Tuesday, April 2, 2013

[Stupid!]Chương 40: Xác nhận


-Tử Thần, ngươi làm gì vậy? Sao không bới cơm cho ta?_Nhắm mắt há miệng lâu đến suýt sái cả quai hàm mà vẫn chẳng có thứ gì nhảy vào, Tử Di nhăn mặt mở mắt nghi hoặc, liền bắt gặp ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của Đằng Dạ lia đến, và ông chồng của cô cũng đang rất nhàn nhã tiếp nhận_Này! Hai người nhìn nhau 'đắm đuối' thế không phát chán à? 


Hai người kia vẫn im lặng trừng mắt.


-Hay hai người có cảm tình với nhau, muốn vứt hai quả phụ như bọn này hả?_Bàng hoàng trước suy nghĩ của chính mình, Tử Di đập bàn bật dậy, nét mặt vừa tức giận vừa lẫn lo lắng.


-Tử Di! Có chết anh cũng không thèm làm cái điều đó!_Quá quen với mấy lời kinh thiên động địa của vợ, Tử Thần nhẹ nhàng xoa xoa mái đầu cô_Giờ em cùng Giai Băng sang chỗ khác ngồi ăn đi, anh và Đằng nhị thiếu gia đây cần nói chuyện với nhau một chút.


-Chuyện này...


-Giai Băng, đằng sau những người đàn ông thành đạt luôn là những người phụ nữ biết điều_Cũng ôn nhu đánh mắt về phía Giai Băng, Đằng Dạ ngầm ý nói.


-Thế còn thức ăn!_Hai sắc thái: một bất mãn, một lạnh nhạt đồng loạt vang lên.


-Tùy ý gọi thêm, dù sao hai người cũng ăn cơm chùa, đừng khách sáo làm gì_Tử Thần sảng khoái đề nghị, dù sao, nhà hàng này cũng là nhà hàng của Đằng gia, lỗ vài triệu cũng chẳng ăn nhằn gì. 


Nghe Tử Thần nói vậy, hai người đàn bà biết điều nhanh chóng rời đi, để lại không gian riêng tư muốn chém thì chém, muốn giết thì giết của hai chàng.


Thời gian trôi, 15 phút dài trôi qua, hai bàn ăn cách xa nhau 9 mét ngoài phát ra tiếng ăn uống ngấu nghiến thì rất mực tĩnh lặng, tĩnh lặng đến kì dị.


-Đúng là kém cỏi!_Nhìn lướt qua hai người đàn ông thành đạt đang tao nhã ăn uốn đằng xa, Tử Di bĩu môi khinh thường rồi quay sang Giai Băng đang hăng hái càn quét thức ăn_Này! Chúng ta chơi trò 'nói thật' đi, đỡ phải chờ đợi nhàm chán.


Rời lực chú ý khỏi miếng thịt gà thơm lừng, Giai Băng nhìn Tử Di một hồi rồi gật đầu, dù sao đang chán, tìm một trò chơi đốt thời gian vậy.


-Được, chúng ta oản tù tì, ai thắng thì hỏi, người còn lại không trả lời được phải uống một li rượu, thế nào?


-Ok!_Buông đũa, Giai Băng ngồi ngay ngắn ra trận.


Lần đầu, Tử Di thắng.


-Giai Băng, hiện tại có mấy người theo đuổi cô?_Là con gái, Tử Di không khỏi tò mò về việc này. Đàn ông theo cành nhiều, giá trị phụ nữ càng 'leo thang'.


-Không biết! Hình như 1!_Giai Băng thành thật trả lời. Từ nhỏ đến lớn, Lãnh Kiên là người luôn ở bên cô, chính anh cũng nói anh yêu cô. Trên đời này, chắc chỉ có mỗi anh theo đuổi cô mà thôi.


-Khó tin quá!_Xoa cằm một cách dâm tà, Tử Di cười nham hiểm_Cô đường đường là Giai Nhân Kì nức tiếng Hà Thành mà chỉ có 1 thôi sao? Ai tin! Như tôi đây mà có những 3 anh sống chết nè!


-Mặc cô, không tin thì tôi đành bị phạt rượu vậy!_Nói đoạn, Giai Băng nốc nguyên một li rượu vang đắt đỏ_Đến tôi, đầu cô bao nhiêu sợi tóc?


Tử Di trợn mắt khinh bỉ rồi cũng phóng túng nốc nguyên li rượu.


Hai người cứ thế qua lại, đến khi lí trí đã bị rượu vang nhấn chấn chìm, mắt mờ tai điếc, toàn thân nóng bừng như bị lửa hui nguyên con, cuộc chơi mới dần dần kết thúc.


-Giai...Băng, ta hỏi ngươi, ngươi có thích tên oắt Đằng Dạ kia không?_Khua tay loạn xạ giữa không trung, Tử Di to tiếng, giọng nói nồng nặc mùi lưu manh.


Nhưng, khác với lần trước thẳng thừng nốc rượu hay không do dự đáp lời, lần này, Giai Băng mơ hồ như chìm vào mớ suy nghĩ hỗn độn.


Cũng thật là, cô làm gì cần phải suy nghĩ nữa chứ. Rõ ràng cô đã xác định rõ tình cảm của mình rồi cơ mà. Nhưng, để thốt lên thôi cũng thật là khó, dẫu người được nghe không phải là chính chủ.


-Này! Lơ tôi hả?_Tuy nửa tỉnh nửa gục hẳn trên bàn, Tử Di vẫn cố gào lên đòi nhân quyền.


-Ừ!_Cười nhạt một cái, Giai Băng thuận miệng đáp rồi nốc nguyên chai rượu mới khui rồi đứng bật dậy, lôi Tử Di đứng lên. Cả hai tựa vào nhau nhích về phía hai chàng trai kia.


-Lăng nhị thiếu gia, ngài cũng thật bỉ ổi!_Sau một hồi đàm phán, Đằng Dạ nở nụ cười yêu nghiệt đánh giá, đôi môi mỏng thấm ướt vài tơ rượu.


-Ngài nói quá! Tôi chỉ là chớp thời cơ hành động thôi. Là thương gia ai chẳng như thế!_Không để mình yếu thế, Tử Thần cũng cười điên đảo chúng sinh.


Đúng lúc mùi thuốc súng vung vãi nồng nặc, một thân ảnh hoàn mĩ trong chớp mắt bổ nhào về phía Tử Thần, đôi tay thon nhỏ túm chặt lấy cổ áo anh.


-Nói đi! Ngươi thích ta không?


-Hử?_Quá bất ngờ, Tử Thần căng mắt nhìn tấm thân mình bị lắc điên đáo, đáy mắt đen vướng bận vài tia kinh ngạc.


Mà Tử Di ở gần đó, nhìn thấy màn trước mặt, vốn định lao về phía Tử Thần liền đột ngột 'thắng phanh' gấp, khó hiểu chăm chăm quan sát màn vũ lực trước mắt rồi mơ hồ quay sang phía Đằng Dạ đang một thân cô độc, hàn khí vấy tung toé, nhất thời như bừng tỉnh đại ngộ, lao về phía anh, tha thiết quấn lấy.


Nữ không cô đơn, nam không cô độc, hoà hợp huyễn diệu như hai cặp đôi trời xanh ấn định. Nhưng nếu hoán đổi lại, chắc sẽ tuyệt mĩ hơn nhiều.


Trước hành động vừa nhu nhược vừa lưu manh của hai cô nàng, mặt hai chàng trai rất tỉnh táo còn lại không hẹn đen sầm như trúng phải độc, mâu quang không ngừng bắn về phía trước, trừng trừng.


Tình cảnh trâu bò nhầm chuồng này, không phải chủ nuôi nào cũng thích.


-Khụ! Khụ!_Một tay thịnh tình tạo khoảng cách an toàn với Giai Băng, một tay đưa lên miệng ho khan vài cái, Tử Thần làm ra vẻ khó xử_Nhầm chuồng! Chúng ta đổi lại đi!


Đối phương là Đằng Dạ dường như không nghe thấy, toàn thân bất động, ánh mắt vẫn chặt chẽ thâu tóm hình ảnh trước mặt, không lên tiếng, chỉ có lực đạo của bàn tay nắn bả vai Tử Di là tăng thêm lực.


-Á! Tử Thần! Đau!_Như cảm nhận được cái đau tê buốt từ tay Đằng Dạ truyền đến, Tử Di nhăn mặt, thoát khỏi mơ màng, trừng mắt nhìn Đằng Dạ.


Bỗng, khuôn mặt Tử Di nhanh chóng biến sắc, thất kinh lùi người ra sau, hãi hùng chớp mắt quay đầu nhìn Tử Thần, một luồng tức giận sôi trào.


Chuyện qủy gì đang xảy ra trước mắt cô vậy? Tử Thần của cô sao lại ôm một cô gái khác, đã thế lại kinh ngạc đáp trả ánh mắt của cô mà không thèm buông người kia ra?


Máu Hoạn Thư nổi lên, tơ máu trong mắt Tử Di giăng đầy một mảng đỏ phẫn nộ. Cô xoay người, chớp nhoáng lao về phía Tử Thần, một tay túm lấy mớ tóc dài đen nhánh của Giai Băng, giật mạnh, một tay khác giơ lên cao, toan xé gió hạ xuống.


Đột ngột, một bàn tay ngoại lai vô thanh vô hình tiếp lấy cổ tay Tử Di, ngăn lại hành động bộc phát kia. Trong nháy mắt, thân hình mềm nhũn của Giai Băng trước mắt Tử Di như bong bóng biến mất, chỉ để lại một nhúm tóc bị cắt đứt trong lòng bàn tay.


Chuỗi hành động nhanh, dứt khoát như tia chớp cuối chân trời sáng lên rồi vụt tắt, đè nén bầu không khí trở nên tĩnh lặng.


Không bế, không cõng, nhẹ nhàng biến Giai Băng thành bao lúa vắt ngang vai, Đằng Dạ không thèm liếc mắt nhìn hai người còn lại, quay người hướng cửa chính nhà hàng mà đi.


-Đằng nhị thiếu, chúng ta chưa xong chuyện_Những tưởng ai đó đã bị một tràng kia dọa cho hoá thạch, không ngờ nháy mắt đã tỉnh táo, sắc bén lên tiếng.


Nhưng, Đằng Dạ vẫn sải đôi chân dài mà đi, bàng quang mọi chuyện.


-Nếu Đằng nhị thiếu cự tuyệt thành ý của tôi như vậy, tôi đây cũng không ngại đem chuyện này cho đám kí giả buồn chán kia thổi phồng lên. Chuyện xấu thường vang xa, chuyện hôm nay, chắc không phải là ngoại lệ_Đưa tay ôm eo Tử Di đang phừng phừng lửa giận, Tử Thần nhàn nhã tiếp lời, tựa hồ nhà phân tích tâm lí xã hội_Thử nghĩ xem, đường đường là Đằng nhị thiếu phu nhân mà giữa thanh thiên bật nhật quấy rối người đã có vợ như tôi, chậc, sẽ chấn kinh lắm đây. Không nổi tiếng thì không ai nói làm gì, như Đằng nhị thiếu phu nhân còn là Giai Nhân Kỳ-cô con dâu trong lòng các bà mẹ quyền quý, không bị dư luận ném đá mới lạ. À, thời nay, những người như thế còn được gọi là...


-Câm miệng!


-Dâm nữ!


Hai điệu âm thanh một cuồng nộ, một mỉa mai khinh giễu đồng thời vang lên cùng lúc, tạo nên một sự mâu thuẫn vô hình.


Nặng nề, luồng không khí bao trùm dường như ngưng đọng.


Trong hai người, phải có một kẻ thoả hiệp, nhục nhã nhận thua.


-9h sáng mai, phòng hội học sinh, đưa hợp đồng đến. Muộn, miễn!_Ngắn gọn ném lại một câu, Đằng Dạ lạnh như băng liếc mắt nhìn bộ dạng đắc ý của Tử Thần, quay người rời đi.


Kẻ tỉnh táo bị bỏ lại khẽ khàng thở dài, khoé môi cong lên rực rỡ nhưng no đầy sự chết chóc.


-Thí nghiệm đại thành công! 


-Đại thành công?_Thanh âm yếu ớt kèm theo sự khó hiểu của Tử Di vang lên.


-Ừ! Hắn ta không chỉ mất đi một bản hợp đồng, còn làm lộ tẩy thân thủ của mình. Đằng Dạ ngoài đời chỉ là một thiếu gia, chỉ có trí không có thể lực. Nhưng ban nãy, hắn chặn cái tát của em rất nhanh, cũng thoáng chớp làm đứt lọm tóc em giữ, giải thoát Giai Băng.


-Ồ?!


-Giai Băng quả không phải là Thánh thê tầm thường.


o0o

Thô lỗ pha lẫn ôn nhẹ đem ai kia 'quẳng' lên ghế trước ôtô, Đằng Dạ đặt người lên ghế lái, một tay nắm chặt lấy cổ tay Giai Băng, tay còn lại cầm vô lăng, nổ máy, lao đi trong đêm.

Tốc độ điên cuồng, gió lựa thế xe mui trần táp thẳng vào mặt người từng đợt mát lạnh, mang theo chút sinh khí thanh khiết sau cơm mưa rào hồi chiều.


Thị giác, khứu giác,...toàn bộ 5 giác quan cùng lí trí của Giai Băng như được luồng khí thiên nhiên tinh diệu ấy đánh thức, hoàn toàn vượt ra khỏi men say ban nãy. 


Từ từ mở mắt, hé đôi đồng tử tĩnh lặng vươn ánh nhìn ra bên ngoài. Ánh đèn đường sáng trưng sặc sỡ, xe cộ qua lại tấp nập trên đường dần in dấu trong não bộ của Giai Băng, chỉ hời hợt, không khắc sâu. Tâm trí cô bây giờ không có chỗ để hưởng thụ sự hào nhoáng ngoài kia, nó như đem cô chìm sâu vào một thế giới khác-nơi mà cô là chúa tể của những suy tưởng, nơi mà những gì một con người có thể nghĩ ra được vẽ nên. Nơi đó, người ta gọi là ước mơ. Và Đằng Dạ, trong thế giới ấy, đường nhiên sẽ vì cô mà sống.


Cười nhạt tự giễu, Giai Băng vừa thoát li khỏi thế giới mơ tưởng ấy liền ngả tâm hồn vào khoảnh khắc ban nãy, khi cô dùng hết lí trí cuối cùng sót lại trong men say chạy về phía anh truy hỏi tình cảm của anh, lòng chợt dấy lên từng sóng đau đớn.


Mạnh mẽ hỏi, nhưng, thứ cô nhận được chỉ là một sự tĩnh mịch não nề cùng hàn khí chết chóc đến rùng mình. Anh giận. Không trả lời, chỉ dựa vào từng ấy thôi cô đã biết được đáp án của mình. Anh không yêu cô. Không yêu nên không cần tốn sức để đáp trả.


Tâm chết, nghĩa là tình cũng mất. Tình mất, nghĩa là trái tim không còn.


Cơ mà, ai bảo tim cô không còn, nó vẫn đập, từng hồi giục giã như trống quân ra trận.


Chút ấm áp mờ nhạt từ lòng bàn tay Đằng Dạ trên cổ tay cô vô tình khuấy đảo những cảm xúc mãnh liệt, những phản ứng bất thường của kẻ hèn mọn khi yêu trong cô. Cô đỏ mặt, máu như dồn lên não, căng thẳng cực độ. Cô tin chắc, thân thể cô lúc này đây đang cứng đờ.


Biết người ta không quan tâm đến mình, vẫn sống chết vì người ta mà đẩy cao từng trào cảm xúc. Tại sao lại thế?


Không có hi vọng cơ mà?


Đúng là không có hy vọng...


Dẫu vậy...


Người ta không yêu mình, nhưng đâu có pháp luật nào ngăn cấm bản thân yêu người. Pháp luật không can thiệt, người lấy tư cách gì từ chối tình yêu của cô?


Đúng! Chính là như vậy. Tình yêu của cô không phải loại tình yêu cao thượng biết nhường nhịn, rút lui. Đối với người luôn khao khát tình yêu, vọng tưởng được uống huyết mạch của tình yêu để tồn tại như cô, sao có thể để hạnh phúc ra đi. Vô liêm sỉ cũng được, xấu xa cũng không sao, cô phải đoạt lấy, phải chiếm được thứ cô muốn.


Đừng trách cô vô tình, có trách hãy trách lão nguyệt se duyên vô nợ. Yêu, là phải chiếm hữu.


Cùng lúc quyết tâm Giai Băng đang sôi trào, ô tô của Đằng Dạ đã lẳng lặng vào bãi đỗ. Ngay lập tức, cô nhắm mắt lại, duy trì trạng thái say không biết trời đất.


Xuống xe, Đằng Dạ nhanh chóng mở cửa bên Giai Băng, cánh tay như rắn mạnh mẽ cuộn quanh thắt lưng cô, lôi cô ra ngoài.


Để xứng với công lao vờ say của mình, Giai Băng nghiêng nhẹ người, mặc thân thể bị hấp dẫn bởi trọng lực, nhào về phía trước, thẳng tiến lồng ngực Đằng Dạ. 


Đối diện với hành động này, Đằng Dạ dường như không có phản ứng xô đẩy, thuận tay ôm thân thể Giai Băng vào lòng.


Tuy không bị đẩy ra, nhưng Giai Băng biết, vì cô say nên anh mới làm vậy. Thế nên, cô muốn trả thù.


Người say không có tội, những cô làm cũng sẽ không được tính là tội.


Nghĩ vậy, trong tư thế say rượu sinh động, Giai Băng 'tạo phản'. Cô đưa tay sờ mó loạn xạ khắp người Đằng Dạ, trở chứng thì tát má anh nghe tiếng chan chát vui tai, khi không lấy móng tay cào mặt anh, mạnh chút, hủy dung luôn càng tốt, đỡ lôi kéo hồ ly. 


Cũng có lúc, răng cô ngứa ngáy, cô cũng không ngại há mồm nhe răng cặn da thịt anh. Nhiều lần cắn hoài thấy cứng không chịu nổi, nghĩ anh suy dinh dưỡng cô liền mở mắt ti hí xem xét, hóa ra, mình gặm trúng xương quai xanh nhà người ta. Ngượng!


Được một lúc, Đằng Dạ không chịu nổi bèn gầm nhẹ:


-Giai Băng! Tôi biết em đang tỉnh. Giả say tiếp thì đừng trách tôi vô tình.


-Coi như anh thông minh_Không cam lòng, Giai Băng rời chiến tuyến.


-Muốn làm gì? Nói đi.


-Em chỉ muốn trả thù 6 nụ hôn đã mất_Nghĩ nghĩ một chút, Giai Băng ma quái đáp.


Rồi, không để Đằng Dạ phản ứng, môi anh đã bị khoá chặt.


Màn đêm đen kịt, tối mực, như muốn che đậy những hành động ám muội.


Ban đầu, kế hoạch của Giai Băng chỉ là môi đạp môi, phớt phớt qua. Nhưng, khi cô rút lui, không muốn tiến quân qua sâu vào thành địch vì người thiệt thòi hết thảy chung quy là cô thì 'bạn diễn' nọ đã thoát khỏi kinh diễm, hai vành môi mỏng mềm mịn xuất quỷ nhập thần quấn chặt lấy đôi môi to gan của cô, hàm răng đều mát lạnh răm rắp gặm gặm, cơ hồ đang nhàn nhã thưởng thức một miếng thịt lợn luộc.


Nhân lúc đầu óc Giai Băng bị dọa cho đình trệ, chỉ biến trợn tròn đôi mắt đen, chiếc lưỡi của Đằng Dạ uốn éo như rắn nước lách qua hàm răng cô, đi vào bên trong càn quấy.


Theo phản xạ, Giai Băng cố thu lưỡi tránh động chạm không đáng có, nhưng lại luôn vô tình vấp phải lưỡi Đằng Dạ, bị lưỡi anh bắt lấy, truy kích.


Những cảm giác mới mẻ như làn gió xuân tươi mát như trào vấy trong toàn bộ thân thể của Giai Băng, khiến cô vừa hưng phấn vừa kinh hoảng không rõ ngọn ngành.


Lưỡi truy lưỡi, môi cắn môi, đôi tay mảnh dẻ của Giai Băng từ từ chuyển động, ôm lấy gáy Đằng Dạ, đôi chân thon tự biết chiều cao có hạn mà nhướn lên, hung hăng phản kích.


Như say như mộng, đôi đồng tử ân ẩn dưới làn mi đen cong rậm của Đằng Dạ trở nên mông lung, mơ màng huyễn hoặc, bàn tay to khoẻ của anh bưng lên mặt Giai Băng, cố giữ cho cô ngoan ngoãn từ bỏ ý định trốn chạy.


Dây dưa một hồi, khi bầu không khí bao quanh đã ám muội và nóng bỏng đến cực điểm, hơi thở của Giai Băng cũng đã yếu ớt, mỏng manh đến đáng sợ, đôi môi đỏ ửng của Đằng Dạ mới lưu luyến tách rời.


Không hẹn, hai người đều gấp gáp hít thở, điều hoà hô hấp, thân thể dần nóng lên đến kinh người.


Chợt, Giai Băng thấy quang cảnh xung quanh thu vào tầm mắt mình trở nên mờ nhạt, như có một tầng sương bao phủ quanh.


Tứ chi nhũn mềm, Giai Băng lảo đảo rồi ngã vào lòng ngực của Đằng Dạ, chính thức hôn mê bất tỉnh.


Thấy Giai Băng ngất đi, Đằng Dạ hốt hoảng đến chân tay luống cuống, trong lòng dấy lên vô số nghi hoặc và ân hận. Có lẽ, lúc ấy anh quá nóng lòng nên gấp gáp bắt ép cô, khiến cô sợ đến ngất, lần sau nên từ từ. Thời gian càng dài hưởng thụ càng nhiều.


Mang theo suy nghĩ đồi bại kia, Đằng Dạ bế thốc Giai Băng lên, tiến vào tiền sảnh toàn chung cư.


Đi được vài bước, Đằng Dạ phát hiện mình có điều gì đó không ổn. Toàn thân như bị một luồng gió lạnh táp vào khiến anh không khỏi run nhẹ, hơi thở phả ra nóng đến khó chịu, toàn thân như có lửa thiêu đốt.


Không biết có phải lúc nãy dùng sức quá nhiều hay không, Đằng Dạ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, bế Giai Băng lết vào thang máy đã đủ khiến anh kiệt sức, thở hồng hộc như bò tót.


Mà Giai Băng trên tay anh cũng chả kém hơn, người như hòn than nhỏ, nóng bừng, mồ hôi ứ động trên trán, chảy dài. Dấu hiệu này làm anh nghi hoặc không biết cô có bị sốt hay không.


Hai tay vướng bận, Đằng Dạ đành lấy trán mình áp vào trán Giai Băng xuẩn ngốc mà so sánh nhiệt, nhưng căn bản không được, anh giống cô, nóng như lửa. Đoán chừng, cả hai đều sốt.


Khẽ thở dài một tiếng, Đằng Dạ cười khổ. Hôn cũng bị sốt, hết cách.


-Cạch!_Đương lúc Đằng Dạ không biết làm thế nào để mở cửa căn hộ, Đằng Hy từ bên trong đột ngột mở cửa, thấy bộ dạng nóng bỏng của hai người liền nhíu mày một cái, đứng im phóng mắt dò xét.


-Giai Băng sao vậy?_Lướt mắt lên khuôn mặt đỏ ửng và hơi thở dồn dập của Giai Băng, Đằng Hy trầm ngâm mở miệng, thanh âm thấm đượm một cỗ hàn khí sắc bén dọa người.


-Tránh ra!_Căn bản, Đằng Dạ lại không thèm để ý đến Đằng Hy, lãnh đạm ra lệnh. Cơ thể theo đó cũng dần chuyển sang tư thế chiến đấu nghênh đón những phản ứng tiếp theo của ông anh trai.


-Ta hỏi, Giai Băng bị làm sao? Ngươi làm gì cô ấy?_Cố chấp lấy thân chặn cửa, Đằng Hy tỏ vẻ nếu Đằng Dạ không nói sẽ không để anh đi qua.


-Chuyện vợ chồng chúng tôi, anh không có tư cách xía vào, cút ra ngay!_Đằng Dạ tiếp tục duy trì bộ dạng cũ, thanh âm tràn trề khí tức bức người. Đôi mắt đen sâu vô đáy thẳng thừng chọi ngang với đâu mắt đầy thị huyết của Đằng Hy, khoé môi cong lên ý cười khiêu khích.


Không hề tức giận, Đằng Hy cũng ôn nhã đáp trả bằng một nụ cười đắc ý, lời nói nhuốm đầy thương tâm và mỉa mai giả tạo.


-Nhanh thôi, ta sẽ có tư cách đó, còn ngươi thì không!


-Chỉ sợ anh không được tiện nghi như thế?_Cong khóe môi ma mị nở nụ cười lạnh lẽo tựa đầm băng, Đằng Dạ mang bản mặt thản nhiên trấn định, dường như không hề bị câu nói kia của đối phương ảnh hưởng. Sự lạnh lùng quyết đoán hoà quyện cùng hơi thở bất ổn nóng bỏng tạo nên một lớp khí dị thường bao bọc xung quanh anh, làm cho anh trở nên bí ẩn đầy nguy hiểm.

Phóng tia mắt thâm trầm sắc bén nhìn biểu hiện vẽ trên mặt Đằng Hy một chốc, Đằng Dạ biếng lười nhấc chân toan lách qua người kẻ chặn cửa liền bị bàn tay đối phương tức khắc xoè vuốt khống chế bả vai. Một lực đạo vô hình âm ngoan truyền qua da anh, luồn vào khớp xương, thấm đượm ý vị đe doạ, cảnh cáo.

Nhưng từ đó, nhiệt độ trên người Đằng Dạ cũng theo cơ chế qua lớp áo da mỏng truyền vào lòng bàn tay Đằng Hy tố cáo bệnh trạng chủ thể.

Mày kiếm nhướn cao, cơ hồ suy nghĩ, một lúc lầu, Đằng Hy mới cong môi giảo hoạt cười, tay còn lại như gió lướt lên vùng trán nhễ nhại mồ hôi của Giai Băng, ý cười ngấm nước tắt hẳn.

-Hai người vừa làm gì?_Quét mắt lên người Giai Băng một lượt, Đằng Hy đanh giọng, sắc mặt bị những hình ảnh ẩn hiện trong đầu làm cho biến hoá hết sức khó.

-Làm những gì cần phải làm!_Lạnh nhạt chiếu ánh nhìn hàn khí lên bàn tay ngự trên vai, Đằng Dạ lơ đãng trả lời, sâu bên trong là một sự khoe mẽ hết sức trẻ con. Nói ra có vẻ nhỏ mọn, nhưng đối với Đằng Dạ, thưởng thức nét mặt cứng ngắc ngập tràn sự lo lắng của ông anh Đằng Hy này là điều mà anh cầu còn không được. Bởi lẽ, Đằng Hy giống anh, bất kể lúc nào cũng mang theo chiếc mặt nạ khó vỡ. 

Trong vô thức, Đằng Hy chợt nhớ đến lời tiên tri lúc trước, lời tiên tri đã đẩy anh đến Mỹ xa lạ, lời tiên tri đã khiến anh và Đằng Hy ở trên hai chiến tuyến đối địch sinh tử. Nó quả thực đã xảy ra, hay chỉ bị sự giả dối chà đạp?

Đằng Dạ cúi đầu nhìn Giai Băng thở phì phì từng ngụm nóng hỏi, đáy mắt đen sâu khó lường. Không chỉ sản nghiệp Đằng Dạ, ngay cả người này...cũng không thoát khỏi?

-Làm gì cần phải làm?_Nhắc lại câu nói trào phúng của Đằng Dạ bằng một câu nghi vấn cợt nhả cùng chua xót, bàn tay nắm thành quyền của Đằng Hy càng thêm tăng lực, sát khí trực trào trong từng hơi thở mạnh. Anh nghiến răng đầy cảnh cáo, ý chí hoàn toàn không thể kiểm soát tâm tình đang giuồng giãy nữa_Chẳng lẽ ngươi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Giai Băng mang thai sao? Tai mắt bọn chúng ở khắp nơi!

-Đây là chuyện của tôi, anh không có quyền bận tâm!_Không thèm để ý đến sự tức giận của Đằng Hy, Đằng Dạ hất bàn tay đang ngự trên vai áp chế mình, thoắt cái đã bước vào bên trong căn hộ ngập ánh đèn.

-Nếu đã coi Giai Băng là thánh thê, chi bằng ngươi nhường cô ấy cho ta, ta sẽ biến cô ấy thành Chính thê!_Không biết suy nghĩ gì, một lúc trầm mặc, Đằng Hy lên tiếng hòa hoãn, giọng điệu thương lượng như đang đi buôn, đáy mắt phảng phất sự bi thương lẫn căm tức.

-Ngươi biết ta sẽ không nhường cho ngươi!_Bước chân Đằng Dạ càng ngày càng nhanh, tí thôi đã đến gần phòng ngủ của mình.

-Ngươi nỡ để đám người đó giết chết Giai Băng? Đưa cô ấy cho ta, cô ấy có thể sống!

-Người của ta, sống chết do ta định đoạt, ngươi là người ngoài, nói lời dư thừa làm gì!_Nhấn mạnh hai chữ 'người ngoài' phân định thân phận rõ ràng, Đằng Dạ đạp cửa vào phòng, còn không quên đóng rầm cửa lại, mặt mày ngay sau đó lộ ra vẻ khó chịu đến cực điểm.

Có lẽ, anh nên làm gì đó khiến Đằng Hy cách xa Giai Băng.

Cẩn thận đặt hòn lửa Giai Băng lên đệm, Đằng Dạ đứng thẳng người, từ trên cao phóng mắt nhìn xuống, âm trầm như đang xem xét.

Nhìn đi nhìn lại, anh chỉ thấy được dung mạo xuất chúng của Giai Băng, trong thế giới này, có lẽ cũng có nhiều. Đôi môi hồng nhuận hơi sưng mộng đỏ, đôi mày ngài sinh động như vẽ, khuôn mắt trái xoan thanh bình diễm lệ và đôi má hồng phấn đáng yêu khiến người ta không thoát khỏi tham vọng muốn véo một cái. Ngoài dung mạo động lòng người ấy, Đằng Dạ thực sự nghĩ không ra trên người Giai Băng còn có thứ gì có thể hấp dẫn ông anh trai vô tâm vô phế của mình nữa.

Thế mà, anh cũng chẳng nghĩ xem mình vì cái gì mà yêu cô. Đây có thể là triệu chứng của việc Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.

Nghĩ, không biết khi nào lại ti bỉ nhớ đến giây phút triền miên ban nãy, tâm tình Đằng Dạ có hơi hoảng loạn cùng áy náy. Ai mà ngờ, hôn thôi cũng làm phát sốt chứ! Quả thực lợi hại đến rợn người mà.

Nhẹ thở dài, Đằng Dạ cong môi vẽ nụ cười bất đắc dĩ, nhanh tay thay một bộ quần áo mỏng. Chất vải mềm mượt bao quanh làn da hơi rám nắng khiến tâm tình anh khởi sắc thêm một chút, ít nhất, nó làm anh đủ tỉnh táo để biết bản thân bây giờ phải làm gì.

Đảo mắt nhìn khuôn mặt hồng đỏ của Giai Băng thêm lần nữa, Đằng Dạ xoay người ra ngoài, thẳng hướng đến phòng bếp tìm một ít đá và thuốc hạ sốt.

Đến khi Đằng Dạ thong dong quay lại phòng, sự thản nhiên chật vật lắm mới che đậy được nét sắc mệt mỏi trên khuôn mặt yêu nghiệt của anh đột ngột bị xé toạc, thay vào đó là sự giận dữ âm ĩ ẩn trong từng đường gân xanh nổi lên trên vầng trán cao. Hàn khí cường đại phút chốc phát tán khắp nơi trong căn phòng trung trung, dồn dập ùa ra ngoài qua cánh cửa mở toang.

Bầu không khí lạnh lẽo đông đặc ngút ngàn phẫn nộ giàng trải qua từng giây từng phút, ngày càng nặng nề và gay gắt, như thể, sức chịu đựng của 'kẻ chủ mưu' sắp vỡ toang.

Cảm nhận rõ sự thay đổi mạnh mẽ của tầng tầng lớp lớp không khí bao quanh, chàng trai đang bất động dựa người vào chiếc ghế đệm kê cạnh giường ngủ, nơi Giai Băng đang chìm sâu trong cơn sốt, khẽ cử động, mái tóc đen như mun dài đã có thể buộc lỏng thành một túm nhỏ ở sau gáy cũng khẽ khàng lay động nhẹ, nhưng vẫn giữ nguyên hiện trạng ban đầu theo chủ thể của nó. Riêng đôi môi mỏng cuốn hút kia, ngang tàn giương lên một nụ cười khinh giễu.

Chàng trai kia, như cũ, chống tay lên thành ghế, mắt mông lung dán lên điểm cố định ban đầu đâu đó trên khuôn mặt khổ sở của Giai Băng.

-Tôi không phải là không khí!_Giây khắc trôi qua, phẫn nộ trên mặt Đằng Dạ đã được áp chế, trả lại sự tĩnh lặng như mặt nước. Giọng nói của anh cũng vậy, không điên cuồng, chỉ có lạnh lẽo bao quanh.

-Đáng tiếc, ngươi có tu mười năm cũng không thể tinh khiết như không khí. Ngươi không xứng!_Vẫn giữ nguyên dáng bộ thưởng thức cũ, Đằng Hy cười cợt nhả rồi chép miệng, thanh âm phô diễn sự thương tiếc lộ liễu đến mức giả tạo.

-Cút ra khỏi phòng tôi!_Không thèm đôi co với Đằng Hy nữa, Đằng Dạ tiến nhanh vào chủ đề chính.

-Dù có đuổi, tôi cũng vào được đấy thôi!_Đằng Hy cuối cùng cũng xoay người lại, tặng cho Đằng Dạ nụ cười cũ nhưng rạng rỡ của mình.

-Tự nhiên! Tôi không ngại đuổi chó nhiều lần thì ngại gì đuổi anh_Những ngón tay nắm giữ khay đá và hộp thuốc của Đằng Dạ ngày thêm chặt.

-Ừ!_Ném một câu không liên quan gì đến đề tài nói chuyện, Đằng Hy lười biếng từ từ đứng dậy, nhích chân bước đi, dáng bộ như muốn trở về phòng.

Ai mà ngờ, khi Đằng Hy lướt qua người Đằng Dạ, động tác của anh ta chuyển biến nhanh đến khôn lường, một đòn tay chuẩn xác rơi vào gáy Đằng Dạ. Cơn đau chợt ùa đến cùng cơn sốt khiến Đằng Dạ không thể kiểm soát được lí trí của mình nữa, hay ho bất tỉnh. 

Ngay sau đó, Đằng Hy thuận lợi túm lấy thân thể mất cân bằng của Đằng Dạ, đặt anh lên ghế sô fa cạnh đó rồi 'cướp' lấy đồ trên tay anh, đi đến chỗ Giai Băng làm các thao tác giúp hạ sốt.

Thời gian trôi đi, sau khi tống Đằng Dạ sang phòng mình và thay đá cho Giai Băng, Đằng Hy ngồi xuống chiếc ghế lúc nãy, tạo lại dáng bộ thưởng thức lúc trước mà nhìn Giai Băng, tâm trí cũng miên mang rơi vào suy nghĩ của bản thân.

Đó là...chiều hôm nay...

-Xem ra, mẹ đã nhìn thấy số giấy tờ đó_Chiều hôm nay, như thường lệ, Đằng Hy anh đến uống trà cùng Đằng phu nhân. Mang tiếng là uống trà, nhưng thực chật lại muốn trưng cầu ý kiến của anh về chuyện của Đằng Dạ. 

Về phần tại sao ý kiến của anh lại được chú trọng, thì có lẽ, tất cả là vì năm đó, anh xui xẻo bị bắt làm con tin thay Đằng Dạ, khiến 2 năm trời sống thực vật không biết trời đất, thế nên, thân phân của anh mới được nâng cao một bậc, và trở thành người thừa kế tương lai chăng?

-Con biết?_Nhìn biểu hiện dửng dưng của Đằng Hy, Đằng phu nhân nhíu mày, cốc trà kề miệng ngưng chuyển động.

-Có xem qua!_Liếc nhìn người đối diện, Đằng Hy cười nhạt, có chút hài lòng với vị đắng của trà.

-Vậy...

-Mẹ nên dùng biện pháp mạnh đuổi Giai Băng đi!_Đoán biết mẹ mình định nói gì, Đằng Hy trả lời ngay lập tức. Như thể sợ bà do dự, anh không ngại ném tiếp một câu_Sống với nhau khá lâu, chí ít sẽ có chút tình cảm. Mẹ không dứt khoát, Giai Băng sẽ lưu luyến, chi bằng thẳng thừng tàn nhẫn đuổi cô ấy đi, đỡ phải dây dưa. Muốn cứu Giai Băng, đó là cách tốt nhất.

-Chuyện này..._Trước chủ ý của con trai, Đằng phu nhân không nén nổi do dự, đôi lông mày cũng vì rơi vào trầm ngâm mà nhíu lại. Đối với đời người của một cô gái, tuy đã không còn cái chế độ phong kiến bảo thủ xưa kia nữa, nhưng, mỗi một việc bị li hôn đã đủ đả kích lắm rồi, nay lại thêm việc cay nghiệt xua đuổi, bà sợ, Giai Băng sẽ tổn thương đến chết mất. Huống hồ, con bé lại là một thục nữ chính cống nữa chứ. Điều này, thực sự có phần quá đáng. 

-Nếu mẹ không thể dứt khoát, mọi chuyện sẽ vô cùng phức tạp. Mẹ bảo mẹ qúy Giai Băng, không muốn cô ấy chết oan đúng không? Thế thì tốt nhất nên cắt đứt quan hệ càng sớm càng tốt!_Đáy mắt đen sâu như vực của Đằng Hy loé lên chút bực bội. Do dự, đó chính là điều khiến anh chán ghét và khinh thường đàn bà, dù đó có là ai đi nữa, không kể ngoại lệ duy nhất. 

-Ta...

-Thêm nữa, mẹ cũng đừng nói chuyện này với Đằng Dạ. Cứ âm thầm giải quyết xong xuôi rồi để nó biết_Gõ gõ đầu ngón tay lên trán tỏ vẻ nghĩ ngợi, Đằng Hy ổn trọng nhắc nhở. Nếu Đằng Dạ biết, mọi chuyển chắc hẳn hỏng bét, thà hoàn thành xong, lúc đó nó trở tay thì đã muộn. Mà người nó trả thù, quấy phá, cũng chỉ là bà mẹ không cùng máu mủ này thôi, không liên quan đến anh_Đằng Dạ tuy bề ngoài lạnh lùng xa cách, nhưng không hẳn không có tí lương tri, tất nhiên sẽ áy náy níu giữ. Giai Băng đi trong im lặng đơn giản hơn.

-Lời con nói có lí_Đằng phu nhân gật đầu, những ngón tay cao qúy mân mê lớp men sứ phủ bên ngoài cốc trà_Nhưng, Giai Băng sẽ rất đáng thương.

-Con sẽ chăm sóc cô ấy!_Có lẽ, đây mới chính là điều Đằng Hy muốn nói khi đến đây. Thanh âm của anh, ngoài sự dứt khoát kiên định đầy ôn nhu thì không có thứ gì khác. 

-Khụ! Khụ!..._Đương nhàn nhã thưởng ngụm trà, Đằng phu nhân đã bị câu nói của Đằng Hy làm cho sặc nước. Chật vật lắm, bà mới có thể bình ổn lại hô hấp, đôi mắt nâu tinh nhạy thẳng tắp bắn vào khuôn mặt tuấn mị của con trai, chăm chăm như thể bị đông cứng. Bà sững sờ đến mức không thể thốt lên thành tiếng, khuôn mặt méo mó đầy khốn khổ.

-Không cần phản ứng mạnh như thế!_Không hài lòng với cách tiếp nhận của mẹ mình, nét mặt Đằng Hy trầm xuống, đôi mắt hẹp hút hồn nheo lại.

-À! Mẹ không có ý gì hết!_Hơi giật mình kinh sợ, Đằng phu nhân thức thời lên tiếng bào chữa, lòng bàn tay cầm cốc trà không bị nóng nhưng mồ hôi vẫn rịn đầy. Bà nở nụ cười méo mó_Đó là chuyện mà một anh chồng cần phải làm với em dâu mà, mẹ không có ý kiến.

-Không phải với cương vị anh chồng!_Đằng phu nhân vừa dứt lời, thanh âm âm trầm như từ địa ngục của Đằng Hy vang lên, chứng tỏ, tâm trạng anh đang rất tồi tệ.

Đằng phu nhân tiếp tục ngây người. Ngay sau đó, một ý niệm chợt loé lên trong đầu bà, khiến bà hoảng sợ đến trắng bạch cả mặt. Lời tiên tri đó, bà vốn không sợ, nhưng giờ đây, nó lại khiến bà rùng mình phát lạnh.

Chẳng lẽ...

-Đợi mọi chuyện thu xếp ổn thỏa, con sẽ lấy Giai Băng làm vợ_Không thèm quan tâm đến biểu tình dữ dội của Đằng phu nhân, Đằng Hy tiếp tục tuyên bố chắc nịch như không có gì có thể suy chuyển được nữa. 

-Đằng Hy!_Đằng phu nhân xúc động bật dậy, biểu tình khó tin. 

-Đây không phải là loạn luân, khi 2 người họ ly hôn thì ai đi đường nấy, không liên quan đến nhau. Việc con lấy cô ấy không trái đạo lí.

-Nhưng...Đằng Dạ...

-Đến lúc đó, nó không có quyền phản đối!

-Vậy...ít ra, con cũng nên cưới một tháng thê sinh con trước đi chứ!_Ngồi lại chỗ mình, Đằng phu nhân gắng gượng kìm nén tâm tình, nhỏ giọng đề xuất.

-Chỉ có những người kém cỏi mới mượn mạng ngưồi khác để đổi lấy nòi giống, con thì khác_Đằng Hy nhạt miệng đáp trả_Con của con phải do Giai Băng sinh ra. Thánh thế là cô ấy, Chính thê cũng phải là cô ấy.

Thanh âm sắc bén chắc nịch vang lên giữa không gian tĩnh lặng cô động, đặc biệt vang dội. Sự hào hùng bên trong, cũng nhờ thế trở nên khí thế hơn.

Ngẫm lại cuộc đối thoại lúc đó, Đằng Hy không khỏi cảm thấy uổng phí thời gian ghê gớm.

Nếu là anh, anh sẽ ra tay ngoan tuyệt hơn và mau lẹ hơn. Song, đối tượng là Giai Băng, anh không thể bêu xấu hình tượng được, nếu không, làm anh hùng cứu mĩ nhân sẽ không có hiệu quả.

Lướt mắt lên gò má hồng hồng của Giai Băng, Đằng Hy nhẹ nợ một nụ cười yêu chiều chưa từng có, khoé môi mấp máy phát ra những thanh âm từ tính nồng nàn.

-Giai Băng, anh sẽ không mong em biết ơn anh đâu, anh chỉ cần em lấy thân báo đáp là được rồi.


Đêm qua đi, một ngày mới với nhiều hứa hẹn bất ngờ lại đến.

Thông thường, một ngày mới sẽ bắt đầu bằng tiếng gà to miệng gào thét ò ó o, nhưng, vào lúc này đây, trong căn hộ xa hoa nhất của toà chung cư công nghiệp hiện đại mới, nó lại được khởi nguồn bằng tiếng hét kinh điển Đằng Hy! của loài động vật giống cái.

Nắng mới nhợt nhạt qua cửa sổ đổ vào gian giữa căn hộ, càng thêm soi rõ từng đường nét bầm tím đầy nghệ thuật ở hốc mắt phải của Đằng Hy.

Có lẽ 'nhan sắc' đã bị đe dọa nhiều lần nên Đằng Hy dường như đã quen, anh chẳng thèm lấy gương xem xét, bình thản, ung dung uống cà phê như thường, nhưng, cũng không lơ đi ánh mắt sắc bén như dao, lạnh như băng của Đằng Dạ phía đối diện.

-Đằng Hy! Anh còn gì để nói không?_Nhìn chằm chằm vết thâm đen trên hốc mắt phải của Đằng Hy do Giai Băng gây ra, Đằng Dạ lạnh lùng truy vấn. Tuy phản ứng của Giai Băng làm anh vô cùng vừa lòng nhưng nghĩ đến việc vợ mình bị người ta ý đồ sàm sỡ, anh lại không nhịn được muốn giết kẻ đó ngay lập tức. Bàn tay anh nắm chặt lại, đến mức có thể nghe thấy tiếng xương ma sát nhỏ nhoi.

-Không phải 7 lần trướ2 ta đã nói rồi sao? Đó chỉ là hành động tự vệ_Đằng Hy nhạt giọng trả lời, biểu tình rất nhàm chán với chủ đề này.

-Tự vệ?_Những ngón tay bao lấy lớp men thủy tinh quanh chiếc cốc đựng ca cao lạnh của Đằng Dạ siết chặt.

-Nếu như ngày hôm qua hai người không làm chuyện gì đó ám muội khiến áo quần Giai Băng không được chỉnh tề, thì tôi sẽ không vì muốn giữ sự trong sạch của bạn thân lần Giai Băng mà sửa sang lại áo quần cho cô ấy, cũng không sẽ xui xẻo làm cô ấy thức giấc ngay khi đang giúp gài nút áo và ăn nguyên một cú đấm. Tất cả điều anh làm chỉ là hành động tự vệ chân chính!_Tỏ vẻ bất đắc dĩ, Đằng Hy 'thấm đẫm tình người' kể lại đầu đuôi sự việc, giọng điệu trái lại không hề che giấu sự mỉa mai bên trong.

-Anh đúng là đồ vô sỉ_Vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng không biểu cảm, Đằng Dạ gập đầu 'tán dương', thanh âm như đá áp vào da thịt, làm người ta run bắn lên vì sợ_Anh đang đi quá giới hạn của mình rồi đấy.

-Thật sao?_Bật cười trào phúng, Đằng Hy làm như rất ngạc nhiên hỏi lại rồi trầm ngâm vẻ suy ngẫm.

Đợi đến khi hàn khí bao quanh Đằng Dạ càng nồng, Đằng Hy mới nở nụ cười giảo hoạt, kết hợp với vẻ đẹp tuấn mĩ hoàn hảo mơ hồ, nó lại càng thêm xảo trá, tới ngưỡng, một người tinh tế và đặc biệt vô cảm như Đằng Dạ, cũng dần có dấu hiệu căng thẳng trên ngũ quan tinh diệu.

-Tôi còn muốn làm hơn thế nữa cơ!_Đằng Hy hạ giọng trầm thấp cực điểm, nụ cười xảo trá như hồ ly càng đậm nét.

Đằng Dạ lần đầu tiền mất điềm tĩnh hất tung cốc ca cao lạnh trong tay, làm thứ dung dịch nâu sẫm bám chặt lên áo sơ mi trắng của Đằng Hy.

-Choang!_Chiếc cốc gần như nát vụn trên mặt đất, như tiếng động nhỏ nhoi làm tăng thêm phần tĩnh lặng trong căn phòng.

Mắt Đằng Hy chuyển động, thu hồi hình ảnh loang lỗ trên mặt áo rồi nhìn Đằng Dạ, nụ cười vừa tắt chợt bùng cháy, mạnh mẽ, hoang dã, điên cuồng.

Ngoài hai nhân vật trong cuộc đối thoại, kẻ còn sót lại, đang tránh mặt trong phòng ngủ cũng bị kích động. 

-Đằng Hy! Ta giết ngươi!_Vừa gõ bàn phím lách cách, Giai Băng vừa niệm chú liên miên, tay khác phối hợp cầm chuột clik vào mục '36 cách chết thê thảm nhất' của trang web nào đó trên mạng.

Bỗng, cánh cửa phòng bật mở, như có cuồng phong lùa vào rồi mạnh bạo đóng rầm.

Giai Băng giật mình, theo bản năng gập máy tính che giấu.

Ngay sau đó, hai cánh tay lạnh băng của ai đó ôm chầm lấy Giai Băng từ phía sau, khiến cô bật dậy, theo bản năng túm lấy cánh tay ấy, chuẩn bị chiêu thức quật ngã. 

Nhưng, cô còn chưa kịp làm gì, chủ nhân của cánh tay đang trói chặt cô đã động thủ trước, há miệng, le lưỡi, nhẹ nhàng trêu ghẹo lớp lông lá như tơ mẫn cảm trên vành tai cô. Nối gót theo sau là thứ thanh âm lành lạnh quen thuộc.

-Vợ! Đang làm gì đấy?

Da gà da vịt trên người Giai Băng vừa mọc đã lả tả rơi xuống đất. Cô cảm thấy toàn thân mình như tê như dại, chân tay bủn rủn không xương, vô lực ngả vào vòm ngực chắc khoẻ đằng sau.

Người ta nói, chết trong ôn nhu là cái chết nhẹ nhàng nhất. Nhưng Giai Băng không thấy vậy, cô chỉ thấy vành tai đang được Đằng Dạ thổi gió phù phù bên cạnh đang ngứa ngáy kinh khủng mà thôi.

Đằng Dạ chết tiệt! Anh ta muốn đuổi cùng diệt tận đám lông vô tội nhà cô mà. 

1 comment: