Tuesday, July 5, 2016

[Boyfriends] Chap 5




Chương 5:

'Ninh Vũ Phi' có ba anh bạn trai, thật ra cái người không chính thức nhất, cũng ở bên cậu trong một quãng thời gian dài nhất cũng chính là vị trước mắt này đây.

Chiến dịch Barrington giằng co gần năm năm, 'Ninh Vũ Phi' đi theo hắn gần 4 năm.

Hai năm trước là tiểu binh không tên không tuổi, hai năm sau...

Nhớ tới những ký ức này, Ninh Vũ Phi luôn có cảm giác xấu hổ không thôi.

Bắt cá hai tay cũng không tính là gì, chú mày còn chủ động meo meo bò lên giường người ta là cái quỷ gì vậy hả ả ả ả!

Không sai... Hai năm sau đó, quan hệ giữa hai người vừa là cấp trên cấp cưới, vừa là bạn tình.

Ninh Vũ Phi quả thực bị lừa cho thảm bại, sau khi tỉnh lại kí ức của cậu lúc nào cũng đứt đoạn, rất nhiều kí ức đều phải tiếp xúc với người trong cuộc đã rồi mới nhớ lại.

Như lần trước cậu chỉ nhớ cơ thể này có 3 anh bạn trai, nhưng không nhớ rõ quan hệ với ba người là như thế nào, nhưng gặp rồi thì lại nhớ ra không ít chuyện.

Cho nên vào giờ phút này, trong đầu cậu tất cả đều là những chuyện tiếp theo sẽ xảy đến!

Vỗ chân là ám hiệu hắn cho cậu, điều này ám chỉ cậu chỉ có hai lựa chọn.

Đầu tiên là đến, ngồi lên đùi, Hoắc Bắc Thần sẽ xoa xoa sau lưng cậu, sẽ dùng những ngón tay thon dài theo túng vô số kẻ kia nhen lửa trên người cậu... Rồi đến khi cậu động tình không thể khống chế nổi nữa thì mới dùng tư thế này mà đâm cậu, mang đến loại va chạm kích thích, khiến người ta không thể chịu đựng được nhất.

Ninh Vũ Phi vừa thoáng nghĩ đến, mặt đã nóng như cháy rừng!

Muốn... Muốn... Muốn chết quá! Chuyện này đối với một xử nam bao năm qua mà nói thì đúng là một chuyện nghĩ thôi cũng không dám nghĩ mà!

Cũng may, có, có lựa chọn thứ hai!

Không ngồi vào chân lên, còn có thể... Quỳ bên người.

Nhưng nếu là quỳ, Ninh Vũ Phi nghĩ một hồi, mặt càng đỏ hơn, thế còn bết bát hơn!

Dù sẽ không bị sờ sau lưng, nhưng sẽ...

A a a, Tình cảnh hiện tại của Ninh Vũ Phi chẳng khác gì một cậu nhóc 15, 16 tuổi, vừa mới biết yêu thì đột nhiên đụng phải một quyển porn xúc túc, sản nhũ, sinh tử hạng nặng, tam quan méo mó không tìm được lối về!

Cả hai sự lựa chọn này, dù có chọn cái gì thì cuối cùng cũng đều bị làm, chỉ là quá trình không giống nhau lắm mà thôi...

Chọn sao giờ?! Cậu có thể quay đầu bỏ chạy không?

Mà tính tình vị này cũng đâu có gì tốt lành gì cho cam!

Nếu bị hắn phát hiện có gì kì lạ, thì cũng chẳng phải chỉ cần đưa đầu ra chịu chết là xong.

Lẽ nào... Cậu đã vớ phải một cục diện rối rắm rồi mà còn phải hiến thân tìm được chết sao?

Ninh Vũ Phi ngây ngây ngốc ngốc đứng cạnh cửa, vào cũng không dám vào mà lui cũng chẳng dám lui, chẳng khác gì cột cửa hình người dính chặt trên cửa.

Rốt cục, Hoắc Bắc Thần ngẩng đầu, con ngươi thâm sắc dính chặt trên người cậu.

Ninh Vũ Phi giật mình một cái, đột nhiên tỉnh táo lại.

Từng đợt ớn lạnh cuộn trào từ sâu trong lòng làm cậu hoàn toàn mất đi quyền điều khiển cơ thể.

'Ninh Vũ Phi' kính hắn, sợ hắn, đây là phản xạ theo đợt chiến dịch máu tanh kia mà đã ăn sâu vào xương tủy, dù linh hồn cậu ta đã biến mất thì thân thể vẫn còn nhớ đến, đủ để tự phản ứng.

Đi về phía hắn, sẽ nhận được khoái cảm.

Cái loại khoái cảm ngay trong giây phút tưởng chừng sẽ chết đột nhiên giành lại mạng sống kia... Một lần nếm trải thì cả đời đều khó mà quên được.

Đợi đến khi Ninh Vũ tỉnh lại thì cậu đã thấy mình quỳ bên cạnh hắn, đầu dựa vào đầu gối rắn chắc của ai kia

Giây phút ấy, tim cậu đập thình thịch như muốn nhảy lên tận cổ, đụng vào rồi, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, mà sao lại quỳ chứ, muốn đi qua thì sao không ngồi lên, ngồi lên so với quỳ thì còn đỡ hơn nhiều mà!

Cậu cúi đầu, vẫn duy trì tư thái vô cùng ngoan ngoãn, nhưng thực ra lại chẳng khác gì con chim sợ cành cong, dường như chỉ giấy nữa thôi đã quay mình bỏ trốn.

Một giọng nói trầm tháp vang lên từ trên cao: "Tới."

Ninh Vũ Phi ngơ ngác.

Một giây sau, Hoắc Bắc Thần đưa tay, nhẹ nhàng bế cậu đặt lên đùi.

Ngồi chắc chắn rồi, Ninh Vũ Phi vẫn còn mơ mơ màng màng, thế này hình như không giống trong kí ức lắm...

Bình thường, dù Ninh Vũ Phi chọn cái gì, Hoắc Bắc Thần cũng sẽ không thay đổi, đặc biệt là quỳ, đây là cách Ninh Vũ Phi thường dùng để làm hắn vui lòng...

Ninh Vũ Phi lòng hơi loạn, trong khoảng cách gần thế, rốt cuộc cậu cũng có thể nhìn rõ nam nhân trước mắt.

Hoắc Bắc Thần không ngũ quan có thể nói là hoãn mỹ như Tạ Cảnh, không có nụ cười mê người được xem là báu vật đế quốc của Thẩm Lăng Dục, nhưng khí thế của hắn luôn mạnh nhất, đặc biệt là khi hắn nhìn chằm chằm bạn không buồn nhúc nhích, làm người ta luôn có cảm giác như đang bị nhấn chìm trong nước, đến thở cũng không thở nổi.

Ninh Vũ Phi chỉ nhìn một cái liền quay sang chốc khác liền, cái cảm giác hồi hộp kia quá mãnh liệt, cũng quá đáng sợ, cậu không có cách nào đối diện với hắn được.

Cũng may hình như Hoắc Bắc Thần rất bận, sau khi ôm Ninh Vũ Phi vào lòng rồi, hắn liền dời tầm mắt, tiếp tục xử lý chuyện trong tay.

Ninh Vũ Phi thở cũng không dám thở mạnh, trên người hắn là quân trang màu đen, lại bị hơi thở nóng bỏng này bao phủ, cả người cậu đều có cảm giác đê mê không rõ.

Hoắc Bắc Thần rất thích vuốt ve cậu, lúc đôi bàn tay to đầy chai vươn vào trong chiếc áo đơn bạc, dán chặt trên lưng, Ninh Vũ Phi run nhẹ, nhiệt độ hai người cách biệt quá lớn, một người thì nóng rực như lửa, kẻ thì mát mẻ nhẹ nhàng như ngọc, chạm vào nhau, cảm giác càng bị khuếch đại lên vô hạn.

Ninh Vũ Phi càng lúc càng không dám chuyển động, mà Hoắc Bắc Thần thì đâu có chịu dừng lại như thế, hắn cao hơn Ninh Vũ Phi quá nhiều, ôm người trong ngực như thế, cánh tay vô cùng dễ dàng chiếm đóng phía sau lưng cậu. Bàn tay lướt từ trên cao xuống, vừa thong thả  vừa dày vò.

Nếu chỉ thế thì Ninh Vũ Phi vẫn có thể chịu đựng được, nhưng khi lòng bàn tay nóng rực kia nắm chặt lấy eo cậu, Ninh Vũ Phi liền hoàn toàn mất khống chế mà kêu thành tiếng.

Hoắc Bắc Thần dời mắt khỏi màn hình màu xanh nhạt, quay đầu, chuẩn xác ngậm rái tai cậu vào.

Một dòng điện tê dại ầm một tiếng xông lên đỉnh đầu, Ninh Vũ Phi cố gắng đè lại trái tim đang nhảy lên bình bịch của mình, nhẹ giọng nói: "Ng... Ngài..."

"Ừm." Hoắc Bắc Thần thờ ơ đáp một tiếng.

Ninh Vũ Phi còn định nói thêm gì nữa, thì Hoắc Bắc Thần đã buông vành tai cậu ra, nụ hôn nóng rực từ tai lướt xuống phía dưới, xẹt qua cổ, rơi xuống trên xương quai xanh, thấy dường như hắn còn định xuống nữa, Ninh Vũ Phi nhịn xuống cảm giác run rẩy xông thẳng lên da đầu, kiên cường chống đỡ nói: "Tôi... Tôi hôm nay..."

Nói chưa dứt, Hoắc Bắc Thần đã dùng sức đè eo cậu lại, làm cậu vô thức ưỡn cao người, cứ như hiến tế bản thân đưa đến bên miệng hắn.

Cách một lớp quần áo mát lạnh, nam nhân cúi đầu, ngậm cái nơi hơn nhô ra kia.

Ngực bị hôn, dù cách quần áo, nhưng vì tư thế hai người mà trông càng thêm có hương vị tình dục... Thế này thì chết thật rồi!

Ninh Vũ Phi làm sao có thể chịu được kiểu đùa giỡn kia, cậu ngước đầu, trợn to mắt, như thể muốn khóc: "Ngài..."

Hoắc Bắc Thần làm hai thứ bé nhỏ ửng hồng kia đứng thẳng lên mới nhả ra, bàn tay hơi dùng sức, làm Ninh Vũ Phi cong người lên như cung đàn, rồi cúi người hôn cậu.

Đầu lưỡi trượt vào, hắn nhẹ nhàng ôm lấy lưỡi cậu, cái hôn nóng rực như tuyết rơi trên bàn là, trong phút chốc một lớp hơi nước bốc lên ngùn ngụt, cảm giác nóng rực khiến cậu mờ mịt chẳng thấy nổi trước mắt có gì.

Ninh Vũ Phi chẳng giãy dụa nổi một ngón tay, thân thể này đã quá quen thuộc, khát khao tận xương kia như những con kiến bé nhỏ, không ngừng gặm cắn lý trí cậu, khiến cậu ngứa ngáy, khiến cậu chỉ muốn bất chấp tất cả mà buông thả, để chúng thống trị cậu, làm cậu triệt để bị nhấn chìm trong vực sâu dục vọng...

Không biết từ lúc nào, Hoắc Bắc Thần buông cậu ra.

Ninh Vũ Phi mơ mơ màng màng, thậm chí còn bất mãn khẽ hừ một tiếng.

Màu mắt Hoắc Bắc Thần càng sâu thêm: "Muốn?"

Ninh Vũ Phi không lên tiếng, chỉ khô khốc mà liếm liếm môi.

Hoắc Bắc Thần cắn môi dưới cậu một cái, thầm thì như chẳng phát ra tiếng: "Thân thể cậu còn chưa khôi phục, để nuôi thêm ít lâu đã."

Hắn đang nói thì Ninh Vũ Phi đột nhiên thanh tỉnh lại.

Đờ mờ đờ mờ! Cậu bị sao vậy hả! Cậu đang làm gì đây! Cậu bị quỷ gì ám rồi hả?!

Ninh Vũ Phi nhanh chóng thu tay lại, gần như nhảy dựng lên.

Hoắc Bắc Thần nhìn cậu, đúng lúc này, cửa tự động mở ra, một nam nhân mặc quân trang màu xanh đậm cúi chào một cái rồi nói: "Thưa ngài tư liệu ngài cần đã chuẩn bị đủ."

Ninh Vũ Phi biết người ngoài kia, gã là phó tướng của Hoắc Bắc Thần, tên là Kinh Hình.

Thật ra quan hệ giữa Ninh Vũ Phi và Kinh Hình cũng chẳng ra sao, nhưng lúc này nhìn thấy gã cậu thở phào nhẹ nhõm không thôi, thậm chí là cảm động cũng không ngoa!

Đúng là cứu người ta trong hoàn cảnh nước sôi lửa bóng mà, trung tướng Kinh Hình!

Vốn động tác ban nãy của Ninh Vũ Phi hơi mất tự nhiên, may mà lúc này cũng có thể lấp liếm được: "Thưa ngài, nếu ngài có việc, vậy tôi xin về trước..."

Hoắc Bắc Thần vẫn cứ nhìn cậu, con ngươi thâm sắc không tính là sắc bén, mà hệt như ầu trời trên đỉnh đầu, rộng lớn đến độ làm người ta không cách nào tránh thoát, chỉ có thể bị bao phủ toàn bộ.

Ninh Vũ Phi có chút chột dạ.

May mà lát sau, nguyên soái đại nhân đã lên tiếng: "Bảo An Thanh đưa cậu về, về nhớ nghỉ ngơi thật tốt, nửa tháng tới cũng không cần về đội báo cáo đâu."

Thiếu tướng Ninh Vũ Phi là do Hoắc Bắc Thần tự mình nhận lệnh, hắn cho cậu nghỉ, cũng là danh chính ngôn thuận.

Nửa tháng giả, chà chà... Chắc lũ Kinh Hình mà biết là mắt trợn trắng cho xem.

Biết thế nào được... Bạn tình điêu vậy đó, yêu đến độ xấu hổ luốn!

Cửa tự động mở, Ninh Vũ Phi đi ra ngoài, Kinh Hình đi tới.

Ngày thường hai người có chết cũng chẳng hợp nhau nổi, Kinh Hình trừng cậu, cậu cũng phải trừng lại.

Nhưng Ninh Vũ Phi chột dạ vcl, vì vốn cậu rất tán đồng với quan niệm của Kinh Hình.

Trong bộ đội đều là đàn ông, đều là huynh đệ vào sinh ra tử, đột nhiên xuất hiện một thằng oắt chẳng qua chỉ giỏi bò lên giường mà tiến thân, nghĩ sao mà vui được chứ!

Lúc này kí ức của Ninh Vũ Phi liên quan đến quân đội đã trở về hơn phân nửa, cậu cnagf lúc càng xem thường mình.

Hai sao trên vai này sao lại đạt được theo kiểu danh không chính ngôn không thuận vậy chứ! Dù Ninh Vũ Phi quả thật có chút thiên phú, nhưng trong hai năm trở thành thiếu tướng, nếu nói không phải là vì công sức bò lên giường ai kia thì có ma mới tin!

Kinh Hình khinh bỉ cậu, bản thân cậu cũng chột dạ, trừng lại cũng chẳng được gù, còn làm Kinh Hình hơi kinh ngạc: Thằng nhóc này đang có ý định gì đây?

Dưới sự hộ tống của 16 chiến cơ cấp A, Ninh Vũ Phi rốt cuộc cũng đã rời khỏi trụ sở quân sự của hành tinh thủ đô, đi lên con đường về nhà rộng thênh thang.

Cậu lái máy bay, nhớ lại những chuyện đã xảy ra hai ngày nay...

Sau đó, trong lòng cậu chỉ có hai chữ đỏ như máu không ngừng nhấp nhô: Chia tay!

Dù như thế nào cũng phải chia tay!

Ba anh bạn trai thằng nào cậu cũng không trêu vào được, mà chơi không được thì thôi thằng nào cũng éo cần!

Cơ mà... Chia tay với ai trước để không bị chết thảm đây?

Ninh Vũ Phi: Cho... mị ít thời gian nghĩ nghiêm túc đã. _(: з" ∠)_

2 comments:

  1. Có thể cho mình xin lịch post truyện này không? huhu, ngày nào cũng đợi à! Truyện hay quá trời

    ReplyDelete
    Replies
    1. TT__TT Thiệt là mình làm tùy hứng lắm bồ, mình không dám chắc lên lịch thì có tuân theo được ko nên mình không có lịch biểu gì hết á

      Delete