Wednesday, June 17, 2015

[Free] chap 16


Ngoảnh đầu lại, chỉ thấy ta đã lỡ mất một tấm chân tình


Lúc Hứa Quan Hạo đi vào, Hứa Kiệt đang đọc sách cũng liếc sang nhìn một cái, ánh mắt cậu lười biếng mang theo chút thoải mái nhẹ nhàng, ánh nắng từ ban ngoài phủ lên người, càng làm cậu thêm ấm áp.

Hứa Kiệt như thế, đối với Hứa Quan Hạo chính là dụ hoặc trí mạng, nhất là khi Hứa Kiệt dùng ánh mắt này nhìn về phía y.

Chân đang đi cũng thoáng khựng lại, Hứa Quan Hạo cả người có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng mà gò má thoáng đỏ bừng, sợ bị Hứa Kiệt phát hiện mình kì quái nên đành đứng lại giả vờ nhìn lên giá sách, chờ cho đến tri con tim bớt loạn nhịp mới dám quay qua nhìn, thì thấy Hứa Kiệt đã nằm đọc sách tiếp.

Ngày hôm sau lúc Hứa Kiệt đi ăn tiệc với bạn, Hứa Quan Hạo phải tham gia lễ ra mắt phim, nhưng lúc sắp ra khỏi cửay vẫn dặn đi dặn lại Hứa Kiệt đừng có uống nhiều quá, đến chiều đến đón cậu, bảo cậu đừng có đi lung tung.

Thầm nhíu mày, Hứa Kiệt bất đắc dĩ vâng vâng dạ dạ, đến tận khi sắp muộn rồi mới thoát khỏi y mà lên xe rời đi.

Thật ra bữa tiệc lần này Hứa Kiệt không tới cũng được, nhưng cậu có rất nhiều việc muốn hỏi Nghiêm Nhiễm, bữa tiệc này toàn bạn cùng lớp, ai cũng nói nói cười cười nhất định sẽ rất náo nhiệt, biết đâu lại có cơ hội, nếu lỡ mất lần này, không biết đến khi nào mới có thể nói chuyện với cô.

Tiệc tốt nghiệp tổ chức ở một nhà hàng rất nối tiếng, hầu hết học sinh các lớp đều đi, ngồi trên bàn tiệc trước quen sau lạ, ai cũng như ai, mấy đứa nhỏ mới 14, 15 tuổi học đòi làm người lớn cầm rượu chúc nhau.

Trên bàn cơm, Hứa Kiệt vẫn luôn chú ý hai kẻ theo dõi mình, thì thấy hai người kia vẫn luôn rất biết kiềm chế, hầu như cũng không uốn mấy, chỉ rất quy củ ngồi ở chỗ không xa cậu lắm.

Không khỏi cười lạnh trong lòng, Hứa Kiệt đứng dậy cầm lấy một bình rượu đế đi qua, lúc đến trước mặt hai người kia, bọn họ không che dấu được vẻ sợ hãi.

“Sau khi tốt nghiệp trừ khi thi chung trường thì tụi mình chẳng còn mấy cơ hội được gặp nhau, mời hai cậu một chén.” Nói vài câu khách sáo, Hứa Kiệt đổ đầy ly rượu trước mặt hai người kia.

Hai người kia liếc sang nhìn sau, mắt to trừng mắt nhỏ, thế là đành tươi cười chạm ly với Hứa Kiệt.

“Chu, A Kiệt, ra cậu ở đây! Hai cậu là...... Vương Lợi và Lưu Kha ha, đúng lúc quá, tớ cũng mời hai cậu một ly.” Vương Vọng uống đến đỏ cả mặt, theo chân Hứa Kiệt qua đây thì thấy cậu cùng hai người kia đang uống thì cũng nâng ly góp vui.

“Vương Vọng, học chung hai kì rồi mà đến tên người ta cậu còn không nhớ rõ, như thế là không được, phạt uống thêm mấy chén xin lỗi Vương Lợi và Lưu Kha.” Vương Vọng chạy vào làm Hứa Kiệt càng vui, thế là ngấm ngầm châm chọc vài câu, mà Vương Vọng vốn đã hơi quá chén, nghe thấy Hứa Kiệt nói vậy liền vội vàng chạy qua ôm bả vai hai người kia, vỗ ngực nói quờ quạng vài câu rồi lại cụng thêm mấy chén.

Chỉ cần hai người kia từ chối, Hứa Kiệt liền kích một câu, thế là Vương Vọng lại bắt hai người uống tiếp, cứ thế hơn nửa người dự tiệc đều dồn đến bàn này. Hứa Kiệt học cùng mọi người một năm, trong lớp cũng không chìm không nổi, nhưng ngày nào tan học cũng có người đi đón, đến cả ăn cơm cũng chẳng thèm vào căng-tin, nên bạn cùng lớp ai cũng thấy tò mò về cậu, hơn nữa cũng tự ý thức được điều kiện nhà Hứa Kiệt không phải bình thường, đặc biệt là mấy học sinh đã tận mắt nhìn thấy Hứa Quan Hạo, nên ai cũng theo bản năng tránh xa cậu.

Hôm nay hội họp, Hứa Kiệt tự nhiệt lại vô cùng nhiệt tình với hai người rất chìm trong lớp, hơn nữa còn chủ động mời rượu họ, điều này làm ai cũng thấy lạ, đồng thời lại cảm thấy Hứa Kiệt có lẽ cũng không khó làm thân như mình nghĩ, nên đều chạy qua.

Cứ thấy bạn học tới là Hứa Kiệt sẽ không còn lạnh nhạt như trước nữa, nói qua loa vài câu với người ta, nói xong người ta lại đến mời rượu Vương Lợi và Lưu Kha, thế nên chẳng bao lâu sau, học sinh cả lớp trên dưới ba mươi người hầu như ai cũng đều mời rượu Vương Lợi và Lưu Kha, họ uống cũng gần hết hai bình rượu đế, ánh mắt đã bắt đầu ngây ngây dại dại.

Thấy cũng đã vừa đủ, Hứa Kiệt liền chui ra khỏi đám đông, mặc kệ họ mời qua mời lại nhau.

Hứa Kiệt thoát ra rồi cũng phải lắc lắc đầu mấy cái, ban nãy cậu uống cũng không ít, may mà còn tỉnh táo, thấy Nghiêm Nhiễm đang trầm mặc ngồi trong góc, liền nhấc chân đi về phía cô.

“A Kiệt !” Nghiêm Nhiễm thấy Hứa Kiệt đến đây, lúc đầu còn hoảng sợ nhìn quanh nhìn quất, sau đó chỉ có thể bày ra bộ dạng muốn nói lại thôi.

Đi qua kéo tay Nghiêm Nhiễm, Hứa Kiệt đưa mắt nhìn Vương Lợi và Lưu Kha bị cả đám người vây quanh, hai người kia thấy cậu tiếp cận Nghiêm Nhiễm, hình như cũng muốn đứng dậy, nhưng chẳng mấy chốc đã bị người ta ôm vai rót thêm rượu.

“Đi theo tớ.” Nói một câu như thế, Hứa Kiệt liền kéo Nghiêm Nhiễm ra khỏi khách sạn, nhưng cũng không đi cổng trước, cậu sợ tài xế đưa cậu đến vẫn chưa đi nên hỏi tiếp tân cửa sau ở đâu rồi kéo Nghiêm Nhiễm ra đó.

May mà Hứa Quan Hạo dù cho người theo dõi cậu, nhưng cũng chưa theo dõi quá chặt, chỉ tìm hai người chú ý cho cỏ, chủ yếu cũng là vì phòng ngừa cậu qua lại với Nghiêm Nhiễm, chứ không phải theo dõi toàn bộ hành động của cậu, nên cậu chỉ cần dùng ít mánh là qua mắt họ là được, không cần phải lo lắng xung quanh có người đi theo mà cậu không biết.

Ngay lúc hai người ra khỏi cửa sau khách sạn, Nghiêm Nhiễm liền ôm chầm lấy Hứa Kiệt, chùi vào lòng cậu tủi nhục khóc nấc lên.

Thầm thở dài trong lòng, Hứa Kiệt vươn tay vỗ nhè nhẹ lưng cô, nếu là kiếp trước, cậu nhất định sẽ đau lòng muốn chết đi được, khi đó cậu tuyệt đối không thể đứng nhìn Nghiêm Nhiễm chịu oan ức, cũng chính vì cô mà cậu cãi nhau với Hứa Quan Hạo đó thôi, nhưng giờ đây, có lẽ là do thời gian đã trôi qua, giờ cậu chỉ có cảm giác như đang nhứ về mối tình đầu nhiều năm về trước, dù thấy rất đẹp, nhưng cũng không còn cải cảm giác yêu say đắm như ngày ấy.

“Xin lỗi.” Cậu không biết kiếp trước sau khi cậu bị Hứa Quan Hạo giam cầm, Nghiêm Nhiễm đột nhiên không có tin tức gì của cậu sẽ thấy thế nào, nhưng chắc là chẳng dễ chịu gì đi, hơn nữa cậu cũng chẳng biết sau đó Hứa Quan Hạo có làm gì với cô không.

Lời xin lỗi của cậu làm nước mắt cô càng rơi, nhưng cũng không còn nức nở nữa, cô càng ôm chặt Hứa Kiệt mà dùng đôi mắt đỏ rực mà nhìn cậu, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy con tim xót xa.

“Cậu nói Hứa Quan Hạo cho người uy hiếp cậu, anh ấy có làm gì nữa không?”

Hít hít mũi, Nghiêm Nhiễm lắc lắc đầu.“Hắn chỉ phái người uy hiếp tớ với bố mẹ tớ, nhưng như thế cũng đủ đáng giận rồi, bố mẹ tớ tuổi đã cao, chỉ có mỗi mình tớ là con gái, mà hắn còn cho người đe dọa, bố mẹ tớ sợ đến độ phải vào viện.”

Chuyện Hứa Quan Hạo làm, Hứa Kiệt cũng chẳng thích thú gì.“Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ không để ảnh làm thế nữa, lần này trở về tớ sẽ......”

“A Kiệt, cậu đừng về, Hứa Quan Hạo là tên biến thái, hắn rất ghê tởm, cậu mà về thì chẳng khác nào dâng dê vào miệng cọp.” Lúc nói điều này Nghiêm Nhiễm không những không chú ý đến cái nhíu mày của Hứa Kiệt, mà khi nói hai mắt còn sáng rực lên, vội vàng tiếp lời: “A Kiệt, tớ đã gặp cha cậu, cha ruột cậu ấy, lần trước tớ đến được tiệc sinh nhật cậu cũng là nhờ ba cậu cho thiệp mời, vốn lần đó ông muốn tớ mang cậu đi.”

Thầm chấn động, Hứa Kiệt vốn định hỏi Nghiêm Nhiễm chuyện sao cô lại đến tiệc sinh nhật mình, không ngờ lại có chuyện như thế, vậy kiếp trước tại sao sau khi cậu rời khỏi bữa tiệc lại không thấy cha đâu, nếu cha cậu muốn Nghiêm Nhiễm dẫn cậu rời đi, vậy không phải kiếp trước cậu đã đi rồi sao, sao ông vẫn không tới gặp cậu, khi đó Nghiêm Nhiễm cũng chưa từng nói đến chuyện của cha, là do Hứa Quan Hạo đã làm gì sao? chẳng phải cuối cùng cậu vẫn bị y lôi đầu về đấy thôi.

Hứa Kiệt bên này đang suy nghĩ, thì Nghiêm Nhiễm đã lấy thẳng di động ra gọi điện thoại.

“Chú Nhậm, là cháu, Nghiêm Nhiễm đây, A Kiệt giờ đang ở với cháu...... Chúng cháu đang ở cửa sau khách sạn XX, vâng, bọn cháu sẽ chờ chú.”

Nghe thấy lời Nghiêm Nhiễm nói, trái tim Hứa Kiệt đột nhiên đập thình thịch, nếu cậu không đoán sai, chú Nhậm trong lời Nghiêm Nhiễm rất có thể chính là cha ruột cậu.

Quả vậy, Nghiêm Nhiễm cúp máy liền vội vàng nói cho Hứa Kiệt biết chuyện ba mình.“Chú Nhậm đã biết cậu, nhưng Hứa Quan Hạo vẫn không để chú ấy gặp cậu, hơn nữa hắn còn dùng chuyện công ty chèn ép ông, không muốn để ông nhận cậu, chú Nhậm nửa tháng trước đến tìm tớ, ổng điều tra được tụi mình quen nhau, nên nhờ tớ lên lạc giùm với cậu, cũng không biết vì sao, Hứa Quan Hạo đáng ghét kia lại biết chuyện tớ biết chú Nhậm, hắn đe dọa tớ không được nói chuyện về chú ấy ra, nếu để cậu biết hắn sẽ không tha cho ba mẹ tớ, tớ sợ quá nên không dám nói cho cậu biết.”

Nghiêm Nhiễm nói hết những gì mình đã trải qua trong thời gian này cho Hứa Kiệt, mà cậu thì chỉ trầm mặc không nói gì, trong lòng vừa khó chịu vừa khẩn trương.

Chưa đến 10 phút đã có một chiếc xe chạy đến trước mặt hai người, một người đàn ông bước xuống xe, ông mặc vest đen, tóc tai chải chuốt đàng hoàng, trông cũng không già lắm, có lẽ bảo dưỡng rất tốt, trông cũng mới hơn 30.

Sau khi người đàn ông kia xuống xe, tầm mắt liền đặt trên người Hứa Kiệt, đầu tiên là nhìn cậu từ trên xuống dưới, sau đó gương mặt càng thêm kích động và mừng rỡ.

“Tiểu Vũ, con chính là Tiểu Vũ của ta!” Hai ba bước đi đến trước mặt hai người, Nhậm Lịch liềm nắm lấy bả vai Hứa Kiệt.

Vô thức tránh khỏi lựa đạo trên tay, Hứa Kiệt lui về phía sau một bước, dù trong lòng cũng rất kích động và khẩn trương, nhưng ngoài mặt cậu vẫn rất bình tĩnh nhìn người trước mặt.

“Chú Nhậm, chúng ta cứ rời khỏi đây trước đi đã! Cháu sợ người bên trong gọi điện cho Hứa Quan Hạo, đến lúc hắn chạy tới lại phiền toái .”

Hít vào một hơi bình phục lại tâm tình, Nhậm Lịch gật gật đầu.“Được, chúng ta cứ đi trước đi, cơ mà cháu vừa gọi cái ta đã gọi người liền, chắc Hứa Quan Hạo cũng tới kịp đâu.”

“Ông đã làm gì? Anh ấy sao vậy?” Hứa Kiệt cũng không nghĩ tới, bản thân lúc nghe thấy Nhậm Lịch nói liền buột miệng hỏi hai cậu như thế.



No comments:

Post a Comment