Lúc hoa tàn đành nhờ người quên đi
Từ hôm cúp cua, Hứa Kiệt bắt đầu chú ý tới những người xung quanh mình hơn, lúc học ngoại khóa cũng năng đi lại, chẳng mấy chốc đã xác định được mấy kẻ Hứa Quan Hạo phái tới theo dõi cậu.
Hứa Quan Hạo có lẽ căn bản không thể tưởng tượng được cậu sẽ nghi ngờ có người theo dõi mình, nên hai người kia cũng có phần lộ liễu, đương nhiên, nếu Nghiêm Nhiễm không nói, cậu quả thật cũng chẳng nghi ngờ lời hứa của Hứa Quan Hạo.
Từ lần cùng Nghiêm Nhiễm nói chuyện trở về sau, ở trường, Nghiêm Nhiễm vẫn chẳng nói gì với cậu, chỉ thỉnh thoảng lo lắng nhìn cậu vài cái rồi thôi.
Hôm nay, lúc chiều Hứa Kiệt nhận được điện thoại của Hứa Quan Hạo, hôm nay công ti có hội nghị quan trọng nên tan học y không thể đến đón cậu, nhưng tài xế đúng giờ sẽ đến.
Đầu giây bên kia nghe giọng Hứa Quan Hạo tràn đầy áy náy, đầu giây bên này Hứa Kiệt lại giật mình, tùy tiện đáp vài câu rồi cúp.
Buổi chiều, Hứa Kiệt ra đến cổng, xe đón cậu vẫn đậu đấy, trong xe không có bóng dáng Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt vừa ngồi lên xe tài xế liền khởi động xe, nhìn ra cửa kính, Hứa Kiệt thấy hai người kẻ theo dõi kia dõi theo bóng hắn rồi cũng đi mất.
“Cháu giờ không muốn về nhà, chú đưa cháu đi chỗ này chút.”
“Kiệt thiếu gia, chuyện này...... Thiếu gia bảo tôi đưa cậu về ngay.”
“Chứ chở cháu đến đường Tân Thành, ảnh hỏi thì chú cứ bảo cháu muốn đi.”
Tài xế thấy giọng Hứa Kiệt rất bình thản, nhìn qua kính chiếu hậu cũng thấy cậu chẳng chút dao động, phút chốc cũng chẳng biết nói gì, đành bẻ lái đến chỗ Hứa Kiệt nói.
Sau khi xe dừng lại ở giao lộ, Hứa Kiệt liền xuống xe, cũng không thèm nói tài xế có cần chờ hay không.
Nhìn về phía Hứa Kiệt đi, tài xế liềm cầm di động gọi cho Hứa Quan Hạo.
Hứa Kiệt đi vào một ngõ nhỏ, cứ đi thẳng, đi đến đầu ngõ thì có một ngã rẽ, ở đó có một cánh cửa nhỏ, lúc này vẫn còn mở, bình thường vào giờ này, dì nấu cơm sẽ đi từ cửa nhỏ này ra chợ mua đồ ăn.
Từ cửa đi vào, đi chưa được mấy bước đã đến phòng bếp, trong bếp vẫn luôn có ba người, lúc này một người vo gạo, một người rửa bát, còn có một người không thấy đâu, cũng chính là dì đi mua đồ ăn kia.
Tiếng bước chân của Hứa Kiệt làm hai dì đnag cặm cụi làm việc kia phải ngẩng đầu lên.“Cậu là ai?”
Thấy Hứa Kiệt, hai người đều sửng sốt, bộ dạng thế này chắc là đến làm tự thiện rồi! Nhưng sao lại đi cửa sau.
“Tại nhà con gần cửa sau hơn nên con đi đường này.” Thản nhiên cười cười với hai người, Hứa Kiệt giải thích một câu, nói xong hai dì kia hiểu cũng gật gật đầu, ngày nào học sinh tới đây làm từ thiện cũng rất nhiều nên cả hai đều không nghi ngờ gì lời Hứa Kiệt nói, sau đó cứ thế cúi đầu làm tiếp việc mình, cũng không quan tâm Hứa Kiệt nữa.
Thấy hai người không để ý, Hứa Kiệt tiếp tục đi về phía trước đi, theo thói quen ra sân trước, giữa sân có một tảng đá lớn, khắc mấy chữ đỏ ‘trại trẻ mồ côi Thiên Sứ’.
Côi nhi viện lúc nào chẳng tên kiểu đó.‘Thiên Sứ’,‘Dương quang’‘Hạnh phúc’‘Khoái hoạt’,... luôn là những con chữ rất vui vẻ.
“Cậu học sinh kia, cậu đến làm từ thiện à?”
Quay đầu lại, Hứa Kiệt nhìn người trước mặt, phút chốc hồi ức tràn về.
“Mẹ Viện trưởng.”
Xưng hô Hứa Kiệt thốt ra làm bà lão tóc trắng càng thêm kinh ngạc, sau khi dịu dịu mắt liền quan sát Hứa Kiệt cho thật kĩ.
“Con là......” Côi nhi viện năm nào cũng có trẻ em bị bỏ rơi, cũng không ít trẻ em được nhận nuôi, để làm viện trưởng nhớ kỹ cũng chỉ có những đứa lâu ngày không ai nhận nuôi, lớn lên trong côi nhi viện, sau này trở về thì bà mới có thể nhận ra.
Cúi thấp đầu, Hứa Kiệt cong môi cười nhẹ một cái.“Cháu là Đảng Tinh.”
Lúc Hứa Kiệt bị đưa tới đây thì vừa đúng lúc xoay đến họ Đảng, mà mà lúc ấy đôi mắt cậu snags ngời trong suốt nên được đặt tên là Đảng Tinh, dù tên hơi nữ tính, nhưng lúc đó chưa cần làm hộ khẩu, không chừng sau này sẽ được nhận nuôi, nên cứ tạm thời gọi tên này, trẻ con trong côi nhi viện rất nhiều, nghĩ tên đàng hoàng cho cả đáp cũng đủ mệt rồi.
“Đảng Tinh, giờ con tên gì.” Xem ra viện trưởng vẫn chưa nhớ được Hứa Kiệt, nhưng điều này cũng không thay đổi được thái độ thân thiết nhiệt tình của bà đối với cậu, đặc biệt vừa nghe cái tên kia, mấy đứa nhỏ đặt họ Đảng đều đã lớn rồi, trong viện chẳng còn ai, vai đứa được nhận nuôi, còn lại cũng đã đi học.
“Hứa Kiệt.”
“Ừ, có thế chứ, tên này nghe hay hơn Đảng Tinh nhiều.” Cười mấy tiếng, viện trưởng thân thiết vỗ vỗ lưng cậu.“Chắc con còn đi học ha! mấy đứa nhỏ tầm con lớn nhất cũng mới có 17 tuổi.”
“Dạ, con học lớp 9, sắp phải thi lên cấp 3 rồi. Lần này muốn đến đây thăm lại xem.”
Trên mặt lộ ra biểu cảm vui mừng, viện trưởng gật gật đầu.“Còn đi học là tốt, lúc thi nhớ phải cố gắng, về thăm lại cũng tốt, nhưng giờ cũng muộn lắm rồi, con về sớm đi kẻo người nhà lo.”
Viện trưởng vừa luôn miệng dặn dò vừa khoát khoát tay bảo Hứa Kiệt muốn đi đâu thì đi đi, bà không quấy rầy nữa.
Ngoan ngoãn gật gật đầu, Hứa Kiệt thấy viện trưởng đi rồi cũng không đứng lại đấy làm gì.
Cậu cũng chẳng đi đâu lung tung, mà chỉ chạy thẳng đến chỗ xích đu hồi xưa hay ngồi.
Đám trẻ con lúc này đã bị kêu đi rửa tay ăn cơm, quanh xích đu chẳng còn ai, Hứa Kiệt đi qua hạ thấp người lấy tay đẩy đẩy chiếc xích đu nhỏ, rồi lại ngăn lại không cho nó đung đưa, sau khi gióng thẳng nó xuống đất, cậu liền bắt đầu đào.
Không bao lâu sau, Hứa Kiệt liền đào ra được một bao đồ, cậu mở bao rồi lấy ra một tấm ảnh chụp, trên ảnh có hình một người đàn ông, nhưng trên góc lại bị người ta xé mất, vết xé lại vừa ngay ở trên mặt, dù đã dùng băng dính dán lại nhưng trên mặt vẫn nhăn nhúm, không thể thấy rõ diện mạo.
Tấm ảnh này là vật duy nhất Hứa Kiệt mang theo lúc vào trại trẻ mồ côi, lúc ấy hình như cậu được một người đưa đến, cậu nhớ rõ người ấy đưa cho cậu một tấm ảnh, chỉ vào người kia và nói.‘Đây là ba cháu, nhớ ở đây chờ ba đến đón’
Lúc mới đến côi nhi viện, ngày nào cậu cũng sẽ đem tấm ảnh ra ngắm nghía vài lần, thầm mong người trên ảnh sẽ đến đón, nhưng ở côi nhi viện chẳng có gì là con nít có thể dấu, chẳng mấy chốc lũ trẻ kia đã phát hiện, ai cũng muốn xem tấm ảnh kia, cậu đương nhiên không muốn đưa, cuối cùng sau vài lần cướp giật mà bị xé mất, hôm ấy cậu khóc rất đau khổ, viện trưởng giúp cậu dán lại ảnh, sau đó vì không muốn tấm ảnh bị hư, cậu liền cho vào bao bóng chôn dưới chân xích đu, nghĩ đợi đến lúc có người tới đón thì lấy ra đối chiếu, chứ bình thường thì chẳng thể coi.
Lúc cậu được Hứa Quan Hạo nhận nuôi, vừa thấy thân hình Hứa Quan Hạo liền biết y không phải cha mình, nhưng cuối cùng cậu vẫn cùng Hứa Quan Hạo rời đi, lúc ấy cũng chẳng rõ tâm trạng mình ra sao, chắc là áy náy chăng! Cậu không mang theo tấm ảnh mà lại rời đi với y, điều này làm cậu có cảm giác tội lỗi với người trong ảnh. Mà nhoáng một cái đã mười năm qua, đời trước cậu chưa từng về đây nên cũng không lấy đi tấm ảnh này.
Lần này, sở dĩ Hứa Kiệt quay về đây tìm tấm hình này là vì lần đó gọi cho Nghiêm Nhiễm, trước khi cúp máy cô có nói một câu ‘Cha ruột cậu đang tìm cậu đấy’
Lúc ấy Hứa Kiệt vô cùng khiếp sợ, cha cậu, cha ruột cậu tìm cậu?
Chính bản thân Hứa Kiệt cũng không tin lắm, cảm giác cực vớ vẩn, đã hơn mười mấy năm, cha sao tự nhiên lại đi tìm mình, dù có tìm, thì làm sao biết cậu đnag ở chỗ Hứa Quan Hạo! Nhưng dù thế đi nữa, Hứa Kiệt vẫn không khỏi nhớ đến chuyện cha ruột mình, nhớ đến tấm ảnh này, nên mới tranh thủ lần này Hứa Quan Hạo không đến đón mà tới đây tìm ảnh.
Không cần nghĩ cũng biết vì sao cậu phải trốn tránh Hứa Quan Hạo, cậu có cảm giác nếu điều Nghiêm Nhiễm nói là thật, vậy việc cha đến tìm cậu đến cả người ngoài như Nghiêm Nhiễm cũng biết mà mình lại không biết, thế thì chỉ có một khả năng, Hứa Quan Hạo không muốn cậu biết, hơn nữa Hứa Quan Hạo phái người đi uy hiếp Nghiêm Nhiễm, có lẽ cũng liên quan đến chuyện này. Nên dù là thật hay giả, cậu cũng không thể để Hứa Quan Hạo biết cậu tới đây là để tìm ảnh của cha.
Hứa Kiệt biết tài xế sẽ bao cho Hứa Quan Hạo mình đi đâu, nên lúc Hứa Quan Hạo đến Hứa Kiệt cũng chẳng hề kinh ngạc.
Lúc Hứa Quan Hạo chạy tới, Hứa Kiệt đang đứng ngoài cửa sổ nhìn lũ trẻ ăn cơm.
Nghe tiếng bước chân Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt thoáng quay đầu, nhưng rồi cũng liền quay sang tiếp tục nhìn bọn nhỏ.
“Lúc trước anh cũng đứng đây nhìn em ăn cơm sao.” Hứa Quan Hạo vừa đi đến, Hứa Kiệt liền đột nhiên mở miệng hỏi.
Mày đang nhíu chặt thoáng thả lỏng, Hứa Quan Hạo dõi theo ánh mắt Hứa Kiệt nhìn về phía nhà ăn.“Ừ, anh còn nhớ rõ lúc ấy em ngồi kia, cũng ăn một chén cơm to, mà em là đứa cầm thìa xúc hăng say nhất.”
Hứa Kiệt liếc qua, liền thấy chỗ kia có một đứa bé khoảng 6,7 tuổi đang rồi, tay phải cầm đũa, tay trái cầm thìa, hai tay cùng nhau gắp xuống, cả cơm laanx đồ ăn đều lùa vào miệng, căng phồng cả hai má mới chịu nhai.
Chậm rãi cong khóe môi, Hứa Kiệt cười nhẹ một tiếng.
Tiếng cười dù ngắn ngủi, nhưng Hứa Quan Hạo vẫn nghe được niềm hạnh phúc ẩn bên trong, quay đầu nhìn về phía Hứa Kiệt, thấy đôi mắt đối phương tràn đầy ý cười, nhất thời cứng đờ ra, say đắm lộ rõ trên mặt.
Hứa Kiệt cứ thế đứng ở đó nhìn lũ trẻ ăn xong, còn Hứa Quan Hạo vẫn cứ đứng cạnh, cũng không mở miệng hỏi vì sao cậu lại đến đây.
Sau khi nhìn mấy đứa trẻ ăn rồi, Hứa Kiệt lại dạo quanh cô nhi viện một vòng, lúc đi ngang qua văn phòng viện trường, thì thấy viện trưởng tóc bạc trắng đnag ngồi chổm hổm trên đất nghịch mấy bông hoa.
“Viện trưởng Lý.” Thấy viện trưởng, Hứa Kiệt còn chưa kịp chào hỏi Hứa Quan Hạo đã mở miệng trước.
No comments:
Post a Comment