Monday, June 22, 2015

[Free] chap 26

Trời xanh xanh, mây cao cao




Không muốn quan tâm gì đến Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt ngồi dậy xoa xoa trán liền xuống giường mặc dép đi vệ sinh.

Ngượng ngùng đi theo sau Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo theo tới cửa toilet cũng không dám đi vào, chỉ chờ ở bên ngoài, đợi đến lúc cậu mở cửa đi ra mpir lại lẽo đẽo theo sau.

Trở lại trên giường, Hứa Kiệt mở bàn ra, sắp đồ ăn Hứa Quan Hạo mang đến ra, rồi cầm đũa tự mình ăn.

“Tiểu Kiệt, anh đã sắp xếp rồi, nhà Nghiêm Nhiễm nếu muốn mua lại nhà cũ nhất định giá cả sẽ không đắt hơn giá lúc họ bán đi đâu.” Nhìn chăm chú Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo chờ đến lúc thấy cậu dịu đi mới nhẹ nhàng thở ra.

Hứa Kiệt tiếp tục tự mình ăn cơm, chẳng hề tỏ vẻ muốn nói gì với y, Hứa Quan Hạo cứ thế ngồi một bên ngồi lâu, nét mặt suy sụp.

“Tiểu Kiệt, mấy ngày nay anh bị nóng trong người, hai ngày cũng chưa ăn cơm.”

Động tác ăn canh chợt khựng lại, Hứa Kiệt mặt mày hơi giãn ra.

“Trong miệng anh toàn nhiệt không, ăn cái gì cũng đau hết á.” Vừa nói, Hứa Quan Hạo vừa đưa tay kéo kéo áo Hứa Kiệt.

Thả cái thìa trong tay ra, Hứa Kiệt rốt cuộc cũng nhìn về phía Hứa Quan Hạo.“Hôm nay cũng chưa ăn cơm?”

Thấy Hứa Kiệt chịu nói chuyện với mình, Hứa Quan Hạo vội vàng gật đầu.“Chưa ăn, trong miệng toàn nhiệt, cổ họng cũng đau nữa.”

“Để em xem xem.”

Đến gần trước mặt Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo mở to miệng, Hứa Kiệt dựa theo ánh sáng đèn mà nhìn, trong miệng y quả thực nổi rất nhiều nhiệt, đến lợi cũng hơi thâm, quả thật cơn nóng tỏng người y không phải là chuyện đùa.

“Sao không tìm bác sĩ xin ít thuốc.”

Ngậm miệng lại, Hứa Quan Hạo thấy Hứa Kiệt không giận, đưa tay nắm tay cậu cũng không bị né, nên hơi yên lòng.“Có rồi chứ, nhưng uống mấy ngày rồi có lành đâu.”

Lấy tay xoa xoa gò má y hơi sưng lên.“Là vì chuyện mắt em không nhìn được mà nên chứ gì”

Cảm nhận được hơi ấm bàn tay kia cọ lên mặt, Hứa Quan Hạo vui vẻ cọ cọ, sau đó mặt đầy mong chờ nói:“Vậy em không giận anh chứ.”

Sắc mặt lại trầm xuống, Hứa Kiệt buông tay ra.“Có qua có lại.”

Hứa Quan Hạo trong lòng lại quýnh lên.“Tiểu Kiệt, anh thật biết sai rồi mà, sau này anh sẽ không làm thế nữa.”

“Câu này anh nói mấy lần rồi anh có biết không.” Không chút biểu tình, Hứa Kiệt thản nhiên nói một câu.

“Nhưng chuyện lần này xảy ra trước lần anh nói xin lỗi trước mà, em không thể giận anh được”

Nghe lời nói vô lại kia của y, Hứa Kiệt suýt chút nữa bật người thành tiếng, nhưng quay sang nhìn thấy ánh mắt khẩn trương kia của y không khỏi thở dài.

“Thôi được, đây là chuyện trước khi anh xin lỗi, nếu lần sau còn có chuyện này nữa, em thật sự sẽ mặc kệ anh luôn đấy.”

Hứa Kiệt rốt cuộc cũng tha cho, Hứa Quan hạo liền thả lỏng cơ mặt, cười tươi nói.“Được.”

Thấy bộ dáng này của y, Hứa Kiệt càng chẳng biết nên nói gì. Y vốn chẳng thấy chuyện mình làm có gì sai, chẳng qua thấy mình giận nên mới gật đầu nhận vơ.

Đổ thêm một chén canh ra khỏi bình giữ ấm, Hứa Kiệt đưa tới trước mặt Hứa Quan Hạo.“Ăn canh đi, tí nữa đi gặp bác sĩ xin ít thuốc trị nhiệt.”

Nhận lấy chén canh, Hứa Quan Hạo cười rồi bưng chén canh lên uống, uống xong liền đi tìm bác sĩ, cầm lọ thuốc đưa cho Hứa Kiệt.

“Em bội giùm anh đi, anh không thấy được.”

Nghe y nhờ cũng không nói gì, Hứa Kiệt cầm lọ thuốc mỡ và cục bông, bảo y mở miệng, bôi lên chỗ nhiệt.

Hứa Kiệt rất nghiêm túc bôi thuốc, bôi xong thì thấy mặt y hơi ửng hông, mày mày vui vẻ nhìn cậu.

Với Hứa Quan Hạo thì chỉ cần thế này thôi y đã rất thỏa mãn rồi! Trong đầu tự nhiên phọt ra một câu như thế, Hứa Kiệt đột nhiên có cảm giác không nói nên lời.

“Đi tắm đi!” Hứa Quan Hạo chạy từ ngoài vào, mồ hôi mồ kê chảy thành dòng.

“Giờ hơi muộn rồi, không khéo trời còn mưa.” Đứng dậy, Hứa Quan Hạo tới đóng cửa sổ lại, kéo rèm xong thì vào phòng tắm.

Đến lúc y tắm xong đi ra, thì đã thấy Hứa Kiệt tựa người vào đầu giường đọc sách, hơi giật mình liền chạy lại xem.

“Đang đọc sách gì thế?”

“Lần trước nhờ anh tìm sách giáo khoa cấp ba, cũng gần khai giảng rồi, em không muốn tạm nghỉ học, nên giờ cũng nên đọc qua để khỏi tụt hậu.” Vừa nói, Hứa Kiệt vừa thuận tay lật một tờ, cau mày viết phép tính lên giấy.

Hứa Kiệt đang đọc sách toán, Hứa Quan Hạo vừa thấy cậu nhíu mày thì không thoải mái, vì thế lên bò lên giường ngồi cạnh cậu.“Có chỗ nào không hiểu cứ hỏi anh.”

Hứa Kiệt hồi trước học tiểu học không bắt kịp bạn bè, may mà có Hứa Quan Hạo ở nhà phụ đạo cho. nhưng sau khi lên cấp hai cũng không học với y nữa, nên vừa nghe y nói thế cậu đã theo thói quen đưa sách qua, chỉ vào chỗ mình không hiểu.

Cũng không vội vàng giảng bài, Hứa Quan Hạo đầu tiên lấy tay xoa xoa trán Hứa Kiệt.“Đừng có cau mày.”

Hứa Quan Hạo vừa xoa, cậu thì thả lỏng chân mày, sau vẫn nghiêng đầu nghiêm túc nghe Hứa Quan Hạo giảng bài.

Hứa Quan Hạo giảng bài rất cẩn thận, thỉnh thoảng còn liếc qua quan sát sắc mặt Hứa Kiệt, nếu thấy cậu hiểu rồi mới giải sang điểm khác, không những thế, giải xong còn đưa ra các dạng đề tương tự để cậu rèn. Cứ như vậy chỉ chốc lát sau, trên giường đã toàn giấy trắng, cứ thế cho đến lúc sắp muộn Hứa Quan hạo mới gấp sách lại.

“Rồi, hôm nay thế này là được rồi.”

Nhìn đồng hồ, đúng là đã đến lúc ngủ rồi, Hứa Kiệt buông bút dọn dẹp sách vở lại, xoa xoa mũi rồi nằm xuống.

Sau khi Hứa Kiệt nằm xuống Hứa Quan Hạo liền đắp chăn lại cho cậu, tắt đèn rồi cũng nằm theo.

Nghiêng người đối diện với Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo vươn tay xoa xoa trán Hứa Kiệt.“Đầu đau không em, hôm nay phải suy nghĩ nhiều thế mà.”

“Em không có sao.”

Cười cười, Hứa Quan Hạo trong đêm vẫn mở to mắt nhìn bộ dạng Hứa Kiệt, hơn nữa càng xem càng thích.

Hứa Kiệt từ từ nhắm hai mắt lại, ngủ được nửa giờ rồi vẫn cảm nhận được ánh mắt của y, không thể không mở mắt nhìn lại.

“Anh chưa ngủ sao?”

Sửng sốt, Hứa Quan Hạo cứ tưởng cậu đã ngủ rồi chứ.

Bị người ta nhìn chằm chằm như thế thì làm sao mà ngủ được chứ. Không biết phải nói sao, Hứa Kiệt vươn tay vỗ vỗ tay y.“Ngủ đi.”

Tay bị cầm lấy, Hứa Quan Hạo trong nháy mặt lại nở nụ cười, thấy Hứa Kiệt lại nhắm mắt lại, nên nhích lại gần chỗ cậu, thấy cậu không phản ừng gì liền duỗi tay ra ôm chặt lấy cậu.

Trong lòng nhẫn lại nhẫn, Hứa Kiệt cuối cùng mặc kệ y ôm mình vào ngực. Bị ôm rồi, Hứa Kiệt mới cảm giác được ánh mắt nhìn mình chăm chú kia đã biến mất, hơi thở của Hứa Quan Hạo nằm cạnh cũng đều đặn dành.

Hôm sau quả thực trời mưa rất to, tí ta tí tách suốt một ngày, Hứa Quan Hạo hôm nay cũng không đi đâu, chỉ thỉnh thoảng gọi vài cuộc.

Đồ ăn có người đưa tới, lúc Hứa Kiệt ăn cơm Hứa Quan Hạo cứ ngồi một bên che miệng, cuối cùng cậu nhìn cũng nuốt không trôi, nhờ y tá lấy giùm túi chườm đá, rồi đắp lên mặt y cho bớt đau.

Chườm cho đến khi thấy vết sưng trên mặt y tan rồi, Hứa Kiệt lại lại giúp y bôi thêm một lớp thuốc nữa.

Hôm qua ôm được người ta, Hứa Quan Hạo càng thêm gan, lúc ngủ trưa cũng mon men sang ôm lấy cậu.

Đối với hành vi này của Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt chỉ mím môi cũng không nói gì, so với việc bị ánh mắt nóng bỏng của y nhìn chăm chú, cậu thà bị y ôm vào ngực còn hơn, hơn nữa cậu cũng đã quen được y ôm rồi.

Dính lấy nhau suốt một ngày, Hứa Quan Hạo mặt mày vui vẻ rạng ngời, buổi tối ôm lấy Hứa Kiệt thỏa mãn vô cùng.

Mùng một tháng chín hôm khai giảng, Hứa Kiệt vẫn còn ở bệnh viện kiểm tra, bác sĩ kiểm tra tình hình vết thương sau đầu cậu, đề nghị cậu nằm viện thêm thời gian nữa, mà sau khai giảng thì phải đi huấn luyện quân sự, mà tình hình Hứa Kiệt kiểu này cũng chẳng tham gia được.

Hứa Kiệt nghe bác sĩ nói, chỉ có thể an tâm chờ ở bệnh viện, cơ mà để đuổi kịp chương trình học, ngày nào khi rảnh cũng lôi sách ra học, mà Hứa Quan Hạo đến cũng sẽ giảng bài cho cậu.

Kiếp trước cậu chỉ học đến cấp hai, kiếp này cấp ba đối với cậu rất mới lạ, cho nên Hứa Kiệt thật sự rất không muốn bỏ qua lúc khai giảng tí nào.

Lúc Hứa Kiệt xuất viện thì đã khai giảng được một tháng, hôm xuất viện lại đúng ngày cuối tuần, cậu lại có thể nghỉ thêm được một ngày.

Hứa Quan Hạo thật sự rất bất mãn chuyện cậu mới ra viện đã muốn đi học, theo y sắp xếp, cậu phải nghỉ ở nhà thêm tháng nữa rồi mới đi học.

Cơ mà chẳng mấy chốc, sự bất mãn của y đã chuyển sang chuyện khác.

Hứa Kiệt xuất viện về đến nhà, liền đem đồ đạc sách vở về phòng riêng chứ không phải phòng y nơi hai người vẫn cùng ngủ.

Phòng Hứa Kiệt là do chính tay y chuẩn bị cho cậu năm cậu 14 tuổi, nhưng cậu cũng không ngủ ở đấy nhiều. Ban đầu là vì không muốn rời xa y, rồi sau đó đến lượt y không muốn xa cậu. Sau đó mỗi lần hai người gây chuyện cậu mới lại dỗi chạy sang phòng mình. Thời gian hai người chia phòng lâu nhất là mấy tháng cãi nhau về chuyện của Nghiêm Nhiễm kia. Nhưng giờ Hứa Kiệt đã về lại phòng mình, lần này y căn bản không có lí do gì bắt cậu về ở với mình nữa.

Lúc Hứa Kiệt đang thu dọn sách vở thì nghe thấy tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra, thấy là y thì cũng chỉ thản nhiên quay đầu tiếp tục thu dọn.

Đứng từ sau nhìn cậu thu dọn sách vở gọn gàng bỏ lên giá sách, Hứa Quan Hạo thoáng hoang mang.

“Tiểu Kiệt......”

“Dạ? Cơm chín rồi ạ?”

“......”

Dọn xong quyển sách cuối cùng, Hứa Kiệt rốt cuộc cũng dứt mắt khỏi giá sách đi đến trước mặt y.“Gì thế anh?”

“Không có chuyện gì đâu, anh tới gọi em đi ăn cơm thôi.” Mất mát cúi đầu, Hứa Quan Hạo rầu rĩ nói một câu liền xoay người đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt tầm mắt đang hạ thấp cũng dần ngẩng lên.

Buổi tối, Hứa Kiệt tắm rửa xong trở lại phòng bắt đầu đọc sách, nhưng đọc chưa được bao lâu đã nghe hai tiếng gõ cửa nhè nhẹ, mở ra, Hứa Quan Hạo đi vào.

“Em mới tắm xong hả, không phải bác sĩ đã dặn đừng để vết thương dính nước sao.” Hứa Kiệt còn chưa kịp nói gì, Hứa Quan Hạo đã thấy tóc cậu hơi ướt, liền vội vàng vào phòng tắm lấy khăn ra lau tóc giùm cậu.




No comments:

Post a Comment