Friday, July 15, 2016

[Boyfriends] Chap 6




Chương 6:

Nghĩ mãi, Ninh Vũ Phi cũng không nghĩ ra cớ gì.

Nhưng chỉ cần cậu muốn chia tay là được rồi! Mặc kệ, trước tiên phải nói ra đã! Đưa đầu ra cũng bị chém mà rụt đầu lại cũng bị chém, đều là hảo hán cả, phải dũng cảm đối mặt với cái thứ phá hoại cuộc đời này!

Ninh Vũ Phi động viên bản thân, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà trở về phủ bá tước, mới vừa dừng máy bay lại xong, còn chưa đi vào cửa thì đã nghe được tiếng trò chuyện bên trong.

"Thái độ này của mày là sao? Tao bảo công bỏ sức nuôi mày lớn, giờ gả cho người ta, thành bá tước phu nhân rồi chứ gì? Giờ thì quên luôn người cha này, không thèm quản chuyện nhà mẹ đẻ của mày luôn? Dương Nhược Vân tao cho mày biết, không có tao, không có nhà họ Dương, mày có thể gả được vào nhà tốt thế sao? Mày có thể có được những ngày phú quý như bây giờ sao?!"

Tiếng rống giận này quả thực vô cùng mạnh mẽ, chẳng giống giọng ông già đã qua tuổi 70 chút nào.

Trong phòng liền vang lên một giọng nói dịu dàng: "Ba, đừng nóng giận, có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói." Là giọng Ninh Tử An.

Nhưng lão này già nhất định không chịu buông tha cho người ta, càng lúc càng lớn giọng: "Từ từ nói? Nói nghe hay quá ha? Ta nuôi ong tay áo, còn bảo ta từ từ mà nói? Con gái nhà người ta ai cũng một lòng nghĩ đến cha mẹ già, còn con tao? Từ lúc gả cho người ta liền chẳng còn biết nhà mẹ đẻ ở đâu, một năm về cũng chưa được nửa lần, vất vả lắm ta mới đến một chuyến, mày xem nó nói gì kia? Đau lòng, thật quá đau lòng mà!"

Càng nói càng nghẹn ngào.

Từ đầu đến cuối Dương Nhược Vân đều không lên tiếng, ngược lại Ninh Tử An vẫn kiên nhẫn khuyên cha vợ.

Ninh Vũ Phi đứng ở ngoài chưa vào, cậu bị kí ức trong đầu làm cho chấn động.

Người nhà họ Ninh đơn giản, sống cũng hòa thuận, nhưng nhà họ Dương của ông ngoại cậu thì đúng chuẩn chuyên giao du với kẻ xấu, thật khiến người ta chỉ muốn đoạn tuyệt quan ẹệ với họ càng sớm càng tốt.

Vị ông ngoại này của Ninh Vũ công nhận là nam tước, trong giới quý tộc đế quốc cũng có thể xem là dân chúng bình dân, dù có thể ở lại hành tinh thủ đô, nhưng điều kiện sinh sống lại chẳng thể so được với thế gia 2, 3 đời.

Tuy nói tước vị rất thấp, nhưng dù gì cũng có bổng lộc hằng năm, nếu Dương Thanh Hải có thể thành thật an ổn mà sống thì cuộc đời cũng không tệ, nhưng cố tình ông ta lại là kẻ không đáng tin cậy. Lúc còn trẻ ăn chơi chè chén không biết đường về nhà, đến già thì mê cờ bạc.... Thực là lúc nhỏ đã bắt đầu gieo họa cho người ta, chưa kết hôn thì gieo họa cho cha mẹ, kết hôn rồi gieo họa cho vợ, về già lại gieo họa cho con cháu.

Một kẻ gây họa thì chết đi cũng chẳng ai xót, chứ mà còn sống thì chỉ hận không thể biến thành một con đỉa, chỉ cần mình thoải mái thì chẳng cần quan tâm đến ai khác.

Một người có thể ích kỷ đến nước này, nói thật, Ninh Vũ Phi cũng khâm phục thật.

Dương Nhược Vân vốn là người thoải mái mà cũng không thể làm nổi cái mặt vui vẻ với người cha này, nhưng Ninh Tử An là người mềm lòng, mỗi lần cha vợ vừa khóc lóc, ông lại không chịu được mà mời cha vợ vào nhà. Dù gì cũng là cha ruột của vợ mình, Ninh Tử An kính trọng Dương Nhược Vân, nên cũng khoan dung hơn với người đã nuôi lớn bà.

Mỗi khi như vậy, Dương Nhược Vân đều là trong lòng vừa tức vừa bất đắc dĩ, chồng như thế cũng là vì để ý bà, nhưng người cha này của bà..... Hài, người đời có câu lỗi của cha con không được nói, người cha này có muốn thế cũng chẳng được.

Dương Nhược Vân không lên tiếng, Dương Thanh Hải chắc chắn sẽ không bỏ qua, Ông hiểu rõ, dù nói Ninh Tử An là chủ phủ bá tước, nhưng người thật sự quản lí cái nhà này là con mình, ông đến đây là vì muốn lấy tiền, Ninh Tử An không làm chủ được, vẫn phải Dương Nhược Vân nhả ra mới được.

Chỉ trách, con mình lại quá nhẫn tâm, trơ mắt nhìn ông bị người đòi nợ mà chẳng quan tâm!

Càng nghĩ càng phẫn nộ, Dương Thanh Hải cũng càng không biết lựa lời: "Tao biết mày xem thường tao, tao chẳng qua chỉ là Nam tước, đến phủ đệ* cũng không có, còn phải ở trong nhà thuê, còn mày là bá tước phu nhân, là quý tộc chân chính, dĩ nhiên trong mắt chẳng có người cha keo kiệt này rồi, tao làm mày mất thể diện, làm mày xấu hổ, tao ra cửa.... đập đầu chết thì mày càng khỏe..."

Phủ đệ (nơi ở của quan lại quý tộc hoặc địa chủ TT___TT Không tìm được từ thuần việt ngang bằng)

"Ba! Ba nói gì vậy!" Ninh Tử An nhanh chóng đỡ lấy cha vợ đang làm bộ đòi chạy ra ngoài, bất đắc dĩ nhìn vợ mình, "A Vân, hay mình xem nếu không trước đừng..."

"Không được!" Dương Nhược Vân cuối cùng cũng mở miệng, âm thanh lạnh như băng.

Ninh Tử An chưa nói xong, bà rõ ràng, mắt thấy Vũ Tường và Vũ Phi đều lớn rồi, bà phải trù tính tương lai cho hai đứa, vất vả lắm mới mua lại được một cửa hàng gần trung tâm thương mại Mặt Trời, dù thế nào đi nữa bà cũng sẽ không buông tay.

Nhưng sợ là hôm nay không đưa ra cái gì thì Dương Thanh Hải sẽ chẳng chịu đi.

Thấy các con sắp về, Dương Nhược Vân không muốn để họ thấy chuyện dơ bẩn này, nghĩ một chút nói: "Bổng lộc bá tước đầu tháng nếu ba cần dùng gấp thì lấy đi."

Bá tước là huân vị đứng thứ 3, dù nói là trên vạn người nhưng bổng lộc cũng chẳng được mấy...

Dương Thanh Hải hơi bất mãn, con ngươi mờ nhạt đảo một vòng, lại nghĩ đến một chuyện: "Nghe nói ngày hôm trước Thái tử điện hạ tới?"

Ông hỏi là nỏi Ninh Tử An, nhưng Ninh Tử An chưa kịp lên tiếng, Dương Nhược Vân đã lạnh giọng cướp lời: "Ba đừng có nghĩ bậy, mẹ thái tử điện hạ là đương kim hoàng hậu, vị kia là tiểu thư nghìn vàng đại công Hầu phủ, chúng ta sao có thể bắt quàng làm họ!"

Dương Thanh Hải khinh thường nói: "Cũng tại Hinh Nhi đoản mệnh, phú quý ngập trời mà không có phúc hưởng..."

Ông ta còn có mặt mũi nhắc đến chuyện này cơ đấy, Dương Nhược Vân vốn đnag nén lửa giận liền nổi nóng: "Ông còn nhắc đến Nhược Hinh mà không thấy nhục? Nếu không phải tại ông thì đời này con bé có thảm thế không?"

Đến tận bây giờ Dương Thanh Hải cũng không cảm thấy mình có lỗi: "Tao sai chỗ nào mà sai? Tao cũng vì muốn tốt cho nó, để nó không bị thua kém người ta, nó mà lên làm hoàng hậu rồi thì tao còn cần mày sao..."

"Ông mà nói thêm một câu nữa thì tôi từ mặt ông, một đồng ông cũng đừng mong mà lấy!" Dương Nhược Vân triệt để nổi nóng.

Dương Thanh Hải giật mình, rốt cuộc cũng không dám trở mặt, giờ lão chỉ trông chờ vào đứa con này để hưởng thụ cuộc sống sung sướng, nào giám chọc nó thật, nhún vai một cái, lão phẫn nộ nói: "Đứa nào đứa nấy tính khí y chang nhau, lớn lối quá ta, đáng lẽ hồi nhỏ tao không nên chiều tụi mày quá..."

Lão nói lời này quả là không biết xấu hổ, đừng nói Dương Nhược Vân, đến Ninh Vũ Phi ở ngoài nghe cũng mắc ói.

Nhưng cậu lại không vào được. Mẹ cậu rất hiếu thắng, nếu bị con mình thấy cảnh này, e lòng phiền muộn đến độ mấy đêm không ngủ không được.

Ninh Vũ Phi tránh né, làm bộ không biết mới tốt nhất.

Dương Thanh Hải lấy được tiền, cũng biết nháo thêm nữa cũng vô dụng, liền ra ngoài, lên máy bay 5 sao, nghênh ngang rời đi.

Ninh Vũ Phi nhìn, mím môi, cái máy bay năm sao này cũng tương đương với xe Lincoln ở thế kỉ 21, ông ngoại này của cậu đúng là... quá đau đầu!

Dương Thanh Hải đi rồi, cậu mới làm bộ vừa về mà vào nhà.

Ninh Tử An đang an ủi vợ, thấy con vào, lời đang nói liền khựng lại.

Hai vợ chồng yêu con, không muốn để con biết những chuyện phiền lòng này.

Dương Nhược Vân thấy con về, tâm tình tốt hơn rất nhiều, đứng lên nói: "Cả ngày không thấy con đâu, con đi chơi với ai thế?"

Bà chỉ thuận miệng hỏi, liền làm Ninh Vũ Phi chột dạ, sao cậu có thể nói mình buổi trưa ở với anh bạn trai này, buổi chiều đi với anh bạn trai kia? Còn suýt nữa bị người ta đè ra làm trên bàn làm việc...

Không thể tưởng tượng, không thể tưởng tượng được!

Ninh Vũ Phi hàm hồ nói: "Bạn ạ... mấy đứa bạn tụm lại ấy mà."

Dương Nhược Vân vốn không nghĩ nhiều: "Con còn trẻ, chơi nhiều chút cũng tốt, lần trước đứa nhỏ tên Lý Lâm kia cũng dược lắm, kết bạn nhiều cũng là chuyện tốt."

Lý Lâm là ai, Ninh Vũ Phi nhất thời còn không nhớ ra được, mà nếu mẹ cậu nói thì cậu cứ đồng ý đi.

Không lâu sau, quản gia tới nói bữa tối đã chuẩn bị xong, lúc này Ninh Vũ Tường cũng trở về nhà, mọi người vui vẻ dùng cơm.

Ninh Vũ Phi đi trên lầu tắm xong, định xuống lầu lấy ly nước trái cây thì thấy Dương Nhược Vân đứng ở trước cửa sổ sát đất suy tư.

Cậu nhớ đến lão ông ngoại kia, liền thông cảm nỗi buồn phiền của bà.

Nhưng việc này cậu có muốn cũng không khuyên được... Chỉ mong mẹ có thể nghĩ thông.

Cậu đi tới, lúc đang định vào nhà ăn thì Dương Nhược Vân lại nhẹ giọng nói: "Tử An, sao ba lại vô tâm đến thế? Ba ngày nữa là..."

Bà chưa nói xong, bỗng nhận ra người phía sau không phải chồng, quay đầu thì thấy Ninh Vũ Phi.

Ninh Vũ Phi trừng mắt nhìn, bưng nước trái cây chén hỏi: "Mẹ, có chuyện gì không?"

Dương Nhược Vân sao lại nói với cậu, chỉ cười nói: "Không có chuyện gì, thân thể con mới vừa khôi phục sớm chút nghỉ ngơi."

Ninh Vũ Phi trong ánh mắt thoáng chút nghi hoặc.

Dương Nhược Vân liền nhanh chóng nói đến chuyện khác, lơ đi chủ đề này.

Ninh Vũ Phi thấy mẹ không muốn nhắc, cậu cũng chỉ có thể xem như không có gì.

Đang muốn lên lầu, Dương Nhược Vân nghĩ một hồi liền khẽ thở dài nói rằng: "Thái tử điện hạ thân với con, con có thời gian.... nhớ quan tâm ngài."

Ninh Vũ Phi ngẩn ra.

Nhưng chẳng kịp hỏi lại, Dương Nhược Vân đã quay người rời đi.

Ninh Vũ Phi cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng.

Quan tâm? Cậu quan tâm hơi quá mức, bây giờ muốn chia tay thì biết phải làm sao!

Lắc đầu một cái, Ninh Vũ Phi uống miếng nước trái cây rồi lên lầu.

Sau hai ngày, cậu sống cuộc sống an lành đến bất ngờ. Nói đến cũng thì, đừng thấy cậu có 3 anh bạn trai, chứ cả 3 anh này đều bận túi bụi, bận đến độ không có thời gian yêu đương, muốn gặp cũng phải cố dè xẻn lắm mới có thời gian.

Cũng chính bởi vì như vậy, Ninh Vũ Phi mới có thể miễn cưỡng cày cả 3 anh.

Chứ nếu yêu đương với người bình thường, thì chỉ cần một ngày không gặp là đã thấy nghi rồi...

Mà thời gian biểu ba vị này cũng rất phủ hợp nên cậu mới có thể một chân đạp ba cái thuyền.

Chỉ là... sắp lật thuyền rồi!

Buổi tối ngày thứ 3, lúc gần 1 giờ sáng, Ninh Vũ Phi nhận được một tin nhắn.

"Tiểu Phi, có thể gặp không?"

Ninh Vũ Phi gần như giật mình một cái liền tỉnh, là anh ta? Đêm hôm khuya khoắt muốn gặp cậu?

Ninh Vũ Phi mãi mới nhận ra, giọng nói trong trẻo này... Thái tử điện hạ?

Ninh Vũ Phi do dự một chút, muốn làm bộ ngủ say không nghe thấy, ai ngờ lại có tin: "Anh chờ em ngoài phủ bá tước."

! ! !

Một giờ sáng, Thái tử điện hạ chờ cậu ngoài cửa?

Cờ lờ gờ tờ? !

Ninh Vũ Phi không ngủ được, cậu vươn mình xuống giường, mặc quần áo tử tế ra cửa mới nhận ra bên ngoài lại đnag mưa rào tầm tã.

Ngôi nhà xây dựng bằng vật liệu công nghệ cao này hiệu quả cách âm quá tốt, cậu vốn chẳng ngờ trời lại mưa thế.

Ninh Vũ Phi cầm dù đi ra cửa, mới vừa ra sân, đã thấy thân ảnh thon dài đứng lẻ loi dưới mưa.

Phủ bá tước ở khu Đại Khê, lãnh địa quý tộc, đều là trang viên gác cổng nghiêm ngặt, vì yên tĩnh nên các nhà cách xa nhau, nên tránh khỏi có chút hoang vu.

Đúng lúc này mưa to bàng bạc tung xuống, mưa rơi đến bạc cả đất, hiện lên một tầng sáng mỏng, giữa đêm tối, càng có cảm giác thê lương tịch liêu cảm giác.

Nam nhân đứng dưới mưa, trên người mang đồ sang quý, dung mạo xuất chúng, lại cô đọc, lạnh lẽo như một bức tượng, dưới mưa làm lòng người đau nhói.

Ninh Vũ Phi hoảng hồn, nhanh bước tới, tự động mở dù, che hai người, nhưng hơi nước lạnh lẽo vất bôc sleen phả vào mặt.

"Điện hạ..."

Đôi mắt vàng óng của Thẩm Lăng Dục lóe lên, khóe môi cong thành một nụ cười đẹp đến kinh tâm động phách: "Em đến rồi."

No comments:

Post a Comment