụ ấy gây ra hay sao?

- Không phải! - Lại ấn đầu nàng xuống, nó hét lên giọng vô cùng nghiêm trọng, mặt lại có vẻ vô cùng hình sự cứ như thể đang bức cung nàng ko bằng! - Thế này là sao hả Hứa Dĩnh Ân?! À nhầm, Dứa Vĩnh Ân? Ba bím tóc lúc lắc của mụ mô rồi?!

Ba bím tóc lúc lắc?! Ửa! Quên mất tiêu! Vụ tóc tai của nàng mà dừng ở đó thì quá đơn giản rồi a! Còn cả một quãng đường dài đầy đau khổ phía trước đó nữa chớ! Quãng thời gian khi mà lũ con gái lớp 11A8 bắt đầu mắc 1 căn bệnh quái lạ từ cổ chí kim chưa từng thấy, ấy là "hair complex". Tụi nó bảo tóc nàng vừa mảnh vừa mềm, mượt mà còn hơn cả mấy cô nàng quảng cáo dầu gội đầu trên ti vi, lại dễ tạo đủ kiểu tây tàu hỗn tạp, nên ngày nào cũng đem nào nơ, nào cài, nào kẹp, tùm lum tà la rồi đè đầu nàng ra mà tạo kiểu tóc. Nói thật đối xử với nàng ko khác gì búp bê hay manơcanh!!

Sau đấy, lũ con gái lớp 11A8 bắt đầu mắc 1 căn bệnh quái lạ từ cổ chí kim chưa từng thấy, ấy là "hair complex". Tụi nó bảo tóc nàng vừa mảnh vừa mềm, mượt mà còn hơn cả mấy cô nàng quảng cáo dầu gội đầu trên ti vi, lại dễ tạo đủ kiểu tây tàu hỗn tạp, nên ngày nào cũng đem nào nơ, nào cài, nào kẹp, tùm lum tà la rồi đè đầu nàng ra mà tạo kiểu tóc. Nói thật đối xử với nàng ko khác gì búp bê hay manơcanh!! Thế rồi từ đòng lòng đồng sức trị nàng, tụi nó lại quay sang đánh nhau te tua để xem ai là kẻ xứng đáng nhất chăm lo mái tóc tuyệt đẹp kia. Đánh nhau sứt đầu mẻ trán, biến lớp 11A8 về đúng nghĩa đen câu "trường lớp là chiến trường, sách vở là vũ khí, học sinh là chiến sĩ", chiến đấu vô cúng oai hùng mới đành đưa ra luật "mỗi ngày 1 người", tức mỗi ngày tóc nàng đc trao cho 1 đứa con gái thoải mái cứ thế mà xử.  Phải nói ko phải ai cũng hứng thú với cái trò này. Trừ lũ con trai ngán ngẩm ko dám xen vào chuyện này thì Hàn Ni là tiêu biểu cho những người ấy. Từ đầu kế hoạch "hơn Thị Nở" kia, nhỏ đã có vẻ chẳng thiết gì rồi, đến lúc đc giao cái nhiệm vụ cao cả kia, nhỏ chỉ khẽ méo mặt, giật giật mũi đầy vẻ cưỡng ép mà làm qua quýt cho xong. Mãi, ko hiểu ai vẽ đường cho hươu chạy, hay bản năng buôn dê bán chó bấy lâu ngủ yên nay thức tỉnh mà nảy ra ý kế mỗi lần đến lượt nó là nó lại rao bán cho lũ con gái 1 lần đụng vào tóc nàng là 1 li chè miễn phí ="=. Lịch sử oai hùng thế nên bọn mem A8 đã mặc định nàng vĩnh viễn ko bao giờ có thể tự mình kẹp 1 cái kẹp

- Ta... Ta thấy vướng quá nên kẹp lại thế này cho dễ... – Dĩnh Ân buột miệng, nói xong mới thấy bản thân quả thật đúng là đồ không có não… đã bảo cả lớp ko bao giờ tin nàng có thể tự chải đầu cho mình rồi kia mà?

- Xạo!! Mụ xạo là cái chắc!!! Cái đầu mụ lúc trước là do tui đan, 15 mối chứ đâu phải ít! Không có người khác giúp thì nội chuyện gỡ ra cũng đã là không thể rồi! Mà có có đi nữa nhưng ko khéo thì mụ sói là cái chắc! Huống chi lại kẹp lại, bối lên khéo thế này! - Thu Anh đưa tay ấn mạnh đầu Dĩnh Ân ghé sát tường làm nàng có cảm tưởng như thể não mình đang bị ép ra đem trộn với sinh tố cà chua, mà xăm xoi từng sợi tóc cứ như thể đang cố tìm vài con chí bò lúc nha lúc trên đầu nàng ko bằng! Mò chán, nó quay qua Hà Ni mà hét oang oảng - Hàn Ni! Mụ giải thích đi! Rọt gan mụ cho chó ăn rồi hay sao mà đến nguyên tắc phải đặt chữ tín lên hàng đầu mụ không biết hả?! Hôm nay là lượt của tôi! Tôi đã cho mụ mượn sứ giả bóng tối xem như trả giá hôm nay rồi đó thôi?!

- Ta đã nói đi nói lại bao nhiêu lần nữa thì mụ mới thong đây hả? Ta thề có trời có đất, một chút cũng không ngu mà dính dáng đến chuyện đầu tóc của nó! – Ngán ngẩm đến mức nhịn không nổi mà phải lên tiếng ai oán bào chữa cho chính mình, Hàn Ni đành dứt mắt ra khỏi càn màn hình bé tí xíu mà đối chất với Thu Anh. Trong lòng nhỏ bực bội khôn cùng. – Còn nữa, ta làm ăn trước nay luôn có nguyên tắc, không vì món lợi nhỏ nhất thời mà bỏ qua món lợi lớn ngàn năm đâu!

Phải phải mà, Dĩnh ngàn ngẩm mà nghĩ. Dĩ nhiên chị nàng vốn không phải loại đầu đường xó chợ tầm thường, nếu không phải là con buôn có máu mặt trên thương trường thì cũng là kẻ sành sỏi việc đời xưa nay làm ăn vốn có rất nhiều nguyên tắc và một mực nghiêm túc tuân thủ. Một trong mấy nguyên tác quan trọng nhất mà nàng nhớ được ấy chính là: Phải biết cách lừa người sao cho thật khéo, thủ đoạn tinh vi mua một bán mười nhưng vẫn khiến người mua trầm trồ nghĩ mình chịu thiệt mà mang ơn mình, sau này còn tính chuyện lời lãi, ép giá. Loại lừa đảo dăm ba ngày đã lộ để người đời đàm tiếu, nhỏ nhất định không làm! 

- Vậy cái đầu em gái mụ là sao?! – Vẫn trân cổ lên cãi bướng, Thu Anh lôi đầu nàng ra trước mặt bàn dân thiên hạ như bà vợ tróc gian bắt được người tình của chồng mà oang oang trút hận – Ngó đi! Khi trưa cũng chính mụ đã thấy tui đan một lèo cho nhỏ 3 bím 15 mối lận, sao bây giờ lại bối rồi kẹp lên loạn xà ngầu thế này?

Đưa tay xoa xoa cái cằm tỏ vẻ cân nhắc, Hàn Ni buông điện thoại ra, từng bước từng bước nhẹ nhàng tiến đến bên nàng. Đôi mắt nâu nâu long lanh như li Capuchinô đầy đá đang nông là thế, nay như sâu hơn lắng đọng như mặt nước ôn nhu mơ hồ không thấy đáy. Nàng khẽ hấp háy mắt mà nhìn nhỏ, đôi môi mím chặt tỏ vẻ ta đây trong sạch không làm gì xấu xa, cây ngay không sợ chết đứng, thế nhưng khóe tai vẫn cứ giật giật - cảnh báo cấp độ 1. 

- Hơ hơ hơ... Dĩnh Ân! – Nhỏ cười, nụ cười quỷ dị đến lạ rồi bỗng chốc gọi tên làm nàng không khỏi giật mình người ngập. Quái! Bình thường nhỏ với nàng mang tiếng chị em, cơ mà có bao giờ kiêng nể gì nhau, cứ thể mà đâm, mà chọt không thương tiếc, sao giờ nàng lại có chút.... có chút ơn ớn nhỏ gì?? :-SSS Hơn nữa... dẫu sao giờ nhỏ cũng đâu cách gì biết được người đã gây ra 1 đống tùm lum tổ tán này là ai đâu...

Vẫn không đáp lại bà chị, Dĩnh Ân hơi cúi đầu xuống, nhưng hai con ngươi đen tuyền lại nhìn lên trên trong khi khóe môi có chút bĩu lại nũng nịu. Điều đó rõ ràng chỉ khiến nụ cười trên môi Hàn Ni thêm phần khinh bỉ. Hức, nàng vốn biết rõ cái trò mèo này chẳng lấy gì làm tác dụng với kẻ đã thân thiết gần 5 năm qua kia, cơ mà giờ thì biết làm gì đây?

Không thèm mở miệng thêm lần nữa, nhỏ đưa nhanh tay tới trước, chạm vào những sợi tóc tơ mềm sau ót nàng. Một cảm giác nhộn nhạo khó chịu khẽ gợn lên làm Dĩnh Ân nhăn mặt rùng mình. Chầm chậm, bàn tay kia đưa lên cao, dứt khoát rút thẳng chiếc trâm ánh bạc to tướng ra, giải thoát cho ổ tóc trên đầu nàng xõa tung tự do chảy xuống vai

- Cây trâm này... – Xoay nhẹ chiếc trâm theo đủ mọi hướng như cố kiếm tìm một điều gì đó, Hàn Ni lại cong môi lên cười thầm, nụ cười giờ đây không hiểu sao lại huyền bí, quyến rũ đến lạ làm nàng thót mình lần thứ n trong 1 phút – Hơ hơ hơ.... Biết rồi nhá...!! Hơ hơ hơ....!! Ta biết rồi!

Biết rồi?? Biết gì cơ??

Dĩnh Ân nuốt khan trong cổ, đôi mắt có chút khiếp hãi mà trợn tròn nhìn bà chị. Không đúng đấy chứ? Hàn Ni đây phải chó cảnh sát mà hít hít vài cái là nhận ra mùi?! Nhỏ cũng đâu có thiên lí nhãn gì cho cam để mà xác định được dấu vẫn tay đâu

- Là HẮN đúng không? Dĩnh Ân? Là... kẻ mụ ghét nhất nhưng đồng thời cũng vô cùng yêu quý ấy

- Không....!! Không phải!! Ta không có yêu thương gì hắn!! Mà không, nhầm hắn cũng không có động đến tóc ta! Gã Hỉ...- Bất giác không tự chủ được, Dĩnh Ân kinh ngạc ré lên, nhưng 3 chữ “Hỉ Lai Lạc” chưa kịp phun ra thì bàn tay ai kia đã bịt chặt mồm nàng lại. Nụ cười vẫn không hề tắt

ỬA!! ỬA!!! ỬAAAAAAAAAAAAAAAAAA!! NGU!! NGU!! NEVER GIVE UP!!! Thật muốn đập đầu vào gối mà tự vẫn quá đi!! Sao nàng lại ngu đến mứcchưa đánh đã khai toẹt ra thế kia chứ?????? Nhỏ kia vốn dĩ đâu chỉ đích danh ai?? Giờ thì hết!! Nhỏ biết thiệt rồi!!!!

- À! Ông anh họ bị bịnh sister complex Trần An Hy của mụ hả? Hơ Hơ... là hắn thì vô phương... Vô phương rồi... – Hàn Ni thu bàn tay lại mà nhún vai, chép miệng nuối tiếng, nhưng ánh mắt nhìn nàng vẫn quỷ dị như thường. Amen!! God save me!! May mà con nhỏ này đang còn biết ý mà bao che cho con!! Chứ lộ ra ngay giữa lớp thế này thì!! Ửa!! Ửa!! Không giám nghĩ nữa!! – Sờ ry mụ nghen! – Vứt phăng cái giọng cợt nhả của mình đi, Hàn Ni bay nhanh về phía Thu Anh ngu ngơ không hiểu gì đoạn hội thoại lúc nãy mà vỗ vai chán nản – Gì chứ ông AN HY thì tui bó tay! Mụ biết đó, ảnh là anh họ nó, ta đâu thể cấm anh em nhà nó không được làm thế này, không được làm thế kia được? Huống hồ... ảnh lại còn là con trai cô Hoan?

- Hả?? Con trai cô Hoan?? – Minh Anh khẽ rùng mình mà co vòi gấp. 

Ửa, nhỏ Hàn Ny này đúng là biết chọc vào yếu điểm của người ta mà! Minh Anh, nàng, Hàn Ni và một đống đứa nữa trong 11A8 là học sinh chuyên Anh thời xưa, được dì nàng vun tay dạy dỗ, không nể một phần thì cũng phải nhường đến chín phần. Nhất tự vi sư, bán tự vi sư, cha ông đã dạy, sao dám bất tuân? Thôi thì cũng nhờ nó mà tránh được kiếp họa a!

Nàng thở dài mệt mỏi nhưng đã có chút an tâm. Cơ mà chúa thường hổng có cho không ai cái gì, Dĩnh Ân cười chưa được mấy giây thì Hàn Ni đã nhanh chóng bồi thêm cú nữa, làm nàng choáng váng suýt ngất tại chỗ

- Dẫu sao hôm nay đã thế, trời cũng đã mưa, chán không có việc gì làm, về nhà cũng không xong, sao mấy mụ không đè con bé kia ra mà tiến hành bước 2 kế hoạch “hơn Thị Nở” luôn đi?

Bước 2?! Kế hoạch “hơn Thị Nở”?? 

Nàng rùng mình co rúm người lại, đôi mắt trong veo như chú thỏ con láo liên nhìn những ánh mắt snags rực đói khát như sói xung quanh. Không lẽ???????

- Á Á Á Á Á Á Á Á!!!!!!!!!!!!!!!

Cứ thế, một thiếng thét chói tai đầy phẫn nộ, u uất, giận dữ và cả đau đớn cố kìm nén vang lên như tiếng heo bị thiế.... ý lộn, chọc tiết, dội khắp hành lang trong giây lát để rồi cũng đột ngột như khi vang lên, nó im bặt hẳn, không để lại chút vết tích. Thay thế cho nó là 1 đống những âm thanh nghe còn rờn rợn hơn: tiếng xoèn xoẹt cùng nụ cười hắc ám như khi thợ (thiến aka) mổ heo mài dao, tiếng xé vải soàn soạt cùng tiếng ai đó rên lên ư ử như chó nhà bị đánh bả nhét khăn vô miệng cho hết kêu, tiếng lục cà lục cục thi thoảng lại đi kèm với vài câu "A! Đây rồi! Dám trốn hả con! Tao biết mày ở đó mà! Ra đi không tao xẻo thiệt đó nha..." cùng tiếng nuốt nước miếng ừng ực như thể tên cướp của giết người tàn bạo đang lên cơn khát máu đi rình mò con mồi của mình,... Tất cả khiến lũ học sinh ngoài này bạc mặt không dám hó hé nửa lời. Hơn một nửa trong số chúng là các boy mem hiện tại của A8, phần đông này có vẻ trầm lặng và ưu tư đến mức trầm mặc dễ khiến người ta nhầm là kẻ tự kỉ vừa trốn viện ra. Họ chỉ âm thầm trao nhau những cái lắc đầu ngao ngán, những đôi mắt chán chường đầy ý nhị, rồi thở dài thườn thượt ra vẻ ưu thời mẫn thế. Số còn lại, bao gồm một nửa là mem 9.1 từ các lớp A9, A7, A10,...  của trường Lệ Thủy tụ họp lại, nửa kia bao gồm các mem 9.1 cùng bạn trai, ban gái từ khắp các trường trung học nổi tiếng trên cả nước vừa về quê thì mặt trông khá ngu, chẳng sao hiểu nổi chuyện gì đnag xảy ra mà chỉ biết bạc mặc nhìn nhau suy đoán xem rốt cuộc có chuyện gì mà khủng khiếp thế. Chỉ đôc nhất hai người, trong giây phút kinh hoàng đó vẫn tiếp tuc tám chuyện rôm rả.

- Tớ thích đọc manga lắm, anime bộ thì dài quá xem ngán, bô lại ngắn quá làm người ta hụt hẫng nên manga vẫn là nhất thôi - Hất nhẹ những lọn tóc mềm đen óng phủ lên đôi vai tròn trịa ra phía sau, Cao Mĩ Trinh (Lần trước nhầm, Mĩ Trinh mới đúng) - cô gái vừa được Trần Bạch Chấn Hy đem về gia nhập hội dâu rể 9.1 - khẽ đưa những ngón tay nhỏ nhắn xinh xinh mân mê khóe môi hồng phấn, đôi mắt không quên liếc một cái tình tứ về chàng trai bí thư đẹp trai đnag đứng cạnh BF mình rồi nói với cái giọng ướt sũng nghe qua làm người ta liên tưởng đến cái giẻ chùi chân. 

- Ồ.... Ra vậy... - Ngượng ngập đáp có chút e dè cho có chứ chẳng mấy tự nhiên, Sa hướng đôi mắt cầu cứu về phía cậu ban trai Khải Hưng nhưng tội thay cho cô bé, cậu chàng đang tám đến đỉnh điểm cuộc vui với thằng bạn lâu ngày mới găp, không còn tâm trạng đâu mà liếc snag cô nữa.

Đúng là con trai! Vô tâm hết biết!

Liên tục đan đan mười ngón tay vào nhau, Sa lộ rõ vẻ khó xử. Nhỏ chỉ thấy Kiều Trinh cô độc không bạn bè mà thấy thương tương nên lại gần bắt chuyện, ai ngờ vừa thốt lên 1 câu là nhỏ có đọc qua bộ shugo chara và khá thích bộ truyện này cái, cô bạn kia đã một mực xem nhỏ là otaku mà phun tía lịa. Giờ có muốn thoát ra tìm bạn bè cũng khó chẳng biết làm sao. Hơn nữa khổ cái nhỏ đâu biết gì về otaku gì gì đó cho cam, nhỏ chỉ là nghe bảo cô bạn Dĩnh Ân có dịch truyện, tò mò nhờ bạn cop đọc cho qua thời gian, rồi cũng thấy thinh thích, hơi hơi khâm phục nhỏ bạn, thế thôi, chứ có biết gì đâu. ;.; Thế nhưng nội lực của cô bạn kia rõ là rất tốt, phun tía lía nãy giờ rồi mà vẫn không có dấu hiệu ngừng, thậm chí càng lúc càng hăng máu làm nhỏ không biết cách nào để mà giải thích cho cổ hiểu. Hức, nói thiệt đẳng cấp phun nước bọt dù có hơi thua thằng Nhật Hoàng, nhưng cũng đủ khiến người ta nghe muốn oải a! Gì mà Comedy rồi thì horror, toàn mấy thức tiếng chẳng hiểu gì hết! Mấy thứ này họa may chỉ có Dĩnh Ân với Hàn Ni là biết thôi à!!

- Xin lỗi, cơ mà...

- Nhưng thể loại tớ thích nhất vẫn là Tragedy, tuy kết cục đều rất đau đớn nhưng lại khiến người ta suy tưởng nhiểu về cuôc đời, số phận mỗi con người. Tragedy mà kết hợp với Fantasy thì tuyêt vời đến tột cùng luôn! - Không để Sa nói cho trọn câu, Kiều Trinh đã lại tiếp tục bắn tía lía như súng aka, nghe mà đầu như muốn nổ ra thành trăm mấy mảnh. 

Đương lúc chán như con gián nằm trên cái bánh rán, đập chết con gián, lại càng thấy ngán, thì cánh cửa phòng đọc sách mở ra cái rẹt, để lộ đám bạn mốc meo ngày thường thấy là chỉ có muốn đá, nay thấy lại muốn ôm hun nồng nhiệt. Sa sướng phát run, chạy ngay đến tưởng chừng nước mắt lưng tròng mà ôm chặt con bạn Quế Chi lắc lắc man dại trị cái tội nó dám bỏ mình mà đi! Ai dè nó không những không kêu, không la, không đập lại mà còn toét miệng cười đến mang tai, đưa tay vỗ vai nhỏ bồm bộp rồi thì thầm:

- Có chuyện hay xem rồi bạn đẹp ơi! Mở to mắt lên mà coi, cảnh tượng lâu nay tụi mình mong đợi đi!

Ngây ngốc nhìn bạn không hiểu lấy nửa lời, Sa cùng đành chiều bạn mà liếc một cái về phía cửa, rồi mắt chữ O miệng chữ A mà kinh ngạc nhìn ai kia

Bước ra từ cánh cửa là một cô gái có mái tóc đen xõa dài, mượt mà, sóng sánh như một con suối êm ả chảy trên bờ vai trắng nõn, lại có chút gì đó bồng bềnh mơ màng, rất mềm mại tràn đầy sức sống chứ không thẳng đơ, cứng queo như tóc duỗi hay ép. Nổi bật trên suối tóc mềm mại là một bím tóc nhỏ, được đan bắt chèo từ đầu này sang đầu kia, gắn một chiếc nơ to bản màu trắng sữa. Hàng tóc mái được cắt tỉa khéo léo ôm lấy gương mặt thon dài, với làn da trắng nõn thêm phần sức sống nhờ màu hống phơn phớt của chút phấn trên hai gò má và đôi môi trái tim mím lại có chút ngượng nghịu. Lấp ló hai bên đầu là đôi hoa tai bằng bạch kim được uốn thành hình hai chú cá heo uốn người như sắp sửa nhảy bật lên khỏi mặt biển. Điểm chú ý nhất trên gương mặt là đôi mắt đen sâu không sao thấy đáy, mang mác buồn đầy tâm sự với hai hàng lông mi được cắt tỉa cẩn thận uốn cong rập rờn theo mỗi cử động nhỏ nhất của khóe mi.

Phần trên cơ thể mềm mại với những đường nét ngây ngô còn chưa phát triển hoàn thiện nhưng đã rất có dáng được ôm lấy bởi một chiếc LWD những nếp gấp cách điệu bồng bềnh, hoa văn ren trắng cùng những phụ kiện đơn giản ánh bạc khiến cô gái có vẻ gì đó thật thanh thiết, thật trong trắng như một thiên thần trong truyền thuyết Hy Lạp cổ đang sắp sửa vỗ cánh bay lên. Ôm lấy gót chân thon thả, đôi giàu cao gót cao đến tấc mấy cũng mượt một màu trắng nõn với lớp lông trang trí xù lên, lấp lánh vài sợi kim tuyến. Tất cả khiến cho cô gái nhỏ nhắn trông thật xinh đẹp, thật cao quý, nhưng sao cũng hơi lạnh lùng và xa cách giữa đám bạn bẩn thỉu, dơ dáy mùi rác

Chớp nhẹ đôi hàng mi cong dài, cô gái ngập ngừng chạm nhẹ những ngón tay nhỏ chịu lên khóe môi, sắc hồng từ đầu móng tay như càng thêm nổi bật với chút sơn trong suốt óng ánh. Bàn tay kia thì mân mê nhè nhẹ mặt dây chuyền bằng vàng in hình cung đàn hạc lấp lánh như những giọt nắng lạc đường đành đậu lại trên bờ vai trắng nõn trắng nà rồi lại ngượng nghịu cố kéo lớp váy mềm mượt không bị thổi tung khi một làn gió nhẹ đi qua

- Níu gì mà níu! Để thế mới đẹp chớ!! – Hàn Ni từ lúc nào ko bik cũng chui ra, nhanh nhẹn gạt phắt bàn tay của cô gái xinh đẹp, khônp quên tiện đường phủi nhẹ mấy sợi vải dính lại rồi cười toe - Dĩnh Ân ơi là Dĩnh Ân! Ngươi học ai ko học, lại đi học chị ngươi làm mĩ nhân là sao? Nguyễn Du nói rồi đấy, hồng nhan bạc mệnh lắm, cẩn thận lão thiên quen thói má hồng đánh ghen nghe cưng

Chun chun sống mũi mềm mềm, Dĩnh Ân, dĩ nhiên rồi, chu cái miệng mình lên mà hờn dỗi bĩu môi một cái như muốn nói “không thèm” rồi đành loạng choạng bước thử mấy bước chập chững trên đôi giày cao gót chẳng mấy vững chãi để rồi suýt nữa hôn đất mẹ nồng nàng bằng đôi môi trộn son với kem dưỡng. May thay con chị vô lương tâm kia nhanh tay đỡ lấy không thì không chập mặt, gãy mũi cũng bầm mặt. Nhưng mà Dĩnh Ân cũng đủ thông minh để hiểu nhỏ chẳng tốt lành gì cho cam, chẳng qua nhỏ bik nếu h nàng bị sứt sẹo chỗ nào thì ngay lập tức nhỏ sẽ bị lũ kia cho vào nồi xầm thôi! Không sao được khi mà công sức tô tô trát trát, cắt cắt tỉa tỉa nãy giờ của nó thành công cốc trong vòng mấy giây?

Thế mới nói! Nàng ghét giày cao ghót, ghét mấy thứ phấn son này lắm! Hồi lớp 5, mẹ nàng có lần đã đè nàng ra mà tô tô trát trát 1 lần, rồi cũng giày cao ghót, váy liền thẳng tiến, cơ mà màu đỏ chói chang rực rỡ từ đầu đến chân cơ, ngó đi ngó lại cũng ko khác gì cái bình hoa di động! Để rồi cuối cùng lên lớp nàng cũng chỉ thành trò cười cho cả lớp mà thôi! Giờ thì cũng đâu khác gì...

- Tụi con trai mô! Ra mà coi tác phẩm nghệ thuật của tụi này đi nè! - Sửa lại cái nơ trên tóc nàng cho ngay ngắn, Ngọc Trang cũng chui lên mà rống lên ông ổng làm  Dĩ Ân không phản ứng kịp mà chỉ bik đứng trân trân nhìn nó

Cơ mà khổ quá! Đứng ngó cũng đâu được gì đâu! Nếu Ngọc Trang không to mỏ thì gã Nam thối tha đã liếc thấy mà chạy đi bắn tin rồi! Nguyễn Đức Nam! Ông nhớ cái mặt chó ông đó! Sẽ có ngày ta cho 1 dép mà ngẳng cù đơ!

Tiếng kêu gọi vừa vang lên thì cả đống mem cũ 9.1 với mem mới A8 đã kéo đến mà trợn tròn mắt nhìn nàng. Nữa rồi... Nàng nhắm chặt mắt đưa hai tay ôm mặt chuẩn bị tinh thần nghe mấy câu như "hoa thúi địt", "Chung Vô Diệm",... Cơ mà lâu thiệt là lâu, gió tụi nó chém vẫn chẳng thấy đâu, chỉ thấy trời yên biển lặng một màu xanh xanh. Nhắm mỏi mắt, nàng mới ngao ngán lấy tay ra. Thôi, làm màu làm mè làm chi, toàn bạn bè từ thời thò lò mũi xanh cả, có chê thì tụi nó cũng đã chê từ hồi bé tí xíu tới giờ rồi, đâu mới mới mẻ gì nữa đâu mà ra vẻ. Thế là nàng rút tay ra, đang tính mở họng giải thích với tụi kia là nàng bị ép thôi, hông phải tính làm điệu làm đà gì đâu thì mắt đã đập phải cái mặt chảy nước miếng rệu rã của thằng V mũ 3 mà thót hồn. Má ơi...! Cái mặt nó không hiểu là ăn chùng hết mấy que kem rồi mà còn để thừa lại một lớp bọt mờ mờ dưới cằm trông giống giống râu như chọc tức bạn bè, cái miệng thì há hốc tưởng chừng thấy được từ cổ họng, lưỡi, lợi rồi đến cái răng sâu đen thui nằm chềnh ềnh đằng trong, nước miếng rệu ra tưởng chừng còn hơn cả nước sông Kiến Giang mùa lũ... Và rồi, y bong như như những gì nàng sợ, một con ruồi tội nghiệp ngu ngu ngơ ngơ đến độ đâm đầu vào cái hố sâu khiếp hãi đó mà tử nạn trong đớn đau ^:)^

- Khẹc khẹc... Ọe... ọe...!! Á!! Con ruồi... chết tiệt!!! Má ơi cứu con!!!! – Khạc nhổ đầy sàn cố tống khứ con ròi ra khỏi cổ họng, Vê mũ 3 lê lết bò ra khỏi chỗ đó, cố tránh nàng như tránh tà

Gì vậy trời?!! =”= Dĩnh Ân nhăn mặt nhìn con chị đnag toét miệng cười đến tận màng tai của miềng đì ể rồi bị nó huých cho mấy cú đau điếng

- Mặt ngươi ngu phát sợ! Ngươi đẹp quá nên nó sợ chứ sao!! – Hàn Ny nháy mắt cười cười ra vẻ thỏa mãn lắm! Không thỏa mãn sao được khi nó chính là đứa đã bán rẻ nàng, cho tụi kia đem nàng lên thớt mà thêm mắm thêm muối, xào nướng thoải mái, lại còn chính nó là kẻ đã chu cấp cái váy kia cho tụi nó tròng vô người nàng (chả hiểu sao nó đem theo cái váy đúng lúc thế =”=). – Sao?! Nam? Ông đại diện cho tụi con trai nói lên cảm tưởng cái coi nào! Kẻo con em ta lại nghĩ ta chém bừa! – Xong xuôi lại còn liếc qua gã Nam cũng đang há hốc mồm đứng cánh đó, mắt chớp chớp đầy ngụ ý

- Hả?? À... Ừ thì... – Dường như nhận được tín hiệu gì đó, Nam đưa tay bóp lại miệng cho nó về hàng về lối rồi cười hề hề đáp lại – Đẹp, đẹp lắm Dĩnh Ân à! Bà đẹp quá đi! Làm tui chói cả mắt, không nhận ra bà luôn!

Nàng bĩu môi, càng lúc càng thấy làm lạ. Gã Nam này hôm nay không những không xa lánh mà xán vào nàng, lại còn ra tay anh hùng giúp đỡ! Ra là mết nhỏ Su rồi! Mết nhỏ nên muốn nhờ nàng mai mối giúp chứ gì!! Hứ! Thế thì nói toẹt ra luôn đi! Việc gì phải ấp úng thế!!

- Khen thế mà cũng khen! – Thở dài chán nản, không quên nguýt Nam 1 cái, Hàn Ni chán nản lắc đầu rồi không chút báo trước nắm lấy tay nàng kéo nàng về phía lũ con trai, rẽ đám ra như muốn tìm kiếm ai đó...

- Chấn Hy!! Ngươi đâu rồi?!!– Hai chữ vội bất ra từ môi nhỏ liền làm Dĩnh Ân choáng váng không sao tả hết! Chúa ơi!!! Nhỏ thừa biết Dĩnh Ân với hắn là thế nào! Thừa biết chuyện gì đã xảy ra suốt những năm cấp 1 lẫn đầu cấp 2 và cả lí do tại sao lớp 9.1 hồi đó lại tan đàn xẻ nghé!! Nhỏ tính làm gì trước mặt cả lớp thế này chứ??!!

Khổ sở quay mặt lại boss Ngọc Trang cũng đnag lúng túng ko kém như thể chính nhỏ cũng vô cùng bất ngờ về việc này, Dĩnh Ân cố giằng tay lại nhưng lí trí lại xem trọng việc giữa cho cơ thể đứng vững trên đôi giày cao gót quái quỷ kia hơn nhiều nên có giằng mấy cũng như hông TT^TT

- Hàn Ny!! Su hào bắp cải thúi!! Ngươi tính làm gì vậy hả?! 

- Im đi Ao tù nước đọng! Chấn Hy!! Chấn Hy đâu!! Ra đây cái coi!! – Vẫn mải miết tìm giữa đám đông, Hàn Ni không thèm bận tâm đến nàng lấy cái, lôi phăng thằng Khải Hưng qua 1 bên rồi xăm xăm rẽ sang hành lang dài nơi Chấn Hy và cô nàng bạn gái của hắn đang ngồi tâm sự.

Đó có lẽ là cảnh tượng lãng mạn, tuyệt mĩ đậm chất sến súa của phim thần tượng Hàn Quốc nhất mà Dĩnh Ân từng được thấy. Chấn Hy, một mĩ nam tử nhân gian hiếm có đang ngồi mệt mỏi khoe đôi chân dài thẳng tắp trên thành lan can, mái tóc đen dài có hơi ươn ươn vì những giọt mồ hôi không ngừng chảy rũ xuống che khuất mái đầu nghiêng nghiêng dựa trên vai cô gái. Đôi mắt hắn nhắm nghiền lại như người gặp ác mộng làm gương mặt đẹp phảng phất đôi nét khổ sở, nhưng như thế lại càng khoe được hàng lông mi dài mượt mà bất cứ ai cũng phải ngưỡng mộ. Cô gái đứng cạnh hắn cũng là góp nên một phần không nhỏ cho bức tranh. Nhỏ đứng lặng yên, đôi bàn tay thon dài thư thái vỗ nhè nhẹ lên vai hắn, đôi mắt mơ màng ngắm nhìn gò xương quai xanh nhấn nhô theo từng hơi thở của Chấn Hy. Rồi, trong phút chốc như không sao kiềm chế được, nhỏ cúi đầu xuống đặt nhẹ lên môi hắn một nụ hôn phớt qua, thoảng hoặc nhưng rất ngọt ngào. Khóe mắt hắn khẽ động đậy rồi ôn nhu mà nồng nàn đáp lại cô gái, bàn tay rắn chắc không quên quàng qua đôi vai gầy xiết chặt. Rồi, như thể nhận ra có ai đó đnag được làm khán giả xem xiếc miễn phí, hắn mở mắt ra, đôi đồng tử tím biếc ánh lên đôi nét sắc sảo đầy ma mị có chút xa lạ làm Dĩnh Ân không hiểu sao lại lúng túng lùi lại. Phút chốc, khi hình ảnh hai cô gái nhỏ kia đập vào mắt, ánh nhìn hắn có chút thoảng thốt mà buông nhỏ kia ra, vẻ mị hoặc trong đôi con ngươi đạt đến mức cao nhất rồi dần dịu lại, lụi tàn như một đám tàn dư, thay vào đó là 1 thái độ vô cùng điềm tĩnh như đnag muốn hỏi “hai người các cô làm gì ở đây thế này?”

Nhỏ điên!! Điên!! Điên!! Điên!! Người ta đang tình tứ ngọt ngào thế kia sao ngươi lại vô tình mà xía vào vậy hả?!!! Dĩnh Ân trừng mắt ngó Hàn Ni, gương mặt giận dữ lại có chút bất mãn lẫn phẫn nộ, rồi không nói không rằng gì tính quay lưng bước đi. Cơ mà chưa được vài bước thì đã bị bàn tay nhỏ nhắn của nó túm lại theo cái cách mạnh bạo đến mức không thể tưởng tượng nổi, rồi với vẻ mặt giận dữ “muốn chạy đi đâu hả em” nó 1 tay xách cổ áo nàng, 1 tay bóp má chĩa mặt nàng về phía Chấn Hy hỏi bằn giọng đe dọa cứ như thể hắn mà không trả lời đúng ý nhỏ thì nhỏ cho 3 đấm xuống làm bạn với Diêm Vương luôn:

- Chấn Hy! Ta tin, và chắc con bé Dĩnh Ân cũng tin vào mắt thẩm mĩ của ngươi. Ngươi vốn rất biết cách chọn bồ, nhỏ nào nhỏ nấy xinh như tiên như thần... dù có vẻ hình như nghề ngươi đnag lụi bại – Mấy chữ cuối nó nói giọng đầy ngụ ý, mắt không quên liếc về cô nhỏ cạnh hắn rồi hỏi nhanh – Nói đi! Giờ con Dĩnh Ân thế nào?? Xinh không??

No comments:

Post a Comment