Sunday, June 21, 2015

[Free] chap 24

Yêu không chút toan tính




Hứa Kiệt mà tắm rửa, thì dù Hứa Quan Hạo không giúp cũng phải có người khác giúp, nhưng nếu người khác giúp, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã làm y hai mắt đằng đằng sát khí.

Thân thể Hứa Kiệt ngoại trừ y ra làm saocó thể để cho người khác thấy.

Nắm chặt tay thành quyền, Hứa Quan Hạo nhìn Hứa Kiệt đáng thương nói:“Tiểu Kiệt, để anh giúp em tắm đi! Anh biết em không thoải mái......”

Vừa nghe thấy giọng điệu đáng thương này của y, Hứa Kiệt liền trầm xuống, trước kia chỉ cần Hứa Quan Hạo để lộ cái vẻ đáng thương thì cậu sẽ thấy khó chịu, thấy vô lực. Nhưng giờ thấy Hứa Quan Hạo như thế, cậu lại có cảm giác rất bất đắc dĩ, một người rõ ràng lớn hơn cậu mười tuổi lại ra vẻ cẩn trọng đến mức đáng thương với cậu, cậu từng không muốn thấy, không muốn để ý đến một Hứa Quan Hạo như thế, nhưng kiếp này cậu lại......

“Thôi được rồi, anh giúp em tắm đi!”

Mấp máy năng mắt lên, Hứa Quan Hạo nói giọng đan xen giữa vui mừng cùng kinh ngạc.“Tiểu Kiệt !” Không chút đắt đo chạy tới ôm chặt lấy Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo giọng điệu nghe ra hơi run rẩy.“Em không cần phải đề phòng anh đâu, anh sẽ không lợi dụng lúc em đang khó khăn mà làm gì hay bắt buộc gì em, anh yêu em, nhưng anh sẽ chờ, chờ đến ngày em cũng yêu anh.”

Trên mặt Hứa Kiệt thoáng chút ngượng ngùng, lời này của y đâu khác gì đang tỏ tình đâu. Cho dù biết Hứa Quan Hạo thích mình, nhưng dù là kiếp trước hay là kiếp này thì đây cũng là lần đầu tiên y chính thức tỏ tình, lại còn kèm theo câu sẽ đợi đến lúc cậu cũng yêu y.

Hứa Quan Hạo nói xong, mặt cũng ửng đỏ, buông Hứa Kiệt ra nhìn nhìn, thấy trên mặt cậu cũng không thấy có chút gì bất bình thường mới yên lòng, sau đó ho nhẹ một cái rồi mới đem cậu vào phòng tắm.

Hứa Quan Hạo đầu tiên giúp cậu mang mũ ngăn nước, rồi đổ nước ấm vào bồn tắm, sau đó mới giúp cậu thay quần áo.

Lúc cởi quần áo cho cậu, y không khỏi ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng thấy mấy vết bầm xước trên người cậu thì lại lại đau lòng, cũng quên luôn cái gì gọi là ngượng ngùng, chỉ nhẹ tay cởi áo, rồi đỡ cậu ngồi vào bồn tắm.

Sau vụ tai nạn giao thông này, vết thương lớn nhất của Hứa Kiệt là thương trên đầu, nhưng trên người cậu cũng có không ít vết thương khác. Lưng bị bầm một mảng lớn, bả vai cũng hơi sưng đỏ, trên đầu gối có vết cắt, mấy vết thương này làm cậu đau đớn không thôi, nên mới khò lòng tắm rửa.

Hứa Kiệt ban đầu còn thấy xầu hổ và khó chịu, cơ mà chỉ mấy chốc đã bình tĩnh trở lại, bởi vì cậu có thể cảm nhận được sự dịu dàng, yêu thương của y qua từng động tác, từng sự đụng chạm, làm lòng cậu không khỏi ấm áp.

Hứa Quan Hạo vừa giúp cậu tắm, vừa hỏi mấy vết thương có đau không, giữa chừng còn đau lòng mà đặt lên trán cậu vài nụ hôn, hệt như lúc Hứa Kiệt còn nhỏ.

Năm Hứa Kiệt năm tuổi thì được y mang về nhà. Khi ấy tình hình côi nhi viện cũng không tốt mấy, điều kiện chăm sóc mấy đứa nhỏ cũng không đầy đủ, nên lúc về cậu hơi bẩn. Ông bà Hứa, đặc biệt là bà Hứa thấy vậy thì ra vẻ ghét bỏ, nhưng khi đó Hứa Quan Hạo lại rất thích cậu, vẫn khăng khăng ôm cậu vào lồng ngực, rồi còn tự mình mang cậu vào phòng tắm tắm rửa. Ngày ấy, trên mặt tiểu Hứa Kiệt tràn ngập bất an, hoảng hốt nhìn quanh nhìn quất. Hứa Quan Hạo vừa đau lòng vừa dịu dàng giúp cậu tắm rửa thật thoải mái. Từ đó cậu càng lúc càng ỷ lại vào Hứa Quan Hạo, chỉ cần y đi đâu về đến nhà, cậu sẽ như cái đuôi lẽo đẽo bám theo sau y.

Mỗi lần tắm rửa, cậu càng thích được y tắm cho, mọi chuyện cứ thế diễn ra cho đến năm cậu lên mười, lúc ấy Hứa Quan Hạo thấy cậu lớn rồi, chắc đã tự mình tắm được nên cũng không giúp cậu nữa. Khi đó vì chuyện này mà cậu nhóc Hứa Kiệt chẳng mấy khi khóc còn mít ướt một lần. Cơ mà sau một quãng thời gian tự mình tắm rửa, Hứa Kiệt cũng quen dần, không bắt y giúp mình nữa, trừ khi đau ốm gì đó thì Hứa Quan Hạo sẽ lau người, lau mặt giùm cho.

Hai người đã ở chung với nhau lâu lắm rồi, trong sinh hoạt cũng tràn ngập những kỉ niệm đáng nhớ. Chỉ cần xúc động một chúc liền sẽ nhớ đến những cảm xúc ban sơ này.

Hứa Quan Hạo giúp Hứa Kiệt tắm rửa xong, thì mắt cậu đã có chút chua xót, chớp chớp mấy lần, mới đè nén được cái cảm xúc đột nhiên dâng trào này.

Cậu vốn dĩ không thể hận được Hứa Quan Hạo, giữa hai người đã có quá nhiều cảm tình, mà y lại là người duy nhất mang đến cho cậu cảm giác an tâm và ấm áp. Dù lúc sống lại cậu đã quyết tâm không thể để mình bị y giam lại nữa, Dù lúc phát hiện mình bị theo dõi cậu đã thề với mình mình nhất định phải rời khỏi y, nhưng vốn dĩ cậu không cách nào thoát khỏi sợi dây ràng buộc với Hứa Quan Hạo. Tất cả những cảm giác ấm áp, an tâm, vui vẻ, hạnh phúc...... Tất cả đều do Hứa Quan Hạo mang đến cho cậu, cậu muốn hận y nhưng lại không được. Người này đã cho cậu quá nhiều điều, gần như là tất cả những gì cậu có.

Hứa Quan Hạo dịu dàng rửa sạch từng tấc da tấc thịt của cậu, rồi sau khi dội sạch sữa tắm liền dìu cậu ra khỏi bồn, đắp khăn tắm lên.

Lúc giúp Hứa Kiệt lau người, Hứa Quan Hạo cơ hồ ôm cả người cậu vào lòng, cùng cùng cảm thán mà cười nói một cậu.“Tiểu Kiệt thật sự đã trưởng thành rồi, trước kia lúc nào tắm xong cũng bắt anh ôm ra ngoài.”

Hứa Quan Hạo nói câu này xong, Hứa Kiệt liền đỏ mặt. Cậu nhớ đến ngày xưa mình thật sự rất ỷ lại vào y, mà y hầu như cũng cưng chiều cậu quá mức.

Thấy Hứa Kiệt đỏ mặt, Hứa Quan Hạo cong cong khóe mi mỉm cười, động tác tay cũng không trì hoãn, lau người xong thì giúp cậu thay đồ lót, rồi mặt đồ bệnh nhân sạch sẽ vào.

Sau khi đỡ Hứa Kiệt ra khỏi phòng tắm, Hứa Quan Hạo lại lấy bình thuốc mỡ, bôi lên mấy vết bầm tím trên người cậu.

Lại nửa tháng nữa trôi qua, vụ tai nạn kia xảy ra cũng đã hơn hai tháng. Lúc trước khi Hứa Kiệt tỉnh lại bác sĩ đã nói khoảng một tháng sau thì cậu sẽ nhìn lại được, giờ đã qua một tháng, nhưng mắt cậu vẫn chưa có tiến triển gì.

Điều này làm Hứa Kiệt rất nôn nóng. Sau một tháng trời sống trong bóng tối, chỉ cần nghĩ đến chuyện cả đời này sẽ mãi như thế, cậu sẽ nôn nóng không chịu được. Vì cậu sợ, màn đêm vô tận này thật sự rất khủng khiếp.

Sau khi Hứa Quan Hạo bàn luận với bác sĩ xong về lại phòng bệnh, thì thấy Hứa Kiệt đang ngồi trên giường hướng mặt về phía cửa sổ. Mấy ngày nay tâm tình cậu vẫn không tốt, y biết là vì cậu lo chuyện mắt mình. Y cũng thế, cũng sốt ruột, cũng cứ đau lòng mãi.

Nghe thấy tiếng bước chân, Hứa Kiệt ngồi đấy cũng không động đậy, mấy ngày nay đều dựa vào thính giác, cậu gần như đã phân biệt được tiếng bước chân của Hứa Quan Hạo. Nhưng chuyện này càng làm cậu tuyệt vọng, nghe bảo người mù tai thính lắm, không lẽ cậu thật sự sẽ mù luôn sao?

Nhăn mày, cậu lộ ra nét mặt khó chịu làm Hứa Quan Hạo nhìn thấy càng thêm đau lòng.

Không chút chần chừ nhẹ nhàng bước lên ôm Hứa Kiệt vào lòng, Hứa Quan Hạo vừa ôm vừa vỗ vỗ lên lưng cậu.

“Đừng buồn, anh vừa hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ bảo máu bầm trong não em đã tan đi nhiều rồi, chẳng mấy chốc nữa em sẽ thấy được tôi.”

Ôm chặt lấy Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt chôn đầu vào lòng y.“Nhưng đã hơn một tháng rồi.”

An ủi vuốt vuốt lên lưng cậu, Hứa Quan Hạo nhẹ giọng dỗ dành.“Bác sĩ kêu ít nhất một tháng mà, giờ cũng mới có một tháng chớ mấy, em rồi sẽ nhìn lại được thôi, đừng sợ.”

Hứa Kiệt không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ tiếp tục chôn đầu vào lòng y.

Qua một lúc lâu sau, Hứa Quan Hạo mới buông cậu ra, vuốt ve gương mặt cậu.“Anh sẽ mãi mãi ở bên em, được không?.”

Gật đầu, Hứa Kiệt vươn tay nắm lấy tay y.

......

Tâm tình Hứa Kiệt không tốt, trong lòng Hứa Quan Hạo lại càng sốt ruột, nhưng y cũng chẳng nói gì mà chỉ an ủi Hứa Kiệt. Qua mấy ngày thì quanh miệng mọc toàn mụn nước, nóng trong người đến cổ họng cũng bị viêm ăn cơm chẳng thấy ngon.

Ngày Hứa Kiệt nhìn lại được, chính là lúc giữa trưa khi Hứa Quan Hạo ddnag đút cơm cho cậu. Lúc ấy đang nhai ngụm cơm cuối cùng, Hứa Kiệt liền có cảm giác mắt mình tê rần, nhưng cũng chỉ nhíu mày rồi thôi không để ý nữa. Cứ thế cho đến một lúc sau, tự nhiên lại thấy chói mắt, nên vươn tay dụi dụi vài cái, bỗng nhiên chợt nhận ra cái cảm giác chói mắt này không phải là vì ánh sáng sao? Hơn một tháng chìm trong bóng tối nên khi cảm nhận được ánh sáng cậu không thích ứng kịp, cảm nhận được ánh sáng rồi thì vài phút sau, bóng người còn mơ hồ trước mắt cũng dần rõ ràng.

Lúc này Hứa Quan Hạo còn đang cúi đầu lấy chén canh từ trong bình dữ ấm ra.

“Anh bảo đầu bếp nấu canh sườn với mướp đắng, ăn cho hạ hỏa.” Lấy xong, Hứa Quan Hạo nhấp thử một ngụm kiểm tra độ ấm rồi mởi ngẩng đầu cầm thìa đút lên miệng cậu.

Dù thìa canh đã đặt trước miệng nhưng cậu vẫn không thèm nhếch môt, chỉ bình tĩnh nhìn Hứa Quan Hạo, làm Hứa Quan Hạo thấy hơi kỳ kỳ.“Sao thế?”

“Còn bảo em hạ hỏa hả, anh mới cần uống thêm canh vào đấy.”

Bàn tay cầm thìa thoáng run rẩy, Hứa Quan Hạo làm đổ canh lên quần áo Hứa Kiệt, thấy thế như chợt tỉnh lại, buông thìa và bát xuống, nhìn cậu đầy vui sướng và ngỡ ngàng.

“Tiểu Kiệt, mắt của em......” Huơ huơ tay trước mặt Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo thấy ánh mắt cậu dịch chuyển theo động tác tay của mình, liền kích động nào qua ôm chầm lấy cậu, cơ mà lát sau đã vội buông, chạy vội chạy vàng đi tìm bác sĩ.

Lúc bác sĩ kiểm tra cho cậu, Hứa Quan Hạo vẫn luôn đứng nhìn phía sau, đợi bác sĩ kiểm tra xong liền chạy đến hấp tấp hỏi han.

“Hứa tiên sinh yên tâm, máu tụ trong đầu bệnh nhân đã tan hết, thị lực cũng khôi phục hoàn toàn.”

Sau khi bác sĩ đi rồi, Hứa Quan Hạo mới tươi cười ngồi xuống bên giường.

Hứa Quan Hạo cười đến rạng ngời mà ngồi đấy, còn chưa nói gì, Hứa Kiệt đã vươn tay ra sờ sờ mặt y. Động tác đột ngột này làm y hơi ngỡ ngàng. Lúc tay cậu sờ sờ lên mặt mình, Hứa Quan Hạo hạ thấp tầm mắt, giấu đi niềm vui sướng cùng ngượng ngùng trong khóe mi.

“Anh gầy dữ quá, nhìn nè, khóe môi toàn mụn nước không.” Lúc không nhìn thấy gì cậu đã cảm nhận được y gầy đi rồi, nhưng khi nhìn được, cậu vẫn không ngờ Hứa Quan Hạo lại gầy đến thế. Cả hai má đều hóp lại, bên môi toàn mụn nước, vì mệt mỏi mà trong mắt vằn vèo đầy tơ máu, người này nhìn qua tiều tụy đi nhiều quá.

Ho nhẹ một tiếng, Hứa Quan Hạo vì trên mặt hơi ngứa ngứa, muốn tránh nhưng lại tiếc, cũng chỉ có thể nhẫn nại mà ngồi đờ ra đó.

No comments:

Post a Comment