Monday, June 15, 2015

[Free] chap 12


Thế gian ai hiểu hết được chữ tình....




Chuyện Hứa Quan Hạo muốn dẫn Hứa Kiệt đến tham gia tiệc làm cậu rất bất ngờ, y lại còn chủ động nói với cậu Sở Hành cũng tham gia, rõ ràng cậu nhớ lúc trước mỗi khi cậu kêu thích Sở Hành, Hứa Quan Hạo liền tỏ vẻ mất hứng, lần trước Sở Hành đến cũng chỉ là để làm lành với cậu, sao tự nhiên lần này hào phóng dữ vậy.

Dù rất nghi hoặc, nhưng Hứa Kiệt cũng không nói gì, chỉ về cùng Hứa Quan Hạo, chọn đồ dự tiệc, thay xong hai người liền đi ngay.

Hứa Kiệt rất nghi ngờ thái độ của Hứa Quan Hạo lần này, còn Hứa Quan Hạo thì cũng chỉ là muốn thấy cậu thư giãn thoại mãi trong bữa tiệc mà thôi. Hứa Kiệt vốn là người có chuyện gì đều giữ kín trong lòng, đặc biệt càng không muốn thổ lộ với y, lúc nào y cũng phải cẩn thận quan sát mới phát hiện ra được ít nhiều, lần này tự nhiên Hứa Kiện lại nói thằng với mình chuyện cậu căng thẳng làm y không khỏi có cảm giác thụ sủng nhược kinh, cũng càng thêm đau lòng, nên muốn nghĩ cách làm cậu vui vẻ, dù không thích nhưng cũng để cậu gặp gỡ Sở Hành.

Hứa Quan Hạo nói với Hứa Kiệt bữa tiệc này cũng không mấy quan trọng, nhưng thật ra bữa tiệc lại được tổ chức rất long trọng, mời không ít ngôi sao ca nhạc nổi tiếng, cũng có không ít nhân vật lợi hại trên thương trường.

Hứa Kiệt và Hứa Quan Hạo vừa đến, liền có rất nhiều người đến chào hỏi, chủ tiệc càng nồng nhiệt đến đón hai người, quan hệ giữa Hứa Kiệt và Hứa Quan Hạo, chỉ cần là người trong giới đều biết ít nhiều, nên cũng chẳng ai đi hỏi thân phận Hứa Kiệt ra sao, chỉ đến gọi mấy tiếng "Kiệt thiếu gia".

Trong bữa tiệc rượu quý không ít, nhưng Hứa Kiệt cũng chỉ chọn lấy một ly rượu trái cây, hôm nay trong bar uống cũng không ít rượu, giờ còn uống nữa không khéo lại say.

Bắt đầu Hứa Quan Hạo còn vẫn đi cạnh Hứa Kiệt, nhưng vì người muốn đến chào hỏi y nhiều quá, Hứa Quan Hạo đành bất đắc dĩ để Hứa Kiệt muốn đi đâu thì đi, còn mình đành ứng phó với mấy người kia.

Lượn qua lượn lại giữa bữa tiệc, Hứa Kiệt thỉnh thoảng cũng ngó qua coi mấy ngôi sao hay xuất hiện trên tivi trông ra sao, thỉnh thoảng gặp vài người chào hỏi cũng đáp lại đôi câu. Tuy quan hệ giữa cậu và Hứa Quan Hạo rất tốt, nhưng ai cũng biết thật ra hai người chả máu mủ gì, chuyện làm ăn Hứa gia chả liên quan gì đến cậu, nên đến lấy lòng, tạo quan hệ với cậu cũng chỉ lãng phí thời gian, gọi cậu là Kiệt thiếu gia chẳng qua cũng là vì Hứa Quan Hạo yêu chiều cậu mà thôi.

Hứa Kiệt biết rõ điều này, nên thấy người ta chào mình cũng không tỏ ra quá nồng nhiệt hay lạnh nhạt, chỉ đến khi thấy Sở Hành mới rảo bước đi qua.

Nhưng hình như Sở Hành không thấy cậu, Hứa Kiệt thấy hắn cầm một li rượu đỏ, đi thẳng ra ngoài ban công, cũng đi qua theo.

“Chu Động, đủ rồi đấy! Lát nữa có người tới lại nghĩ Chu nhị thiếu gia anh dùng quy tắc ngầm với tôi.”

Hứa Kiệt mới vừa đi đến ban công, đã nghe thấy giọng Sở Hành, nội dung lời Sở Hành nói làm Hứa Kiệt không khỏi khựng lại, tay vốn định mở cửa cũng chần chừ khựng lại, chỉ hé một chút để nhìn vào.

Vừa thấy, Hứa Kiệt không khỏi ngạc nhiên, trong ban công Sở Hành bị một người ôm, người nọ hẳn là Chu Động, Hứa Kiệt không thấy rõ biểu cảm của Chu Động, chỉ thấy nụ cười trên môi Sở Hành, dù giọng rất lãnh đạm, nhưng biểu cảm rõ ràng rất vui vẻ, sau đó tay họ Chu kia liền hôn Sở Hành, Sở Hành liền đỏ mặt, nhưng cũng không đẩy ra.

Nhìn một hồi, Hứa Kiệt khép cửa lại, cố đè nén sự sợ hãi trong lòng, khôi phục sắc thái trên mặt mà quay lại bữa tiệc.

Gã Chu Động kia Hứa Kiệt cũng biết sơ sơ, nhị thiếu gia tập đoàn Chu thị, mới du học về một năm trước, nhưng dù mới về một năm đã rất nổi tiếng trong giới, tụ hội lớn nhỏ nào cũng thấy mặt, nửa năm trước ghế tổng giám đốc công ty S&S vốn là của Chu Diên - anh gã đã rơi vào tay gã, Chu gia tung tin là để đứa con thứ học hỏi kinh nghiệm, còn Chu Động anh trai Chu Diên lên chức chủ tịch, xem ra là theo ý của Chu lão gia tử.

Hứa Kiệt vừa suy tư, vừa ngồi xuống một cái sô-pha trong góc, lúc Hứa Kiệt đang qua thì chẳng thấy ai, vừa ngồi xuống bên cạnh liền lòi đâu ra một kẻ nhỏ giọng thầm thì với cậu: “Xin chào, chắc cậu cũng lần đầu tiên đến đây ha! Đông quá, hơn nữa toàn người ghê gớm không, biết thế tôi đã chẳng tới, chị Lý cứ ép hoài, lỡ đắc tội mấy gã này về sau làm sao mà hoạt động trong giới nghệ thuật được.”

Nhíu mày, Hứa Kiệt còn chưa nói gì, người kia đã phun ra ào ào.

Chờ người ta nói xong, Hứa Kiệt mới nhìn lại, đối phương là một chàng trai khoảng 20 tuổi, bộ dạng rất dễ nhìn, nhưng trong giới nghệ sĩ thì cũng chỉ có thể xếp vào hạng không xấu quá, không đến nỗi làm bẩn mắt người xem.

“Đúng rồi, cậu tên là gì, tôi tên Trần Sam.”

“Áo sơmi?” (hình như đồng âm.... =_=)

“Không, không phải, là Trần, Trần trong Chân trần, Sam trong Sấn Sam (áo sơ mi), là Trần Sam chứ không phải áo sơmi.”

Cong nhẹ khóe môi, Hứa Kiệt khụ một tiếng nói:“Em là Hứa Kiệt.”

“Mau nhìn kìa! Là Sở Hành đó.” Hứa Kiệt vừa giới thiệu xong, Trần Sam liền kích động hét ầm lên chỉ tay về phía kia.

Thấy người ta kích động thế, Hứa Kiệt không khỏi cười thầm trong lòng, không ngờ hôm nay lại gặp dạng người này ở đây, quay đầu thấy phục vụ bưng rượu đến, Hứa Kiệt liền đứng dậy lấy hai ly, một ly rượu trái cây cho mình, một ly rượu vang đỏ khác cho Trần Sam.

Trần Sam không chút khách khí nhận lấy, cảm ơn một câu rồi uống, nhưng có uống cũng phải lấm lét qua nhìn mấy người đi chào hỏi Sở Hành mới được.

“Ai, không biết khi nào tôi đây mới vip thế ta, nghe bảo Sở Hành lăn qua lăn lại cũng đến 8 năm mới nổi tiếng, tôi năm nay đã 22, 8 năm nữa 30 cha rồi, 30 tuổi! Haizzz......”

Nghe Trần Sam lầm bà lầm bầm, Hứa Kiệt thấy hơi buồn cười.“Không khéo anh vận khí tốt, loay quay hai năm mà lên sao cũng không chừng.”

Bĩu môi, Trần Sam chép chép miệng nói: “Cũng chỉ mong thế! À, đúng rồi, cậu là Hứa Kiệt? Sao tôi chưa từng nghe qua tên này ta, cậu thuộc công ty nào, debut mấy năm rồi thế.”

“Tôi không phải người của giới giải trí.”

Mắt sáng như đèn pha, Trần Sam vội vàng lại gần.“Cậu không phải người trong giới giải trí, trông mặt chắc cũng chả phải tổng giám đốc, chủ tịch này nọ, thế cậu là thiếu gia nhà ai?”

“Cũng không phải.” Chậm rãi uống từng ngụm, Hứa Kiệt nghiêng người tách xa ra khỏi người kia.

Nghi ngờ nhìn Hứa Kiệt, Trần Sam gãy cằm bắt đầu nhớ lại danh sách khách mời.“Cậu họ Hứa, xem nào, họ Hứa có ai ta?”

“Anh thuộc hết tên mấy người dự tiệc hôm nay á?” Lời Trần Sam làm Hứa Kiệt rất bất ngờ.

Đang vừa gãi cằm vừa than thở, Trần Sam nghe thấy lời Hứa Kiệt liền lắc đầu.“Tôi đâu có danh sách khách mời đâu, hơn nữa tôi thấy được danh sách đó mới lạ á, chẳng qua cô nhớ tên mấy vị danh gia vọng tộc ấy ấy ý, chị Lý sợ tôi đặc tội người ta, liền viết ra để kêu tôi cẩn thận...... À đúng rồi, không lẽ chú có dây dưa với Hứa gia! Hứa Quan Hạo là gì của cậu?”

Nghe thấy ba chữ ‘Hứa Quan Hạo’, Hứa Kiệt vốn đang mỉm cười liền theo bản năng nhìn về phía hội trường, tìm bóng dáng Hứa Quan Hạo. Lúc cậu tìm thấy y, không ngờ Hứa Quan Hạo cũng quay snag nhìn cậu, dù giữa hai người có không biết bao nhiêu gương mặt lố nhố xen lẫn, nhưng khi ánh mắt hai người chạm vào nhau cả hai đều có chút thẫn thờ.

“Chu, đó, tui nói đúng rồi ha, cậu là người Hứa gia...... Ặc, Hứa gia!” Đang vui vẻ, Trần Sam phút chốc liền đờ mặt ra, cố nhớ lại xem ban nãy mình có nói năng hay làm gì thiếu lễ độ không? Hình như là không ha!

Lời Trần Sam làm Hứa Kiệt tỉnh lại, quay đầu lại ngồi chỉnh chu rồi mới nhìn Trần Sam bên cạnh, không ngờ lại thấy đối phương ngồi rất ngay ngắn, gương mặt tươi cười hết sức lễ độ.

“Xin chào Hứa tiên sinh, giới thiệu lại một chút, tôi là Trần Sam, nghệ sĩ dưới trướng công ty S&S.”

“Trần Sam!” Một giọng nói lạnh lùng có chút nhạo báng vang lên làm hai người đang ngồi không khỏi phải ngẩng đầu lên nhìn, sau đó một người thì kinh ngạc, kẻ kia lại trầm mặc.

“Hứa tiên sinh, xin chào!” Cắn đầu lưỡi, Trần Sam cố ép mình bình tĩnh lại, sau lộ ra nụ cười đã được chị Lý huấn luyện, vươn ra tay phải.

Chẳng thèm để ý bàn tay người ta đưa ra, Hứa Quan Hạo nhìn thẳng về phía Hứa Kiệt, làm Trần Sam phút chốc xấu xổ không thôi!

Hỏng, chị lý kêu nếu người ta không chịu bắt tay, thì một là đành giữ nguyên tư thế, hai là rút tay lại, nhưng giờ mà rút tay lại thì chỉ tổ làm bầu không khí thêm cứng đờ ra ! ! !

Trong lúc Trần Sam tê tay tê đến cả người thì đã thấy tay mình bị người ta cầm lấy, sửng sốt đưa mắt lên, thì thấy Hứa Kiệt đã đứng trước mặt mình.

Vội ném cho Hứa Kiệt một cái nhìn đầy cảm kích, Trần Sam nắm lại tay Hứa Kiệt, đang chuẩn bị lắc một cái cho có thì chợt nhận ra một cỗ lãnh ý lạnh thấu xương bắn về phía mình, anh chàng liền quay nhìn Hứa Quan Hạo đứng cạnh Hứa Kiệt đang dùng một loại ánh mắt khiến người ta sởn cả da gà mà nhìn mình, ánh mắt kia cứ như một con rắn chậm rãi quấn quanh cổ tay anh chàng.

Trần Sam thoáng sợ hãi liền rút tay về, cọ cọ ra sau áo, ngượng ngùng cười với Hứa Kiệt.“Ha ha, Hứa tiên sinh đến tìm Hứa tiên sinh, thôi tôi còn có chuyện, đi trước ha!” Hoảng quá, Trần Sam cũng chẳng biết mình đang nói gì, phọt luôn lời thoại phim cổ trang mình đóng mấy ngày trước. Nói xong liền lập tức xoay người bỏ chạy.

Đại khái cũng đoán ra vì sao Trần Sam lại như vậy, Hứa Kiệt quay đầu nhìn về phía Hứa Quan Hạo, thì thấy y vẫn tỏ vẻ dịu dàng như trước mà nhìn cậu.

“Tiểu Kiệt, anh chắc say rồi! Đâu cứ thấy đau đau.” Nhích lại gần cậu, Hứa Quan Hạo cay mày tựa đầu vào vai Hứa Kiệt.

Cậu liền vươn tay đẩy đầu Hứa Quan Hạo ra, nhưng có đẩy, Hứa Quan Hạo cũng túm chặt lấy tay cậu ngăn lại.

“Anh đâu có say.” Tay bị cầm, Hứa Kiệt muốn tránh cũng không được, xung quanh có không ít người nhìn sang, cậu cũng đành trừa chút mặt mũi lại mà không dám làm gì quá đáng.

Đặt một tay lên vai Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo gần như tựa cả người vào lòng cậu.“Người kính rượu anh nhiều lắm, anh uống không nổi nữa, em đỡ anh, chúng ta về thôi!”



 

No comments:

Post a Comment