Thursday, May 26, 2016

[Boyfriends] Chap 2


Thái tử điện hạ?! Bạn trai thứ hai?!

Trên mặt Ninh Vũ Phi bay lên hai chữ sững sờ, thật không ngờ, cậu đến một bữa cơm còn chưa ăn thì rắc rối đã vác xác đến tìm cậu đòi nợ rồi!

Nghe quản gia nói thế, Dương Nhược Vân nhăn mặt, nhưng Ninh Tử An lại vội vàng đứng dậy, nói: "Thế thì Vân, bà mau cùng tôi lên lầu thay quần áo"

Đế quốc Ngân Hà rất coi trọng tôn ti trật tự, thái tử là thái tử, hơn hẳn thân vương một bậc. Ninh Tử An chỉ là bá tước hữu danh vô thực, theo quy định, thấy hoàng thất là phải chính trang. Dù thái tử đột nhiên đến chơi, Ninh Tử An mang bộ đồ ở nhà màu xanh nhạt này cũng không phù hợp

Dương Nhược Vân hoàn hôn, bà thân là bá tước phi nhân, cũng có một bộ lễ phục, chồng nhắc nhở thế là đúng, bọn họ quả thực trước tiên nên lên lầu thay đồ

Nhưng bà chưa kịp cất bước thì từng tiếng thông báo đã truyền đến, vị thái tử điện hạ dưới một người trên vạn người đã ra khỏi cầu thang máy, đi về phía mọi người

Ninh Vũ Phi không nén được ngẩng đầu nhìn lên, chỉ liếc mắt một cái thôi mà đã thán phục không thôi, thật đúng là đẹp trai đến độ người người uất hận!

Hoàng thất Ngân Hà trời sinh mắt vàng, đôi mắt thái tử càng óng ánh một sắc vàng tinh khiết, phối hợp với làn da trắng nõn, ngũ quan anh tuấn, thân hình thon dài và phong thái bất phàm, thật đúng là có mị lực chỉ cần người ta nhìn một cái thôi cũng đủ để mê đắm không thôi

Mà Ninh Vũ Phi biết, thứ chết người nhất của thái tử phải là.... nụ cười mê người được xưng là báu vật của đế quốc.

Người đàn ông chậm rãi bước tới, liếc nhìn Ninh Vũ Phi một cái, ánh mắt vàng thoáng lóe lên, chợt bờ môi mềm cong lên một nụ cười nhẹ nhàng, bên má trái còn có một cái lúm đồng liền rất mỏng, đôi mắt sáng ngời kia như ngôi sao vĩnh viên rực rỡ, đâm thẳng vào lòng người

Đm... Phạm luật rồi nha!

Ninh Vũ Phi thật muốn ôm ngực, dù có kí ức về người này rồi nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn bị rung động không thôi

Giá trị gương mặt nghịch thiên thế, hèn gì "Ninh Vũ Phi" kia chịu không nổi

Thái tử đã vào rồi, mà Ninh Tử An và Dương Nhược Mai vẫn chưa kịp thay quần áo, nhưng bọn họ phản ứng rất nhanh, liền khom mình hành lễ

Ninh Vũ Phi chậm mất nửa nhịp, nhưng có kí ức cũng có chỗ tốt của nó, cậu đứng rất thẳng, hai chân khép lại, tay trái đặt trên ngực, chào đúng kiểu nhà binh

Thái tử vẫn luôn nhìn cậu, đôi mắt vàng óng kia chẳng hề dời đi nơi khác, Ninh Vũ Phi có chút hồi hộp cũng có chút hoảng loạn....

May mà thái tử cũng không tùy tiện thế, anh chầm chậm dời tầm mắt, tự mình đỡ vợ chồng Ninh Tử An dậy:"Dì dượng mau đứng dậy, mọi người không cần đa lễ thế"

Giọng anh cũng y như người, âm điệu rất êm tai, trong vắt lanh lảnh, thoải mái, không kiêu căng ngạo mạn, giống hệt như nụ cười mê người của anh, có thể dễ dàng kiến người ta vui vẻ

Chỉ là lúc này Ninh Tử An và Dương Nhược Vân lại chẳng vui mừng chút nào

Dương NHược Vân cúi đầu, cung kính mở miệng: "Điện hạ, mẫu thân ngài là đương kim hoàng hậu, xuất thân Hầu phủ cao sang, ta chỉ là con gái nam tước, sao có thể gánh nổi xưng hô này của ngài?"

Lời này của bà bình tĩnh mà xa cách, Ninh Vũ Phi nghe thấy, trái tim bé nhỏ không khỏi run rẩy theo

Mẹ ơi, mẹ quả là quá mức can đảm rồi!

Thật ra.... Vị thái tử điện hạ này là anh họ của cậu, chỉ là bên trong còn có rất nhiều sự việc dơ bẩn ngấm ngầm của hoàng thất, có lẽ sẽ chẳng bao giờ lộ ra, nên.... Dương Nhược Vân mới nói như thế, về tình về lí, họ không thể gánh nổi một tiếng dì dượng này

Chỉ là..... Thái tử anh đây có đòn sát thủ

Ninh Vũ Phi thầm niệm trong lòng "Đến rồi đến rồi", quả nhiên.... liền đến rồi

Trầm Lăng Dục trời sinh đã có diện mạo tuyệt mỹ, mà anh cũng hiểu rất rõ mình phải lợi dụng ưu thế bẩm sinh này thế nào

Nghe Dương Nhược Vân nói thế, anh cũng chẳng nói gì, chỉ đứng ở đấy, lặng lẽ nhìn bà

Chàng trai cơ thể thon dài, gương mặt tuấn mỹ làm hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ hú hoét, lại đang nhìn Dương Nhược Vân, nụ cười trên khóe một sống sượng thu lại, gương mặt trắng nõn dưới ánh đèn như món đồ sứ bậc nhất, đẹp thì đẹp, nhưng lại có cảm giác yếu đuối kinh người, trong khi cặp mắt vàng càng đáng nguyền rủa kia lại thoáng lấp lóe, như ánh nắng trong trẻo chiếu xuống, dần dần lan ra, như cỏ thể xuyên qua thể xác mà chạm đến con tim người đối diện

Nhinh Vũ Phi mới chỉ liếc mắt nhìn một cái đã phải cụp mắt xuống liền

Dương Nhược Vân cũng chỉ chịu được chưa quá 10 giây đồng hồ, sau đó bà thở dài một tiếng, thỏa hiệp: "Điện hạ, trước mặt người ngoài ngài không thể xưng hô như thế được"

Chỉ mới nói một lời này xong thì vị thái tử vừa ra vẻ tội nghiệp kia đã cong khóe môi, lại một lần nữa nở nụ cười "báu vật Đế quốc", làm những người ở đây đến thở cũng không thở nổi....

Không được! Thế là quá là không được rồi!

Ninh Vũ Phi thật sự không dám ngẩng đầu lên, giá trị nhan sắc nghịch thiên thế này với cậu chẳng khác gì trái cấm vườn địa đàng, ôm lấy cậu nhảy vào đường tìm chết!

Phải cố gắng vào! Tiền bối ngủm rồi, cậu nhất định phải sống sót, còn chút hơi tàn cũng phải cố mà chịu!

Đây cũng chẳng phải lần đầu Trầm Lăng Dục đến đây, dù lần nào cũng gọi như thế, nhưng mấy chục năm qua sức chống cự của Dương Nhược Vân đối với anh cũng vẫn luôn là một số âm tròn trĩnh, dù bề ngoài thì tương đối cố chấp, nhưng những lúc khác cũng rất nhường nhịn chiều theo ý anh

So ra, Ninh Tử An cũng khá bình tĩnh, ông thậm chí còn nói: "Điện hạ, ngài có muốn ở lại dùng cơm không?"

Đêm nay tâm tình Trầm Lăng Dục rất tốt, lúm đồng tiền bên khóe môi chưa từng biến mất: "Không cần đâu, lát nữa con phải về cung rồi"

Nói xong anh quay đầu về phía Ninh Vũ Phi, đôi con ngươi màu vàng kim không hề che dấu sự quan tâm: "Tiểu Phi, thân thể em sao rồi?"

Ninh Vũ Phi không ngẩng đầu lên đã vội vàng nói: "Không sai đâu, hơi sợ tí chứ cũng chả có gì nguy hiệm, làm điện hạ phiền lòng rồi"

Cậu dùng kính ngữ, lơi nói rất khách sáo, Trầm Lăng Dục thoáng nhíu mày, rồi rất nhanh đã lấy lại thần thái, lại nói: "Anh chỉ muốn đến thăm em một chút, không sao thì anh an tâm rồi"

Kỳ thực những lời này đã hết sức trắng trợn rồi, đặc biệt là chữ muốn kia, còn nhấn nhá hết mức. Ninh Vũ Phi tim đập ầm ầm, không phải động lòng mà là sợ hãi, cũng may Ninh Tử An và Dương Nhược Vân không nghĩ nhiều, dù sao hai người cũng có thể xem là lớn lên bên nhau, tính tình Trầm Lăng Dục xưa nay lại hay quan tâm đến người khác nên nói thế cũng không có gì lạ

Ninh Vũ Phi nhanh chóng tập hợp kinh nghiệm của tiền bối, hiểu được đây là lúc để đáp lại ám chỉ của điện hạ

"Vậy..." Cậu hắng giọng một cái, chủ động nói, "Đúng lúc điện hạ phải về, hay con..... ra ngoài tiễn ngài vậy"

Cậu vừa nói xong, ánh mắt Trầm Lăng Dục liền sáng lên trông thấy

Ninh Tử An không chút nghi ngờ: "Điện hạ bận rộn, chúng ta cũng đừng quấy rầy ngài lâu"

Dương Nhược Vân dù vẫn luôn lạnh nhạt nhưng thực ra cũng đang lén nhìn Trầm Lăng Dục, thấy thần sắc anh tốt thì cũng an tâm hơn

Ý cười trên khóe môi Trầm Lăng Dục như rọi chiếu cả tước phủ "Phiền tiểu Phi rồi"

Khóe môi Ninh Vũ Phi thoáng giật một cái, kiên trì đi theo anh ta ra khỏi phòng ăn. Xuống lần, đi ra vườn, đợi đến khi đứng trong động cơ bay, thái tử mới không chịu được ôm chầm lấy cậu

Trầm Lăng dục chôn đầu vào cổ cậu, hít một hơi thật sâu: "May quá, em không sao, sau này đừng đi ra ngoài một mình nữa"

Ninh Vũ Phi cả người đều đờ ra như gỗ, dù sớm đã chuẩn bị tâm lí, nhưng bị ôm như thế, cậu vẫn có chút sốt sắng muốn bỏ trốn!

Vì rất sợ nên giọng điệu Ninh Vũ Phi thoáng run rẩy: "Điện hạ..."

Trầm Lăng Dục bất mãn nói: "Không được gọi anh thế"

Ninh Vũ Phi há miệng... sửng sốt không nói ra lời

Trầm Lăng Dục buông cậu ra, hơi cúi đầu, đôi mắt vàng rực nhìn cậu không chớp lấy một cái: "Nơi này không có người ngoài, đừng xa lạ thế"

Giọng anh rất nhẹ, đầy mong đợi, thậm chí có chút cầu xin, đôi mắt mê người kia càng thêm mê hoặc, không chỉ con ngươi sáng rực có chút run rẩy mà đến cả bờ mi dày mịn cũng như lông vũ, như đang cọ nhẹ vào lòng người

Ninh Vũ Phi chịu được 10 giây, cuối cùng thỏa hiệp: "Anh Lăng Dục..."

"Ừm" Trầm Lăng Dục hào phóng mỉm cười, lúm đồng tiền nhạt làm người ta hồn bay phách tán, "Tiểu Phi, được ở bên cạnh em thật tuyệt"

Nói xong anh khom người, ôm lấy cậu, cứ như đang thận trọng, dịu dàng che chở bảo bối quý giá của mình, vì không dám dùng quá sức nên chỉ có thể dùng lời nói để tuyên bố, đồng thời cũng là để an ủi chính mình: "Đừng rời bỏ anh, đừng"

Ninh Vũ Phi cả đầu loạn như cào cào, chỉ có thể khẽ thở dài: "Trời đã không còn sớm, anh Lăng Dục.... cũng nên về đo thôi"

Trầm Lăng Dục quả thực không thể ở lâu. Hoàng thất xem trọng quy củ, mỗi ngày trăng tròn anh đều phải cùng phụ hoàng mẫu hậu dùng cơm, hôm nay vốn đã không nên xuất cung, nhưng vì quá lo cho Ninh Vũ Phi, nên cố rút thời gian đến. Giờ thấy người, anh an tâm nên cũng phải về thôi

Trước khi đi cũng lưu luyến không rời, mà Ninh Vũ Phi lại chẳng dám nhìn tiếp

Gương mặt của Trầm Lăng Dục quả thật rất trái ý trời, đẹp trai đến độ người người oán trách thì thôi đi, lại còn sóng ngời chói mắt đến vậy

Bị đôi mắt nóng rực kia nhìn chăm chú, người bình thường quả thực không thể HOLD được lòng

Ninh Vũ Phi tự nhận là người bình thường, nên cậu chỉ có thể cố gắng không nhìn

Nhưng cậu không nhìn, nên cũng chẳng thể thấy được dưới đôi mắt sáng rực kia của Trầm Lăng Dục dấu đầy những chấp niệm cực đoan

Thấy máy bay biến mất giữa chân trời mênh mông, Ninh Vũ Phi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu về nhà, vừa lúc gặp phải Ninh Vũ Tường vừa tan tầm về

Ông anh này của Ninh vũ Phi vô cùng cao lớn, dung mạo cũng hơi giống cậu, chỉ là chiều cào, cơ thể, hai anh em đứng cạnh nhau trông chẳng giống từ một bụng mẹ sinh ra tí nào

Ninh Vũ Phi gọi với "Anh hai!"

Ninh Vũ Trường không thích cười, nhưng với em trai của mình, anh vẫn thoáng cười ngốc: "Không sao là tốt rồi"

Lại là câu này, Ninh Vũ Phi nghe thấy vô cùng uất ức

Ninh Vũ Tường đến bên cậu, bàn tay lớn theo thói quen vỗ tóc cậu: "Mai anh nghỉ, lại đúng lúc khu Bắc An có triển lớp cơ giáp, anh em mình cùng đi chơi đi

Ninh Vũ Phi ánh mắt rạng ngời, vui vẻ nói: "Ngày mai đâu phải ngày nghỉ, sao anh hai lại được nghỉ thế?

Ông anh này của cậu làm việc ở thượng nghị viện, dù cũng không phaair chức vụ trọng yếu gì, nhưng nội các trước giờ quản chế rất nghiêm, nếu không phải ngày nghỉ theo luật thì không được xin phép nghỉ

Ninh Vũ Tường hơi nhíu mày, một lát sau nói: "Anh cũng thấy lạ, hôm nay gặp ngài nghị trưởng, ngài hỏi anh mấy câu rồi chi anh về"

Nghị trưởng?! Nghị Trưởng nội các?!

Trái tim Ninh Vũ Phi run lên một cái, vội hỏi: "Thế.... ảnh hỏi anh gì thế?"

Ninh Vũ Phi không nghĩ nhiều, tưởng cậu tò mò, dù sao vị đại nhân kia cũng là đối tượng sùng bái trong lòng giới trẻ đế quốc

"Một ít vấn đề công việc, nói em cũng không hiểu đâu"Ninh Vũ Tường dịu dàng nói với em mình

Ninh Vũ Phi lại có cảm giác không chỉ thế, nhưng cũng không dám hỏi nhiều

Hai anh em đi vào nhà, đang muốn leo lên cầu thang thì máy truyền tin của Ninh Vũ Phi tít một tiếng

Ninh Vũ Tường đúng lúc này đã đi vào, bên tai Ninh Vũ Phi vang lên một giọng nam trầm tao nhã: "Nhớ em lắm, gặp được chứ?

Âm giọng có thể làm cho toàn bộ phụ nữ đế quốc mang thai cứ thế vang lên rõ ràng bên tai cậu, trái tim Ninh Vũ Phi lại nhảy vọt lên!

No comments:

Post a Comment