Friday, March 15, 2013

[888810a8] Kỳ II: Chỉ mày hiểu tao

Vừa lúc thoát khỏi cái chuồng địa chủ là tôi bám trụ ngay cái cột đình thiếu gỗ 10a8_Trần Kinh Kong (Trần Văn Hiếu) để xin cái chứ kĩ nãy giờ vẫn mắc đánh giặc nên quên mất tiêu. Ai đọc đến dòng này, tu đến kiếp này chắc sẽ ko khỏi thắc mắc tại sao tôi lại gọi hắn là cái cột đình của 10a8 nhỉ? Cô giáo dạy văn thường nhắc nhở chúng tôi: "Các em muốn có một bài văn hay thì cần thiết nhất là phải quan sát một cách tỉ mỉ đối tượng cần miêu tả, qua con mắt nhạy bén của các em, hãy làm cho trí tưởng tượng non trẻ của em phát huy đến chói lóa, các em cần phải liên hệ đối tượng đó đến những thứ gần gũi nhất, mến thương nhất trong đời sống của các em để thể hiện nó một cách đa diện. Nếu các em làm được, các em sẽ đạt đên trình độ đẳng cấp nhất của nghệ thuật so sánh, nhưng các em cũng đừng quên thêm vài muỗng mắn, chút bát muối để làm bài văn của mình thêm chính nhừ và tuyệt vời nhé". Áp dụng lời dạy trời bể của cô giáo, để đạt được điểm 5 trong bài tập làm văn "Em hãy tả lại một người bạn mà em cảm thấy có ấn tượng nhất", tôi đã ko ngần ngại quan sát hắn, vì hắn là người mang tầm vóc và chiều cao kinh khủng nhất lớp tôi_1m9,ngày nào tôi cũng đóng trại ở vườn nhà hắn đến tối khuya mới thui thủi ra về, ăn mì tôm thay bữa, trú tạm trên cây ổi vì bị con becgie nhà hắn đuổi, cứ tôi đến tôi lại mớ thấy hắn, nhìn cái đình làng mà cũng thấy hắn đang uốn người ở quanh, chính vì thế, để cảm ơn hắn vì đã làm người mẫu bất đắc dĩ của tôi, tôi đã phong tặng hắn danh hiệu CỘT ĐÌNH THIẾU GỖ 10A8 mà đến mãi bây giờ nó vẫn còn được lưu truyền trong giang hồ .


Nhìn thấy cái mặt hiền đến mức vô tội vạ của hắn là mắt tôi sáng lên như cái đèn pha ô tô, phút chốc tôi cảm thấy mình thật may mắn vì đã gặp hắn, quả ra hôm nay cũng ko đến nỗi tệ. Trong cái lớp hỗn tạp lộn xộn này, ít ra vẫn còn một vài phần tử dễ gạt và hắn là một trong số đó. Cho dù hắn ko giơ cao cái bảng người hiền Việt Nam trên đầu thì cũng có khối người chạy theo hắn...cướp giật. Tôi tin rằng với tình bạn bao năm ko son thì sắt, với cái ơn nghĩa sâu nặng mà hắn nợ tôi, hắn sẽ ko ngại khổ kí cho tôi một cái chữ đâu, người hiền mà, luôn làm việc tốt, kinh nghiệm xương tủy bao năm trên thương trường mách bảo, Gia Cát Lượng như tôi tiên đoán cái gì mà ko chuẩn, chỉ thiếu chưa chỉnh mà thôi. Nhưng gì gì thì cũng phải rào trước đón sau, tôi phải lấy lòng hắn trước, để hắn thấy được mình tốt cỡ nào, khi con mồi đã ngấm độc thì lập tức chém chết tại chỗ ko do dự để nó khỏi vùng vẫy, cuối cùng nướng, xào, hầm tùy ý, cho thêm ít nước sốt, mổ ra và chén, bạn đã có một bữa ăn tuyệt vời, year.


Bày mưu tính kế hoàn tất, thoáng chút nham hiểm, tôi nở nụ cười hiền từ nhất của mình sau 10 giây chọn lọc hướng về cái mặt đang nhe răng cười của hắn


-Bạn hiền, đi đâu về thế?
Ko thèm đáp lại câu chào hổi thiện chí của tôi, mắt hắn căng tròn như 2 quả quýt, quay đầu về phía này, ngoái đầu về phía kia như tìm kiếm cái gì đó rồi lại nhìn tôi đầy khó hiểu, ngón tay bẻ cong chỉ về phía mình, hắn làm vẻ ngạc nhiên hỏi_Mi nói tau hả


-Trời_Đập cái bốp giao hảo rõ đau vào vai hắn, tôi cười lấy lệ, mặt tỏ vẻ xuýt xoa_Ngoài bạn ni ra thì bạn còn nói được với ai chứ, bạn ni là người bạn hiền nhất, chăm chỉ nhất, dễ gạt nhất yếu đuối mặt dù to xác nhất của bạn mà, dù đi đâu chỉ cần nhìn thất cái mặt bạn ni là bạn đã có đủ động lực để cười rồi, chẳng nhẽ bạn ni ko koi bạn là bạn hả?


-Mi bị thần kinh à, hay uống nhầm thuốc, rứa thì gay đấy, nhà ở gần bệnh viện thì qua đó mà khám đi, ko thôi thì vào số 2 Ngô Quyền mà ở, đừng có ở đây kẻo làm hại bạn bè_Hắn chỉ vào mặt tôi, nói 1 làu những gì hắn nghĩ, răng vẫn nhe ra cười y như thể "mi thấy răng tau đẹp ko đấy"
May cho hắn là tôi đang cần hắn, nếu ko tôi đã cầm kìm nhổ hết 32 cái răng hắn luôn cho khỏi ăn cơm thấy mà chướng cả tai, gai cả mắt. Đập thêm một cú thân thiện vào người hắn, tôi tiếp tục lấy lòng, giọng điệu hết sức dịu dàng_Chài, bạn bè ta học cùng nhau mấy năm trời rồi mà bạn ni còn ko biết tính bạn ra răng à, bạn ni mành bạn thất vọng quá đi
Nhận được cái chớp mắt lia lịa của tôi, hắn ngay lập tức chuyển sang tư thế phòng thủ, lùi ra xa 3 mét_Cái mặt ngu của mi là có ý chi hả?


Từ nhỏ đến lớn, ai nhìn vào cái mặt tôi cũng nói la "mặt nó sao hiền thế, phúc hậu thế" vậy mà tên này dám bảo mặt tôi ngu ak, thật ko thể tha thứ được, tôi thề xong vụ này tôi sẽ liệt kê hắn vào danh sách kẻ thù của tôi, "ta hứa với mi đấy"_Chài, bạn ni nói gì thô tục thế, người như bạn ni ko nên nói thế, mất hết cả hình tượng rồi còn gì, bạn với chả bè mà cứ dìm hàng nhau thế chứ


-Bạn à_Hắn lại dở trò ngạc nhiên_Mi bạn tốt của nhỉ, bạn gì mà ngày nào thấy tau mi cũng đập dai, suốt ngày nhìn tau là háy, cái bạn của mi nguy hiểm lắm, tau ko dám nhận đâu, thằng cha nào xấu số mới làm bạn của mi đó_Lắc đầu xoi mói, hắn nhận xét


-Tùy mi thôi_Ráng nhịn nào_Mi lại đây


-Để mi đập tau hả, tau đâu có ngốc mi


-Trời, mi lại đây kí cho tau cái chữ rồi nói sao tùy mi, ai đi đường nấy_Tôi đau đớn trước sự thật phũ phàng, bổng chốc trong đầu lại hiện về những kỉ niệm xưa, cái ngày tôi vất vả lặn lội đi học bồi dưỡng, nơi hắn đã cụng đầu vào cái thanh ngang cao 2m của cửa chính vì cái chiều cao ko giống người, hay những buổi học căng như chão, tôi thường đập hắn để hỏi bài và mỗi lân cái kết quả vàng ngọc của hắn sai là tôi lại liếc xéo hắn đến méo cả mắt. Những ngày thơ bé cỏ dại đó qua đi thật mau, mới đó thôi hắn từ danh sách bạn hiền đã di cư sang tập đoàn kẻ thù của tôi. Oái ăm thay, sẽ chẳng ai hiểu cho nỗi lòng của tôi cả trừ tôi haiz


-Răng mi ko nói sớm, bày đặt_Cắt ngang dòng hồi tưởng thấm đẫm máu và nước mắt của tôi, hắn lại gần, cầm tờ đơn đã nhàu nát trên tay tôi, nhìn một lượt rồi hỏi_Cha hắn tên chi mi


-Mi đúng là bạn tốt mà_Đập thêm một quả giáng trời vào người hắn, tôi cười tươi rói nhìn hắn đầy hi vọng, hắn đúng là chúa cứu thế, tôi đã nghĩ thế, lúc đó chứ ko phải bây giờ_Cha hắn tên Tiếp, viết lẹ nha


-Mi đánh vần coi mi
-T-I-Ê-P_Tôi khó chịu trả lời hắn, rõ ràng hắn đang câu giờ tôi đấy mà


-A, chữ đó thì tau biết_Hơ, hắn là học sinh lớp 1 hay sao mà lại ko biết, tôi thực sự nghi ngờ về vấn đề ngồi nhầm lớp của hắn


-Mi có cần đập bàn dữ dội liên tiếp thế ko hả, biết thì kí dùm cái


-Cái ni thì_Hắn đưa tay xoa xoa chiếc cằm ko có lấy một sợi râu_Để mai tau về lấy sách em tau coi lại đã, tau ko chắc tau viết đúng chính tả đâu, mi thông cảm, mai nha_Cùng với điệu cười được gợi tả hết sức chân thật và sinh động, hắn phui phủi cái tay về phía tôi như có ý "Đứng đây làm chi, tránh đường có ổng đi" á


Thế đấy, cái tên mà tôi kì vọng nhất, tin tưởng nhất bao nhiêu năm nay lại tự nhận mình ko biết viết cái chữ mà tất cả hầu hết ổ khóa trên huyện Lệ Thủy này đều mang dấu "Việt Tiệp". Hắn nghĩ tôi ngốc nghếch đến mức đi tin cái lời bịa đặt vô căn cứ của hắn hả, đừng có mơ. Hôm nay tôi nhất định phải bắt hắn kí bằng được, để hắn chừa cái thói lười chảy thây của mình đi. Đường đâu phải tự dưng mà có, người ta đào đắp đất, đổ xi măng thì thành đường thôi. Ko bỏ cuộc, tôi cố lấy hết sức bình sinh nãy giờ để dành để solo con bạn, một tay chống nạnh, một tay duỗi thẳng chỉ vào cái mặt hí ha hí hửng đang toan quay đi của hắn, hét lớn:


-MI MÀ KO BIẾT ĐƯỢC, TAU THỀ TAU BÁI MI LÀM CHÁU, Á, TAU THỀ TAU LÀM CHÁU MI_Lời nói đầy trọng lượng của tôi thật đáng sợ, trong chốc lát hắn đứng hình, ko gian tĩnh lặng như tờ, ngoài kia gió thổi ù ù bền tai, cảnh sinh tình , tình sinh thế sự quả ko sai. Giờ mày biết sức mạnh của chị mày rồi chứ, hehe., Tôi tự nhủ đầy mãn nguyện.


-MI NÓI ĐẤY NHÉ!_Quay người 180, hắn nói lớn rồi chụp ngay cái tên bên cạnh nãy giờ đang xem phim miễn phí, lắc mạnh, Trần Kinh Kong thốt lên giọng nói áp đảo, phả cái mùi 10 ngày chưa đánh răng vào con người xấu số kia, mắt phải nháy hết công suất_Mi nghe hết rồi phải ko?


-Ờ !_Tên kia run rẩy


-Mi hiểu chứ


-Ờ


-Mi hiểu thật ko đó?


-Ờ


-Mi là bạn tốt của tau phải ko?


-Ờ


-Vậy thì...Tính mạng, danh dự, nhân phẩm, quyền lợi, lòng kiêu hãnh, sự tự ái, tài sản, gia tài của tau đều nằm trong tay mi hết đó, hãy nói đi đừng ngại. Mi cứ nói đi, hãy nói hết nổi khổ mà người ông này chịu đựng bao ngày tháng qua cho con cháu bất hiếu của tau nghe đi, chuẩn bị khắn giấy đi cưng_Hắn nói nhỏ vs tôi rồi tiếp tục bài ca số phận_Mi là người bạn tốt nhất của tau phải ko, trên đời này chỉ có mi mới hiểu được tau thôi. Cứ nói đi ông bạn, tau tôn trọng ý kiến của mi, giấy ko bọc được lửa, tau ko cản mi đâu_Giọng điệu đau khổ cùng hành động đáng thương là cách duy nhất thu hút người xem nhưng tôi thấy bấy giờ 2 cái đó sẽ là nguyên nhân khiến hắn phải trả tiền viện phí cho ông bạn già của hắn đang bị lắc đến mức 2 con ngươi cứ xoay vòng vòng, xoay đều, chúng ta cũng xoay vòng vòng.

No comments:

Post a Comment