Thursday, June 18, 2015

[Free] chap 20

Cả biển trời xanh ngắn chẳng bằng bờ môi em cong



Thầm hốt hoảng, Hứa Kiệt nghe thấy có rất nhiều tiếng động vang lên bên tai, nhưng chẳng thể phân biệt được tiếng gì với tiếng gì, rốt cuộc trong mớ âm thanh hỗn tạp ấy vang lên giọng của Hứa Quan Hạo, nghe thấy y, cậu giãy dụa cố tỉnh lại, nhưng có cố mấy cũng không được

......

Không biết qua bao lâu, Hứa Kiệt rốt cuộc mở to mắt, cậu lơ lửng trong không trung, nhìn thấy dưới kia chính là mình đang bị các bác sĩ vây quanh, trên người cũng cắm rất nhiều dụng cụ.

Cậu đã... chết rồi sao?

Trong lòng chấn động, Hứa Kiệt kho tin nhìn bản thân đang nhắm chặt mắt, mà giờ cũng hệt như lúc cậu chết ở kiếp trước, lúc ấy cậu cũng lượn lờ như thế này mà nhìn xác mình, nhìn Hứa Quan Hạo ôm cậu khóc mãi.

Nghĩ đến Hứa Quan Hạo, lòng Hứa Kiệt lại quặn thắt, cậu chết rồi, rốt cuộc kiếp này vẫn chết, vậy Hứa Quan Hạo đâu? Hứa Quan Hạo sẽ ra sao? Cũng sẽ chết với cậu ứ?

Cảnh tượng trước mắt liền thay đổi, Hứa Kiệt lúc này đang đứng trước phòng phẫu thuật, hai chân cậu vẫn không thể chạm vào đất, nhưng lúc này cậu chẳng buồn để ý đến chuyện này nữa, bởi vì cậu đã thấy được Hứa Quan Hạo đang chờ ở đây.

Hứa Quan Hạo đứng thằng người trước phòng phẫu thuật, cũng là đối diện với cậu nhưng ánh mắt y không hề nhìn về phía cậu, mà là cửa phòng phẫu thuật. Sắc mặt y không tốt mấy, môi mím chặt, ánh mắt lắng đọng nhìn không ra cảm xúc ẩn chứa bên trong, mà nhìn thấy ánh mắt kia, trong lòng Hứa Kiệt dấy một nỗi sợ hãi không nguôi.

“Hứa Quan Hạo......” Nhẹ nhàng vươn tay chạm vào gương mặt Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt mở miệng nhẹ gọi một tiếng. Có lẽ lúc này cậu đã chết nên đối mặt Hứa Quan Hạo, cậu chẳng còn vướng vào mớ cảm xúc hỗn độn kia nữa. Giờ đây trong lòng cậu chỉ đau đáu một nỗi sợ hãi, cậu sợ Hứa Quan Hạo sẽ lại chết theo cậu, cậu không muốn thế, dù là kiếp này hay kiếp trước, cậu vẫn chưa từng muốn y chết.

Mở to hai mắt, đôi môi Hứa Quan Hạo thoáng run rẩy, nước mắt đong đầy trên khóe mi, từng giọt, từng giọt chảy dọc theo gò má.

“Tiểu Kiệt...... Đừng rời bỏ anh! Đừng bỏ anh! Anh không thể mất em được, Tiểu Kiệt! Tiểu Kiệt! ! ! Đừng bỏ anh lại một mình, anh van em!”

Ngực bỗng tê dại, Hứa Kiệt run rẩy hai tay muốn chạm lên gò má ý nhưng lại bị xuyên qua, cậu trơ mắt nhìn những giọt nước mắt của y chảy xuống, bộ dạng y lúc này chẳng khác gì kiếp trước.

Nếu cậu chết, Hứa Quan Hạo vẫn sẽ chết theo.

Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ này, Hứa Kiệt lại một lần mất đi ý thức, khoảnh khắc cuối cùng cũng lấy lại thanh tỉnh, cậu nghe thấy tiếng y tá mừng rỡ nói‘Bác sĩ, tim bệnh nhân đập lại rồi.’

............

Lúc lại nghe thấy được tiếng nói kia, cậu vẫn đang suy nghỉ xem mình rốt cuộc là còn sống hay đã chết, nhưng không lâu sau cậu đã biết được câu trả lời, bởi vì một trận đau đớn đã đập vào người.

“Bác sĩ, bác sĩ, bệnh nhân tỉnh rồi!”

Mắt còn chưa mở, Hứa Kiệt đã bị tiếng hét này đập vào tai nên không khỏi nhíu mày, tiếng hét này làm cậu nhớ đến tiếng hét của Nghiêm Nhiễm lúc xảy ra tai nạn.

Bên tai truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, Hứa Kiệt thấy chính mình lại bị mọi người vây quanh.

“Hứa... Quan... Hạo......” Cố gắng hồi lâu, Hứa Kiệt rốt cuộc cũng phát ra tiếng, nhưng ngay cả bản thân cậu cũng không biết rằng, câu đầu tiên cậu nói ra lại là tên của Hứa Quan Hạo.

Hứa Kiệt từ lúc tỉnh lại vẫn chưa thấy Hứa Quan Hạo đâu, không phải y không đến, mà là cậu nhìn không được, nhưng may mà bác sĩ nói là do máu tụ trong đầu gây nên, bọn họ đã làm phẫu thuật lấy đi phần lớn máu tụ lại, phần còn lại đành chờ thuốc và cơ thể dần hấp thu, mà căn cứ vào tình huống của Hứa Kiệt, ít nhất cũng phải một tháng.

Sau khi tỉnh lại, tay Hứa Kiệt vẫn luôn bị Hứa Quan Hạo nắm lấy, mà Hứa Kiệt cũng không cự tuyệt, ngược lại cũng chủ động nắm lấy tay y.

Có lẽ vừa đã trải qua tai nạn giao thông, hiện tại không thấy gì hết, cảm giác quanh mình chỉ còn đêm đen cùng sợ hãi bủa vây lấy Hứa Kiệt làm cậu bất an, nên theo bản năng tìm kiếm người làm mình an tâm.

Hứa Kiệt lúc này y hệt như lúc cậu mới đến Hứa gia, là đứa trẻ bám theo đuôi Hứa Quan Hạo, muốn tìm kiếm cảm giác ấm áp an toàn từ trên người y.

Bên tai nghe được tiếng bước chân, Hứa Kiệt nghiêng tai, sau đó vươn tay sờ qua.“Hứa Quan Hạo.”

Tay dần bị nắm lấy, hơi ấm lan tỏa trong lòng bàn tay, cảm nhận được xúc cảm kia, Hứa Kiệt nhất thời yên lòng, sau đó càng nắm chặt nắm tay mình hơn.

Má được sờ nhẹ một cái, thanh âm dịu dàng của Hứa Quan Hạo vang lên.“Tiểu Kiệt, hôm nay thấy sao? Đầu còn đau không?”

“Tốt hơn nhiều rồi ạ.” Dù giờ nhìn không được, nhưng Hứa Kiệt vẫn theo bản năng quay đầu về phía Hứa Quan Hạo.

Lại nhịn không được mà đau lòng chạm lên mặt Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo lấy cái ly trên bàn qua, đút ống hút vào miệng Hứa Kiệt.

Uống nửa ly nước, Hứa Kiệt nghiêng đầu ý bảo đủ rồi, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vươn tay sờ lên mặt Hứa Quan Hạo.

“Tiểu Kiệt, em muốn gì cứ nói với anh, anh lấy giúp em.” Tưởng Hứa Kiệt muốn gì, Hứa Quan Hạo vội vàng nói.

Không đáp lại, Hứa Kiệt vươn tay chạm vào mặt Hứa Quan Hạo, vuôn ve gương mặt của Hứa Quan Hạo một chút rồi nấn ná bên bờ môi y.

“Tiểu Kiệt, em......” Cảm nhận được bàn tay Hứa Kiệt, hơi thở Hứa Quan Hạo nhẹ đi trong thấy, phút chốc đang ngồi trên ghế mà cả người vẫn có chút co quắp.

Cảm nhận được rõ ràng gò má Hứa Quan Hạo hơi xuống, Hứa Kiệt chạm đến môi y thì thấy khô khốc.

Hôm nay nghe y tá vô ý nói, Hứa Kiệt mới biết mình từ lúc ra khỏi phòng mổ đã hôn mê gần một tháng trời, mà một tháng này không cần hỏi cậu cũng biết Hứa Quan Hạo vẫn luôn ở bệnh viện chăm cậu, lúc nãy lấy tay sờ y là để xem xem có thật vậy không.

Trong lòng có chút chua xót, Hứa Kiệt cất bàn tay đang nắm tay Hứa Quan Hạo đi.“Anh cũng uống ít nước đi.”

“Tiểu Kiệt......” Hứa Quan Hạo có chút kinh ngạc nhìn Hứa Kiệt.

“Uống nước!”

“...... Được.” Lấy ly nước lúc nãy Hứa Kiệt uống còn lại, Hứa Quan Hạo húp mấy ngủm nước.

Nghe được tiếng Hứa Quan Hạo uống nước, Hứa Kiệt thầm thở ra một hơi.

Bởi vì suốt một tháng chỉ có thể nhờ vào truyền dịch mà sống, nên sau khi Hứa Kiệt tỉnh cũng không thể ăn uống ngay, chỉ có thể uống ít canh thanh đạm, dồi mới dần dần đổi món.

Đồ ăn mỗi ngày đều là Hứa Quan Hạo kêu các Kim ở nhà nấu rồi đưa tới, còn tự tay đút cho Hứa Kiệt.

Hứa Quan Hạo uống nước xong liền điều khiển giường bệnh để nâng nửa thân trên của cậu lên, sau đó lấy cà-mèn đựng canh ra, dùng thìa đút từng chút từng chút vào miệng Hứa Kiệt.

Hứa Quan Hạo đút cơm rất chu đáo, chưa từng để bị đổ vào người cậu, hơn nữa lần nào cũng đưa đến món canh Hứa Kiệt thích ăn.

Húp canh xong, Hứa Kiệt hơi mệt, có lẽ lần này bị thương nặng quá lại mất quá nhiều máu, nên giờ mới tỉnh không bao lâu cậu đã lại mệt rồi.

“Mệt thì nghỉ chút đi.” Chẳng mấy chốc đã nhận ra tình trạng Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo hạ giường xuống rồi đắp chăn cho cậu, vỗ vỗ lên vai cậu mà hạ giọng nói.

Nghe thấy giọng nói dịu dàng của Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt nhẹ đáp một tiếng liền nhắm mắt, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ qua bao lâu, nhưng cậu vừa tỉnh lại tay đã bị nắm lấy, biết là Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt nhất thời yên lòng.

Mấy ngày vừa tỉnh lại ấy, bởi vì không nhìn thấy gì nên cậu rất bất an, chỉ có khi nào có Hứa Quan Hạo ở bên thì loại cảm giác này mới giảm bớt, mỗi ngày ngày nào cậu cũng gục lên gục xuống, chỉ muốn ngủ, có khi đang nghe Hứa Quan Hạo nói chuyện liền mơ mơ màng màng ngủ mất, mỗi lần sau khi tỉnh ngủ lại theo bản năng mở mắt ra, cái loại cảm giác xui quanh chỉ có một màu đen này luôn làm cậu sợ hãi, cuối cùng vừa mở mắt ra sẽ lại gọi tên Hứa Quan Hạo, cho đến khi Hứa Quan Hạo cầm lấy tay mình cậu mới yên lòng. Tình cảnh cứ tỉnh lại là lại tìm Hứa Quan Hạo ấy kéo dài miết đến hai ngày sau, sau đó chỉ cần cậu tỉnh, không cần tìm, Hứa Quan Hạo liền sẽ cầm lấy tay cậu, giúp cậu sau khi tỉnh lại cũng không còn sợ hãi nữa.

Bên tai nghe thấy thanh âm mở cửa phòng, sau đó vang lên mấy tiếng bước chân, Hứa Kiệt đang nắm tay Hứa Quan Hạo vô thức trở nên căng thẳng, thì cảm giác được Hứa Quan Hạo trấn an vỗ về.

“Là bác sĩ đến kiểm tra cho em.”

Lời Hứa Quan Hạo làm Hứa Kiệt yên lòng, nhưng cái cảm giác nghe được nhìn không thấy cũng chẳng vui vẻ gì, đặc biệt là khi phải tiếp cận với người xa lạ.

“Hay bác sĩ để tôi giúp ông đi! ông chỉ cần nói tôi biết mấy dụng cụ này để đâu là được.”

Hứa Quan Hạo hiểu ý mà nói, Hứa Kiệt cảm nhận được thứ suýt nữa chạm vào mình lại rời ra xa, phút chốc nhẹ thở ra, nghe Hứa Quan Hạo sẽ sắp đặt dụng cụ cho mình, Hứa Kiệt càng thêm an tâm.

Vì phải mổ, tóc trên đầu Hứa Kiệt đều bị cạo hết, cậu cảm nhận được bàn tay Hứa Quan Hạo chạm lên đầu mình, rồi thả cái gì đó lên trên, sau đó tiếng máy móc vang lên, mấy phút sau, là âm thanh ngồi bút của bác sĩ soàn soạt trên giấy, chắc đnag ghi lại số liệu.

Sau khi thầy thuốc ghi xong, Hứa Quan Hạo lấy thứ gì đó trên đầu cậu xuống, bác sĩ lại đi ra ngoài.

Dù tạm thời không nhìn thấy gì, nhưng lúc tỉnh táo, Hứa Kiệt đều mở mắt. Đợi đến khi bác sĩ đi rồi, Hứa Kiệt lắc lắc tay liền được Hứa Quan Hạo cầm lấy, biết y vẫn ở bên mình, cậu an tâm hơn nhiều.

Phút chốc trong phòng bệnh yên lặng hẳn, trừ những âm thanh do máy móc phát ra, hai người họ chỉ nắm tay nhau chẳng nói gì.

Hứa Kiệt nghĩ tới tình cảnh hai người gặp nhau lần cuối cùng trước vụ tai nạn, khi đó cậu vì muốn rời đi nên nói lên tình cảm của y với cậu, lúc ấy biểu cảm của y ra sao, cậu vẫn còn nhớ rõ.

Lắc lắc đầu, Hứa Kiệt ngẩng đầu nhìn hướng Hứa Quan Hạo ngồi.

“Sao thế? Em muốn uống nước?”

Hứa Kiệt vừa quay đầu, Hứa Quan Hạo liền vội vàng hỏi, một tay cònl ại cũng sờ sờ bình nước ấm.

“Em không khát.” Trong lòng chua xót, Hứa Kiệt lắc lắc đầu.

Thả cái ly ra, Hứa Quan Hạo vỗ về gương mặt Hứa Kiệt, nhưng chỉ một lát lại buông.

“Sao thế? Vết thương lại đau hay khó chịu ở đâu?”

Nhắm chặt mắt, Hứa Kiệt kéo bàn tay Hứa Quan Hạo vẫn bị mình nắm chặt đặt lên ngực mình, một tay còn lại cũng vươn ra nắm lấy cả hai tay y.

 

No comments:

Post a Comment