Saturday, June 20, 2015

[Free] chap 23


Có cố lơ đi thì khoảng cách giữa hai ta vẫn còn đó



  




Chỉ một câu "xin lỗi" của Hứa Kiệt đã làm lòng ông chùng xuống rồi, vậy mà lại còn thêm mấy chữ ‘Nhậm tiên sinh’, tìm tâm trặng ông càng chẳng thể tốt lên.

Đứng lên khỏi ghế, Nhậm Lịch sắc mặt âm trầm, nhưng ông cũng chẳng nói gì nữa, bởi vì Hứa Quan Hạo đã trở lại.

Hứa Quan Hạo vào phòng thì thấy Nhậm Lịch, nụ cười vốn đang hằn trên môi trong phút chốc biến mất, thay vào đó là gương mặt âm trầm, hai mắt lạnh lùng nhìn Nhậm Lịch, chỉ thế thôi cũng đã đủ làm ông phải nuốt lại những lời muốn nói.

“Họ nhậm kia!” Hứa Quan Hạo giận dữ nhấn từng chữ một, Nhậm Lịch cả người thoáng cứng lại, chủ yếu là mấy bữa nay ông bị Hứa Quan Hạo đập cho hai trận, mà lúc ấy ánh mắt y vẫn ngoan cố như thế, giờ nhớ lại ông vẫn thầm thấy sợ hãi.

“Hứa Quan Hạo...... Anh uống thuốc rồi chứ?” Nằm ở trên giường, Hứa Kiệt nghe thấy cách gọi kia cùng tiếng thở nặng nề của Nhậm Lịch một bên, nên đành hỏi một câu.

Tặng cho Nhậm lịch thêm một ánh mắt hung tợn, Hứa Quan Hạo đi đến bên giường, Nhậm Lịch liền tự động tránh ra.

“Uống rồi.” Ngồi vào bên giường, Hứa Quan Hạo cầm lấy tay Hứa Kiệt, vừa mở miệng liền đổi giọng, dịu dàng đáp trả.

Gật gật đầu, Hứa Kiệt cũng cầm lấy tay y, thì nghe thấy Nhậm Lịch cứng ngắc nói:“Tiểu Vũ, Cha còn có chuyện đi trước nha.”

Dù không nhìn thấy nhưng Hứa Kiệt cũng đoán được Hứa Quan Hạo đã làm gì. Nhậm Lịch không cờ cậu đáp đã vội vàng bỏ chạy.

“Em là Hứa Kiệt, họ Hứa tên Kiệt, tên anh đặt ......” Nhậm Lịch vừa đi, Hứa Quan Hạo liền cường điệu nói ra một câu, cơ mà thật ra còn có một câu y không dám nói ‘Tên là anh đặt, người cũng là của anh, ai cũng đừng hòng cướp’.

Đối với loại hành vi mang tâm lý chiếm hữu này của y, Hứa Kiệt đã quá quen thuộc, cũng chỉ nhẹ cong môi cười một cái rồi thôi không nói gì nữa.

“Tiểu Kiệt, không lẽ thằng chả còn muốn bắt em đi.” Vừa nhắc đến chuyện này, y liền khẩn trương, dù giờ y còn có thể ép Nhậm Lịch không được mang Hứa Kiệt đi, nhưng y lại sợ chính cậu muốn cùng ông ta đi mất.

Nhắm chặt mắt, Hứa Kiệt trong lòng thở dài.“Em không đi đâu.”

Hai mắt sáng lên, Hứa Quan Hạo thầm kinh hỉ.“Em không đi ư, Tiểu Kiệt...... Em sẽ ở lại bên anh sao.”

Gật gật đầu, Hứa Kiệt không nói gì nữa, lúc nãy khi Nhậm lịch ướm hỏi đột nhiên cậu chẳng muốn đi nữa. Ý nghĩ này cũng đột ngột dấy lên như khi cậu muốn đi, vì sao lại không đi nữa ư, thật ra cậu cũng chẳng biết, có lẽ chuyện lần này đã khiến cậu nhận ra tình cảm của mình với y. Sống cùng nhau hơn 10 năm trời, Hứa Quan Hạo đã trở thành một phần cuộc sống của cậu. Kiếp trước cậu chưa từng rời khỏi y nên cũng không nhận ra, nhưng kiếp này, suýt chút nữa cả hai người đã tách xa nhau. Cậu vẫn còn nhớ rõ tâm tình mình mấy ngày ấy, và cả bây giờ. Dù cố phủ nhận đến mấy, dù giận y đến mấy, thì lúc cậu yếu ớt nhất, người cậu muốn gặp nhất vẫn chính là y.

Còn về vấn đề tâm tư của Hứa Quan Hạo đối với cậu hay về sau hai người sẽ ở với nhau kiểu gì, chuyện này cậu theo bản năng không tính đến, cậu chỉ biết giờ đây cậu không muốn rời khỏi y, tuyệt đối không muốn

Lời Hứa Kiệt làm Hứa Quan Hạo vui vẻ cả ngày, cậu nghĩ đến chuyện cả đêm qua y không ngủ nên định kêu y đi nghỉ, nhưng Hứa Quan Hạo lúc này lại không muốn ngủ, hơn nữa cũng không muốn bỏ cậu mà đi, cả ngày cứ ngồi trong phòng bệnh cùng cậu. Đương nhiên cũng cón một nguyên nhân khác là sao y có thể để mấy cô y tá giúp cậu đi vệ sinh, đút cơm cho cậu này nọ được chứ.

Đến tối, Hứa Quan Hạo lau mặt và tay cho cậu, còn giúp cậu xoa bóp chân tay, đợi đến khi y thu dọn đồ đạc xong, Hứa Kiệt mới dục y nhanh về.

Lúc sắp đi, Hứa Quan Hạo vẫn có chút lưu luyến không muốn đi, ngồi thêm nửa giờ nữa, đến lúc cậu kêu mệt y mới chịu về.

“Tiểu Kiệt...... em có thể hôn chúc anh ngủ ngon chứ?” Do dự đứng trước giường bệnh, Hứa Quan Hạo lại ngồi xuống, hơn nửa ngày mới dám nhỏ giọng hỏi một câu.

Mà Hứa Kiệt vốn đã sớm hơi lo chuyện sao mãi y không đi, hôm nay Hứa Quan Hạo lo cho cậu cả ngày, ngày hôm qua lại một đêm không ngủ, Hứa Kiệt hơi lo lắng, cơ mà nghe xong câu này, lo lắng trong lòng lại hóa thành bất đắc dĩ.

Bất đắc dĩ hơi mím môi, Hứa Kiệt hạ giọng nhẹ bảo.“Anh qua đây.”

Thoáng tươi cười, Hứa Quan Hạo vội chạy qua đặt trán trước môi cậu, Hứa Kiệt lấy tay sờ sờ vị trí liền trực tiếp hôn nhẹ lên.

“Rồi đó, giờ mau về đi!”

Lấy tay sờ trán, Hứa Quan Hạo nhìn Hứa Kiệt bằng ánh mắt vừa dịu dàng vừa yêu thương, ừ một tiếng rồi giúp Hứa Kiệt sửa sang lại chăn đệm rồi mới chịu về.

Ngày hôm sau, Hứa Kiệt tỉnh lại một lúc lâu rồi mà Hứa Quan Hạo vẫn chưa đến, lúc y đến mới cất tiếng nói, Hứa Kiệt đã liền nhíu mi.

“Anh sao vậy? Sao lại mang khẩu trang.”

Hứa Quan Hạo vừa đến liền đỡ cậu ngồi dậy, rồi vào nhà vệ sinh giúp cậu đánh răng sửa mặt.

“Ừm, hơi cảm chút, anh sợ lây qua em.” Hứa Quan Hạo thì thấy cậu nhíu mày nên vội nói thêm:“Em ăn sáng xong rồi anh đi nhờ bác sĩ xem lại xem.”

Hứa Quan Hạo nói như vậy, Hứa Kiệt cũng gật gật đầu, nhưng vẫn vươn tay ra chạm lên trán y, hình như cũng hơi nóng thật.

Đợi đến lúc cậu ăn sáng xong, Hứa Quan Hạo liền đi tìm bác sĩ, sau đó một y tá đến nói với cậu y bận chút việc, chắc phải hai giờ mới qua được.

Hai giờ tả hữu, Hứa Quan Hạo như hộ sĩ nói cho Hứa Kiệt như vậy về tới phòng bệnh, Hứa Kiệt thủ hạ đụng đến Hứa Quan Hạo dán băng dán mu bàn tay, trong lòng trong lúc nhất thời có chút sáp.

“Anh về nghỉ đi!”

“Thôi không cần đâu, lúc nãy anh truyền cũng đã ngủ chút rồi, giờ không mệt nữa.” Giọng nói y vẫn luôn dịu dàng như thế, dĩ nhiên vẫn không quên kèm theo chút cưng chiều và vui vẻ.

Trong lòng đột nhiên thấy h trướng trướng, Hứa Kiệt kéo hai tay đặt trong lòng mình.

Động tác của cậu làm y không khỏi mỉm cười, cả người cũng hơi rướn về phía trước một chút. Nhưng lại lo lây cảm cho cậu, nên Hứa Quan Hạo vẫn mang khẩu trang cách xa Hứa Kiệt ra một chút.

“Anh nhờ y tá mang đến cái giường đặt cạnh em đi.” Không bảo Hứa Quan Hạo về nữa, Hứa Kiệt ngẫm nghĩ rồi nói.

Mắt sáng lên, nghe đề nghị của Hứa Kiệt, điều đầu tiên Hứa Quan Hạo nghĩ đến chính là việc mình có thể ngủ cùng Hứa Kiệt, nên liền vui mừng đồng ý, chạy đi tìm y tá.

Thấy y vui vẻ, Hứa Kiệt cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà cười một tiếng.

Hứa Quan Hạo làm việc rất nhanh chóng, y tá chẳng mấy chốc đã chuyển một cái giường qua, đặt bên cạnh Hứa Kiệt, hai chiếc giường đặt rất gần nhau. Y tá vừa đi, Hứa Kiệt liền bảo Hứa Quan Hạo lên nằm nghỉ.

Hứa Quan Hạo vẫn nắm lấy một tay Hứa Kiệt, nói cậu muốn gì thì gọi y dậy, chờ đến lúc Hứa Kiệt chịu đã mới chịu nằm lên giường, chưa đến 5 phút đồng hồ đã thiêm thiếp ngủ.

Giường hai người thật sự rất gần, nếu không phải sợ lây cảm cho Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo đã bảo y tá ghép hai chiếc giường lại với nhau rồi. Y ngủ rồi, tay hai người vẫn nắm chặt lấy nhau, Hứa Kiệt kéo tay y nhét vào trong chăn mình, nghe tiếng thở trầm ổn của Hứa Quan Hạo, lòng cậu vừa hơi đau lại ân ẩn có chút cảm động.

Trong khoảng thời gian này Hứa Quan Hạo nhất định đã rất mệt mỏi. Lần này sốt có lẽ cũng không phải là vì trúng gió. Lần trước chạm vào y cũng đủ làm cậu nhận ra y gầy đi nhiều lắm. Ngẫm lại cũng biết, lúc trước cậu hôn mê bất tỉnh, giờ lại thành ra cái dạng này, Hứa Quan Hạo tuyệt đối không lo ít hơn cậu, y có lẽ còn sợ mắt cậu không lành hơn cậu. Cậu vẫn luôn tự ý thức được địa vị của mình trong lòng y, có lẽ chẳng ai có thể so sánh được.

Nhắm mắt lại, Hứa Kiệt cong môi nhẹ, chẳng mẫy chốc cũng ngủ thiếp đi.

Hứa Quan Hạo bị bệnh ba ngày, thì suốt ba ngày này vẫn luôn ngủ trên chiếc giường đặt cạnh cậu, cả tối cũng không về. Đêm đầu Hứa Kiệt còn khuyên hai câu, cuối cùng lại nghĩ có khi y ngủ lại đây mà còn đỡ hơn phải chạy hai ba vòng về nhà, nên cũng đành kệ y muốn làm gì làm.

Trong ba ngày này, Hứa Kiệt có cảm giác như hai người là bệnh hữu (Bạn cùng bị bệnh *vò đầu* tìm không ra từ thay thế thích hợp), Hứa Quan Hạo luôn nằm đó cạnh cậu, còn cậu quanh người treo bao nhiêu máy móc, hai người cứ thế nằm cạnh nhau như hai người bệnh cùng phòng.

Nhưng may mà, ba ngày sau Hứa Quan Hạo đã khỏi. Bệnh y vừa lành, liền lặng thầm ghép hai chiếc giường lại sát cạnh sau. Rốt cuộc lúc Hứa Kiệt sờ sờ thì phát hiện ra, nhưng đối với động tác nhỏ này của y, Hứa Kiệt cũng chỉ trầm ngâm làm như không biết, tùy ý y.

Hơn nửa tháng nằm trên giường, Vết thương sau khi phẫu thuật cũng chậm rãi khép miệng, bác sĩ cũng dần bỏ bớt mấy máy móc quanh người cậu, cũng đồng ý để Hứa Kiệt có thể ra ngoài đi dạo.

Sau khi Hứa Kiệt có thể tháo máy móc mà đi lại, chuyện phải làm đầu tiên chính là tắm rửa, cơ mà giờ cậu nhìn không được, trên đầu còn có vết thương, hơn nữa kiểu gì Hứa Quan Hạo cũng đòi giúp, cho nên dù rất muốn tắm nhưng cậu vẫn im không nói gì, chỉ cố chịu dù chẳng thoải mái, cứ thế cho đến khi bị Hứa Quan Hạo phát hiện.



Hứa Quan Hạo giọng điệu suy sụp hoàn toàn.“Tiểu Kiệt, anh biết vì sao em không muốn để anh giúp em.” Dùng sức cắn cắn môi, Hứa Quan Hạo cố đè nén đau đớn trong lòng.

Kiểu gì rồi cũng phải đổi khác, nếu là Hứa Kiệt trước đây, sẽ không phòng bị y trong mấy chuyện này, nhưng giờ cậu đã biết tình cảm của y với mình, đã bắt đầu phòng bị, tránh né mấy hành động thân mật này. Mấy nay ở chung với nhau làm y nghĩ Hứa Kiệt vẫn có thể đối xử với y như trước, nhưng thực ra đâu thể...... Cũng đúng, làm sao có thể chứ, dù là ai cũng đâu thể đề phòng kẻ tiểu nhân luôn có ý đồ với mình chứ!

Chuyện Hứa Kiệt đề phòng mình làm Hứa Quan Hạo rất khó chịu, nhưng nếu để người khác giúp cậu, nhìn thấy thân thể cậu, Hứa Quan Hạo vừa nghĩ thôi đã không thấy thoải mái.

Hứa Quan Hạo suy sụp làm Hứa Kiệt cũng không chịu nổi, cậu không muốn để y giúp mình, cũng không phải chỉ vì tình cảm của y, mà cũng là vì cậu hơi xấu hổ. Cậu đã lớn thế rồi, lúc trước vì ốm nên mới phải nhờ y giúp đi vệ sinh, còn còn kêu y tắm giùm...... Cậu không muốn Hứa Quan Hạo hầu hạ cậu, nhưng về mặt tâm lý cũng không muốn để người ta giúp, nên mấy ngày nay vẫn thầm chịu đựng.





No comments:

Post a Comment