Friday, June 19, 2015

[Free] chap 22

Bầu trời ngoài chấn song xinh đẹp là thế, xa người rồi mới biết bão bùng bao nhiêu...



“Em......” Mở miệng, Hứa Kiệt trong lòng thở dài, nên nói như thế nào đây? Kiếp trước cậu bị Hứa Quan Hạo giam lại, nên kiếp này mới muốn trốn khỏi y, một tháng này, ban đầu cậu còn bị sự dịu dàng của y mê hoặc, nhưng sau khi biết y cho người theo dõi mình, sự không cam lòng và giận dữ của kiếp trước lại sôi lên làm cậu quyết tâm muốn rời khỏi y, đặc biệt là sự xuất hiện của cha ruột làm khao khát tình cha lại trỗi lên.

Cơ mà Ngày đó Hứa Quan Hạo nói ra sự thật, quả thật đã khiến cậu thất vọng với Nhậm Lịch, nhưng khi đó cậu chỉ muốn rời bỏ y, hơn nữa sự thất vọng đối với ông cũng chỉ là vì ảo tưởng của mình lúc trước, nên lợi dụng ông để bỏ đi là được rồi, còn cậu cũng chẳng mong đợi gì ở ông nữa.

“Tiểu Kiệt, đừng rời bỏ anh, anh...... Biết em không chấp nhận được chuyện anh yêu em, nhưng anh cam đoan, về sau anh tuyệt đối sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, nếu em không thích anh làm gì thì cứ nói, anh nhất định sẽ sửa. Chỉ xin em đừng đi...... Xem như anh cầu xin em được không.”

Hơi mím môi, Hứa Kiệt trầm ngâm một lúc thật lâu mới mở miệng nói một câu.“Anh vẫn cho người theo dõi em, lần trước anh nằm viện đã hứa sẽ không theo dõi em nữa rồi.”

“Sao em biết?” Hứa Quan Hạo sửng sốt nói, sau đó mới đổi giọng.“Ai nói cho em biết, Nghiêm Nhiễm sao?”

Giọng điệu thay đổi của y làm Hứa Kiệt nhăn mày. “Anh lại định đi uy hiếp bạn ấy sao?”

“Quả nhiên là nó, khả......” Hứa Quan Hạo nói được nửa, thì thấy cậu buông tay y ra, hơn nữa mặt mày khó coi mà nhăn mày, rõ ràng là mất hứng.

“Tiểu Kiệt......”

“Hứa Quan Hạo, em ghét nhất chỗ này của anh, anh cho người đi uy hiếp cả nhà Nghiêm Nhiễm rồi lại còn cho người theo dõi em, anh hỏi vì sao em muốn bỏ anh mà đi hả? Vì thế đấy.”

Nghe thấy Hứa Kiệt nói hai chữ "ghét nhất", Hứa Quan Hạo trong lòng đau xót, mặt trắng bệch ra.

“......Lần nào cũng là vì Nghiêm Nhiễm, Tiểu Kiệt...... Em thật sự rất thích cổ sao?”

Có chút đau đầu mà nhíu chặt mày, Hứa Kiệt không nói gì, đến lúc này mà Hứa Quan Hạo còn để ý mỗi chuyện cậu có thích Nghiêm Nhiễm hay không.

Đang lúc mặt Hứa Quan Hạo trắng bệch ra, trong lòng thầm khó chịu, đột nhiên nghe tiếng Hứa Kiệt bất đắc dĩ nói một câu.“Em không thích cổ.”

Ngay lập tức ngẩng đầu lên, Hứa Quan Hạo vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.“Thật sao?”

Hơi mím môi, Hứa Kiệt hừ một tiếng trong mũi.“Ừm.”

Phút chốc giọng nói mới nãy còn ảm đạm liền trở nên vô cùng thoải mái.“Tiểu Kiệt, con nhỏ Nghiêm Nhiễm vốn không xứng với em, nó nói chuyện này chẳng qua là để em giận anh thôi......”

“Chẳng lẽ nếu cô ấy không nói cho em biết thì chuyện anh uy hiếp người ta, giam thị người ta sẽ thay đổi được sao!” Nhịn không được cắt ngang lời Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt hơi cất cao giọng nói.

“Anh, anh chỉ lo nên mới nhờ người quan tâm em thôi chứ có theo dõi gì đâu.” Hứa Kiệt nổi giận, Hứa Quan Hạo nhận thấy cậu giờ giận thật rồi, phút chốc giọng điệu có chút khẩn trương.

Nhắm chặt mắt, Hứa Kiệt thở dài có chút vô lực mầ nói:“Em ghét anh thế lắm. Hứa Quan Hạo, em không cần anh lúc nào cũng chú ý đến em, em muốn tự đi học tự về nhà, cũng muốn tự mình đi ăn trưa, em không cần anh lúc nào cũng nâng niu trong lòng bàn tay, anh như thế...... làm em chỉ muốn trốn khỏi anh!”

“Tiểu Kiệt......” Trong lòng cả kinh, Hứa Quan Hạo vội nắm lấy tay Hứa Kiệt, nhưng lại bị cậu né tránh, nhất thời lại có chút sốt ruột.

“Anh về nghỉ đi! Em cũng mệt lắm rồi, em muốn ngủ.”

“Anh ở lại đây với em.” Hơi nôn nóng, Hứa Quan Hạo khẩn trương nói.

Quay đầu, Hứa Kiệt lạnh lùng.“Thôi khỏi, anh về đi!”

“Tiểu Kiệt......”

Nhắm mắt lại, Hứa Kiệt bắt đầu ngủ, liền thấy Hứa Quan Hạo bên cạnh cũng không nói gì, lúc sau mới vang lên tiếng y đứng dậy, rồi tiếp theo nữa là tiếng cửa đóng lại.

Ngày hôm sau, lúc Hứa Kiệt tỉnh lại cũng khôn biết là mấy giờ, nhưng cậu liền mở mắt thì đã thấy tay mình bị nắm chặt lấy.

“Tiểu Kiệt, em tỉnh rồi.”

Hơi mím môi, Hứa Kiệt muốn rút tay mình ra, nhưng nhưng cậu mới động đậy Hứa Quan Hạo đã nắm chặt lấy.

“Tiểu Kiệt......” Trong giọng nói ân ẩn chút khẩn cầu, bàn tay y nhất quyết không chịu thả lỏng.

Cũng thôi không giật tay ra nữa, Hứa Kiệt hạ mắt xuống không nói lời nào.

“Tiểu Kiệt, đừng lơ anh, lần trước chiến tranh lạnh em chẳng chịu nói anh câu nào, anh chịu không nổi đâu mà.”

“......” Mím môi, Hứa Kiệt trầm mặt không nói gì.

“Anh...... Anh biết anh sai rồi, sau này anh không thế nữa, em tha thứ cho anh đi nha.”

Dễ dàng đáp ứng như thế, Hứa Kiệt không hề cảm nhận được chút thực lòng nào của y, lần trước cũng ừ ừ đó thôi mà có làm được đâu.

“Tiểu Kiệt......” Dùng giọng nói đầy vẻ cầu xin, Hứa Quan Hạo nắm chặt lấy tay Hứa Kiệt. "Thật mà, sau này anh sẽ không làm chuyện gì em không thích nữa, đừng bỏ anh, đừng lơ anh mà.”

Thầm thở dài, Hứa Kiệt ngẩng đầu nhìn về phía y.“Sao hôm nay tay anh lạnh vậy.”

Thấy Hứa Kiệt nói chuyện với mình, tâm tình Hứa Quan Hạo đang nôn nóng cũng có chút thả lỏng.

“Hình như đêm qua lúc về bị trúng gió.”

“Anh về mà không ngủ à? Giờ mấy giờ rồi, sao tới sớm vậy.”

“Tám giờ, em không để ý anh anh ngủ sao được.” Hứa Quan Hạo nói mang theo chút đáng thương.

Hơi mím môi, lòng đang giận cũng biến thành có chút bất đắc dĩ, cậu mò mẫn chạm vào mặt Hứa Quan Hạo, kiểm tra trên trán y.

Thấy trán y không nóng cậu liền buông tay.“Lát nữa anh về nghỉ đi!”

Lấy tay sờ sờ lên chỗ cậu vừa chạm vào, Hứa Quan Hạo nở một nụ cười.“Không cần đâu, anh ngồi đây với em là được rồi.”

“Anh nghỉ trước đi, không cần ngồi đây với em đâu.”

Hứa Quan Hạo nhẹ giọng cười, cố nhịn một lúc những vẫn không được, cầm lấy tay cậu đặt lên gò má mình.“Không cần anh vẫn muốn, trong lòng em rõ ràng không muốn anh đi mà. Cái thằng nhóc nghĩ một đằng nói một nẻo này......” Hứa Quan Hạo cười nói, còn không quên chọt mũi cậu. Thằng nhóc nghĩ một đằng nói một nẻo là biệt danh y mới đặt cho cậu, nhóc con vẫn còn bé, vẫn còn nói có là không, nói không là có, biết chuyện này y vừa thấy buồn cười vừa thấy khổ sở.

Nghe biệt danh Hứa Quan Hạo đệm vào cuối câu, mặt cậu liền biến sắc, lòng đầy giận dữ, cơ mà mới định làm mặt lạnh một lúc thì Hứa Quan Hạo đã đem đồ ăn sáng tới, cuối cùng đành hừ một tiếng cho có.

Hứa Quan Hạo như thường lệ lại đút bữa ăn sáng cho cậu, bữa sáng hôm nay không như trước chỉ có nước canh, y hỏi ý kiến bác sĩ rồi kêu người nấu ít cháo loãng, thanh đạm mà lại ngon.

Hứa Kiệt ăn xong thì được Hứa Quan Hạo đỡ nằm xuống, lau miệng xong thì dục y đi ăn cơm rồi nhờ bác sĩ khám xem, cứ thế một lúc sau, bàn tay y cũng không còn lạnh lẽo như trước.

Hứa Quan Hạo thu dọn đồ đạc xong nghe Hứa Kiệt nhắc nhở, biết cậu quan tâm mình nên rất vui vẻ, ăn uống xong liền đi tìm bác sĩ.

Hứa Quan Hạo đi rồi, Hứa Kiệt liền từ từ nhắm hai mắt bắt đầu nghỉ ngơi, lát sau nghe tiếng mở cửa và có người đi vào.

“Về nhanh thế...... Ai đến đó?” Cho đến lúc nghe thấy tiếng bước chân đi vào, Hứa Kiệt vẫn không hề nghe người kia nói gì, liền biết không phải Hứa Quan Hạo.

“Tiểu Vũ, là cha.”

Âm giionjg trầm thấp làm Hứa Kiệt thoáng sửng sốt, sau đó cảm giác được có người ngồi xuống bên giường, theo bản năng né sang bên. Có lẽ thật sự là vì không nhìn thấy, mất đi khả năng quan sát, sự tin tưởng của cậu đối với người ngoài cũng chẳng còn bao nhiêu, cũng chỉ có thanh âm và những cử chỉ của Hứa Quan Hạo mới làm cậu tin tưởng.

“Tiểu Vũ, mắt của con thật sự......” Trên mặt ánh lên chút cảm xúc chua xót lại phức tạp, Nhậm Lịch nhìn đôi mắt Hứa Kiệt mơ to nhưng ánh nhìn trống rỗng, trong lòng nhất thời cũng có chút khó chịu, xem ra lời Hứa Quan Hạo trong lúc phẫn nộ của Hứa Quan Hạo không phải là giả.

“Dạ, giờ không thấy gì hết.”

“Tiểu Vũ, xin lỗi, cha không nghĩ lại có chuyện này.” Tai nạn giao thông lần đó là ngoài ý muốn, xe họ chạy trước thì thấy có đứa trẻ, tài xế sợ tới mức quẹo mạnh xe về bên phải, nên mới làm tài xế xe sau hoảng hồn tránh đứa bé rồi đâm phải chiêc xe tải kia, vì tài xế quặt mạnh tay lái, nên lúc đâm lại đâm vào phần ghế sau, cả người người bị thương nặng nhất chỉnh là Hứa Kiệt, sau là Nghiêm Nhiễm, tài xế và người ngồi ghế phụ lại chỉ bị gãy xương, lúc ông nghe tin Hứa Kiệt trong lúc phẫu thuật trái tim ngừng đập, đầu tiên liền gọi cho đàn em ở Mỹ, bắt nó đè tin tức này lại.

Nói xong liền bị Hứa Quan Hạo đánh cho một trận, suốt một tháng sau y không cho ông đến gặp Hứa Kiệt, cậu tỉnh rồi, Hứa Quan Hạo lại giẫn giữ đến tìm ông lần nữa, nói ông hại cậu không nhìn được nữa, còn đe dọa ông rất nhiều chuyện, một Hứa Quan Hạo đang nổi giận làm ông cũng phải e sợ.

Tóm lại thế lực và công ty ông xây dựng trong nước giờ đã bị hủy sạch.

“Chuyện này cũng không thể trách bác, tình hình lúc ấy đâu ai ngờ.”

“Tiểu Vũ......” Cảm xúc trong lòng chẳng biết nói làm sao, Nhậm Lịch gọi tên cậu đầy xúc cảm.

“Đúng rồi, Nghiêm Nhiễm sao rồi?” Hứa Kiệt cắt ngang cảm xúc của Nhậm Lịch, hỏi thằng tình hình Nghiêm Nhiễm, mấy ngày này Hứa Quan Hạo vẫn luôn ở cùng cậu, cậu lại không dám hỏi tình hình cô, cậu hiểu Hứa Quan Hạo, nếu cậu hỏi y chuyện này, kẻ gặp xui xẻo nhất định vẫn là Nghiêm Nhiễm.

“Tình hình con bé cũng đỡ nhiều rồi, lúc ấy may có con bảo vệ, nếu không những thứ nện vào đầu con đã ập cả vào mặt con bé rồi, nó chủ yếu thân thể bị thương chút, bấy lâu nay đề có cha mẹ chăm sóc, giờ khỏe hơn con rồi.”

Hứa Kiệt yên lòng gật đầu.

Hai người trầm mặc một lúc, Nhậm Lịch do dự mở miệng nói:“Tiểu Vũ, giờ mắt con không nhìn được, nếu sang Mĩ, thì sẽ có rất nhiều danh y chuyên khoa não, có khi còn chữa được, cha định ít lâu nữa đón con sang......”

“Xin lỗi.” Trực tiếp mở miệng cắt ngang lời Nhậm Lịch, Hứa Kiệt dừng lại một chút.“...... Nhậm tiên sinh, cháu nghĩ cháu không thể sang Mĩ với bác được.”



No comments:

Post a Comment