Saturday, July 25, 2015

[H&H] Chap 3



Và giờ đây cái "tôi" của tôi chỉ còn biết ngập chìm trong biển tâm tư chỉ riêng tôi biết nhưng đến tôi cũng không cách nào hiểu thấu

 

 

Được chứng kiến vẻ mặt tái nhợt đến kinh hoàng của thằng trai bao đã từng làm em gái minh sống chết mê muội suốt hai năm nay, Chấn Vũ vui vẻ không thôi. Sau khi cùng lũ bạn ra quán Karaoke quẩy một trận tưng bừng, anh đến lúc về nhà thì cũng đã suýt soát 11 giờ đêm.



Chờ cửa, bất ngờ thay không phải là bà chị cả cầm roi chuẩn bị quất anh một trận nên thân mà là cô em gái hư đốn chả được tích sự gì ngoài việc giằn vặt người thân. Và, cô em gái đó, lại vẫn còn đang diễn cảnh bịn rịn quyến luyến không nỡ xa rời với cậu bạn trai chả biết đã quen được hơn ba ngày chưa.



Chấn Vũ mệt mỏi nâng trán, bao nhiêu vui vẻ bay sạch chẳng còn chút gì.



Gia đình anh là một gia đình coi như ăn nên làm ra, có thể xem là giàu có. Cái giàu của họ đủ để sống trên nước Việt Nam rồi mà sinh đến dưa thứ tư vẫn chưa bị lên phường uống trà. Nhưng cũng không đến mức như trong phim, anh chị em âm mưu, tính kế nhau tranh đoạt tài sản hay cha mẹ bận bịu quá mức mà quên mất không chăm nom con cái. Chị em anh nhận đủ yêu thương, gia đình anh có đủ sự ấm cúng.



Chỉ là tình yêu của cha mẹ anh quá mãnh liệt, quá đẹp đẽ, quá mức phi thực tế đã làm đứa em gái út còn ngây thơ mộng ảo quá mức về tình ái. Chưa biết yêu là gì, nó đã sùng bái tình yêu. Đến khi biết yêu là gì, nó lại càng thêm hết mực điên cuồng, như một con thiêu thân liều mạng mà lao vào lửa tình nồng cháy.



Và khốn thay, kẻ đầu tiên nó yêu lại là một thằng không ra gì.



- Ồ, nhìn xa cứ tưởng ai, hóa ra ra là người đẹp nha – Chân nam đá chân chiêu, Chấn Vũ loạng choạng mò tới, từ phía sau vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ gầy của cậu trai. Những ngón tay ngả ngớn vuốt ve vùng da non mềm nơi thắt lưng gầy yếu trong khi đôi mắt đầy khiêu khích hướng về phía em gái mình – Giai Giai, biết chọn hàng phết nhỉ.



Thấy cậu trai giật giật người theo bản năng muốn tránh né, Chấn Vũ liền dồn lực, túm chặt lấy khóa nịch của cậu kéo mạnh về phía mình, tay kia vòng ra ôm chặt lấy vai giữ không cho cậu nhóc vùng vằng.



- Sao thế cưng yêu? Lúc nãy trong quán bar thấy hưởng thụ lắm mà, sao giờ lại giãy nảy lên rồi? – Cọ cọ môi lên gò má mềm mại, Chấn Vũ thầm thì, ngữ điệu không chỉ ngả ngớn kèm theo chút giễu cợt, mà còn lè nhè đúng kiểu một thằng bợm rượu.



Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cậu trai kia nhíu mày, quay đầu dùng đôi mắt tím sáng rực như mắt mèo trong đêm mà nhìn anh. Gương mặt tinh xảo trong bóng đêm càng thêm phần mị hoặc, nhưng tuyệt nhiên lại chẳng còn vẻ biếng nhác dửng dưng như tay quý tộc ăn sung mặc sướng đến chán ngán, từ trên cao uể oải mà dùng ánh mắt khinh thường nhìn người đời.



- Anh hai, buông Avril ra! – Giai Giai cắn môi, dường như sợ cậu ta hiểu nhầm mà gằn mạnh hai chữ anh trai, không quên ném cho anh ánh mắt đầy khó chịu.



Em gái khó chịu rồi? Hừ, bộ em nghĩ thằng anh này dễ chịu lắm chắc?



Tặng cho đứa em gái một cái cười khẩy, Chấn Vũ lảo đảo dùng hai tay bế bổng cậu trai kia lên theo đúng kiểu bế công chúa trong truyền thuyết. Rồi chẳng rõ là vì anh đã quá say, đến đứng còn không vững hay cậu nhóc nặng quá, anh đỡ không nổi mà chẳng mấy chốc cả hai đã loạng choạng ngã sấp xuống, va vào bức tường phía sau. Anh thì không sao, nhưng cậu nhóc làm đệm thịt đỡ cho anh thì phần người phía sau bầm dập không ít. Mày cậu nhíu chặt, môi bật lên mấy tiếng thít thà, quả là người đẹp, chỉ thế thôi mà lại tạo nên một loại mỹ cảm khó nói.



Chậc chậc hai tiếng, Chấn Vũ bỏ ngoài tai mấy lời gắt gỏng của em gái mà tạo thế Kabe-don chống tay lên tường vây lấy cậu nhóc. Một tay chàng trai nâng cằm cậu lên, còn mình thì chậm rãi cúi đầu, nhằm thẳng đôi môi mềm mại kia mà hạ miệng xuống. Trong khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt màu tím của cậu bé mở to trợn trừng đầy kinh ngạc, chàng trai không khỏi có cảm giác thỏa mãn lạ kì mà bật cười vu vơ.



Môi chạm môi, nhàm nhạt, khẽ khàng.



Đôi mắt vốn mở trừng của Avril phút chốc dại đi. Cảm xúc nóng bỏng trên môi còn chưa kết thúc, một đống bầy nhầy gì đó đã trào ra, ướt át nổi bọt dính đầy trên mặt cậu rồi chạy tong tỏng xuống cổ, chui hẳn vào trong áo.



Sau mấy giây chết não, cậu nhóc gần như phát điên mà đạp cái thằng đang đè trên người mình ra, nhảy sang một bên ói sạch như thứ còn lại trong bụng, mật xanh mật vàng cũng thi nhau trào ra.



Mịa nó, thằng cha kia dám coi miệng cậu như cái bô mà ói!!!!!!!



Càng nghĩ càng thấy gớm, chẳng mấy chốc miệng đã chua lòe đượm mùi dịch dạ dày, cậu nhóc càng lúc càng cố sức khạc nhổ, thậm chí còn nhét tay vào cổ họng cố moi sạch giọt nước bọt cuối cùng. Tay bợm rượu kia ngồi một bên nhìn bãi nôn của cậu cười ngu, còn lấy tay bốc lên một nắm ngửi ngửi. Rồi, sau đó? Không có sau đó, bởi anh chàng cũng đã nhào qua một bên, ói thêm bãi nước chua trắng nhờ lợn nhợn.



Trước ngõ tiếng chó sủa râm ran, cuối ngõ hai thằng đàn ông ngồi phun ra một đống phế thải.



Ói nhiệt tình, ói hăng say, ói xong cái mặt trắng như bột của Avril cũng đã chuyển sang màu gan lợn xào hành. Nguyên trận ói này đã cướp đi toàn bộ năng lượng còn sót lại trong người cậu. Run lẩy bẩy đứng dậy, hai chân cậu nhóc bước lên đất mà cứ như dẫm lên bùn, lảo đà lảo đảo còn hơn cả Chấn Vũ lúc nãy. Vậy mà cha già kia vẫn không tha, ói chưa xong mà vẫn ráng bò qua ôm chân cậu như đỉa đói bu mồi, vừa bu vừa ói.



Avril mặt nhăn mày nhúm, bụm miệng “ụa” một tiếng muốn rách cả cổ họng mà đến giọt nước cũng không ói ra được. Tức đến ói máu, cậu nhỏ thật muốn giơ chân đạp cho thằng cha này một đạp lủng đầu, chết queo luôn đi cho rồi.



Nhưng đời người có mấy ai sống được như ý mình, rốt cuộc Avril vẫn phải cắn răng mà giúp Giai Giai dìu hắn vào nhà. Dìu thì dìu vào rồi, nhưng rồi ngoài địa điểm được thay đổi từ ngoài đường vào trong nhà thì vẫn chẳng có cái đếch gì đổi khác. Avril đã làm đủ cách, nhưng con đỉa kia vẫn cứ bu cậu không tha, ôm eo, nắm tay, ôm đùi, thậm chí còn mấy lần đè sấp lên người cậu ngửi ngửi mò mò. Giãy lên giãy xuống gần một giờ đồng hồ, Avril đã mệt phờ râu, chẳng còn biết làm gì hơn ngoài việc chấp nhận số phận, mặc kệ cho gã kia đặt mình lên đùi mà ôm cứng ngăc.



- Vẫn vậy? – Giai Giai từ phòng bếp đi ra, mang theo li nước cho cậu hớp thông giọng. Ánh mắt cô nhìn cánh tay đang mò mẫm trên đùi Avril của thằng anh mình tràn đầy sát khí, như muốn cầm dao mà chặt phăng nó đi luôn cho rồi. – Thật phiền anh quá, anh hai em....



Avril nhún vai, cầm li nước hớp mấy ngụm nước. Nhìn cậu thản nhiên vươn tay lau lau mấy giọt nước loang loáng đọng lên bên khóe miệng, Giai Giai có chút bồn chồn cào cào tóc, ấp úng nói:



- Dẫu sao giờ cũng đã 12 giờ rồi, anh về nhà cũng không tiện, hay tối nay ở lại đây luôn đi.



Thấy bàn tay nâng li nước của Avril thoáng khựng lại, cô gái chợt nhận ra lời vừa nãy của mình rất dễ hiểu nhầm, liền lúng túng vẫy vẫy tay biện giải:



- Không, ý em không phải thế! Chỉ là... Anh thấy rồi đấy, có cố nữa thì anh cũng không thoát nổi ổng đâu. Thôi thì đều là nam cả, hai người cùng nhau ngủ một đêm chắc cũng không sao đâu chứ?



Nghe đến đó, mặt gan heo xào hành của Avril ngay lập tức biến lại thành màu cục bột, trắng bệch ra. Nhìn lại nhìn bàn tay đang xiết chặt eo mình so với xiềng xích còn khó nhai hơn, cậu nhóc đành run run khóe môi, đầy cam chịu mà ậm ừ một tiếng.



Thế là lại một trận đẩy đẩy, vác vác, lúc quăng được thằng bợm nhậu kia lên giường thì cậu nhóc cũng chính thức hết hơi, nằm ngay đừ trên nệm như mới bị tẩn cho một trận nên thân không bằng. Mặt up vào gối mềm, cậu còn chưa thư thái hít thở được mấy hơi thì đã bị một cái xác nặng hơn cậu gần hai chục kí, đè cho bẹp ruột.



Đậu xanh rau má nhà nó! Hành con nhà người ta thì vừa vừa thôi chứ! Bộ tưởng cậu là bánh ép đấy à?! Có ép qua ép lại thêm mấy lần nữa thì cũng không nhét vô mỏ được đâu hiểu không!



Điên đầu bóp trán, Avril chẳng thể nhớ nổi đây là lần thứ mấy mình muốn cuồng hóa giết người trong đêm hôm nay nữa. Trở mình, cậu mượn đà co chân, chẳng chút thương tiếc đạp gã một phát bay xuống giường. Sọ dừa ai kia đập xuống nền đá kêu cái cốp nghe mát cả dạ. Đáng đời! Không rên nổi luôn?! Cho chết! Chấn thương sọ não chết queo luôn đi!!!!!!!!!!!!!!!!!!



Miệng cứng lòng mềm, Avril lương thiện cuối cùng vẫn có chút mềm lòng mà lăn ra mép giường, đầu nhô ra xuống, chân vươn ra khều khều lên xác ai kia vài cái xem còn chết hay đã sống.



Rốt cuộc, khi lòng bàn chân lướt trên làn da ngực ấm nóng, cảm nhận được nhịp đập mãnh mẽ của trái tim kia, cậu mới có chút an tâm mà thở ra.



Chịu không nổi bị đè trên giường nên đạp người ta chết thẳng cẳng, ngẫm đi ngẫm lại, vì cớ này mà lên phường thật chẳng hay ho tí nào. Dùng chân dẫm dẫm mấy cái lên bờ ngực vạm vỡ của chàng trai, Avril ném cho chả cái gối mà lầm bầm:



- Nếu anh không phải anh trai của Trần Bạch Giai Giai thì tôi đã cho anh vào nồi rồi đó.



Lời vừa thoát khỏi môi, bàn chân kia đã bị túm lấy.



Chàng trai tưởng chừng đã ngủ mê mệt, bét nhè kia nay lại đột nhiên mở bừng mắt. Đôi mắt sáng rực trong màn đêm nhìn cậu bằng ánh nhìn của thú hoang nhìn mồi. Những ngón tay khẽ mân mê từ đầu ngón chân đến vùng da mẫn cảm nơi lòng bàn chân. Cảm giác nhồn nhột khi da chạm da không khỏi làm cậu theo bản năng muốn giật chân ra nhưng lại lần nữa bị người ta giữ lấy.



Avril nheo nheo mắt, nghiêng người tựa vào chồng gối đầu, ánh mắt thư thả nhìn xuống kẻ quỳ dưới đất, hai tay nâng niu bàn chân cậu như báu vật. Cảm giác thỏa mãn từ thị giác không khỏi trào lên khi so sánh với tư thế hai người lúc ở trong quán bar. Bất tri bất giác nở một nụ cười ma mị, cậu khẽ khàng lách chân ra khỏi lòng bàn tay ai kia. Từng ngón, từng ngón một trượt dài theo hàng cúc áo cọ xuống vùng bụng chàng trai. Ngón chân cái cùng ngón trỏ linh hoạt túm lấy vạt áo, lôi ra khỏi nịt rồi nhẹ nhàng luồn lách chui vào. Cảm nhận luồng nhiệt nóng hổi tỏa ra từ làn da đối phương, cậu khẽ híp mắt đầy thỏa mãn, tựa như con mèo nhỏ được chủ yêu thương mà vui đầu vào gối, cọ cọ lấy lòng.



Giật phăng vạt áo, Chấn Vũ lại lần nữa giành lấy thế chủ động trong trò chơi. Đầu tiên là từng đầu ngón chân, gan bàn chân, đến mu bàn chân trắng nõn, những nụ hôn mềm mại trải dài khắp nơi trên vùng da nhạy cảm, tập trung nhiều dây thần kích xúc giác hơn bất cứ nơi đâu.



- Trần Thiếu Gia, cái tên này của cậu, rất đẹp đấy.
 

No comments:

Post a Comment