Edit: Hạt Dẻ Cười
Liên tiếp mấy ngày, Quý Lăng Phong cũng chưa gặp lại Đường Quân Triết, bọn họ mới gặp nhau đó, mấy ngày nay đã liền bặt vô âm tín, Quý Lăng Phong cũng thấy kỳ kỳ, cùng làm một công ty, sao một lần lướt qua cũng không thấy?
Y bỗng nhiên phát hiện mình đối với ông chủ cho thuê nhà tương lai này cái gì cũng chẳng biết, hắn làm chức vụ gì ở công ty? Có thể ở phụ cận mua được phòng tốt, hơn nữa còn mình hắn có những hai phòng, hẳn là tiền lương rất cao ha... Là một nhân viên quyền cao chức trọng?
Sau khi ngẫm ra điều này, Quý Lăng Phong bỗng nhiên cảm thấy không được tự nhiên, nếu là thủ trưởng gì đó thì chán òm =3=! Hắn vẫn là càng thích nam nhân thịt nướng phổ thông gì đó hơn!
"Lăng Phong, có thể giúp tôi đem cái này đi photo chút không."
"Dạ, được, Linh tỷ." Thanh âm ôn hòa đánh gãy trạng thái ngẩn người của y, y từ chỗ ngồi đứng dậy, gì thì gì, làm chính sự cái đã.
Chỉ chớp mắt đã đến giờ cơm trưa, Quý Lăng Phong nhìn căng tin đồ ăn phong phú lòng không kìm được mà rầu muốn chết.
Hôm nay thứ hai hai rồi, ngày mai phải đi xem phòng, nếu không có chuyện gì thay đổi, thì y sẽ liền thuê luôn. Theo lý thuyết tiền đặt cọc thuê phòng cũng phải giao luôn chứ nhỉ? Tiền đặt cọc cũng bằng tiền thuê nhà, cũng chính là một ngàn đồng, nhưng số tiền y mượn Trương Nghị Dương vừa đủ một ngàn đồng, mà mấy ngày nay tiêu có hơi thâm hụt, y có chút hối hận lúc trước sao lại không mượn nhiều nhiều chút. Lúc trước mặc dù mượn nhiều, cũng có thể đợi y có tiền lương trả lại, nhưng hôm nay y rất ngại mở miệng mượn thêm lần nữa. Mượn một lần hai ngàn, và hai làn mượn một ngàn lầ khác hẳn nhau, mặc dù Trương Nghị Dương không thèm để ý, y cũng có lòng tự trọng của riêng y.
Đã vậy, phải tốn công tốn sức thuyết phục Đường Quân Triết, năn nỉ hắn hoãn thời hạn nộp tiền thuê nhà cho mình.
Nhưng hoãn thì hoãn, tiền đặt cọc cũng chẳng thể một xu cũng không giao, cho dù chỉ giao một nửa, đó cũng là năm trăm đồng, y đi làm mấy ngày nay ăn ba bữa chính và mua chút nước quả cũng đã mất hơn một trăm đồng, nếu mất thêm năm trăm đồng tiền đặt cọc phòng ốc, cũng chỉ còn lại có không tới bốn trăm đồng, còn hơn hai mươi ngày nữa mới phát tiền lương, thật sự rất khó chống đỡ.
Nhưng cũng không thể không thuê phòng của Trương Nghị Dương, Quý Lăng Phong vô cùng rối rắm, ở gần phố XX mà thuê một phòng có ngàn đồng đâu phải chuyện dễ? Bỏ qua lần này rồi biết có còn cơ hội hay không? Hơn nữa thứ ba ngày mai đã đi phòng, y cũng ngại xin Đường Quân Triết chờ y một tháng nữa mới thuê, y tin là đừng nói một ngàn, cho dù là một phòng một trăm năm mươi mét vuông đi nữa, thì hiện tiền thuê nhà cũng rất phiền, mà lỡ người khác cướp mất thì sao, nam nhân đồng ý cho y thuê giá thấp thế, chắc là nể mặt cả hai là đồng nghiệp rồi.
Trái phải đều khó xử, Quý đại thiếu gia đành phải trước ủy khuất mà nín nhịn.
"Hai món chay." Y kéo cà vạt, cũng may căng tin có trợ cấp, giá cả thực rẻ, nhưng Quý Lăng Phong hiện giờ có thể tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy, liền lấy suất rẻ nhất.
Các đồng nghiệp đã vài ba năm túm tụm cùng một chỗ đàm luận mấy chuyện thời sự, trong bàn có cá có thịt, thế mà còn kén cá chọn canh chê khó nuốt, trái lại chính mình trong khay chỉ có hai món chay ít xỉn, thật đáng thương mà, y lại kén ăn, nhất thời không nuốt nổi. Quý Lăng Phong cắn cắn môi, ngại không muốn ngồi cùng họ, vì thế một mình chui rúc trong góc, tính yên lặng mà giải quyết cho xong bữa cơm.
Đúng lúc này, một thanh âm làm hắn chán ghét vang lên——
"Ửm, ít đồ ăn vậy, đủ sao?"
Lý Hiểu Chí, người này tựa hồ thấy y chướng mắt, mấy ngày nay toàn tìm y gây chuyện, bắt y làm cái này cái kia không nói, làm xong còn mở miệng chê bai cạnh khóe đủ điều.
Quý Lăng Phong xưa nay sống sung sướng quen rồi, sao chịu bị người khi dễ? Về sau cũng liền không thém khách khí, tỏ vẻ xa cách, ngược lại chủ động đến bắt chuyện với các đồng nghiệp khác xem họ có cần giúp đỡ gì không, còn cái kẻ đặc biệt đến tìm y sai bảo thì mắt điếc tai ngơ vờ như không thấy.
Cứ thế vài ngày, hai người đều càng lúc càng chướng mắt đối phương. Thấy y không để ý đến mình, Lý Hiểu Chí cũng không đi tự tìm y cho mất mặt làm chi, chỉ là thường thỉnh thoảng lượn qua chỗ y, nhả vài câu châm chích, bắn vài lời khiêu khích, cũng như bây giờ——
"Lớn tuổi rồi phải biết giữ gìn sức khỏe chứ, sao lại ăn ít thế?"
Anh mới lớn tuổi! Cả nhà anh đều lớn tuổi thì có! Lão tử năm nay mới hai mươi hai!
Quý Lăng Phong hoàn toàn không nghĩ đến chuyện dây dưa gì cho mệt người với gã này, chỉ hung hăng cầm đôi đũa chọc chọc cơm, không thèm nhìn gã âm dương quái khí.
Lý Hiểu Chí ngược lại càng thấy thế càng thêm xỉa xói, không nhanh không chậm cầm một dĩa cá nhỏ từ suất cơm của mình sang cho y, "Tôi ăn nhiều lắm, chỉ cho cậu được chút cá thôi? Hiện giờ vào tuổi cậu, phần lớn đều là vẫn còn được cha mẹ nuôi , ăn uống tiêu phí so với nhân viên chúng tôi làm đây làm đó rộng rãi hơn nhiều, nhìn cậu tiết kiệm như vậy, là trong nhà không đủ tiền nuôi hay không cha không mẹ?"
Câu nói sau cùng, đâm trúng chỗ ngứa của Quý Lăng Phong, y đứng bật dậy, vung tay hất cả khay cơm của gã đổ ụp xuống sàn, làm đồng nghiệp xung quanh tò mò nhìn sang.
Lý Hiểu Chí cũng vì phản ứng đột ngột của y mà sợ hãi lùi về sau một bước, thấy được mình cũng hơi quá đáng rồi, vốn mấy lời kia vừa phọt ra khỏi miệng là gã cũng đã giật mình nhận ra mình khích y hơi quá, nhưng giờ phút này, phát hiện ánh mắt mọi người xung quanh đều dính chặt lên người hai bọ họ, gã vội vàng lớn tiếng "làm rõ" mọi chuyện: "Cậu nổi sùng cái gì! Tôi thấy cậu chỉ có mỗi hai món chay, sợ cậu ăn không đủ no, mới tốt bụng mà cho cậu dĩa cá! Cậu không nhận tấm thịnh tình của tôi thì thôi! Sao còn hất phần cơm của tôi!?"
Nói một hồi tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu Quý Lăng Phong, còn cường điệu phun ra "Hai món chay", ngữ điệu kia tựa hồ đang châm chọc chuyện y nghèo kiết xác, ăn bữa cơm cũng không đủ tiền ăn cho đàng hoàng. Quý Lăng Phong tức giận đến mặt đỏ ửng, nếu y vẫn còn là thiếu gia nhà giàu khi xưa, y nhất định sẽ không lưu tình mà rút từ trong túi ra một xấp tiền đập vào mặt người đối diện, nhưng hôm nay những hành động trả thù tràn ngập vui sướng đó, y cũng chi có thể nghĩ trong đầu.
Quý Lăng Phong bỗng nhiên phát hiện, chính mình trước kia trừ tiền ra, trên người chẳng có gì đáng để y tự hào.
Y vốn đâu mấy khi gặp phải loại người ác ôn kiểu đó, dĩ vãng có phải ngậm đắng nuốt cay cũng là do mấy chuyện trong nhà mà thôi, nhưng lúc ở Quý gia y có phản bác cũng chẳng được gì, cho nên y dần dần thích ứng với những đối đãi không công bằng đó, thậm chí còn có thói quen gặp chuyện tránh được thì tránh. Đối mặt với bất mãn của lão già kia, đối mặt với sự cay nghiệt của phu nhân kia, đối mặt với thân phận con riêng đáng xấu hổ, y đều giả vờ trấn định, làm như không thấy, kỳ thật, chính là đang lảng tránh đó thôi.
Lúc trước túi tiền rủng rẻng, loại lảng tránh yếu ớt này tạm thời được che dấu, thế giới này là vậy, có tiền đều là đại gia, y vừa ra khỏi cửa, lái xe thể thao rêu rao khắp nơi, ai làm gì được y? Nhưng hôm nay thì khác.
Giờ phút này, y vô lực biện giải, "Đồ ngậm máu phun người! Lời anh đã nói ra rồi, có cố lấp liếm thì cũng thế thôiAnh lừa người được chứ lừa bản thân mình được sao."
"Hừ! Tôi đây có nói gì cũng chỉ là nói, đâu giống cậu hở chút thượng cẳng chân hạ cẳng tay!"
Tiếng cãi nhau càng lúc càng lớn, số người đưa mắt tò mò nhìn họ cũng càng lúc càng nhiều, có vài người thậm chí đã bắt đầu chỉ trỏ, lại nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc ý của Lý Hiểu Chí kia, hướng y khiêu khích mà chớp mắt, Quý Lăng Phong cảm thấy lạnh sống lưng.
Y hầm hầm đứng dậy bưng khay quay người đi, cơm một hạt cũng chưa ăn, đổ thẳng vào thùng rác, sau đó nhanh chóng rời đi.
Y chính là một đại thiếu gia chẳng bao giờ làm chuyện gì đàng hoàng, dù đã tự mình cố gắng cùng sự giúp đỡ của gia đình mà đỗ vào trường đại học bậc nhất của thành phố A, y cũng như trước hoàn toàn không cách nào thoát khỏi sự thật này. Đã từng cảm nhận cảm giác tuyệt vời khi có tiền trên tay, hiện giờ không một xu dính túi, không có thân phận Quý gia đại thiếu gia kia, y chẳng là cái thá gì hết.
Cả một buổi chiều, Quý Lăng Phong đứng ngồi không yên, cứ một mình ngồi ngần ra trước bàn máy tính, cứ thế đến lúc tan tầm, y vẫn cứ mơ mơ hồ hồ kiểu đó.
Đột nhiên có một cốc nước nóng hổi áp vào bên má, Quý Lăng Phong giật mình, quay đầu.
"Linh tỷ."
Vương Linh là nhân viên tương đối lớn tuổi trong văn phòng y, tất cả mọi người kêu một cô là "Linh tỷ" .
Cô giờ đang mỉm cười mà nhìn Quý Lăng Phong, hai tay cầm hai tách Nestlé cà phê, đưa cho y một tách, tách kia tự mình rót ra uống.
"Chị thấy cậu ngồi ngần người cả buổi, có tâm sự à?"
"Cám ơn chị." Quý Lăng Phong nhận lấy tách cà phê, dùng cả hai tay nắm lấy, y cúi đầu, "Kỳ thật chuyện này cũng không có gì."
Vương Linh uống xong một hớp cà phê, quay đầu nhìn y vẫn là đang gục đầu xuống, đột nhiên ôn nhu nói: "Chị có đứa em tuổi tác cũng không khác cậu lắm, cũng y như cậu, gặp chuyện chút là lại nghĩ này nghĩ kia, không có gì cũng nghiêm trọng hóa vấn đề lên, hết dằn vặt lại bứt rứt." Nói đến đây, cô chuyển đề tài cái phụt, "Sao lại không uống? Lát nữa là nguôi đó."
Quý Lăng Phong ngây ngây ngốc ngốc, hỏi: "Mời em ạ?"
Vương Linh cái nâng chén thủ thế, "Đương nhiên."
"Cám ơn Linh tỷ." Y rót cà phê ra, uống một ngụm nhỏ.
Vương Linh nhìn bộ dáng y vẫn rầu rĩ, cười rung người, "Em xem em đi, nghĩ gì cho lắm vào, cả buổi chiều như thế, kết quả vẫn chỉ là mình em buồn bực thôi."
Quý Lăng Phong bị cô nói trúng tâm sự, có chút đỏ mặt, lại vẫn lắc lắc đầu, "Không có việc gì mà chị."
Vương Linh nghe vậy liền đưa tay xoa xoa mái tóc màu nau của y, làm Quý Lăng Phong có chút thụ sủng nhược kinh, Hơi chút rụt rè mà né người, giống gặp phải một sinh vật đáng sợ = =!
"Em cũng đừng để bụng làm gì, gã Lý Hiểu Chí kia độc mồm độc miệng ai cũng biết cả, đại khái cũng đoán dược chuyện giữa trưa là vì sao, gã hơi chanh chua, có chút không phóng khoáng, hay tư thù, nhưng xét cho cùng cũng không phải là người xấu. Không ai chê cười em cả, mỗi ngày cứ thế mà trôi thôi, có chuyện gì cũng đều phải tươi cười mà vượt qua, chỉ em đừng quá để ý."
Quý Lăng Phong nghe xong trầm mặc một lúc lâu, rồi mới lắc đầu, "Em không phải bởi vì chuyện giữa trưa kia... Mà là vì mải nghĩ đến rất nhiều chuyện khác nữa, chuyện tương lai, em thấy hơi hoang mang."
Vương Linh vểnh tai tính nghe y tâm sự, nhưng đợi nửa ngày cũng chưa thấy mở lời, cô thở dài, cuối cùng cũng chỉ có thể tái vỗ vỗ bờ vai y, "Chị nhìn em buồn cả buổi chiều, sợ ảnh hưởng tới công việc của em, y xì em không ổn mà, vô luận về sau có chuyện gì, ngày ngày đều cật lực làm việc, những chuyện nhỏ nhặt không thoải mái, rồi cũng đều sẽ tan biến."
Cô một hơi uống cạn tách cà phê, ném vào trong thùng rác."Tan tầm về sớm một chút, tự nấu một nồi nước ấm, rồi ngồi trên sô pha xem một lát TV, tiếp đó ráng mà ngủ cho ngon em ạ, ban đêm đừng nghĩ nhiều cho lắm vào, rồi ngày mai mọi chuyện sẽ tốt đẹp hẳn."
Quý Lăng Phong nở nụ cười với cô, "Em biết rồi ạ, cũng không còn sớm nữa, chị Linh cũng về sớm đi."
——————————————————————
Khi trở lại nơi ở, trong phòng đã không còn một bóng người. người giúp việc kia không làm cả ngày, buổi tối làm xong cơm chiều liền đi mất, Quý Lăng Phong hôm nay trở về hơi muộn chút, cả căn phòng to như thế rốt cuộc chỉ có mình y.
Quý Lăng Phong xoa xoa đàu mình, quả nhiên là y suy nghĩ nhiều quá sao? Giống như Linh tỷ nói, nghiêm trọng hóa vẫn đề lên. Chính là, y vẫn nhịn không được mà suy nghĩ về tương lai sau này, Tương lai y muốn chọn con đường nào để đi đây? Sau này thật sự đến nhà cũng không về sao?
Nghĩ đến đây, y thấy bận lòng một cách khó hiểu. Quý Lăng Phong đột nhiên rất muốn hút thuốc, nhưng thuốc đối với y hiện tại mà nói cũng là thứ xa xỉ, ngày maiđã phải đi xem phòng rồi, nghĩ đến đây, y càng cảm thấy buồn tợn, cuối cùng cứ chồng chất mãi, không cách nào vơi đi dù chỉ một chút.
Trên bàn đồ ăn đều đã nguội hắt nguội hiu, Quý Lăng Phong cũng lười hâm lại, cởi áo khoác cầm trên tay, cứ thế ăn luôn.
Một bữa cơm vô vị ăn đến phát ngốc, y giữa trưa chưa ăn gì hết, kỳ thật là đói muốn chết, những cũng chẳng thấy ngon lành gì.
Y bắt ép chình mình nhai nuốt vài miếng, nghĩ, mấy ngày nay là cơm chiều được ăn miễn phí, y đã sắp dọn đi, đến lúc đó chuyện tiền bạc càng thêm đau đầu...
Sau khi ăn xong, tắm sạch sẽ bằng nước ấm, mang áo ngủ vào liền trực tiếp lăn ra sô pha. Cái thân này cao đến mét tám mốt mà có được sáu mươi ký, gầy khô gầy đét.
Y nghiêng người nằm trên ghế sa lông, không mục đích mà thay đổi hết tư thế này đến tư thế khác, nhưng nằm sao cũng không thấy thoải mái, đúng lúc này, tiếng di động đột nhiên vang lên.
Trên màn ảnh lóe ra ba chữ: Đường Quân Triết.
Tâm tư Quý Lăng Phong đột nhiên nhảy dựng lên, chắc là về chuyện ngày mai đi xem phòng? Y mở máy xem tin nhắn ——
Thật có lỗi, ngày mai tôi có chút việc bận, thời gian đi xem phòng có thể dời sang tối mai hoặc sáng chủ nhật không?
Quý Lăng Phong nghĩ nghĩ, trả lời:
Hôm nay luôn đi
No comments:
Post a Comment