Cái này.... Aoy thật rất mất mặt a ;___;
(Wait a minute!
MC: Sao lại trừ bạn ra, chẳng nhẽ bạn là phần tử ngoại lai hả?
Tôi: Tất nhiên là ko phải thể, tôi là ai chứ, là ai nào?
Khán giả_im lặng
Tôi: Này, tôi đang hỏi mấy người đấy, ko nghe hay giả vờ điếc thế?
Khán giả: Ai ma biết mày là con nào mà hỏi vô duyên thế ko biết, kể thì kể lẹ đi rồi còn về cho người khác về nữa chứ
Tôi: What! Thật là bất lịch sự, ko biết thì im lặng dùm đi, ai bảo nói làm gì để đi chưởi vào mặt người ta như thế, người văn minh ai lại làm vậy
MC: Suỵt, bình tĩnh, bình tĩnh, quay lại vấn đề thôi, máy quay đang ghi hình đấy, đừng làm mất hình tượng chỉ vì chuyện cỏn con đó. Hóng hớt là ăn cháo đấy bé.
Tôi: Dạ, dạ, em hiểu mà, chúng ta tiếp tục nha chị)
Tiếp nào, bọn lớp tôi la hét phải biết, chúng nhảy múa như thổ dân vào mùa săn bắn, gào thét như thú dữ gọi bầy, náo nhiệt đến nổi hàng trăm cặp mắt ngoại lai dù bận bịu thế nào cũng phải đứng lại xem xem có chuyện gì. Chắc các bạn sẽ thắc mắc tại sao lại như thế, tôi biết mà, tôi đã đoán thì chỉ có chuẩn ko cần phải chỉnh. Tại sao ư? Tại sao? Bạn ko biết thì tôi sao tôi biết được. Nhưng các bạn yên tâm, vấn đề nan giải mà chúng ta đang thắc mắc sẽ được các nhà khoa học giỏi nhất thế giới giải quyết, tôi đoán chắc vào một ngày ko xa trong tương lai mù mịt kia, chúng ta sẽ tìm được đáp án. Vấn đề quan trọng ở đây bây giờ ko phải là việc ngồi đếm xem còn bao nhiêu năm cái đáp án vô tội đó sẽ được khai quật mà chính là sự ra đi của Thùy Dương, ko phải tôi muốn nhắc khẽ các bạn phải đường sữa đến thăm nó đâu mà là vì sự ra đi của nó đã để lại quá nhiều mất mát và đau thương. Chính sự ra đi đó đã đặt dấu begin cho tât cả những câu chuyện mà tôi sắp kể. Nó là nguồn động lực thúc đẩy nhận thức phát triển, là chiếc chìa khóa lâu ngày còn bám gỉ đen xì đã mở ra một đống lộn xộn đầy kịch tính pha lẫn chuỗi hành động hấp dẫn, với sự hợp tác hoàn hảo của ngôi sao điện ảnh đang nổi như cồn bén lửa Kim Du Nho (Wait, wait Kim Jung Joong chứ đâu phải Kim Du Nho, làm ăn thế hả_Xin lỗi tại em run quá, đọc nhầm í mà)...Nói chúng là như thế, giờ đây tôi sẽ ko vòng vo nữa mà đi thẳng ngay vào câu chuyện để tránh có người ngạt thở chết vì chờ đợi.
Chắc các bạn cũng đã biết, diễn viên phụ bét Thùy Dương của chúng ta đã phải nghỉ học, thế có nghĩa là gì? Thật là một câu hỏi tu từ đầy tính hài hước và cũng hêt sức vô duyên. Thế có nghĩa là sự văng mặt của đệ nhất quái chiêu lớp tôi sẽ góp một số điểm âm nặng kí vào quỹ điểm đang trên đà tụt dốc ko phân của lớp tôi, làm đón bẩy cho nước láng giếng một bước lên thiêng đàng. Với trách nhiệm trên vai nặng như chì, vì sự nghiệp cao cả đứng thứ 2 dưới lên của trường dù chỉ một lần của tập thể lớp, tôi-một cá nhân nhỏ bé vs sức ảnh hưởng lớn hi sinh thì có xá chi, chỉ mong anh em đoàn kết thương tình ủng hộ mấy đồng cho tôi gặm cái đùi gà là được. Nói là làm, tôi nhanh chóng bắt tay nắn nót rặn từng dòng chữ rồng múa phượng bay của mình lên tờ giấy trắng thơm tho đã bị xé nham nhở, lương tâm ko nguôi cắn rứt cho tới khi miếng thịt bò khô cuối cùng trên tay tôi vừa hết. Sau 10 phút chép nguyên văn tờ đơn xin nghỉ học của một mem giả ốm bỏ học đi chơi ko cho bạn bè đi chung, tôi thở dài, lòng canh cánh trước hành vi sai trái của mình. Đúng là thời thế bất chấp anh hùng. Nghĩ đến cái viễn cảnh thầy trịnh trọng gọi tên tôi, mời tôi xơi trà cho ấm bụng ngày đông và tiếng hô hoán tiễn đưa của đám quỷ sứ lớp tôi "đi đi con" đã đủ làm tôi sôi máu lên rồi, nhục hơn con cá nục. Nhưng thôi, vì đại cục, ta đành hiến tặng tấm thân này cho đất nước
Lúc tâm trí tôi đang giằng co giữa "làm" và "ko làm" thì tôi chợt phát hiện ra con sâu làm rầu nồi canh, trong cái nồi canh to bự chảng ấy, có một con sâu béo bở và nó có thể giết chết tôi tại chỗ., con sâu đó ko gì khác ngoài cái chứ kí phụ huynh vẫn chưa được điền. Tôi tá hỏa, vắt óc ra bày mưu tính kế, tôi đâu có ngu khi đạp xe với vận tốc 40km/ h về nhà nó chỉ để "bác ơi kí kon tờ giấy " rồi chạy bở hơi tai đến trường để rồi dán cái mác đi học muộn sau lưng, ko ê mặt thì cũng mất hết cả hình tượng gương mẫu bao nhiều năm đổ mồ hôi gầy dựng. Bây giờ cách còn lại duy nhất để cứu vãn cái tình thế sợi tóc treo ngàn cân này là tạo một chữ kí giả, hòng xoay xở qua ngày hôm nay. Lớp tôi nhân tài về chuyện này thì ko thiếu, chỉ sợ là bọn quỷ sứ đó nổi cơn biêng chảy thây thì dù có đưa ngàn vàng cho chúng chúng cũng chộp lẹ rồi chuồn thôi. Nhưng đã phóng lao thì phải chạy theo mà đỡ lao, trong giây phút sinh tử đó, tôi đã quyết định hạ mình đi xin tạm chữ kĩ gà bới giun bò của chúng, lòng khắc cốt ghi tâm đây là lần đầu tiên và cuối cùng hạ mình, quân tử 10 năm trả thù chưa muộn thì 100 năm cũng còn sớm chán. Câu chuyện thực sự bắt đầu, các bạn cho tôi 1 tràng vỗ tay để tôi còn có động lực kể tiếp.
***
Sau khi len lỏi qua khu ổ chuột bên này, bàn chân oai hùng của tôi đã đặt lên khu tổ quạ bên kia, khi đã một mình một ngựa trên cõi sa trường, tôi cần phải thể hiện cái khí chất "nhục mà oách" của mình, để bọn quỷ sứ đó vừa khinh vừa phục thì sau này mới có đất mà đứng. Hùng hổ đi qua bao hàng ghế, tôi đã đến nơi mình phải đến, người đầu tiên và chắc chắn là người cuối cùng tôi phải hạ mình là hắn, bí thư lớp tôi_Bạn Hữu Thái Cải (Phạm Hữu Thái Bảo). Theo tương truyền trong giang hồ 10a8, đây là người rất trọng thể diện và vì thế, hắn luôn làm tròn nhiệm vụ của mình chỉ để được cái bắt tay xoa đầu của thầy chủ nhiệm. Vậy thì chắc chắn hắn cũng sẽ giúp tôi hoàn thành cái đơn xin nghỉ học còn giang giở này vì như thế, hắn vừa được cái xoa đầu bắt tay của thầy chủ nhiệm, vừa được trình diễn chữ kí của mình cho tất cả thầy giáo chiêm ngưỡng, 1 mũi tên trúng 2 con cọp, mong là hắn đủ thông minh để nhận ra ẩn ý sâu xa đó.
-Ê, cho tau xin chữ kí đi
-Mi xin mành chi_Hắn đưa cặp mắt đầy nghi ngờ nhìn tôi, chút khinh bỉ dân đen của hắn khắc rõ mồn một trên trán "ko tiếp dân đen"
-Con Dương nghỉ học, tau phải loay hoay mãi mới xong tờ đơn cho nó giờ tau chỉ cần mi kí cho tau tên ba nó là được, chứ kĩ vàng ngọc của mi thì tau ko cần đâu_Bình tĩnh nhất, tôi tiếp lời
-Kỉ hả_Hắn dửng dưng hỏi lại cứ như thế hắn chẳng chú ý gì đến lời nói đầy trọng lượng của tôi
-Au, biết rồi thì..._Tôi thờ dài, đúng là kiêu hơn đàn bà
-Mi..._Hắn cao giọng_Mi nghĩ tau là ai hả, tau là ai cơ chứ? một bí thư thanh cao liêm minh chính trực như tau mà lại đi làm cai trò dối trên gạt dưới đó hả? Mi có óc ko mà dám lôi kéo cán bộ gương mẫu nhất cái lớp gà kêu cú hú này đi theo con đường tội lỗi đó. Mi ko biết 2 chữ tư duy hay muốn giết vua đoạt ngôi của tau nên mới làm trò đó thế? Thật ngây thơ. Từ trước tới giờ tau cứ tưởng mi hiền vì lúc này mi cũng đeo cái bảng "người hiền dễ gạt" sau lưng vậy mà giờ tau mới biết, mi cũng là 1 phần tử trong 45 phần tử xấu 10a8, cái lũ chuyên...
-Rồi rồi, tau biết rồi, mi ko kí thì thui, tau chả thèm_Tôi huơ tay cho qua chuyện, cố làm hắn mất hứng mà thôi cái bài ca muôn thuở ấy rồi toan chuồn
Như biết được ý định của tôi, hắn chụp đầu tôi, hát tiếp cho xong bài_Chính vì những phần tử như mi mà cái lớp học vốn đáng nhĩ phải dẫn đầu toàn trường như lớp ta cứ mỗi tuần lại tụt xuống 5 hạng, mi ko cảm thấy xấu hổ thay, đau đớn thay cho lớp hả. Mi có biết mỗi lần bước vào cánh cổng 10a8 đầy rêu là tau đều phải che mặt ko hả. Mi cố tình hay cố ý vậy con kia, mi nhận tiền hối lộ của lớp khác hay sao mà mi cứ hạ nhục lớp hoài thế, mi chẳng mảy mai cắn rứt lương tam hay sao, mi thật...
-..._Các bạn có biết lúc đó, điều ước lơn nhất của tôi là gì ko, đó chính là giá như tôi có thể cao bằng hắn, để hắn tôi đặt tay lên đầu tôi làm tôi đã lun lại mất thêm nửa phân, để tôi có thể dễ dàng đặt tay lên mũi hắn, vuốt nhè nhẹ và ra sức bót chặt cho đến khi hắn ngừng thở thì thôi hoặc giả dụ cái trần nhà dưới đầu hắn bị lở thôi cũng được, như thế cũng đủ để làm cho hắn hấp hối ngay tại chỗ thay vì kiệt sức do nói quá nhiều. May ra hắn cũng có tiền viện phí do nhà trường bao còn hơn là nằm duỗi chân trong bệnh viện mà ko có lấy 1 xu hút điếu thuốc lào_Được rồi, tau biết mi lo nghĩ cho lớp nhiều đến mức nào, tau cũng ko muốn làm phiền mi quét nhà lau bảng nữa, mi cứ tiếp tục đi kẻo đến khi trừ điểm lại "ước gì" thì khổ cho mi mà cũng khổ cho lớp, đừng bận tâm đến tau nữa, cứ nghĩ tau là ko khí rồi thổi phăng đi là được, thế nhé
-Mi muốn chuồn hả, đâu có được, muốn đi thì nộp tiền phạt rồi tau cho đi_Hắn tuyên bố một cách khoan thoai trong khi đâu tôi đang dần dần ù đi, có ai đó vừa nhắc đến hai chữ mà tôi bị dị ứng thì phải "nộp tiền", oh my
-Anh bạn vừa nói gì thế?_Cắt ngang câu chuyện đang dang dở bằng một lời nói hết sức nhỏ nhẹ, một bóng người xuất hiện sau lưng tôi, truyền lên người tôi 1 dòng điện đầy ngụ ý
-"Nộp tiền phạt"_Cái tên bí thư cười tươi như đười ươi xổng chuồng
-Cái đó hả..._Cái tên đứng đai cất lên giọng nói quen thuộc đến chai cả tai sai cả miệng của mình, dù ko nhìn thấy nhưng tôi có thể nhận ra hắn là ai và cũng cảm thấy được mùi thâm hiểm từ hắn xong vào mũi_Chà, gì chứ cái đó bạn ni cứ để bạn, bạn hơi bị rành cái này đó nha, đảm bảo chính xác 100% luôn, hohoho
Tôi biết mà, tôi còn lạ gì hắn nữa, cái tên duy nhất vừa mới sinh ra đã được cầm dolar, đếm tiền ko sót một xu thì chỉ có hắn-Lê Bá Vá Xe (Lê Bá Anh Tuấn), tên có thể sẵn sàng bay ra từ của kính ô tô nếu hắn tia thấy tờ 1k nằm tội lỗi giữa đường, lần này thì tôi sẽ chẳng còn đất mà chôn thây nữa rồi
-Tau chưa làm gì hết nghe, đừng có vu khống mà lấy tiền của tau, bây nằm mơ hả_Ko thể nhẫn nhục, tôi lên tiếng phản bác đúng chất dân Chợ Tréo của hắn
-Haiz, mi chối thì được gì, chứng cứ rành rành mà còn cãi, để dành calo đi_Hắn nói đểu rồi liếc nhìn tôi_Xem nào, o mi vừa vi phạm nội quy, đây là lần đầu, tau lấy nhẹ 20k...
Và chúng cứ thể kẻ tung người hứng....
-Nó dám rủ rê tau
-Oh, tội ni lớn lắm đấy, nể tình mi bạn tau 50k
-Nó dám thông đồng che chở tội phạm
-O mi to gan thế, ko thể tha thứ, 60k
-Nó làm bạn bè trở nên hư hỏng như nó
-Mi thật đáng trách đấy, phạt 40k cho mi chừa
-Làm ô uế lớp học
-Sao mi bẩn thể, dám xả rác hả, 30k, huh
-Biến trắng thành đen, đen thành trắng đó mi
-What, mi giỏi lắm, bữa sau rảnh làm tau koi nghen, phạt 10k, hehe nhớ đó
-Chống đối người thi hành công vụ
-Trời, o mi quá đáng lắm, 100k
...
Chúng cứ thế mà đổ thêm tội lên đầu tôi cứ thế mà bóc lột đồng tiền xương máu tôi đã xin hết calo từ mama. Giờ tôi mà hét vào mặt chúng là y xì chúng cộng thêm tội "bắn mưa bừa bãi" cho coi nhưng nhân nhưỡng mãi cũng không thể được. Bấy giờ trông tôi giống y chang chị dậu vậy, nếu lúc đó chị ấy tức nước vỡ bờ thì bây giờ tôi cũng phải tát nước cho vỡ cái đê luôn hả, tôi làm gì có cái sức mạnh trao đó chứ. Thật là ép người quá đáng, lúc nước sôi lửa bỏng này thì cách duy nhất là...
-Eh, look_tôi ra sức hét to nhất có thể, người thầy đáng yêu nhất trường cấp 2 của tôi từng nói rằng, con người dù thông minh cỡ nào thì cũng có 15s mỗi ngày để nổi cơn điên, thầy ơi, giờ em đang thử chứng thực lời thầy nói, mong rằng 15s để điên sẽ rơi vào lúc này, amen_UFO
Đúng như những gì tôi đã nghĩ, 4 con mắt tham tiền vừa nãy còn dính chắt vào cái hóa đơn do chúng chế ra nhanh như chớp nhìn về phía khoảng ko bao la mà ngón tay tôi đang chỉ đến, ko biết có phải do quá bất ngờ mà chúng cứ đứng bất động thế, như 2 con nai vàng đạp trên lá vàng khô, cái mặt chúng thộn ra ngố ko thể tả. Nếu ko phải tôi mắc đánh bài chuồn thì nhất định tôi sẽ ở đó, trải chiếu, lấy chăn gối và nằm lăn ra cười cho đến chết mới thôi. Trời cao có mắt hay do tôi quá thần cơ diệu toán nhỉ, tất nhiên là ý thứ 2 rồi, ở trong cái thập kí công nghệ thông tin này thì lấy đâu ra Gia Cát Lượng phiên bản nữ như tôi chứ. Muốn lấy tiền của tôi hả, mốt xu cũng ko có đâu, hehe.
No comments:
Post a Comment