Wednesday, October 23, 2013

[Boss] chap 1

Chap 1:

Edit: hạt dư chíp chíp

"Cút! Ngươi cút ngay cho ta!"



Tám giờ tối, trong biệt thự Quý thị vẫn chưa dứt tiếng rống giận của gia chủ. Quý Lăng Phong đối với chuyện này đã thấy quen đến mòn mắt, chai tai, nhưng lần này, y khó có thể ngụy trang vẻ mặt bình tĩnh được, cho nên, y làm theo ý nguyện của lão gia tử, như sao băng chớp nhoáng vọt đến cửa chính. "Rầm!" một tiếng đóng sầm cửa. Bên tai còn vọng lại tiếng người nọ quát mắng...

"Nghiệt tử! Cái tên nghiệt tử này!"

Quý Lăng Phong cười lạnh, y đúng là cái tên nghiệt tử đấy, sao nào? Năm xưa kẻ nào bò lên giường mẫu thân hắn nhả ra tên nghiệt tử này thế?

Tập đoàn Hằng Quang tại A thị chỉ là một tập đoàn nhỏ, nhưng dưới đã có năm nhánh công ty con, băng băng tiến lên vị trí tập đoàn tiêu chuẩn, mà chủ tịch hiện giờ là cha Quý Lăng Phong-Quý Nhân Tài.

Theo năm tháng trôi qua, bây giờ, Quý chủ tịch đã trùi rèn một thân kinh nghiệm thành thục, lão luyện, không giận tự uy, nhưng, ai mà không có tuổi trẻ khí thịnh chứ? Ông ta cũng tại thời điểm khí huyết phương cương liền làm một chút chuyện hỗn đản, thí dụ như cùng hồ bằng hữu cẩu uống rượu, đua xe, chơi bar. Nhưng chiêu kỹ còn chưa tính, ông ta còn vì theo đuổi khoái cảm cũng không thèm mang bao đấy thôi!

Vì thế, Quý Lăng Phong ra đời. Không tồi, y là đứa con riêng vô danh vô phận.

Đồng suy nghĩ với người thường, con riêng tại cái đại gia tộc hạng trung này không có địa vị gì cả, nhưng y cũng không có tư cách oán hận-Quý Nhân Tài cũng không hỗn đản đến mức khiến người ta giận sôi gan nóng ruột, ít nhất, ông ta cũng tiếp nhận cái tên nghiệt tử như y, cho y một cuộc sống phi thường sung túc sung sướng.

Ông ta đảm bảo đời sống vật chất cho Quý Lăng Phong, Quý Lăng Phong cũng vì vậy đối vối ông ta nhẫn nhục chịu đựng, giữa bọn họ hầu như không có quan hệ phụ tử. Quý Nhân Tài tựa hồ cũng lười quản cái tên nghiệt tử như y, ông ta có một nhi tử ưu tú đáng giá hơn để chú mục-em trai của Quý Lăng Phong, Quý Lăng Vân .

Y lúc này rốt cục không phụ lòng kì vọng của mọi người trong nhà trở thành một tên ăn chơi trác táng từ trên xuống dưới-họ dường như cho rằng đấy mới là tính cách thường tình của một đứa con riêng.

Vì thế, để "sắm vai hợp lý", y mặc quần áo giá bốn năm chữ số, lái xe thể thao bảy chữ số, làm y như lão tử hỗn đản năm đó thường làm.

A, điều duy nhất không giống chính là y không chơi mấy quán bar bình thường mà là Gay Bar.

Y cũng không muốn ngày nào đó có một nữ nhân vác bụng bầu thình lình đến tìm hắn đòi tiền đâu-đó cũng là một trong những nguyên nhân ở trong nhà y không có địa vị, mẹ của y sau khi sinh hạ y cũng không hề muốn nuôi lớn y, trực tiếp ôm đi tìm Quý Nhân Tài, đổi lấy một tờ chi phiếu, khiến tiểu Lăng Phong vào cái nhà này liền thua kém người ta một bậc.

Quý Lăng Phong đến nay cũng không biết tờ chi phiếu kia trị giá bao nhiêu, về một khía cạnh nào đó, số tiền ấy cùng bản thân y đồng giá, bất quá, Trung Quốc hai mươi năm trước, kim ngạch bốn, năm con số cũng coi như đại gia rồi. Quý Lăng Phong có lúc nghĩ lại sẽ tự giễu mình, y có lẽ còn không bằng mấy bộ áo quần sang quý kia.

Chuyện đó trong mắt người khác luôn là một trò cười, y cũng xuôi xẻo nốt, cho nên hôm nay, nữ chủ Qúy gia trong lúc lơ đãng lái sang đề tài này, chọc tức Quý Lăng Phong, khiến y nổi giận trước mặt Qúy phu nhân đánh nát một chiếc bình hoa mấy vạn đồng. Hành động quá khích ấy lại "được" ai đó thêm mắm dặm muối báo lại cho lão gia tử, vì vậy ông ta cũng phát giận. Đối với loại vấn đề này, Quý Lăng Phong hiển nhiên không nhẫn nhịn được, dứt khoát bỏ nhà chạy lấy người.

Y vốn đính ở bên ngoài ngây ngốc một chút, không cần trở về rước lấy phiền sớm, cũng không có gan rời nhà trốn đi. Y biết, hết thảy mọi thứ y có đều do người kia ban tặng, trừ phi y có năng lực tự lực cánh sinh, nếu không xảy ra chuyện gì cũng phải chịu, bị xem thường cũng phải nhẫn.

Đương nhiên, hoà giải lại là chuyện khác, y cũng là thiếu niên đang thời kì khinh cuồng, lực nhẫn nại không tốt như vậy, cho nên hành vi bỏ nhà ra đi vô cùng hữu lực.

Nhưng, trên thực tế, y vừa ra khỏi nhà liền hối hận.

Tháng mười gió hiu quạnh, lá rụng phủ kính đá cuội. Quý Lăng Phong bên trong mặc áo sơ mi, bên ngoài khoác áo kẻ ô ngắn tay, thêm cái quần bò LEVI'S nữa vẫn không tránh khỏi lạnh. Nhiệt độ trung bình trong khu nhà cao cấp Qúy gia luôn ổn định ở mức hai mươi bốn độ, nhưng hiện tại, bên ngoài chỉ có hơn mười độ là Quý Lăng Phong dọc theo đường không khỏi hối hận tại sao lúc ấy không vớ thêm cái áo khoác dày hơn rồi chạy.

Y kéo kéo quần áo ủ người lại, cước chân nhanh dần, xuyên qua lớp lớp xe cộ như nước trên đường lớn, qua cả những chiếc đèn nê ông bảy màu rực rỡ, dọc theo lộ tuyến quen thuộc quẹo vào góc đường một quán bar bí ẩn. Mặt tiền tựa như một cửa hàng nho nhỏ, nhưng bên trong hoàn hoàn khác hẳn.

Blue Lover, người yêu lam sắc, ở A thị này là một GAY Bar tương đối nổi tiếng, phong cách đa dạng, từ thứ hai đến thứ sáu thường chơi một chút nhạc Jazz tao nhã, giai điệu trữ tình khiến nơi đây mang sắc thái hài hoà, an bình như một quán cà phê, đến cuối tuần, nơi này biến thành một nhạc viên điên cuồng dành của người trẻ tuổi, âm thanh điện tử sống động được mở tối đa, Blue Lover nhanh chóng thành một mỡ hỗn độn, đủ loại nam nhân tung mình lắc lư trên sàn nhảy, tận tình cuồng hoan.

Hôm nay vừa vặn là thứ bảy. Trong ánh đèn sắc sỡ, nhạc sàn được mở to đến đinh tai nhức óc.

"Quý thiếu gia!" Quý Lăng Phong là khách quen nơi này, y vừa vào cửa đã có người tiến lên tiếp đón. "Ngài đến một mình sao?" Vừa nói vừa dẫn đường cho y.

"Không cần!" Quý Lăng Phong kéo kéo cổ áo, ở đây quá ồn, y nói chuyện có chút khó khăn. Mới cùng lão gia tử náo một trận, lại thêm khí tức mê loạn ở nơi này khiến y càng thêm nóng nảy. "Dẫn ta đến ghế dài và lấy rượu tới!"

Ghế dài khá giống ghế lô, phân bố ở hai bên đại sảnh, bên trong có một chiếc sô pha đơn, là nơi đặc biệt dành cho mấy lão khách cùng thành viên thẻ VIP. Phí thấp nhất của ghế dài cũng đã ngang mức tiêu chuẩn, như Quý Lăng Phong cùng đám hồ bằng cẩu hữu cùng đến mới có thể đi.

Tuy lúc này Quý Lăng Phong chỉ có một người, nhưng khách hàng là thượng đế, người bên cạnh hiển nhiên cũng nhìn ra tâm tình của Quý thiếu gia không tốt, vội phục vụ y mở ghế dài.

Tại Gay Bar mà ngu ngốc đến mức ở đại sảnh uống say đến điên trời đảo đất thì vô cùng nguy hiểm. Ở đây, khối người uống xong một ly liền trực tiếp đi mướn phòng, bọn họ đều là nam nhân cả, có khi còn chèn ép người khác mua mua bán bán.

Quý Lăng Phong hiển nhiên có vài phần lý trí, cho nên khi say đến trông gà hóa cuốc, y còn biết từ trong ngực lấy ra một xấp tiền mới bỏ đi.

Rạng sáng mười hai giờ, đèn đường phát ra ánh sáng vàng đạm đạm, ngẫu nhiên, một vài chiếc ô tô lẻ loi dạo qua trên đường cái, vô tình chiếu lên người Quý Lăng Phong làm chói mắt y.

A thị phồn hoa như không có sắc đêm, chân trời phía xa vẫn ẩn ẩn ánh sáng phiếm hồng, trên mỗi góc nẻo thành thị, như trước bóng người vẫn không ngừng bôn ba.

Gió lạnh chợt thổi, Quý Lăng Phong rùng mình một cái, thật con mẹ nó lạnh! Y ngòi xổm xuống, cuộn tròn tại chỗ trên bậc thang ven đường, cúi thấp đầu hà hơi. Hơi cồn nồng đậm đánh ập vào thần trí, y đầu óc mơ mơ màng màng, môi đã lạnh đến tím tái, khuôn mặt trái ngược đỏ bừng, hồng đến cần cả cổ.

Đoạn đường này nhỏ tương đối cao, thực không dễ đi lên, Quý Lăng Phong uống hơn nhiều nên cũng không rõ bản thân leo lên đây bằng cách nào. Muốn tìm một nơi nào đó ngủ qua đêm, đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu y. Ý thức bị cồn "hoà tan", y đứng dậy, mơ hồ đi về hướng khách sạn trong trí nhớ thoáng qua.

Mọi thứ trong mắt đều có hư ảnh, y mạnh mẽ vươn tay nhu nhu mắt, không chú ý đến một chiếc Rolls-Royce đang chạy đến.

Quý Lăng Phong chỉ cảm thấy trước mắt phát lên một luồng ánh sáng loá mắt, ngay sau đó là tiếng cao su ma sát nhựa đường chói tai, thân thể y lập tức nhũn mềm, ngã ngay xuống đất.

Tim tài xế bên trong cũng nhảy dựng lên, mắt thấy người kia ngã xuống liền cuống quýt xuống xe chạy đến kiểm tra thương thế y, cũng may phanh lại đúng lúc nếu không đã đụng phải, chỉ xượt qua da một chút.

"Mắt ngươi có vấn đề à? Không biết nhìn đường sao?" Hoảng sợ qua đi tài xế bắt đầu bừng bừng lửa giận, đời này sao lại có tên ngốc nhằm hướng xe tông vào như thế này chứ, nghĩ bản thân mình đồng da sắt à?

Thanh niêm nam tử mặc âu phục đen ngồi ở ghế sau cũng bước xuống xe, xác định Quý Lăng Phong không có việc gì thì hít sâu một ngụm, xoay người hướng trong xe nói: "Tổng tài, người không sao cả, chỉ là uống rượu quá nhiều nên say"

"Ai, ai say?" Quý Lăng Phong lắc lắc đầu, mơ mơ màng màng đứng dậy, không nhìn hai người trước mắt mà hướng phía trước đi tới. loạng choạng như sắp ngã, vừa đưa mắt nhìn thì hai chân nhũn mềm, lại ngã xuống, không cẩn thận đập vào mặt kính xe phía sau.

"Uy uy uy! Ngươi..." Nhìn bộ dạng này say khướt kia, tài xế lo lắng vạn nhất y phun bậy trên xe thì làm thế nào, bèn nhanh chóng tiến lên muốn kéo y ra.

Không ngờ tay Quý Lăng Phong ghé vào xe thở gấp, sống chết không buông tay.

Gió thu nhẹ lướt qua, y rùng mình một cái, cuối cùng ý thức cũng như được gió cuốn đi, cư nhiên trực tiếp mở cửa xe, nghĩ nghĩ vào trong sẽ ấm áp hơn nhiều.

Tài xế cùng trợ lý vừa thấy tình thế này không đúng, hai người bốn tay liền vội vã đem y lôi ra, cửa xe vốn sắp bị Quý Lăng Phong mở được trợ lý tiến lên định đống lại, nam nhân trong xe đột nhiên bước xuống.

"Tổng tài, ngài ở bên trong nghỉ ngơi đi, con ma men này để chúng tôi giải quyết."

Nam nhân không để ý đến lời trợ lý, chậm rã đi đến trước người Quý Lăng Phong.

Quý Lăng Phong mở hé mắt, sắc đen dưới đèn đường làm y không tài nào nhìn rõ dung nhan của nam tử, ân ẩn thấy được hắn mang mắt kính, mặc âu phục màu xám, trên người tản mát hơi thở thành thục ổn trọng mà y chán ghét, cùng một loại với lão gia tử kia.

Quý Lăng Phong càng xem càng cảm thấy đối phương không vừa mắt, đừng nhìn hắn ăn mặc chỉnh tề mà lầm tưởng, nhất định cũng là loại mặt người dạ thú!

Lách ra khỏi "gông cùm xiềng xích" của hai người phái sau, y huy động toàn bộ móng vuốt tiến về phía nam nhân vài bước, đụng phải hắn cũng đang đi đến. Tài xế đứng ngẩn không kịp ngăn trở, trơ mắt nhìn Quý Lăng Phong dưới chân mềm nhún, té vào lòng ngực nam tử.

Nam tử không dìu đỡ y, mặt không đổi sắc xem xét.

Quý Lăng Phong năm nay hai mươi tuổi, một đầu tóc nâu ngắn mềm mải, mồ hôi rỉ bên thái dương. Y kế thừa diện mạo của mẫu thân, sóng mũi cao, mắt hoa đào, bạc thần thủy nhuận, da thịt trắng nõn như được bạch ngọc điêu thành, nhẵn nhụi bóng loáng, cơ hồ nhìn không rõ lỗ chân lông cùng vân da.

Y có lẽ thật sự uống quá nhiều, hai gò má lúc này đỏ bừng, hít thở đều phun ra nhiệt khí nóng bỏng, ánh mắt bị tác dụng của rượu làm phiếm hồng, ánh mắt ướt át, thấp thoáng nước gợn nhộn nhạo.

Quý Lăng Phong như vật nhỏ không được âu yếm đùa giỡn mà nổi tính tiểu dã thú, tuy táo bạo nhưng lại có vẻ yếu ớt dị thường. Y giãy giụa trong lòng nam nhân đứng dậy, giương nanh múa vuốt cào cấu, nam nhân như trước không nói lời nào, nhìn tây trang xa xỉ bị y phá hư cũng không thèm hé miệng.

Tài xế đứng cạnh xấu hổ, gã vốn muốn đem con ma men trên người tổng tài tha xuống nhưng lại nhìn thấy bộ dạng không quan tâm, mặc y ầm ĩ kia, gã vẫn án binh bất động thì hơn a?

Quý Lăng Phong nháo đủ rồi mới lầm bầm lui về phía sau vài bước. Khi gió lạnh thổi qua, y mới tựa hồ hoàn hồn, mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh, trực tiếp bài trừ sự hiện hữu của nam nhân trước mặt, nghiêng ngả lảo đảo quay đầu bỏ đi.

Thẳng đến lúc đã đi rất xa, Quý Lăng Phong vẫn cảm giác rùng mình nổi da gà, giống như phía sau có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào y, nhìn theo y rất lâu...


Tác giả có lời muốn nói: Văn án có vài điểm không đúng...Ấn tượng của tiểu công trong lần sơ ngộ cùng tiểu thụ không phải một lần QAQ. Trên thực tế, tiểu thụ lần đầu tiên gặp tiểu công thì tiểu công đã gặp qua tiểu thụ hai lần == (Tiểu thụ: ta nói như thế nào mà ta lần đầu tiên thấy hắn ngay trên giường khách sạn! Hại ta cho hắn là một MB ==!)

No comments:

Post a Comment