Sunday, June 21, 2015

[Free] chap 25


Yêu gì cho khổ, khồ gì mà yêu.

Thế mà em vẫn cứ đâm đầu vào như thiêu thân không sợ cháy







Hứa Quan Hạo cố gắng dùng giọng điệu tự nhiên nhất để nói: “Mấy ngày này trời hơi nóng, nên bị nóng trong người ấy mà.”

Dù Hứa Quan Hạo cố ra vẻ tự nhiên, nhưng gò má được Hứa Kiệt chạm vào lại không khống chế được mà ửng hồng. Hứa Kiệt sau khi cảm nhận được độ ấm trên gò má y, lòng chợt khựng lại, ngón tay theo bản năng vẫn cọ cọ trên gương mặt kia.

Ầm một tiếng, lần này đến cả Hứa Quan Hạo cũng cảm mặt mình nóng rực lên, nên hoảng sợ đứng bật dậy.

“Anh...... Đi toilet một chút.”

Sau khi Hứa Quan Hạo chạy vội chạy vàng, Hứa Kiệt liền hạ mắt xuống, cong môi cười.

Lúc Hứa Quan Hạo ra khỏi nhà vệ sinh, mặt cũng không đỏ như trước nữa, chỉ là tóc trên trán ướt sũng.

Hứa Quan Hạo có chút co quắp ngồi xuống, còn Hứa Kiệt vẫn giả vờ như không để ý, lấy tay sờ lên chén canh trên bàn. Thấy canh vẫn còn nóng, liền cầm đặt vào tay Hứa Quan Hạo.

“Anh ăn đi!”

Thấy ánh mắt Hứa Kiệt đảo qua khóe môi mình, Hứa Quan Hạo nhịn không được mìm cười, cũng không chối từ, bưng bán lên ăn.

Nhìn lại được, tâm tình Hứa Kiệt cũng tốt lên rất nhiều. Nụ cười bình thường không thấy hôm nay cũng lộ ra, làm Hứa Quan Hạo không kiềm được lén nhìn mấy lần

Buổi chiều, Hứa Quan Hạo vừa từ bên ngoài vào, mở cửa ra thì đã thấy Hứa Kiệt đang nằm trên giường xem TV, phút chốc đứng sững đó, nhịp tim thoáng vội vàng.

Hứa Kiệt nghe tiếng mở cửa mà không thấy ai vào, nên quay đầu xem thì thấy Hứa Quan Hạo mê luyến đứng nhìn mình, trong lòng lại dấy lên chút cảm giác bất đắc dĩ là buồn cười, nói luôn với cái người đang đứng đó: “Vào đi anh!”

Gật gật đầu, Hứa Quan Hạo cười một cái, tâm tình sáng khoái chạy lại ngồi bên giường cậu, nhìn cậu một cái liền cúi đầu.

“Khụ, chiều nay cũng không nóng lắm, hay ta ra ngoài đi dạo đi!”

Mấy lần trước báo sĩ bảo đã có thể xuống giường hoạt động nhưng mắt Hứa Kiệt chưa thấy gì nên không muốn đi. Hôm nay mắt đã ổn, nghe đến chuyện ra ngoài dạo Hứa Kiệt cũng không cự tuyệt, gật đầu đồng ý.

Trong vườn hoa, hai người đi dạo một vòng rồi tìm ghế đá ngồi xuống nghỉ ngơi, Hứa Kiệt vừa ngồi xuống, Hứa Quan Hạo liền lấy ly nước đã chuẩn bị sẵn đưa qua.

Uống mấy ngụm nước, Hứa Kiệt đưa ly cho Hứa Quan Hạo ý bảo y cũng uống đi. Y bị nóng trong người, miệng đầy mụn nước, cậu nhìn cũng thấy đau.

Khi hai người ngồi một lúc đang chuẩn bị về thì Hứa Quan Hạo nhận được một cuộc điện thoại. Nhìn màn hình di động thấy không thể không nhận, đành bảo Hứa Kiệt ngồi đấy đợi mình một lúc, còn y cầm di động sang bên nghe.

Hứa Quan Hạo đi rồi, Hứa Kiệt liền ngồi tựa lên ghế

“A Kiệt......”

Nghe thấy câu nói đầy kinh ngạc kia, Hứa Kiệt liền nhìn sang, thì thấy Nghiêm Nhiễm mặc đồng phục bệnh nhân đi tới, mừng rỡ hiện lên cả mặt

“A Kiệt, tớ nghe nói mắt cậu nhìn không được.” Vừa đến trước mặt Hứa Kiệt, nước mắt Nghiêm Nhiễm liền chảy xuống, lo lắng sốt ruột nhìn cậu

Khẽ cười, Hứa Kiệt đứng dậy.“Đừng lo, tớ ổn rồi, còn cậu? chắc không sao đâu ha!”

Biết tin Hứa Kiệt không sao, Nghiêm Nhiễm lại nhìn mắt cậu, quả thật nhìn cô, nên yên lòng, lau nước mắt trên mi.“Tớ không sao hết, bác sĩ nói mấy ngày nữa là có thể xuất viện rồi.”

“Thế thì tốt.”

Vươn tay nhẹ giữ lấy cố tay áo Hứa Kiệt, Nghiêm Nhiễm bĩu môi.“Cả tháng này, Hứa Quan Hạo lúc nào cũng cho người đứng canh trước cửa phòng cậu, không cho ai vào hết. Lần trước tớ muốn thăm cậu thì bị người ta chặn lại, còn nói trừ phi Hứa Quan Hạo đồng ý, nếu không không ai được tới thăm.”

“Tiểu Kiệt cần tĩnh dưỡng, tôi cho người canh chưng để đề phòng mấy kẻ vô công rồi nghề như cô đến quấy rầy nó.”

Thanh âm trầm thấp của Hứa Quan Hạo vang lên từ phía sau, làm Nghiêm Nhiễm hoảng sợ, quay ra liền nhìn thấy Hứa Quan Hạo vẻ mặt âm trầm đi từ phía sau Hứa Kiệt đi ra.

“A Kiệt......” Hoảng sợ nấp sau lưng Hứa Kiệt, Nghiêm Nhiễm lấy tay nhẹ giật giật áo Hứa Kiệt.

Thấy Hứa Quan Hạo nhìn sang, Hứa Kiệt vỗ vai Nghiêm Nhiễm.“Thôi muộn rồi, cậu về đi!”

Cắn môi, Nghiêm Nhiễm vụng trộm liếc nhìn Hứa Quan Hạo một cái, sau đó ngầng đầu nhìn Hứa Kiệt.“A Kiệt......”

“Về đi! Khi nào xuất viện tớ sang chơi.”

Nghe thấy thế, Nghiêm Nhiễm mới buông Hứa Kiệt ra.“Nói rồi đó, cậu nhất định phải sang nghe.”

“Ừ, về đi!”

Gật đầu, Nghiêm Nhiễm lúc này mới cẩn thận bước từng bước đi mất.

Đợi đến lúc Nghiêm Nhiễm đi rồi, Hứa Kiệt mới quay sang nhìn Hứa Quan Hạo, thì thấy y mặt đen xì, nhìn đâu cũng thấy lửa giận.

Bất đắc dĩ thở dài, Hứa Kiệt đi qua kéo tay Hứa Quan Hạo.“Chúng ta cũng về thôi!”

Trầm mặc nhìn Hứa Kiệt, bị cậu kéo đi y liền nắm chặt lấy tay cậu, nhưng vẫn chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ cùng Hứa Kiệt về lại phòng bệnh.

Sau đó, Hứa Quan Hạo vẫn cứ đeo cái mặt chèo queo không vui, đờ mặt ngồi bên giường chẳng chịu nói gì.

“Còn giận?”

Hứa Quan Hạo không ngờ mình khó chịu thế mà Hứa Kiệt vẫn còn mặt dày đi hỏi, phút chốc nộ khí nghẹn trong lòng lại phừng lên.

“Con nhỏ kia, nó lại đi mách lẻo.”

Nghe giọng điệu kia của Hứa Quan Hạo làm cậu không khỏi cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn chẳng chút thay đổi.“Nghiêm Nhiễm cũng đâu nói sai! Anh rõ ràng có sai người canh ngoài cửa.”

Lửa giận trong lòng phút chốc biết thành chột dạ, Hứa Quan Hạo nhớ ra mình đã đồng ý không cho người theo dõi cậu nữa.

“Anh chỉ cho người đứng canh, đề phòng có người quấy rầy em thôi mà.” Khí thế càng lúc càng thấp, Hứa Quan Hạo cúi đầu.

Hứa Kiệt thở dài, Hứa Quan Hạo nhất thời cứng đờ cả người, trong lòng cũng có chút thấp thỏm.

Thấy bộ dạng y thấp tha thấp thỏm, Hứa Kiệt vừa thấy buồn cười vừa chua xót, cuối cùng lấy một hộp thuốc mỡ nơi tủ đầu giường, kéo tay Hứa Quan Hạo bắt y ngẩng đầu lên.

“Tiểu Kiệt, anh......”

Mở hộp thuốc mỡ ra, Hứa Kiệt nhẹ bôi lên khóe môiy, làm y đang nói cũng phải dừng lại.

“Lần sau đừng thế nữa, em thật sự không thích anh làm thế đâu.” Nghiêm túc giúp y bôi thuốc, Hứa Kiệt thản nhiên nói.

Hứa Kiệt sau khi bôi thuốc xong, tay vừa rút ra liền bị Hứa Quan Hạo ôm chặt lấy.

“Tiểu Kiệt, anh biết anh sai rồi mà, anh cứ sợ...... em thích người khác, anh yêu em, anh không muốn ép em, nhưng anh cũng không muốn thấy em thích người khác, anh biết mình rất ti bỉ...... Nhưng, Tiểu Kiệt, đừng ghét anh, anh xin em.”

Lời Hứa Quan Hạo làm cậu không biết phải trả lời ra sao, cuối cùng chỉ có thể xấu hổ nâng tay lên vỗ vỗ lưng y hai cái, rồi cũng ôm lấy y.

Hứa Kiệt thân cận làm Hứa Quan Hạo an lòng hơn một chút, nhưng cậu không trả lời cũng cũng khiến y hiểu được. Hứa Quan Hạo lại ôm chặt cậu thêm chút nữa, hít sâu một hơi đè nén khổ sở trong lòng, sau đó mới dùng thần sắc như mọi khi mà buông cậu ra.

Chuyện Nghiêm Nhiễm hai người cứ thế không nhắc lại nữa, nhưng lúc cô xuất viện cậu vẫn giữ lời đi đưa. Hứa Quan Hạo dù bất mãn nhưng cũng không thể nói gì, chỉ lẽo đeo đi theo sau cậu.

“Cô, chú...... Cháu rất xin lỗi, chuyện lần này đề do cháu mà ra cả, cháu cam đoan, sau này chuyện này sẽ không xảy ra nữa, nhà mình cũng không cần xuất ngoại nữa.”

Thấy Hứa Kiệt thành khẩn giải thích, cha mẹ Nghiêm Nhiễm vẫn hơi ngượng ngùng, họ vẫn còn rất nhiều lời oán hận muốn trút lên cậu. Nhưng lớn cũng lớn rồi, ai lại chấp trẻ con, huống hồ con mình còn ôm tình cảm với người ta, lần trước vì chuyện xuất ngoại mà khóc lóc năn nỉ mãi, ai ngờ bất đắc dĩ đồng ý rồi lại thành ra thế này.

“Ba mẹ.” Thấy ba mẹ không tỏ vẻ gì khi Hứa Kiệt giải thích, Nghiêm Nhiễm hơi không bằng lòng, dậm dậm chân lắc lắc tay mẹ mình.

Nhìn nhau, cha Nghiêm lắc đầu thở dài.“Chắc cháu là Hứa Kiệt ha! Nhiễm Nhiễm nó không hiểu chuyện, mấy hôm trước Hứa tiên sinh cũng có qua gặp bác. Là do mấy bác không biết dạy con, Hứa tiên sinh xin ngài cứ yên tâm, lần này trở về tôi sẽ dạy lại con gái cho tốt, mong Hứa tiên sinh giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho nhà tôi.”

Hứa Kiệt không ngờ cha Nghiêm Nhiễm lại nói thế, Hứa Quan Hạo đứng sau cũng hơi đơ mặt, thấy Hứa Kiệt nhíu mày liền có chút bối rối.

“Ba, ba nói thế là sao.” Nghiêm Nhiễm thấy sắc mặt Hứa Kiệt hơi xấu hổ, lòng chợt thoảng thốt.

“Nhiễm Nhiễm, im miệng......” Mẹ Nghiêm mẫu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kêu.

Cha Nghiêm hơn nửa đời làm giáo sư, mang trong mình cốt khí văn nhân, nói xong liền thẳng lưng đứng đấy, nghiêm túc chờ Hứa Kiệt và Hứa Quan Hạo trả lời.

Bị cha Nghiêm nhìn bằng ánh mắt này đâm ra áy náy, Hứa Kiệt nhíu nhíu mày, thấy Hứa Quan Hạo chuẩn bị mở miệng thì cắt ngang.

“Cô, chú...... Xin lỗi, hai người cứ yên tâm, sau này sẽ không ai quấy rầy hai người nữa đây, còn nữa căn nhà lần trước mọi người bán đi bọn cháu cũng chuộc về rồi, cho nên......”

“Chuyện nhà cửa tôi không cần, chỉ cần Hứa tiên sinh đáp ứng không đến quấy rầy nhà tôi là tôi mừng rồi, thôi ta đi thôi.”

Cha Nghiêm thu dọn đồ đạc, nhìn mẹ Nghiêm ra hiệu đi thôi.

“Mẹ ơi, mẹ...... A Kiệt......” Nghiêm Nhiễm bị mẹ mình kéo đi, trước khi đi mắt đỏ ưng lên, vẫn quay đầu nhìn Hứa Kiệt.

Nghiêm Nhiễm cùng cha mẹ đi rồi, Hứa Quan Hạo vốn hơi mất hứng vì thái độ bọn họ, nhưng lúc nhìn sang gương mặt bình tĩnh của Hứa Kiệt thì lòng lại thấp thỏm.

“Tiểu Kiệt......”

Nâng chân bỏ đi, Hứa Kiệt không để ý đến Hứa Quan Hạo phía sau, về thẳng phòng bệnh mình. Thấy y cũng muốn vào liền đóng sầm cửa lại, nhốt y bên ngoài.

Ngạc nhiên, Hứa Quan Hạo không ngờ mình lại bị nhốt bên ngoài, phút chốc càng thêm khẩn trương.

Hứa Kiệt về đến phòng mặt mũi vẫn đen xì, nằm lên giường liền kéo chăn trùm lên.

Hứa Kiệt không ngờ mình nằm xuống tí đã ngủ quên mất, lúc tỉnh lại đã về chiều.

“Tiểu Kiệt, em tỉnh rồi.”

Đang định dậy thì khựng người lại, Hứa Kiệt né tay Hứa Quan Hạo, tự mình ngồi dậy.



No comments:

Post a Comment