Monday, June 15, 2015

[Free] chap 13


Mong màn đêm nhấn chìm tất cả, tội lỗi này chỉ mình tôi hay

 
Hơi giật giật mũi, Hứa Kiệt ngửi thấy mùi rượu nồng đậm trên người Hứa Quan Hạo, xem ra đúng là y đã uống rất nhiều. Mà lúc này chủ bữa tiệc cũng đã chú ý đến Hứa Quan Hạo, liền đi tới chỗ hai người.

Lúc vị kia đi đến đây, Hứa Kiệt thầm thở dài, vòng cánh tay từ dưới nách Hứa Quan Hạo vòng ra sau đỡ lấy y, mà Hứa Quan Hạo cũng nhân cơ hội này ôm chầm lấy cổ Hứa Kiệt, dựa cả người vào lòng cậu.

Hơi mím môi, Hứa Kiệt biết rõ Hứa Quan Hạo cố ý, nhưng lúc này cũng không thể nói gì, chỉ có thể tùy ý đối phương kề sát mình, động tác hai người thậm chí còn có chút ái muội, cậu đỡ Hứa Quan Hạo, nhưng càng giống như y đã ôm cậu vào lòng, cậu cùng càng có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của Hứa Quan Hạo phả vào bên tai.

“Kiệt thiếu, Hứa tiên sao thế?”

Ánh mắt thoáng chút u tối, biểu cảm trên mặt Hứa Kiệt lộ ra chút băng lãnh.“Ảnh say, cháu định đưa ảnh về.”

“Thế thì tốt, cơ mà hình như Hứa tiên sinh say không nhẹ, có cần mang cậu ấy đến phòng nghỉ nghỉ chút không.”

“Không cần đâu ạ, cứ để cháu mang ảnh về.”

Lúc nãy người đến kính rượu Hứa Quan Hạo rất nhiều, chủ tiệc cũng biết nên giờ thấy Hứa Quan Hạo hơi quá chén, ông cũng hơi áy náy, gật đầu liền tự mình hộ tống hai người ra khỏi hội trường.

Hôm nay Hứa Quan Hạo lái xe đến, giờ y lái không được, chủ tiệc lieenf tự mình gọi cho hai người một tài xế.

Trên xe, Hứa Quan Hạo vẫn dán chặt lên người Hứa Kiệt, một cánh tay ôm chặt cổ Hứa Kiệt, hơi thở nóng hổi phả vào cổ Hứa Kiệt. Trên đường cậu không ít lần đẩy y ra, nhưng mới tách ra được lát y đã lại xán đến, lúc xe đến trước cửa nhà, Hứa Kiệt đã cố đẩy y ra cũng đến khoảng 10 lần.

“Đã về đến nhà rồi anh còn giả bộ làm gì.”

Dù không say nhưng uống nhiều như thế, mặt Hứa Quan Hạo vẫn hơi hồng, hơn nữa y còn đang giả bộ say khướt, đến ánh mắt cũng mang theo chút mê man.

“Anh say thật mà.” Ôm Hứa Kiệt không chịu buông tay, Hứa Quan Hạo ra vẻ chơi xấu.

Trong lòng có chút buồn bực, Hứa Kiệt lôi Hứa Quan Hạo ra không được, vì thể chỉ có thể nâng chân bước vào nhà, mặc kệ Hứa Quan Hạo đu trên người.

Vừa vào cửa, bác Kim nghe tiếng liền đi ra đón, thấy bộ dạng Hứa Quan Hạo liền than thở đi gọi người nấu cnah giã rượu.

“Kiệt thiếu gia, cậu mau đỡ thiếu gia trở về phòng, lau người cho thiếu gia giùm với, đợi lát nữa canh giã rượu chín tôi sẽ cho người đem lên, chứ không mai lại đau đầu nữa.”

Bác Kim dù là quản gia trong nhà, nhưng đã chăm sóc hai người từ lâu nên đôi khi nói năng cũng không khác gì trưởng bối trong nhà, ngoại trừ lúc Hứa Quan Hạo mặt nặng mày nhẹ mới tỏ vẻ cẩn trọng. Nhưng dù là trưởng bối của hai người, thì bác Kim thật ra vẫn cưng Hứa Quan Hạo hơn, chuyện này thật ra cũng không phải bác Kim cố ý, mà ông đã chăm sóc cho Hứa Quan Hạo từ rất lâu rồi, Hứa Quan Hạo lại là gia chủ hiện nay của Hứa gia, cũng có nghĩa là chủ nhaan của ông, Hứa Kiệt cũng chỉ là đứa con nuôi y mang về mà thôi, nên mỗi lần có chuyện gì, ông đều theo bản năng quan tâm đến cảm giác của y trước.

Bác Kim nói xong liền gọi người đi nấu canh giã rượu, Hứa Kiệt liếc mắt nhìn người đang đu trên người mình, rốt cuộc cũng chỉ có thể cắn răng vác y lên phòng.

“Tự anh tắm rửa đi!” Thả y lên giường, Hứa Kiệt thản nhiên nói một câu.

Hứa Quan Hạo đang nằm trên giường liền mở mắt ra, gương mặt ửng hồng nhìn Hứa Kiệt.“Bác Kim kêu em lau người cho anh mà.”

“Anh đâu có say, tự mình đi tắm đi!” Không nói lời vô nghĩa, Hứa Kiệt trực tiếp ngắn gọn nói.

Xoay người lăn qua bên kia giường, Hứa Quan Hạo dùng ánh mắt ướt át mà nhìn Hứa Kiệt.“Lúc trước em tắm giùm anh cũng đâu ít lần, lúc em ốm cũng là anh tắm cho em chứ ai!”

Hứa Quan Hạo nói xong Hứa Kiệt liền hiểu ngay ý y là sao, mặt cứng thêm chút nữa.“Anh đâu có say.”

“Nhưng uống nhiều rượu như vậy, đầu anh đau lắm, dạ dày cũng không thoải mái, chỉ muốn nằm ở đây không nhúc nhích gì hết á.”

Xiết chặt lấy nắm tay, Hứa Kiệt hạ mắt nhìn Hứa Quan Hạo, liền thấy đôi mắt vô tội của y.

Quên đi chút oán giận, Hứa Kiệt hít vào một hơi liền đứng lên, vào phòng tắm bưng ra một chậu nước ấm.

Chả phải là lau người thôi sao? Thầm hừ lạnh một tiếng, Hứa Kiệt đặt chậu nước sang một bên, ngồi vào bên giường, hạ mắt cởi áo sơmi của Hứa Quan Hạo.

Hứa Kiệt chẳng chút nghĩ suy cởi cúc áo Hứa Quan Hạo, mà Hứa Quan Hạo thì lại vì động tác của Hứa Kiệt mà mặt càng thêm đỏ, thậm chí lúc cậu không cẩn thận đụng trúng da, cơ thể còn có chút run rẩy.

Lúc này mới hối hận sao mình cứ bắt cậu lau giùm làm gì, Hứa Quan Hạo cố gắng áp chế ý nghĩ trong lòng, nghĩ, hồi trước mình với Hứa Kiệt còn tắm chúng mà! Chẳng phải tối nào hai người cũng ôm ôm ấp ấp nhau mà ngủ sao, thân thể đãm sớm đụng chạm vậy rồi sao giờ mình còn không có tiền đồ vậy chứ.

Hứa Kiệt cởi áo sơmi y ra, liền lấy cái khăn mặt trong chậu, vô cùng nghiêm túc lau người cho Hứa Quan Hạo.

Dù lúc đầu Hứa Kiệt hơi không bằng lòng, nhưng đến lúc lau lên lại nhớ đến cảnh trước đây Hứa Quan Hạo thật sự tắm rửa cho mình, nên tay lau cũng càng nhẹ nhành nghiêm cẩn.

Nhất thời, trong phòng lặng ngắt, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng Hứa Kiệt giặt khăn, cứ thế, Hứa Quan Hạo cũng cố ý nhẹ nhàng hít thở.

Lau người Hứa Quan Hạo xong một lần, Hứa Kiệt lại đổi nước, giặt khăn xong rồi lau lên hai gò má Hứa Quan Hạo, cũng lúc này cậu chợt nhận ra gương mặt y so với lúc say rượu càng hồng thêm, sau khi cậu thấy, Hứa Quan Hạo vậy mà lại xấu hổ quay sang một bên, không thèm nhìn cậu.

Bộ dáng Hứa Quan Hạo thẹn thùng làm Hứa Kiệt đang cầm khăn mặt chuẩn bị lau thoáng khựng lại, cậu nhìn gương mặt y đỏ bừng cùng ánh mắt trốn tránh, nhất thời trong lòng ngoại trừ sợ hãi thế mà còn có chút phức tạp không lời nào tả được.

Một giọt nước từ trên khăn chảy xuống, đậu lại trên gò má Hứa Quan Hạo, lượn theo đường nét trên mặt y mà chảy xuống giường, Hứa Quan Hạo cũng vì xúc cảm nhột nhạt khi giọt nước lượn trên gò má mà quay sang, ánh mắt mang theo ít e lệ và ngoan ngoãn nhìn Hứa Kiệt.

Trong lòng như có sấm rền vang, ánh mắt Hứa Kiệt dõi theo giọt nước trên mặt Hứa Quan Hạo, đột nhiên có cảm giác như nước mắt Hứa Quan Hạo đnag rơi.

Hứa Quan Hạo khóc......

Trong lòng đột nhiên căng thẳng, Hứa Kiệt che lại đôi mắt của y, ngăn chặn ánh nhìn của y dành cho mình.

“Tiểu Kiệt?”

Mắt đột nhiên bị che, Hứa Quan Hạo đợi một hồi, không thấy Hứa Kiệt lấy khăn mặt ra nên tò mò hỏi.

Áp chế cảm xúc trong lòng, tay Hứa Kiệt vẫn đặt trên khăn, đến lúc Hứa Quan Hạo lên tiếng cậu mới lấy xuống, quay đầu giặt khăn, đến lúc giặt xong lại lau mặt cho y.

Ánh mắt Hứa Kiệt đột nhiên trở nên dịu dàng, động tác lau mặt cho y cũng rất chu đáo, nhất thời chút nghi hoặc trong đáy mắt Hứa Quan Hạo liền tan biến, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch với cảm giác khẩn trương môi khô lưỡi cứng.

Giúp Hứa Quan Hạo lau xong, Hứa Kiệt liền đem cả chậu nước lẫn khăn vào phòng tắm, lúc này bác Kim cũng đã bưng canh giải rượu lên, lúc bác vào thì thấy Hứa Quan Hạo đnag thay đồ ngủ, chắc Hứa Kiệt đau lau người giúp y, nên rất vừa lòng gật đầu, đưa một chén cho Hứa Quan Hạo, một chén cho cậu.

“Kiệt thiếu gia chắc cũng có uống, cậu cũng uống ít canh giải rượu đi không mai lại đau đầu.”

Bác Kim thấy hai người uống hết mới đem chén ra ngoài.

Bác Kim vừa đi, Hứa Kiệt liền đứng dậy đi tắm, vừa tắm xong đã thấy Hứa Quan Hạo chui kín cả người trong chăn, đến cả ánh mắt nóng bỏng của y thường thấy những lúc cậu mới tắm xong cũng chẳng thấy đâu.

Có chút kinh ngạc, Hứa Kiệt mặt không đổi sắc mà sấy tóc, tóc khô rồi liền lên giường, nằm xuống thì thấy Hứa Quan Hạo cách cậu những một cánh tay, không có bu lại như trước.

Hứa Quan Hạo không bu qua, Hứa Kiệt cũng chỉ thấy mà chẳng chú ý, nằm xuống liền tắt đèn, nhắm mắt, hôm nay cả ngày đi lại, lúc trở về từ bữa tiệc cũng đã hơn 11 giờ, giờ cũng đã hơn nửa đêm, giờ đi ngủ của cậu đã qua từ lâu.

Sau khi nhắm mắt lại, Hứa Kiệt rất nhanh liền mơ mơ màng màng, nhưng lúc sắp ngủ lại thấy hơi trống vắng, cứ thao thức mãi không ngủ được, trong đầu vẫn mơ hồ đợi đến lúc người bên cạnh xức qua, sau đó được người ta ôm vào lòng mới thả lỏng hẳn, cứ thế ngủ thật sâu.

Hôm sau lúc đi học, Vương Vọng thấy Hứa Kiệt liền hừ hừ hai tiếng.

“Hôm qua ông về không sao chứ! chắc không bị cha đập ha!” Đối mặt với Vương Vọng, Hứa Kiệt cũng hơi áy náy, chủ động hỏi Vương Vọng tình hình hôm qua.

Cắn chặt răng, Vương Vọng nhìn chằm chằm Hứa Kiệt.“Hôm qua thầy tự nhiên gọi cho ba tui, không những mách vụ tui trốn học, còn bảo tui rủ rê bạn cùng lớp, hôm qua đến nửa đêm tui cũng chưa ngủ được, phải ngồi trong phòng khách viết giấy cam đoan nè.”

Vụ của Vương Vọng, Hứa Kiệt nghĩ một lát liền hiểu ngay, trước kia Vương Vọng trốn học chưa từng bị thầy giáo cằn rằn, thực ra ngày nào cũng có người trốn học, khi nào cúp nhiều quá thầy mới liên lạc về với phụ huynh, trường họ cũng khá lỏng, mà học kỳ này Vương Vọng rõ ràng đã tiến bộ rất nhiều, hôm qua thầy giáo gọi điện thoại, tàm phần là có liên quan đến Hứa Quan Hạo, có khi còn do y bắt thầy gọi về không chừng, cơ mà gọi cho phụ huynh còn may đấy, sáng nay lên lớp thấy Vương Vọng liền nhớ đến chuyện này, nghĩ chắc Hứa Quan Hạo biết mình trốn học cùng ai, nếu Hứa Quan Hạo chỉ vì chuyện này mà đối phó với Hứa Quan Hạo thì khổ rồi.

Sau chuyện Từ Nghiêm Nhiễm, Hứa Kiệt hoàn toàn có lý do tin rằng Hứa Quan Hạo sẽ làm ra vài chuyện làm cậu không tin nổi, hơn nữa Hứa Quan Hạo trước mặt đàn em, căn bản cũng chẳng phải bộ dạng dịu ngoan vô hại như lúc cùng cậu, lúc bị giam lỏng cậu cũng đã biết, ham muốn chiếm hữu của Hứa Quan Hạo đối với cậu rất mạnh, lúc ấy vì cậu, đến cả bác Kim y còn đuổi mà!





No comments:

Post a Comment