Sunday, June 14, 2015

[Free] Chap 11


Hoa rơi đầu ngọn sóng, nát tàn chút hương phai




Hứa Kiệt vừa đi ra, Vương Vọng vừa vẩy vẩy nước trên tay vừa vội vàng hỏi:“A Kiệt, rốt cuộc là sao?”

Nhíu nhíu mày, sắc mặt Hứa Kiệt thoáng âm trầm.“Cứ ra khỏi trường rồi nói sau.”

Ra vẻ kinh ngạc, Vương Vọng đưa mắt đánh giá Hứa Kiệt.“Đù, định trốn học à cha, thiệt không ngờ! Cơ mà đã trốn thì tôi trốn cùng ông luôn.”

Lầm bầm cười hai tiếng, Vương Vọng túm lấy tay Hứa Kiệt, vô cùng rành rọt lôi cậu đi. Hứa Kiệt ban đầu cứ tưởng phải chạy vòng ra sân thể dục rồi leo tường chạy ra, không ngờ lại cùng Vương Vọng chạy thẳng ra sau sân thể dục, đến trước một lỗ chó chui bị dây thường xuân che khuất, hai thằng cứ thế chui ra khỏi trường.

“Sao nào?” Ra được rồi, Vương Vọng liền vênh mặt đắc ý.

Quay đầu nhìn ngó xung quanh, Hứa Kiệt nhận ra đây là một nơi rất tiêu điều, trường hai người nằm ở vùng lưng núi, phía trước tuy rằng rất náo nhiệt, nhưng phía sau lại chẳng có bóng dáng một ai.

Thấy cậu nhìn quanh nhìn quất, Vương Vọng chạy qua vỗ vai cậu, ra vẻ có anh đây cưng còn lo gì mà nói.“Không sao đâu cưng, anh hô biến cái là cưng bay qua Lào luôn chứ đừng nói là ra khỏi cái trường này.”

Vương Vọng nói xong, liền lấy di động ra gọi một cú, nói với đầu dây bên kia mấy lời chỗ cũ này nọ rồi cúp máy. Sau đó, trong lúc Hứa Kiệt đang hoang mang nghi ngờ, thì một chiếc xe tải rách nát bò tới, xe vừa đến Vương Vọng liền kéo Hứa Kiệt lên xe.

“Thằng nhóc này, lại trốn học, cẩn thận hôm nay về đến nhà, ông già vác gậy đánh cho gãy chân đó con.”

Lái xe là một ông chú khoảng 30 tuổi, mặc quần đùi ngắn, miệng ngo ngoe điếu thuốc, một tay vò tóc tay kia cầm bánh lái.

Lôi thẳng trong túi ra mười mấy đồng, Vương Vọng nhét vào tay cầm điếu thuốc của ông.

“Cháu không cúp chú lấy tiền đâu ra, Chở bọn cháu đến Kiss đi.”

Cầm lấy tiền, ông chú lái xe cười cười cũng không nói gì nữa, cầm thuốc nhét vào miệng, hít một hơi rồi vất.

Hứa Kiệt nhìn một loạt động tác của Vương Vọng, mới nhớ ra năm lớp 10, 11, Vương Vọng rất giỏi cúp cua, một tuần mắt tăm mất tích ít nhất ba lần.

Xe chạy khoảng bốn mươi phút mới dừng lại, Hứa Kiệt và Vương Vọng xuống xe mới phát hiện nơi này chính là khu phố đông đúc nào nhiệt nhất, chỗ bọn họ vừa dừng lại, đi xuống phía nam khoảng 30 phút, là đến được công ty của Hứa Quan Hạo.

“Dù chẳng biết vì sao ông lại cúp cua, nhưng thôi đã cúp, thì cũng phải mang ông đến chỗ ngon lành chứ.” Ôm chầm cả vai Hứa Kiệt, Vương Vọng cười hì hì nói.

“Kiss, quán bar! Chu, thế ra bữa giờ chú trốn học đi bar à.”

“Ồ mố, chú mà cũng biết quán bar là gì cơ à.”

“Tôi đâu có ngu đâu mà cái gì cũng không biết.” Đẩy Vương Vọng trên người ra, Hứa Kiệt ngẩng đầu nhìn con hẻm nhỏ trước mắt.

“Tôi tưởng thế, tan học có người đón, đến trưa có người đưa cơm cho, suốt ngày chả đi đâu, chú mà không phải giai, anh đây đã tưởng chú là đàn bà được người ta bao dưỡng rồi ấy.” Ha ha mấy tiếng, Vương Vọng cố ý nói giỡn, nhưng cậu ta lại không thể ngờ, những lời vui đùa này lại làm Hứa Kiệt giật mình, tâm tình vốn đang vui vẻ thì lại chùng xuống.

Rốt cuộc hai đứa cũng vào quán bar, cơ mà đang là ban ngày, trong quán cũng chả có mấy ai, có cũng đều rất yên lặng, chẳng điên cuồng như lúc vào đêm, họ chỉ đơn giản ngồi uống rượu, nghe nhạc.

Vương Vọng kêu mấy chai rượu, liền kéo Hứa Kiệt ngồi đại trên sô pha, rồi ngả lưng ra sau thở dài một hơi.

“Ở đây vẫn là thoải mái nhất, chẳng cần nghĩ gì cũng chả cần phải làm gì.”

Cũng dựa lưng vào sôpha, Hứa Kiệt nhìn ca sĩ đang hát trên sân khấu, trong lòng lại thoáng phiền nhiễu. Cậu vẫn còn nhớ rõ ngày đó trong bệnh viện, Hứa Quan Hạo đã hứa sẽ không theo dõi cậu nữa.

Nếu Nghiêm Nhiễm nói thật, vậy trước giờ Hứa Quan Hạo đều phái người theo dõi cậu, cậu vẫn biết ham muốn chiếm hữu của Hứa Quan Hạo đối với cậu rất mãnh liệt, nhưng cậu vẫn không ngờ Hứa Quan Hạo lại có thể làm được đến thế.

Lúc chuông di động reo lên, Hứa Kiệt cười lạnh một tiếng, cầm lên nhìn thì thấy đúng là Hứa Quan Hạo gọi đến.

Tắt di đóng ném sang một bên, Hứa Kiệt cầm ly rượu Vương Vọng đưa qua. Lại biết Hứa Quan Hạo theo dõi mình, lửa giận trong lòng cùng ám ảnh bị giam giữ năm năm lại bùng lên, nếu Hứa Quan Hạo xuất hiện trước mặt, chỉ sợ cậu sẽ không kiềm chế được mà nói những chuyện không nên nói, làm những chuyện không nên làm.

Hai đứa cà dê kê ngỗng trong bán quán bar mãi, bài hát trong bar chuyển sang bài ‘Hoa lửa’, bài hát này có thể nói là bài hát đã giúp Sở Hành thành danh, tiếng nhạc vừa ngân lên, Vương Vọng liền đứng dậy, uống nhiều quá nên đi lại hơi lảo đảo, loạng cha loạng choạng chạy lên sân khấu, cướp micro trong tay ca sĩ rồi hát ông ổng.

Hành động này của Vương Vọng làm Hứa Kiệt không khỏi lắc đầu cười, liếc qua trên bàn thấy có bao thuốc, liền vươn tay lấy một điếu.

Hít vào một hơi, cậu liền bị nghẹn mà ho khù khụ, kiếp trước cậu chưa từng đụng đến thuốc lá, Hứa Quan Hạo chưa bao giờ cho cậu tiếp xúc với mấy thứ gây tổn hải thân thể này, dù có uống rượu cũng chỉ nhấm một chút, không bao giờ cho cậu uống nhiều.

Nhìn tàn thuốc vụt cháy rồi tàn lụi, Hứa Kiệt thoáng trầm tư. Hứa Quan Hạo không cho cậu thức khuya, mỗi đêm đúng 11 giờ là phải đi ngủ, Hứa Quan Hạo không cho cậu ngồi máy tính quá nhiều, mỗi ngày lên máy không được quá 3 tiếng, Hứa Quan Hạo không cho cậu ăn đồ ăn lạnh, cậu cũng chưa từng thử...... Cuộc sống của cậu luôn tràn ngập bóng dáng Hứa Quan Hạo, chuyện kiếp trước hai người cãi vã, thật ra phần lớn cũng là vì y khống chế cậu quá dữ.

Cậu chán ghét việc chuyện gì của mình Hứa Quan Hạo cũng muốn động vào, dù cậu làm gì, ở đâu, Hứa Quan Hạo cũng đều phải có mặt, thậm chí bạn bè chơi với cậu cũng bị y khống chế.

Đời trước, đến lúc chết rồi cậu cũng không thoát khỏi y Hứa Quan Hạo, chẳng lẽ kiếp này rồi cũng thế?

Cảm giác đau đớn gio tàn lửa dính vào tay làm Hứa Kiệt tỉnh lại, chợt nhận ra bản thân đã hút hết một điếu thuốc.

“A Kiệt, cậu hút thuốc !” Vương Vọng hát xong, thấy Hứa Kiệt hút thuốc liền cười hô hố một trận, nhưng cười xong lại chạy đến trước mặt Hứa Kiệt dòm lên dòm xuống.“Rốt cuộc cậu bị sao vậy hả? Hôm nay cậu lạ quá, đã cúp cua lại còn hút thuốc uống rượu, khác hẳn hình tượng con ngoan trò giỏi lúc trước.”

Ném đầu lọc thuốc, Hứa Kiệt che dấu cảm xúc trong mắt, cười cười nhìn Vương Vọng.“Con ngoan, tui á?” Lắc lắc đầu, Hứa Kiệt đứng dậy.“Tôi phải đi đây.”

Đầu óc mơ hồ đã tỉnh táo lại, Vương Vọng cất giọng nói.“Gì? Đã tối đâu, giờ về làm gì.”

Cầm lấy áo khoác mặc vào, Hứa Kiệt vỗ vai Vương Vọng.“Hôm nay tôi chỉ muốn thay đổi một chút, nếm thử cảm giác cúp cua nó thế nào, giờ cúp xong rồi, quán bar cũng đã vô, thôi về cho rồi, hôm nay coi như tôi mời ông, cám ơn.”

“Nè, bạn bè khách sao gì dữ vậy cha nội!”

Mặc kệ Vương Vọng cằn nhằn phía sau, Hứa Kiệt thanh toán xong liền ra khỏi quán bar, trời lúc này đã hơi mịt mù, cũng đã sắp đến giờ tan học.

Đứng ở ngã tư đường, Hứa Kiệt lấy di động trong túi ra, nhìn nhìn một lúc liền quăng vào thùng rác bên đường, ánh mắt mờ mịt, đi về phía nam.

Không nhanh không chậm, dùng vừa nửa giờ, Hứa Kiệt đã đi tới công ty Hứa Quan Hạo, thấy caauj nhân viên liền chạy tới tiếp đón, mang cậu đến ngay văn phòng chủ tịch.

Y lúc này không ở trong phòng, Hứa Kiệt không cần nghĩ cũng biết Hứa Quan Hạo giờ đang ở đâu, vì thế cứ ngồi thẳng xuống sô-pha mà chờ.

Không đến hai mươi phút, cửa phòng làm việc đã mở ra, Hứa Kiệt đang ngồi nghe thấy liền mở mắt ra, nhưng còn chưa nhìn được gì đã bị người ta ôm cứng.

Bàn tay đặt một bên thoáng giật giật, Hứa Kiệt mặc kệ Hứa Quan Hạo ôm chặt mình vào ngực.

“Tiểu Kiệt, em đi đâu vậy hả? Anh kêu người gọi em không chịu nhận, đến trường tìm thì thầy kêu không có.”

Chờ đến lúc Hứa Quan Hạo đã bình tĩnh trở lại, Hứa Kiệt mới kéo y ra, hạ mắt nói: “Hôm nay em không muốn học, nên ra ngoài đổi gió tí, thấy mất di động nên tới tìm anh.”

“Không muốn học?”

Ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt nghiêng người gối đầu lên vai Hứa Quan Hạo.“Phải! sắp thi rồi, tự nhiên thấy căng thẳng, muốn ra ngoài đổi gió tí.”

Thấy Hứa Kiệt đột nhiên dựa vào mình làm sắc mặt Hứa Quan Hạo vốn đang tràn ngập nghi ngờ cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều, hơi điều chỉnh tư thế để cậu có thể thoải mái dựa vào, rồi vòng tay ôm lấy lưng cậu.

“Thấy em không hề tỏ vẻ hoang mang, anh còn tưởng em không hề lo lắng chứ!” Giọng Hứa Quan Hạo tràn đầy cưng chiều và dịu dàng.

Giật giật khóe mi, Hứa Kiệt đột nhiên vươn tay cũng ôm chặt lấy Hứa Quan Hạo.

“......” Bờ môi khẽ mở, Hứa Kiệt cuối cùng cũng nuốt những lời suýt đã trào ra.

Hành động này của cậu làm y càng thêm dịu dàng, vươn tay xoa xoa đầu Hứa Kiệt, cứ thế đặt lên trán cậu một nụ hôn.

“Được, đã cúp rồi thì thôi khỏi học luôn, chúng ta đi ăn cơm, rồi mua quần áo. Thời tiết đnag nóng dần lên, cũng đến lúc đổi quần áo rồi.”

“Vâng.”

Sau khi Hứa Kiệt đồng ý, Hứa Quan Hạo liền gọi cho thư kí, rồi trước tiên kéo Hứa Kiệt đến nhà hàng, cơm nước xong liền đi siêu thị, Hứa Quan Hạo trông tâm tình có vẻ rất tốt, hoàn toàn quên mất chuyện lúc Hứa Kiệt mất tích mình đã sốt ruột thế nào, cứ thế kéo cậu mua ít bộ đồ, không quên mua luôn một cái điện thoại mới

Ngồi ở trong xe, Hứa Kiệt ngắm nghía cái di động mới mua, trong danh bạ mới chỉ có một số, là số của Hứa Quan Hạo, còn bị y đặt phím tắt là số 1.

“Anh cứ chở em đến trước công ti là em tự kêu taxi về cũng được, không phải tối nay anh còn có tiếc rượu phải tham gia sao.” Sờ sờ di động bên cạnh, Hứa Kiệt cho vào túi, quay đầu nhìn Hứa Quan Hạo đang lái xe, nói.

“Sao em biết hôm nay anh phải dự tiệc.” Nhân lúc gặp đèn đỏ, Hứa Quan Hạo quay đầu nhìn Hứa Kiệt.

“Hôm nay ngồi trong văn phòng thấy lịch làm việc của anh.”

Gật gật đầu, Hứa Quan Hạo khởi động xe đi lên phía trước.“Cũng không quan trọng lắm, hay anh đưa em về rồi mình cùng đi.”

“Em cũng đi?”

“Ờ, không phải em thấy hơi lo lo sao? Coi như để em thư giãn, bữa tiệc đó cũng có mời mấy vị minh tinh, Sở Hành kia cũng đến thì phải!”

No comments:

Post a Comment