Saturday, July 20, 2013

[TVBT] Chương 1: Khối lập phương







Có những nơi, có những người khi đắm mình trong ánh sáng chói lòa của thái dương thì trông thật thanh bình, thật lãnh diễm, hiền hòa và đơn thuần. Thế nhưng một khi đã từ bỏ ánh sáng để nhấn chìm bản thân trong đêm tối tận cùng của u ám, ánh trăng mờ nhạt sẽ không bao giờ cứu được họ.

Lười nhác tựa hẳn người lên thành ghế sô pha mềm mại, Tương Vĩ Ngạn đem đôi chân thon dài ngạo nghễ gác lên mặt bàn, mái đầu hơi ngả ngửa ra sau. Dưới ánh sáng lập lòe nhợt nhạt thỉnh thoảng lại lóe lên trong quán bar u tối, chiếc cổ thanh mảnh trắng nõn như bạch ngọc của hắn vô tình khoe ra một đường cong tuyệt mĩ, như mời gọi, như quyến rũ biết bao ánh nhìn lang sói.

Nâng cao ly rượu vàng rượi như mật, những ngón tay thon mảnh tinh tế đến từng chi tiết khẽ miết nhẹ theo thành ly. Chiếc ly nghiêng nhẹ, như vô tình như cố ý để tràn dòng chất lỏng mang tên Băng Tửu đậu xuống cánh môi vốn đã nộn hồng nay lại tô bồi thêm một vẻ ướt át. Chiếc lưỡi mềm dẻo ẩn hiện trong khoang miệng hệt y một con rắn quấn lấy từng giọt rượu, tham lam để cho cái cảm giác mát lạnh mà êm ái thấm vào từng tế bào. Đôi ba giọt còn vương lại chảy xuống, thấm ướt một mảng áo sơ mi đến gần như trong suốt, tài tình giúp người ta có thể thấy rõ xương quai xanh khiêu gợi ân ẩn bên trong.

Con người này thật đẹp, thật mĩ lệ. Vẻ đẹp yêu nghiệt của hắn rất không thực, nhưng lại khiến người ta thèm khát đến đắm say, hệt như những khát vọng phù phiếm vô nghĩa mà con người ta theo đuổi.

Khát vọng…có đáng giá bằng những gì bị đánh đổi để đạt được?

- Ngạn, a… - Nhón lấy một múi quýt trên đĩa đút vào miệng Tương Vĩ Ngạn, mỹ nhân õng ẹo chu môi nói, đặng không quên đặt một bàn tay lên vai hắn. Đôi mắt ả sắc như dao cau liếc một vòng quanh phạm vi bán kính 100 mét, khiêu khích những cặp mắt thèm khát đang dán chặt lên tên yêu nghiệt bên cạnh tỏ rõ quyền sở hữu, chỉ thiếu điều phóng uế đánh dấu lãnh thổ - Ngon không anh~~~?

Tiếng nhạc rập rình trùm lên khung cảnh tràn ngập ám muội âm ẩm mùi kích tình của những kẻ động dục, dần dần đưa con người chìm vào đỉnh cao của khoái cảm cùng lung lạc, theo đó cũng từ từ ăn mòn sự cảnh giác vốn in hằn trong lớp lớp da thịt. Chính vì thế, không bất cứ ai biết rằng, hơi thở chết chóc nặng nề đã bủa vây từ bao giờ.

- Ngạn, trả lời em, ngon không? – Chờ đợi thật lâu vẫn chỉ thấy người kia híp mắt nhìn mình, người đẹp tỏ vẻ thẹn thùng đưa tay giật giật góc áo của đối phương, nũng nịu hỏi. Chất giọng chanh chua bị chủ thể gay gắt bóp méo, khiến nó nhão nhoét đến mức làm người nghe cồn cào gan ruột muốn phát nôn ngay lập tức.

- Ngon… - Để đảm bảo cho cái bụng được yên bề gia thất, Vĩ Ngạn nhanh chóng trả lời người đẹp trong khi đồng tử lại tựa hồ lơ đãng quét qua đôi môi ả. Không rõ chữ “ngon” thâm ý ấy là dành cho múi quýt hay ám chỉ một thứ gì khác.

Như cảm nhận được ý tứ ẩn sâu trong sóng mắt lưu chuyển biếng nhác, vừa ân ẩn nét ảm đạm, trầm hòa, Giai Giai cúi đầu xuống, lả lướt hơi thở thấp trầm quyến rũ phả ra từ đôi môi hồng nhuận hé mở như vô tình hữu ý chạm lên khóe miệng Vĩ Ngạn. Chỉ là chút khiêu khích, chỉ là chút gợi tình, nhưng lại tạo nên hiệu ứng hấp dẫn khó cưỡng. Vậy mà, trước trò câu dẫn của ả, hắn vẫn giữ nguyên bộ dạng lười nhác uể oải, bất động thanh sắc.

- Ngạn…tối nay… - Không moi được từ đối phương dù chỉ một biểu cảm bị kích thích, Giai Giai có chút khó chịu, song chợt nhớ lại thanh thế, địa vị của hắn, ả không còn cách nào khác ngoài tự hạ mình trắng trợn câu dẫn, đem những ngón tay lướt xuống gò má, chiếc cổ gầy, miết nhẹ lên ngực rồi men theo đường cong cơ thể, trêu chọc vùng rốn hắn - …cùng em…ân?

Đã đến mức ấy, thế nhưng ánh nhìn của hắn vẫn xa cách, loạn lạc không có tiêu cự.

Ly rượu đã vơi một nửa trên tay hắn khẽ xoay tròn, xoay tròn rồi đột ngột rơi xuống, để lại trên sàn vô số mảnh thủy tình cùng thứ chất lỏng sóng sánh. Mà Vĩ Ngạn, không biết từ lúc nào, cùng đã ngồi thẳng, phần thân trước hơi nghiêng sang, đè ép lên người mỹ nhân.

Trút một hơi thở dài ra khỏi buồng phổi, hắn đem tay ấn lấy đầu mỹ nhân, không chút ôn nhu mào đầu, cứ thế trắng trợn cướp lấy hơi thở ả.

Hoang dại mà hôn môi.

Kịch liệt mà cắn xé.

Hắn hấp tấp, hắn nóng nảy, hắn quấy đạp tâm trí ả đến tối tăm trời đất, hệt như thứ hồ ly yêu nghiệt cướp đi dưỡng khí sinh tồn của con người, quá thực trái ngược với cái vẻ lười biếng, uể oải pha chút thư thả quý tộc luôn treo trên mặt.

Đương lúc Vĩ Ngạn thỏa sức thưởng thức khuôn mặt vui sướng hạnh phúc không kém phần mị hoặc của người đẹp, những ngón tay thờ ở của hắn theo phản xạ bỗng căng cứng, xiết chặt lấy bờ vai Giai Giai. Rồi, một tay khác của hắn tức khắc chìm vào bóng tối ẩn hiện, thầm lặng chạm đến chiếc nút khóa bằng inox trên hộp đàn ghita bên dưới sàn đá lạnh. Nhưng, hắn còn chưa kịp tách hai mé của hộp đàn, một thứ gì đó lạnh lẽo, cứng rắn đã dí chặt sau gáy làm hắn thoáng khựng lại, hành động bí mật kia cũng vì thế mà đứt quãng. Từ bên tai truyền đến giác mềm mại, ướt át phớt nhẹ lên đầy khiêu khích, lướt qua từng nếp uốn. Quyến liết dấy dưa so với hôn môi còn kích tình hơn. Đột nhiên…cắn nhẹ. Chút đau đớn nơi bộ vị nhạy cảm không khỏi làm Vĩ Ngạn khẽ hé môi, lộ ra tiếng rên trầm thấp như tiếng mèo kêu, 7, 8 phần là nũng nịu cùng hờn trách.

-Quả thực ngon… - Hơi thở nóng hổi khẽ phả, cuốn theo thanh âm khàn khàn nam tính lọt vào tai Vĩ Ngạn lại biến thành những gân tơ tằm mỏng manh, quấn lấy trái tim hắn.

Thoáng biến sắc, Vĩ Ngạn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cùng nét thờ ơ vốn có, ánh mắt lúc nãy vừa mở tỏ giờ lại mơ màng híp lại, tạo thành một sợi chỉ dài mảnh mê ly. Đôi môi vừa trải qua một trận kích tình có hơi sưng lên, ướt át tẩm dịch vị nhưng lại tô bồi vẻ quyến rũ ma mị khẽ nhếch, ân ẩn chút ý tứ hờn dỗi cùng khao khát. Nòng súng trong tay kẻ kia hiểu ý mà dịch sau ót sang một bên đầu, tạo cơ hội cho hắn ngửa đầu ra sau, tựa hẳn vào thắt lưng nam nhân, luận động cố tìm ra vị trí thoải mái nhất.

Theo mỗi cử động của hắn, mâu quang trong mắt nam nhân càng lúc càng sẫm lại, yết hầu không khỏi dịch chuyển.

Có vẻ đã tìm được tư thế thoải mái, Vĩ Ngạn qua hàng mi dài mơ màng vẽ lại gương mặt tuấn dật phi phàm đầy nam tính của đối phương. Cằm hắn có đường cong mạnh mẽ mà ưu vĩ, tinh xảo như ngọc khắc cùng khóe môi cong cong tựa cẩm thượng thiên hoa, hơi ngước lên.

- 3p, OK?

Nam nhân từ trên cao cúi xuống nhìn hắn. Hai người, một bên tây trang chỉnh chu, mặt mang sương lạnh mà phong thần tuấn lãng với đường nét sắc cạnh rõ ràng, mãnh liệt tỏa hormone nam tính, tay lại cầm súng dí chặt vào đầu đối phương. Kẻ kia tóc tai lộn xộn, quần áo xọc xệch, mi thanh mục tú, xinh đẹp tuyệt luân mang trên người một loại mị lực phi thường khiến người đời thất vựng bát tố lại ngoan ngoãn nằm trong lòng nam nhân, mặc khẩu súng uy hiếp trên đầu. Tư thế khiến nam nhân từ sâu thẳm trong lòng có chút thỏa mãn của kẻ chinh phục, cao ngạo của kẻ bề trên.

Y nhịn không được, đem bàn tay kia hạ xuống, chạm lên hàng lông mi mềm mại của Vĩ Ngạn, cảm nhận sự mơn man khi từng sợi lông mi lướt qua da. Âm trầm giọng y càng lúc càng khàn mà đáp lại.

- 1x1 là đủ.

Vĩ Ngạn hơi khựng người, hàn ý ngập tràn trong màu xám tro của đồng tử. Rồi, hắn quay sang nhìn khuôn mặt mong chờ của người đẹp, thanh âm lạnh lẽo hòa lẫn cùng chán ghét phả ra trong tiếng thở dài.

- Được thôi! Ai bảo sinh lý của anh quá yếu! Giai Giai, cố mà hầu hạ anh trai anh cho tốt, anh ta là con rùa vàng đấy, tiền boa rất nhiều nha!

Nói xong hắn nâng môi cười nhẹ, đẩy khẩu súng bên đầu xuống rồi đứng thẳng dậy. Vuốt những sợi tóc dài che khuất tầm mắt ra sau, hắn xách lấy hộp đựng đàn ghita khoác lên vai, vẫy vẫy tay tỏ vẻ định ly khai.

Chưa đi được vài bước, hơn một tá nồng súng đã chĩa về phía hắn, thiếu điều đồng loạt kéo cò biến hắn thành tổ ong ngay tức khắc. Hắn nhăn mi liếc nhìn nam nhân kia.

- Tương Vĩ Ngạo? Sao đây?

Nam nhân mang tên Vĩ Ngạo im lặng, đăm đăm bắn tầm mắt đầy hàn khí về phía hắn.

- Thứ đó đâu?

Vĩ Ngạn nhíu mi, xem ra đang cố gắng vận hành bộ nhớ của mình như rốt cuộc lại lộ ra vẻ mặt ngây thơ không biết gì. Hắn chớp chớp mắt, hai rèm mi lưu động kết hợp cùng đôi môi bĩu bĩu vẻ ủy khuất mà ung dung tiến tới vài bước, hoàn toàn không chút để ý đến tá sát thủ đang trợn mắt nhìn mình. Cứ thế hắn lao đến ôm chầm tay Vĩ Ngạo, sụt sịt vài cái, nhỏ ba bốn giọt nước mũi lên tay áo y

- Tiểu Ngạo Ngạo nói gì đại Ngạn Ngạn không có hiểu!

Tiểu Ngạo Ngạo....

Đại Ngạn Ngạn....

Trong không khí nặng nề, mơ hồ vang lên ba bốn tiếng cười khùng khục, làm trên vầng trán Vĩ Ngạo giật giật nổi lên vài đường gân xanh lét. Không chút thương hoa tiếc nguyệt, y đưa một tay túm lấy mái tóc được cột qua quýt của em trai kéo tuột ra sau, một tay giữ chặt eo hắn, kéo hắn ngã vào lòng mình, đoạn đưa mắt âm trầm ra soát khắp cơ thể như muốn lột sạch mọi thứ trên người mĩ thiếu niên so với hồ ly còn yêu nghiệt gấp mấy lần. Chớp mắt, khẩu súng trên tay y ngự ở thắt lưng mạnh bạo lướt thành một đường thẳng tắp, nồng súng tiếp xúc đỉnh cằm, hất mặt hắn lên.

- Nói! Để đâu?

Vĩ Ngạn giật giật khóe môi, một cánh tay khoác hờ lên gáy anh trai. Đôi đồng tử lóe lên chút giảo hoạt.

- Muốn trả? Được thôi, nhưng, anh phải nói cho em biết cái đó là gì?

- Không liên quan đến em

- Không liên quan? Vì nó mà anh dám chĩa súng vào tôi, hung tàn ra lệnh truy nã tôi. Với anh, nó quan trọng hơn tôi sao?

Y là của hắn, mọi thứ của y đều là của hắn, hắn không cho phép giữa hắn và y có bất kỳ bí mật gì. Độc đoán cũng được, chiếm hữu cũng không sao, hắn phải là thứ quan trọng nhất trong lòng y, mất đi hắn, với y mọi thứ phải chỉ còn là bọt biển.

Mối quan hệ giữa hắn và y đâu chỉ là huyết thông, mà còn là…

- Đáng không? – Vĩ Ngạo cười lạnh, bàn tay càng lúc càng siết chặt mái tóc em trai. Thanh âm ngập tràn giễu cợt cùng khiêu khích vờn quanh tai Vĩ Ngạn.

Với hắn hiện giờ, nụ cười của y, giọng nói của y, tất cả thật chói. Siết chặt lòng bàn tay, cả cơ thể mảnh mai của hắn thoáng run lên, từng đợt, từng đợt. Hắn nhoẻn miệng, ý cười thanh lãnh tựa đóa bạch mai cao ngạo hé nở trong sương lạnh phảng phất chút cay đắng. Đẩy mạnh kẻ đang ôm xiết lấy mình, hắn vuốt những sợi tóc mai dài che khuất tầm mắt ra sau, để lộ đôi mắt xám tro, hé lộ gương mặt vốn đã trắng nay càng thêm phần nhợt nhạt.

- Phải… - Không thèm liếc nhìn đối phương, Vĩ Ngạn tư lự mở hộp đàn Ghita, lấy ra một chiếc lọ pha lê, ẩn chứa thứ chát lỏng đông đục màu hồn trong suốt, không hiểu sao lại tạo cho người ta cảm giác rợn gáy, đôi môi mấp máy thốt lên vài chữ rồi vận hết sức lực xán mạnh xuống sàn.

Hai chữ ‘không đáng’ thấp thoáng giữa không trung, vô tình bị tiếng nổ pha lê rơi vỡ sắc lạnh mang theo chút xoa xót lấn át.

Chút ánh sáng trong đôi mắt Tương Vĩ Ngạo theo tốc độ rơi nhanh dần đều của lọ thủy tinh mà cũng dần tắt ngúm, để rồi ngay giây phút thứ chất lỏng màu hồng lợt lợt ấy bắn ra theo từng mảnh thùy tinh vỡ, trong đôi mắt y chỉ còn lại màu đen mịt mù sâu thăm thẳm đến khiến người ta choáng ngợp, lại đặc quánh hơn cả địa ngục. In sâu trong giác mạc y, hình ảnh Tương Vĩ Ngạn nhanh chóng rút từ trong hộp đàn ra hai khẩu súng tầm thường, nả đạn như mưa về phía đàn em của y trong khi cơ thể mềm dẻo uyển chuyển tựa như một con báo đen khẽ lách mình lấy một chiếc ghế sô pha gần đó làm chỗ nấp, né tránh hàng loạn nòng súng tưởng chừng vài phút trước còn kề ngay sát cạnh. Mái tóc mềm mại của hắn khẽ rập rờn theo từng chuyển động của cơ thể, khi phủ xuống che khuất đôi mắt xám, lúc bị hất lên để lộ vầng trán đẹp kiều mị. Mơ hồ dưới ánh đèn lập lòe còn có thể thấy được ngay trên mép lông mày bên trái của hắn là một vết sẹo mờ dài chưa đến nửa tấc. 

No comments:

Post a Comment