Một buổi sáng lá thu vàng rơi, trên con đường dài vắng đầy nắng đông nghịt người, chàng trai quỳ xuống, rút ra từ trong túi áo đồng phục trường Sky màu xanh đậm một đóa hồng nhung đỏ rực chìa về phía cô em cùng trường, mắt ngấn lệ:
- Em à, thế gian này, ko gì có thể xứng với vẻ đẹp của em, dù là tuyệt thế giai nhân hay Siêu mẫu “Vietnam’s Next Top Model” đi chăng nữa. Ôi, mái tóc đen mềm mượt óng ả, làn da trắng như tuyết, cùng đôi môi đỏ hồng,… khiến cho những đóa hoa tươi thắm nhất phải e thẹn, khiến cho Thúy Kiều phải xin thua, nàng Bạch Tuyết phải quỳ gối nhường bước, tất cả như cứa vào tim anh ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em một tình cảm mà anh đến giờ mới có thể gọi tên, đấy chính là LOVE!
Cô gái e thẹn nở nụ cười chúm chím trên đôi môi hoa đào, ngượng ngùng nhận lấy đóa hoa từ tay chàng trai
- Em… em cảm…
- Á… Á… Tránh ra!! Tránh ra!! Muốn chết cả lũ à?! – Một tiếng thét lanh lảnh vang lên đánh thức cặp tình nhân đang đắm chìm trong giấc mơ tình ái màu hồng và kèm sau đó là một luồng khói đen xì bay vụt qua với vận tốc ánh sáng.
Nắm chặt cổ ông anh hai thân yêu, Di Tước tui đây đứng cả người lên yên sau chiếc xe đua mới cóng, miệng ko quên hét toáng lên:
- Anh hai!! Nhanh lên!! 8h 13 rồi!! 8h 13 rồi!!
- Rồi, biết rồi, khổ lắm, nói mãi!! Chết tiệt, cái thắng xe này!! – Anh hai tui lấy tay quẹt lẹ những giọt mồ hôi rơi tong tỏng trên vầng trán, gò lưng tăng hết tốc độ
Trái… Trái… rồi thì phải… lại trái… rồi phải…Két!!!!!!!! Xoảng!!!!!! Rầm!!!!!!!!!!!!
Giữa đường phố đông nghịt xe cộ, chiếc xe đua chở 2 anh em Vũ gia hết liệng bên này lại quẹt bên kia, đâm hết cái bảng quảng cáo này đến biển xe nọ.
- Hú hú hú hú – Còi xe cảnh sát giao thông vang lên từ phía sau, tiếng loa réo lên inh ỏi – Chúng tôi là người của cục cảnh sát giao thông đường bộ, yêu cầu chiếc xe mang biển số XX làm ơn hãy dừng lại cho chúng tôi kiểm tra giấy phép lái xe
- Anh hai ơi, nhanh lên, cảnh sát đuổi gần kịp rồi kìa anh – Tui rú lên trong màn nước mắt hòa cùng mồ hôi và nước mũi, trong khi trái tim bé bỏng trong lồng ngực thì đập thình thịch như cái trống làng. Các giây thần kinh của tui căng cả lên báo hiệu 2 chữ : Nguy hiểm! – Anh hai ơi!! Hôm nay mà bị bắt là xong đời nhà ma đó anh!! Hu hu, hôm nay lại là ngày em phải đọc “Bản tuyên ngôn độc lập” của học sinh năm nhất nữa chứ!!
- Anh biết rồi!! Thằng điên, đi kiểu gì thế hả, ko thấy người ta đang vội à? – Vừa quay qua chửi thằng đểu nào đó trên đường, ông anh hai yêu quý đến đáng ghét của tui ưỡn ngực ra oai, tỏ vẻ ta đây đáng tin lắm – Nhóc cứ tin ở anh, anh đây đã từng được mời làm Cascader trong bộ phim tay đua xa lộ rồi đấy. Mấy thằng cha cảnh sát cứ chờ anh là chạy mất dép. Oái!! Di Tước!! Đừng có khóc!! Nước mắt nước mũi rớt vô mặt anh cả đây nè!!
- Hu hu, ko biết đâu, anh phải làm gì đi chứ, cứ thế này thì, hu hu, bị bắt là cái chắc, hu hu – Tui vừa khóc vừa ngoảnh lại 2 cái xe mô tô cảnh sát đang bám sát gót
- Hú hú hú, dề ngị xe mang biển số XXX giảm tốc độ lại nếu ko chúng tôi sẽ dùng biện pháp mạnh
- Này thì biện với chả pháp
Anh hai đột ngột rú ga, chiếc xe giật bắn lên rồi lao đi về phía trược vượt qua cột đèn giao thông đang sáng quắc một màu : Đỏ!!
Trái tim tui nãy giờ đập thình thịch như trống làng nay ko giám cục cựa gì, bay vèo một hơi từ lồng ngực lên cổ họng như mốn chực vọt ra khỏi miệng rồi chắc là vì lực “Vạn vật hấp dẫn” lại chui tọt 1 lèo xuống tận dạ dày. Nỗi khiếp sợ bao trùm lấy đầu óc Vũ Di Tước càng cuộn trào sau khi nhìn thấy ông anh vọt lên đầu mũi chiếc xe tải đang từ con hẻm nhỏ chui vọt ra
Gió thốc.
Gió gào.
Gió thét.
Gió rú.
Gió cuốn mái tóc của tui bay phấp phới quất vào mắt một thằng cha nào đó, giật cái thun cột tóc nhỏ nhoi bay cái vèo vào li bia của một ông già đang ngồi nhâm nhi bên lề đường.
Từ trong óc tui vang lên tiếng tik tak của cái đồng hồ sinh học chuẩn đoán cái chết đang tới gần.
5…4,5 à ko 4… 3… 2… 1… ko!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tui ko còn biết tiếng hét đó là của tui, của ông anh điên khùng hay là gã tài xế xe tải hay bất kì ai nữa. Chỉ biết chữ ko đó dội vào bán cầu não, bắn ra từ từng lỗ chân long li ti trên người tui.
Chiếc xe tải tiến đền gần, gần hơn… rồi… tui đã nằm trước mũi cái xe đen thui thui khủng khiếp kia.
- Tui chưa muốn chết!! Má ơi!! Cứu con!! – Di Tước nhắm nghiền mắt, tưởng tượng cảnh cái thân hình bé bỏng èo uột của mình bay lên rồi rơì nằm bẹp dí xuống đất, bị mấy cái bánh xe đè bét, não phun ra, trắng xóa rồi ngay lập tức bị máu nhuộm màu đỏ hoét như món canh đậu phụ nhồi ớt má nấu hôm qua (Eo ơi, tởm quá, tui thế, từ nay về sau tui sẽ ko bao giờ ăn món này!).
Trong phút chốc đó, tui bỗng thấy ông bà nội, bà dì, ông cậu,… tất cả những họ hang thân thích đã chết đang ở một nơi rất đẹp vẫy vẫy tay chào đón tui:
- Di Tước đến đây với chúng ta nào!!!
Ko!!!!!!!!!!!! Tui còn quá trẻ!!! Tui muốn sống 2000 tuổi (yêu tinh chắc?)!!!!!!!!!! Tui muốn chết một cách nhẹ nhàng ko chút đau đớn!!!!!!!!!!!! Muốn được chôn trên một ngọn đồi đầy hoa!!!!!!! Muốn được yêu trước khi chết!!!!!!!!! Tại sao chứ?! Chẳng phải đây mới là chap 1 của bộ tiểu thuyết này sao?!!!!!! ( Bà ơi, dù sớm thì muộn thì bà cũng phải chết thôi) Tác giả!!!!!!!!!!! Tui mà thành ma tui sẽ đi ám bà!!!!!!!!!! (Á, con này giỏi, dám ám tao à? Thế thì tao cho mày chết đau đớn hơn nữa nhé con!!)
- Ha ha ha!! Di Tước ngốc, đừng có hét nữa, đã chết đâu mà sợ dữ thế? – Giọng nói yêu ác của ông anh vang lên lanh lảnh, kéo tui về với thực tại
Ủa? “Đã chết đâu”? Tui chưa chết à?
Tui mở he hé đôi mắt rồi bạch cả hai mắt ra, hết nhìn trái sang phải, hết nhìn trên rồi nhìn dưới
Hic, đầu tui vẫn chưa xẹp lép như trái banh xì hơi, não vẫn chưa phun ra nhão nhoẹt, chân tay vẫn còn nguyên lành, ko hề bị băm ra hang trăm mảnh như cục xương bò má tui vẫn hay dung để hầm canh. Nói trắng ra, tui vẫn còn nguyên vẹn y xì xì như trươc, chưa hề mất đi cọng tóc nào, hơn nữa, nhờ có cái chiêu rúc đầu vào chỗ chết của anh hai tui mà giờ đây, cái xe tải đó chặn ngang giữa đường, ko cách nào quay xe được, làm thành một hang rào ngăn khiến cho mấy chú cảnh sát bó tay chịu trói nhìn tụi tui chạy ngay trước mũi
- Ha ha!! Mấy chú cảnh sát rang hít bụi nhé – Anh hai hí hửng vừa hét lên vữa lượn 1 vòng ngoạn mục làm trái tim tui vừa yên được một lúc, lại nhảy loi choi đòi vọt ra khỏi lồng ngực – Nào Di Tước, nhóc thấy chiêu “Cá chép vờn trăng đớp chuồn chuồn” của anh thế nào?
-Này là cá chép với chả chuồn chuồn!! – Cố gắng núi trái tim yếu đuối khỏi nhảy tưng tưng như bị điện giật, tui túm chặt cổ kẻ vừa chút nữa là cho tui xuống mồ lắc đấy lắc để - Một chút nữa là anh giết em rồi đó anh có biết ko hả?!!
- Rồi, sry, sry, được chưa? Thế ai bắt anh thức trắng đêm sửa lại bản tuyên ngôn đọc lập cho nhóc hả?
- Anh… đâu có ai bắt anh đâu, anh từ nguyện mừ… Xí, đồ đáng ghét!!
Tui vừa lầm bầm vừa ngồi thụp xuống trên cái yên xe đầy giấu giày của chính mình, rồi bí xị mặt ngó hai bên đường.
Ngay lập tức, một cái biển to bự chảng đập ngay vào tầm nhìn của tui.
Kinh!! Bảng tên gì mà to kinh dị, chữ lại còn mạ vàng nữa chứ, đến chói cả mắt!!
Tui dụi dụi mắt, nhìn từng chữ vụt qua tầm mắt mình:
ROYAL ACADEMY FOR PRINCES AND PRINCESSES
Chậc, tưởng gì, “Học viện hoàng gia dành cho các hoàng tử và công chúa” chứ gì, trường mình ghê thật, đúng là học viện dành cho nhà giàu có khác, chữ còn mạ vàng nữa cơ đấy!!
Chờ chút!!
Tui tròn xoe mắt, ngó lại tấm biển
RO… ROYAL ACADEMY FOR PRINCES AND PRINCESSES?!!!!!!!!!
- Anh hai!! Anh hai!! Đi quá rồi!! P&P ở sau lưng mình kìa!!
- Hả?! – Anh hai tui nhấn phanh cái két
Cả chiếc xe đua đời mới bằng cả 2 năm ăn quà vặt tui vừa mới sắm hôm qua đâm sầm vào cột điện, bể cả mang xe.
Thả chiếc xe cái rầm xuống đất, anh hai hớt ha hớt hải quang cái mũ bảo hiểm xuống đất 1 cách ko chút thương tiếc, rồi cầm tay tui chạy biến
- Anh hai!! Xe… cái xe máy!! – Tui tiếc đứt rọt ngoái lại
- Cái xe đó ko cần lo, anh búng tay cái tách là có cái mới ngay mà!! Thà anh mua xe mới còn hơn muộn giờ học phải trèo hàng rào - Ảnh vừa gào lên vừa chạy thục mạng
Cạch…
Trước mắt tụi tui hiện ra cánh cửa OS (Only students – Dành riêng cho học sinh) đang được bác bảo vệ trường đóng lại với nụ cười tỏa nắng
- Khà khà khà, Vũ Di Khánh… Kỉ lục sát nút của mày coi như đi tong nhé, khà khà khà, chuẩn tinh thần mà bị phạt đi nha con – Ông bảo vệ cổng OS phía tây thâm hiểm nỏ nụ cười thâm hiểm ko kém khoe mấy chiếc răng vằng khè do hút thuốc quá nhiều về hai anh em Vũ gia.
Hic, trời ơi!! Chết mồ!! Anh hai tui là tên lười như cú, ngày nào ảnh cũng phải đối diện với căn bệnh “ngủ nướng” nên lúc nào cũng đi học sát nút lại toàn bày trò qua mặt mấy ông bảo vệ trường để vào lớp đúng giờ, nên bị mấy ông bảo vệ căm tới thấu xương nhưng chưa có cơ hội bắt ảnh tại trận.
Thôi rồi, Di Tước ơi, hôm nay đời mày thế là tàn trong tay anh hai yêu quái của mày rồi!!
- Grrrrrrrrrr… Cái ông chú bảo vệ này, có chút chuyện nhỏ như con thỏ mà cũng để bụng nữa – Anh hai tui nghiến răng ken két, định xông lên chui vào những kẻ hở cuối cùng của cánh cổng OS quý hóa thì…
Uỵch!!
Hai chân tui ríu cả vào nhau làm tui té cái rầm xuống đất kéo luôn cả ông anh đang hứng chí, cả mông lẫn hai cái mắt cá chân đều đau điếng.
Hic, đúng rồi, đây là hậu quả của việc mới ngồi trên xe máy trong một khoảng thời gian khá dài mà đã đòi chạy ngay đấy mà.
- Ui cha mẹ ơi, đau thấu trời, oái lại nữa!! – Vừa mới ngẩng lên xoa xoa cái mông đau ê ẩm, tui gặp ngay cái mặt ông anh nhăn như khỉ ăn ớt ngó cảnh cổng đóng kính cùng ông bảo vệ đang cười đểu, xoay xoay chùm chìa khóa trên tay.
- Khà khà khà, Lần này thì tao bắt dược mày rồi nha, Vũ Di Khánh!! Hôm nay mày đừng có hòng vào được trường!!
Ôi thôi rồi!! Xong đời tui rùi!! Kiểu gì tui cũng bị bắt phạt quỳ cho mà xem!! Thế là công sức tui thức đêm thức làm bài tập coi như đổ xuống sông xuống bể ư?! Cả công sức chạy đua với cảnh sát, bị rượt té còi cũng coi như chẳng còn gì ư?! Má ơi!!!!!!!!!!!!!!!
…
- Cắt! – Giọng đạo diễn vang lên cái rụp làm cả đoàn làm phim đang cao hứng trở nên ỉu xìu như bà bán bún bị ế cả tháng liền – Chuyển ống kính sân vận động của trường P&P!!
Vâng, tại sân vận động P&P, một nơi cách đó khoảng 400m về phía đông, đông nghịt các học sinh đang xì xào to nhỏ
- Cậu nghe gì chưa, năm nay họ sinh thủ khoa kì thi đầu vào đạt 1200 điểm đấy?
- Cái gì?! 1200/1200 điểm?! Chẳng phải đề thi vào trường mình còn khó hơn cả đề đại học nữa sao?
- Ừm… Mà còn nghe tuii là con gái nữa đấy, Vũ… Vũ… gì gì đó.
- Con gái? Kinh, loại đó thì tớ ko có ham, loại con gái suốt ngày chỉ học với hành, mà cô ta hạng nhất nghĩa là…?
- Ừm, là thế đó, nghĩa là cô ta được phép vào lớp A đấy…
…
Những âm thanh rù rù như bầy ong vỡ tổ vang vọng khắp sân vận động như đang báo hiệu một cơn bão đang ùa đến ngay lập tức im bặt khi bóng kiều nữ Hàn Tử Di – Phó hội trưởng hội học sinh, cánh tay đắc lực của hội trưởng Vũ Di Khánh bước lên bục với tư thế ko thể yêu kiều hơn bước lên sân khấu:
- Vâng thưa các bạn, tui xin thay mặt Hội trưởng thông báo: Buổi lễ khai giảng lần thứ 24 của học viện Royal Academy for Princes and Princesses chi nhánh tại Việt Nam Chính thức bắt đầu!!
Lốp bốp
Lốp bốp
Một tràng pháo tay vang dội vang lên khắp các khán đài
Im lặng một chút cho tiếng vỗ tay ngớt dần, Tử Di tiểu thư vuốt nhẹ mái tóc đen bóng mộc cách điệu nghệ khiến mấy anh chàng khối Đại Học, cấp III ngây ngất, rồi lại cất cao giọng một cách tự hào
- Vâng, hội học sinh của phân khu cấp III chúng tôi rất hân hạnh được thay mặt tất cả hơn 8000 học sinh của học viện P&P tổ chức buổi khai giảng năm 2082 này. Và giờ xin mời bạn Vũ Di Khánh – Hội trưởng hội học sinh của chúng tôi lên phát biểu vài điều
Lốp bốp
Lốp bốp
Lại một tràng pháo tay nữa vang lên. Tất cả những học sinh trên khan đài như nín thở chờ đợi sự xuất hiện đầy hào nhoáng của vị hội trưởng “Danh tiếng thì ít, tai tiếng thì nhiều” này, thế nhưng…
5 phút…
10 phút…
15 phút…
Sân khấu vẫn trống hoe trống hắt, chẳng có ai ngoài Tử Di tiểu thư.
Cô nàng đang ngơ ngác ko hiểu có sự cố gì đang diễn ra thì một thành viện của đội kỉ luật thuộc thẩm quyền của hội học sinh vội chạy vụt đến thì thầm gì đó vào tai cô
- Cái gì?! Lại nữa hả?! Thằng cha đó có bị điên ko đó hả?! Hắn có biết hôm nay là gì ko mà dám đùa giỡn đến thế hả? – Vừa nghe xong lời của nữ kỉ luật sinh, Tử Di tiểu thư liền thốt lên tức giận
- Làm sao em biết, lúc em gọi cho anh ấy thì anh ấy bảo là vừa mới ngủ dậy – Cô nàng kỉ luật sinh phụng phịu phân trần – Thôi chị lấy mục nào thế tạm vào mục của anh ấy rồi tí nữa anh ấy tới rồi tính
Vuốt nhẹ những sợi tóc đen lòa xòa trước mắt, Tử Di lắc đầu ngao ngán
- Đành làm thế chứ biết làm sao
Rồi ngay lập tức, lấy lại vẻ duyên dáng, cô nàng tươi tắn nhìn về phía khan đài, dõng dạc lên dọng
- Vâng, vì một chút trục trặc nên hiện nay hội trưởng hội học sinh của chúng tôi ko thể lên phát biểu được, và sau đây, chúng tôi xin mời em học sinh ưu tú, Vũ Di Tước , người đã đậu vào khối cấp III học viện chúng ta với một số điểm tuyệt vời: 1200/1200 lên phát biểu đôi chút về những kinh nghiệm học tập của em
Lốp bốp
Lốp bốp
Những tràng pháo tay lại vang lên, có phần kém giòn giã hơn 2 lần trước (Hic, vỗ đến đau cả tay rồi mà vỗ được nữa mới lạ đó), một lần nữa, cả hội trường lại im phăng phắc chờ đợi cô học sinh bé nhỏ đã làm nên kỉ lục của P&P, thế nhưng cũng lại 1 lần nữa…
10 phút…
15 phút…
20 phút…
Sân khấu lại vẫn trống hoe trống hắt, vẫn lại chẳng có ai ngoài tiểu thư xinh đẹp họ Hàn.
Những tiếng xì xầm bắt đầu rộ lên, khó hiểu
Và lại một lần nữa, Hàn Tử Di lại ngơ ngác ko hiểu khi đích thân thư kí hội học sinh – Đại thiếu gia Adrian vội vàng bước lên sân khấu
- Đồ ngốc, Vũ Di Tước là em gái của Vũ Di Khánh đó!! Giờ mà gã đó chưa đến thì làm sao con nhỏ đến được chứ!! – Nói bằng một thứ giọng Việt Nam đã khá sõi, vị thiếu gia mang trong người dòng máu Anh-Việt nhăn nhó thì thầm vào tai cô bạn cùng lớp
- Cái gì?! – Tử Di hét lên đầy tức giận – Hai anh em hả?! Trời ơi!! Nhà họ Vũ sao toàn đẻ ra mấy thiên tài giỏi làm người khác đau đầu vậy trời!!
- Biết làm sao được, thôi gọi đại ai đó lên nói vài câu câu giờ cho rồi, thiệt tình, Di Khánh, lần này tôi sẽ cho cậu biết tay – Công tử Adrian nhăn mặt, nắm chặt tay tức giận
…
Vâng, đúng vậy, cả hội trường của P&P đang sốt ruột lên vì hai anh em nhà họ Vũ. Biết bao nhiêu vị quan chức, những chính trị gia, ca sĩ nổi tiếng, … đang đợi họ đến ngán cả cổ
Thế những biết làm sao đây, khi hai người họ đang mải mê làm xiếc ngoài cổng OS?
(Đạo diễn : - Cắt!! Giờ giải lao
Phóng viên xum xoe chạy đến cạnh cô nàng biên kịch viên Aoytaku Fukumata đang vênh mặt lên nhìn trời : Dạ thưa Fukumata-sensei (Hic, tự gọi mình là sensei cũng hơi quá J), Xin hỏi tác phẩm Hell or Heaven này của cô có nội dung chính là gì ạ?
Aoytaku: E hèm, vâng câu chuyện này kể về chiến tranh thế giới lần thứ 3, một cuộc chiến tranh đẫm máu với thiệt hại gấp mấy chục lần cả chiến tranh thế giới lần thứ 2 và chiến tranh thế giới lần thứ nhất cộng lại, với vũ khí hạt nhân, các chất phóng xạ độc hại, cùng những kẻ sát nhân giết người ko ghê tay ko ghê tay, những thiên tai thảm họa của Trái Đất như động đất, núi lửa,…
Phong viên: Dạ….?
Aoytaku: Đúng vậy, nhân vật chính là một cô nàng với một cuộc đời đầy gian nan, chỉ có đau khổ chứ ko chút hạnh phúc khi chỉ vừa mới vào đầu truyện đã ngủm củ tỏi. Thậm chí, cô nàng còn vướng vào những mối tình sặc mùi Yaoi và Shounen-ai hoặc Yuri hay Shoujo-ai thuần khiết!! Mục đích của tôi khi viết ra tác phẩm này chính là khuyên mọi người hãy bằng lòng với những gì mình có, rằng ở đâu đó, còn có những con người như Vũ Di Tước, xui thấy mồ, nên hãy bảo vệ môi trường của Trái Đất trước khi chúng ta chết ko kịp ngáp!!
Bốp!!!
Sau khi tương cho Aoytaku-sensei một cùi chỏ, tiểu thư Vũ Gia cười tươi nhìn vào ống kín: Vâng, tôi, Vũ Di Tước, nhân vật chính của bộ truyện này xinh tuyên bố đây chắc chắn là một bộ Shoujo với gần 30 anh chàng đẹp trai vây quanh nhân vật chính (đương nhiên chính là cổ) thậm chí bạn có thể gọi đó là Harem, thể hiện khao khát của con gái trong thời đại mới…
Vũ Di Khánh: Nhóc man à!! Đây đương nhiên là một bộ ecchi với những tình huống nóng bỏng của những cô nàng quyến rũ với vòng 1 đầy đặn và vòng 2 thon gọn nhìn là muốn XXX, XYY….
Adrian Kingston: Xời, thế thì nói làm gì, lũ con gái trong P&P cả đống rồi đấy thôi. Thà cho Shounen, đấm đá chút cho sướng
Hàn Tử Di: Ko!!! Tôi ủng hộ ý kiến tác giải, hãy biến Hell or Heaven thành một bộ Yaoi hay Shounen-ai với những cảnh hết sức nóng bỏng của những chàng trai đẹp trai ko thể đẹp hơn đi!!!
Phóng viên: Chạy mất dép từ bao đời
Đạo diễn: Muốn biết là gì thì cứ đọc là biết )
- Ya!! Ya!! Anh hai ơi cao hơn… cao hơn nữa!! – Nắm chặt mấy que sắt được uốn cong thành những hoa văn tinh xảo, tui lên giọng đốc thúc
- Hả?! Cao nữa hả? Hự… Ui da… - Đau đớn nắm chặt hai cổ chân nhỏ xíu của Tước Nhi tui, anh hai tui nói qua hơi thở hồng hộc cứ như sắp chết đến nơi – Oái trời, Tước Nhi, nhóc ăn gì mà nặng dữ zậy nè!!
- Suỵt!! Trèo hàng rào đi ăn trộm mà sao anh nói to dữ zậy!! Mà em đâu có nặng lắm đâu!! - Tui đu cả người lên mấy cọng sắt, cố rướn lên cao để cỏ thể trèo qua bức tường cao chót vót – Hic, sao tường tường này cao zậy nè
Sau khi tức tối tuôn một tràng đầy tức giận chửi lão bảo vệ trường ba trợn, hai anh em Vũ gia tụi tui đành ngậm ngùi nhìn nhau mà rơm rớm nước mắt.
“Thế này nhé, giờ anh sẽ nâng nhóc lên để nhóc trèo qua hàng rào. Sau khi hạ cánh, nhóc đi thẳng khoảng vài mét rồi rẽ trái và đi tiếp sẽ đến phòng bảo vệ. Nhóc ráng chui vào đó, lục ngăn trái thứ 3 của cái bàn thứ 2 bên trái tính từ ngoài vào thì sẽ thấy một chiếc chìa khóa nhỏ, nhóc chỉ được lấy mỗi chiếc chìa khóa đó thôi nhé, đừng có chạm vào gì khác ko là chuông bảo vệ sẽ réo liền. Sau đó dùng chiếc chìa khóa đó mở tủ thứ 1 tính từ trong ra lục ngăn thứ 3 bên trái lấy hết toàn bộ số chìa khóa trong đó ra cho anh để anh mở cổng vào rõ chưa?”
Nghe lời ngon ngọt dũ dỗ của ông anh hai lắm mưu nhiều mẹo, tui chẳng biết làm gì hơn ngoài gật gật đầu đồng ý rồi đu lên bức tường cao gần 3 m như khỉ để rồi tiến thoái lưỡng nan như bây giờ lòng vẫn ko ngớt thắc mắc sao anh tui lại rành mấy chùm chìa khóa của mấy ông bảo vệ thế.
Kyaaaaaaaa!!!!!!!!! Rướn người lên, cố gắng bám trục vào bức tường như thạch sùng, cuối cùng thì tui cũng đã có thể đặt cả 2 chân an toàn lên gờ tường
- À, để chống trộm đó mà. Hồi trước có mười mấy thằng trộm định vào cạy mấy chữ vàng trên bảng tên trường và các phòng học, ai ngờ bị mấy con chó dại cắn vào viện từ đó luôn. Nên để bảo vệ sự an toàn cho các học sinh cũng như tránh cho cái chết thương tiếc của mấy gã trộm, thầy hiệu trưởng đã hàng rào thật cao – Bẻ mấy đốt tay răng rắc sau khi hoàn thành công việc của một cái bệ đỡ, anh hai vừa nhìn tui ngồi vắt vẻo trên bường tường rào mà cười rõ tươi vừa giải thích - Ráng lên nhé nhóc, đừng để hổ danh người mà Thái tử anh đây yêu nhất đó!!
Ủa? Trộm mà vào trường học ăn trộm hả? Lại còn cạy cả bảng tên trường và cả bảng tên lớp nữa ư?
Hic, có khi nào sau này trong khi tui đang yên vị trong lớp thì sẽ có mấy tên bị mặt đen thui xông vào cửa lớp hét to “Tao là ăn cướp đây!! Tất cả giơ tay lên, ai muốn sống thì giao hết tiền ra!!” ko nhỉ?
Chết cha, lúc đó có lẽ tui là người chết đầu tiên quá, có xu nào đâu mà đòi đưa
Tui ngồi vắt vẻo trên hàng rào cao chót vót mà nhăn mặt nhìn ông anh đang cười toe toét ngước lên ở phía dưới. Má ơi, công nhận cái hàng rào này cao thiệt là cao, tui ngồi trển mà cứ mỗi một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua là cũng đủ thổi bay tui xuống chập mặt.
- Anh hai ơi… em sợ wá!! – Tui mếu máo nhìn anh – Mà ủa?! Thái tử? Là sao?
- A.. Ừm… ko có gì đâu, sợ thì ráng mà xuống đi nhóc – Anh hai né tránh câu hỏi của tui, lấp lưởng bằng thái độ mà tui chưa từng thấy
Thôi, tui cũng ko thắc mắc làm gì nhiều, đến giờ, đối với tui, người tưởng chừng là kẻ hiểu rõ anh hai hơn cả người mẹ rứt ruột đẻ ra thì anh hai vẫn luôn bí ẩn cứ như thể là một người lạ vậy. Giờ vấn đề của tui là, sau khi đã trèo lên thành công cái tường này thì phải làm sao để xuống đầu bên kia đây nè!!
Tui đang đau đầu ko biết phải làm sao thì… cái giọng đầy thâm hiểm lúc nãy lại vang lên, báo hiệu với tui, xui xẻo đang đến
- Con bé kia!! Mày làm gì thế hả?! Đã đi học muộn giờ lại còn trèo hàng rào nữa kia đấy, giỏi gớm nhỉ? – Lão bảo vệ ba trợn già nua cầm chùm “chìa khóa Vàng của tia hi vọng và vinh quang” đung đưa kêu leng keng nghe mà tức ứa gan!!
Làm gì ư?! Chẳng phải chỉ vì lão mà tui phải cheo leo như con khỉ thế này sao?
Haizz, nhưng thôi, ngẫm lại thì dẫu sao lão cũng là người lớn, lại còn là kẻ nắm giữ hi vọng được cứu thoát của hai anh em tui, nên tui hạ giọng, ngậm bồ hòn làm ngọt mà cầu xin:
- Bác bảo vệ ơi, bác bảo vệ à, Dẫu anh hai cháu đã làm nhiều điều ko phải với bác thì dẫu sao bác cũng là người lớn, bác phải hiểu và tha thứ cho lỗi lầm của con trẻ chứ. Với lại, anh hai cháu là hội trưởng hội học sinh khu cấp III, còn cháu lại là thủ khoa đầu vào, cả hai đều là những người có tiếng tăm trong học viện này cả. Thế mà lại đi muộn ngay ngày khia giảng, bác có thấy xấu hổ ko chứ? Thôi mà, bác tha cho chúng cháu đi, bác bảo vệ ơi tốt bụng ơi, bác bảo vệ nhân hậu à!!!
Ông bảo vệ gỡ cái mũ trên đầu xuống lộ ra một cái đầu nhẵn bóng, trọc lóc ko còn sợi tóc nào mà cười hết sức chi là “đôn hậu”
- Cháu gái ngoan à, nếu 2 anh em cháu ý thức được mình là những kẻ như thế nào trong học viện này thấ là tốt. Thế nhưng nếu cháu là hs chăm ngoan, học giỏi của trường thì cháu phải hiểu thế nào là kỉ cương, là phép nước chứ! Giờ bác cho 2 anh em chúa vào rồi, lỡ lần sau lại co thêm mấy chàng, cô nàng đi muộn hay trốn học nữa thì bác phải làm sao? Thôi mà cháu gái ngoan, cháu ráng chịu khổ ở đó chờ bác đi gọi thầy hiệu trưởng giải quyết vậy, có trách thì hãy trách anh trai của cháu ấy
- Nè nè, ông chú, đừng có mà vu oan cho người khác à nha!! – Nghe lão bảo vệ hói đầu nhắc đến mình, ông anh hai Di Khánh của tui lập tức điên lên – Tôi chưa hề động chạm gì đến ông à nha!! Đừng có mà vu oan cho người khác kẻo ông trời có mắt trừng phạt ông thì đừng có mà trách!
Lộp độp lộp độp lộp độp
- Ui da, oái á!!...
Anh hai tui còn chưa dứt lời thì ngay lập tức, cứ như ông trời thật sự đã hiển linh nghe lời nguyện cầu của ảnh hay sao á, những trái bàng chin cứng như đá từ trên những vòm cây hè nhau mà rơi lộp độp xuống đấu ổng (hic, Aoytaku cũng đã từng bị quả bàng rơi trúng đầu nè, đau muốn chết, nhưng chỉ 1 trái thui, còn ông lão này là cả 1 đống thì chắc là… đau kinh lắm!!)
1 trái… 2 trái… 3 trái… y xì xì 34 trái tui đếm là cả 34 trái đều rơi trúng đầu lão. Nhận xong “món quà quý báu” mà ông trời ban tặng, ông lão bảo vệ lăn ra đất bất tỉnh nhân sự để lại Di Tước tui ngồi ngơ ngác trên bờ hàng rào
- Ủa? Di Tước? có chuyện gì vậy nhóc? – Sau khi nhận ra tiếng la ó đau đớn của lão bảo vệ bỗng nhiên im bặt, anh hai tò mò nhìn tui
- Anh… anh hai ơi… hình như… ổng chết rồi thì phải – Tui run lập cập nhìn lão bảo vệ nằm lăn dưới đất mà sợ muốn đứng tim
- Hả? Chết? Anh có nghe nhầm ko đó?
- Thiệt… thiệt mà… ổng bị mấy trái bàng rơi trúng đầu rồi nằm chết queo rồi anh hai ơi…
- Hả? Bàng dọi trúng đầu mà chết hả?! Nhóc giỡn với anh chắc. Nhóc nhảy xuống đó xem xem thử ổng đã tắt thở chưa
Nghe lời ông anh hai chết tiệt, tui run rẩy nhắm chặt mắt cầu trời rằng mặt đất hôm qua đã uống no nước mưa nên ko đến nỗi cứng lắm rồi nhảy cái rầm xuống mặt đất
- Hic, đau quá – Tui lồm cồm bò dậy, ôm lấy đôi chân vẫn còn tê nhức rồi nhận ra một sự thật ko còn gì đau lòng hơn: chiếc váy đồng phục P&P được may bằng loại vải hảo hạng đẹp còn hơn cả váy cưới của tui đã nhàu nát, bùn đất loang lổ cứ như tui vừa mới chui từ dưới cống lên ko bằng!! Hic thế này thì dù tui có vào được trường thì cũng ko làm sao mà dám vác mặt đứng trước mặt cả lớp trong bộ dạng tả tơi thế này được!!
- Di Tước, sao rồi? U đầu rồi chứ gì? – Giọng anh hai tui vọng vào, đầy chế giễu nhưng đủ để tui nhận ra, ảnh đang lo cho tui. – Thế còn ông bảo vệ? Chết chưa?
Nhớ lại lí do tại sao mình lại phải nhảy xuống đây, tui lồm cồm bò tới chỗ ông lão bảo vệ trọc đầu đang nằm lăn queo, run rẩy đưa hai ngón tay ra trước cái lỗ mũi lông lá lòi ra như thể mấy bụi cỏ cả chục năm trời rồi chưa dọp dẹp mà thầm cầu nguyện.
Lạy trời!! Nếu ông lão này mà chết thì đảm bảo con phải chịu tội là cái chắc!! Ai lại đi tin 1 người lại chết vì bị mấy quả bàng chin dọi trúng đầu chứ? Ko khéo con lại bị đổ tội là cố sát nữa ấy chứ!! Mà con còn nhỏ quá!! Con ko muốn vào tù với tội danh sát nhân đâu!!!
Hơi thở ẩm ướt nhồn nhột khẽ phà trên những ngón tay tui mà tui mừng rơn.
- Anh hai!! Ổng còn sống!! Ổng chưa chết anh ơi!!
- Thế hả? Haizzz… Khiếp cả hồn!! À nhóc ổng có mang theo chùm chìa khóa cổng phải ko nhóc?
Tui trầm ngâm nhớ lại
Ừm… rõ ràng là lúc nãy tui có thấy ổng đung đưa chùm chìa khóa… ừm…
- Hình như có… - Tui vừa nói vừa quay đầu tìm kiếm – Nhưng giờ ko thấy đâu nữa, chắc là tui văng đi đâu đó để em tìm xem…
Quanh quẩn tìm kiếm sau khi đã an tâm là ông lão bảo vệ chỉ đơn thuần bị ngất, tui mới nhận ra mình đang ở một nơi như thế nào.
Khác hẳn với cả thành phố này, khuôn viên P&P đẹp tuyệt vời với màu xanh trù phú bao quanh.
Len lỏi qua bóng những hàng cây cổ thụ nối tiếp nhau 1 cách ko liền mạch, hệt như hàng rào bảo vệ thứ 2 mang một màu xanh ngút ngàn, ngăn cách học viện với cả thế giới ồn ào, cuồng quay những vòng quay ko bao giờ dứt của cuộc sống phố chợ, ánh nắng buổi sáng như được lọc qua những lớp giầy màu, chỉ còn lại một màu xanh sáng mịn, chảy dài trên lớp cỏ cũng mịn sáng ko kém. Chạm chân lên hòn đá vuông vức 1 cách tự nhiên, đầy tì vết như thể chính thiên nhiên với đầy đủ các quá trình ngoại lực đã tạo ra vẻ vuông vức của nó được đặt để tránh cho việc phải dẫm lên lớp cỏ xanh óng mà người ta đã mất bao nhiêu công sức chăm sóc, tui nhận ra, ngay sau khi thoát khỏi vòng vây xanh đến chói mắt của những loài cây cổ thụ quý hiếm tưởng chừng như nếu tui ko vào học ở học viện này thì cả đời cũng ko có cơ hội nhìn thấy, thì tui đã đứng trước cây anh đào thần của học viện
Lặng lẽ, những cánh hoa nhẹ trôi, nhuộm hồng cả 1 vùng.
Hương hoa tỏa ra thanh mát, dễ chịu tựa như cọ sạch những nỗi buồn vương nhẹ trong lòng người
Hít nhẹ một hơi căng cả lồng ngực, tui nhận ra, chùm chìa khóa của ông bảo vệ đang nằm lấp lánh trên bãi cỏ xanh óng mượt dưới chân bức tượng.
Tui cúi xuống, nhặt chùm chìa khóa lên thì nhìn thấy bên cạnh chiếc chùm chìa khóa có một thứ gì đó lấp lánh như sao sáng.
Một chiếc nhẫn.
Một chiếc nhẫn kim cương dành cho con gái tuyệt đẹp.
Chắc là ai đó đánh rơi ấy mà, học viện này thì thiếu gì các tiểu thư xinh đẹp giàu có chứ - Vừa nghĩ, tui vừa đút vội vào túi áo khoác rồi chạy vội tới đầu cổng để mở cửa cho ông anh hai ngốc của mình.
- Cảm ơn nhiều nhé, em gái yêu quý!! – Chào tui bằng một nụ cười tươi rói như hoa 10h nở rộ, anh hai tui ko quên bứt một chiếc chìa khóa cổng phòng hờ lần sau rồi ném luôn một câu về phía ông lão bảo vệ đang nằm ngất cách đó khoảng vài met – Muốn bắt được tôi ư? Ông còn non lắm, ông già ạ.
Và như thế, 2 anh em Vũ gia đã “an toàn” vào được học viện P&P mà ko mất 1 cọng tóc nào (Ông anh Di Khánh còn chôm được thêm 1 chìa khóa cổng để vào trường cho tự do, còn cô em Di Tước thì chụp thêm được 1 chiếc nhẫn, lời quá rồi còn gì!) tuy nhiên họ hoàn toàn ko biết, ngay khi họ rời khỏi cổng OS khoảng chục phút, thì 1 loạt xe cảnh sát đã ò í e kéo đến, trang bị sẵn snagf cho 1 cuộc đọ súng gay gắt, nhưng để làm gì thì... chắc là mọi người đều biết rồi nhỉ (để làm gì ư? Để bắt Aoytaku Fukumata tui đây vô bệnh viện tâm thần ấy mà!!!)
***
Sau đây chúng tôi xin quay trở lại sân vận động P&P, nơi mà...
- ..............(Aoytaku mạn phép cắt bớt 1 đoạn ngăn ngắn khoảng vài trăm câu) Thưa các em học sinh thân mến, chúng ta đến trường là để làm gì? Là để học!! Học và học!! Nếu trường học bình thường là nơi nuôi nấng, dạy dỗ các học sinh thì P&P chúng ta là nơi ươm mần các thiên tài, trụ cột của đất nước, do vậy, chúng ta phải cố gắng gấp đôi người bình thường................... – Ông hiệu trưởng Trần Giang Nguyên hăng say phát biểu sau bao nhiêu năm câm như hến trong các buổi khai giảng đầy đau khổ và nước mắt
Cả sân vận động lặng người nghe vị thầy giáo đáng kính phát biểu mà khâm phục sự dũng cảm của vị chủ tịch hội đồng quản trị P&P tại Luân Đôn khi giao chi nhánh này cho ông Trần Giang Nguyên
Ngồi ở dãy bàn danh dự dành cho giáo viên, 1 cô giáo khá trẻ khẽ thì thầm với cô bạn bên cạnh mình:
- Tụi hội học sinh điên hay sao mà để ông hiệu trưởng lên phát biểu hả trời?
- Ai mà biết, chắc thằng Di Khánh lại dở trò nữa chứ gì. Năm nay em gái nó vài đây học đấy.
- Trời, ông anh đã quản ko nổi, thêm cô em nữa thì... chúng ta chỉ có nước rụng hết tóc =_=
Cách đó khoảng 2 dãy, cũng ở dãy bàn danh dự, nhưng dành cho các khách quý, 2 cô ca sĩ nổi tiếng nhìn nhau lắc đầu:
- Lâu rồi mới nghe thầy hiệu trưởng phát biểu ha
- Ừ, từ lễ tốt nghiệp của tụi mình đến giờ mà. Cậu có nhớ hôm đó thầy đã phát biểu trong bao lâu ko?
- Nhớ chứ, ấn tượng sâu sắc nhất thời đi học của tớ đấy, vì hôm đó tớ phải vào bệnh viện chuyền nước biển vì say nắng sau bài phát biểu kéo dài 8 tiếng đồng hồ của thấy ấy kia mà=_=
Cách đó rất xa, ngay dãy ghế cao nhất, Ái nữ họ Hàn bạc mặt nhìn cậu bạn cùng lớp Adrian
- Hic, thầy hiệu trưởng đúng là danh bất hư truyền!! Nội công văng nước bọt của thầy kinh thật.
Cậu quý tử của nữ bá tước Avril Kingston (^^), Adrian Kingston ngán ngẩm liếc qua lũ học sinh mới vào trường đang trơ mặt mốc ra mà sửng sốt ngó thầy hiệu trưởng của mình.
- Vũ Di Khánh, tất cả là lỗi của cậu!!! Hôm nay mà có học sinh nào bị ngất do bị khủng bố tinh thần quá lâu nữa thì tôi sẽ giết cậu!!
- Hic, đừng có nói nữa kẻo em nhớ đến ngày đầu vào trường thì khổ. – Liễu Hải Đông, thủ quỹ của hội học sinh cấp 3 và cũng là thành viên trẻ nhất của hội dở người này nãy giờ trốn ở xó nào ko biết, giờ mơi lấm la lấm lét chạy tới bên cạnh 2 vị tiền bối, ko quên chêm vào 1 câu khiến 2 người kia nóng máu – Mà anh rể Di Khánh đâu? Theo đúng kế hoạch tụi mình vạch ra thì ảnh phải là người lên phát biểu đầu tiên chứ?
Được cơ tức điên ruột, Hàn Tử Di (đừng nhầm với Di Tước nhá!! Nếu ai đọc Heart and Hurt I & II rồi thì sẽ hiểu đây là con của ai chứ nhỉ, ^^ Hell or Heaven diễn ra trong thế hệ sau của họ mà ^^) tuôn thêm 1 tràng xối xả:
- Cậu còn hỏi nữa à?! Thật chẳng biết gã đó giờ có phải đang ngáy ở nhà ko nữa kìa!! Đi muộn ngay ngày khai giảng!! Gan cậu ta đúng là to bằng trời rồi mà!! Lần này còn dẫn theo cô nhỏ Di Tước, tia hi vọng bù trừ của chúng ta nữa chứ!! Rốt cuộc thì hồi lớp 10, ai đã bầu cho cậu ta làm hội trưởng vậy trời?!! Hiệu trưởng đã thế kia rồi mà hội trưởng hội học sinh còn thế này luôn nữa thì... Hic, P&P tiêu thiệt rồi
- Ủa? Dẫn theo Di tước? Ảnh dẫn theo vợ em đi đâu? – Liễu thiếu gia giương đôi mắt baby trong veo “ngây thơ vô số tội lên mà nói
- Ko phải vợ cậu mà là Vũ Di Tước – Vừa lôi điện thoại ra tìm kiếm gì đó, Adrian vừa liếc qua cậu đàn em đang trơ mắt ếch nhìn mình – Lệnh ái duy nhất của Vũ Gia
- Thì dù gì ko sớm thì muộn, cổ cũng sẽ thành vợ em mà.
- Nhưng giờ thì... Ah, gọi được rồi!! – Adrian nhìn sang cô bạn Tử Di – Gã đó chịu nhấc máy rồi nè, để tớ hỏi thử xem cậu ta đang ở đâu – Rồi bấm máy – Alo, Vũ Di Khánh, cậu đang ở nơi quái quỷ nào thế hả? Có biết tụi này đang điên lên vì tìm cậu ko hả?
- Adrian à? tớ ở đâu chứ gì, cậu chỉ cần quay người 60 độ về bên trái là thấy ngay – Giọng Di Khánh vang lên ko chỉ ở trong điện thoại, mà ngay bên tai Adrian khiến cậu chàng há hốc mồm kinh ngạc – Sao ngạc nhiên dữ vậy? Lẽ ra tớ đến đúng giờ rồi cơ, nhưng bị lão bảo bệ khốn nạn chặn lại, nản thật!! Mà nè, thằng nhóc họ Liễu kia, anh đây chịu giao em gái anh cho mày từ lúc nào thế hả? Sao anh đây ko nhớ nhỉ?
- Di Khánh... Cậu... – Tử Di ko thốt nên lời, nhìn mái tóc đỏ chót được vuốt keo cho dựng đứng lên như cái mào gà của anh chàng hotboy đệ nhất của teen thượng lưu mà há hốc mồm kinh ngạc
- Sao? Hoành tráng quá ha? có biết tờ phải nhọc công thế nào mới được kiểu đầu như thế này ko? À mà nè, nên nhớ cậu chính là kẻ đã tình nguyện làm người tuyên truyền vận động bầu cử cho tớ sao? Mà thôi, còn ko mau cản ông hiệu trưởng lại, lũ học sinh chuẩn bị bị thôi miên hết rồi kìa! – Ko kịp cho cô bạn học Hàn kịp ú ớ câu nào, Di Khánh chụp lấy micro trên tay Tử Di rồi xen vào buổi thuyết trình tràng giang đại hả của của thầy hiệu trưởng – Thay mặt toàn thể học sinh trong trường, em xin chân thành cảm ơn bài phát biểu bổ ích của thầy. Còn bây giờ, xin mời thầy về chỗ
- Di Khánh? Em nói gì vậy? Tôi còn chưa nói hết... – Thầy hiệu trưởng còn chưa kịp tức tối vì bài giảng đạo bị cắt ngang thì đã bị vài thành viên hội kỉ luật lôi về chỗ
Cả sân vận động thở phào nhẹ nhõm sau khi thoát khỏi lời hát ru ngọt ngào hơn lời mẹ hát cả thế kỉ chỉ có 1 liền chống mắt lên nhìn vị hội trưởng đầy tai tiếng bước xuống sân khấu
Với làn da rám nắng, cơ thể cường tráng, gương mặt đẹp hoàn hảo lịch lãm đến từng góc cạnh, bạch mã hoàng tử Vũ Di Khánh mỗi lần lướt qua 1 dãy ghê slaf lại khiến cho những cô nàng ngây ngất ré lên thích thú, đem điện thoại ra bấm loạn xạ, còn những chàng trai thì nhìn theo tức đến ứa gan
- Ôi, Anh ấy đẹp trai quá!!
- Hic, tớ nghĩ là anh ấy vừa nhìn tớ
- Ko, Nhìn tớ chứ!!
- Woa!!! Hôm nay mái tóc đỏ lại càng làm anh ấy vương chút ngang tàn!! Quá chuẩn!!
...
Ha ha ha, Hoàng tử của giới thần tiên? Thiên thần? Thôi đi mấy bà già!! Ảnh 3 ngày mới chịu tắm 1 lần đấy, thậm chí cả mùa hè còn ko chịu cạo râu nữa kìa!! Ở nhà ảnh lười như trâu, ngày nào cũng bắt tui dọn phòng cho ảnh, khi ngủ lại còn nằm cực xấu, cứ gác người ta hoài, hay sang nay nè, ảnh mới đua xe với cảnh sát đấy mấy bà!!
Cố gắng kiềm chế ao ước được hét toáng lên như thế với lũ con gái lắm chuyện, Vũ Di Tước tui lặng thầm bước vào sân vận động đông nghịt người hiện đang chăm chú vào ông anh yêu ác của tui, cố gắng “đi ko dấu, nấu ko khói, bay... ko cánh” (Ủa đúng ko ta? Tui cũng chẳng nhớ nữa) theo đúng kiểu ninja Nhật nấp sau hàng ghế cao nhất cạnh lối vào lúc này chỉ có 3 người
Chắc mọi người đã hiểu, sao tui, kẻ đã phải chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ chỉ để vào cái sân vận động này, để tham dự cho bằng được cái buổi lễ khai giảng này, lại ko ngẩng cao đầu mà hiên ngang đi vào rồi chứ! Hic, đàng hoàng sao nổi với cái bộ dạng bây giờ của tui hả trời!!
Tóc tai thì bị gió đánh te tua tơi tác y như cái ổ quạ, mặt mũi thì chỗ trầy chỗ trẹo, đồng phục thì lại lem luốc bùn đất như từ dưới lộ moi lên do phải leo hàng rào!! Hu hu... như thế này sao tui giám xuất đầu lộ diện trước đám đông công chúng là ngàn người toàn tiểu thư, công tử nhà giàu nứt đổ nứt vách của cái trường P&P này chứ? Ê mặt chết mất thôi!
Lấm la lấm lét nhìn qua khe hở giữa các dãy ghế, tui có thể nhìn thấy người anh đẹp trai rạng ngời, ít người sánh bằng đang hoàng phát biểu trước mặt mọi người.
- Xin chào các bạn, tôi là Vũ Di Khánh, hội trưởng hội học sinh khối cấp III của Royal Academy for Princes and Princesses. Vinh hạnh được nhận trọng trách nặng nề này từ năm lớp 10, tôi đã luôn cố gắng với cả sức mình để hoàn thành nhiệm vụ 1 cách tốt nhất ... (Aoy tui đây hơi bị nghi ngờ đó, có thiệt ko zậy ông =_=)
Hừ, ông anh này đọc trôi chảy gớm, đúng là có kịch bản trước rồi có khác!
- ÔI... Anh ấy đã vất vả đến thế sao...?
- Hu Hu... nghe anh ấy nói mà tờ muốn khóc quá....
Những giọng nói nghẹn ngào pha lẫm tiếng sụt sịt hỉ mũi (tởm quá cơ) của lũ fan girl vang lên văng vẳng bên tai tui.
À há!! Giỏi lắm!! Thì ra đây là lí do anh sai em tự trèo mà ko trèo chứ gì!!!!!!! Anh muốn giữ hình tượng đẹp trai, bảnh bao của mình trướ mặt lũ con gái, muốn được các em liếc mắt đưa tình, hò hét tên mình chứ gì ông anh dê xồm!!!!!!
Tui đang tức muốn điên lên như bò tót nhìn thấy khăn đỏ thì bỗng cô gái ngồi phía trên cái ghế tui đang nấp chắp hai tay lại mà cầu nguyện
- Con lạy trời!! Con khấn phật!! Con xin chúa Jessu, nữ Oa nương nương, Đức mẹ đồng trinh cùng tất cả các vị thần, dù con ko hề theo bất cứ đạo nào, nhưng con xin tất cả các vị hãy có mắt mà đừng để thằng cha Di Khánh này dở trò giữa chừng!!
Ủa? Cái cách cổ gọi anh hai tui sao mà nghe có vẻ thân mật dữ zậy trời...?
Tui trơ mắt ếch lên nghe típ
- Chậc, cầu nguyện vô ích thui bà chị ạ, nếu ảnh mà ngoan ngoãn làm theo kịch bản thì đến cá voi xanh cũng có thể bay rồi
- Ừ, cậu nói đúng, anh giám chắc, dưới cái vẻ mặt ngoan ngoãn kia là 1 điều cực kì mờ ám!
- Hic, cậu ta hôm nay gây chuyện thế là quá đủ rồi!! Giờ mà thêm lần nào nữa thì chắc chắn tớ sẽ biến ngày hôm nay thành ngày dỗ của cậu ta!!
...
3 giọng nói khác nhau cùng vang lên, 2 nam 1 nữ đầy xa lạ nhưng qua cách nói rõ ràng là rất thân thiết với anh hai tui
Ủa... Nhưng mà... họ là ai ta...?
Di Tước ngốc ơi!! Ko hoàn toàn xa lạ đâu!! Mày biết 1 trong mí người đó mà! – 1 giọng nói vang lên, gợi lại cho tui 1 chút kí ức từ đâu đó xa xăm lắm lắm
Đúng vậy... Tui biết 1 trong số họ mà...
Âm vực trầm ấm nhưng hơi trẻ con
Ai ta... rõ ràng quen lắm mà...
- À mà đúng rồi, hai người gặp Tước Nhi lần nào chưa?
Đúng rồi!! Đúng cái giọng này!! Mà theo cái giọng đầy đầy tự tion này thì rõ ràng là hắn có biết tui. Nhưng từ nhỏ đến lớn tui có quen người bạn nào của anh hai đâu?
- Tước Nhi? Di Tước ấy hả? – Giọng nam thứ 2 hỏi lại thoáng chút tò mò, lần này nghe kĩ, tui mới nhận ra anh chàng này sao mà nói tiếng Việt hơi kì kì, kiểu như người nước ngoài nói tiếng Việt á
- Ừm. Hồi nhỏ cô ấy dễ xương nắm nun á. Mắt tròn xoe, má thì phúng phính. Hễ gặp em là cứ đòi làm vợ em hoài. Cả nụ hôn đầu của em cũng bị cổ cướp mất đấy. Cổ bảo em giống hệt con gấu bông Metoyou của cổ
Nghe đến đây tui đứng cả người. Má ơi, con có cướp nụ hôn đầu của ai hả má? Nụ hôn đầu của con rõ ràng đã bị anh hai cướp mất từ hồi 3 tuổi rùi mà? Lại còn bảo con muốn làm vợ của hắn nữa chớ!! Con ơi bà đây ngây thơ trong sáng chưa 1 mảnh tình vắt vai nhá con, đừng có mà....
Mà Ủa? Gấu bông Metoyou? Chẳng lẽ... cha này là...
- Liễu... Liễu Hải Đông!
Cái tên đó đập vào đầu tui làm tui choáng váng, đúng rồi... Đúng là cậu ta rồi! Mà ủa? Tui có gọi tên cậu ta ra thành tiếng à? Sao bỗng dưng...?
- Cậu Hải Đông! Có con bé đang nghe các cậu nói chuyện đấy ạ. Chắc cô ta là người của P&P’s Newspapers. Để khỏi để lộ bí mật nhóm, em xin phép anh phạt cô ta làm gương
Ngay lập tức tui có thể cảm thấy mình bị nhấc bổng lên 1 cách thô bạo bởi 1 bàn tay lông lá.
Nổi cả da gà khi hơi thở đầy mùi sữa khó chịu của người đang nhấc bổng mình lên phả vào những sợi lông tơ mềm, tui lấy chút can đảm còn đọng lại, nuốt ực ngụm nước miếng trong miệng rồi quay đầu lại nhìn gã kia
Má ơi!!! Nếu người ta có cần tuyển diễn viên đóng vai bác Hagrid trong Harry Potter thì chắc tui sẽ tiến cử thằng cha này cho mà coi!! Người ăn gì ko biết mà cao to gấp đôi con bò mộng, đã vậy tóc tai còn khô xơ khô xác như cái chủi xể cùn!
- AAAAAAAAAAAAAAAHHHHHH!!!!!! Biến thái!! Má ơi!! Tui ko mông ko eo ko ngực!! Tui ko hấp dẫn gì đâu!! Tránh ra!! À ko!! Thả tui xuống!! Hu hu hu!!! – Cái miệng toa hơn loa phóng thanh của tui ngoác rộng, át cả tiếng micro của ông anh hai, làm mọi người ở sân vận động đều giật mình trợn tròn mắt nhìn 2 chúng tôi
- Này, con nhỏ xấu xí này!! Nói gì vậy hả?! Đã đi săn tin bị bắt tại trận rồi còn to mồm hả?! Định vừa ăn cướp vừa la làng chắc – Tên biến thái kia lộ rõ vẻ lúng túng trước biểu hiện của tui, quát lên rồi xin lỗi xối xả 3 người ngồi phía trước chỗ tui nấp, ko quên lấy 2 tay bịt miệng tui lại, tưởng chừng như đang vắt tui ra làm nước ép uống ko bằng. Nghẹn thở, tui nghe thấy tiếng tim đập dồn hai bên thái dương mình. Sợ quá, tui đảo đôi mắt đẫm lệ 1 vòng quanh cái sân vận động rộng lớn đầy những khuôn mặt lạ hoắc tỏ ý cầu cứu thì bắt gặp ánh mắt sửng sốt đến đứng cả người của anh hai. Rồi, có lẽ do bản năng sinh tồn từ trong bụng mẹ hay đêìu gì đó tương tự thế, tui trút lấy chút sức lực cuối cùng, cắm mạnh vào tay gã kia, làm hắn rũ lên như heo bị chọc tiết. Ấy thế mà gã vẫn ko chịu bỏ tui ra. Hớp lấy chút hơi thở, tui rống lên trong màn nước mắt:
- Anh hai!! Anh Di Khánh!! Cứu em!! Cứu Tước Nhi với!! Tước Nhi sợ!! Sợ lắm anh hai ơi!!!
Mấy chục ngàn con mắt, đeo kính có, ko đeo có, kinh ngạc nhìn về phía tui rồi quay lại nhìn anh hai tui kiểu “Ko thể nào!!”. Hừ lại so sánh rồi nghĩ tui mà là em của ảnh sao cứ gì!! Giờ tui chẳng quan tâm nữa, điều duy nhất tui nghĩ đến là cầu cứu người anh yêu quý của mình
- Anh hai!! Tước Nhi khó thở... anh hai cứu...
Cứ như người mộng du suốt mấy chục năm giờ đột nhiên tỉnh dậy, anh hai tui rống lên đầy tức giận:
- CON NHỎ KIA!!! THẢ EM GÁI TAO RA NGAY!!! SAO MÀY DÁM ĐỘNG VÀO EM GÁI TAO HẢ?!!! THẢ DI TƯỚC RA NGAY!!
- Ah... Dạ em...
Anh tui vừa mới nói chưa dứt lời, hắn đã thả tui ra ngay. Nhưng ôi thôi, tui đã kịp mừng vui đâu!! Hắn thả tui ra thì sướng quá, nhưng thả kiểu gì cũng nhẹ nhàng chút xíu giùm tui chứ, đằng này hắn lại thả tui thẳng từ trên bậc cao nhất của cầu thang dài lê thê kéo về phía khán đài. Thôi rồi!! Đời tui đến đây là xong!! Tui mà lăn xuống hơn ngàn bậc cầu thang này xong thì đời tui chỉ có nước tiêu! Biết là đã hết cách, tui đành nhắm mắt xuôi tay cho số trời định đoạn (T^T)
Soạt...
Mềm mại, 1 mùi hương thoảng nhẹ qua...
Dịu dàng, nhưng cũng mãnh liệt như mùi của sóng biển...
Lặng yên, nhưng lại tràn đầy nhựa sống của những loài cây...
Mùi hương nhẹ nhàng bao bọc lấy tui, mang sự sợ hãi biến mất, mang sự bình yên trong tui quay về...
Cảm giác cứ như thể đang ở thiên đường...
Lâu rất lâu sau, tưởng chừng như đủ để tui lăn cả tỉ bậc thang, tui vẫn không hề thấy đau đớn gì, mà ngược lại, cái cảm giác đó cứ càng lúc càng bao trùm lên tui
Mở tròn mắt, tui nhận ra một cánh tay rắn rỏi đang ôm lấy tui từ phía sau. Khác hẳn với cánh tay đầy lông lá của thằng cha lúc nãy, đôi tay này dịu dàng, tỏa ra 1 mùi hương nhè nhẹ tửa hồ như đang vỗ về tui. Và còn hơn cả thế, khác hẳn với cái mặt đầy lông lá, sần sùi to bé bè của gã kia, chàng trai này có đôi mắt màu tím rực sáng, tuyệt đẹp với mái tóc hung hung vàng cắt tỉa cẩn thận, đẹp đến từng sợi tóc. Thiên sứ!!! 100% tui ngủm củ tỏi rùi, lên thiên đường rùi, nên mới có thể gặp được 1 thiên sứ đẹp hào nhoáng thế này chứ!!!!!
- Em không sao chứ? – Thiên sứ khẽ chớp chớp đôi mắt tím lo lắng đầy dịu dàng làm hai gò má tui ửng đỏ như có lửa, còn cơ thể thì khỏi nói, mềm nhũn cứ như bánh mì nhúng sữa
- Dạ... Vâng... Vâng ạ.... – Tui lắp bắp trả lời.
Ôi hóa ra chết cũng sướng gớm!!!! Không đau không đớn gì, lại còn được nằm trong vòng tay 1 anh chàng đẹp trai đến độ chảy cả não ra cũng được ấy chứ!! He he, biết thế tui chết sớm đi có phải sướng hơn không!!!
- Em không sao thì tốt rồi – Thiên thần nhìn tui khẽ mỉm cười, ôi đôi môi đỏ hồng mềm mại, sao mà nhìn nó tui cứ nghĩ đến mấy trái dâu mà khi sáng tui mới ăn thế?! Ngòn ngọt, chua chua, thanh thanh... Chẹp, chẹp, 1 trái từ 4 đến 6,7 múi, quây lại thành 1 quả cầu hồng nhạt. Ôi cái màu hồng!! Cái màu hồng sau mà mọng nước, sao mà nõn nà....
- Hic, ngon thế nên giá cũng đắt khiếp, 1 kí có cả trăm ngàn bạc, hic
- Hả? Em nói sao?
Ui trời!! Sao tui lại ngốc đến mức nhìn trai đẹp mà đi thèm hoa quả hả trời?! Lại còn bất cẩn lẩm bẩm 1 mình nữa chứ... Mà thôi, cũng phải thui, giờ tui chết rồi mà, biết trên thiên đường có dâu cho tui ăn không mà không thèm
- Dạ.... không...
- Ái chà, con heo mập Di Tước mấy năm không gặp giờ cũng giảm được mí kí rùi nhỉ?
Ngay sau đó, khi tui còn chưa kịp thốt lên trọn vẹn cái câu “Dạ, không có gì” thì ngay lập tức đã bị 1 bàn tay rắn chắc khác nhấc bổng lên khỏi đôi tay của Thiên thần - Lâu ngày quá không gặp, có nhớ chồng không vợ yêu? – Thằng cha ba trợn xen vào đúng lúc tui và thiên thần đang lãng mạn khẽ nhe răng cười, lộ ra cái răng khểnh tinh nghịch. Khác với thiên sứ có vẻ đẹp mê hoặc lòng người, gã này lại đẹp theo 1 kiểu khác, cái kiểu cũng bình thường thui, những cũng có duyên đấy, phải không ta?
- Chồng...? Liễu Hải Đông? – Tui tròn xoe mắt ngó thằng bạn sau 4 năm không gặp đã khác hẳn, không còn là 1 thằng nhóc vắt mũi chưa sạch hay bắt nạt tui bằng cách lôi đồ chơi tui ra phá nữa. Nhưng.... Hắn... vẫn mang đúng cái vẻ đáng ghét năm xưa!! Ế? mà sao Liễu Hải Đông lại có mặt trên thiên đường.... chả nhẽ tui chưa chết??
Quay ngoắt 36 độ 47 phút 3 giây về phương bắc, tui tròn mắt nhìn thiên thần đang mỉm cười, điềm nhiêm trước mấy câu hỏi “Sao anh dám ôm vợ em?” “Anh tính dụ cổ ngoại tình à?” nhố nhăng của thằng bạn trời đánh của tui. Vậy ảnh là người thật?
- Thằng kia, thả em gái tao ra! – Anh hai tui không biết từ lúc nào ló mặt ra cự nự
- He he, sao? Anh rể ngốc đến rồi à? Sao không ở dưới đó mà làm Hội Trưởng oai nghiêm nữa? – Thằng cha Hải Đông thúi thích thú nhìn cái mặt giận tím của anh hai tui mà cười cợt, hai tay còn siết chặt tui hơn luc snayx nữa – Sao em phải thả chứ? Cổ là vợ em, khó khắn lắm em mới ôm được cổ, ngu gì em buông? – Nói rồi cậu ta kề môi... @@ Hu Hu thằng khốn nạn!! Mọi người biết hắn làm gì không? Hắn hôn má tui!! Hu hu!!
- Cậu... – Tui sốc không tưởng tượng nổi, ngó cái mặt đáng ghét đang lè lưỡi ra trêu ngươi anh hai tui mà tức ói máu. Sao thằng cha đó dám làm thế? Lại còn trước mặt cả mấy trăm ngàn học sinh P&P!!!!!!!!!
- Giỏi, thằng này giỏi!! – Anh hai tui gầm gừ....
Ôi thôi... Ảnh nổi điên rồi!! Tui hổng dám ngó nữa đâu!!
Binh! Bốp Rầm!
Đúng ba tiếng đó vang lên ngay lập tức và được giải nghĩa như sau:
- Binh: Anh hai tui ngứa chân đạp cho cha Hải Đông 1 cái
- Bốp: Hải Đông loạng choạng, đâm sầm vào hàng ghế gần đó
- Rầm: Và dĩ nhiên tui, kẻ đang nằm gọn trong tay hắn, lần này không có thiên thần đỡ nữa, té cái rầm xuống đất
Hu hu... Cuối cùng thì tui cũng phải té u đầu T^T
Mẹ tui luôn gọi tui là Lucky Baby, như 1 cách để bà âu yếm gọi đứa con gái bé bỏng mà bà khó khăn lắm mới có được, thế nhưng, mãi sau này, tui mới hiểu, đó còn là 1 cách để bà thể hiện sự lo lắng của mình về việc, từ khi sinh ra, tui luôn gặp phải những tình huống dở khóc dở cười, ngàn cân treo sợi... rơm, có khi còn ảnh hưởng đến tính mạng. Thế nhưng, may mắn thay, cứ như ý trời, cứ hết lần này đến lần khác, tui đều được hết người này đến người khác cứu giúp...
No comments:
Post a Comment